Chiếc mui trần xé gió lao đi, điên cuồng lạng lách trong phố đêm. Trời mưa rất lớn, sấm chớp rạch nát bầu trời bằng những nhát cứa sáng lòa…
Hồng Quân tạt xe vào sân kí túc xá, phóng lên những bậc cầu thang dài ngoằn, từng bước chân hoảng loạn xen lẫn nhịp đập của trái tim đang co rút lại vì bồn chồn.
Tuần lễ này được nghỉ, sinh viên hầu hết đều về quê, kí túc xá dường như không ai ở. Anh chạy băng qua hành lang tối tăm, con đường dẫn đến phòng B.12 trở nên xa tít tắp… Giữa sự tối tăm mịt mùng, trong âm thanh hung dữ của sấm, trong tiếng gào thét của gió, trong cái lạnh buốt của hơi nước mưa… anh thấy căn phòng B.12 hiện ra trước mắt, cửa phòng mở toang, những vết máu nhầy nhụa nơi thềm cửa…
Hồng Quân tiến vào phòng, anh đưa tay lần cái công tắc. Đèn bật sáng… Anh chết đứng, hai mắt mở to trân trối…
Số máy khẩn cấp
115
Cấp cứu…
*************************************
Tiếng xoành xoạch của những bánh xe sắt chà xát trên nền gạch bệnh viện nghe khô khốc. Hai chiếc giường di động được đẩy nhanh về phía phòng cấp cứu. Rap giường trắng thoáng chốc đã thấm máu, đỏ lòm. Những bình dưỡng khí khẩn trương lắp vào. Những bác sĩ mặc y phục trắng toát kéo bịt miệng lên che mặt, căng thẳng cầm tập hồ sơ đi lên phía trước…
Cánh cửa phòng cấp cứu lạnh lùng khép lại, người thanh niên mái tóc ướt đẫm nước mưa chỉ biết nhìn theo đăm đăm, đôi mắt đen lạnh của anh trống rỗng…
Anh đã thấy gì? Một cảnh tượng đầy máu… Rachel Lynes trên người đầy vết cắt sâu hoắm, ngã gục lên Gia Nguyên, còn hắn… gương mặt trắng khủng khiếp, máu từ khóe miệng vẫn trào ra tanh tưởi, trông hắn lạnh ngắt… lạnh ngắt?
“Nếu em chết đi anh có yêu em không?”
Hồng Quân rùng mình, anh ho mạnh, một tay giữ chặt lấy tim, một tay chống vào tường. Anh thở dốc, tim anh siết lại, từng nhịp đập nhói lên đau đớn. Nước mưa từ mái tóc ướt nhẹp chảy len theo gò má, lọt vào kẽ miệng anh. Bờ môi anh thâm tím lại, run rẩy, sắc mặt trắng bệch như giấy… Anh không thể ngờ được ...Rachel sao có thể hành động điên rồ như vậy chứ? Tự sát, hại Gia Nguyên… đều là vì anh?
Đều – là – vì – anh!
…
Bác sĩ trở ra, gương mặt tri thức trông lạnh lùng. Hồng Quân bật dậy tiến đến chỗ ông, giọng anh nghe khản đặc:
- Tình hình thế nào rồi?
- Một người có thể chuyển qua phòng hồi sức ngay… nhưng người còn lại…
- Người còn lại thế nào?
- Tình hình nguy kịch! – Bốn chữ vang lên sắc lạnh đâm thẳng vào tim anh. Đau nhói.
- Rachel… Lynes? – Hồng Quân đau khổ nghĩ đến những vết cắt trên người cô gái, máu ra nhiều như thế…
- Không! – Người bác sĩ đẩy gọng kính lên, ông nhìn xoáy vào sự bồn chồn trong đôi mắt chàng trai trẻ - Là bệnh nhân Cao – Gia – Nguyên! Đang rất nguy kịch!
- Sao… cơ? – Hai mắt anh mở to nhìn ông, ông ta vừa nói gì chứ? … Gia Nguyên nguy kịch?
- Anh đi theo tôi! – Bác sĩ hạ giọng trầm trầm, quay lưng bỏ đi trước. Hồng Quân cảm thấy hơi thở mình đứt quãng, không phải, anh không thở được, hai lá phổi co rút lại trong sự bàng hoàng. Anh bước theo người bác sĩ như một cái xác không hồn.
