Lúc hoàng hôn có người lục tục xuống núi, vạt áo bào nhuốm sương lạnh, cầm trong tay lá sen xanh như ngọc bích. Nếu đồng môn của người đó thấy, thì sẽ cao giọng hoan hô, vây quanh người đó cùng trở về.
Hà Yên Vân xuống hơi trễ, trong ánh chiều tà, Nguyễn Tiểu Liên liếc mắt liền thấy được nàng.
Không phải là bởi vì thân pháp mềm mại, tư thế uyển chuyển ưu mỹ xuống núi của nàng, mà là… Lá sen của nàng, thật sự quá lớn.
Của người khác nhiều nhất chỉ lớn như cái mâm, quạt cói, nhưng của Hà Yên Vân, nửa người của nàng gần như bị lá sen to lớn che lại hết.
Nàng đi trên đường núi, liên tục dẫn tới ánh mắt của người bên cạnh dọc theo đường đi, nhưng bởi vì là một tiểu cô nương, dù có làm chuyện như thế thì cũng sẽ chỉ làm người ta cảm thấy xinh đẹp đáng yêu.
Nguyễn Tiểu Liên vội vàng nghênh đón, quan sát trên dưới một chút, “Cái lá này… Đủ để làm rất nhiều phần.”
Hà Yên Vân tự hào nói, “Đương nhiên, ta chọn cái lớn nhất mà.”
Nguyễn Tiểu Liên cười rộ lên, “Còn có thể gọi Đôi Yên cùng đi ăn.”
Người bên cạnh nghe đến chẳng hiểu gì, căn bản không rõ các cô đang nói cái gì.
Thiên diệp liên chỉ nở ra vào đúng nửa đêm, căn cứ kinh nghiệm của tiền nhân, hái quá sớm hoặc quá muộn đều sẽ khiến dược tính mất đi.
Ân sư huynh muốn hái hoa, Lạc sư huynh nhất định sẽ ở cùng với huynh ấy. Đây là nhận thức chung của các đệ tử Thương Nhai sơn.
Vì vậy cũng không có người chờ Lạc Minh Xuyên xuống ở dưới chân núi, đều mang theo mong đợi và chúc phúc trở về.
Trăng sáng sao thưa, Trọng Minh sơn bị bảo phủ trong mây mù và bóng đêm dày đặc, nhìn không rõ ràng.
Đã không còn biển người tập hợp vào ban ngày dưới chân núi, chỉ còn dư lại sự yên tĩnh hoàn toàn.
Gió núi vào đêm lạnh lẽo mà ẩm ướt, Ân Bích Việt nhìn Thiên diệp liên, tầng tầng lớp lớp lá, gió thổi qua thì chập chờn đung đưa, như sóng biếc trào ra biển rộng. Không nghĩ tới giữa núi này thật sự có một cái hồ.
Lá xanh biếc, hồ nước tối tăm, ánh trăng trắng bạc, và mây mù tràn ngập, ánh sáng đan xen, tựa như một ảo cảnh không chân thật.
Gió to lạnh lẽo, trong nháy mắt thiên địa bao la, ánh trăng sáng trên chín tầng trời giống như có thể đưa tay chạm tới.
Đứng ở chỗ này, vốn phải là chỗ cao lạnh lẽo vô cùng.
Nhưng bởi vì bên người còn có một người khác, vì vậy rét lạnh ban đêm cũng có thêm độ ấm.
Ân Bích Việt nhất thời hoảng hốt.
Độ ấm này, trong cuộc đời xuyên qua dài dằng dặc của nhân vật phản diện, chưa bao giờ có. Thế nhưng không biết từ lúc nào bắt đầu, từ lâu trở nên quen thuộc.
Hắn nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh tung bay trong gió núi, “Lạc sư huynh…”
Lạc Minh Xuyên không hỏi hắn làm sao vậy, mà cũng nhìn chăm chú vào mắt của hắn, đáp, “Ân sư đệ.”
