Vạn Vạn Không Được

Chương 19 - Chương 19

/61


Công ty dược Ngự Thông nằm ở phía Đông Bắc của ngoại ô thành phố, chiếm diện tích rộng rãi. Khương Bách Vạn ngồi xe buýt lắc lư hồi lâu mới đến nơi, vậy mà từ cửa chính của khu xưởng đi thẳng đến tòa nhà chính còn mất thêm nửa tiếng nữa. Chẳng qua phong cảnh trên đường đi độc đáo, giống như một công viên nhỏ, vài cành mai vàng nở rộ trong tuyết, trông cực kỳ đẹp.

Cửa kính của tòa nhà chính tự động từ từ mở ra, một làn hơi ấm đập vào mặt, khiến cái mũi cóng đến đau nhức trong giá rét dần tan bớt, có chút mỏi nhừ. Khương Bách Vạn dậm chân, đứng trong đại sảnh không có một ai mà ngẩn người. Sau khi bảo vệ ghi tên của cô, còn rất nhiệt tình đưa cô tới thang máy, còn ấn nút giúp cô. Sau khi đến tầng cao nhất, một dãy hành lang thẳng tắp, có đúng một căn phòng, gỗ ở cửa cũng là gỗ thật, nhưng lại không hề ghi đây là “Văn phòng xưởng trưởng”.

Khương Bách Vạn nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ nhàng gõ cửa mấy lần.

Cách âm rất tốt, còn chưa nghe thấy tiếng bước chân, cửa đã bị người ta mở ra. Ninh Hành xuất hiện phía sau cánh cửa, thấy cô, không biết tại sao, lại mang theo vài phần trào phúng mà cười thành tiếng, nhường cho cô vào. Khương Bách Vạn rất xấu hổ, kiên trì, cúi đầu đi vào tìm bọc đồ của mình, sau đó xấu hổ giận dữ liền muốn rời đi.

“Ngồi đi.” Ninh Hành lên tiếng, đi tới một góc tiếp khách, ngồi một mình trên ghế sofa mang kiểu cách Châu Âu.

Khương Bách Vạn đứng im, cởi khăn quàng cổ ra, nhìn quanh “sân nhà” anh một lần. Thật sự là rất lớn, gần một nửa là giá sách, còn có cửa sổ hình vòm sát đất, bị rèm cửa che mất một nửa, nhưng tầm mắt vẫn rất tốt, trong tầng tầng mây xám vẫn có thể lờ mờ thấy được bóng dáng mặt trời giống như quả cam. Một góc là khu tiếp khách, để một bộ ghế sofa mang phong cách Châu Âu cùng một bàn trà, bởi vì là mùa đông, trên ghế sofa phủ lên tấm thảm lông màu kaki. Cô để ý rằng, sau khu tiếp khách còn có một cái cửa nhỏ, đoán chừng bên trong là phòng nghỉ. Cô trầm mặc ngồi xuống đối diện với Ninh Hành, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng anh.

Ninh Hành liếc cô một cái, cầm lấy điện thoại ở một bên, hỏi cô: “Muốn uống gì?”

Ai, khuôn mặt này, mất thì cũng mất rồi. Khương Bách Vạn nhanh chóng điều chỉnh lại mình, hít một hơi thật sâu hỏi lại: “Cái gì cũng có?”

Ninh Hành gật đầu.

“Tôi muốn uống một cốc rượu thuốc hoa quế nóng cùng mấy cái bánh sủi cảo hấp!”

Ninh Hành ấn xuống phím tắt nội tuyến: “Một chai nước khoáng.”

Boss bá đạo đãi khách cũng thật bá đạo...

Mồ hôi lạnh của Khương Bách Vạn chảy xuống mấy giọt. Chỉ thấy một cô gái mặc đồ công sở màu đen đi vào, trong tay thật sự bưng một chai nước khoáng. Cô nhận lấy, oa, vẫn còn nóng này, thật tốt... Vừa muốn mở ra, mắt liếc thấy Ninh Hành đứng dậy, mấy bước liền tới trước mặt cô, cướp nước khoáng của cô đi.

Hóa ra là anh muốn uống nước.

Tôi từ xa tới, một chai nước cũng không cho tôi! Khương Bách Vạn bĩu môi.

Ninh Hành rất tự nhiên vặn nắp ra, lại trả nước lại cho cô.

Khương Bách Vạn há hốc mồm, run rẩy nhận lấy, cầm chai nước khoáng nóng hầm hập trong tay, một đường ấm đến tận tim. Nếu không thì tại sao lại nói “Uống chút nước nóng” có thể chữa khỏi trăm bệnh chứ.

“Còn thiếu một tháng thử việc cuối cùng nữa, mà Nguyễn Hào đã đưa báo cáo kiểm tra của cô và Lâm Lệ cho tôi. Cô có hy vọng tiếp tục làm việc ở Đạt Thông không?”

“Có.” Thấy anh không so đo việc cô gửi sai chuyển phát nhanh, Khương Bách Vạn thở dễ dàng hơn.

“Vì sao nhất định phải ở lại Đạt Thông?”

“Đầu tiên là chuyên nghiệp, sau đó sau khi lên làm chính thức thì tiền lương rất cao.”

“Ý chí vẫn còn cao vậy sao?”

Khương Bách Vạn mờ mịt, bỗng nhiên lại bình thường trở lại: “Có phải giám đốc Nguyễn đánh “trượt” tôi hay không?”

“Hiện tại Đạt Thông do tôi quyết định.” Mười phần báo đạo.

Khương Bách Vạn sáng mắt nhìn về phía anh.

“Tôi giữ được cô một lúc, nhưng không thể bảo vệ cô được cả đời. Mấy tháng sau, thân thể Nhất Kiệm khôi phục lại, sẽ trở về nhận lại chức tổng giám đốc của Đạt Thông. Nếu như quyết định giữ cô lại khiến cho ban giám đốc cùng những đồng nghiệp khác cảm thấy không phục, thì họ sẽ lại báo chuyện này lên chỗ của nó một lần nữa. Nếu như vậy, không bằng...”

“Tôi sẽ không rời đi.” Khương Bách Vạn vội vàng cắt ngang anh, tính tình quật cường không chịu yếu thế nổi lên, nghiêm mặt nói, “Tôi không làm sai việc gì, tại sao lại để tiểu nhân đắc chí? Chẳng lẽ anh cũng cảm thấy lợi dụng âm mưu quỷ kế hại đồng nghiệp, chiếm được ưu thế cạnh tranh là hành vi đúng đắn?”

“Rời khỏi Đạt Thông sẽ tốt cho cô.”

Khương Bách Vạn giương mắt nhìn Ninh Hành, trong mắt tràn ngập khó hiểu, không nghĩ tới vậy mà anh lật lọng, rõ ràng đã nói rằng, sau khi thử việc, Lâm Lệ sẽ rời đi.

Ninh Hành nhếch khóe môi, nới lỏng cà vạt, dựa vào thành ghế, hai chân gác lên nhau, ngồi vô


/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status