Lý Tâm Mai có vẻ hơi không vui, nàng liếc nhìn Giang Nam rồi nói: "Ai cũng có cá tính riêng của mình, chẳng phải nhiều người nói Kim Thế Di quái dị hay sao? Cũng như Giang Nam nhà ngươi, ta cũng cảm thấy ngươi có hơi quái gỡ. Nhưng các người đều là những người tốt nhất".
Giang Nam nói: "Tôi cũng đâu có bảo Lệ cô nương là người xấu, chẳng qua chỉ cảm thấy cô ta hơi lạ lùng mà thôi".
Cốc Chi Hoa vốn còn muốn nói thêm vài lời với Lý Tâm Mai, nghe nàng biện hộ cho Lệ Thắng Nam như thế thì quyết định chẳng nói gì nữa.
Lý Tâm Mai thì quyến luyến kéo tay Cốc Chi Hoa: "Đáng tiếc chúng ta chỉ gặp gỡ nhau hai ngày, muội còn chưa thỉnh giáo kiếm pháp của tỷ". Cốc Chi Hoa nói: "Ngày tháng còn dài, dù chúng ta không có cơ hội gặp nhau, tỷ cũng sẽ lên Thiên Sơn tìm muội. Nhưng cũng mong các người có thể tìm được Kim Thế Di".
Giang Nam chợt cười hì hì hỏi: "Cốc nữ hiệp, giao tình giữa nữ hiệp với Kim đại hiệp cũng không tệ, tại sao cô nương không gác chuyện riêng sang một bên đi cùng chúng tôi?" Cốc Chi Hoa cười nói: "Chả trách nào người ta gọi ngươi là Giang Nam lắm lời, ta đã bảo không đi là không đi".
Thật ra Cốc Chi Hoa không biết đáp thế nào cho nên mới giả vờ trách Giang Nam.
Sau khi chia tay, Lý Tâm Mai đi cùng bọn Trần Thiên Vũ quay về đường cũ đuổi theo Kim Thế Di. Trên đường Giang Nam kể lại cho nàng nghe tường tận việc mình đã gặp Kim Thế Di và Cốc Chi Hoa như thế nào. Lý Tâm Mai bất giác nghĩ: "Thế Di ca xưa nay ít thân thiết với ai, những nữ nhi có giao tình với y ngoại trừ mình chỉ có Băng Xuyên thiên nữ. Nhưng nghe Giang Nam nói, Cốc cô nương và Lệ cô nương quen biết y không lâu, nhưng hình như cũng thân thiết nhau. Mấy năm không gặp, chả lẽ y đã đổi tính?" Lý Tâm Mai chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Còn có một điều khiến nàng ngạc nhiên là Cốc Chi Hoa kiên quyết không chịu đi theo họ. Nàng tuy không hiểu việc đời nhưng cũng cảm thấy Cốc Chi Hoa bảo phải tảo mộ cho nghĩa phụ chỉ là cái cớ. Nàng thầm nhủ: "Giang Nam nói rất có lý, tỷ ấy đã thân thiết với Thế Di ca như thế, tại sao không thể tạm thời gác chuyện riêng qua một bên?"
Lý Tâm Mai lòng đầy thắc mắc, cho nên trên đường đi cứ rầu rầu không vui, hy vọng duy nhất chính là tìm được Kim Thế Di. Đến tối thì cả bốn người đến trấn Tân An, Trần Thiên Vũ ra ngoài dò hỏi nhưng không ai thấy có người giống như Kim Thế Di xuất hiện, sau đó họ lại đến ngôi miếu hoang ở phía sau trấn, nhưng thấy trong miếu tơ nhện giăng đầy, tựa như chẳng có người ghé qua.
U Bình cũng nghi ngờ, nhủ rằng: "Chả lẽ chúng ta đã tìm sai chỗ, đây chẳng phải là ngôi miếu hoang mà Lệ cô nương đã nói sao?" Giang Nam nói: "Đệ cũng đã hỏi nhiều người, ở đây chỉ có một ngôi miếu này mà thôi, làm sao sai được?" U Bình nói: "Đệ xem thử ở đây có ai ghé qua không?" Giang Nam cười: "Hình như chẳng có ai cả. Đệ không đến sai chỗ, chỉ e Lệ cô nương không nói đúng sự thật". Lý Tâm Mai nói: "Tại sao cô ta lại nói dối?" Trần Thiên Vũ cũng nói: "Có lẽ có nguyên nhân khác, hay là Lệ cô nương đã nhớ nhầm cũng không chừng". Giang Nam nói: "Hay là cái gì? Đệ thấy chín phần là cô ta đã gạt chúng ta". Lý Tâm Mai nói: "Ngươi cứ có thành kiến với Lệ cô nương, cớ gì mà cô ta phải gạt chúng ta?" Trần Thiên Vũ nói: "Đúng thế, chúng ta đừng đoán bừa, chúng ta quay trở lại đường cũ vài ngày nữa thì tính tiếp". Thực ra chàng cũng đã nghi ngờ Lệ Thắng Nam, nhưng nghĩ lại dù sao cũng không biết hành tung của Kim Thế Di, dù Lệ Thắng Nam có ý lừa gạt bỡn cợt, tìm không ra Kim Thế Di cũng chẳng có hại gì đối với họ, vả lại họ cũng không nghĩ ra lý do gì Lệ Thắng Nam lại gạt họ như thế.
Hai ngày nữa lại trôi qua, họ vừa đi vừa dò hỏi nhưng không nghe nói có người giống như Kim Thế Di. Đến ngày thứ ba thì Giang Nam không chịu đựng được nữa, nói với Lý Tâm Mai: "Lý cô nương, cô nương đừng trách tôi lắm lời. Tôi thấy Lệ cô nương có hơi kỳ lạ". Lý Tâm Mai nói: "Ngươi đừng mở miệng là nói xấu người khác". Giang Nam nói: "Cô nương tin cô ta như thế, nhưng cô nương có biết lai lịch của cô ta không?" Lý Tâm Mai nói: "Không biết. Ta không nhiều chuyện như ngươi, người khác không thích nói, ta cũng không hỏi". Giang Nam cười rồi nói: "Sao cô nương lại tin cô ta như thế?" Lý Tâm Mai nói: "Tôi và cô ta chẳng quen biết nhau, nhưng cô ta đã cứu tôi hai lần. Lần gần đây nhất là ngươi đã biết, lần trước là ở Mạnh gia trang, ta bị Mạnh lão quái nhốt trong thạch động cũng được cô ta cứu ra".
Giang Nam nói: "Ồ, ở đây cũng hơi lạ. Lúc đó cô ta có nói về Kim đại hiệp hay không?" Lý Tâm Mai nói: "Ngươi bảo thế là ý gì?" Giang Nam nói: "Sau khi cô ta đã thả cô nương, đã nói với cô nương những gì?" Lý Tâm Mai nói: "Cô ta bảo tôi đi tìm sư huynh, cho nên tôi mới gặp được họ". Giang Nam nói: "Cô ta có bảo cô đi tìm Kim đại hiệp không?" Lý Tâm Mai nói: "Không. Sao ngươi cứ hỏi đi hỏi lại thế? Ngươi cũng biết chuyện lần trước à?"
Giang Nam lại mỉm cười nói: "Lắm mồm cũng có lợi, lần đó im đại hiệp đại náo Mạnh gia trang, tôi nghe Cốc nữ hiệp nói còn có bọn Dực Trọng Mâu, Tạ Vân Chân. Nhưng khi Kim đại hiệp kể lại cho cô nương nghe thì không nhắc đến Lệ cô nương.
Mà giờ đây cô nương lại bảo nàng đã cứu cô nương, vậy lúc đó chắc chắn nàng đã gặp Kim Thế Di ở Mạnh gia trang, nàng biết rõ cô nương tìm Kim Thế Di mà lại không nói với cô nương, cố ý chỉ cho cô nương đi tìm sư huynh. Có phải kỳ lạ hay không?" Lý Tâm Mai nhíu mày: "Có thật không?" Giang Nam nói: "Chẳng giả tí nào. Cô nương tin tôi hay tin nàng ta?" Lý Tâm Mai im lặng không nói, cúi đầu suy nghĩ Giang Nam lại nói: "Tôi biết cô nương vẫn còn chưa tin tôi, vậy xin hỏi cô nương tin nàng hay tin Cốc nữ hiệp?"
Lý Tâm Mai nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi đều tin hai người họ!" Giang Nam nói:
"Nhưng cô nương tin ai hơn?" Lý Tâm Mai nói: "Sư phụ của Cốc tỷ tỷ thân thiết với Thiên Sơn chúng tôi, nếu tính ra tôi đương nhiên tin Cốc tỷ tỷ hơn. Sao ngươi lại hỏi những lời như thế?" Giang Nam nói: "Cô nương là người thông minh chả lẽ không hiểu điều Cốc nữ hiệp nói? Ngày hôm ấy Cốc nữ hiệp một mực từ chối không đi với chúng ta, có lẽ Cốc nữ hiệp không tin Lệ cô nương". Lý Tâm Mai nghe thế thì buột miệng: "Lệ cô nương bảo Kim Thế Di hay đổi ý, chả lẽ...". Giang Nam cười: "Tôi thấy không phải Kim đại hiệp đổi ý mà Lệ cô nương nói dối". Lý Tâm Mai nói: "Vậy y đến Thanh Đảo chuẩn bị ra biển, Lệ cô nương bảo y đến Tô Châu tìm các người là... là...". Giang Nam tiếp lời: "Là bịa đặt". Lý Tâm Mai nói: "Tại sao cô ta phải bịa đặt như thế?" Giang Nam trả lời: "Tôi làm sao biết?"
Lý Tâm Mai là một cô gái đơn thuần thẳng thắn, nàng đã nghi ngờ thì tiếc không đến ngay Thanh Đảo xem cho rõ ràng, nhưng nàng lại không dám đoan chắc Lệ Thắng Nam nói dối, thế là trong lòng chần chừ liền thương lượng với vợ chồng Trần Thiên Vũ. Vợ chồng Trần Thiên Vũ cũng nghi ngờ, cuối cùng quyết định cứ để Lý Tâm Mai một mình đi đến Thanh Đảo còn vợ chồng Trần Thiên Vũ thì về nhà. Dù nàng có gặp Kim Thế Di hay không cũng phải trở về Tô Châu. Lý Tâm Mai nói: "Thế thì tốt còn gì bằng, hai bên đều không sợ không gặp Kim Thế Di, chắc chắn sẽ có một bên gặp y". Thế rồi hai bên chia tay nhau, Lý Tâm Mai một mình lên đường đến thẳng Lao Sơn.
Lại nói sau khi Cốc Chi Hoa rời khỏi mọi người thì trong lòng có nhiều nỗi nghi ngờ, nàng không biết Lệ Thắng Nam là người thế nào! Lời nói của Lệ Thắng Nam được mấy phần thực mấy phần giả? Nàng buồn bã suy nghĩ vẩn vơ rất lâu, cuối cùng quyết định tạm thời không quay về quê nhà mà đến Thanh Đảo xem cho rõ ràng. Cả bản thân nàng cũng không biết nàng làm thế là để vạch trần lời nói dối của Lệ Thắng Nam hay là để gặp mặt Kim Thế Di?
Cốc Chi Hoa mua một con ngựa, ngựa không dừng vó, đến chập tối thì chạy khoảng gần một trăm năm chục dặm đường, lúc ấy nàng vừa đến huyện Đồng An, đang tìm khách sạn nghỉ lại. Nàng vào thành, chưa tìm được khách sạn thì chợt có hai người ăn mặc như kiểu tiểu nhị bước tới chặn đầu ngựa, cười hì hì nói: "Cô nương họ gì, có phải họ Cốc không?" Cốc Chi Hoa ngạc nhiên nói: "Sao thế?" hai người ấy trả lời: "Chúng tôi là tiểu nhị của khách sạn Tường Thái, trong huyện Đồng An khách sạn của chúng tôi là tốt nhất, phòng nhiều nhất, còn có phòng sạch sẽ giành cho nữ khách. Chúng tôi đã chuẩn bị cho Cốc cô nương, xin mời cô nương ghé tới". Cốc Chi Hoa nói: "Khoan đã, sao các người biết ta họ Cốc, lại biết ta đến nơi này?" hai người ấy nói: "Trưa nay đã có người đặt phòng cho Cốc cô nương, bảo rằng đến giờ này cô nương chắc chắn sẽ tới. Chúng tôi đã đợi cô nương hơn nửa canh giờ". Cốc Chi Hoa vội vàng hỏi: "Người ấy là ai?"
Tên tiểu nhị cười hì hì: "Là huynh trưởng của cô nương, không thể nhầm được".
