Vạn Vạn... Ninh Hành ôm lấy eo cô từ phía sau, mặt anh tựa vào bên cạnh cô, giọng nói khàn khàn, lúc nói chuyện thì môi kề sát bên tai cô, hơi thở nóng bỏng khiến cho cả người cô run lên, chân như nhũn ra, gần như đứng không nổi.
Anh đi lên đó tắm thì bị người ta hạ kỳ - dâm - hợp - hoan - tán trong truyền thuyết?
Khương Bách Vạn xoay người lại đối diện với anh, tay anh vẫn còn dán lên eo cô. Vẻ mặt cô mờ mịt không hiểu gì, nhưng nhìn thấy ánh sáng dịu dàng ấm áp trong mắt anh, bỗng chốc phát hiện ra, anh... Anh đây là đã bị nghị lực của cô làm cho cảm động rồi sao?
Trong lòng vui vẻ, đôi môi vểnh lên, bắt lấy hai tay của anh, dáng vẻ như một tên giáo chủ đang gầm thét: Anh đây là tha thứ cho em rồi sao! Chúng ta thế này là đã làm hòa rồi sao! Anh không so đo chuyện em lấy danh sách đưa cho chú Nhan nữa sao! Bây giờ em đã có thể ăn thịt vịt quay giòn trên bàn kia rồi sao! Anh nói đi! Nói đi!
Ninh Hành nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt đầy ý cười: Anh phải trả lời câu nào trước?
Không cần trả lời nữa!! Khương Bách Vạn ôm lấy cổ anh, thật lòng thật dạ rơi hai giọt nước mắt, cắn cắn môi dưới, nhịn xuống sự kích động muốn khóc rống lên, chỉ rơi xuống mấy giọt lệ vì vui mừng kia.
Mỹ nhân ở trong ngực, Ninh Hành ôm cô chặt hơn, cảm giác cô không mập cũng không gầy hơn trước kia, thì ra ăn thêm mấy bát cơm đều đi lên mặt hết rồi. Vài giây sau, anh nghiêm mặt, từ từ buông cô ra.
Khương Bách Vạn vốn đang thừa cơ mò mẫn lồng ngực rắn chắc của anh cũng trở nên cứng ngắc, ra sức tự khinh bỉ định lực của mình, đồng thời nhìn anh cười ngây ngô.
Vốn định nói ra toàn bộ những chuyện mình điều tra được cho cô nghe, nhưng bởi vì hành động kia của cô, Ninh Hành quyết định hoãn lại. Anh nắm lại móng vuốt không thành thật của cô, dán chúng lên trên ngực mình: Khương Bách Vạn, anh là một thương nhân, coi trọng giao dịch công bằng. Hai cái tay của em vừa rồi đã chiếm không ít tiện nghi, có phải bây giờ nên đến lượt anh rồi không?
Không có phần của anh! Khương Bách Vạn rống to, nhưng cô đánh không lại anh, cho nên chỉ có thể vừa khóc vừa cười vừa chạy trốn, né bên này tránh bên kia. Ninh Hành rốt cuộc dừng tay, thấp giọng gọi tên cô.
Hả? Khương Bách Vạn nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, lên tiếng, ánh mắt lại thoáng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhìn xuống dưới, khăn tắm của anh rơi xuống mất rồi. Cô sững sờ đứng nhìn một lúc lâu, lắc lắc đầu: Không ngờ... anh lại có thể...
Ninh Hành bình tĩnh nhặt khăn tắm lên, xoa xoa mấy giọt nước đọng lại trên ngực và cánh tay.
Cô cho rằng người giảo hoạt như Ninh Hành, ít nhất thì bên trong khăn tắm sẽ mặc một quần đùi thể thao, như vậy sẽ khiến cho người ta phải kinh ngạc, nào ngờ người này lại còn thành thật như vậy, bên dưới khăn tắm không có một mảnh vải. Ghê tởm nhất chính là, sau khi khăn tắm rơi ra, chẳng những anh không vây lại mà còn coi cô như không khí, chậm rãi lau nước trên người, y như đang ở trong phòng tắm.
Đàn ông lấy sắc dụ người cũng chẳng phải là thứ tốt gì! Khương Bách Vạn ghét bỏ nghĩ vậy, sau đó cực kỳ không tình nguyện lấy tay che mắt lại: Anh có thể mặc quần áo vào không?
Anh không mặc sao? Ninh Hành hỏi lại.
Khương Bách Vạn kinh ngạc, dời tay ra nhìn anh một, lập tức trợn mắt lên, lại giả vờ giả vịt che mắt lại.
Ninh Hành trịnh trọng nói với cô: Quần áo mà anh mặc, chỉ có người thông minh mới thấy được.
