Lúc Ân Bích Việt tỉnh lại, nhìn thấy màn vải trên đầu, ngửi được an thần hương thoang thoảng trong không khí. Mùi vị dịu nhẹ mát mẻ khiến đầu óc tỉnh táo.
Đầu óc của hắn trong nháy mắt trống rỗng. Sau đó bỗng nhiên ngồi dậy, không thể nhịn được mà được bắt đầu nện lên giường.
Hắn nhớ tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm thấy đầu hắn ngập đầy ‘Túy Lưu Tiên’ rồi.
Uống cho cả đống!
Uống nhiều rồi còn tìm Lạc Minh Xuyên nói chuyện cuộc sống nữa!
Nói chuyện về cuộc sống cũng chẳng ra gì! Người ta nói cái gì cũng tin thì thôi đi! Còn cướp rượu của người ta để uống nữa! Đã thế còn ngủ luôn!
Đang ngủ cũng coi như thôi đi! Còn lôi kéo ống tay áo của người ta nói ‘Đệ chỉ muốn sống thật tốt mà thôi’.
Tốt em gái mày!
Mấy câu bại lộ thân phận này làm sao có thể nói lung tung!
Ơ? Sau khi nói xong câu đó thì sao? Vì sao hắn không còn trên mái nhà?
… Lải Nhải đã sớm té xuống dưới, nhất định vẫn là do Lạc Minh Xuyên lôi hắn về!
Có đùa giỡn điên khùng gì không! Có hô lớn tuyên ngôn của nhân vật phản diện hay không! Có phun đầy mồm nước bọt vào mặt người ta hay không!
Quá! Mất! Mặt! Rồi!
Ân Bích Việt đắm chìm trong việc phỉ nhổ bản thân, vừa đúng lúc này, trong viện truyền đến thanh âm quen thuộc, “Sư đệ, đệ có…”
Hắn không chút nghĩ ngợi hô, “Đệ không ở đây! —— “
…
Cuộc đời là một tấn bi kịch.
Ân Bích Việt suýt chút nữa giơ tay cho mình một kiếm.
Hắn cảm thấy rằng nhất định ở trong lòng Lạc Minh Xuyên hình tượng của hắn đã trở thành một thanh niên não tàn rồi.
Hắn đơ mặt rời giường, nhìn kính chỉnh quần áo, trong đầu là thanh âm tuần hoàn vô hạn của mình ‘Đệ không ở đây đệ không ở đây đệ không ở đây…’, sau đó yên lặng đi mở cửa.
Lạc Minh Xuyên đứng dưới tán cây. Trên mặt mang theo ý cười trước sau như một, lễ phép mà thân thiết, không nhìn thấy chút ý tứ trêu tức nào.
Trong lòng Ân Bích Việt dâng lên một tia may mắn…
Có lẽ ngày hôm qua hắn không uống rượu rồi điên điên khùng khùng nhỉ?
Cái tiếng bịt tai trộm chuông ‘Đệ không ở đây’ vừa nãy cũng không ai nghe nhỉ?
Đúng lúc này, Lải Nhải đẩy cửa phòng ra, kinh ngạc hỏi, “Ủa? Tứ sư huynh? Huynh không phải là không có ở đây sao?”
…
Sư môn bất hạnh.
Khóe miệng Ân Bích Việt hơi co rút.
May là Lạc Minh Xuyên đúng lúc khụ một tiếng, “Nếu hai vị sư đệ đều đã thức, vậy chúng ta đi thôi.”
Ân Bích Việt lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới, ngày hôm nay Lạc Minh Xuyên có trận tỷ thí, hắn và Lải Nhải còn nói là sẽ đi xem.
Trong lòng lập tức dâng lên cảm giác hổ thẹn, hối hận vì tối hôm qua còn lôi kéo người kia cùng uống rượu bàn chuyện cuộc sống.
Tam sư huynh nói rất đúng mà! Quả nhiên uống rượu hỏng việc!
Đoàn Sùng Hiên cũng mang sắc mặt hổ thẹn.
Lạc Minh Xuyên cười rộ lên, “Ngày hôm qua uống một chút rượu, buổi tối ngủ rất ngon, ngày hôm nay lên tinh thần huynh rất sảng khoái, toàn thân thông thuận.”
Ân Bích Việt cuối cùng cũng coi như có chút an ủi, “Vậy thì tốt, chúng ta mau đi thôi.”
Chờ tới lúc hắn đứng ở dưới đài xem hai bên chào nhau, mới cảm thấy tinh thần của hắn còn tập trung hơn cả Lạc Minh Xuyên.
Vòng thứ nhất, Lạc Minh Xuyên đối chiến Vương Chấn của Bão Phác tông, lấy kiếm làm gậy, sử dụng ‘Chấp giáo tiên’ của học phủ.