Cốc Chi Hoa ngạc nhiên: "Sao, huynh trưởng của ta?" tên tiểu nhị trả lời: "Lệnh huynh đang đợi cô nương ở trạm phía trước, có phải cô nương muốn đến cung Thượng Thanh trên Lao Sơn thắp nhang không? Lệnh huynh đã nói rất rõ ràng, cũng đã trả tiền phòng tiền cơm cho cô nương". Cốc Chi Hoa rất ngạc nhiên, thầm nhủ: "Ngoại trừ Kim Thế Di và Lệ Thắng Nam, còn ai biết mình sẽ đến Lao Sơn? Có phải Kim Thế Di đàng đùa với mình không? Hay là Lệ Thắng Nam?" người đặt phòng cho nàng tự xưng là huynh trưởng của nàng, nàng cũng không thể hình dung ra dung mạo của huynh trường, thầm nhủ: "Dù sao mình cũng phải nghỉ chân, chuyện tới đâu thì hay tới đó, xem thử y còn có trò gì nữa".
Người trong khách sạn tiếp đãi nàng rất chu đáo, xem ra người đặt phòng cho nàng đã thưởng không ít tiền.
Cốc Chi Hoa tuy đoán được chuyện này có liên quan đến Kim Thế Di hoặc Lệ Thắng Nam, đương nhiên không có ác ý nhưng nàng cũng đề phòng nên suốt đêm chẳng ngủ ngon giấc. Đêm ấy chẳng có chuyện gì xảy ra khiến Cốc Chi Hoa càng thêm lo.
Sáng hôm sau Cốc Chi Hoa lại lên đường, khi trời chạng vạng thì nàng đến một thị trấn tên gọi Thanh Long Tập, Thanh Long Tập là một thị trấn có quy mô lớn, theo lý thì Cốc Chi Hoa phải nghỉ lại ở thị trấn này, nhưng nàng cố ý đi đường vòng thêm hơn mười dặm. Đến tối mới đến một trấn nhỏ, thầm nhủ: "Xem thử ngươi có đùa với ta nữa không?"
Nào ngờ vừa vào trấn thì có một kẻ ăn mặc theo kiểu tiểu nhị bước tới cung kính vái dài hỏi: "Có phải là Cốc tiểu thư đấy không? Tiểu điếm đã chuẩn bị phòng cho người, xin mời ghé đến". Cốc Chi Hoa chỉ tưởng rằng có người đã đặt phòng cho mình ở Thanh Long Tập, không ngờ y cũng bày trò ở một trấn nhỏ, thế rồi cười nói: "Có phải ca ca của ta đã đặt phòng không?" tên tiểu nhị ngạc nhiên nói: "Chúng tôi không gặp huynh trưởng của cô nương, chỉ gặp lệnh tôn đại nhân, ông ta bảo chúng tôi chuẩn bị phòng cho cô nương, tiền phòng cũng đều đã trả hết".
Cốc Chi Hoa ngẩn người ra, thầm nhủ: "Người này thật đáng ghét, giả mạo thành huynh trưởng của mình, lần này lại giả mạo cha mình. Hừ, cha mình là một kẻ xấu, y thích giả mạo thì cứ việc". Rồi nàng lại nghĩ: "Không đúng, chả lẽ không phải cùng một người, y dám giả mạo cha của mình, đương nhiên phải có tuổi, không dễ dàng như giả mạo huynh trưởng". Nàng vốn nghi ngờ người đó là Lệ Thắng Nam hoặc Kim Thế Di, lúc này nàng suy nghĩ thì thấy không giống, trong lòng khỏi thêm lo sợ. Có điều kẻ ấy giả thành cha của nàng cho nên nàng không tiện hỏi.
Nhưng tên tiểu nhị lại nói ra, y thấy Cốc Chi Hoa ngẩn người ra thì bảo: "Cô nương là họ Cốc, dung mạo cũng giống lệnh tôn đại nhân, nhầm làm sao được? Lệnh tôn đại nhân chẳng phải râu bạc phơ, lưng hơi gù sao?"
Người đó chính là Mạnh Thần Thông, Cốc Chi Hoa kinh hoảng, thầm nhủ: "Chả lẽ không phải giả mạo, chả lẽ... chả lẽ ông ta đã đến?" nhưng Mạnh Thần Thông làm sao biết nàng sắp đến Lao Sơn? Huống chi nếu ông ta đuổi theo mình, cần gì phải giở nhiều trò như thế? Đúng thế, ông ta là kẻ xấu, nhưng dù thế nào cũng không nên đùa với con gái mình như thế!"
Tên tiểu nhị lại nói: "Lệnh tôn đại nhân tinh thần rất tốt, ông ta bảo phía trước dù có vài tên mao tặc, cô nương cũng đừng lo, một mình ông ta có thể đối phó được, cô nương, các người làm bảo tiêu à?" trên con đường này thường có tiêu sư đi ngang qua. Tên tiểu nhị cũng hiểu biết chuyện giang hồ, y thấy Cốc Chi Hoa mang theo kiếm tựa như người biết võ nghệ, thầm nhủ hai cha con nhà này làm bảo tiêu, người cha đi trước một ngày, hai cha con tiếp ứng với nhau, đó cũng là chuyện không phải hiếm thấy trên giang hồ. Lại thêm đêm hôm qua ông già ra tay rất hào hiệp, tỏ ra mình là một tiêu sư, cho nên tên tiểu nhị mới coi Cốc Chi Hoa là một nữ tiêu sư.
Cốc Chi Hoa chợt thắc mắc: "Nếu ông ta đuổi theo mình, mình có tránh cũng chẳng được. Nếu không phải ông ta thì mình phải xem kẻ ấy là ai? Rốt cuộc rồi y cũng lộ mặt ra". Rồi mới nói: "Đúng thế, chính là cha của tôi. Người còn nhắn với tôi điều gì không?" tên tiểu nhị nói: "Ông ta bảo hôm nay cô nương đi đường chắc mệt lắm, bảo cô nương nên nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai có thể đi ít lại". Những lời nói ấy giống như hai cha con đã hẹn nhau. Cốc Chi Hoa mỉm cười rồi nói: "Được, ta muốn nghỉ ngơi".
Rồi Cốc Chi Hoa đi theo tên tiểu nhị vào khách sạn, nàng thầm tính toán trong bụng: "Không biết người ấy là ai mà thông minh đến thế. Y đoán rằng đêm nay mình sẽ không đến Thanh Long Tập, mình đi thêm mười mấy dặm đường nữa trái lại rơi vào kế của y. Ngày mai mình sẽ đi xa thêm nữa xem y sẽ làm thế nào".
Giống như hôm qua, hôm nay nàng cũng được tiếp đãi ân cần, vào phòng nghỉ không được bao lâu thì tên tiểu nhị đã bưng lên một con gà quay thơm phưng phức, một bình rượu bồ đào với vài món ăn. Cốc Chi Hoa uống rượu rất kém, rượu mạnh thì không thể uống nhưng rượu bồ đào thì nàng lại rất thích, mấy món ăn cũng hợp khẩu vị của nàng. Nhưng vì phải lên đường sớm nàng chỉ dám uống một ít.
Không biết thế nào mà đêm ấy nàng ngủ rất ngon, hôm sau thức dậy thì thấy bóng trời đã ngả về tây, lúc đó đã đến buổi chiều. Nàng cả kinh xem lại đồ đạc, bảo kiếm, tiền bạc và Huyền nữ kiếm phổ đều còn nguyên vẹn, nàng thử vận công cũng chẳng thấy điều gì khác lạ. Thế rồi nàng mới yên tâm. Nhưng nàng lấy làm lạ tại sao mình lại ngủ trễ như thế? Nàng cũng hoài nghi trong rượu có bỏ thuốc mông hãn, nhưng đêm qua nàng hoàn toàn chẳng thấy có gì khác lạ. Vả lại tuy nàng ngủ say nhưng chẳng hề mất thứ gì, vậy ý đồ của kẻ ấy là gì? Dù Cốc Chi Hoa thông minh nhưng cũng chẳng thể nào nghĩ ra được.
Cốc Chi Hoa liền kêu tên tiểu nhị vào, trách y: "Tại sao ngươi không nhắc ta?" tên tiểu nhị khúm núm cười rằng: "Lệnh tôn đại nhân đã bảo hôm nay cô nương không cần lên đường cho nên chúng tôi mới không dám quấy rầy". Cốc Chi Hoa tức đến nỗi giở khóc giở mếu, nhưng nhớ lại nàng đã không dặn bọn họ, cũng không thể trách người ta.
Tên tiểu nhị hỏi: "Cô nương muốn ăn gì? Còn nửa bầu rượu, tiểu nhân đem đến cho cô nương". Cốc Chi Hoa bực bội nói: "Toàn do rượu của ngươi cả, có phải trong rượu có bỏ thuốc gì hay không mà khiến ta ngủ đến giờ này mới tỉnh dậy". Tên tiểu nhị kêu lên: "Ôi chao, cô nương, cô nương đừng trách tiểu nhân. Bầu rượu ấy là lệnh tôn đại nhân để lại cho cô nương, tôi làm sao biết trong rượu có bỏ thuốc gì?" Cốc Chi Hoa nói: "Ôi, là ông ta đã để lại, sao ngươi không nói sớm?" tên tiểu nhị rất ngạc nhiên, thầm nhủ: "Nữ tiêu sư này cũng ngang bướng thật, dám gọi cha của mình là 'ông ta', chẳng lễ phép tí nào". Thế rối mới bực bội nói: "Cha của cô nương đã để lại cho cô nương, làm sao có thể là rượu độc? Thức ăn cũng do ông ta đặt trước cho cô nương". Cốc Chi Hoa nói: "Ta không ăn cơm trưa, bây giờ phải lên đường". Tên tiểu nhị thật ra mong nàng đi cho sớm, nói: "Lệnh tôn đã trả tiền phòng tiền cơm, chúng tôi đã cho ngựa của cô nương ăn no, lần sau cô nương và lệnh tôn trở về mong hãy đến chiếu cố thêm".
Cốc Chi Hoa vừa đi đường vừa suy nghĩ, nàng chợt hiểu ra: "Kẻ ấy đã bỏ thuốc vào rượu làm cho mình ngủ say không phải muốn đánh cắp đồ của mình mà chỉ muốn cản trở mình mà thôi!" nhưng ai đã làm như thế? Cốc Chi Hoa nghĩ mãi mà không ra.
Cốc Chi Hoa đi ngang qua một trà đình, ăn uống qua loa, đến lúc chiều, nàng hỏi người đi đường thì biết đi thêm bảy tám dặm nữa sẽ có một thị trấn, nàng cố ý không nghỉ lại ở thị trấn mà đi đường vòng, đến trời tối thì bỏ ngựa thi triển khinh công đi luôn trong đêm tối, thầm nhủ: "Ngươi muốn cản trở ta, ta phải đến Lao Sơn trước hai ngày cho ngươi biết".
Phía trước là một đoạn đường núi, vầng trăng cong cong treo trên trời, đêm nay trăng không sáng lắm, trên đường quái thạch lô nhô, chốc chốc có thể nghe văng vẳng tiếng thú hoang gọi nhau.
Cốc Chi Hoa đi đường một mình, lại thêm hai ngày nay nàng bị người ta bỡn cợt khiến lòng không yên, dù cho nàng thân mang tuyệt kỷ nhưng cũng hơi lo. Đang đi thì chợt nghe trên sườn đồi có tiếng người cười hềnh hệch, Cốc Chi Hoa rút kiếm quát: "Là người hay ma?" nói chưa dứt lời thì ầm một tiếng, một tảng đá lớn lăn xuống.
Cốc Chi Hoa triển khai thân pháp Bạch hạc xung thiên, phóng vọt người lên mấy trượng, tảng đá ấy lăn qua chân nàng.
Cốc Chi Hoa tút phắt thanh kiếm, cả giận quát: "Kẻ nào đã ám toán, có gan ra đây đọ sức!" một giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh núi: "Có ngon ngươi hãy lên đây!" một giọng nói khác vang lên: "Kim Thế Di đi đâu rồi? Giờ đây không có ai chống lưng cho ngươi, biết điều thì hãy mau buông kiếm xuống!" hình như nàng đã từng nghe giọng nói của hai người này, nhất là tiếng cười của bà già càng chối tai, Cốc Chi Hoa chợt nhớ ra, té ra hai kẻ ấy chính là Côn Luân tản nhân và Tang Mộc Lão. Cốc Chi Hoa giật mình, nghĩ bụng: "Hai ma đầu này bản lĩnh rất ghê gớm, may mà kẻ có võ công cao nhất là Kim Nhật không xuất hiện".
Cốc Chi Hoa thầm tính, với bản lĩnh của nàng dù không nắm chắc được phần thắng nhưng cũng không đến nỗi thất bại, dầu thế nào đi nữa thì cũng không thắng được cuộc ác chiến, bởi vậy nàng vừa thi triển thân pháp Hoàng hạc xung tiêu phóng vọt người lên cao đến mấy trượng thì lạnh lùng nói: "Ta tưởng là ai, té ra là hai ngươi, Côn Luân tản nhân, sư phụ ta đã từng tha ngươi một lần, lần trước Kim đại hiệp cũng có ơn không giết các ngươi, nếu các ngươi còn có thiên lương thì hãy nên mai danh ẩn tích, đổi ác làm thiện, nếu nay đến hại ta thì thiên lý khó dung".