Ánh mắt của y chăm chú, trong mắt tựa như có ánh trăng chuyển động.
Lòng Ân Bích Việt bỗng nhiên run lên.
Theo bản năng quay đầu nhìn hồ nước và lá sen, liền thấy có ánh sáng lấm tấm trên hồ, như ánh đom đóm nhảy nhót, như mảnh vỡ của sao. Không ngừng sáng lên mặc dù sau đó lại tắt, héo quắt trong nháy mắt, xinh đẹp mà ngắn ngủi.
Lạc Minh Xuyên cười rộ lên, “Hoa sắp nở.”
Ân Bích Việt ngẩn ra, cổ tay bị kéo một cách nhẹ nhàng, bay hướng về phía trước.
Chân bọn họ đạp lá sen mà đi, gió núi lướt nhẹ qua mặt, tay áo bào tung bay.
Giữa hồ có chỉ có một hoa sen.
Nhành hoa nhỏ dài, chứa đựng nụ hoa bé nhỏ non nớt. Vô số ánh sáng cuồn cuộn toát ra từ khe hở giữa những cánh hoa.
Ánh trăng phía Tây, vừa vặn chiếu thẳng vào đóa hoa này.
Từ lúc nụ hoa chờ nở đến lúc ánh sáng chói mắt, cũng gần như chỉ ở trong nháy mắt.
Ánh sáng tuôn ra từ nhụy hoa, khiến hồ nước trở nên trắng toát.
Hoa sen xanh ngọc, chỉ to bằng bàn tay, lại có ngàn tầng vạn cánh trùng trùng điệp điệp, chính là tác phẩm khéo léo xinh đẹp của thiên nhiên.
“Sư đệ, sau khi bẻ lập tức ăn thì dược hiệu tốt nhất.”
Ân Bích Việt gật đầu, tay bẻ cuống hoa, phút chốc ánh sáng liền thu lại hơn nửa.
Hoa sen vào miệng, không đợi nếm được vị liền biến thành dòng nước, mát mẻ cũng không lạnh giá, chảy theo kinh mạch.
Cùng thời khắc đó, mũi chân Lạc Minh Xuyên điểm nhẹ, phi thân vội vàng thối lui, nhưng khí tức không ức chế được mà liên tục tăng lên!
Chỗ y đi qua, mây mù tan đi, lá sen rộng mở, hồ nước khuấy động, sóng lớn nổi lên!
Lời thề máu đã giải.
Cảnh giới của y vậy mà vượt qua Tiểu Thừa sơ kỳ, mãi đến tận trung kỳ mới miễn cưỡng dừng lại.
Y lo lắng uy thế của mình lúc phá cảnh sẽ liên lụy đến sư đệ, mới trong nháy mắt vội vàng thối lui. Lúc này nhìn chăm chú vào Ân Bích Việt ở xa xa, thần sắc căng thẳng.
Ân Bích Việt cảm thấy dòng nước từ hoa sen làm dịu xương cốt tứ chi của hắn, ‘Biển’ trong đầu thư thái trước nay chưa từng có.
Cái cảm giác này rất kỳ diệu, hắn không khỏi nhắm hai mắt lại.
Sau Phá Chướng cảnh, người tu hành có thể nhìn thấy ‘Biển’ trong thân thể. Lúc này, thần thức của hắn bay trên biển, nhìn vô số con sông màu bạc thật nhỏ hội tụ lại chảy về biển rộng. Hắn biết đó chính là dòng chảy do Thiên diệp liên hóa thành.
Trăm sông đổ về một biển, trên biển rộng nổi lên ánh bạc, sóng nước lấp loáng, tựa như có ánh trăng rơi xuống.
Lạc Minh Xuyên thấy Ân Bích Việt nhắm mắt, quanh thân hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, sáng tựa như trăng trên trời.
Thiên diệp liên có hiệu quả, không khác nào phạt tủy lần thứ hai, từ đây căn cốt tư chất của sư đệ sẽ cao hơn một tầng.