Vòng thứ hai, hắn vào thẳng, bế quan Phá Chướng bên Thu hồ, không có đi xem trận giữa Lạc Minh Xuyên và Phổ Hoằng của Hưng Thiện tự. Nghe nói là hai người này thảo luận phật pháp, Phổ Hoằng tự nhận không bằng nên kết thúc.
Mà bất kể là ‘Chấp giáo tiên’, hay là Phật kê (lời hát trong kinh Phật), đều là lĩnh vực của các nơi khác nhau, đương nhiên không phải là thứ Lạc Minh Xuyên am hiểu nhất.
Hắn rất muốn nhìn, Lạc Minh Xuyên đến cùng là biết bao nhiêu công pháp, chiêu cuối mạnh nhất là gì.
Ân Bích Việt yên lặng nhìn xung quanh, phát hiện ở hướng Thanh Lộc kiếm phái, Tống Đường, Chung Sơn và Trình Thiên Vũ đều tới, bên Bão Phác tông, ngoại trừ Trịnh Vị, dường như cũng đến hết.
Xem ra người muốn hiểu huynh, không chỉ có chiến hữu của huynh mà còn có đối thủ, thậm chí kẻ địch của huynh.
Chỉ lấy cảnh giới để bàn luận thôi, Lạc Minh Xuyên là người có tu vi cao nhất trong các đệ tử Thương Nhai sơn lần này, cũng là người được đồn rằng có khả năng thắng Chung Sơn mà đoạt giải nhất ở Chiết Hoa hội nhất.
Bởi vậy cho dù trận này nhìn qua là biết người này thắng, nhưng người đến xem không hề ít tí nào.
Lạc Minh Xuyên đứng đối diện một vị đệ tử xuất thân từ biên giới Tây Địa. Danh tiếng của môn phái không hề có, nhưng tu vi người này không tồi, hành lễ chắp tay cũng rất đoan chính, “Ngưỡng mộ Lạc sư huynh nổi danh đã lâu, hôm nay giao thủ cùng đài, quả thật là chuyện may mắn.”
Đoàn Sùng Hiên thấp giọng nói, “Người nọ là linh tu, thiên phú linh mạch rất hiếm thấy, công pháp luyện được cũng hiếm thấy. Có một vòng đã thắng đệ tử của Liêm Giản tông.”
Ân Bích Việt gật đầu, nhìn Lạc Minh Xuyên khiêm tốn trả lời, “Quá khen, không dám nhận. Thỉnh.”
Người kia cũng không khách khí nữa, tay phải khẽ nâng lên, ngón tay nhúc nhích.
Trước người hắn xuất hiện vô số giọt mưa nhỏ, nhanh chóng ngưng tụ thành một màn nước mỏng manh, phẳng lặng như Thu hồ, có thể soi gương.
Đoàn Sùng Hiên nói một tiếng, “Tốc độ kết quyết rất nhanh”
Đúng là rất nhanh, màn nước chớp mắt cao đến ba trượng, trên đài tựa như xuất hiện một mặt hồ thẳng đứng.
Cùng lúc đó, không khí quanh đài nhanh chóng chở nên khô ráo.
Vạn ngàn mũi tên nước ngưng tụ, phá hồ mà ra!
Rõ ràng là nước, lại bởi vì tốc độ rất nhanh và chứa chân nguyên, hình thành tiếng xé gió vang dội.
Lạc Minh Xuyên phất tay áo, tiếng gió rít gào, mũi tên cách y ba thước chợt gãy và rơi xuống. Bên chân y tóe lên bọt nước, như có mưa rơi xuống.
Lại không thể khiến vạt áo ướt.
Loại bức tường bằng chân nguyên này đơn gỉản vô cùng, Ân Bích Việt đã thấy Lạc Minh Xuyên dùng nó ở núi Bàn Long.
Không giống với võ tu sử dụng kiếm đao, nhịp điệu chiến đấu của linh tu thường chậm hơn rất nhiều.
Cho dù thời gian uống cạn chén trà đã trôi qua, hai bên vẫn tung ra chiêu thức, ngươi tới ta đi giao thủ.
Ngay lúc mọi người cho rằng Lạc Minh Xuyên sẽ chỉ dựa vào chênh lệch chân nguyên dây dưa người kia đến hao hết chân nguyên, Ân Bích Việt lại chú ý thấy mồ hôi đọng trên thái dương của người kia càng ngày càng nhiều, thần sắc cũng bắt đầu nôn nóng, hiển nhiên là không chống đỡ nổi, muốn dùng thủ đoạn cuối cùng.
Đúng như dự đoán, sau một khắc liền có người kinh hô thành tiếng, “Sương mù!”
Sương mù từ bốn phương tám hướng kéo đến, cũng không phải sương sớm, sẽ không bị gió thổi tan.
Ngược lại càng tụ càng nhiều, sền sệt mà dày đặc, bao phủ toàn bộ võ đài.
Ân Bích Việt dùng chân nguyên bao phủ mắt, nhưng vẫn không thể nhìn thấy gì.