Côn Luân tản nhân đã bại một lần trong tay Lữ Tứ Nương, một lần trong tay Kim Thế Di, y cho rằng đó là hai nỗi nhục lớn nhất trong đời, nay Cốc Chi Hoa nói như thế thì tựa như đổ dầu vào lửa, y cả giận gầm lên: "Hãy xem đêm nay là ai tha mạng cho ai! Hừ, ngươi muốn ta không khó, hãy quỳ xuống dập đầu trước ta ba cái!" nhân lúc y nói Cốc Chi Hoa phóng vọt người lên, vung tay ném một hòn sỏi về phía y. Nàng đã dùng thủ pháp Phi hoàn bách đả huyệt, Côn Luân tản nhân thấy nàng ném đá từ xa, vả lại trong đêm tối mà vẫn có thể nhận ra huyệt đạo thì không khỏi cả kinh, thế rồi lách qua, mắng: "Nha đầu, chết đến nơi mà còn dám phách lối, dù bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu năn nỉ, ta cũng không tha cho ngươi!" rồi y cùng Tang Mộc Lão lăn đá đẩy xuống.
Cốc Chi Hoa từ dưới đánh lên, đá rơi xuống như mưa né tránh rất khó khăn, nhất là chốc chốc bọn chúng lại lăn những tảng đá to bằng cái cối, thanh thế càng ghê người. trên sườn đồi toàn là quái thạch, địa hình rất nhỏ hẹp, đã có mấy lần nàng suýt bị đá lăn trúng, Cốc Chi Hoa thầm nhủ: "Không xong, dù mình có lên đến đỉnh núi cũng rất tốn sức, còn đâu khí lực đánh nhau với bọn chúng?" nhưng nếu bỏ chạy thì bọn chúng ném đá theo, càng nguy hiểm hơn.
Cốc Chi Hoa đang đắn đo, chợt nghe Tang Mộc Lão kêu thét lên, đá ngừng rơi.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy Côn Luân tản nhân và Tang Mộc Lão chạy xuống núi ở phía khác, trong chớp mắt chỉ thấy từ xa có một bóng đỏ lay động, đó là mái tóc đỏ của Côn Luân tản nhân, trong tai nàng vẫn còn nghe văng vẳng tiếng kêu của Tang Mộc Lão. Từ đó có thể tưởng tượng khi bỏ chạy, bọn chúng đều kinh hoảng! Cốc Chi Hoa rất kinh ngạc, hai tên ma đầu gặp phải thừ gì mà hoảng sợ đến mức đó?
Cốc Chi Hoa chạy lên đỉnh núi, lớn giọng nói: "Là tiền bối nào đã âm thầm giúp đỡ? Vãn bối đội ơn". Chỉ thấy gió lay cành cây, hoa mờ dưới trăng, xung quanh chẳng hề có ai! Cốc Chi Hoa càng kinh ngạc hơn, thầm nhủ: "Nếu không có người âm thầm giúp đỡ, hai tên ma đầu ấy tại sao lại tháo chạy? Nếu có người giúp đỡ thì tại sao không có tông tích gì?" từ nhỏ Cốc Chi Hoa đã theo Lữ Tứ Nương luyện khinh công tuyệt đỉnh của phái Mang Sơn, tai thính mắt tinh, thân pháp rất nhanh, người thường khó bì kịp, nhưng nay nàng chẳng hề phát hiện ra điều gì, nếu quả thực có người giúp đỡ, võ công của người ấy cao cường đến không tả nổi!
Lúc đầu Cốc Chi Hoa nghĩ: "Chả lẽ là Kim Thế Di?" nhưng sau đó thì nghĩ lại: "Kim Thế Di cũng chưa chắc có được bản lĩnh như thế". Rồi nàng chợt thắc mắc: "Người này và kẻ đã bỡn cợt mình mấy ngày hôm nay có phải là cùng một người hay không? Nhưng người hôm qua muốn mình chậm trễ, còn người này thì giúp mình đánh lui cường địch để mình tiếp tục lên đường, xem ra không giống như cùng một người".
Nàng suy đi nghĩ lại, thậm chí người bỡn cợt nàng hai ngày nay không phải là cùng một người.
Cốc Chi Hoa nghĩ một hồi, lại tiếp tục lên đường, nếu như trời sáng thì nàng đã đi được hơn hai trăm dặm, vì ban ngày không tiện thi triển khinh công cho nên nàng tìm mua một con ngựa, cho đến chiều thì đã vào đến Sơn Đông.
Cốc Chi Hoa vào huyện thành tìm khách sạn, lòng thầm nhủ: "Xem ra ngươi có thể dự liệu được hành trình của ta không?"
Lần này quả nhiên không thấy có ai ra đón, Cốc Chi Hoa tìm một khách sạn nghỉ lại qua đêm. Lần này nàng rất cẩn thận với chuyện ăn uống. Cốc Chi Hoa đi gấp hai ngày một đêm, vốn rất mệt mỏi nhưng không dám ngủ say, nàng chỉ ngồi đả tọa trên giường. May mà nàng luyện nội công chính tông, ngồi đả tọa một lát thì tinh lực hồi phục, chẳng còn thấy mệt mỏi gì nữa. Đến nửa đêm thì chợt có người gõ phòng nàng, Cốc Chi Hoa quát: "Ai?" tên tiểu nhị bên ngoài trả lời: "Có vài người bằng hữu đến gặp cô nương". Chuyện này rất bất thường, nàng là một thiếu nữ đơn thân, dù cho thực sự có bằng hữu đến tìm, cũng không thể đợi lúc đêm hôm khuya khoắt thế này bởi vậy tên tiểu nhị cũng không muốn cho họ vào. Cốc Chi Hoa vốn muốn lên tiếng trách, nhưng nghĩ lại: "Chả lẽ là kẻ đã hí lộng mình đến đây? Được, y đã tìm đến nơi thì lẽ nào mình không gặp". Rồi nàng cầm cây bảo kiếm bước ra mở cửa phòng, nàng vừa nhìn thì cả kinh.
Chỉ thấy đứng ngoài cửa là ba tên võ quan, hai tên trong số đó là Tần Đại và Cẩn Thuần, đệ tử của Diệt Pháp hòa thượng, tên còn lại tuổi hơi trẻ, nàng không nhận ra y là ai, chỉ nghe Tần Đại kêu ồ lên một tiếng rồi nói: "Quả là ả nha đầu họ Cốc". Nghe khẩu khí, hình như y không dám đoán chắc đó là Cốc Chi Hoa.
Cốc Chi Hoa thấy có ba võ quan đến tìm mình mà không có Diệt Pháp hòa thượng thì định thần cười lạnh: "Té ra là hai vị đại nhân, hai người đã mất mặt ở Mang Sơn, còn đến đây làm gì? Đáng tiếc ta không phải là lệnh sư. Không thể để mặc cho các người mắng chửi".
Trên núi Mang Sơn, hai người Cẩn, Tần bị Kim Thế Di hành hạ trước mặt mọi người, buộc bọn chúng phải mắng Diệt Pháp hòa thượng, đó là nỗi nhục lớn nhất trong đời, nay Cốc Chi Hoa đã nhắc lại trước mặt đồng bọn, điều đó chẳng khác gì cho bọn chúng hai cái tát, Cẩn Thuần tức đến nỗi nhảy dựng lên, gầm lớn: "Nha đầu, chết đến nơi mà còn dám mắng người!" Cốc Chi Hoa cười hì hì: "Mắng người là tuyệt chiêu của các ngươi, ta đâu có mắng ngươi. Ta chỉ muốn hỏi ta phạm tội gì? Ta chẳng giết người phóng hỏa, chẳng làm nhục cha mẹ hay sư trưởng, sao lại chết đến nơi?"
Cốc Chi Hoa chưa nói xong thì Tần Đại đã rút bội đao chém xuống. Cốc Chi Hoa cười lạnh: "Ngươi mở miệng mắng người, ta còn sợ ngươi chút ít, nếu đánh ngươi? Ngươi đã tự chuốc lấy khổ!" rồi nàng chặn ngang kiếm qua, chỉ nghe tiếng kim khí giao nhau, Tần Đại đang sử dụng đao pháp khoái đao Loạn bi phong, đao quang chém xuống loang loáng sáu nhát, nhưng đều bị Cốc Chi Hoa nhẹ nhàng hóa giải, lưỡi kiếm của Cốc Chi Hoa cũng chạm vào đao của y sáu lần. Kiếm của Cốc Chi Hoa là bảo kiếm, còn Tần Đại thì sử dụng loại đao hồng mao bằng thép, thế là cây đao bị mẻ đến sáu miếng, may mà y sử dụng đao pháp khoái đao, chỉ vừa chạm đã lướt ra cho nên chịu lực không lớn, nếu không thanh đao đã bị gãy.
Cốc Chi Hoa căm tức bọn chúng đã quật mồ sư phụ mình, kiếm chiêu chưa thu lại thì chưởng thế đã vỗ ra, nàng đã biết bản lĩnh của hai người Tần, Cẩn cũng không tệ, nhưng tự thấy vẫn có thể khắc chế được bọn chúng, thầm nghĩ hai người Cẩn, Tần không thể tránh được tuyệt chiêu trong kiếm có chưởng của nàng, bởi vậy để lại năm phần hậu kình chuẩn bị đánh Tần Đại xong thì sẽ lập tức tát cho Cẩn Thuần một bạt tai.
Tên võ quan trẻ tuổi vẫn cứ đứng xem, đột nhiên hừ một tiếng rồi phóng vọt người lên, chụp qua đầu Cốc Chi Hoa bằng một đòn Đại lực ưng trảo công, y vừa phóng vọt người lên thì kình phong quét vào mặt. Cốc Chi Hoa cả kinh, may mà nàng đã để lại năm phần hậu kình, thế là chưởng thế lệch qua một bên, chạm vào mấy chưởng của tên võ quan, hai người đều cảm thấy hổ khẩu tê rần. Nhưng Cốc Chi Hoa vẫn bị nội lực của y chấn động còn tên võ quan thì bị ngón tay này điểm trúng huyệt đạo.
Bên ngoài phòng của Cốc Chi Hoa là một mảnh sân tương đối rộng rãi, trong sân còn có hai hàng cây ngô đồng, lúc này đêm đã khuya, khách khứa trong khách sạn đều đã ngủ say. Tên võ quan chạy xuống bậc tam cấp, tháo một sợi roi mềm ra, lớn giọng nói: "Cốc tiểu thư, Phất vân thủ của cô cũng khá lắm, người ta nói Huyền Nữ kiếm pháp của Lữ Tứ Nương nổi tiếng thiên hạ, lần này tôi phải mở rộng tầm mắt".
Cốc Chi Hoa nghe tên võ quan nói rất khách sáo, nhìn bộ dạng của y hình như chức vị còn cao hơn hai người Tần, Cẩn, nàng mới lấy lễ đối lễ, ôm kiếm mà rằng: "Tôi ở sư môn chẳng qua chỉ có mấy năm, cho nên chỉ biết một ít công phu, chỉ đủ dùng đối phó với vài tên tiểu tặc, làm sao lọt vào pháp nhãn của đại nhân?" câu ấy bề ngoài là nàng khen tên võ quan này nhưng thầm cười chê hai người Cẩn, Tần.
Cẩn Thuần hừ một tiếng rồi nói: "Ngươi làm sao địch nổi Bạch đại nhân, biết thời thế thì hãy mau buông kiếm chờ nghe xử trí". Cốc Chi Hoa nói: "Ồ, té ra đây là Bạch đại nhân. Xin hỏi Bạch đại nhân, đại nhân đến đây là để tỉ thí với tôi hay là bắt tôi? Tôi đã phạm điều nào trong phép vua của các người?" võ quan họ Bạch mỉm cười chậm rãi nói: "Cốc tiểu thư đừng quá đa tâm, đương nhiên tôi chỉ muốn tỉ thí với tiểuthư, còn tiểu thư có xích mích gì với họ thì tôi không biết. Cốc tiểu thư, đừng khách sáo, xin ban chiêu trước". Cốc Chi Hoa nghe y đáp như thế, đang suy ngẫm thì thuận miệng đáp: "Nếu Bạch đại nhân nhất định ban dạy, tôi chỉ đành chiều theo, mời đại nhân ban chiêu trước!" đó vốn là những lời khách sáo trước khi tỉ võ trên giang hồ, Cốc Chi Hoa thấy y lấy lễ đối xử với mình thì đương nhiên không tiện ra tay trướcNàng tưởng rằng y cũng nhường lại, nào ngờ nàng nói chưa dứt lời thì y cười rằng: "Nếu là như thế, chúng ta đừng khách sao". Thế rồi y vung ngọn roi dài, đánh ra hai chiêu Liên hoàn tam tiên, Hồi phong phất liễu ba tiếng soạt soạt vang lên, mộ màn roi quét về phía Cốc Chi Hoa.
Cốc Chi Hoa suýt nữa đã bị roi của y quét trúng, may mà nàng lanh lẹ, trong lúc gấp gáp đã thi triển thân pháp Phong đài lạc hoa, xoay ba vòng theo chiều roi đánh tới, bởi vậy nàng mới tránh được. Võ quan trẻ tuổi ấy không lơi lỏng, lại tiếp tục đánh ra tuyệt kỷ trong roi có chưởng, cây roi dài cuộn tới, buộc Cốc Chi Hoa phải nhảy xéo về phía trước hai bước, y cười một tiếng rồi nói: "Cốc tiểu thư, cô không cần khách sáo nữa!" rồi tay trái vung ra, năm ngón tay chụp xuống, chỉ nghe soạt một tiếng, dù Cốc Chi Hoa né tránh lanh lẹ, ống tay áo cũng bị y xé rách một mảng!
