Ân Bích Việt cùng Lạc Minh Xuyên đi trong Vân Dương thành.
Trên trời là trăng sáng, rìa đường là đèn đuốc cùng ánh sáng của trận pháp, đan xen chiếu trên người bọn họ. Gió lạnh thổi những cành khô lắc qua lắc lại, cái bóng rơi trên tường trắng, hơi có chút vẻ kỳ quái.
Ân Bích Việt mở miệng nói, “Đệ đột nhiên cảm thấy rằng với thiên tư và kiếm đạo của sư phụ thì cũng không phải là không thể đạt đến cảnh giới Chân Tiên. Chỉ là sư phụ biết được hậu quả này, cho nên mới không muốn.”
Người như sư phụ, có ơn báo ơn có thù báo thù, vui thì cười tức giận thì mắng, sao lại muốn sống thành vẻ hờ hững, coi nhẹ mọi chuyện?
Trong giọng của người bên cạnh như có ý cười, “Có người không muốn, vứt bỏ như giày rách, có người cầu cũng không được, nóng vội tu Phật, thật thú vị.”
Ân Bích Việt thản nhiện nói, “Ngươi đã đến rồi.”
Không biết là do vấn đề xúc cảm hay là do đã trải qua hai lần sư huynh và Ma Tôn đột ngột chuyển đổi với nhau, hắn chẳng có chút kinh ngạc nào cả.
“Ngươi hẳn đã nghe thấy, trong hai hồn khó mà bỏ một hồn, phương pháp tốt nhất là dung hợp. Ta biết ngươi rất khó chấp nhận…”
Ma Tôn cười nói, “Hắn ta càng khó chấp nhận mới đúng. Tên ngụy quân tử không chịu thừa nhận mặt tối của mình, không có cách nào hòa thuận với bản thân, đương nhiên sẽ không chấp nhận ác niệm của ta…”
Ân Bích Việt vừa định nói sư huynh của ta mới không phải là kẻ ngụy quân tử, lại nghe đối phương tiếp tục nói,
“Huống hồ hắn ta lại coi ngươi quan trọng hơn bản thân, ngươi khó mà chấp nhận, hắn ta càng không muốn.”
Ân Bích Việt lắc đầu, “Thiện ác không có tuyệt đối, không có ai từ nhỏ đã là Thánh nhân hoặc Ma đầu, ta có ác niệm, ngươi cũng có thiện ý, cũng đều giống nhau.” Hắn dừng một chút, “Cho ta một chút thời gian, ta sẽ thử chấp nhận ngươi.”
Nhà cao cửa rộng ở Vân Dương thành bị bọn họ bỏ lại ở phía sau, gió đêm không còn chỗ ngăn cản, tàn phá bừa bãi ở ngoài thành.
Ma Tôn không phản đối, “Ta không thể trở nên giống như hắn ta, ngươi khỏi mong đợi điều đó. Cũng đừng lấy mấy câu ‘Nhân tính bản thiện’ (tính người vốn thiện) lường gạt ta, cái gì mà tự kiềm chế, chân thành, chính trực, đạo quân tử, ta không tin những chuyện ngu xuẩn đó…”
Ân Bích Việt không khỏi nhíu mày, “Vậy ngươi tin cái gì?”
Ma Tôn chắp tay mà đi, dáng vẻ lười biếng lại sinh ra nét bễ nghễ, dùng ngữ khí bình tĩnh nói,
“Sức mạnh mạnh mẽ nhất, thủ đoạn thao túng lòng người…” Hắn ta đánh giá sắc mặt của người bên cạnh, “Thế nào, bây giờ còn muốn chấp nhận ta nữa không?”
Ân Bích Việt nói, “Ta hiểu rồi.”
Nghe rất có thành ý, rất khiến người ta cảm động, lại không đủ để đánh động Ma.
“Từ lúc nào mà Chân Tiên cũng thích nói nói suông như vậy? Miệng thì nói chấp nhận, mà lại còn đi xa nhau như vậy.”
Ân Bích Việt chủ động rút ngắn khoảng cách của hai người, “Ta chỉ là không quen…”
Ma Tôn tâm tình tốt chỉ dạy hắn, “Chuyện này dễ dàng, thân thể của ngươi phải quen gần gũi ta trước thì trong lòng mới có thể thả xuống lớp phòng bị.”
Trực giác của Ân Bích Việt cảm thấy lời này không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không tìm ra nơi sai. Đành phải trầm mặc.
Ánh trăng như lụa, soi bóng người trên đám cỏ dại. Hai cái bóng ngày càng gần lại, gần như hòa vào một chỗ.
******
Bất kể là ở nơi nào, mùa đông năm nay đều đặc biệt dài đằng đẵng. Lúc trận tuyết rơi ở Bắc Địa cũng sớm tới một tháng. Nam Địa vốn ôn hòa ẩm ướt cũng có hoa tuyết. Sau khi mùa tuyết qua đi, khí trời vẫn chậm chạp chưa trở nên ấm áp, sông băng trên vùng đồng bằng vẫn chưa tan, cây cỏ không xanh nổi.
Mãi đến tận cửa ải cuối năm lặng lẽ kết thúc, trong thành trấn cũng không có tiếng pháo, càng không có mở chợ, đốt đèn.
Lúc hai người Ân Bích Việt trở lại Thương Nhai, một gốc cây hoa cạnh sơn môn còn đang run rẩy thả phấn hoa. Xung quanh là vào đệ tử nhỏ mang khuôn mặt non nớt, giọng trẻ con thanh thúy tung bay trong gió núi, “Rốt cục có hoa nở rồi, huynh còn tưởng rằng mùa xuân sẽ không tới chứ…”
“Lời này mà bị sư phụ nghe thấy thì nhất định sẽ dạy bảo huynh, đông đi xuân tới là quy luật của trời, chúng ta là người tu hành, hiểu được linh khí sinh cơ biết rõ biến hóa của bốn mùa, sao lại như người bình thường thấy hoa mới nói mùa xuân đã tới…”
“Muội nói cũng không đúng, trong hoa cũng có thế giới lớn, tiểu sư muội ngắm hoa, nếu như là thấy mầm biết cây, trong lòng có thể hiểu được cũng đã là tốt vô cùng.” (thấy mầm biết cây: có nghĩa ẩn là nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện thì có thể đoán biết tương lai của nó)
Chợt có một giọng thanh niên truyền đến từ chỗ cao, “Mấy đứa nói cái gì đó…”
Mấy đệ tử nhỏ vội vàng tản ra, đi tu sửa sơn môn.