Rất nhiều người giống hắn, không thấy huyền cơ trong lớp sương, chỉ thấy khắp nơi hoàn toàn trắng xoá.
Lải Nhải cũng kinh ngạc nói, “Đây là công pháp gì?”
Ân Bích Việt nheo mắt lại đánh giá trong chốc lát, thần hồn của hắn mạnh mẽ, lúc này liền thả ra thần thức đến xem, “Vụ thất lâu thai, Nguyệt mê tân độ.” (Sương mù che lầu gác, ánh trăng giả trên dòng sông)
Lải Nhải không hề bỗng dưng tỉnh ngộ, mà là ho nhẹ một tiếng, “Tứ sư huynh, đệ ít đọc sách…”
Ân Bích Việt giải thích, “Là do một vị Thánh nhân nghiên cứu ra vào ‘Thời đại Chư Thánh’, thiên phú linh mạch là hệ “Thủy”, nhưng không giống bình thường, có thể khiến nước hóa thành sương mù, cản trở tầm nhìn của đối thủ, danh tác ‘Vụ Thất Lâu Thai’. Cảnh giới của người này bây giờ vẫn chưa đủ, nếu cao hơn một chút, có thể tạo ra ảo giác trong sương, chính là ‘Nguyệt Mê Tân Độ’.”
Lải Nhải cảm thán, “Nhiều năm như vậy lại chưa từng thấy, xem ra linh mạch này quả nhiên hiếm có đặc biệt.”
Ân Bích Việt thấy Lạc Minh Xuyên giơ tay kết quyết ‘Dẫn Phong quyết’, cỏ dại cạnh võ đài hơi lay động, sương mù lại đặc sệt đến mức gió cũng không thể thổi vào, vô cùng căng thẳng.
Người dưới đài không thấy rõ, chỉ có thể bàn tán ồn ào suy đoán của mình.
Thật ra, Lạc Minh Xuyên vốn nhìn thấy.
Già Lan đồng thuật được xưng là ‘Phật môn pháp nhãn’, tu vi đến một lúc nào đó có thể nhìn thấu tất cả pháp môn và che chắn.
Dùng cảnh giới của y hôm nay, cho dù không thôi thúc đồng thuật, đừng nói là sương mù, ngay cả động tác kết quyết của đối thủ, cũng trở nên vô cùng chậm trong mắt y.
Cũng có thể thấy sư đệ đứng ở dưới đài, thần sắc sốt sắng nhìn y chăm chú.
Mi tâm cau lại, nghiêm túc mà chăm chú, thật giống như trong mắt chỉ có một mình y.
Không biết tại sao, động tác kết quyết của y cũng chậm lại.
Trong sương mù, mũi tên từ bốn phương tám hướng lao đến, không có tiếng xé gió cũng chẳng có quỹ đạo đường đi rõ ràng, giống như bỗng dưng xuất hiện. Đủ khiến người ta khủng hoảng mà khó lòng phòng bị.
Thần sắc Lạc Minh Xuyên bất biến, giơ tay phất tay áo, chặn lại mũi tên và cũng không xua tan sương mù.
Y kết quyết xong, trước người xuất hiện một màn nước, giống hệt như màn nước lúc trước của đối thủ.
Màn nước giống nhau và mũi tên giống nhau, nhưng uy lực lại lớn hơn nhiều.
Dưới sự che đậy của sương mù, không có người nào phát hiện. Thậm chí là vị đệ tử trên đài, cũng hoảng sợ chẳng biết vì sao trong sương mù của hắn mà hắn lại không nhìn ra, rồi lại nghĩ Lạc Minh Xuyên dùng thủ đoạn gì đó, thay đổi quỹ tích của mũi tên, khiến chúng nó quay ngược lại.
“Sương mù còn chưa tan, công pháp này lợi hại như vậy sao?”
“Ngay cả Thủ đồ Thương Nhai cũng không làm gì được hả?”
Ân Bích Việt cũng không thấy màn nước trước người Lạc Minh Xuyên, chẳng qua là cảm thấy kỳ quái.
Nếu như Lạc Minh Xuyên không nhìn thấy, vì sao lại biến nặng thành nhẹ, phòng ngự không lọt một chút kẽ hở? Nếu như người này thấy, đối thủ chỉ cách đó ba thước, vì sao không trực tiếp công kích đối phương?
Cho dù tiết tấu của trận chiến này chậm đi chăng nữa, cũng đến lúc kết thúc.
Sương mù tan bóng người hiện lên, vị đệ tử kia mang sắc mặt tái nhợt, khom lưng thở dốc, nhưng chưa bị thương, chỉ là cạn lực.
Hắn không biết vì sao người này rõ ràng có thể sớm đánh bại hắn nhưng lại kéo dài đến bây giờ?
Rồi lại nghĩ, Lạc sư huynh làm người thân thiện, hẳn là muốn cho hắn chút mặt mũi. Không khỏi cảm kích nói, “Ta chịu thua.”