Đó đâu phải là tỉ thí bình thường! Cốc Chi Hoa chợt hiểu ra, có lẽ gã này mượn cớ tỉ thí, muốn đánh nàng trọng thương, hoặc ít nhất cũng khiến cho nàng sức cùng lực kiệt, để rồi hai Tần, Cẩn đen bắt nàng. chả trách nào mà y bảo không để ý đến xích mích giữa họ, đó là vì y muốn không bị cười đã dùng xa long chiến đối với một thiếu nữ.
Cốc Chi Hoa vốn có thiện cảm với tên võ quan họ Bạch, lúc này đã thấy y có ý xấu thì bất đồ lửa giận bốc lên, lạnh lùng nói: "Bạch đại nhân nói rất hay, động thủ không nên lưu tình, tiểu nữ cung kính không bằng tuân lệnh". Rồi thanh kiếm dồn tới, ánh hàn quang nổi lên, bên trái thì đánh một kiếm Xuân lôi tạc triển, tay phải thì đánh một kiếm Lưu tuyền hạ than, mũi kiếm chĩa vào huyệt mệnh môn của tên võ quan. Huyền Nữ kiếm pháp là loại kiếm pháp thượng thừa thuộc hàng đệ nhất trên đời, đáng tiếc Cốc Chi Hoa còn thiếu hỏa hầu, vẫn chưa thể nào thi triển toàn bộ uy lực, chỉ có thể chặn được võ quan họ Bạch. Võ quan họ Bạch quá lợi hại, Cốc Chi Hoa không thể nào áp sát đến gần y được. Hai người đấu được hơn ba mươi chiêu thì vẫn cân sức, chẳng ai chiếm được phần hơn. Võ quan họ Bạch thầm kêu khổ, sợ rằng sẽ mất mặt trước thuộc hạ, còn Cốc Chi Hoa cũng thầm ngạc nhiên: "Sao bọn chúng biết mình ở đây?"
Té ra võ quan ấy tên gọi Bạch Lương Ký, là phó chỉ huy sứ ngự lâm quân, y phụng lệnh đi giúp tuần phủ Sơn Đông bắt một tên hải tặc lợi hại. Sau khi Tần Đại, Cẩn Thuần bị Kim Thế Di đuổi xuống Mang Sơn, chẳng còn mặt mũi gì gặp sư phụ nên trở về kinh, Bạch Lương Ký rất thân thiết với bọn chúng thế là xin nhà vua phái cả hai người đi giúp cho mình.
Hôm nay bọn chúng đến nơi này, nghỉ chân tại nha huyện, đến canh hai thì chợt có người đến nhét vào cửa sổ một bức thư, khi Bạch Lương Ký phát hiện thì người ấy đã biến mất. Mở bức thư ra nhìn thì thấy có viết bốn chữ: "Cốc Chi Hoa núi Mang Sơn trú tại khách sạn Như Ý".
Bạch Lương Ký đã nghe Cẩn, Tần nói lai lịch của Cốc Chi Hoa, cũng biết họ kết thù với nàng. Hai người Cẩn, Tần liền nhờ Bạch Lương Ký đến giúp chúng bắt Cốc Chi Hoa để lấy công chuộc tội với sư phụ, Bạch Lương Ký đang đi làm việc công, vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng nghĩ lại Lữ Tứ Nương là kẻ thù của hoàng gia, nay Lữ Tứ Nương đã chết, Cốc Chi Hoa là truyền nhân duy nhất của bà ta, y nhân cơ hội này cũng muốn lập công cho triều đình, huống chi y còn có thể lấy đó làm quà cho Diệt Pháp hòa thượng. Vì thế Bạch Lương Ký đã chấp nhận.
Bọn chúng đến khách sạn Như Ý điều tra, quả nhiên phát hiện Cốc Chi Hoa.
Bạch Lương Ký là người giỏi tâm kế, nên chiếu theo quy củ giang hồ, cứ coi chuyện giữa Cốc Chi Hoa với người Cẩn, Tần là ân oán cá nhân, bởi vậy y ra mặt "tỉ thí" với Cốc Chi Hoa trước, khiến cho nàng mỏi mệt, rồi mặc cho hai người Cẩn, Tần bắt nàng. Lúc đầu y nghĩ dễ dàng hạ được Cốc Chi Hoa. Nào ngờ sau khi giao thủ, dù y thi triển cả hai môn tuyệt kỷ mà cũng chẳng chiếm được phần hơn.
Trong chớp mắt hai người đã đấu được bốn năm mươi chiêu, chỉ thấy bóng roi tung bay, kiếm quang lấp loáng, hai người càng đấu càng hăng, hai cây ngô đồng trong sân vốn đã rụng gần hết lá, giờ đây họ ác đấu khiến cho lá rơi lả tả, hầu như chỉ còn trơ lại cành... Đang lúc đấu căng thẳng, chợt nghe một giọng nói lanh lảnh mắng: "Thật quá đáng, đêm hôm khuya khoắt mà đánh nhau ở đây, ngươi không ngủ nhưng người khác phải ngủ chứ. Muốn đánh nhau thì phải ra ngoài". Giọng nói ấy phát ra từ phòng của một người khách, Bạch Lương Ký không khỏi lo lắng. Khách trú ở những khách sạn nhỏ này thường rất nhát gan, huống chi bọn chúng là võ quan ngự lâm quân, chủ khách sạn đã đóng cửa không dám lên tiếng, nay đột nhiên có một người khách ra mặt đuổi chúng, há chẳng phải chuyện bất thường hay sao?
Bạch Lương Ký giật mình, thầm nhủ: "Không biết ai đã gởi thư? Mình nhất thời quá sơ ý, không biết đối phương là người thế nào đã đến bắt, người chẳng phải đã trúng kế của bọn chúng hay sao?" y nghi rằng trong khách sạn có vây đảng của Cốc Chi Hoa, lại nghi rằng kẻ cáo mật đã cố ý dụ mình đến đây. Thực ra Cốc Chi Hoa cũng không biết có người cáo mật mình, nàng cũng ngờ rằng trong khách sạn có vây đảng của hai người Cẩn, Tần.
Bạch Lương Ký đang định dùng lời dò hỏi, Cẩn Thuần nén không được mắng: "Ai mà dám nhiều chuyện? Hãy mau ra đây gặp ta". Người trong khách sạn vừa ngừng lại thì Bạch Lương Ký vội vàng nói: "Chúng tôi có chút xích mích, quấy nhiễu đến bằng hữu, mong thứ lỗi. Để lát nữa tôi sẽ đến chuộc tội". Người khách ấy hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói: "Mặc kệ các ngươi có xích mích gì, biết điều thì hãy mau cút cho ta". Giọng nói tuy không lớn nhưng cứ vang lên bên tai họ.
Tần Đại cũng không nén được, lớn giọng mắng: "Ngự lâm quân bắt người ở đây, biết điều hãy mau im miệng". Bạch Lương Ký thầm kêu không ổn, nhủ rằng: "Hai người Cẩn, Tần rốt cuộc thiếu kinh nghiệm giang hồ, nhân vật có bản lĩnh như thế làm sao sợ ba chữ ngự lâm quân?" y nghĩ chưa dứt thì chợt nghe quái khách ấy cười lạnh mắng: "Oai phong lắm, hổ giấy mà cũng dám ngang ngược?" rồi có tiếng ngồi dậy khỏi giường, hình như kẻ ấy đang lò dò trong bóng tối cho nên nghe có tiếng binh khí rơi xuống loảng xoảng.
Hai người Cẩn, Tần thầm cười lạnh: "Đúng là thùng rỗng kêu to! Nếu có ý đánh nhau thì cần gì phải giả vờ như thế?" Bạch Lương Ký giật thót tim. Quái khách ấy càng trì hoãn, y càng không yên bụng. Cao thủ đang tỉ đấu, chỉ cần hơi phân thần thì thua thiệt ngay, Cốc Chi Hoa đánh ra một chiêu kiếm pháp hiểm hóc, vạch mũi kiếm vào vai Bạch Lương Ký, cắt đứt nhuyễn giáp hộ thân của y, lúc này mới nghe tiếng mở cửa, hai người Cẩn, Tần nghĩ Bạch Lương Ký đã bị thương, cả hai người đều nghĩ bụng phải hạ Cốc Chi Hoa trước khi quái khách ấy bước ra. Hai người lập tức phóng tới thi triển tuyệt kỷ khoái đao chém vào hai cánh tay của Cốc Chi Hoa.
Tuyệt kỷ khoái đao là một trong những võ công bí truyền của phái Mang Sơn, năm xưa trong Giang Nam thất hiệp có Thượng Quang Thái là người giỏi nhất, Cốc Chi Hoa đương nhiên biết lợi hại. Nếu chỉ có hai người Cẩn, Tần thì nàng còn có thể dùng Huyền Nữ kiếm pháp hóa giải, nhưng lúc này còn có Bạch Lương Ký, nếu nàng xoay người phá khoái đao của bọn họ thì chắc chắn sẽ bị Đại lực ưng trảo công của Bạch Lương Ký chụp trúng đầu. Ngay lúc này, chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: "Cốc cô nương, tôi đến giúp cô!" đó là giọng nói của Lệ Thắng Nam, Cốc Chi Hoa rất ngạc nhiên, không hề nghĩ rằng đó là nàng, thầm nhủ: "Giọng nói này và giọng nói lúc nãy không giống nhau!" hai người Cẩn, Tần mau chóng đánh tới, Cốc Chi Hoa nghe sau lưng có tiếng gió thì vội vàng chồm người vọt ra phía trước, đơn đao của hai người Cẩn, Tần chém qua lưng nàng. Cốc Chi Hoa chưa đứng vững, vừa mới ngẩng đầu lên thì nghe vù một tiếng, Bạch Lương Ký đã chặn trước mặt nàng, vung tay chụp xuống đầu. Cốc Chi Hoa thầm kêu: "Mạng ta đã xong". Trong lúc này, chợt thấy Bạch Lương Ký đứng sững lại, bàn tay còn cách đầu nàng ba tấc, còn Cẩn Thuần thì té sấp xuống bên trái nàng, Tần Đại thì té bên phải, tựa như cả hai đều bị người ta bất ngờ điểm huyệt đạo. Cốc Chi Hoa đã thấy bản lĩnh của Lệ Thắng Nam, võ công của Bạch Lương Ký hơn Lệ Thắng Nam chứ chẳng thua. Cốc Chi Hoa tuy biết Lệ Thắng Nam quỷ kế đa đoan nhưng không thể nào có công phu điểm huyệt giỏi như thế, dù nàng dùng mai hoa châm điểm huyệt cũng chưa chắc đả thương được Bạch Lương Ký, huống chi hai người Cẩn, Tần đâu phải kẻ tầm thường, làm sao bị nàng ám toán trong cùng một lúc.
Cốc Chi Hoa sững người ra, kêu: "Lệ cô nương, có phải cô không?" thật quái lạ, Lệ Thắng Nam lúc nãy còn lên tiếng mà giờ này vẫn chưa xuất hiện. Cốc Chi Hoa kêu nàng mà không nghe nàng trả lời. Điều đó càng khiến cho Cốc Chi Hoa kinh hãi hơn, bởi vì dù dùng loại ám khí nhỏ bé như mai hoa châm đánh huyệt, cũng không thể đứng cách một bức tường mà đánh tới. Khinh công của Lệ Thắng Nam không bằng Cốc Chi Hoa, nàng cũng không thể biến mất trước mặt Cốc Chi Hoa. Vậy kẻ đã điểm huyệt Bạch Lương Ký là ai? Là Lệ Thắng Nam hay là người quái khách lúc nãy? Cốc Chi Hoa chưa kịp giải nỗi thắc mắc này thì chuyện lạ khác lại xuất hiện.
Trong ba người thì Bạch Lương Ký võ công cao nhất, y hình như đang vận khí giải huyệt đạo, đột nhiên y vươn vai, tay chân hoạt động trở lại, lớn giọng mắng: "Âm thầm ám toán đâu có phải là anh hùng?" thế rồi y vung cây roi phất vào không trung, nào ngờ y nói chưa dứt lời thì kêu lên ối chao một tiếng. Ngay lúc này, lại nghe tiếng cười lạnh già nua vang lên nhưng tiếng cười ấy tựa như cách đó cả dặm. Trong khoảng sân vắng lặng như tờ, chẳng hề có âm thanh gì. Cốc Chi Hoa kinh hãi vô cùng, nàng định thần lại nhìn thì thấy huyệt thái dương của Bạch Lương Ký dính một chiếc lá. Bạch Lương Ký kêu ối chao lên một tiếng, rồi gỡ chiếc lá xuống, lúc này trên huyệt thái dương của y vẫn còn in dấu. Bạch Lương Ký như gặp phải ma, mặt mũi tái xanh, vội vàng kéo hai người Tần, Cẩn nhảy vọt ra tường bỏ chạy.
