Nhớ là lúc nãy Ninh Hành vừa gửi danh sách nguyên liệu cho Chung Gia Hủy, tim Khương Bách Vạn đập rất nhanh, tìm USB của mình rồi chạy tới, mở folder được gửi đi ra, danh sách thật sự đã được “gửi đi” trong folder. Lòng của cô sắp nổ tung, phát run cắm USB vào. Vừa mới cắm vào, liền chú ý tiếng động ở ngoài cửa. Phải biết, làm như này rất mạo hiểm, nếu như Ninh Hành hoặc Chung Gia Hủy quay lại văn phòng lấy gì đó, sợ rằng cô sẽ bị đưa tới sở cảnh sát.
Chẳng qua mười mấy kb folder chỉ một giây đã tải xong, cô có tật giật mình, tay chân lạnh băng, dường như trong một hai giây đó cô đã đi qua núi đao biển lửa, vực sâu vạn trượng, giống như ở trong không gian hư vô trôi nổi một vạn năm vậy. Sau khi khôi phục lại máy tính như ban đầu, cô rút USB ra chạy về phòng nghỉ, thở hổn hển mãnh liệt - thật sự là cô gặp may, bị quai bị mà có thể khiến Ninh Hành đưa cô đến phòng nghỉ riêng nghỉ ngơi, vừa lúc anh phải họp hội nghị thường kỳ mà rời đi trong chốc lát, cô thuận lợi lấy được danh sách mua nguyên liệu của Kỳ Hoàng Trọng Cảnh, cảm giác hưng phấn như đã làm xong xong việc lớn đan xen với cảm giác áy náy đối với Ninh Hành.
Tác dụng của thuốc phát tác, mồ hôi của cô nhễ nhại, mắt trợn đến mấy cũng không thể mở ra được. Cuối cùng xác nhận USB đã bỏ vào trong túi, cô mới gối đầu lên gối ngủ như chết, trong lúc đó cô nằm mơ rất nhiều thứ, trong mộng khi thì cô tung bay trong tiệc rượu, khi thì bị đại ma vương phun lửa đuổi theo, một đôi tay vẫn luôn kéo chính cô, bay qua sông núi, chui vào dòng sông.
Không biết qua bao lâu, cô bị một tiếng chuông đánh thức, mở mắt đã nhìn thấy Ninh Hành đưa lưng về phía cô đang nghe điện thoại. Áo khoác tây trang màu đen của anh khoác lên ghế salon trên lan can, trên tủ đầu giường để một chén nhỏ, trong đó có mùi thuốc. Bên giường có một ghế gấp, chẳng lẽ vừa rồi anh ngồi đó nhìn tướng ngủ của cô?
Sau khi cúp điện thoại, anh quay người: “Đánh thức em hả?”
Giọng nói rất thấp, rất dịu dàng.
Khương Bách Vạn cảm thấy rất nóng, không khỏi sờ lên trán, nơi đó có một tầng mồ hôi mỏng. Phía sau lưng bị mồ hôi thấm ướt, miệng cô khát vô cùng, xem ra vừa rồi ra rất nhiều mồ hôi. Dường như Ninh Hành là con giun trong bụng cô, rót một chén nước tới, cô cầm lấy ngửa đầu uống sạch, càng cảm giác cô vừa được vớt từ trong nước ra, quanh thân đều ẩm ướt.
Ninh Hành vén chăn lên sờ ga giường một chút, ý cười lướt qua khóe môi của anh, trong mắt lay động một tầng sóng ranh mãnh: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn đái dầm...”
“Đó là mồ hôi!” Khương Bách Vạn cao giọng nhấn mạnh, vừa mới dâng lên một tia ấm áp mập mờ thì liền bị câu nói của anh đánh bay.
“Anh biết.” Trong mắt Ninh Hành thoáng hiện sự đắc ý sau khi trêu chọc người khác.
Anh càng ngày càng thích trêu cô, cô càng ngày càng dễ bị mắc lừa. Đây là Chu Du đánh Hoàng Cái(1) hay là tâm tư chồng hát vợ theo? Khương Bách Vạn hất đầu, liếc nhìn thấy một chút cháo trong chén, cô tò mò chỉ vào đó, hỏi: “Đây là ăn sau khi uống thuốc hay là... Bôi ở trên mặt?”