Lạc Minh Xuyên chắp tay chào, đưa đối phương xuống đài.
Y không hề vì thắng mà vui sướng kiêu ngạo, cũng không hề uể oải sau trận chiến. Từ mũ cài tóc đến góc áo đều không có chút lộn xộn nào, tựa như lúc vừa lên đài.
Trình Thiên Vũ cau mày nói, “Lấy cảnh giới cùng số lượng chân nguyên dây dưa với đối thủ? Vậy nếu đối thủ có cảnh giới cao hơn thì sao, thì chẳng phải hắn không có cách nào sao?”
Tống Đường lắc đầu, “Người này sẽ có cách phá, theo ta được biết thì sẽ không dưới 10 cách… Về phần tại sao không dùng, chẳng lẽ là muốn giấu? Không muốn lộ chiêu cuối quá nhanh?”
Y chuyển hướng sang người bên cạnh nói, “Lạc Minh Xuyên học rất nhiều thứ, thủ đoạn khó lòng phòng bị, tâm tư trầm ổn. Ta cho là, lần này nếu như ngươi muốn giành giải nhất thì người này là đối thủ khó đối phó nhất.”
Sắc mặt Chung Sơn không hề thay đổi. Chỉ có ngón tay cầm kiếm hơi trở nên trắng bệch.
Không giống với những người khác suy đoán trận đấu này ở sau lưng, Ân Bích Việt ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang một chút.
Hôm nay Đại thử. (22, 23, 24 tháng 7, là những ngày nóng nhất)
Cây cỏ mục nát vì đom đóm, mưa to không có.
Hắn nhớ rằng, Lạc Minh Xuyên hình như rất dễ say nắng… Vừa nãy đứng lâu như vậy.
‘Sư huynh, huynh có choáng không? Có muốn tìm người dìu huynh về không?’
Hắn nhìn người ta tấp nập ở bốn phía lôi đài, không, quá mất mặt. Sư huynh sẽ rất mất mặt.
Lạc Minh Xuyên đi xuống đài, các đệ tử Thương Nhai vây đến chúc mừng, y đều gật đầu đáp lại.
Y nhìn thấy thần sắc Ân Bích Việt hơi run giật, hỏi, “Sư đệ, làm sao vậy?”
Ân Bích Việt trầm ngâm nói, “Đệ vừa muốn làm một chuyện, sư huynh có thể đi cùng đệ không?”
Lạc Minh Xuyên còn chưa nói, hai mắt Hà Yên Vân cùng Nguyễn Tiểu Liên đã tỏa ra ánh sáng, “Đương nhiên là được.”
Mỗi đệ tử đều nhận được khăn tay, lúc này ngầm hiểu ý, lại mang một ý vui bí ẩn, “Lạc sư huynh, mau đi với Ân sư huynh đi.”
Một bên còn liên tục đẩy Lạc Minh Xuyên ra ngoài.
Đoàn Sùng Hiên ho nhẹ một tiếng, gật đầu với Ân Bích Việt.
Đợi đến khi hai người bọn họ cùng đi xa, bóng lưng không thể nhận ra trong tầm mắt.
Hà Yên Vân nhìn ống tay áo của hai người nhẹ bay trong gió, thỉnh thoảng chạm vào nhau, thở dài nói, “Thật là đẹp làm sao, Lạc sư huynh và Ân sư huynh lúc nào thì Hợp Tịch?” (Hợp Tịch: Tựa như kết hôn.)
Có người nói tiếp, “Rõ ràng là rất tốt nhưng mà tại sao ta lại có cảm giác… hơi đau?” (Câu này mang hàm ý là cả đống FA nhìn mấy kẻ có bồ)
“Đoàn sư huynh, chuyện này huynh thấy thế nào?”
Đoàn Sùng Hiên lắc quạt, “Ở bên cạnh nhìn mãi…Nên huynh quen rồi.”
Ân Bích Việt cùng Lạc Minh Xuyên đi trước, cảm thấy bầu không khí phía sau hơi sai sai.
Chờ bọn họ trở lại Diệp thành, liền đổi đường đi qua hẻm nhỏ vắng vẻ lúc trước.
Ân Bích Việt thấy bốn phía không có ai, “Sư huynh, hôm nay nóng bức, huynh… Có gì không khỏe không?”
Lạc Minh Xuyên ngẩn ra, lập tức nhớ tới lý do ngày đó của mình, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng cảm động. Sư đệ không những tin tưởng hoàn toàn mà còn nhớ đến bây giờ.
Y cảm thấy thẹn trong lòng, không thể lừa gạt sư đệ nữa, muốn nói ‘Huynh rất khỏe, không sao hết, lần trước chỉ là trùng hợp thôi.’
Lời chưa kịp ra khỏi miệng lại trở thành, “Đúng là có mộ chút, lại phiền sư đệ rồi.”