Trận đấu giữa Yến Hành và Lâm Viễn Quy xảy ra trước sơn môn, dù có đại trận hộ sơn ngăn trở, nhưng thềm đá trước sơn môn cũng bị kiếm khí và đao ý cắt rời. Đất ở ngoài sơn môn càng là một đống hỗn độn.
Ân Bích Việt giương mắt nhìn, thần thức xuyên qua mây mù mênh mông, mấy ngọn núi Thương Nhai, đâu đâu cũng có đệ tử tu bổ trận pháp, chỉnh sửa hoa và cây cảnh. Thỉnh thoảng có một đội tuần vệ hơn mười người đi qua. Ngoài ra, dòng người ở Chấp sự đường vẫn ào ào như trước, Luận công đường vẫn mở lớp, mọi thứ cũng không có gì khác trước trận đại chiến.
Tô điểm thêm phong cảnh đầu xuân thì cũng có vẻ vui vẻ phồn thịnh, vạn vật đổi mới.
“Sân của ta ở bên đầm nước lạnh của Hề Hoa phong, ngươi có muốn qua đó chờ ta trước hay không?”
Ma Tôn nhíu mày nhìn hắn.
“Nếu như các sư huynh sư tỷ biết chuyện này thì nhất định sẽ lo lắng, bọn họ đã rất mệt mỏi… Còn nữa, Chưởng môn chân nhân đã lớn tuổi, cũng không chịu được kích thích đâu.”
Nếu như lão gia gia Chính Dương Tử thấy đồ đệ của mình chỉ ra ngoài một chuyến đã thành Ma Tôn, chỉ sợ sẽ tức giận đến phun máu. May là với cảnh giới của bọn họ bây giờ, bất luận cấm chế gì trong Thương Nhai sơn cũng không gây trở ngại, hơn nữa đại trận hộ sơn bị hư hại, chỉ cần Ma Tôn cố gắng thu lại khí tức thì cũng không có ai có thể phát hiện ra.
Ân Bích Việt vốn tưởng rằng người này có tính tình kiêu ngạo, khẳng định không muốn làm chuyện giấu diếm, không nghĩ tới là đối phương đáp ứng một tiếng, “Được, ta chờ ngươi trở lại.”
Nói xong thân ảnh khẽ nhúc nhích, đã biến mất tại chỗ cũ.
Lúc lên núi, Ân Bích Việt chưa từng tránh né những người khác, vì vậy sau khi có một người nhận ra hắn, rất nhiều đệ tử liên tiếp làm lễ với hắn, càng có thêm nhiều người nghe tin mà đến, đường núi cách đó không xa bị vây đến nước chảy không lọt. Chỉ là khí chất của hắn quá mức lãnh đạm, khiến người khác nhìn từ xa đã sinh lòng kính sợ, không dám tiến lên quấy rầy. Chỉ có thể lén lút truyền âm với bạn hữu.
“Đó là Ân sư huynh sao?”
“Ân sư huynh trừ ma ở Đông Địa đã trở lại!”
“Ngươi có cảm thấy tu vi của Ân sư huynh tăng tiến nhanh không, ấy, sao lại không thấy Lạc sư huynh?”
“Nghe nói Vực Vẫn Tinh ở Đông Địa hoàn toàn phong ấn rồi…”
Hắn không nghĩ tới tình trạng này, may là từ ngọn núi chính vang lên tiếng chuông, sau ba tiếng chuông, bầy chim bị làm hoảng sợ bay về rừng, trong lòng mọi người tỉnh táo lại, như nước thủy triều rút, ai về chỗ nấy.
Chỉ thấy Hà Yên Vân chạy tới từ xa xa, kích động đến mức thở không nổi, Nguyễn Tiểu Liên đuổi theo phía sau.
Thiếu nữ áo hồng sau khi đứng lại thì nghiêm túc chào một cái, ngược lại cũng có mấy phần chững chạc, “Ân sư huynh. Sau khi nhận được tin, muội vốn tưởng rằng lâu lắm hai người mới về. Mọi chuyện trên núi đều tốt hết, hôm qua sư phụ đã bắt đầu bế quan an dưỡng…”
Chính Dương Tử bế quan, Lạc Minh Xuyên cũng không ở đây, là đệ tử thân truyền của Chưởng môn, rất nhiều chuyện cần sắp xếp quản lý ở Thương Nhai đều rơi trên vai Hà Yên Vân.
Ân Bích Việt gật đầu, “Gần đây muội đã khổ cực rồi.”
Hà Yên Vân có chút ngượng ngùng, “Khổ cực cái gì, trước khi đi thì Lạc sư huynh đã viết rõ ràng những chuyện đó, muội chỉ làm theo thôi. Lạc sư huynh… Chưa trở về sao?”
Ân Bích Việt nói, “Huynh ấy bị thương nhẹ, huynh để huynh ấy dưỡng thương ở chỗ huynh rồi. Huynh tới là để gặp Chưởng môn cùng các sư huynh sư tỷ.”
Nói không chừng chờ tới lúc hắn trở lại, người trong viện đã từ Ma Tôn biến thành Lạc Minh Xuyên.
Hà Yên Vân yên lòng, Nguyễn Tiểu Liên cười nói, “Ân sư huynh vừa trở về, sao ngươi lại hỏi Đông hỏi Tây như vậy, để sư huynh đi làm chính sự đã, rồi có gì hỏi thăm sao.”
Nếu Chưởng môn đã bế quan, sau khi Ân Bích Việt cáo biệt hai người thì liền đi thẳng tới Hề Hoa phong.
Biển mây cuồn cuộn bên vách núi, Quân Dục thu kiếm quay người, “Sư đệ.”
Khí tức của người nọ vẫn lạnh lẽo thấu xương, hàng loạt tia kiếm ý chưa biến mất, bồng bềnh giữa vách núi.
Ân Bích Việt tiến lên phía trước, “Đại sư huynh.”
Quân Dục gật đầu hỏi thăm.
Giữa đồng môn luôn có sự hiểu ngầm như vậy, mỗi người đều trải qua cuộc chiến sinh tử và có lĩnh ngộ lớn riêng của mình, sau khi gặp lại ngôn từ lời nói cũng không gần gũi, chỉ cần một ánh mắt là đủ.
Hắn lấy ra một tờ giấy mỏng từ trong tay áo, nói rõ mọi chuyện, rồi đưa cho đại sư huynh.