Y mỉm cười, còn vui hơn so với việc y vừa phá cảnh xong.
Thế nhưng sau một khắc, ý cười của y cứng đờ ở khóe miệng.
Ân Bích Việt mở mắt ra, ánh mắt thanh lãnh, trong con ngươi tựa như có ánh bạc lóe lên một cái rồi biến mất.
Đạo bào màu trắng chuyển động trong gió núi, cũng như ba ngàn sợi tóc trắng của hắn.
Lạc Minh Xuyên thoáng chốc như rơi vào hầm băng, đáy lòng tràn đầy hàn ý.
Thiên diệp liên không thể trị chứng tóc bạc của sư đệ.
Ân Bích Việt mở mắt nhìn thấy Lạc Minh Xuyên lên đến Tiểu Thừa trung kỳ, khí tức hoà hợp, cảnh giới vững vàng. Đang muốn chúc mừng sư huynh, đã thấy thần sắc của y hoảng hốt, liền mở miệng kêu, “Sư huynh?”
Lạc Minh Xuyên kéo người về bên bờ, ánh mắt rơi vào sợi tóc bạc rơi trên người hắn, trầm giọng nói, “Sư đệ, mấy ngày tới chúng ta cùng đi Hưng Thiện tự, Hưng Thiện tự không có cách nào thì chúng ta đi Giai Không tự! Tóm lại chắc chắn sẽ có cách! Mọi thứ sẽ ổn, hãy tin huynh.”
Ân Bích Việt thuận theo ánh mắt của y nhìn lại, biết vấn đề ở đâu, vội vàng mở miệng giải thích, “Sư huynh, không sao đâu, đệ không có chỗ nào không tốt cả.”
Lạc Minh Xuyên lại cảm thấy sư đệ đang trấn an y, nên căn bản không tiếp thu cách nói này.
Y nhìn vào mắt Ân Bích Việt, nghiêm túc nói, “Rồi sẽ có cách, đi theo huynh, được chứ?”
**************
Trung Địa. Vân Dương thành.
Chưởng viện tiên sinh đứng ở trong đình viện, cây hòe to lớn bị gió thổi qua tuôn rơi đầy đình.
Hắn nhìn bóng người trên mái cong.
Dường như đang ngước mắt nhìn trăng rằm xa xăm lạ lẫm, cũng dường như đang chào hỏi con đường quen thuộc vô cùng.
Hắn nói, “Nếu đã đến, vậy sao không xuống đây uống chén trà?”
Khoảng cách rất xa, thanh âm của hắn cũng không lớn, thế nhưng bóng người trên mái cong nhảy xuống.
Áo choàng vung lên, giống như một con chim vươn cánh trắng, vẽ ra một đường cong sáng ngời trong đêm, cuối cùng nhẹ nhàng đứng trong viện.
Rơi vào khoảng cách ba thước trước người hắn.
Khoảng cách này vừa đúng.
Chưởng viện tiên sinh biết, Vệ Kinh Phong vừa rời Vực Vẫn Tinh, rồi lại đến Vân Dương thành xa ngàn dặm, đương nhiên không phải là vì uống trà.
Hắn đang chờ đợi người này mở miệng trước.
Vệ Kinh Phong liếc mắt nhìn trận bàn bị phá nát trên bàn và mảnh ngói xám.
Y cứu Chưởng viện tiên sinh, cũng phá huỷ pháp khí của hắn.
Cái nhìn này có rất nhiều ý tứ. Giết người cứu người, đều trong một ý nghĩ của Thánh nhân.
Sau đó y mới mở miệng, “Lão phu đã nói, chuyện này, ngươi không cần lo.”
Ngữ điệu của y chán nản, tự xưng lão phu, âm thanh lại mang theo sự khàn khàn đặc trưng của thiếu niên vào kì vỡ giọng.
Nhưng sự ứng đáp giữa hai người vô cùng hòa hợp, bởi vì khí độ quanh người y, không có chút đột ngột nào, khiến người ta không sinh ra được ý nghĩ cãi lời.
