Thấy Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai cười tươi, thoát khỏi mấy nam đệ tử, lao tới như cánh bướm.
"Tôn Lập, các vị đến rồi."
Tôn Lập gật đầu, nhìn quanh: "Vẫn đợi Vọng Minh đạo trưởng?"
Sùng Dần và Sùng Bá đến sớm, đang đứng ở trước mặt, chừa vị trí ở giữa lại, cả hai không cố ý đến chậm để khoe khoang.
Tô Tiểu Mai đáp: "Trừ Điền Anh Đông thì hai vị là đệ tử tới chót."
Vừa lúc đó Vọng Minh lão đạo mặc bạch bào tiêu sái cưỡi cương phong đi ra, phất tay áo như chim hạc đáp xuống.
Sùng Dần và Sùng Bá cung kính hành lễ: "Tham kiến sư thúc."
Vọng Minh đạo nhân nhất xua tay: "Miễn. Điền Anh Đông tối qua có cảm ứng nên quyết định bế quan, chúng ta xuất phát."
"Điền Anh Đông không đi..."
Đệ tử khác không sao nhưng sắc mặt Tần Thiên Trảm cực kỳ khó coi!
Y đến Cổ Lô sơn tất không thể tu luyện, Điền Anh Đông nhân cơ hội ở lại, ưu thế mà y mạo hiểm uống Chậm linh đơn mới có sẽ tan thành mây khói!
Điền Anh Đông hôm qua mới nảy ra chủ ý vô sỉ này, vì việc của Tôn Lập mà không nói ra, Tần Thiên Trảm vì thế mà không chú ý đến Điền Anh Đông, kết quả hiện tại càng bị động.
"Lão hồ ly đáng chết!" Tần Thiên Trảm mắng khẽ, Vọng Minh lão đạo không để y có có thời gian nghĩ đối sách, phất tay phát linh quang, cuốn toàn bộ đệ tử lướt về Cổ Lô sơn.
Linh quang do một miếng ngọc phát ra, bao lấy chúng nhân lên không thì càng lúc càng lớn, dần dần thành ba mươi trượng vuông, đủ chỗ cho mọi đệ tử. Nửa trước hơi cong lên, như bè trúc dập dềnh trên sóng, lao đi giữa mây khói. Tôn Lập đã thấy chiến hạm với võ lực đáng sợ của Lục Khiêm Vĩnh nên "bè trúc" này thật không có gì hay.
Không ít đệ tử hào hứng nghiên cứu – không ít người đã đạt Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, cực kỳ khát vọng vói "cao giai" pháp khí, cứ nghiên cứu xem, tương lai sẽ có lợi cho chế khí....
Cổ Lô sơn ở phía tây bắc Tố Bão sơn, khí hậu khô nóng.
Vọng Minh đạo nhân đi một ngày là tới. Trước khi tối trời, đáp xuống ngoài Cổ Lô sơn thì truyền tấn ngọc phù trên eo reo vang, đưa tin tới.
Do Ngọc Kiếm sơn trang phát.
Vọng Minh xem xong dẫn chúng đệ tử đến chỗ Ngọc Kiếm sơn trang.
Ngọc Kiếm sơn trang theo hẹn mà đến từ hôm qua, chiếm một ngọn núi ngoài Cổ Lô sơn. Ngọn núi này cao nhất, có ưu thế thiên nhiên để giám sát trong vòng trăm dặm.
Đệ tử Tố Bão sơn đến nơi thì Ngọc Kiếm sơn trang đã dựng được không ít nhà đá trên núi.
Tôn Lập ở trên không nhìn xuống thì hơi nhíu mày: không lẽ Ngọc Kiếm sơn trang định lập cứ điểm?
Chuyến đi Cổ Lô sơn này, không ai hi vọng gì mà chỉ để rèn luyện. Ngọc Kiếm sơn trang chắc cũng có thái độ tương tự, nhưng qua chi tiết này thì hình như Ngọc Kiếm sơn trang tựa hồ không như Tố Bão sơn.