“Chưởng viện tiên sinh nói, đây là do sư phụ viết trước khi đi mộ kiếm, có thể giải đáp thắc mắc của chúng ta.”
Quân Dục nhận bằng hai tay, sau khi mở ra, hai chữ rồng bay phượng múa to lớn đập vào mắt hai người.
Ân Bích Việt nhất thời không nói gì cả, nghĩ thầm việc này chắc chỉ có mỗi sư phụ làm thôi. Còn nữa, đại sư huynh không hổ là đại sư huynh, thật là bình tĩnh. Chưởng viện tiên sinh cũng lợi hại, đã sớm dặn cẩn thận là không cho đi hỏi nữa.
Nét chữ của Kiếm Thánh cứng cáp, phóng khoáng vô cùng, lại chỉ viết có hai chữ ‘Đừng tới’.
Sắc mặt của Quân Dục vốn lạnh lùng, giờ khắc này cũng nhìn không ra vui hay giận. Chỉ gấp gọn tờ giấy một lần nữa, để vào áo. Bình tĩnh nói, “Cảnh giới của sư đệ tăng tiến nhanh, rất tốt. Có chỗ nào không ổn hay không?”
Lời nói đơn giản, nhưng Ân Bích Việt có thể cảm thấy đại sư huynh đang lo lắng, “Tu vi vững chắc, chỉ là tâm tình khác thường… Nhị sư tỷ phá sinh tử quan, tình huống khá giống đệ, đệ đang định đi hỏi tỷ ấy.”
“Đi đi, từ khi sư muội về phong thì chưa từng bước ra khỏi cửa viện.”
Đại sư huynh chẳng mấy khi nói câu dài, xem ra tình huống của sư tỷ cũng không tốt.
Ân Bích Việt đi trên đường núi Hề Hoa phong, chợt có hoa mai lạnh dính vào áo, hoa mai lững lờ.
Nhớ tới lần đầu tiên xuống núi đi Chiết Hoa hội, hắn cũng đi đường này đi từ biệt sư tỷ. Sư tỷ dọn ra một đống pháp khí, nhất định phải để hắn mang theo. Bây giờ đường núi không đổi, chỉ là thời tiết khác nhau, tâm tình của bọn họ cũng không như ngày hôm qua.
Mùa xuân giữa núi đến muộn, vẫn là cơn gió se lạnh thổi tan mây mù.
Liễu Khi Sương đang viết chữ trên bàn trước cửa sổ, nghe được tiếng gõ cửa, nói một tiếng ‘Mời vào’.
Trong phòng đốt hương đàn, khói nhẹ lượn lờ.
Nữ tử mặc trường sam cầm bút trước bàn, thân hình thẳng tắp, mặt yên tĩnh như hồ.
Nàng đang chép một quyển Đạo kinh, hạ bút vững vô cùng, không nhanh không chậm.
Ân Bích Việt tiến lên xem, đã thấy nét chữ ngang dọc như đao kiếm thương kích, cõi lòng lạnh lẽo đập vào mặt.
Đầy giấy đều là lưỡi nhọn sắc bén.
“Nhị sư tỷ…”
“Tứ sư đệ.” Liễu Khi Sương không ngừng viết, người lại bất động như núi.
‘Thế gian ngoại trừ chuyện sinh tử, nhưng chuyện khác nào phải chuyện lớn gì? Người qua sinh tử quan, ngay cả tính mệnh cũng không quan tâm, lòng như dòng nước lặng, ngoại vật không thể lay động.’
Hắn quên mất mình đã nghe câu nói này ở đâu, chỉ cảm thấy nó vô cùng chính xác.
Liễu Khi Sương chép xong một chương thì để bút xuống, mời hắn vào chỗ.
“Tỷ biết vì sao đệ lại đến, nhưng đáng tiếc tỷ không giúp được gì cho đệ. Đây là quy tắc, nếu có người có thể dùng sức của bản thân phá vỡ cân bằng của trời đất thì quá mức nguy hiểm, không thể làm gì khác hơn là để người như vậy không còn ý muốn làm loạn đạo trời. Cho nên cảnh vô tình tối cao ấy mới là phần cuối của đạo lớn.”
Trong lòng Ân Bích Việt lạnh lẽo.
Ban đầu hắn chỉ nghĩ từ góc độ của mình, chỉ cho là tâm tình dưới đáy lòng của mình quá mức nhỏ bé so với đạo lớn mênh mông vô biên. Cũng như người đã thấy biển rộng thì sẽ không để ý một hạt bụi, cho nên lĩnh ngộ càng nhiều, sức mạnh càng lớn, thì cách nhân gian càng xa.
Nhưng sư tỷ lại thay đổi một góc độ khác. Người muốn thay trời đổi đất thì tu vi không tới, người có tu vi đạt tới thì tình cảm lãnh đạm, không có ý muốn. Chỉ có như vậy thì sự vận hành của đạo trời mới có thể vĩnh viễn không bị cản trở.
Phần cuối của đạo lớn cũng chỉ còn sự cô độc.
“Xin hỏi sư tỷ, nếu như rồi sẽ có một ngày, lòng không còn vướng bận, chuyện đời cũng quên đi, tu hành còn có ý nghĩa gì nữa?”
Liễu Khi Sương lắc đầu, “Sao lại có một ngày quên mất chuyện đời?”
Ánh mắt của nàng xuyên qua khung cửa sổ, không biết đặt ở nơi nào, “Tỷ đã đáp ứng với một người, phải sống cho tốt, phải nhớ kỹ nàng ta. Không thể thất tín với người khác.”
Ân Bích Việt nhìn nàng, trong lòng khẽ động, rất nhiều hình ảnh chợt lóe trước mắt, không cần tính toán cũng rõ ràng.
Vì vậy hắn hỏi, “Sư tỷ cảm thấy mình phụ Ngọc cung chủ?”
Liễu Khi Sương đi tới trước bàn đề bút, lật qua một trang Đạo kinh, bình tĩnh nói,
“Chưa từng hứa hẹn, nói gì phụ lòng.”
Ân Bích Việt thất vọng không nói nên lời.
Từ biệt sư tỷ đi về tiểu viện của mình.
Mặt trời lặn về hướng Tây, nhưng không có ánh nắng chiều rực rỡ, cây cỏ núi đá trên Hề Hoa phong đều bị bao phủ trong nét trời chưa tối hẳn.
Bỗng nhiên có người gọi hắn, “Lão tứ!”
Ân Bích Việt quay đầu lại, thấy Yến Hành ôm vò rượu nhảy xuống từ trên cây.