…
Phòng trực riêng của bác sĩ…
Bác sĩ kéo ghế ngồi xuống, rót trà ra hai tách sứ, ông đẩy đến trước mặt Hồng Quân một tách, lặng lẽ nhìn anh:
- Bệnh nhân Rachel Lynes cơ bản ngất đi là do bị kích động mạnh về tâm lí, hơn nữa còn mất rất nhiều máu, tay chân đầy những vết cắt sâu, chắc là do mảnh vỡ thủy tinh. Nhưng cô ấy không rơi vào tình trạng nguy hiểm tính mạng! Người nguy kịch là Cao Gia Nguyên!
- Gia…Nguyên… - Hồng Quân mấp máy môi khó nhọc.
- Xuất huyết dạ dày, rất nặng!
- Tại sao?
- Cơ thể kìm nén độc tố quá lâu!
- Độc tố gì? – Hồng Quân sững người, anh không hiểu, Gia Nguyên sao lại kìm nén độc tố trong người?
- Hải sản! Cơ địa bệnh nhân xung khắc với hải sản rất mạnh. Gia Nguyên dùng thuốc giảm đau không đúng liều lượng, hình như dùng quá nhiều dẫn đến tình trạng sốc thuốc.
Hồng Quân không thể tin vào những gì vừa nghe. Gia Nguyên bị dị ứng với hải sản? Nhưng khi tối ở biệt thự của bố…anh giật mình nhớ lại một bàn tiệc toàn hải sản, nhớ lại gương mặt căng thẳng của hắn, nhớ lại bàn tay cầm thìa run rẩy của hắn…anh không hề biết chuyện này. Tim Hồng Quân co thắt dữ dội, một cảm giác đau thông thống làm cồn cào ruột gan, máu trong mạch như đông cứng lại. Chính anh đã ép hắn ăn…không phải sao?... Gia Nguyên đã im lặng. Gia Nguyên đã chịu đựng. Thái độ kì lạ của hắn từ lúc rời khỏi biệt thự… môi Hồng Quân bất chợt run lên tím tái.
Người bác sĩ nâng tách sứ trắng nhấp một ngụm trà, ngón tay ông gõ gõ lên mặt bàn kính, chất giọng thâm trầm của một người sống lâu năm trong ngành y vang lên:
- Nhưng đó chưa phải là tất cả lí do dẫn đến tình trạng tồi tệ bây giờ…
Hồng Quân ngẩng đầu, gương mặt anh lại càng bồn chồn, bờ môi sậm hẳn lại:
- Ý ông là sao?
- Tình trạng sức khỏe của Cao Gia Nguyên rất tệ. Kết quả xét nghiệm máu cho thấy bệnh nhân sử dụng rất nhiều thuốc tăng lực. Thuốc tăng lực chỉ dùng cho những người quá mệt mỏi, thường xuyên căng thẳng. Cơ thể suy nhược, đề kháng yếu, bệnh nhân có biểu hiện của một người mất ngủ triền miên.
- Mất ngủ? Căng thẳng? Mệt mỏi? – Hồng Quân bặm chặt môi, đôi lông mày rậm nhíu lại, sống lưng anh cứng ngắc.
- Quan trọng nhất là trong lúc chụp X-quang, tôi phát hiện ra một động mạch não bị phình. Đây chắc chắn là do chấn thương mà ra. Bệnh nhân có hay gặp những cơn đau đầu ngắn nhưng dữ dội không?
Trong đầu anh lộn xộn suy nghĩ, cơn đau đầu ngắn nhưng dữ dội? …phải, Gia Nguyên từng có biểu hiện như vậy, thậm chí hắn đã ngất lịm đi. Hồng Quân nhìn bác sĩ, khó khăn gật đầu…chợt, anh nhận ra gương mặt ông ta tối sầm lại, người bác sĩ cau mày nhìn anh, lúc này mới thấy ông thật sự căng thẳng:
- Tôi phải nói cho anh điều này… chỗ động mạch bị chấn thương ấy nếu không tiến hành phẫu thuật kịp thời, thị giác của bệnh nhân sẽ ảnh hưởng, chính xác hơn là bị… mù vĩnh viễn.
Xuất huyết dạ dày. Sốc thuốc giảm đau. Lượng thuốc tăng lực trong máu rất lớn. Suy nhược cơ thể. Mất ngủ triền miên. Phình động mạch não. Mù vĩnh viễn…
Hồng Quân nín thở, cảm giác như tim mình vỡ vụn ra, cảm giác đau đớn đến nỗi để anh chết đi còn tốt hơn. Sam của anh, cô gái lúc nãy còn sánh bước bên cạnh anh với vẻ ngang ngạnh, bướng bỉnh… giờ đây đang nguy kịch. Rất nguy kịch…
Đều – là – vì – anh!