Tôn Lập thầm cảnh giác, chưa biết chừng Ngọc Kiếm sơn trang có tin gì đó mà Tố Bão sơn không biết.
Dẫn đầu Ngọc Kiếm sơn trang là một vị trưởng lão, tu vi còn không bằng Vọng Minh đạo nhân, Vọng Minh đến thì trưởng lão tên Tô Ngọc Đạo đó nhiệt tình dẫn môn hạ đệ tử ra đón: "Vọng Minh sư huynh, lâu rồi không gặp!"
Vọng Minh tu vi cao hơn, địa vị tại môn phái cũng hơn Tô Ngọc Đạo, chỉ cười nhạt: "Lâu rồi không gặp Tô huynh."
Tô Ngọc Đạo gọi: "Các vị đi xa chắc mệt rồi? Tô mỗ đã sai môn hạ đệ tử chuẩn bị chỗ ở, Vọng Minh sư huynh để các đệ tử nghỉ đã, ngu đệ cònchuẩn bị Nguyệt giao tửu thượng để trò chuyện với sư huynh..."
Sắc mặt Vọng Minh khá hơn, Nguyệt giao tửu không dễ kiếm, đủ thấy Tô Ngọc Đạo có lòng.
Vọng Minh phất tay, cho các đệ tử theo đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang vào trong, y và Tô Ngọc Đạo trò chuyện.
Ngọc Kiếm sơn trang tuy xây dựng không ít nhà đá nhưng lần này đệ tử hai phái quá đông, cộng lại gần ba trăm. Tố Bão sơn hơn trăm người, Ngọc Kiếm sơn còn đông hơn.
Bất quá Ngọc Kiếm sơn trang rất "hiếu khách", chấp nhận bảy, tám người ở chung cũng dành cho các đệ tử Tố Bão sơn ba người một gian. Thậm chí Sùng Dần và Sùng Bá còn được ở phòng riêng.
Lúc chia phòng có việc nho nhỏ xảy ra, Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc ở cùng nhau, người thứ ba họ muốn là Tô Tiểu Mai.
Nhưng không thể hủy danh dự nữ hài tử thế được.
Người thứ ba, Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc đều mong là Lục Đại Thông, không ngờ Phùng Trung kêu to chạy tới: "Tôn sư huynh, Giang sư huynh, chúng ta ở cùng!"
Y nhiệt tình bá vai hai người, tựa hồ rất quen thân.
Đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang nhìn cả hai rồi đồng ý. Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc nhíu mày nhưng không nói gì, việc của môn phái không nên trước mặt người ngoài.
Phùng Trung vốn định theo Tôn Lập nhưng sau này gã kinh mạch ứ trệ, y liền lạnh nhạt ngay, gã đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng thì y lại mặt dày bám theo.
Tôn Lập dạo này bế quan, không biết tình hình thư viện. Lúc về nhà, Giang Sĩ Ngọc kéo gã lại, cả hai hơi thụt ra sau, y nhỏ giọng: "Trong lúc ngươi bế quan, Phùng Trung rất nhiệt tình với ta, lúc ta chưa đột phá Phàm nhân cảnh, y chưa từng cười khi thấy ta."
Tôn Lập nhạt giọng: "Y là người thế nào, chúng ta hiểu là được, không có lòng hại người nhưng cần đề phòng."
Giang Sĩ Ngọc bật cười: "Ngươi không biết hả? Kỳ thực tiểu tử đó rất thông minh. Ta đột phá cảnh giới xong thì y từng nói với người ta: quan hệ với Tôn Lập thì được thơm lây."
Tôn Lập hơi bất ngờ, không ngờ chút xíu đó mà Phùng Trung đoán ra được.
"Chả trách gần đây y lấy lòng ta..."
Giang Sĩ Ngọc đảo mắt: "Không lẽ y định hi sinh bản thân?"