“Tam sư huynh, huynh… Huynh không sao chứ?”
Không phải là huynh đánh với Lâm Viễn Quy một trận, bị hành rất thảm sao? Xương cốt cũng không biết gãy bao nhiêu khúc.
Yến Hành biết hắn muốn hỏi cái gì, vung vung tay, “Đừng nghe lão ngũ nói bậy trong thư, xương cốt của huynh rất cứng rắn đây.”
Rồi lại lập tức thở dài nói, “Đòi mạng thật mà, tu vi của đệ tăng nhanh như vậy… Vậy một chút tôn nghiêm làm sư huynh của huynh chẳng còn một chút nào rồi.”
Yến Hành lấy ra một phong thư, “Lúc trước đệ gửi thư cho Thanh Lộc kiếm phái, đây là hồi âm của Chung Sơn, thương thế của người này không tốt, chỉ có thể đọc nội dung còn Tống Đường thì viết thay… Huynh tiện tay mang về cho đệ.”
Ân Bích Việt áy náy nói, “Bị thương nặng như thế sao… Làm phiền bọn họ rồi.”
Yến Hành cả kinh nói, “Thật sự là kỳ quái, Tống Đường đã chắc chắn là đệ sẽ nhất định nói câu đã làm phiền đó.”
“Tống môn chủ còn nói cái gì nữa?”
“Còn nói là nếu như đệ nói câu đó thì chính là không coi bọn họ là bằng hữu.”
Ân Bích Việt cười rộ lên, “Gần đây tam sư huynh luôn ở lại Thanh Lộc kiếm phái sao?”
Yến Hành nhớ tới lời Đoàn Sùng Hiên trước khi đi đã trêu chọc hắn “Cả ngày toàn chạy tới Nam Địa chạy, thật là y chang con rể đưa tới cửa.” Cũng không cảm thấy không tự nhiên, thẳng thắn thừa nhận, “Đúng vậy. Tống Đường kế vị không lâu, huynh không yên lòng.”
Lời mới ra khỏi miệng, lại nghĩ tới câu ‘Huynh và người ta quen thuộc lắm sao, làm gì mà tới lượt huynh không yên lòng?’ của Đoàn Sùng Hiên thì mới cảm thấy cảm xúc ứ đọng, phi thân nhảy lên cây, ném đi vò rượu, rút đao chạy xuống dốc núi.
“Lão tứ đệ đi trước đi, huynh đi tìm đại sư huynh đánh một trận.”
Nói đơn giản chút thì chính là đi tìm ngược.
Ân Bích Việt chỉ cảm thấy tam sư huynh vốn tùy tính, hứng thú kéo đến nên muốn luận bàn với đại sư huynh.
Hắn mở thư ra xem, hành văn ngắn gọn, ngoại trừ một câu thấy tin như gặp mặt thì không có mấy lời hàn huyên thừa thãi nào nữa. Lời kể rất ít, chuyện núi đá sụp đổ, khói bụi dâng tận trời chỉ gói gọn trong một lá thư.
“… Trăm vạn năm trước, chủ nhân của Phong Vũ kiếm đúng là đã ngã xuống dưới cửa Lưỡng Nan. Do cơ duyên mà Phong Vũ kiếm thăm lại chốn xưa, ta cũng vào một loại cảnh giới huyền diệu nào đó…”
Gió đêm thổi đi sương mù giữa núi, rất giống sương sớm ở ngoài Diệp thành bị kiếm khí bổ ra. Một kiếm ‘Tà Phong Tế Vũ’ của người kia, như ánh sao bị chấn động rơi xuống trên con sông thu. Với sinh mệnh dài dằng dặc của người tu hành, những cuộc chiến trên võ đài đó không tính là đã xa xăm, nhưng dường như chỉ trong một đêm, kiếm đạo và cuộc sống của bọn họ đã thay đổi vô cùng lớn.
“Giác ngộ bản ý của Phong Vũ kiếm, tâm tình lúc ấy của ta, chính là sáng nghe đạo, chiều có chết cũng không hối tiếc… Nhưng ta đại khái là có vướng bận với cuộc sống.”
Ân Bích Việt vừa đi vừa xem, mãi đến tận khi đọc xong câu cuối cùng.
“… Chỉ nhớ rõ chưa đuổi đi Ma tu, muôn phương lắm khó khăn, ta không dám đi trước một bước. Thù lớ của sư phụ chưa trả, môn phái chưa hưng thịnh, ta cũng không dám không tiếc mạng.”
Sau khi trò chuyện với nhị sư tỷ thì hắn càng thất vọng, vừa nâng mắt đã đối diện với ngói xám và tường trắng quen thuộc.
Tường là tường thấp, ngói là ngói cũ. Sân của hắn trang trí rất đơn giản, nếu như xung quanh Hề Hoa phong có mây mù mờ ảo quanh năm thì nhìn gần giống như là một nhà dân bình thường nào đó.
Cửa gỗ hơi lay động, ‘kẽo kẹt’ một tiếng rồi mở ra.
Trong phòng ngủ có đốt đèn, tia sáng xuyên qua cửa sổ giấy, in một vùng vàng ấm trên thềm đá.
Ân Bích Việt mới nhớ tới ở nơi này có người đang chờ hắn.
Hắn đẩy ra cửa phòng ngủ, không biết tại sao lại mở miệng nói một câu,
“Ta đã trở về.”
Đèn đuốc chập chờn, ở gian ngoài không có ai.
Sau tấm bình phong ở phòng trong vang lên một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười khàn khàn, vang vọng trong bóng đêm an tĩnh. Giống như có viên đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, làm gợn tầng tầng sóng. Một sợi lông quạ rơi vào chén rượu chứa ánh trăng.
Sự triền miên không thể tả được.
Ân Bích Việt đi tới từng bước một, chỉ thấy trong màn giường cuốn lên một nửa, người kia xõa tóc đen nửa dựa vào đầu giường, vạt áo trung y trắng như tuyết mở lớn, lộ ra lồng ngực da thịt như ngọc.
Ánh nến nhạt nhòa tiến vào phòng, soi khuôn mặt người nọ nửa sáng nửa tối, bóng mi in dưới hàng mi dày. Sắc mặt không rõ ràng, nhưng lại sinh ra tia tà khí yêu dị, như là yêu ma câu lấy hồn phách người khác.
Giọng người nọ cũng như gió xuân say rượu, mang theo ý cười, âm cuối vút lên,
“Ngươi đi gặp người nào, đọc thư của ai? Đã vậy trễ thế này mới trở về.”