Hồng Quân tạt xe vào sân kí túc xá, phóng lên những bậc cầu thang dài ngoằn, từng bước chân hoảng loạn xen lẫn nhịp đập của trái tim đang co rút lại vì bồn chồn.
Tuần lễ này được nghỉ, sinh viên hầu hết đều về quê, kí túc xá dường như không ai ở. Anh chạy băng qua hành lang tối tăm, con đường dẫn đến phòng B.12 trở nên xa tít tắp… Giữa sự tối tăm mịt mùng, trong âm thanh hung dữ của sấm, trong tiếng gào thét của gió, trong cái lạnh buốt của hơi nước mưa… anh thấy căn phòng B.12 hiện ra trước mắt, cửa phòng mở toang, những vết máu nhầy nhụa nơi thềm cửa…
Hồng Quân tiến vào phòng, anh đưa tay lần cái công tắc. Đèn bật sáng… Anh chết đứng, hai mắt mở to trân trối…
Số máy khẩn cấp
115
Cấp cứu…
*************************************
Tiếng xoành xoạch của những bánh xe sắt chà xát trên nền gạch bệnh viện nghe khô khốc. Hai chiếc giường di động được đẩy nhanh về phía phòng cấp cứu. Rap giường trắng thoáng chốc đã thấm máu, đỏ lòm. Những bình dưỡng khí khẩn trương lắp vào. Những bác sĩ mặc y phục trắng toát kéo bịt miệng lên che mặt, căng thẳng cầm tập hồ sơ đi lên phía trước…
Cánh cửa phòng cấp cứu lạnh lùng khép lại, người thanh niên mái tóc ướt đẫm nước mưa chỉ biết nhìn theo đăm đăm, đôi mắt đen lạnh của anh trống rỗng…
Anh đã thấy gì? Một cảnh tượng đầy máu… Rachel Lynes trên người đầy vết cắt sâu hoắm, ngã gục lên Gia Nguyên, còn hắn… gương mặt trắng khủng khiếp, máu từ khóe miệng vẫn trào ra tanh tưởi, trông hắn lạnh ngắt… lạnh ngắt?
“Nếu em chết đi anh có yêu em không?”
Hồng Quân rùng mình, anh ho mạnh, một tay giữ chặt lấy tim, một tay chống vào tường. Anh thở dốc, tim anh siết lại, từng nhịp đập nhói lên đau đớn. Nước mưa từ mái tóc ướt nhẹp chảy len theo gò má, lọt vào kẽ miệng anh. Bờ môi anh thâm tím lại, run rẩy, sắc mặt trắng bệch như giấy… Anh không thể ngờ được ...Rachel sao có thể hành động điên rồ như vậy chứ? Tự sát, hại Gia Nguyên… đều là vì anh?
Đều – là – vì – anh!
…
Bác sĩ trở ra, gương mặt tri thức trông lạnh lùng. Hồng Quân bật dậy tiến đến chỗ ông, giọng anh nghe khản đặc:
- Tình hình thế nào rồi?
- Một người có thể chuyển qua phòng hồi sức ngay… nhưng người còn lại…
- Người còn lại thế nào?
- Tình hình nguy kịch! – Bốn chữ vang lên sắc lạnh đâm thẳng vào tim anh. Đau nhói.
- Rachel… Lynes? – Hồng Quân đau khổ nghĩ đến những vết cắt trên người cô gái, máu ra nhiều như thế…
- Không! – Người bác sĩ đẩy gọng kính lên, ông nhìn xoáy vào sự bồn chồn trong đôi mắt chàng trai trẻ - Là bệnh nhân Cao – Gia – Nguyên! Đang rất nguy kịch!
- Sao… cơ? – Hai mắt anh mở to nhìn ông, ông ta vừa nói gì chứ? … Gia Nguyên nguy kịch?
- Anh đi theo tôi! – Bác sĩ hạ giọng trầm trầm, quay lưng bỏ đi trước. Hồng Quân cảm thấy hơi thở mình đứt quãng, không phải, anh không thở được, hai lá phổi co rút lại trong sự bàng hoàng. Anh bước theo người bác sĩ như một cái xác không hồn.