Nước sâu núi cao, sâu không lường được.
Chưởng viện tiên sinh không nói gì.
Lúc này lại trầm mặc, không phải là ngầm thừa nhận hay ngầm đồng ý. Mà là kháng nghị trong im lặng.
Vệ Kinh Phong hiểu ý của hắn, ngữ khí càng lạnh hơn,
“Người khác khen ngươi một câu ‘Tính hết thiên cơ’, ngươi còn tưởng thật. Ngươi coi mình là ai? Vô dụng nhất chính là thư sinh!”
Y nói chuyện rất cay nghiệt, nghe rất đáng giận.
Vô dụng nhất là thư sinh.
Chưởng viện tiên sinh đúng là một thư sinh. Nhưng cũng là thư sinh đứng đầu thiên hạ. Ai dám nói hắn vô dụng?
Lời nói trào phúng thế này hắn đã chưa nghe trong 600 năm qua, trên mặt chẳng có chút vẻ tức giận nào.
Thậm chí còn có chút buồn cười mà nghĩ, xem đi, đây chính là kết cục của việc không đọc sách, mắng đến mắng đi, cũng chỉ biết mỗi câu này.
Vì vậy hắn thật sự cười rộ lên, cũng nói ra một câu,
“Vệ Kinh Phong, nhiều năm không gặp, dung mạo của ngươi vẫn không thay đổi chút nào.”
Sau khi Kiếm Thánh nghe xong, sắc mặt ngày càng nghiêm, gió trong viện càng ngày càng mạnh, cây hòe đầy đình cũng đang khẽ run, “Hồng nhan xương khô, bề ngoài mà thôi! Lão phu há sẽ để ý chuyện này!”
Nói xong y đi về phía trước hai bước, đi ra khỏi cái bóng của bức tường.
Ánh trăng rơi trên mặt y, rõ ràng là một khuôn mặt thiếu niên!
Phối hợp với áo choàng trắng tuyết, giày gấm thêu mây của y, lại như một công tử thiếu niên tẩu mã chương thai. (Chỉ những người ăn chơi)
Chưởng viện tiên sinh lui hai bước.
Cho nên khoảng cách của bọn họ lần thứ hai trở về mức ba thước.
Chưởng viện tiên sinh biết hắn đã chọc giận đối phương rồi, cách tốt nhất là đổi đề tài, “Vực Vẫn Tinh thế nào?”
Vệ Kinh Phong đáp, “Còn đang khuếch đại. Vị kia trong Giai Không tự nói thế nào?”
“Cái nhìn giống ta.”
Vài câu vấn đáp này nhìn như chẳng ra sao, bọn họ cũng nói nhỏ nhẹ, nhưng lại liên quan đến vận mệnh và tương lai của cả thế giới.
Vị kia của Giai Không tự, đương nhiên là chỉ Á Thánh Vô Vọng của Giai Không tự.
Vị Á Thánh kia không màn đến thế sự đã ngàn năm, nhưng đối với việc này, lại có cùng cái nhìn với Chưởng viện tiên sinh.
Vì vậy Chưởng viện tiên sinh khuyên nhủ, “Ngươi hà tất phải cố chấp như vậy?”
Kiếm Thánh hơi giương mắt, ánh mắt rơi vào ngàn tỉ dặm xa xôi,
“Trước khi mọi chuyện xảy ra, không có bất cứ thứ gì có thể quyết định vận mệnh của người khác. Thánh nhân không thể, quỹ đạo của sao không thể, trời cao cũng không thể!”
Câu nói này rất phù hợp với nguyên tắc làm việc trước giờ của Vệ Kinh Phong.
Chưởng viện tiên sinh hiểu rõ, lại vẫn không thể chấp nhận, bởi vì hắn cảm thấy hắn mới đúng. Không chỉ có Vô Vọng có cùng ý kiến với hắn, nếu như mỗi người trên thế gian này đều biết chuyện này, cũng sẽ quyết định giống như hắn.