Ân Bích Việt vui vẻ nghĩ, quả thế, mình thật là thông minh nha! ~(≧▽≦)/~
Đầu óc của hắn trong nháy mắt trống rỗng. Sau đó bỗng nhiên ngồi dậy, không thể nhịn được mà được bắt đầu nện lên giường.
Hắn nhớ tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm thấy đầu hắn ngập đầy ‘Túy Lưu Tiên’ rồi.
Uống cho cả đống!
Uống nhiều rồi còn tìm Lạc Minh Xuyên nói chuyện cuộc sống nữa!
Nói chuyện về cuộc sống cũng chẳng ra gì! Người ta nói cái gì cũng tin thì thôi đi! Còn cướp rượu của người ta để uống nữa! Đã thế còn ngủ luôn!
Đang ngủ cũng coi như thôi đi! Còn lôi kéo ống tay áo của người ta nói ‘Đệ chỉ muốn sống thật tốt mà thôi’.
Tốt em gái mày!
Mấy câu bại lộ thân phận này làm sao có thể nói lung tung!
Ơ? Sau khi nói xong câu đó thì sao? Vì sao hắn không còn trên mái nhà?
… Lải Nhải đã sớm té xuống dưới, nhất định vẫn là do Lạc Minh Xuyên lôi hắn về!
Có đùa giỡn điên khùng gì không! Có hô lớn tuyên ngôn của nhân vật phản diện hay không! Có phun đầy mồm nước bọt vào mặt người ta hay không!
Quá! Mất! Mặt! Rồi!
Ân Bích Việt đắm chìm trong việc phỉ nhổ bản thân, vừa đúng lúc này, trong viện truyền đến thanh âm quen thuộc, “Sư đệ, đệ có…”
Hắn không chút nghĩ ngợi hô, “Đệ không ở đây! —— “
…
Cuộc đời là một tấn bi kịch.
Ân Bích Việt suýt chút nữa giơ tay cho mình một kiếm.
Hắn cảm thấy rằng nhất định ở trong lòng Lạc Minh Xuyên hình tượng của hắn đã trở thành một thanh niên não tàn rồi.
Hắn đơ mặt rời giường, nhìn kính chỉnh quần áo, trong đầu là thanh âm tuần hoàn vô hạn của mình ‘Đệ không ở đây đệ không ở đây đệ không ở đây…’, sau đó yên lặng đi mở cửa.
Lạc Minh Xuyên đứng dưới tán cây. Trên mặt mang theo ý cười trước sau như một, lễ phép mà thân thiết, không nhìn thấy chút ý tứ trêu tức nào.
Trong lòng Ân Bích Việt dâng lên một tia may mắn…
Có lẽ ngày hôm qua hắn không uống rượu rồi điên điên khùng khùng nhỉ?
Cái tiếng bịt tai trộm chuông ‘Đệ không ở đây’ vừa nãy cũng không ai nghe nhỉ?
Đúng lúc này, Lải Nhải đẩy cửa phòng ra, kinh ngạc hỏi, “Ủa? Tứ sư huynh? Huynh không phải là không có ở đây sao?”
…
Sư môn bất hạnh.
Khóe miệng Ân Bích Việt hơi co rút.
May là Lạc Minh Xuyên đúng lúc khụ một tiếng, “Nếu hai vị sư đệ đều đã thức, vậy chúng ta đi thôi.”
Ân Bích Việt lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới, ngày hôm nay Lạc Minh Xuyên có trận tỷ thí, hắn và Lải Nhải còn nói là sẽ đi xem.
Trong lòng lập tức dâng lên cảm giác hổ thẹn, hối hận vì tối hôm qua còn lôi kéo người kia cùng uống rượu bàn chuyện cuộc sống.
Tam sư huynh nói rất đúng mà! Quả nhiên uống rượu hỏng việc!
Đoàn Sùng Hiên cũng mang sắc mặt hổ thẹn.
Lạc Minh Xuyên cười rộ lên, “Ngày hôm qua uống một chút rượu, buổi tối ngủ rất ngon, ngày hôm nay lên tinh thần huynh rất sảng khoái, toàn thân thông thuận.”
Ân Bích Việt cuối cùng cũng coi như có chút an ủi, “Vậy thì tốt, chúng ta mau đi thôi.”
Chờ tới lúc hắn đứng ở dưới đài xem hai bên chào nhau, mới cảm thấy tinh thần của hắn còn tập trung hơn cả Lạc Minh Xuyên.
Vòng thứ nhất, Lạc Minh Xuyên đối chiến Vương Chấn của Bão Phác tông, lấy kiếm làm gậy, sử dụng ‘Chấp giáo tiên’ của học phủ.
Vòng thứ hai, hắn vào thẳng, bế quan Phá Chướng bên Thu hồ, không có đi xem trận giữa Lạc Minh Xuyên và Phổ Hoằng của Hưng Thiện tự. Nghe nói là hai người này thảo luận phật pháp, Phổ Hoằng tự nhận không bằng nên kết thúc.