Tôn Lập nổi giận, nghĩ đến lời đồn thì đá Giang Sĩ Ngọc: "Ngươi còn mặt mũi nói thế, không vì người da thịt nõn nà thì ta không bị hiểu lầm..."
"Ha ha ha! Ngươi ghen với da của ta!"
...
Cổ Lô sơn đã tụ tập không ít tu sĩ, hai nhóm lớn nhất là Tố Bão sơn và Ngọc Kiếm sơn trang. Tán tu cũng không ít hơn đệ tử lưỡng phái cộng lại.
Tối đó Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc vào phòng thì mặc kệ Phùng Trung nhiệt tình, đơn giản nói vài câu rồi ngủ.
Ban đêm còn nghe tiếng đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang canh gác mắng tán tu đến dò xét.
Sáng hôm sau, Vọng Minh và Tô Ngọc Đạo quyết định, đệ tử hai phái chia mỗi tổ ba người tìm khắp Cổ Lô sơn. Cổ Lô sơn vốn không nguy hiểm, nhưng giờ có nhiều tán tu thì nên cẩn thận.
Sùng Dần và Sùng Bá cho mỗi tổ một tấm ngọc phù: "Gặp nguy hiểm thì bóp nát ngọc phù, bọn ta đến cứu ngay."
Phùng Trung định chen vào, Giang Sĩ Ngọc "xin lỗi": "Phùng sư huynh, trước đó bọn tại hạ đã hẹn với Tô Tiểu Mai..."
Phùng Trung hơi thất vọng, cười gượng: "Không sao, không sao."
Mỗi tổ ba người đến chỗ Sùng Dần lấy địa đồ rồi xuất phát.
Tôn Lập cầm địa đồ lên xem, hơi nhíu mày.
Gã vốn tưởng nơi hai phái tìm kiếm riêng ra, mỗi phái phụ trách nửa ngọn núi, như thế tránh được các đệ tử va chạm.
Tuy Ngọc Kiếm sơn trang và Tố Bão sơn cùng thuộc thất đại phái, không có gì mâu thuẫn nhưng đông người thì việc gì cũng có thể xảy ra, hà huống là các đệ tử tuổi trẻ bồng bột?
Địa đồ phân chia không như gã tưởng tượng, tử đệ lưỡng phái dò xét ở khu vực đan xen.
Tôn Lập thoáng nghĩ, chỉ là do tác dụng Nguyệt giao tửu của Tô Ngọc Đạo không thì Vọng Minh đạo nhân không thể đồng ý kiểu phân phối này.
Các đệ tử lĩnh địa đồ xong thì lui đi, thường thì không thể phi hành, nhưng tốc độ không chậm, hơn ba trăm người, hơn trăm tổ nhưng thoáng sau đã tản đi hết.
Bọn Tôn Lập đi nhanh trong sơn cốc, thấy không có ai thì Tôn Lập nhắc: "Cẩn thận, ta thấy Ngọc Kiếm sơn trang không tử tế gì, Tiểu Mai, đừng cách bọn ta xa quá."
Tô Tiểu Mai cắn môi, nhợt nhạt gật đầu.
Giang Sĩ Ngọc nói: "Ngươi cũng có cảm giác đó? Nghe nói chúng ta và Ngọc Kiếm sơn trang kỳ thực quan hệ không hợp, lần nay chúng ân cần như thế, ta thấy tất có vấn đề."
Tôn Lập hiểu ngay, tuy thất đại phái đồng khí liên chi, nhanh đấy là đối ngoại; nội bộ tất có khác biệt, Tố Bão sơn và Ngọc Kiếm sơn trang gẫn nhau, kết giao ở xa, tranh chấp ở gần là việc bình thường, Tố Bão sơn tất nhiên không thể có tốt quan hệ với Ngọc Kiếm sơn trang.
Cả ba cẩn thận, Tôn Lập nói: "Chúng ta đi nhanh, đến nơi trước những người khác."
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc thay nhau cõng Tô Tiểu Mai, thoáng sau đã bỏ xa các đệ tử khác.