Trên trời là trăng sáng, rìa đường là đèn đuốc cùng ánh sáng của trận pháp, đan xen chiếu trên người bọn họ. Gió lạnh thổi những cành khô lắc qua lắc lại, cái bóng rơi trên tường trắng, hơi có chút vẻ kỳ quái.
Ân Bích Việt mở miệng nói, “Đệ đột nhiên cảm thấy rằng với thiên tư và kiếm đạo của sư phụ thì cũng không phải là không thể đạt đến cảnh giới Chân Tiên. Chỉ là sư phụ biết được hậu quả này, cho nên mới không muốn.”
Người như sư phụ, có ơn báo ơn có thù báo thù, vui thì cười tức giận thì mắng, sao lại muốn sống thành vẻ hờ hững, coi nhẹ mọi chuyện?
Trong giọng của người bên cạnh như có ý cười, “Có người không muốn, vứt bỏ như giày rách, có người cầu cũng không được, nóng vội tu Phật, thật thú vị.”
Ân Bích Việt thản nhiện nói, “Ngươi đã đến rồi.”
Không biết là do vấn đề xúc cảm hay là do đã trải qua hai lần sư huynh và Ma Tôn đột ngột chuyển đổi với nhau, hắn chẳng có chút kinh ngạc nào cả.
“Ngươi hẳn đã nghe thấy, trong hai hồn khó mà bỏ một hồn, phương pháp tốt nhất là dung hợp. Ta biết ngươi rất khó chấp nhận…”
Ma Tôn cười nói, “Hắn ta càng khó chấp nhận mới đúng. Tên ngụy quân tử không chịu thừa nhận mặt tối của mình, không có cách nào hòa thuận với bản thân, đương nhiên sẽ không chấp nhận ác niệm của ta…”
Ân Bích Việt vừa định nói sư huynh của ta mới không phải là kẻ ngụy quân tử, lại nghe đối phương tiếp tục nói,
“Huống hồ hắn ta lại coi ngươi quan trọng hơn bản thân, ngươi khó mà chấp nhận, hắn ta càng không muốn.”
Ân Bích Việt lắc đầu, “Thiện ác không có tuyệt đối, không có ai từ nhỏ đã là Thánh nhân hoặc Ma đầu, ta có ác niệm, ngươi cũng có thiện ý, cũng đều giống nhau.” Hắn dừng một chút, “Cho ta một chút thời gian, ta sẽ thử chấp nhận ngươi.”
Nhà cao cửa rộng ở Vân Dương thành bị bọn họ bỏ lại ở phía sau, gió đêm không còn chỗ ngăn cản, tàn phá bừa bãi ở ngoài thành.
Ma Tôn không phản đối, “Ta không thể trở nên giống như hắn ta, ngươi khỏi mong đợi điều đó. Cũng đừng lấy mấy câu ‘Nhân tính bản thiện’ (tính người vốn thiện) lường gạt ta, cái gì mà tự kiềm chế, chân thành, chính trực, đạo quân tử, ta không tin những chuyện ngu xuẩn đó…”
Ân Bích Việt không khỏi nhíu mày, “Vậy ngươi tin cái gì?”
Ma Tôn chắp tay mà đi, dáng vẻ lười biếng lại sinh ra nét bễ nghễ, dùng ngữ khí bình tĩnh nói,
“Sức mạnh mạnh mẽ nhất, thủ đoạn thao túng lòng người…” Hắn ta đánh giá sắc mặt của người bên cạnh, “Thế nào, bây giờ còn muốn chấp nhận ta nữa không?”
Ân Bích Việt nói, “Ta hiểu rồi.”
Nghe rất có thành ý, rất khiến người ta cảm động, lại không đủ để đánh động Ma.
“Từ lúc nào mà Chân Tiên cũng thích nói nói suông như vậy? Miệng thì nói chấp nhận, mà lại còn đi xa nhau như vậy.”
Ân Bích Việt chủ động rút ngắn khoảng cách của hai người, “Ta chỉ là không quen…”
Ma Tôn tâm tình tốt chỉ dạy hắn, “Chuyện này dễ dàng, thân thể của ngươi phải quen gần gũi ta trước thì trong lòng mới có thể thả xuống lớp phòng bị.”
Trực giác của Ân Bích Việt cảm thấy lời này không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không tìm ra nơi sai. Đành phải trầm mặc.
Ánh trăng như lụa, soi bóng người trên đám cỏ dại. Hai cái bóng ngày càng gần lại, gần như hòa vào một chỗ.
******
Bất kể là ở nơi nào, mùa đông năm nay đều đặc biệt dài đằng đẵng. Lúc trận tuyết rơi ở Bắc Địa cũng sớm tới một tháng. Nam Địa vốn ôn hòa ẩm ướt cũng có hoa tuyết. Sau khi mùa tuyết qua đi, khí trời vẫn chậm chạp chưa trở nên ấm áp, sông băng trên vùng đồng bằng vẫn chưa tan, cây cỏ không xanh nổi.
Mãi đến tận cửa ải cuối năm lặng lẽ kết thúc, trong thành trấn cũng không có tiếng pháo, càng không có mở chợ, đốt đèn.
Lúc hai người Ân Bích Việt trở lại Thương Nhai, một gốc cây hoa cạnh sơn môn còn đang run rẩy thả phấn hoa. Xung quanh là vào đệ tử nhỏ mang khuôn mặt non nớt, giọng trẻ con thanh thúy tung bay trong gió núi, “Rốt cục có hoa nở rồi, huynh còn tưởng rằng mùa xuân sẽ không tới chứ…”
“Lời này mà bị sư phụ nghe thấy thì nhất định sẽ dạy bảo huynh, đông đi xuân tới là quy luật của trời, chúng ta là người tu hành, hiểu được linh khí sinh cơ biết rõ biến hóa của bốn mùa, sao lại như người bình thường thấy hoa mới nói mùa xuân đã tới…”
“Muội nói cũng không đúng, trong hoa cũng có thế giới lớn, tiểu sư muội ngắm hoa, nếu như là thấy mầm biết cây, trong lòng có thể hiểu được cũng đã là tốt vô cùng.” (thấy mầm biết cây: có nghĩa ẩn là nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện thì có thể đoán biết tương lai của nó)
Chợt có một giọng thanh niên truyền đến từ chỗ cao, “Mấy đứa nói cái gì đó…”
Mấy đệ tử nhỏ vội vàng tản ra, đi tu sửa sơn môn.