Đó chính là: Hái lá ném hoa dọa kẻ địch, Thiên Sơn nữ hiệp đã xuống núi.
Giang Nam nói: "Tôi cũng đâu có bảo Lệ cô nương là người xấu, chẳng qua chỉ cảm thấy cô ta hơi lạ lùng mà thôi".
Cốc Chi Hoa vốn còn muốn nói thêm vài lời với Lý Tâm Mai, nghe nàng biện hộ cho Lệ Thắng Nam như thế thì quyết định chẳng nói gì nữa.
Lý Tâm Mai thì quyến luyến kéo tay Cốc Chi Hoa: "Đáng tiếc chúng ta chỉ gặp gỡ nhau hai ngày, muội còn chưa thỉnh giáo kiếm pháp của tỷ". Cốc Chi Hoa nói: "Ngày tháng còn dài, dù chúng ta không có cơ hội gặp nhau, tỷ cũng sẽ lên Thiên Sơn tìm muội. Nhưng cũng mong các người có thể tìm được Kim Thế Di".
Giang Nam chợt cười hì hì hỏi: "Cốc nữ hiệp, giao tình giữa nữ hiệp với Kim đại hiệp cũng không tệ, tại sao cô nương không gác chuyện riêng sang một bên đi cùng chúng tôi?" Cốc Chi Hoa cười nói: "Chả trách nào người ta gọi ngươi là Giang Nam lắm lời, ta đã bảo không đi là không đi".
Thật ra Cốc Chi Hoa không biết đáp thế nào cho nên mới giả vờ trách Giang Nam.
Sau khi chia tay, Lý Tâm Mai đi cùng bọn Trần Thiên Vũ quay về đường cũ đuổi theo Kim Thế Di. Trên đường Giang Nam kể lại cho nàng nghe tường tận việc mình đã gặp Kim Thế Di và Cốc Chi Hoa như thế nào. Lý Tâm Mai bất giác nghĩ: "Thế Di ca xưa nay ít thân thiết với ai, những nữ nhi có giao tình với y ngoại trừ mình chỉ có Băng Xuyên thiên nữ. Nhưng nghe Giang Nam nói, Cốc cô nương và Lệ cô nương quen biết y không lâu, nhưng hình như cũng thân thiết nhau. Mấy năm không gặp, chả lẽ y đã đổi tính?" Lý Tâm Mai chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Còn có một điều khiến nàng ngạc nhiên là Cốc Chi Hoa kiên quyết không chịu đi theo họ. Nàng tuy không hiểu việc đời nhưng cũng cảm thấy Cốc Chi Hoa bảo phải tảo mộ cho nghĩa phụ chỉ là cái cớ. Nàng thầm nhủ: "Giang Nam nói rất có lý, tỷ ấy đã thân thiết với Thế Di ca như thế, tại sao không thể tạm thời gác chuyện riêng qua một bên?"
Lý Tâm Mai lòng đầy thắc mắc, cho nên trên đường đi cứ rầu rầu không vui, hy vọng duy nhất chính là tìm được Kim Thế Di. Đến tối thì cả bốn người đến trấn Tân An, Trần Thiên Vũ ra ngoài dò hỏi nhưng không ai thấy có người giống như Kim Thế Di xuất hiện, sau đó họ lại đến ngôi miếu hoang ở phía sau trấn, nhưng thấy trong miếu tơ nhện giăng đầy, tựa như chẳng có người ghé qua.
U Bình cũng nghi ngờ, nhủ rằng: "Chả lẽ chúng ta đã tìm sai chỗ, đây chẳng phải là ngôi miếu hoang mà Lệ cô nương đã nói sao?" Giang Nam nói: "Đệ cũng đã hỏi nhiều người, ở đây chỉ có một ngôi miếu này mà thôi, làm sao sai được?" U Bình nói: "Đệ xem thử ở đây có ai ghé qua không?" Giang Nam cười: "Hình như chẳng có ai cả. Đệ không đến sai chỗ, chỉ e Lệ cô nương không nói đúng sự thật". Lý Tâm Mai nói: "Tại sao cô ta lại nói dối?" Trần Thiên Vũ cũng nói: "Có lẽ có nguyên nhân khác, hay là Lệ cô nương đã nhớ nhầm cũng không chừng". Giang Nam nói: "Hay là cái gì? Đệ thấy chín phần là cô ta đã gạt chúng ta". Lý Tâm Mai nói: "Ngươi cứ có thành kiến với Lệ cô nương, cớ gì mà cô ta phải gạt chúng ta?" Trần Thiên Vũ nói: "Đúng thế, chúng ta đừng đoán bừa, chúng ta quay trở lại đường cũ vài ngày nữa thì tính tiếp". Thực ra chàng cũng đã nghi ngờ Lệ Thắng Nam, nhưng nghĩ lại dù sao cũng không biết hành tung của Kim Thế Di, dù Lệ Thắng Nam có ý lừa gạt bỡn cợt, tìm không ra Kim Thế Di cũng chẳng có hại gì đối với họ, vả lại họ cũng không nghĩ ra lý do gì Lệ Thắng Nam lại gạt họ như thế.
Hai ngày nữa lại trôi qua, họ vừa đi vừa dò hỏi nhưng không nghe nói có người giống như Kim Thế Di. Đến ngày thứ ba thì Giang Nam không chịu đựng được nữa, nói với Lý Tâm Mai: "Lý cô nương, cô nương đừng trách tôi lắm lời. Tôi thấy Lệ cô nương có hơi kỳ lạ". Lý Tâm Mai nói: "Ngươi đừng mở miệng là nói xấu người khác". Giang Nam nói: "Cô nương tin cô ta như thế, nhưng cô nương có biết lai lịch của cô ta không?" Lý Tâm Mai nói: "Không biết. Ta không nhiều chuyện như ngươi, người khác không thích nói, ta cũng không hỏi". Giang Nam cười rồi nói: "Sao cô nương lại tin cô ta như thế?" Lý Tâm Mai nói: "Tôi và cô ta chẳng quen biết nhau, nhưng cô ta đã cứu tôi hai lần. Lần gần đây nhất là ngươi đã biết, lần trước là ở Mạnh gia trang, ta bị Mạnh lão quái nhốt trong thạch động cũng được cô ta cứu ra".
Giang Nam nói: "Ồ, ở đây cũng hơi lạ. Lúc đó cô ta có nói về Kim đại hiệp hay không?" Lý Tâm Mai nói: "Ngươi bảo thế là ý gì?" Giang Nam nói: "Sau khi cô ta đã thả cô nương, đã nói với cô nương những gì?" Lý Tâm Mai nói: "Cô ta bảo tôi đi tìm sư huynh, cho nên tôi mới gặp được họ". Giang Nam nói: "Cô ta có bảo cô đi tìm Kim đại hiệp không?" Lý Tâm Mai nói: "Không. Sao ngươi cứ hỏi đi hỏi lại thế? Ngươi cũng biết chuyện lần trước à?"
Giang Nam lại mỉm cười nói: "Lắm mồm cũng có lợi, lần đó im đại hiệp đại náo Mạnh gia trang, tôi nghe Cốc nữ hiệp nói còn có bọn Dực Trọng Mâu, Tạ Vân Chân. Nhưng khi Kim đại hiệp kể lại cho cô nương nghe thì không nhắc đến Lệ cô nương.
Mà giờ đây cô nương lại bảo nàng đã cứu cô nương, vậy lúc đó chắc chắn nàng đã gặp Kim Thế Di ở Mạnh gia trang, nàng biết rõ cô nương tìm Kim Thế Di mà lại không nói với cô nương, cố ý chỉ cho cô nương đi tìm sư huynh. Có phải kỳ lạ hay không?" Lý Tâm Mai nhíu mày: "Có thật không?" Giang Nam nói: "Chẳng giả tí nào. Cô nương tin tôi hay tin nàng ta?" Lý Tâm Mai im lặng không nói, cúi đầu suy nghĩ Giang Nam lại nói: "Tôi biết cô nương vẫn còn chưa tin tôi, vậy xin hỏi cô nương tin nàng hay tin Cốc nữ hiệp?"
Lý Tâm Mai nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi đều tin hai người họ!" Giang Nam nói:
"Nhưng cô nương tin ai hơn?" Lý Tâm Mai nói: "Sư phụ của Cốc tỷ tỷ thân thiết với Thiên Sơn chúng tôi, nếu tính ra tôi đương nhiên tin Cốc tỷ tỷ hơn. Sao ngươi lại hỏi những lời như thế?" Giang Nam nói: "Cô nương là người thông minh chả lẽ không hiểu điều Cốc nữ hiệp nói? Ngày hôm ấy Cốc nữ hiệp một mực từ chối không đi với chúng ta, có lẽ Cốc nữ hiệp không tin Lệ cô nương". Lý Tâm Mai nghe thế thì buột miệng: "Lệ cô nương bảo Kim Thế Di hay đổi ý, chả lẽ...". Giang Nam cười: "Tôi thấy không phải Kim đại hiệp đổi ý mà Lệ cô nương nói dối". Lý Tâm Mai nói: "Vậy y đến Thanh Đảo chuẩn bị ra biển, Lệ cô nương bảo y đến Tô Châu tìm các người là... là...". Giang Nam tiếp lời: "Là bịa đặt". Lý Tâm Mai nói: "Tại sao cô ta phải bịa đặt như thế?" Giang Nam trả lời: "Tôi làm sao biết?"
Lý Tâm Mai là một cô gái đơn thuần thẳng thắn, nàng đã nghi ngờ thì tiếc không đến ngay Thanh Đảo xem cho rõ ràng, nhưng nàng lại không dám đoan chắc Lệ Thắng Nam nói dối, thế là trong lòng chần chừ liền thương lượng với vợ chồng Trần Thiên Vũ. Vợ chồng Trần Thiên Vũ cũng nghi ngờ, cuối cùng quyết định cứ để Lý Tâm Mai một mình đi đến Thanh Đảo còn vợ chồng Trần Thiên Vũ thì về nhà. Dù nàng có gặp Kim Thế Di hay không cũng phải trở về Tô Châu. Lý Tâm Mai nói: "Thế thì tốt còn gì bằng, hai bên đều không sợ không gặp Kim Thế Di, chắc chắn sẽ có một bên gặp y". Thế rồi hai bên chia tay nhau, Lý Tâm Mai một mình lên đường đến thẳng Lao Sơn.
Lại nói sau khi Cốc Chi Hoa rời khỏi mọi người thì trong lòng có nhiều nỗi nghi ngờ, nàng không biết Lệ Thắng Nam là người thế nào! Lời nói của Lệ Thắng Nam được mấy phần thực mấy phần giả? Nàng buồn bã suy nghĩ vẩn vơ rất lâu, cuối cùng quyết định tạm thời không quay về quê nhà mà đến Thanh Đảo xem cho rõ ràng. Cả bản thân nàng cũng không biết nàng làm thế là để vạch trần lời nói dối của Lệ Thắng Nam hay là để gặp mặt Kim Thế Di?
Cốc Chi Hoa mua một con ngựa, ngựa không dừng vó, đến chập tối thì chạy khoảng gần một trăm năm chục dặm đường, lúc ấy nàng vừa đến huyện Đồng An, đang tìm khách sạn nghỉ lại. Nàng vào thành, chưa tìm được khách sạn thì chợt có hai người ăn mặc như kiểu tiểu nhị bước tới chặn đầu ngựa, cười hì hì nói: "Cô nương họ gì, có phải họ Cốc không?" Cốc Chi Hoa ngạc nhiên nói: "Sao thế?" hai người ấy trả lời: "Chúng tôi là tiểu nhị của khách sạn Tường Thái, trong huyện Đồng An khách sạn của chúng tôi là tốt nhất, phòng nhiều nhất, còn có phòng sạch sẽ giành cho nữ khách. Chúng tôi đã chuẩn bị cho Cốc cô nương, xin mời cô nương ghé tới". Cốc Chi Hoa nói: "Khoan đã, sao các người biết ta họ Cốc, lại biết ta đến nơi này?" hai người ấy nói: "Trưa nay đã có người đặt phòng cho Cốc cô nương, bảo rằng đến giờ này cô nương chắc chắn sẽ tới. Chúng tôi đã đợi cô nương hơn nửa canh giờ". Cốc Chi Hoa vội vàng hỏi: "Người ấy là ai?"
Tên tiểu nhị cười hì hì: "Là huynh trưởng của cô nương, không thể nhầm được".
Cốc Chi Hoa ngạc nhiên: "Sao, huynh trưởng của ta?" tên tiểu nhị trả lời: "Lệnh huynh đang đợi cô nương ở trạm phía trước, có phải cô nương muốn đến cung Thượng Thanh trên Lao Sơn thắp nhang không? Lệnh huynh đã nói rất rõ ràng, cũng đã trả tiền phòng tiền cơm cho cô nương". Cốc Chi Hoa rất ngạc nhiên, thầm nhủ: "Ngoại trừ Kim Thế Di và Lệ Thắng Nam, còn ai biết mình sẽ đến Lao Sơn? Có phải Kim Thế Di đàng đùa với mình không? Hay là Lệ Thắng Nam?" người đặt phòng cho nàng tự xưng là huynh trưởng của nàng, nàng cũng không thể hình dung ra dung mạo của huynh trường, thầm nhủ: "Dù sao mình cũng phải nghỉ chân, chuyện tới đâu thì hay tới đó, xem thử y còn có trò gì nữa".