Chừng nửa ngày sau thì đến khu vực của mình.
"Tôn Lập, các vị đến rồi."
Tôn Lập gật đầu, nhìn quanh: "Vẫn đợi Vọng Minh đạo trưởng?"
Sùng Dần và Sùng Bá đến sớm, đang đứng ở trước mặt, chừa vị trí ở giữa lại, cả hai không cố ý đến chậm để khoe khoang.
Tô Tiểu Mai đáp: "Trừ Điền Anh Đông thì hai vị là đệ tử tới chót."
Vừa lúc đó Vọng Minh lão đạo mặc bạch bào tiêu sái cưỡi cương phong đi ra, phất tay áo như chim hạc đáp xuống.
Sùng Dần và Sùng Bá cung kính hành lễ: "Tham kiến sư thúc."
Vọng Minh đạo nhân nhất xua tay: "Miễn. Điền Anh Đông tối qua có cảm ứng nên quyết định bế quan, chúng ta xuất phát."
"Điền Anh Đông không đi..."
Đệ tử khác không sao nhưng sắc mặt Tần Thiên Trảm cực kỳ khó coi!
Y đến Cổ Lô sơn tất không thể tu luyện, Điền Anh Đông nhân cơ hội ở lại, ưu thế mà y mạo hiểm uống Chậm linh đơn mới có sẽ tan thành mây khói!
Điền Anh Đông hôm qua mới nảy ra chủ ý vô sỉ này, vì việc của Tôn Lập mà không nói ra, Tần Thiên Trảm vì thế mà không chú ý đến Điền Anh Đông, kết quả hiện tại càng bị động.
"Lão hồ ly đáng chết!" Tần Thiên Trảm mắng khẽ, Vọng Minh lão đạo không để y có có thời gian nghĩ đối sách, phất tay phát linh quang, cuốn toàn bộ đệ tử lướt về Cổ Lô sơn.
Linh quang do một miếng ngọc phát ra, bao lấy chúng nhân lên không thì càng lúc càng lớn, dần dần thành ba mươi trượng vuông, đủ chỗ cho mọi đệ tử. Nửa trước hơi cong lên, như bè trúc dập dềnh trên sóng, lao đi giữa mây khói. Tôn Lập đã thấy chiến hạm với võ lực đáng sợ của Lục Khiêm Vĩnh nên "bè trúc" này thật không có gì hay.
Không ít đệ tử hào hứng nghiên cứu – không ít người đã đạt Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, cực kỳ khát vọng vói "cao giai" pháp khí, cứ nghiên cứu xem, tương lai sẽ có lợi cho chế khí....
Cổ Lô sơn ở phía tây bắc Tố Bão sơn, khí hậu khô nóng.
Vọng Minh đạo nhân đi một ngày là tới. Trước khi tối trời, đáp xuống ngoài Cổ Lô sơn thì truyền tấn ngọc phù trên eo reo vang, đưa tin tới.
Do Ngọc Kiếm sơn trang phát.
Vọng Minh xem xong dẫn chúng đệ tử đến chỗ Ngọc Kiếm sơn trang.
Ngọc Kiếm sơn trang theo hẹn mà đến từ hôm qua, chiếm một ngọn núi ngoài Cổ Lô sơn. Ngọn núi này cao nhất, có ưu thế thiên nhiên để giám sát trong vòng trăm dặm.
Đệ tử Tố Bão sơn đến nơi thì Ngọc Kiếm sơn trang đã dựng được không ít nhà đá trên núi.
Tôn Lập ở trên không nhìn xuống thì hơi nhíu mày: không lẽ Ngọc Kiếm sơn trang định lập cứ điểm?
Chuyến đi Cổ Lô sơn này, không ai hi vọng gì mà chỉ để rèn luyện. Ngọc Kiếm sơn trang chắc cũng có thái độ tương tự, nhưng qua chi tiết này thì hình như Ngọc Kiếm sơn trang tựa hồ không như Tố Bão sơn.