Thì ra là anh mặc bộ quần áo mới của hoàng đế, còn em là người đần độn! Khương Bách Vạn nóng nảy, đi lên kéo khăn tắm, dùng sức vây lại cho anh, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi thăm tung tích của Khương Duy: Bố em đâu?
Ngủ trong phòng khách rồi.
Vậy đây rốt cuộc là ở đâu?
Em hỏi chỗ này sao? Ninh Hành chỉ chỉ xuống sàn nhà: Là phòng anh.
Anh lại dám lấy cớ dẫn em đi đón bố em để lừa em tới đây? Khương Bách Vạn kinh ngạc nói, có phần hếch mũi lên trời: Lại còn không cho em ăn!
Ninh Hành ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên: Ăn đồ của anh thì chính là người của anh.
Khương Bách Vạn nhìn vịt quay giòn, lại nhìn anh, thật đúng là cả hai đều rất hấp dẫn. Cô chậm rãi chạy đến bên bàn trà, liếm liếm môi, nuốt nước miếng.
Ninh Hành mở hòm thư cá nhân ra, tìm một email: Lần này vụ danh sách nguyên liệu bị tiết lộ mặc dù đã được bình ổn, nhưng vẫn gây ra ảnh hưởng nhất định tới lượng tiêu thụ Kỳ Hoàng Trọng Cảnh, căn cứ vào tài liệu điều tra thị trường vừa được gửi tới, doanh số bán hàng trong tháng giảm 17,7% so với cùng kỳ năm ngoái và giảm 15,6% so với kỳ trước.
Nhẫn*... so với? Có ý gì? Sau khi xen mồm vào, Khương Bách Vạn tự cho là mình thông mình, nói: Không phải bình thường vẫn gọi là nhẫn... Khoan đã?
* Chữ 环 (hoàn) có nghĩa là nhẫn , vòng , nhưng đặt ở câu nói của Ninh Hành thì có nghĩa là một giai đoạn, thời kỳ.
Ninh Hành đen mặt.
Phân tích theo tình hình kinh doanh trước đây, doanh số bán hàng toàn quý giảm hơn 16% so với quý trước, nói cách khác, đến cuối tháng sáu, lợi nhuận toàn quý giảm ít nhất 2613.45 vạn tệ. Đương nhiên, đây chỉ là mới tính đến Kỳ Hoàng Trọng Cảnh, chưa tính đến các sản phẩm khác vẫn còn chưa được thống kê.
Ánh mắt Khương Bách Vạn u ám, tự biết xấu hổ mà cúi đầu xuống.
Em đã từng hỏi anh, nếu em ném vỡ cái
Anh đi lên đó tắm thì bị người ta hạ kỳ - dâm - hợp - hoan - tán trong truyền thuyết?
Khương Bách Vạn xoay người lại đối diện với anh, tay anh vẫn còn dán lên eo cô. Vẻ mặt cô mờ mịt không hiểu gì, nhưng nhìn thấy ánh sáng dịu dàng ấm áp trong mắt anh, bỗng chốc phát hiện ra, anh... Anh đây là đã bị nghị lực của cô làm cho cảm động rồi sao?
Trong lòng vui vẻ, đôi môi vểnh lên, bắt lấy hai tay của anh, dáng vẻ như một tên giáo chủ đang gầm thét: Anh đây là tha thứ cho em rồi sao! Chúng ta thế này là đã làm hòa rồi sao! Anh không so đo chuyện em lấy danh sách đưa cho chú Nhan nữa sao! Bây giờ em đã có thể ăn thịt vịt quay giòn trên bàn kia rồi sao! Anh nói đi! Nói đi!
Ninh Hành nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt đầy ý cười: Anh phải trả lời câu nào trước?
Không cần trả lời nữa!! Khương Bách Vạn ôm lấy cổ anh, thật lòng thật dạ rơi hai giọt nước mắt, cắn cắn môi dưới, nhịn xuống sự kích động muốn khóc rống lên, chỉ rơi xuống mấy giọt lệ vì vui mừng kia.
Mỹ nhân ở trong ngực, Ninh Hành ôm cô chặt hơn, cảm giác cô không mập cũng không gầy hơn trước kia, thì ra ăn thêm mấy bát cơm đều đi lên mặt hết rồi. Vài giây sau, anh nghiêm mặt, từ từ buông cô ra.
Khương Bách Vạn vốn đang thừa cơ mò mẫn lồng ngực rắn chắc của anh cũng trở nên cứng ngắc, ra sức tự khinh bỉ định lực của mình, đồng thời nhìn anh cười ngây ngô.
Vốn định nói ra toàn bộ những chuyện mình điều tra được cho cô nghe, nhưng bởi vì hành động kia của cô, Ninh Hành quyết định hoãn lại. Anh nắm lại móng vuốt không thành thật của cô, dán chúng lên trên ngực mình: Khương Bách Vạn, anh là một thương nhân, coi trọng giao dịch công bằng. Hai cái tay của em vừa rồi đã chiếm không ít tiện nghi, có phải bây giờ nên đến lượt anh rồi không?