Người trong khách sạn tiếp đãi nàng rất chu đáo, xem ra người đặt phòng cho nàng đã thưởng không ít tiền.
Cốc Chi Hoa tuy đoán được chuyện này có liên quan đến Kim Thế Di hoặc Lệ Thắng Nam, đương nhiên không có ác ý nhưng nàng cũng đề phòng nên suốt đêm chẳng ngủ ngon giấc. Đêm ấy chẳng có chuyện gì xảy ra khiến Cốc Chi Hoa càng thêm lo.
Sáng hôm sau Cốc Chi Hoa lại lên đường, khi trời chạng vạng thì nàng đến một thị trấn tên gọi Thanh Long Tập, Thanh Long Tập là một thị trấn có quy mô lớn, theo lý thì Cốc Chi Hoa phải nghỉ lại ở thị trấn này, nhưng nàng cố ý đi đường vòng thêm hơn mười dặm. Đến tối mới đến một trấn nhỏ, thầm nhủ: "Xem thử ngươi có đùa với ta nữa không?"
Nào ngờ vừa vào trấn thì có một kẻ ăn mặc theo kiểu tiểu nhị bước tới cung kính vái dài hỏi: "Có phải là Cốc tiểu thư đấy không? Tiểu điếm đã chuẩn bị phòng cho người, xin mời ghé đến". Cốc Chi Hoa chỉ tưởng rằng có người đã đặt phòng cho mình ở Thanh Long Tập, không ngờ y cũng bày trò ở một trấn nhỏ, thế rồi cười nói: "Có phải ca ca của ta đã đặt phòng không?" tên tiểu nhị ngạc nhiên nói: "Chúng tôi không gặp huynh trưởng của cô nương, chỉ gặp lệnh tôn đại nhân, ông ta bảo chúng tôi chuẩn bị phòng cho cô nương, tiền phòng cũng đều đã trả hết".
Cốc Chi Hoa ngẩn người ra, thầm nhủ: "Người này thật đáng ghét, giả mạo thành huynh trưởng của mình, lần này lại giả mạo cha mình. Hừ, cha mình là một kẻ xấu, y thích giả mạo thì cứ việc". Rồi nàng lại nghĩ: "Không đúng, chả lẽ không phải cùng một người, y dám giả mạo cha của mình, đương nhiên phải có tuổi, không dễ dàng như giả mạo huynh trưởng". Nàng vốn nghi ngờ người đó là Lệ Thắng Nam hoặc Kim Thế Di, lúc này nàng suy nghĩ thì thấy không giống, trong lòng khỏi thêm lo sợ. Có điều kẻ ấy giả thành cha của nàng cho nên nàng không tiện hỏi.
Nhưng tên tiểu nhị lại nói ra, y thấy Cốc Chi Hoa ngẩn người ra thì bảo: "Cô nương là họ Cốc, dung mạo cũng giống lệnh tôn đại nhân, nhầm làm sao được? Lệnh tôn đại nhân chẳng phải râu bạc phơ, lưng hơi gù sao?"
Người đó chính là Mạnh Thần Thông, Cốc Chi Hoa kinh hoảng, thầm nhủ: "Chả lẽ không phải giả mạo, chả lẽ... chả lẽ ông ta đã đến?" nhưng Mạnh Thần Thông làm sao biết nàng sắp đến Lao Sơn? Huống chi nếu ông ta đuổi theo mình, cần gì phải giở nhiều trò như thế? Đúng thế, ông ta là kẻ xấu, nhưng dù thế nào cũng không nên đùa với con gái mình như thế!"
Tên tiểu nhị lại nói: "Lệnh tôn đại nhân tinh thần rất tốt, ông ta bảo phía trước dù có vài tên mao tặc, cô nương cũng đừng lo, một mình ông ta có thể đối phó được, cô nương, các người làm bảo tiêu à?" trên con đường này thường có tiêu sư đi ngang qua. Tên tiểu nhị cũng hiểu biết chuyện giang hồ, y thấy Cốc Chi Hoa mang theo kiếm tựa như người biết võ nghệ, thầm nhủ hai cha con nhà này làm bảo tiêu, người cha đi trước một ngày, hai cha con tiếp ứng với nhau, đó cũng là chuyện không phải hiếm thấy trên giang hồ. Lại thêm đêm hôm qua ông già ra tay rất hào hiệp, tỏ ra mình là một tiêu sư, cho nên tên tiểu nhị mới coi Cốc Chi Hoa là một nữ tiêu sư.
Cốc Chi Hoa chợt thắc mắc: "Nếu ông ta đuổi theo mình, mình có tránh cũng chẳng được. Nếu không phải ông ta thì mình phải xem kẻ ấy là ai? Rốt cuộc rồi y cũng lộ mặt ra". Rồi mới nói: "Đúng thế, chính là cha của tôi. Người còn nhắn với tôi điều gì không?" tên tiểu nhị nói: "Ông ta bảo hôm nay cô nương đi đường chắc mệt lắm, bảo cô nương nên nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai có thể đi ít lại". Những lời nói ấy giống như hai cha con đã hẹn nhau. Cốc Chi Hoa mỉm cười rồi nói: "Được, ta muốn nghỉ ngơi".
Rồi Cốc Chi Hoa đi theo tên tiểu nhị vào khách sạn, nàng thầm tính toán trong bụng: "Không biết người ấy là ai mà thông minh đến thế. Y đoán rằng đêm nay mình sẽ không đến Thanh Long Tập, mình đi thêm mười mấy dặm đường nữa trái lại rơi vào kế của y. Ngày mai mình sẽ đi xa thêm nữa xem y sẽ làm thế nào".
Giống như hôm qua, hôm nay nàng cũng được tiếp đãi ân cần, vào phòng nghỉ không được bao lâu thì tên tiểu nhị đã bưng lên một con gà quay thơm phưng phức, một bình rượu bồ đào với vài món ăn. Cốc Chi Hoa uống rượu rất kém, rượu mạnh thì không thể uống nhưng rượu bồ đào thì nàng lại rất thích, mấy món ăn cũng hợp khẩu vị của nàng. Nhưng vì phải lên đường sớm nàng chỉ dám uống một ít.
Không biết thế nào mà đêm ấy nàng ngủ rất ngon, hôm sau thức dậy thì thấy bóng trời đã ngả về tây, lúc đó đã đến buổi chiều. Nàng cả kinh xem lại đồ đạc, bảo kiếm, tiền bạc và Huyền nữ kiếm phổ đều còn nguyên vẹn, nàng thử vận công cũng chẳng thấy điều gì khác lạ. Thế rồi nàng mới yên tâm. Nhưng nàng lấy làm lạ tại sao mình lại ngủ trễ như thế? Nàng cũng hoài nghi trong rượu có bỏ thuốc mông hãn, nhưng đêm qua nàng hoàn toàn chẳng thấy có gì khác lạ. Vả lại tuy nàng ngủ say nhưng chẳng hề mất thứ gì, vậy ý đồ của kẻ ấy là gì? Dù Cốc Chi Hoa thông minh nhưng cũng chẳng thể nào nghĩ ra được.
Cốc Chi Hoa liền kêu tên tiểu nhị vào, trách y: "Tại sao ngươi không nhắc ta?" tên tiểu nhị khúm núm cười rằng: "Lệnh tôn đại nhân đã bảo hôm nay cô nương không cần lên đường cho nên chúng tôi mới không dám quấy rầy". Cốc Chi Hoa tức đến nỗi giở khóc giở mếu, nhưng nhớ lại nàng đã không dặn bọn họ, cũng không thể trách người ta.
Tên tiểu nhị hỏi: "Cô nương muốn ăn gì? Còn nửa bầu rượu, tiểu nhân đem đến cho cô nương". Cốc Chi Hoa bực bội nói: "Toàn do rượu của ngươi cả, có phải trong rượu có bỏ thuốc gì hay không mà khiến ta ngủ đến giờ này mới tỉnh dậy". Tên tiểu nhị kêu lên: "Ôi chao, cô nương, cô nương đừng trách tiểu nhân. Bầu rượu ấy là lệnh tôn đại nhân để lại cho cô nương, tôi làm sao biết trong rượu có bỏ thuốc gì?" Cốc Chi Hoa nói: "Ôi, là ông ta đã để lại, sao ngươi không nói sớm?" tên tiểu nhị rất ngạc nhiên, thầm nhủ: "Nữ tiêu sư này cũng ngang bướng thật, dám gọi cha của mình là 'ông ta', chẳng lễ phép tí nào". Thế rối mới bực bội nói: "Cha của cô nương đã để lại cho cô nương, làm sao có thể là rượu độc? Thức ăn cũng do ông ta đặt trước cho cô nương". Cốc Chi Hoa nói: "Ta không ăn cơm trưa, bây giờ phải lên đường". Tên tiểu nhị thật ra mong nàng đi cho sớm, nói: "Lệnh tôn đã trả tiền phòng tiền cơm, chúng tôi đã cho ngựa của cô nương ăn no, lần sau cô nương và lệnh tôn trở về mong hãy đến chiếu cố thêm".
Cốc Chi Hoa vừa đi đường vừa suy nghĩ, nàng chợt hiểu ra: "Kẻ ấy đã bỏ thuốc vào rượu làm cho mình ngủ say không phải muốn đánh cắp đồ của mình mà chỉ muốn cản trở mình mà thôi!" nhưng ai đã làm như thế? Cốc Chi Hoa nghĩ mãi mà không ra.
Cốc Chi Hoa đi ngang qua một trà đình, ăn uống qua loa, đến lúc chiều, nàng hỏi người đi đường thì biết đi thêm bảy tám dặm nữa sẽ có một thị trấn, nàng cố ý không nghỉ lại ở thị trấn mà đi đường vòng, đến trời tối thì bỏ ngựa thi triển khinh công đi luôn trong đêm tối, thầm nhủ: "Ngươi muốn cản trở ta, ta phải đến Lao Sơn trước hai ngày cho ngươi biết".
Phía trước là một đoạn đường núi, vầng trăng cong cong treo trên trời, đêm nay trăng không sáng lắm, trên đường quái thạch lô nhô, chốc chốc có thể nghe văng vẳng tiếng thú hoang gọi nhau.
Cốc Chi Hoa đi đường một mình, lại thêm hai ngày nay nàng bị người ta bỡn cợt khiến lòng không yên, dù cho nàng thân mang tuyệt kỷ nhưng cũng hơi lo. Đang đi thì chợt nghe trên sườn đồi có tiếng người cười hềnh hệch, Cốc Chi Hoa rút kiếm quát: "Là người hay ma?" nói chưa dứt lời thì ầm một tiếng, một tảng đá lớn lăn xuống.
Cốc Chi Hoa triển khai thân pháp Bạch hạc xung thiên, phóng vọt người lên mấy trượng, tảng đá ấy lăn qua chân nàng.
Cốc Chi Hoa tút phắt thanh kiếm, cả giận quát: "Kẻ nào đã ám toán, có gan ra đây đọ sức!" một giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh núi: "Có ngon ngươi hãy lên đây!" một giọng nói khác vang lên: "Kim Thế Di đi đâu rồi? Giờ đây không có ai chống lưng cho ngươi, biết điều thì hãy mau buông kiếm xuống!" hình như nàng đã từng nghe giọng nói của hai người này, nhất là tiếng cười của bà già càng chối tai, Cốc Chi Hoa chợt nhớ ra, té ra hai kẻ ấy chính là Côn Luân tản nhân và Tang Mộc Lão. Cốc Chi Hoa giật mình, nghĩ bụng: "Hai ma đầu này bản lĩnh rất ghê gớm, may mà kẻ có võ công cao nhất là Kim Nhật không xuất hiện".
Cốc Chi Hoa thầm tính, với bản lĩnh của nàng dù không nắm chắc được phần thắng nhưng cũng không đến nỗi thất bại, dầu thế nào đi nữa thì cũng không thắng được cuộc ác chiến, bởi vậy nàng vừa thi triển thân pháp Hoàng hạc xung tiêu phóng vọt người lên cao đến mấy trượng thì lạnh lùng nói: "Ta tưởng là ai, té ra là hai ngươi, Côn Luân tản nhân, sư phụ ta đã từng tha ngươi một lần, lần trước Kim đại hiệp cũng có ơn không giết các ngươi, nếu các ngươi còn có thiên lương thì hãy nên mai danh ẩn tích, đổi ác làm thiện, nếu nay đến hại ta thì thiên lý khó dung".