Mà bất kể là ‘Chấp giáo tiên’, hay là Phật kê (lời hát trong kinh Phật), đều là lĩnh vực của các nơi khác nhau, đương nhiên không phải là thứ Lạc Minh Xuyên am hiểu nhất.
Hắn rất muốn nhìn, Lạc Minh Xuyên đến cùng là biết bao nhiêu công pháp, chiêu cuối mạnh nhất là gì.
Ân Bích Việt yên lặng nhìn xung quanh, phát hiện ở hướng Thanh Lộc kiếm phái, Tống Đường, Chung Sơn và Trình Thiên Vũ đều tới, bên Bão Phác tông, ngoại trừ Trịnh Vị, dường như cũng đến hết.
Xem ra người muốn hiểu huynh, không chỉ có chiến hữu của huynh mà còn có đối thủ, thậm chí kẻ địch của huynh.
Chỉ lấy cảnh giới để bàn luận thôi, Lạc Minh Xuyên là người có tu vi cao nhất trong các đệ tử Thương Nhai sơn lần này, cũng là người được đồn rằng có khả năng thắng Chung Sơn mà đoạt giải nhất ở Chiết Hoa hội nhất.
Bởi vậy cho dù trận này nhìn qua là biết người này thắng, nhưng người đến xem không hề ít tí nào.
Lạc Minh Xuyên đứng đối diện một vị đệ tử xuất thân từ biên giới Tây Địa. Danh tiếng của môn phái không hề có, nhưng tu vi người này không tồi, hành lễ chắp tay cũng rất đoan chính, “Ngưỡng mộ Lạc sư huynh nổi danh đã lâu, hôm nay giao thủ cùng đài, quả thật là chuyện may mắn.”
Đoàn Sùng Hiên thấp giọng nói, “Người nọ là linh tu, thiên phú linh mạch rất hiếm thấy, công pháp luyện được cũng hiếm thấy. Có một vòng đã thắng đệ tử của Liêm Giản tông.”
Ân Bích Việt gật đầu, nhìn Lạc Minh Xuyên khiêm tốn trả lời, “Quá khen, không dám nhận. Thỉnh.”
Người kia cũng không khách khí nữa, tay phải khẽ nâng lên, ngón tay nhúc nhích.
Trước người hắn xuất hiện vô số giọt mưa nhỏ, nhanh chóng ngưng tụ thành một màn nước mỏng manh, phẳng lặng như Thu hồ, có thể soi gương.
Đoàn Sùng Hiên nói một tiếng, “Tốc độ kết quyết rất nhanh”
Đúng là rất nhanh, màn nước chớp mắt cao đến ba trượng, trên đài tựa như xuất hiện một mặt hồ thẳng đứng.
Cùng lúc đó, không khí quanh đài nhanh chóng chở nên khô ráo.
Vạn ngàn mũi tên nước ngưng tụ, phá hồ mà ra!
Rõ ràng là nước, lại bởi vì tốc độ rất nhanh và chứa chân nguyên, hình thành tiếng xé gió vang dội.
Lạc Minh Xuyên phất tay áo, tiếng gió rít gào, mũi tên cách y ba thước chợt gãy và rơi xuống. Bên chân y tóe lên bọt nước, như có mưa rơi xuống.
Lại không thể khiến vạt áo ướt.
Loại bức tường bằng chân nguyên này đơn gỉản vô cùng, Ân Bích Việt đã thấy Lạc Minh Xuyên dùng nó ở núi Bàn Long.
Không giống với võ tu sử dụng kiếm đao, nhịp điệu chiến đấu của linh tu thường chậm hơn rất nhiều.
Cho dù thời gian uống cạn chén trà đã trôi qua, hai bên vẫn tung ra chiêu thức, ngươi tới ta đi giao thủ.
Ngay lúc mọi người cho rằng Lạc Minh Xuyên sẽ chỉ dựa vào chênh lệch chân nguyên dây dưa người kia đến hao hết chân nguyên, Ân Bích Việt lại chú ý thấy mồ hôi đọng trên thái dương của người kia càng ngày càng nhiều, thần sắc cũng bắt đầu nôn nóng, hiển nhiên là không chống đỡ nổi, muốn dùng thủ đoạn cuối cùng.
Đúng như dự đoán, sau một khắc liền có người kinh hô thành tiếng, “Sương mù!”
Sương mù từ bốn phương tám hướng kéo đến, cũng không phải sương sớm, sẽ không bị gió thổi tan.
Ngược lại càng tụ càng nhiều, sền sệt mà dày đặc, bao phủ toàn bộ võ đài.
Ân Bích Việt dùng chân nguyên bao phủ mắt, nhưng vẫn không thể nhìn thấy gì.
Rất nhiều người giống hắn, không thấy huyền cơ trong lớp sương, chỉ thấy khắp nơi hoàn toàn trắng xoá.