Tôn Lập thầm cảnh giác, chưa biết chừng Ngọc Kiếm sơn trang có tin gì đó mà Tố Bão sơn không biết.
Dẫn đầu Ngọc Kiếm sơn trang là một vị trưởng lão, tu vi còn không bằng Vọng Minh đạo nhân, Vọng Minh đến thì trưởng lão tên Tô Ngọc Đạo đó nhiệt tình dẫn môn hạ đệ tử ra đón: "Vọng Minh sư huynh, lâu rồi không gặp!"
Vọng Minh tu vi cao hơn, địa vị tại môn phái cũng hơn Tô Ngọc Đạo, chỉ cười nhạt: "Lâu rồi không gặp Tô huynh."
Tô Ngọc Đạo gọi: "Các vị đi xa chắc mệt rồi? Tô mỗ đã sai môn hạ đệ tử chuẩn bị chỗ ở, Vọng Minh sư huynh để các đệ tử nghỉ đã, ngu đệ cònchuẩn bị Nguyệt giao tửu thượng để trò chuyện với sư huynh..."
Sắc mặt Vọng Minh khá hơn, Nguyệt giao tửu không dễ kiếm, đủ thấy Tô Ngọc Đạo có lòng.
Vọng Minh phất tay, cho các đệ tử theo đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang vào trong, y và Tô Ngọc Đạo trò chuyện.
Ngọc Kiếm sơn trang tuy xây dựng không ít nhà đá nhưng lần này đệ tử hai phái quá đông, cộng lại gần ba trăm. Tố Bão sơn hơn trăm người, Ngọc Kiếm sơn còn đông hơn.
Bất quá Ngọc Kiếm sơn trang rất "hiếu khách", chấp nhận bảy, tám người ở chung cũng dành cho các đệ tử Tố Bão sơn ba người một gian. Thậm chí Sùng Dần và Sùng Bá còn được ở phòng riêng.
Lúc chia phòng có việc nho nhỏ xảy ra, Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc ở cùng nhau, người thứ ba họ muốn là Tô Tiểu Mai.
Nhưng không thể hủy danh dự nữ hài tử thế được.
Người thứ ba, Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc đều mong là Lục Đại Thông, không ngờ Phùng Trung kêu to chạy tới: "Tôn sư huynh, Giang sư huynh, chúng ta ở cùng!"
Y nhiệt tình bá vai hai người, tựa hồ rất quen thân.
Đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang nhìn cả hai rồi đồng ý. Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc nhíu mày nhưng không nói gì, việc của môn phái không nên trước mặt người ngoài.
Phùng Trung vốn định theo Tôn Lập nhưng sau này gã kinh mạch ứ trệ, y liền lạnh nhạt ngay, gã đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng thì y lại mặt dày bám theo.
Tôn Lập dạo này bế quan, không biết tình hình thư viện. Lúc về nhà, Giang Sĩ Ngọc kéo gã lại, cả hai hơi thụt ra sau, y nhỏ giọng: "Trong lúc ngươi bế quan, Phùng Trung rất nhiệt tình với ta, lúc ta chưa đột phá Phàm nhân cảnh, y chưa từng cười khi thấy ta."
Tôn Lập nhạt giọng: "Y là người thế nào, chúng ta hiểu là được, không có lòng hại người nhưng cần đề phòng."
Giang Sĩ Ngọc bật cười: "Ngươi không biết hả? Kỳ thực tiểu tử đó rất thông minh. Ta đột phá cảnh giới xong thì y từng nói với người ta: quan hệ với Tôn Lập thì được thơm lây."
Tôn Lập hơi bất ngờ, không ngờ chút xíu đó mà Phùng Trung đoán ra được.
"Chả trách gần đây y lấy lòng ta..."
Giang Sĩ Ngọc đảo mắt: "Không lẽ y định hi sinh bản thân?"
Tôn Lập nổi giận, nghĩ đến lời đồn thì đá Giang Sĩ Ngọc: "Ngươi còn mặt mũi nói thế, không vì người da thịt nõn nà thì ta không bị hiểu lầm..."