Vì vậy hắn hỏi ngược lại Kiếm Thánh,
“Cho dù người kia sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho thế giới này?”
Hà Yên Vân xuống hơi trễ, trong ánh chiều tà, Nguyễn Tiểu Liên liếc mắt liền thấy được nàng.
Không phải là bởi vì thân pháp mềm mại, tư thế uyển chuyển ưu mỹ xuống núi của nàng, mà là… Lá sen của nàng, thật sự quá lớn.
Của người khác nhiều nhất chỉ lớn như cái mâm, quạt cói, nhưng của Hà Yên Vân, nửa người của nàng gần như bị lá sen to lớn che lại hết.
Nàng đi trên đường núi, liên tục dẫn tới ánh mắt của người bên cạnh dọc theo đường đi, nhưng bởi vì là một tiểu cô nương, dù có làm chuyện như thế thì cũng sẽ chỉ làm người ta cảm thấy xinh đẹp đáng yêu.
Nguyễn Tiểu Liên vội vàng nghênh đón, quan sát trên dưới một chút, “Cái lá này… Đủ để làm rất nhiều phần.”
Hà Yên Vân tự hào nói, “Đương nhiên, ta chọn cái lớn nhất mà.”
Nguyễn Tiểu Liên cười rộ lên, “Còn có thể gọi Đôi Yên cùng đi ăn.”
Người bên cạnh nghe đến chẳng hiểu gì, căn bản không rõ các cô đang nói cái gì.
Thiên diệp liên chỉ nở ra vào đúng nửa đêm, căn cứ kinh nghiệm của tiền nhân, hái quá sớm hoặc quá muộn đều sẽ khiến dược tính mất đi.
Ân sư huynh muốn hái hoa, Lạc sư huynh nhất định sẽ ở cùng với huynh ấy. Đây là nhận thức chung của các đệ tử Thương Nhai sơn.
Vì vậy cũng không có người chờ Lạc Minh Xuyên xuống ở dưới chân núi, đều mang theo mong đợi và chúc phúc trở về.
Trăng sáng sao thưa, Trọng Minh sơn bị bảo phủ trong mây mù và bóng đêm dày đặc, nhìn không rõ ràng.
Đã không còn biển người tập hợp vào ban ngày dưới chân núi, chỉ còn dư lại sự yên tĩnh hoàn toàn.
Gió núi vào đêm lạnh lẽo mà ẩm ướt, Ân Bích Việt nhìn Thiên diệp liên, tầng tầng lớp lớp lá, gió thổi qua thì chập chờn đung đưa, như sóng biếc trào ra biển rộng. Không nghĩ tới giữa núi này thật sự có một cái hồ.
Lá xanh biếc, hồ nước tối tăm, ánh trăng trắng bạc, và mây mù tràn ngập, ánh sáng đan xen, tựa như một ảo cảnh không chân thật.
Gió to lạnh lẽo, trong nháy mắt thiên địa bao la, ánh trăng sáng trên chín tầng trời giống như có thể đưa tay chạm tới.
Đứng ở chỗ này, vốn phải là chỗ cao lạnh lẽo vô cùng.
Nhưng bởi vì bên người còn có một người khác, vì vậy rét lạnh ban đêm cũng có thêm độ ấm.
Ân Bích Việt nhất thời hoảng hốt.
Độ ấm này, trong cuộc đời xuyên qua dài dằng dặc của nhân vật phản diện, chưa bao giờ có. Thế nhưng không biết từ lúc nào bắt đầu, từ lâu trở nên quen thuộc.
Hắn nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh tung bay trong gió núi, “Lạc sư huynh…”
Lạc Minh Xuyên không hỏi hắn làm sao vậy, mà cũng nhìn chăm chú vào mắt của hắn, đáp, “Ân sư đệ.”
Ánh mắt của y chăm chú, trong mắt tựa như có ánh trăng chuyển động.
Lòng Ân Bích Việt bỗng nhiên run lên.