(1) Tục ngữ có câu “Chu Du đánh Hoàng Cái”, vừa muốn đánh, vừa muốn chịu đòn, ấy gọi là khổ nhục kế vốn được lưu truyền.
“Em đoán xem?”
Não Khương Bách Vạn có chút phát sốt: “Cái này... Đây là - thuốc viên Kỳ Hoàng Trọng Cảnh?”
“Hai viên.” D.Đ.L.Q.Đ
Cô trừng to mắt: “Quá... Quá xa xỉ rồi!”
“Chỗ này anh thiếu gì, chứ không thiếu thuốc.” Cường hào Ninh Hành bưng chén nhỏ lên, ra vẻ muốn bôi lên chỗ đau cho cô.
“Chờ một chút!” Khương Bách Vạn khoát khoát tay, sờ lên trán mình, đã hết nóng: “Em đi tắm đã rồi mới bôi. Anh có thể cho em mượn một bộ quần áo hay không?”
Ninh Hành lấy một áo sơ mi trắng trông rất phổ thông trong tủ quần áo ra, cầm trong tay đưa đến trước mặt cô, lúc cô đưa tay muốn lấy, anh lại lùi lại một chút: “Mặc quần áo của anh thì chính là người phụ nữ của anh.”
Não Khương Bách Vạn đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, lần này bắt đầu phản kích: “Anh cho em thêm mấy bộ nữa, trong một tháng em cam đoan mang về một đám phụ nữa của anh.”
“Tùy em. Dù không mặc quần áo của anh, em vẫn là người phụ nữ của anh.” Ninh Hành mang quần áo cho cô, giọng điệu đầy vẻ xâm lược cùng khiêu khích.
Khương Bách Vạn giả vờ bị điếc, đỏ mặt chạy vào phòng tắm.
Sau khi rời khỏi phòng nghỉ Ninh Hành đóng cửa lại, ngồi xuống sau bàn làm việc. Nhìn lướt qua con chuột trên bàn, màn hình vẫn đang ở trạng thái giao diện OA, quay đầu nhìn cửa phòng nghỉ đóng chặt, như có điều suy nghĩ. Mấy giây sau, anh nhấc điện thoại nội tuyến lên: “Tôi để cô đi điều tra, tình huống như thế nào rồi?”
Chung Gia Hủy nói: “Gần đây Nhan Lâm không có động tĩnh gì, cũng không có một đêm liền trở nên giàu có như anh từng đoán, tiêu tiền như nước, cũng không hề tham gia các hoạt động đánh bạc.”
Lông mày Ninh Hành xiết chặt, trầm mặc một lúc, nói: “Chuyện này gác lại trước đã. Lần trước tôi nói cô thu mua những bức họa có ký tên “Vạn Duy” trên thị trường, theo tôi được biết, đã thu mua được kha khá.”
“Đúng vậy, những bức họa của Vạn Duy cũng không có nhiều trên thị trường, đại khái khoảnh chừng 20 bức, giá cả đều rất rẻ. Nhưng có vài triển lãm tranh trưng bày nghe được tin tức này, dường như tất cả đều nghe ngóng tung tích của tác giả mới Vạn Duy. Họa sĩ này rất thần bí, số điện thoại di động cũng không để lại cho người khác, trên cơ bản không ai biết ông ta ở đâu. Tổng giám đốc Ninh... Tôi có thể hỏi vì sao anh thu mua các bức họa của ông ta không?”
“Cá nhân tôi rất thưởng thức phong cách vẽ tranh của ông ấy, muốn tìm kiếm một tác phẩm để làm quà sinh nhật cho chủ tịch. Nhưng danh tiếng của ông ấy không cao, phong cách vẽ cũng không theo chiều hướng vui vẻ, nếu họa sĩ này mà không bị vùi dập cả đời thì sẽ thành công cả một góc trời. Tôi cảm thấy để giá trị của một nghệ thuật gia được xã hội khẳng định, cũng là một sự tôn trọng đối với nghệ thuật.” Ninh Hành hoàn toàn chưa từng nhìn thấy Khương Duy vẽ một lần nào, bây giờ ăn nói lung tung vậy mà vẫn mạch lạc rõ ràng.