Trận đấu giữa Yến Hành và Lâm Viễn Quy xảy ra trước sơn môn, dù có đại trận hộ sơn ngăn trở, nhưng thềm đá trước sơn môn cũng bị kiếm khí và đao ý cắt rời. Đất ở ngoài sơn môn càng là một đống hỗn độn.
Ân Bích Việt giương mắt nhìn, thần thức xuyên qua mây mù mênh mông, mấy ngọn núi Thương Nhai, đâu đâu cũng có đệ tử tu bổ trận pháp, chỉnh sửa hoa và cây cảnh. Thỉnh thoảng có một đội tuần vệ hơn mười người đi qua. Ngoài ra, dòng người ở Chấp sự đường vẫn ào ào như trước, Luận công đường vẫn mở lớp, mọi thứ cũng không có gì khác trước trận đại chiến.
Tô điểm thêm phong cảnh đầu xuân thì cũng có vẻ vui vẻ phồn thịnh, vạn vật đổi mới.
“Sân của ta ở bên đầm nước lạnh của Hề Hoa phong, ngươi có muốn qua đó chờ ta trước hay không?”
Ma Tôn nhíu mày nhìn hắn.
“Nếu như các sư huynh sư tỷ biết chuyện này thì nhất định sẽ lo lắng, bọn họ đã rất mệt mỏi… Còn nữa, Chưởng môn chân nhân đã lớn tuổi, cũng không chịu được kích thích đâu.”
Nếu như lão gia gia Chính Dương Tử thấy đồ đệ của mình chỉ ra ngoài một chuyến đã thành Ma Tôn, chỉ sợ sẽ tức giận đến phun máu. May là với cảnh giới của bọn họ bây giờ, bất luận cấm chế gì trong Thương Nhai sơn cũng không gây trở ngại, hơn nữa đại trận hộ sơn bị hư hại, chỉ cần Ma Tôn cố gắng thu lại khí tức thì cũng không có ai có thể phát hiện ra.
Ân Bích Việt vốn tưởng rằng người này có tính tình kiêu ngạo, khẳng định không muốn làm chuyện giấu diếm, không nghĩ tới là đối phương đáp ứng một tiếng, “Được, ta chờ ngươi trở lại.”
Nói xong thân ảnh khẽ nhúc nhích, đã biến mất tại chỗ cũ.
Lúc lên núi, Ân Bích Việt chưa từng tránh né những người khác, vì vậy sau khi có một người nhận ra hắn, rất nhiều đệ tử liên tiếp làm lễ với hắn, càng có thêm nhiều người nghe tin mà đến, đường núi cách đó không xa bị vây đến nước chảy không lọt. Chỉ là khí chất của hắn quá mức lãnh đạm, khiến người khác nhìn từ xa đã sinh lòng kính sợ, không dám tiến lên quấy rầy. Chỉ có thể lén lút truyền âm với bạn hữu.
“Đó là Ân sư huynh sao?”
“Ân sư huynh trừ ma ở Đông Địa đã trở lại!”
“Ngươi có cảm thấy tu vi của Ân sư huynh tăng tiến nhanh không, ấy, sao lại không thấy Lạc sư huynh?”
“Nghe nói Vực Vẫn Tinh ở Đông Địa hoàn toàn phong ấn rồi…”
Hắn không nghĩ tới tình trạng này, may là từ ngọn núi chính vang lên tiếng chuông, sau ba tiếng chuông, bầy chim bị làm hoảng sợ bay về rừng, trong lòng mọi người tỉnh táo lại, như nước thủy triều rút, ai về chỗ nấy.
Chỉ thấy Hà Yên Vân chạy tới từ xa xa, kích động đến mức thở không nổi, Nguyễn Tiểu Liên đuổi theo phía sau.
Thiếu nữ áo hồng sau khi đứng lại thì nghiêm túc chào một cái, ngược lại cũng có mấy phần chững chạc, “Ân sư huynh. Sau khi nhận được tin, muội vốn tưởng rằng lâu lắm hai người mới về. Mọi chuyện trên núi đều tốt hết, hôm qua sư phụ đã bắt đầu bế quan an dưỡng…”
Chính Dương Tử bế quan, Lạc Minh Xuyên cũng không ở đây, là đệ tử thân truyền của Chưởng môn, rất nhiều chuyện cần sắp xếp quản lý ở Thương Nhai đều rơi trên vai Hà Yên Vân.
Ân Bích Việt gật đầu, “Gần đây muội đã khổ cực rồi.”
Hà Yên Vân có chút ngượng ngùng, “Khổ cực cái gì, trước khi đi thì Lạc sư huynh đã viết rõ ràng những chuyện đó, muội chỉ làm theo thôi. Lạc sư huynh… Chưa trở về sao?”
Ân Bích Việt nói, “Huynh ấy bị thương nhẹ, huynh để huynh ấy dưỡng thương ở chỗ huynh rồi. Huynh tới là để gặp Chưởng môn cùng các sư huynh sư tỷ.”
Nói không chừng chờ tới lúc hắn trở lại, người trong viện đã từ Ma Tôn biến thành Lạc Minh Xuyên.
Hà Yên Vân yên lòng, Nguyễn Tiểu Liên cười nói, “Ân sư huynh vừa trở về, sao ngươi lại hỏi Đông hỏi Tây như vậy, để sư huynh đi làm chính sự đã, rồi có gì hỏi thăm sao.”
Nếu Chưởng môn đã bế quan, sau khi Ân Bích Việt cáo biệt hai người thì liền đi thẳng tới Hề Hoa phong.
Biển mây cuồn cuộn bên vách núi, Quân Dục thu kiếm quay người, “Sư đệ.”
Khí tức của người nọ vẫn lạnh lẽo thấu xương, hàng loạt tia kiếm ý chưa biến mất, bồng bềnh giữa vách núi.
Ân Bích Việt tiến lên phía trước, “Đại sư huynh.”
Quân Dục gật đầu hỏi thăm.
Giữa đồng môn luôn có sự hiểu ngầm như vậy, mỗi người đều trải qua cuộc chiến sinh tử và có lĩnh ngộ lớn riêng của mình, sau khi gặp lại ngôn từ lời nói cũng không gần gũi, chỉ cần một ánh mắt là đủ.
Hắn lấy ra một tờ giấy mỏng từ trong tay áo, nói rõ mọi chuyện, rồi đưa cho đại sư huynh.
“Chưởng viện tiên sinh nói, đây là do sư phụ viết trước khi đi mộ kiếm, có thể giải đáp thắc mắc của chúng ta.”