Côn Luân tản nhân đã bại một lần trong tay Lữ Tứ Nương, một lần trong tay Kim Thế Di, y cho rằng đó là hai nỗi nhục lớn nhất trong đời, nay Cốc Chi Hoa nói như thế thì tựa như đổ dầu vào lửa, y cả giận gầm lên: "Hãy xem đêm nay là ai tha mạng cho ai! Hừ, ngươi muốn ta không khó, hãy quỳ xuống dập đầu trước ta ba cái!" nhân lúc y nói Cốc Chi Hoa phóng vọt người lên, vung tay ném một hòn sỏi về phía y. Nàng đã dùng thủ pháp Phi hoàn bách đả huyệt, Côn Luân tản nhân thấy nàng ném đá từ xa, vả lại trong đêm tối mà vẫn có thể nhận ra huyệt đạo thì không khỏi cả kinh, thế rồi lách qua, mắng: "Nha đầu, chết đến nơi mà còn dám phách lối, dù bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu năn nỉ, ta cũng không tha cho ngươi!" rồi y cùng Tang Mộc Lão lăn đá đẩy xuống.
Cốc Chi Hoa từ dưới đánh lên, đá rơi xuống như mưa né tránh rất khó khăn, nhất là chốc chốc bọn chúng lại lăn những tảng đá to bằng cái cối, thanh thế càng ghê người. trên sườn đồi toàn là quái thạch, địa hình rất nhỏ hẹp, đã có mấy lần nàng suýt bị đá lăn trúng, Cốc Chi Hoa thầm nhủ: "Không xong, dù mình có lên đến đỉnh núi cũng rất tốn sức, còn đâu khí lực đánh nhau với bọn chúng?" nhưng nếu bỏ chạy thì bọn chúng ném đá theo, càng nguy hiểm hơn.
Cốc Chi Hoa đang đắn đo, chợt nghe Tang Mộc Lão kêu thét lên, đá ngừng rơi.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy Côn Luân tản nhân và Tang Mộc Lão chạy xuống núi ở phía khác, trong chớp mắt chỉ thấy từ xa có một bóng đỏ lay động, đó là mái tóc đỏ của Côn Luân tản nhân, trong tai nàng vẫn còn nghe văng vẳng tiếng kêu của Tang Mộc Lão. Từ đó có thể tưởng tượng khi bỏ chạy, bọn chúng đều kinh hoảng! Cốc Chi Hoa rất kinh ngạc, hai tên ma đầu gặp phải thừ gì mà hoảng sợ đến mức đó?
Cốc Chi Hoa chạy lên đỉnh núi, lớn giọng nói: "Là tiền bối nào đã âm thầm giúp đỡ? Vãn bối đội ơn". Chỉ thấy gió lay cành cây, hoa mờ dưới trăng, xung quanh chẳng hề có ai! Cốc Chi Hoa càng kinh ngạc hơn, thầm nhủ: "Nếu không có người âm thầm giúp đỡ, hai tên ma đầu ấy tại sao lại tháo chạy? Nếu có người giúp đỡ thì tại sao không có tông tích gì?" từ nhỏ Cốc Chi Hoa đã theo Lữ Tứ Nương luyện khinh công tuyệt đỉnh của phái Mang Sơn, tai thính mắt tinh, thân pháp rất nhanh, người thường khó bì kịp, nhưng nay nàng chẳng hề phát hiện ra điều gì, nếu quả thực có người giúp đỡ, võ công của người ấy cao cường đến không tả nổi!
Lúc đầu Cốc Chi Hoa nghĩ: "Chả lẽ là Kim Thế Di?" nhưng sau đó thì nghĩ lại: "Kim Thế Di cũng chưa chắc có được bản lĩnh như thế". Rồi nàng chợt thắc mắc: "Người này và kẻ đã bỡn cợt mình mấy ngày hôm nay có phải là cùng một người hay không? Nhưng người hôm qua muốn mình chậm trễ, còn người này thì giúp mình đánh lui cường địch để mình tiếp tục lên đường, xem ra không giống như cùng một người".
Nàng suy đi nghĩ lại, thậm chí người bỡn cợt nàng hai ngày nay không phải là cùng một người.
Cốc Chi Hoa nghĩ một hồi, lại tiếp tục lên đường, nếu như trời sáng thì nàng đã đi được hơn hai trăm dặm, vì ban ngày không tiện thi triển khinh công cho nên nàng tìm mua một con ngựa, cho đến chiều thì đã vào đến Sơn Đông.
Cốc Chi Hoa vào huyện thành tìm khách sạn, lòng thầm nhủ: "Xem ra ngươi có thể dự liệu được hành trình của ta không?"
Lần này quả nhiên không thấy có ai ra đón, Cốc Chi Hoa tìm một khách sạn nghỉ lại qua đêm. Lần này nàng rất cẩn thận với chuyện ăn uống. Cốc Chi Hoa đi gấp hai ngày một đêm, vốn rất mệt mỏi nhưng không dám ngủ say, nàng chỉ ngồi đả tọa trên giường. May mà nàng luyện nội công chính tông, ngồi đả tọa một lát thì tinh lực hồi phục, chẳng còn thấy mệt mỏi gì nữa. Đến nửa đêm thì chợt có người gõ phòng nàng, Cốc Chi Hoa quát: "Ai?" tên tiểu nhị bên ngoài trả lời: "Có vài người bằng hữu đến gặp cô nương". Chuyện này rất bất thường, nàng là một thiếu nữ đơn thân, dù cho thực sự có bằng hữu đến tìm, cũng không thể đợi lúc đêm hôm khuya khoắt thế này bởi vậy tên tiểu nhị cũng không muốn cho họ vào. Cốc Chi Hoa vốn muốn lên tiếng trách, nhưng nghĩ lại: "Chả lẽ là kẻ đã hí lộng mình đến đây? Được, y đã tìm đến nơi thì lẽ nào mình không gặp". Rồi nàng cầm cây bảo kiếm bước ra mở cửa phòng, nàng vừa nhìn thì cả kinh.
Chỉ thấy đứng ngoài cửa là ba tên võ quan, hai tên trong số đó là Tần Đại và Cẩn Thuần, đệ tử của Diệt Pháp hòa thượng, tên còn lại tuổi hơi trẻ, nàng không nhận ra y là ai, chỉ nghe Tần Đại kêu ồ lên một tiếng rồi nói: "Quả là ả nha đầu họ Cốc". Nghe khẩu khí, hình như y không dám đoán chắc đó là Cốc Chi Hoa.
Cốc Chi Hoa thấy có ba võ quan đến tìm mình mà không có Diệt Pháp hòa thượng thì định thần cười lạnh: "Té ra là hai vị đại nhân, hai người đã mất mặt ở Mang Sơn, còn đến đây làm gì? Đáng tiếc ta không phải là lệnh sư. Không thể để mặc cho các người mắng chửi".
Trên núi Mang Sơn, hai người Cẩn, Tần bị Kim Thế Di hành hạ trước mặt mọi người, buộc bọn chúng phải mắng Diệt Pháp hòa thượng, đó là nỗi nhục lớn nhất trong đời, nay Cốc Chi Hoa đã nhắc lại trước mặt đồng bọn, điều đó chẳng khác gì cho bọn chúng hai cái tát, Cẩn Thuần tức đến nỗi nhảy dựng lên, gầm lớn: "Nha đầu, chết đến nơi mà còn dám mắng người!" Cốc Chi Hoa cười hì hì: "Mắng người là tuyệt chiêu của các ngươi, ta đâu có mắng ngươi. Ta chỉ muốn hỏi ta phạm tội gì? Ta chẳng giết người phóng hỏa, chẳng làm nhục cha mẹ hay sư trưởng, sao lại chết đến nơi?"
Cốc Chi Hoa chưa nói xong thì Tần Đại đã rút bội đao chém xuống. Cốc Chi Hoa cười lạnh: "Ngươi mở miệng mắng người, ta còn sợ ngươi chút ít, nếu đánh ngươi? Ngươi đã tự chuốc lấy khổ!" rồi nàng chặn ngang kiếm qua, chỉ nghe tiếng kim khí giao nhau, Tần Đại đang sử dụng đao pháp khoái đao Loạn bi phong, đao quang chém xuống loang loáng sáu nhát, nhưng đều bị Cốc Chi Hoa nhẹ nhàng hóa giải, lưỡi kiếm của Cốc Chi Hoa cũng chạm vào đao của y sáu lần. Kiếm của Cốc Chi Hoa là bảo kiếm, còn Tần Đại thì sử dụng loại đao hồng mao bằng thép, thế là cây đao bị mẻ đến sáu miếng, may mà y sử dụng đao pháp khoái đao, chỉ vừa chạm đã lướt ra cho nên chịu lực không lớn, nếu không thanh đao đã bị gãy.
Cốc Chi Hoa căm tức bọn chúng đã quật mồ sư phụ mình, kiếm chiêu chưa thu lại thì chưởng thế đã vỗ ra, nàng đã biết bản lĩnh của hai người Tần, Cẩn cũng không tệ, nhưng tự thấy vẫn có thể khắc chế được bọn chúng, thầm nghĩ hai người Cẩn, Tần không thể tránh được tuyệt chiêu trong kiếm có chưởng của nàng, bởi vậy để lại năm phần hậu kình chuẩn bị đánh Tần Đại xong thì sẽ lập tức tát cho Cẩn Thuần một bạt tai.
Tên võ quan trẻ tuổi vẫn cứ đứng xem, đột nhiên hừ một tiếng rồi phóng vọt người lên, chụp qua đầu Cốc Chi Hoa bằng một đòn Đại lực ưng trảo công, y vừa phóng vọt người lên thì kình phong quét vào mặt. Cốc Chi Hoa cả kinh, may mà nàng đã để lại năm phần hậu kình, thế là chưởng thế lệch qua một bên, chạm vào mấy chưởng của tên võ quan, hai người đều cảm thấy hổ khẩu tê rần. Nhưng Cốc Chi Hoa vẫn bị nội lực của y chấn động còn tên võ quan thì bị ngón tay này điểm trúng huyệt đạo.
Bên ngoài phòng của Cốc Chi Hoa là một mảnh sân tương đối rộng rãi, trong sân còn có hai hàng cây ngô đồng, lúc này đêm đã khuya, khách khứa trong khách sạn đều đã ngủ say. Tên võ quan chạy xuống bậc tam cấp, tháo một sợi roi mềm ra, lớn giọng nói: "Cốc tiểu thư, Phất vân thủ của cô cũng khá lắm, người ta nói Huyền Nữ kiếm pháp của Lữ Tứ Nương nổi tiếng thiên hạ, lần này tôi phải mở rộng tầm mắt".
Cốc Chi Hoa nghe tên võ quan nói rất khách sáo, nhìn bộ dạng của y hình như chức vị còn cao hơn hai người Tần, Cẩn, nàng mới lấy lễ đối lễ, ôm kiếm mà rằng: "Tôi ở sư môn chẳng qua chỉ có mấy năm, cho nên chỉ biết một ít công phu, chỉ đủ dùng đối phó với vài tên tiểu tặc, làm sao lọt vào pháp nhãn của đại nhân?" câu ấy bề ngoài là nàng khen tên võ quan này nhưng thầm cười chê hai người Cẩn, Tần.
Cẩn Thuần hừ một tiếng rồi nói: "Ngươi làm sao địch nổi Bạch đại nhân, biết thời thế thì hãy mau buông kiếm chờ nghe xử trí". Cốc Chi Hoa nói: "Ồ, té ra đây là Bạch đại nhân. Xin hỏi Bạch đại nhân, đại nhân đến đây là để tỉ thí với tôi hay là bắt tôi? Tôi đã phạm điều nào trong phép vua của các người?" võ quan họ Bạch mỉm cười chậm rãi nói: "Cốc tiểu thư đừng quá đa tâm, đương nhiên tôi chỉ muốn tỉ thí với tiểuthư, còn tiểu thư có xích mích gì với họ thì tôi không biết. Cốc tiểu thư, đừng khách sáo, xin ban chiêu trước". Cốc Chi Hoa nghe y đáp như thế, đang suy ngẫm thì thuận miệng đáp: "Nếu Bạch đại nhân nhất định ban dạy, tôi chỉ đành chiều theo, mời đại nhân ban chiêu trước!" đó vốn là những lời khách sáo trước khi tỉ võ trên giang hồ, Cốc Chi Hoa thấy y lấy lễ đối xử với mình thì đương nhiên không tiện ra tay trướcNàng tưởng rằng y cũng nhường lại, nào ngờ nàng nói chưa dứt lời thì y cười rằng: "Nếu là như thế, chúng ta đừng khách sao". Thế rồi y vung ngọn roi dài, đánh ra hai chiêu Liên hoàn tam tiên, Hồi phong phất liễu ba tiếng soạt soạt vang lên, mộ màn roi quét về phía Cốc Chi Hoa.
Cốc Chi Hoa suýt nữa đã bị roi của y quét trúng, may mà nàng lanh lẹ, trong lúc gấp gáp đã thi triển thân pháp Phong đài lạc hoa, xoay ba vòng theo chiều roi đánh tới, bởi vậy nàng mới tránh được. Võ quan trẻ tuổi ấy không lơi lỏng, lại tiếp tục đánh ra tuyệt kỷ trong roi có chưởng, cây roi dài cuộn tới, buộc Cốc Chi Hoa phải nhảy xéo về phía trước hai bước, y cười một tiếng rồi nói: "Cốc tiểu thư, cô không cần khách sáo nữa!" rồi tay trái vung ra, năm ngón tay chụp xuống, chỉ nghe soạt một tiếng, dù Cốc Chi Hoa né tránh lanh lẹ, ống tay áo cũng bị y xé rách một mảng!