Theo bản năng quay đầu nhìn hồ nước và lá sen, liền thấy có ánh sáng lấm tấm trên hồ, như ánh đom đóm nhảy nhót, như mảnh vỡ của sao. Không ngừng sáng lên mặc dù sau đó lại tắt, héo quắt trong nháy mắt, xinh đẹp mà ngắn ngủi.
Lạc Minh Xuyên cười rộ lên, “Hoa sắp nở.”
Ân Bích Việt ngẩn ra, cổ tay bị kéo một cách nhẹ nhàng, bay hướng về phía trước.
Chân bọn họ đạp lá sen mà đi, gió núi lướt nhẹ qua mặt, tay áo bào tung bay.
Giữa hồ có chỉ có một hoa sen.
Nhành hoa nhỏ dài, chứa đựng nụ hoa bé nhỏ non nớt. Vô số ánh sáng cuồn cuộn toát ra từ khe hở giữa những cánh hoa.
Ánh trăng phía Tây, vừa vặn chiếu thẳng vào đóa hoa này.
Từ lúc nụ hoa chờ nở đến lúc ánh sáng chói mắt, cũng gần như chỉ ở trong nháy mắt.
Ánh sáng tuôn ra từ nhụy hoa, khiến hồ nước trở nên trắng toát.
Hoa sen xanh ngọc, chỉ to bằng bàn tay, lại có ngàn tầng vạn cánh trùng trùng điệp điệp, chính là tác phẩm khéo léo xinh đẹp của thiên nhiên.
“Sư đệ, sau khi bẻ lập tức ăn thì dược hiệu tốt nhất.”
Ân Bích Việt gật đầu, tay bẻ cuống hoa, phút chốc ánh sáng liền thu lại hơn nửa.
Hoa sen vào miệng, không đợi nếm được vị liền biến thành dòng nước, mát mẻ cũng không lạnh giá, chảy theo kinh mạch.
Cùng thời khắc đó, mũi chân Lạc Minh Xuyên điểm nhẹ, phi thân vội vàng thối lui, nhưng khí tức không ức chế được mà liên tục tăng lên!
Chỗ y đi qua, mây mù tan đi, lá sen rộng mở, hồ nước khuấy động, sóng lớn nổi lên!
Lời thề máu đã giải.
Cảnh giới của y vậy mà vượt qua Tiểu Thừa sơ kỳ, mãi đến tận trung kỳ mới miễn cưỡng dừng lại.
Y lo lắng uy thế của mình lúc phá cảnh sẽ liên lụy đến sư đệ, mới trong nháy mắt vội vàng thối lui. Lúc này nhìn chăm chú vào Ân Bích Việt ở xa xa, thần sắc căng thẳng.
Ân Bích Việt cảm thấy dòng nước từ hoa sen làm dịu xương cốt tứ chi của hắn, ‘Biển’ trong đầu thư thái trước nay chưa từng có.
Cái cảm giác này rất kỳ diệu, hắn không khỏi nhắm hai mắt lại.
Sau Phá Chướng cảnh, người tu hành có thể nhìn thấy ‘Biển’ trong thân thể. Lúc này, thần thức của hắn bay trên biển, nhìn vô số con sông màu bạc thật nhỏ hội tụ lại chảy về biển rộng. Hắn biết đó chính là dòng chảy do Thiên diệp liên hóa thành.
Trăm sông đổ về một biển, trên biển rộng nổi lên ánh bạc, sóng nước lấp loáng, tựa như có ánh trăng rơi xuống.
Lạc Minh Xuyên thấy Ân Bích Việt nhắm mắt, quanh thân hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, sáng tựa như trăng trên trời.
Thiên diệp liên có hiệu quả, không khác nào phạt tủy lần thứ hai, từ đây căn cốt tư chất của sư đệ sẽ cao hơn một tầng.
Y mỉm cười, còn vui hơn so với việc y vừa phá cảnh xong.
Thế nhưng sau một khắc, ý cười của y cứng đờ ở khóe miệng.