Quân Dục nhận bằng hai tay, sau khi mở ra, hai chữ rồng bay phượng múa to lớn đập vào mắt hai người.
Ân Bích Việt nhất thời không nói gì cả, nghĩ thầm việc này chắc chỉ có mỗi sư phụ làm thôi. Còn nữa, đại sư huynh không hổ là đại sư huynh, thật là bình tĩnh. Chưởng viện tiên sinh cũng lợi hại, đã sớm dặn cẩn thận là không cho đi hỏi nữa.
Nét chữ của Kiếm Thánh cứng cáp, phóng khoáng vô cùng, lại chỉ viết có hai chữ ‘Đừng tới’.
Sắc mặt của Quân Dục vốn lạnh lùng, giờ khắc này cũng nhìn không ra vui hay giận. Chỉ gấp gọn tờ giấy một lần nữa, để vào áo. Bình tĩnh nói, “Cảnh giới của sư đệ tăng tiến nhanh, rất tốt. Có chỗ nào không ổn hay không?”
Lời nói đơn giản, nhưng Ân Bích Việt có thể cảm thấy đại sư huynh đang lo lắng, “Tu vi vững chắc, chỉ là tâm tình khác thường… Nhị sư tỷ phá sinh tử quan, tình huống khá giống đệ, đệ đang định đi hỏi tỷ ấy.”
“Đi đi, từ khi sư muội về phong thì chưa từng bước ra khỏi cửa viện.”
Đại sư huynh chẳng mấy khi nói câu dài, xem ra tình huống của sư tỷ cũng không tốt.
Ân Bích Việt đi trên đường núi Hề Hoa phong, chợt có hoa mai lạnh dính vào áo, hoa mai lững lờ.
Nhớ tới lần đầu tiên xuống núi đi Chiết Hoa hội, hắn cũng đi đường này đi từ biệt sư tỷ. Sư tỷ dọn ra một đống pháp khí, nhất định phải để hắn mang theo. Bây giờ đường núi không đổi, chỉ là thời tiết khác nhau, tâm tình của bọn họ cũng không như ngày hôm qua.
Mùa xuân giữa núi đến muộn, vẫn là cơn gió se lạnh thổi tan mây mù.
Liễu Khi Sương đang viết chữ trên bàn trước cửa sổ, nghe được tiếng gõ cửa, nói một tiếng ‘Mời vào’.
Trong phòng đốt hương đàn, khói nhẹ lượn lờ.
Nữ tử mặc trường sam cầm bút trước bàn, thân hình thẳng tắp, mặt yên tĩnh như hồ.
Nàng đang chép một quyển Đạo kinh, hạ bút vững vô cùng, không nhanh không chậm.
Ân Bích Việt tiến lên xem, đã thấy nét chữ ngang dọc như đao kiếm thương kích, cõi lòng lạnh lẽo đập vào mặt.
Đầy giấy đều là lưỡi nhọn sắc bén.
“Nhị sư tỷ…”
“Tứ sư đệ.” Liễu Khi Sương không ngừng viết, người lại bất động như núi.
‘Thế gian ngoại trừ chuyện sinh tử, nhưng chuyện khác nào phải chuyện lớn gì? Người qua sinh tử quan, ngay cả tính mệnh cũng không quan tâm, lòng như dòng nước lặng, ngoại vật không thể lay động.’
Hắn quên mất mình đã nghe câu nói này ở đâu, chỉ cảm thấy nó vô cùng chính xác.
Liễu Khi Sương chép xong một chương thì để bút xuống, mời hắn vào chỗ.
“Tỷ biết vì sao đệ lại đến, nhưng đáng tiếc tỷ không giúp được gì cho đệ. Đây là quy tắc, nếu có người có thể dùng sức của bản thân phá vỡ cân bằng của trời đất thì quá mức nguy hiểm, không thể làm gì khác hơn là để người như vậy không còn ý muốn làm loạn đạo trời. Cho nên cảnh vô tình tối cao ấy mới là phần cuối của đạo lớn.”
Trong lòng Ân Bích Việt lạnh lẽo.
Ban đầu hắn chỉ nghĩ từ góc độ của mình, chỉ cho là tâm tình dưới đáy lòng của mình quá mức nhỏ bé so với đạo lớn mênh mông vô biên. Cũng như người đã thấy biển rộng thì sẽ không để ý một hạt bụi, cho nên lĩnh ngộ càng nhiều, sức mạnh càng lớn, thì cách nhân gian càng xa.
Nhưng sư tỷ lại thay đổi một góc độ khác. Người muốn thay trời đổi đất thì tu vi không tới, người có tu vi đạt tới thì tình cảm lãnh đạm, không có ý muốn. Chỉ có như vậy thì sự vận hành của đạo trời mới có thể vĩnh viễn không bị cản trở.
Phần cuối của đạo lớn cũng chỉ còn sự cô độc.
“Xin hỏi sư tỷ, nếu như rồi sẽ có một ngày, lòng không còn vướng bận, chuyện đời cũng quên đi, tu hành còn có ý nghĩa gì nữa?”
Liễu Khi Sương lắc đầu, “Sao lại có một ngày quên mất chuyện đời?”
Ánh mắt của nàng xuyên qua khung cửa sổ, không biết đặt ở nơi nào, “Tỷ đã đáp ứng với một người, phải sống cho tốt, phải nhớ kỹ nàng ta. Không thể thất tín với người khác.”
Ân Bích Việt nhìn nàng, trong lòng khẽ động, rất nhiều hình ảnh chợt lóe trước mắt, không cần tính toán cũng rõ ràng.
Vì vậy hắn hỏi, “Sư tỷ cảm thấy mình phụ Ngọc cung chủ?”
Liễu Khi Sương đi tới trước bàn đề bút, lật qua một trang Đạo kinh, bình tĩnh nói,
“Chưa từng hứa hẹn, nói gì phụ lòng.”
Ân Bích Việt thất vọng không nói nên lời.
Từ biệt sư tỷ đi về tiểu viện của mình.
Mặt trời lặn về hướng Tây, nhưng không có ánh nắng chiều rực rỡ, cây cỏ núi đá trên Hề Hoa phong đều bị bao phủ trong nét trời chưa tối hẳn.
Bỗng nhiên có người gọi hắn, “Lão tứ!”
Ân Bích Việt quay đầu lại, thấy Yến Hành ôm vò rượu nhảy xuống từ trên cây.
“Tam sư huynh, huynh… Huynh không sao chứ?”