…
Phòng trực riêng của bác sĩ…
Bác sĩ kéo ghế ngồi xuống, rót trà ra hai tách sứ, ông đẩy đến trước mặt Hồng Quân một tách, lặng lẽ nhìn anh:
- Bệnh nhân Rachel Lynes cơ bản ngất đi là do bị kích động mạnh về tâm lí, hơn nữa còn mất rất nhiều máu, tay chân đầy những vết cắt sâu, chắc là do mảnh vỡ thủy tinh. Nhưng cô ấy không rơi vào tình trạng nguy hiểm tính mạng! Người nguy kịch là Cao Gia Nguyên!
- Gia…Nguyên… - Hồng Quân mấp máy môi khó nhọc.
- Xuất huyết dạ dày, rất nặng!
- Tại sao?
- Cơ thể kìm nén độc tố quá lâu!
- Độc tố gì? – Hồng Quân sững người, anh không hiểu, Gia Nguyên sao lại kìm nén độc tố trong người?
- Hải sản! Cơ địa bệnh nhân xung khắc với hải sản rất mạnh. Gia Nguyên dùng thuốc giảm đau không đúng liều lượng, hình như dùng quá nhiều dẫn đến tình trạng sốc thuốc.
Hồng Quân không thể tin vào những gì vừa nghe. Gia Nguyên bị dị ứng với hải sản? Nhưng khi tối ở biệt thự của bố…anh giật mình nhớ lại một bàn tiệc toàn hải sản, nhớ lại gương mặt căng thẳng của hắn, nhớ lại bàn tay cầm thìa run rẩy của hắn…anh không hề biết chuyện này. Tim Hồng Quân co thắt dữ dội, một cảm giác đau thông thống làm cồn cào ruột gan, máu trong mạch như đông cứng lại. Chính anh đã ép hắn ăn…không phải sao?... Gia Nguyên đã im lặng. Gia Nguyên đã chịu đựng. Thái độ kì lạ của hắn từ lúc rời khỏi biệt thự… môi Hồng Quân bất chợt run lên tím tái.
Người bác sĩ nâng tách sứ trắng nhấp một ngụm trà, ngón tay ông gõ gõ lên mặt bàn kính, chất giọng thâm trầm của một người sống lâu năm trong ngành y vang lên:
- Nhưng đó chưa phải là tất cả lí do dẫn đến tình trạng tồi tệ bây giờ…
Hồng Quân ngẩng đầu, gương mặt anh lại càng bồn chồn, bờ môi sậm hẳn lại:
- Ý ông là sao?
- Tình trạng sức khỏe của Cao Gia Nguyên rất tệ. Kết quả xét nghiệm máu cho thấy bệnh nhân sử dụng rất nhiều thuốc tăng lực. Thuốc tăng lực chỉ dùng cho những người quá mệt mỏi, thường xuyên căng thẳng. Cơ thể suy nhược, đề kháng yếu, bệnh nhân có biểu hiện của một người mất ngủ triền miên.
- Mất ngủ? Căng thẳng? Mệt mỏi? – Hồng Quân bặm chặt môi, đôi lông mày rậm nhíu lại, sống lưng anh cứng ngắc.
- Quan trọng nhất là trong lúc chụp X-quang, tôi phát hiện ra một động mạch não bị phình. Đây chắc chắn là do chấn thương mà ra. Bệnh nhân có hay gặp những cơn đau đầu ngắn nhưng dữ dội không?
Trong đầu anh lộn xộn suy nghĩ, cơn đau đầu ngắn nhưng dữ dội? …phải, Gia Nguyên từng có biểu hiện như vậy, thậm chí hắn đã ngất lịm đi. Hồng Quân nhìn bác sĩ, khó khăn gật đầu…chợt, anh nhận ra gương mặt ông ta tối sầm lại, người bác sĩ cau mày nhìn anh, lúc này mới thấy ông thật sự căng thẳng:
- Tôi phải nói cho anh điều này… chỗ động mạch bị chấn thương ấy nếu không tiến hành phẫu thuật kịp thời, thị giác của bệnh nhân sẽ ảnh hưởng, chính xác hơn là bị… mù vĩnh viễn.
Xuất huyết dạ dày. Sốc thuốc giảm đau. Lượng thuốc tăng lực trong máu rất lớn. Suy nhược cơ thể. Mất ngủ triền miên. Phình động mạch não. Mù vĩnh viễn…
Hồng Quân nín thở, cảm giác như tim mình vỡ vụn ra, cảm giác đau đớn đến nỗi để anh chết đi còn tốt hơn. Sam của anh, cô gái lúc nãy còn sánh bước bên cạnh anh với vẻ ngang ngạnh, bướng bỉnh… giờ đây đang nguy kịch. Rất nguy kịch…
Đều – là – vì – anh!
/83
|