Lải Nhải cũng kinh ngạc nói, “Đây là công pháp gì?”
Ân Bích Việt nheo mắt lại đánh giá trong chốc lát, thần hồn của hắn mạnh mẽ, lúc này liền thả ra thần thức đến xem, “Vụ thất lâu thai, Nguyệt mê tân độ.” (Sương mù che lầu gác, ánh trăng giả trên dòng sông)
Lải Nhải không hề bỗng dưng tỉnh ngộ, mà là ho nhẹ một tiếng, “Tứ sư huynh, đệ ít đọc sách…”
Ân Bích Việt giải thích, “Là do một vị Thánh nhân nghiên cứu ra vào ‘Thời đại Chư Thánh’, thiên phú linh mạch là hệ “Thủy”, nhưng không giống bình thường, có thể khiến nước hóa thành sương mù, cản trở tầm nhìn của đối thủ, danh tác ‘Vụ Thất Lâu Thai’. Cảnh giới của người này bây giờ vẫn chưa đủ, nếu cao hơn một chút, có thể tạo ra ảo giác trong sương, chính là ‘Nguyệt Mê Tân Độ’.”
Lải Nhải cảm thán, “Nhiều năm như vậy lại chưa từng thấy, xem ra linh mạch này quả nhiên hiếm có đặc biệt.”
Ân Bích Việt thấy Lạc Minh Xuyên giơ tay kết quyết ‘Dẫn Phong quyết’, cỏ dại cạnh võ đài hơi lay động, sương mù lại đặc sệt đến mức gió cũng không thể thổi vào, vô cùng căng thẳng.
Người dưới đài không thấy rõ, chỉ có thể bàn tán ồn ào suy đoán của mình.
Thật ra, Lạc Minh Xuyên vốn nhìn thấy.
Già Lan đồng thuật được xưng là ‘Phật môn pháp nhãn’, tu vi đến một lúc nào đó có thể nhìn thấu tất cả pháp môn và che chắn.
Dùng cảnh giới của y hôm nay, cho dù không thôi thúc đồng thuật, đừng nói là sương mù, ngay cả động tác kết quyết của đối thủ, cũng trở nên vô cùng chậm trong mắt y.
Cũng có thể thấy sư đệ đứng ở dưới đài, thần sắc sốt sắng nhìn y chăm chú.
Mi tâm cau lại, nghiêm túc mà chăm chú, thật giống như trong mắt chỉ có một mình y.
Không biết tại sao, động tác kết quyết của y cũng chậm lại.
Trong sương mù, mũi tên từ bốn phương tám hướng lao đến, không có tiếng xé gió cũng chẳng có quỹ đạo đường đi rõ ràng, giống như bỗng dưng xuất hiện. Đủ khiến người ta khủng hoảng mà khó lòng phòng bị.
Thần sắc Lạc Minh Xuyên bất biến, giơ tay phất tay áo, chặn lại mũi tên và cũng không xua tan sương mù.
Y kết quyết xong, trước người xuất hiện một màn nước, giống hệt như màn nước lúc trước của đối thủ.
Màn nước giống nhau và mũi tên giống nhau, nhưng uy lực lại lớn hơn nhiều.
Dưới sự che đậy của sương mù, không có người nào phát hiện. Thậm chí là vị đệ tử trên đài, cũng hoảng sợ chẳng biết vì sao trong sương mù của hắn mà hắn lại không nhìn ra, rồi lại nghĩ Lạc Minh Xuyên dùng thủ đoạn gì đó, thay đổi quỹ tích của mũi tên, khiến chúng nó quay ngược lại.
“Sương mù còn chưa tan, công pháp này lợi hại như vậy sao?”
“Ngay cả Thủ đồ Thương Nhai cũng không làm gì được hả?”
Ân Bích Việt cũng không thấy màn nước trước người Lạc Minh Xuyên, chẳng qua là cảm thấy kỳ quái.
Nếu như Lạc Minh Xuyên không nhìn thấy, vì sao lại biến nặng thành nhẹ, phòng ngự không lọt một chút kẽ hở? Nếu như người này thấy, đối thủ chỉ cách đó ba thước, vì sao không trực tiếp công kích đối phương?
Cho dù tiết tấu của trận chiến này chậm đi chăng nữa, cũng đến lúc kết thúc.
Sương mù tan bóng người hiện lên, vị đệ tử kia mang sắc mặt tái nhợt, khom lưng thở dốc, nhưng chưa bị thương, chỉ là cạn lực.
Hắn không biết vì sao người này rõ ràng có thể sớm đánh bại hắn nhưng lại kéo dài đến bây giờ?
Rồi lại nghĩ, Lạc sư huynh làm người thân thiện, hẳn là muốn cho hắn chút mặt mũi. Không khỏi cảm kích nói, “Ta chịu thua.”
Lạc Minh Xuyên chắp tay chào, đưa đối phương xuống đài.