Có đàn ông khi yêu chỉ thích nói
Chẳng qua mười mấy kb folder chỉ một giây đã tải xong, cô có tật giật mình, tay chân lạnh băng, dường như trong một hai giây đó cô đã đi qua núi đao biển lửa, vực sâu vạn trượng, giống như ở trong không gian hư vô trôi nổi một vạn năm vậy. Sau khi khôi phục lại máy tính như ban đầu, cô rút USB ra chạy về phòng nghỉ, thở hổn hển mãnh liệt - thật sự là cô gặp may, bị quai bị mà có thể khiến Ninh Hành đưa cô đến phòng nghỉ riêng nghỉ ngơi, vừa lúc anh phải họp hội nghị thường kỳ mà rời đi trong chốc lát, cô thuận lợi lấy được danh sách mua nguyên liệu của Kỳ Hoàng Trọng Cảnh, cảm giác hưng phấn như đã làm xong xong việc lớn đan xen với cảm giác áy náy đối với Ninh Hành.
Tác dụng của thuốc phát tác, mồ hôi của cô nhễ nhại, mắt trợn đến mấy cũng không thể mở ra được. Cuối cùng xác nhận USB đã bỏ vào trong túi, cô mới gối đầu lên gối ngủ như chết, trong lúc đó cô nằm mơ rất nhiều thứ, trong mộng khi thì cô tung bay trong tiệc rượu, khi thì bị đại ma vương phun lửa đuổi theo, một đôi tay vẫn luôn kéo chính cô, bay qua sông núi, chui vào dòng sông.
Không biết qua bao lâu, cô bị một tiếng chuông đánh thức, mở mắt đã nhìn thấy Ninh Hành đưa lưng về phía cô đang nghe điện thoại. Áo khoác tây trang màu đen của anh khoác lên ghế salon trên lan can, trên tủ đầu giường để một chén nhỏ, trong đó có mùi thuốc. Bên giường có một ghế gấp, chẳng lẽ vừa rồi anh ngồi đó nhìn tướng ngủ của cô?
Sau khi cúp điện thoại, anh quay người: “Đánh thức em hả?”
Giọng nói rất thấp, rất dịu dàng.
Khương Bách Vạn cảm thấy rất nóng, không khỏi sờ lên trán, nơi đó có một tầng mồ hôi mỏng. Phía sau lưng bị mồ hôi thấm ướt, miệng cô khát vô cùng, xem ra vừa rồi ra rất nhiều mồ hôi. Dường như Ninh Hành là con giun trong bụng cô, rót một chén nước tới, cô cầm lấy ngửa đầu uống sạch, càng cảm giác cô vừa được vớt từ trong nước ra, quanh thân đều ẩm ướt.
Ninh Hành vén chăn lên sờ ga giường một chút, ý cười lướt qua khóe môi của anh, trong mắt lay động một tầng sóng ranh mãnh: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn đái dầm...”
“Đó là mồ hôi!” Khương Bách Vạn cao giọng nhấn mạnh, vừa mới dâng lên một tia ấm áp mập mờ thì liền bị câu nói của anh đánh bay.
“Anh biết.” Trong mắt Ninh Hành thoáng hiện sự đắc ý sau khi trêu chọc người khác.
Anh càng ngày càng thích trêu cô, cô càng ngày càng dễ bị mắc lừa. Đây là Chu Du đánh Hoàng Cái(1) hay là tâm tư chồng hát vợ theo? Khương Bách Vạn hất đầu, liếc nhìn thấy một chút cháo trong chén, cô tò mò chỉ vào đó, hỏi: “Đây là ăn sau khi uống thuốc hay là... Bôi ở trên mặt?”
(1) Tục ngữ có câu “Chu Du đánh Hoàng Cái”, vừa muốn đánh, vừa muốn chịu đòn, ấy gọi là khổ nhục kế vốn được lưu truyền.