"Ha ha ha! Ngươi ghen với da của ta!"
...
Cổ Lô sơn đã tụ tập không ít tu sĩ, hai nhóm lớn nhất là Tố Bão sơn và Ngọc Kiếm sơn trang. Tán tu cũng không ít hơn đệ tử lưỡng phái cộng lại.
Tối đó Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc vào phòng thì mặc kệ Phùng Trung nhiệt tình, đơn giản nói vài câu rồi ngủ.
Ban đêm còn nghe tiếng đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang canh gác mắng tán tu đến dò xét.
Sáng hôm sau, Vọng Minh và Tô Ngọc Đạo quyết định, đệ tử hai phái chia mỗi tổ ba người tìm khắp Cổ Lô sơn. Cổ Lô sơn vốn không nguy hiểm, nhưng giờ có nhiều tán tu thì nên cẩn thận.
Sùng Dần và Sùng Bá cho mỗi tổ một tấm ngọc phù: "Gặp nguy hiểm thì bóp nát ngọc phù, bọn ta đến cứu ngay."
Phùng Trung định chen vào, Giang Sĩ Ngọc "xin lỗi": "Phùng sư huynh, trước đó bọn tại hạ đã hẹn với Tô Tiểu Mai..."
Phùng Trung hơi thất vọng, cười gượng: "Không sao, không sao."
Mỗi tổ ba người đến chỗ Sùng Dần lấy địa đồ rồi xuất phát.
Tôn Lập cầm địa đồ lên xem, hơi nhíu mày.
Gã vốn tưởng nơi hai phái tìm kiếm riêng ra, mỗi phái phụ trách nửa ngọn núi, như thế tránh được các đệ tử va chạm.
Tuy Ngọc Kiếm sơn trang và Tố Bão sơn cùng thuộc thất đại phái, không có gì mâu thuẫn nhưng đông người thì việc gì cũng có thể xảy ra, hà huống là các đệ tử tuổi trẻ bồng bột?
Địa đồ phân chia không như gã tưởng tượng, tử đệ lưỡng phái dò xét ở khu vực đan xen.
Tôn Lập thoáng nghĩ, chỉ là do tác dụng Nguyệt giao tửu của Tô Ngọc Đạo không thì Vọng Minh đạo nhân không thể đồng ý kiểu phân phối này.
Các đệ tử lĩnh địa đồ xong thì lui đi, thường thì không thể phi hành, nhưng tốc độ không chậm, hơn ba trăm người, hơn trăm tổ nhưng thoáng sau đã tản đi hết.
Bọn Tôn Lập đi nhanh trong sơn cốc, thấy không có ai thì Tôn Lập nhắc: "Cẩn thận, ta thấy Ngọc Kiếm sơn trang không tử tế gì, Tiểu Mai, đừng cách bọn ta xa quá."
Tô Tiểu Mai cắn môi, nhợt nhạt gật đầu.
Giang Sĩ Ngọc nói: "Ngươi cũng có cảm giác đó? Nghe nói chúng ta và Ngọc Kiếm sơn trang kỳ thực quan hệ không hợp, lần nay chúng ân cần như thế, ta thấy tất có vấn đề."
Tôn Lập hiểu ngay, tuy thất đại phái đồng khí liên chi, nhanh đấy là đối ngoại; nội bộ tất có khác biệt, Tố Bão sơn và Ngọc Kiếm sơn trang gẫn nhau, kết giao ở xa, tranh chấp ở gần là việc bình thường, Tố Bão sơn tất nhiên không thể có tốt quan hệ với Ngọc Kiếm sơn trang.
Cả ba cẩn thận, Tôn Lập nói: "Chúng ta đi nhanh, đến nơi trước những người khác."
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc thay nhau cõng Tô Tiểu Mai, thoáng sau đã bỏ xa các đệ tử khác.
Chừng nửa ngày sau thì đến khu vực của mình.
/419
|