Không có phần của anh! Khương Bách Vạn rống to, nhưng cô đánh không lại anh, cho nên chỉ có thể vừa khóc vừa cười vừa chạy trốn, né bên này tránh bên kia. Ninh Hành rốt cuộc dừng tay, thấp giọng gọi tên cô.
Hả? Khương Bách Vạn nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, lên tiếng, ánh mắt lại thoáng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhìn xuống dưới, khăn tắm của anh rơi xuống mất rồi. Cô sững sờ đứng nhìn một lúc lâu, lắc lắc đầu: Không ngờ... anh lại có thể...
Ninh Hành bình tĩnh nhặt khăn tắm lên, xoa xoa mấy giọt nước đọng lại trên ngực và cánh tay.
Cô cho rằng người giảo hoạt như Ninh Hành, ít nhất thì bên trong khăn tắm sẽ mặc một quần đùi thể thao, như vậy sẽ khiến cho người ta phải kinh ngạc, nào ngờ người này lại còn thành thật như vậy, bên dưới khăn tắm không có một mảnh vải. Ghê tởm nhất chính là, sau khi khăn tắm rơi ra, chẳng những anh không vây lại mà còn coi cô như không khí, chậm rãi lau nước trên người, y như đang ở trong phòng tắm.
Đàn ông lấy sắc dụ người cũng chẳng phải là thứ tốt gì! Khương Bách Vạn ghét bỏ nghĩ vậy, sau đó cực kỳ không tình nguyện lấy tay che mắt lại: Anh có thể mặc quần áo vào không?
Anh không mặc sao? Ninh Hành hỏi lại.
Khương Bách Vạn kinh ngạc, dời tay ra nhìn anh một, lập tức trợn mắt lên, lại giả vờ giả vịt che mắt lại.
Ninh Hành trịnh trọng nói với cô: Quần áo mà anh mặc, chỉ có người thông minh mới thấy được.
Thì ra là anh mặc bộ quần áo mới của hoàng đế, còn em là người đần độn! Khương Bách Vạn nóng nảy, đi lên kéo khăn tắm, dùng sức vây lại cho anh, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi thăm tung tích của Khương Duy: Bố em đâu?
Ngủ trong phòng khách rồi.
Vậy đây rốt cuộc là ở đâu?
Em hỏi chỗ này sao? Ninh Hành chỉ chỉ xuống sàn nhà: Là phòng anh.
Anh lại dám lấy cớ dẫn em đi đón bố em để lừa em tới đây? Khương Bách Vạn kinh ngạc nói, có phần hếch mũi lên trời: Lại còn không cho em ăn!
Ninh Hành ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên: Ăn đồ của anh thì chính là người của anh.
Khương Bách Vạn nhìn vịt quay giòn, lại nhìn anh, thật đúng là cả hai đều rất hấp dẫn. Cô chậm rãi chạy đến bên bàn trà, liếm liếm môi, nuốt nước miếng.
Ninh Hành mở hòm thư cá nhân ra, tìm một email: Lần này vụ danh sách nguyên liệu bị tiết lộ mặc dù đã được bình ổn, nhưng vẫn gây ra ảnh hưởng nhất định tới lượng tiêu thụ Kỳ Hoàng Trọng Cảnh, căn cứ vào tài liệu điều tra thị trường vừa được gửi tới, doanh số bán hàng trong tháng giảm 17,7% so với cùng kỳ năm ngoái và giảm 15,6% so với kỳ trước.
Nhẫn*... so với? Có ý gì? Sau khi xen mồm vào, Khương Bách Vạn tự cho là mình thông mình, nói: Không phải bình thường vẫn gọi là nhẫn... Khoan đã?
* Chữ 环 (hoàn) có nghĩa là nhẫn , vòng , nhưng đặt ở câu nói của Ninh Hành thì có nghĩa là một giai đoạn, thời kỳ.
Ninh Hành đen mặt.
Phân tích theo tình hình kinh doanh trước đây, doanh số bán hàng toàn quý giảm hơn 16% so với quý trước, nói cách khác, đến cuối tháng sáu, lợi nhuận toàn quý giảm ít nhất 2613.45 vạn tệ. Đương nhiên, đây chỉ là mới tính đến Kỳ Hoàng Trọng Cảnh, chưa tính đến các sản phẩm khác vẫn còn chưa được thống kê.
Ánh mắt Khương Bách Vạn u ám, tự biết xấu hổ mà cúi đầu xuống.
Em đã từng hỏi anh, nếu em ném vỡ cái
/61
|