Đó đâu phải là tỉ thí bình thường! Cốc Chi Hoa chợt hiểu ra, có lẽ gã này mượn cớ tỉ thí, muốn đánh nàng trọng thương, hoặc ít nhất cũng khiến cho nàng sức cùng lực kiệt, để rồi hai Tần, Cẩn đen bắt nàng. chả trách nào mà y bảo không để ý đến xích mích giữa họ, đó là vì y muốn không bị cười đã dùng xa long chiến đối với một thiếu nữ.
Cốc Chi Hoa vốn có thiện cảm với tên võ quan họ Bạch, lúc này đã thấy y có ý xấu thì bất đồ lửa giận bốc lên, lạnh lùng nói: "Bạch đại nhân nói rất hay, động thủ không nên lưu tình, tiểu nữ cung kính không bằng tuân lệnh". Rồi thanh kiếm dồn tới, ánh hàn quang nổi lên, bên trái thì đánh một kiếm Xuân lôi tạc triển, tay phải thì đánh một kiếm Lưu tuyền hạ than, mũi kiếm chĩa vào huyệt mệnh môn của tên võ quan. Huyền Nữ kiếm pháp là loại kiếm pháp thượng thừa thuộc hàng đệ nhất trên đời, đáng tiếc Cốc Chi Hoa còn thiếu hỏa hầu, vẫn chưa thể nào thi triển toàn bộ uy lực, chỉ có thể chặn được võ quan họ Bạch. Võ quan họ Bạch quá lợi hại, Cốc Chi Hoa không thể nào áp sát đến gần y được. Hai người đấu được hơn ba mươi chiêu thì vẫn cân sức, chẳng ai chiếm được phần hơn. Võ quan họ Bạch thầm kêu khổ, sợ rằng sẽ mất mặt trước thuộc hạ, còn Cốc Chi Hoa cũng thầm ngạc nhiên: "Sao bọn chúng biết mình ở đây?"
Té ra võ quan ấy tên gọi Bạch Lương Ký, là phó chỉ huy sứ ngự lâm quân, y phụng lệnh đi giúp tuần phủ Sơn Đông bắt một tên hải tặc lợi hại. Sau khi Tần Đại, Cẩn Thuần bị Kim Thế Di đuổi xuống Mang Sơn, chẳng còn mặt mũi gì gặp sư phụ nên trở về kinh, Bạch Lương Ký rất thân thiết với bọn chúng thế là xin nhà vua phái cả hai người đi giúp cho mình.
Hôm nay bọn chúng đến nơi này, nghỉ chân tại nha huyện, đến canh hai thì chợt có người đến nhét vào cửa sổ một bức thư, khi Bạch Lương Ký phát hiện thì người ấy đã biến mất. Mở bức thư ra nhìn thì thấy có viết bốn chữ: "Cốc Chi Hoa núi Mang Sơn trú tại khách sạn Như Ý".
Bạch Lương Ký đã nghe Cẩn, Tần nói lai lịch của Cốc Chi Hoa, cũng biết họ kết thù với nàng. Hai người Cẩn, Tần liền nhờ Bạch Lương Ký đến giúp chúng bắt Cốc Chi Hoa để lấy công chuộc tội với sư phụ, Bạch Lương Ký đang đi làm việc công, vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng nghĩ lại Lữ Tứ Nương là kẻ thù của hoàng gia, nay Lữ Tứ Nương đã chết, Cốc Chi Hoa là truyền nhân duy nhất của bà ta, y nhân cơ hội này cũng muốn lập công cho triều đình, huống chi y còn có thể lấy đó làm quà cho Diệt Pháp hòa thượng. Vì thế Bạch Lương Ký đã chấp nhận.
Bọn chúng đến khách sạn Như Ý điều tra, quả nhiên phát hiện Cốc Chi Hoa.
Bạch Lương Ký là người giỏi tâm kế, nên chiếu theo quy củ giang hồ, cứ coi chuyện giữa Cốc Chi Hoa với người Cẩn, Tần là ân oán cá nhân, bởi vậy y ra mặt "tỉ thí" với Cốc Chi Hoa trước, khiến cho nàng mỏi mệt, rồi mặc cho hai người Cẩn, Tần bắt nàng. Lúc đầu y nghĩ dễ dàng hạ được Cốc Chi Hoa. Nào ngờ sau khi giao thủ, dù y thi triển cả hai môn tuyệt kỷ mà cũng chẳng chiếm được phần hơn.
Trong chớp mắt hai người đã đấu được bốn năm mươi chiêu, chỉ thấy bóng roi tung bay, kiếm quang lấp loáng, hai người càng đấu càng hăng, hai cây ngô đồng trong sân vốn đã rụng gần hết lá, giờ đây họ ác đấu khiến cho lá rơi lả tả, hầu như chỉ còn trơ lại cành... Đang lúc đấu căng thẳng, chợt nghe một giọng nói lanh lảnh mắng: "Thật quá đáng, đêm hôm khuya khoắt mà đánh nhau ở đây, ngươi không ngủ nhưng người khác phải ngủ chứ. Muốn đánh nhau thì phải ra ngoài". Giọng nói ấy phát ra từ phòng của một người khách, Bạch Lương Ký không khỏi lo lắng. Khách trú ở những khách sạn nhỏ này thường rất nhát gan, huống chi bọn chúng là võ quan ngự lâm quân, chủ khách sạn đã đóng cửa không dám lên tiếng, nay đột nhiên có một người khách ra mặt đuổi chúng, há chẳng phải chuyện bất thường hay sao?
Bạch Lương Ký giật mình, thầm nhủ: "Không biết ai đã gởi thư? Mình nhất thời quá sơ ý, không biết đối phương là người thế nào đã đến bắt, người chẳng phải đã trúng kế của bọn chúng hay sao?" y nghi rằng trong khách sạn có vây đảng của Cốc Chi Hoa, lại nghi rằng kẻ cáo mật đã cố ý dụ mình đến đây. Thực ra Cốc Chi Hoa cũng không biết có người cáo mật mình, nàng cũng ngờ rằng trong khách sạn có vây đảng của hai người Cẩn, Tần.
Bạch Lương Ký đang định dùng lời dò hỏi, Cẩn Thuần nén không được mắng: "Ai mà dám nhiều chuyện? Hãy mau ra đây gặp ta". Người trong khách sạn vừa ngừng lại thì Bạch Lương Ký vội vàng nói: "Chúng tôi có chút xích mích, quấy nhiễu đến bằng hữu, mong thứ lỗi. Để lát nữa tôi sẽ đến chuộc tội". Người khách ấy hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói: "Mặc kệ các ngươi có xích mích gì, biết điều thì hãy mau cút cho ta". Giọng nói tuy không lớn nhưng cứ vang lên bên tai họ.
Tần Đại cũng không nén được, lớn giọng mắng: "Ngự lâm quân bắt người ở đây, biết điều hãy mau im miệng". Bạch Lương Ký thầm kêu không ổn, nhủ rằng: "Hai người Cẩn, Tần rốt cuộc thiếu kinh nghiệm giang hồ, nhân vật có bản lĩnh như thế làm sao sợ ba chữ ngự lâm quân?" y nghĩ chưa dứt thì chợt nghe quái khách ấy cười lạnh mắng: "Oai phong lắm, hổ giấy mà cũng dám ngang ngược?" rồi có tiếng ngồi dậy khỏi giường, hình như kẻ ấy đang lò dò trong bóng tối cho nên nghe có tiếng binh khí rơi xuống loảng xoảng.
Hai người Cẩn, Tần thầm cười lạnh: "Đúng là thùng rỗng kêu to! Nếu có ý đánh nhau thì cần gì phải giả vờ như thế?" Bạch Lương Ký giật thót tim. Quái khách ấy càng trì hoãn, y càng không yên bụng. Cao thủ đang tỉ đấu, chỉ cần hơi phân thần thì thua thiệt ngay, Cốc Chi Hoa đánh ra một chiêu kiếm pháp hiểm hóc, vạch mũi kiếm vào vai Bạch Lương Ký, cắt đứt nhuyễn giáp hộ thân của y, lúc này mới nghe tiếng mở cửa, hai người Cẩn, Tần nghĩ Bạch Lương Ký đã bị thương, cả hai người đều nghĩ bụng phải hạ Cốc Chi Hoa trước khi quái khách ấy bước ra. Hai người lập tức phóng tới thi triển tuyệt kỷ khoái đao chém vào hai cánh tay của Cốc Chi Hoa.
Tuyệt kỷ khoái đao là một trong những võ công bí truyền của phái Mang Sơn, năm xưa trong Giang Nam thất hiệp có Thượng Quang Thái là người giỏi nhất, Cốc Chi Hoa đương nhiên biết lợi hại. Nếu chỉ có hai người Cẩn, Tần thì nàng còn có thể dùng Huyền Nữ kiếm pháp hóa giải, nhưng lúc này còn có Bạch Lương Ký, nếu nàng xoay người phá khoái đao của bọn họ thì chắc chắn sẽ bị Đại lực ưng trảo công của Bạch Lương Ký chụp trúng đầu. Ngay lúc này, chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: "Cốc cô nương, tôi đến giúp cô!" đó là giọng nói của Lệ Thắng Nam, Cốc Chi Hoa rất ngạc nhiên, không hề nghĩ rằng đó là nàng, thầm nhủ: "Giọng nói này và giọng nói lúc nãy không giống nhau!" hai người Cẩn, Tần mau chóng đánh tới, Cốc Chi Hoa nghe sau lưng có tiếng gió thì vội vàng chồm người vọt ra phía trước, đơn đao của hai người Cẩn, Tần chém qua lưng nàng. Cốc Chi Hoa chưa đứng vững, vừa mới ngẩng đầu lên thì nghe vù một tiếng, Bạch Lương Ký đã chặn trước mặt nàng, vung tay chụp xuống đầu. Cốc Chi Hoa thầm kêu: "Mạng ta đã xong". Trong lúc này, chợt thấy Bạch Lương Ký đứng sững lại, bàn tay còn cách đầu nàng ba tấc, còn Cẩn Thuần thì té sấp xuống bên trái nàng, Tần Đại thì té bên phải, tựa như cả hai đều bị người ta bất ngờ điểm huyệt đạo. Cốc Chi Hoa đã thấy bản lĩnh của Lệ Thắng Nam, võ công của Bạch Lương Ký hơn Lệ Thắng Nam chứ chẳng thua. Cốc Chi Hoa tuy biết Lệ Thắng Nam quỷ kế đa đoan nhưng không thể nào có công phu điểm huyệt giỏi như thế, dù nàng dùng mai hoa châm điểm huyệt cũng chưa chắc đả thương được Bạch Lương Ký, huống chi hai người Cẩn, Tần đâu phải kẻ tầm thường, làm sao bị nàng ám toán trong cùng một lúc.
Cốc Chi Hoa sững người ra, kêu: "Lệ cô nương, có phải cô không?" thật quái lạ, Lệ Thắng Nam lúc nãy còn lên tiếng mà giờ này vẫn chưa xuất hiện. Cốc Chi Hoa kêu nàng mà không nghe nàng trả lời. Điều đó càng khiến cho Cốc Chi Hoa kinh hãi hơn, bởi vì dù dùng loại ám khí nhỏ bé như mai hoa châm đánh huyệt, cũng không thể đứng cách một bức tường mà đánh tới. Khinh công của Lệ Thắng Nam không bằng Cốc Chi Hoa, nàng cũng không thể biến mất trước mặt Cốc Chi Hoa. Vậy kẻ đã điểm huyệt Bạch Lương Ký là ai? Là Lệ Thắng Nam hay là người quái khách lúc nãy? Cốc Chi Hoa chưa kịp giải nỗi thắc mắc này thì chuyện lạ khác lại xuất hiện.
Trong ba người thì Bạch Lương Ký võ công cao nhất, y hình như đang vận khí giải huyệt đạo, đột nhiên y vươn vai, tay chân hoạt động trở lại, lớn giọng mắng: "Âm thầm ám toán đâu có phải là anh hùng?" thế rồi y vung cây roi phất vào không trung, nào ngờ y nói chưa dứt lời thì kêu lên ối chao một tiếng. Ngay lúc này, lại nghe tiếng cười lạnh già nua vang lên nhưng tiếng cười ấy tựa như cách đó cả dặm. Trong khoảng sân vắng lặng như tờ, chẳng hề có âm thanh gì. Cốc Chi Hoa kinh hãi vô cùng, nàng định thần lại nhìn thì thấy huyệt thái dương của Bạch Lương Ký dính một chiếc lá. Bạch Lương Ký kêu ối chao lên một tiếng, rồi gỡ chiếc lá xuống, lúc này trên huyệt thái dương của y vẫn còn in dấu. Bạch Lương Ký như gặp phải ma, mặt mũi tái xanh, vội vàng kéo hai người Tần, Cẩn nhảy vọt ra tường bỏ chạy.
Đó chính là: Hái lá ném hoa dọa kẻ địch, Thiên Sơn nữ hiệp đã xuống núi.
/52
|