Y không hề vì thắng mà vui sướng kiêu ngạo, cũng không hề uể oải sau trận chiến. Từ mũ cài tóc đến góc áo đều không có chút lộn xộn nào, tựa như lúc vừa lên đài.
Trình Thiên Vũ cau mày nói, “Lấy cảnh giới cùng số lượng chân nguyên dây dưa với đối thủ? Vậy nếu đối thủ có cảnh giới cao hơn thì sao, thì chẳng phải hắn không có cách nào sao?”
Tống Đường lắc đầu, “Người này sẽ có cách phá, theo ta được biết thì sẽ không dưới 10 cách… Về phần tại sao không dùng, chẳng lẽ là muốn giấu? Không muốn lộ chiêu cuối quá nhanh?”
Y chuyển hướng sang người bên cạnh nói, “Lạc Minh Xuyên học rất nhiều thứ, thủ đoạn khó lòng phòng bị, tâm tư trầm ổn. Ta cho là, lần này nếu như ngươi muốn giành giải nhất thì người này là đối thủ khó đối phó nhất.”
Sắc mặt Chung Sơn không hề thay đổi. Chỉ có ngón tay cầm kiếm hơi trở nên trắng bệch.
Không giống với những người khác suy đoán trận đấu này ở sau lưng, Ân Bích Việt ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang một chút.
Hôm nay Đại thử. (22, 23, 24 tháng 7, là những ngày nóng nhất)
Cây cỏ mục nát vì đom đóm, mưa to không có.
Hắn nhớ rằng, Lạc Minh Xuyên hình như rất dễ say nắng… Vừa nãy đứng lâu như vậy.
‘Sư huynh, huynh có choáng không? Có muốn tìm người dìu huynh về không?’
Hắn nhìn người ta tấp nập ở bốn phía lôi đài, không, quá mất mặt. Sư huynh sẽ rất mất mặt.
Lạc Minh Xuyên đi xuống đài, các đệ tử Thương Nhai vây đến chúc mừng, y đều gật đầu đáp lại.
Y nhìn thấy thần sắc Ân Bích Việt hơi run giật, hỏi, “Sư đệ, làm sao vậy?”
Ân Bích Việt trầm ngâm nói, “Đệ vừa muốn làm một chuyện, sư huynh có thể đi cùng đệ không?”
Lạc Minh Xuyên còn chưa nói, hai mắt Hà Yên Vân cùng Nguyễn Tiểu Liên đã tỏa ra ánh sáng, “Đương nhiên là được.”
Mỗi đệ tử đều nhận được khăn tay, lúc này ngầm hiểu ý, lại mang một ý vui bí ẩn, “Lạc sư huynh, mau đi với Ân sư huynh đi.”
Một bên còn liên tục đẩy Lạc Minh Xuyên ra ngoài.
Đoàn Sùng Hiên ho nhẹ một tiếng, gật đầu với Ân Bích Việt.
Đợi đến khi hai người bọn họ cùng đi xa, bóng lưng không thể nhận ra trong tầm mắt.
Hà Yên Vân nhìn ống tay áo của hai người nhẹ bay trong gió, thỉnh thoảng chạm vào nhau, thở dài nói, “Thật là đẹp làm sao, Lạc sư huynh và Ân sư huynh lúc nào thì Hợp Tịch?” (Hợp Tịch: Tựa như kết hôn.)
Có người nói tiếp, “Rõ ràng là rất tốt nhưng mà tại sao ta lại có cảm giác… hơi đau?” (Câu này mang hàm ý là cả đống FA nhìn mấy kẻ có bồ)
“Đoàn sư huynh, chuyện này huynh thấy thế nào?”
Đoàn Sùng Hiên lắc quạt, “Ở bên cạnh nhìn mãi…Nên huynh quen rồi.”
Ân Bích Việt cùng Lạc Minh Xuyên đi trước, cảm thấy bầu không khí phía sau hơi sai sai.
Chờ bọn họ trở lại Diệp thành, liền đổi đường đi qua hẻm nhỏ vắng vẻ lúc trước.
Ân Bích Việt thấy bốn phía không có ai, “Sư huynh, hôm nay nóng bức, huynh… Có gì không khỏe không?”
Lạc Minh Xuyên ngẩn ra, lập tức nhớ tới lý do ngày đó của mình, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng cảm động. Sư đệ không những tin tưởng hoàn toàn mà còn nhớ đến bây giờ.
Y cảm thấy thẹn trong lòng, không thể lừa gạt sư đệ nữa, muốn nói ‘Huynh rất khỏe, không sao hết, lần trước chỉ là trùng hợp thôi.’
Lời chưa kịp ra khỏi miệng lại trở thành, “Đúng là có mộ chút, lại phiền sư đệ rồi.”
Ân Bích Việt vui vẻ nghĩ, quả thế, mình thật là thông minh nha! ~(≧▽≦)/~
/113
|