Không phải là huynh đánh với Lâm Viễn Quy một trận, bị hành rất thảm sao? Xương cốt cũng không biết gãy bao nhiêu khúc.
Yến Hành biết hắn muốn hỏi cái gì, vung vung tay, “Đừng nghe lão ngũ nói bậy trong thư, xương cốt của huynh rất cứng rắn đây.”
Rồi lại lập tức thở dài nói, “Đòi mạng thật mà, tu vi của đệ tăng nhanh như vậy… Vậy một chút tôn nghiêm làm sư huynh của huynh chẳng còn một chút nào rồi.”
Yến Hành lấy ra một phong thư, “Lúc trước đệ gửi thư cho Thanh Lộc kiếm phái, đây là hồi âm của Chung Sơn, thương thế của người này không tốt, chỉ có thể đọc nội dung còn Tống Đường thì viết thay… Huynh tiện tay mang về cho đệ.”
Ân Bích Việt áy náy nói, “Bị thương nặng như thế sao… Làm phiền bọn họ rồi.”
Yến Hành cả kinh nói, “Thật sự là kỳ quái, Tống Đường đã chắc chắn là đệ sẽ nhất định nói câu đã làm phiền đó.”
“Tống môn chủ còn nói cái gì nữa?”
“Còn nói là nếu như đệ nói câu đó thì chính là không coi bọn họ là bằng hữu.”
Ân Bích Việt cười rộ lên, “Gần đây tam sư huynh luôn ở lại Thanh Lộc kiếm phái sao?”
Yến Hành nhớ tới lời Đoàn Sùng Hiên trước khi đi đã trêu chọc hắn “Cả ngày toàn chạy tới Nam Địa chạy, thật là y chang con rể đưa tới cửa.” Cũng không cảm thấy không tự nhiên, thẳng thắn thừa nhận, “Đúng vậy. Tống Đường kế vị không lâu, huynh không yên lòng.”
Lời mới ra khỏi miệng, lại nghĩ tới câu ‘Huynh và người ta quen thuộc lắm sao, làm gì mà tới lượt huynh không yên lòng?’ của Đoàn Sùng Hiên thì mới cảm thấy cảm xúc ứ đọng, phi thân nhảy lên cây, ném đi vò rượu, rút đao chạy xuống dốc núi.
“Lão tứ đệ đi trước đi, huynh đi tìm đại sư huynh đánh một trận.”
Nói đơn giản chút thì chính là đi tìm ngược.
Ân Bích Việt chỉ cảm thấy tam sư huynh vốn tùy tính, hứng thú kéo đến nên muốn luận bàn với đại sư huynh.
Hắn mở thư ra xem, hành văn ngắn gọn, ngoại trừ một câu thấy tin như gặp mặt thì không có mấy lời hàn huyên thừa thãi nào nữa. Lời kể rất ít, chuyện núi đá sụp đổ, khói bụi dâng tận trời chỉ gói gọn trong một lá thư.
“… Trăm vạn năm trước, chủ nhân của Phong Vũ kiếm đúng là đã ngã xuống dưới cửa Lưỡng Nan. Do cơ duyên mà Phong Vũ kiếm thăm lại chốn xưa, ta cũng vào một loại cảnh giới huyền diệu nào đó…”
Gió đêm thổi đi sương mù giữa núi, rất giống sương sớm ở ngoài Diệp thành bị kiếm khí bổ ra. Một kiếm ‘Tà Phong Tế Vũ’ của người kia, như ánh sao bị chấn động rơi xuống trên con sông thu. Với sinh mệnh dài dằng dặc của người tu hành, những cuộc chiến trên võ đài đó không tính là đã xa xăm, nhưng dường như chỉ trong một đêm, kiếm đạo và cuộc sống của bọn họ đã thay đổi vô cùng lớn.
“Giác ngộ bản ý của Phong Vũ kiếm, tâm tình lúc ấy của ta, chính là sáng nghe đạo, chiều có chết cũng không hối tiếc… Nhưng ta đại khái là có vướng bận với cuộc sống.”
Ân Bích Việt vừa đi vừa xem, mãi đến tận khi đọc xong câu cuối cùng.
“… Chỉ nhớ rõ chưa đuổi đi Ma tu, muôn phương lắm khó khăn, ta không dám đi trước một bước. Thù lớ của sư phụ chưa trả, môn phái chưa hưng thịnh, ta cũng không dám không tiếc mạng.”
Sau khi trò chuyện với nhị sư tỷ thì hắn càng thất vọng, vừa nâng mắt đã đối diện với ngói xám và tường trắng quen thuộc.
Tường là tường thấp, ngói là ngói cũ. Sân của hắn trang trí rất đơn giản, nếu như xung quanh Hề Hoa phong có mây mù mờ ảo quanh năm thì nhìn gần giống như là một nhà dân bình thường nào đó.
Cửa gỗ hơi lay động, ‘kẽo kẹt’ một tiếng rồi mở ra.
Trong phòng ngủ có đốt đèn, tia sáng xuyên qua cửa sổ giấy, in một vùng vàng ấm trên thềm đá.
Ân Bích Việt mới nhớ tới ở nơi này có người đang chờ hắn.
Hắn đẩy ra cửa phòng ngủ, không biết tại sao lại mở miệng nói một câu,
“Ta đã trở về.”
Đèn đuốc chập chờn, ở gian ngoài không có ai.
Sau tấm bình phong ở phòng trong vang lên một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười khàn khàn, vang vọng trong bóng đêm an tĩnh. Giống như có viên đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, làm gợn tầng tầng sóng. Một sợi lông quạ rơi vào chén rượu chứa ánh trăng.
Sự triền miên không thể tả được.
Ân Bích Việt đi tới từng bước một, chỉ thấy trong màn giường cuốn lên một nửa, người kia xõa tóc đen nửa dựa vào đầu giường, vạt áo trung y trắng như tuyết mở lớn, lộ ra lồng ngực da thịt như ngọc.
Ánh nến nhạt nhòa tiến vào phòng, soi khuôn mặt người nọ nửa sáng nửa tối, bóng mi in dưới hàng mi dày. Sắc mặt không rõ ràng, nhưng lại sinh ra tia tà khí yêu dị, như là yêu ma câu lấy hồn phách người khác.
Giọng người nọ cũng như gió xuân say rượu, mang theo ý cười, âm cuối vút lên,
“Ngươi đi gặp người nào, đọc thư của ai? Đã vậy trễ thế này mới trở về.”
/113
|