“Em đoán xem?”
Não Khương Bách Vạn có chút phát sốt: “Cái này... Đây là - thuốc viên Kỳ Hoàng Trọng Cảnh?”
“Hai viên.” D.Đ.L.Q.Đ
Cô trừng to mắt: “Quá... Quá xa xỉ rồi!”
“Chỗ này anh thiếu gì, chứ không thiếu thuốc.” Cường hào Ninh Hành bưng chén nhỏ lên, ra vẻ muốn bôi lên chỗ đau cho cô.
“Chờ một chút!” Khương Bách Vạn khoát khoát tay, sờ lên trán mình, đã hết nóng: “Em đi tắm đã rồi mới bôi. Anh có thể cho em mượn một bộ quần áo hay không?”
Ninh Hành lấy một áo sơ mi trắng trông rất phổ thông trong tủ quần áo ra, cầm trong tay đưa đến trước mặt cô, lúc cô đưa tay muốn lấy, anh lại lùi lại một chút: “Mặc quần áo của anh thì chính là người phụ nữ của anh.”
Não Khương Bách Vạn đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, lần này bắt đầu phản kích: “Anh cho em thêm mấy bộ nữa, trong một tháng em cam đoan mang về một đám phụ nữa của anh.”
“Tùy em. Dù không mặc quần áo của anh, em vẫn là người phụ nữ của anh.” Ninh Hành mang quần áo cho cô, giọng điệu đầy vẻ xâm lược cùng khiêu khích.
Khương Bách Vạn giả vờ bị điếc, đỏ mặt chạy vào phòng tắm.
Sau khi rời khỏi phòng nghỉ Ninh Hành đóng cửa lại, ngồi xuống sau bàn làm việc. Nhìn lướt qua con chuột trên bàn, màn hình vẫn đang ở trạng thái giao diện OA, quay đầu nhìn cửa phòng nghỉ đóng chặt, như có điều suy nghĩ. Mấy giây sau, anh nhấc điện thoại nội tuyến lên: “Tôi để cô đi điều tra, tình huống như thế nào rồi?”
Chung Gia Hủy nói: “Gần đây Nhan Lâm không có động tĩnh gì, cũng không có một đêm liền trở nên giàu có như anh từng đoán, tiêu tiền như nước, cũng không hề tham gia các hoạt động đánh bạc.”
Lông mày Ninh Hành xiết chặt, trầm mặc một lúc, nói: “Chuyện này gác lại trước đã. Lần trước tôi nói cô thu mua những bức họa có ký tên “Vạn Duy” trên thị trường, theo tôi được biết, đã thu mua được kha khá.”
“Đúng vậy, những bức họa của Vạn Duy cũng không có nhiều trên thị trường, đại khái khoảnh chừng 20 bức, giá cả đều rất rẻ. Nhưng có vài triển lãm tranh trưng bày nghe được tin tức này, dường như tất cả đều nghe ngóng tung tích của tác giả mới Vạn Duy. Họa sĩ này rất thần bí, số điện thoại di động cũng không để lại cho người khác, trên cơ bản không ai biết ông ta ở đâu. Tổng giám đốc Ninh... Tôi có thể hỏi vì sao anh thu mua các bức họa của ông ta không?”
“Cá nhân tôi rất thưởng thức phong cách vẽ tranh của ông ấy, muốn tìm kiếm một tác phẩm để làm quà sinh nhật cho chủ tịch. Nhưng danh tiếng của ông ấy không cao, phong cách vẽ cũng không theo chiều hướng vui vẻ, nếu họa sĩ này mà không bị vùi dập cả đời thì sẽ thành công cả một góc trời. Tôi cảm thấy để giá trị của một nghệ thuật gia được xã hội khẳng định, cũng là một sự tôn trọng đối với nghệ thuật.” Ninh Hành hoàn toàn chưa từng nhìn thấy Khương Duy vẽ một lần nào, bây giờ ăn nói lung tung vậy mà vẫn mạch lạc rõ ràng.
Có đàn ông khi yêu chỉ thích nói
/61
|