Ân Bích Việt mở mắt ra, ánh mắt thanh lãnh, trong con ngươi tựa như có ánh bạc lóe lên một cái rồi biến mất.
Đạo bào màu trắng chuyển động trong gió núi, cũng như ba ngàn sợi tóc trắng của hắn.
Lạc Minh Xuyên thoáng chốc như rơi vào hầm băng, đáy lòng tràn đầy hàn ý.
Thiên diệp liên không thể trị chứng tóc bạc của sư đệ.
Ân Bích Việt mở mắt nhìn thấy Lạc Minh Xuyên lên đến Tiểu Thừa trung kỳ, khí tức hoà hợp, cảnh giới vững vàng. Đang muốn chúc mừng sư huynh, đã thấy thần sắc của y hoảng hốt, liền mở miệng kêu, “Sư huynh?”
Lạc Minh Xuyên kéo người về bên bờ, ánh mắt rơi vào sợi tóc bạc rơi trên người hắn, trầm giọng nói, “Sư đệ, mấy ngày tới chúng ta cùng đi Hưng Thiện tự, Hưng Thiện tự không có cách nào thì chúng ta đi Giai Không tự! Tóm lại chắc chắn sẽ có cách! Mọi thứ sẽ ổn, hãy tin huynh.”
Ân Bích Việt thuận theo ánh mắt của y nhìn lại, biết vấn đề ở đâu, vội vàng mở miệng giải thích, “Sư huynh, không sao đâu, đệ không có chỗ nào không tốt cả.”
Lạc Minh Xuyên lại cảm thấy sư đệ đang trấn an y, nên căn bản không tiếp thu cách nói này.
Y nhìn vào mắt Ân Bích Việt, nghiêm túc nói, “Rồi sẽ có cách, đi theo huynh, được chứ?”
**************
Trung Địa. Vân Dương thành.
Chưởng viện tiên sinh đứng ở trong đình viện, cây hòe to lớn bị gió thổi qua tuôn rơi đầy đình.
Hắn nhìn bóng người trên mái cong.
Dường như đang ngước mắt nhìn trăng rằm xa xăm lạ lẫm, cũng dường như đang chào hỏi con đường quen thuộc vô cùng.
Hắn nói, “Nếu đã đến, vậy sao không xuống đây uống chén trà?”
Khoảng cách rất xa, thanh âm của hắn cũng không lớn, thế nhưng bóng người trên mái cong nhảy xuống.
Áo choàng vung lên, giống như một con chim vươn cánh trắng, vẽ ra một đường cong sáng ngời trong đêm, cuối cùng nhẹ nhàng đứng trong viện.
Rơi vào khoảng cách ba thước trước người hắn.
Khoảng cách này vừa đúng.
Chưởng viện tiên sinh biết, Vệ Kinh Phong vừa rời Vực Vẫn Tinh, rồi lại đến Vân Dương thành xa ngàn dặm, đương nhiên không phải là vì uống trà.
Hắn đang chờ đợi người này mở miệng trước.
Vệ Kinh Phong liếc mắt nhìn trận bàn bị phá nát trên bàn và mảnh ngói xám.
Y cứu Chưởng viện tiên sinh, cũng phá huỷ pháp khí của hắn.
Cái nhìn này có rất nhiều ý tứ. Giết người cứu người, đều trong một ý nghĩ của Thánh nhân.
Sau đó y mới mở miệng, “Lão phu đã nói, chuyện này, ngươi không cần lo.”
Ngữ điệu của y chán nản, tự xưng lão phu, âm thanh lại mang theo sự khàn khàn đặc trưng của thiếu niên vào kì vỡ giọng.
Nhưng sự ứng đáp giữa hai người vô cùng hòa hợp, bởi vì khí độ quanh người y, không có chút đột ngột nào, khiến người ta không sinh ra được ý nghĩ cãi lời.
Nước sâu núi cao, sâu không lường được.
Chưởng viện tiên sinh không nói gì.
Lúc này lại trầm mặc, không phải là ngầm thừa nhận hay ngầm đồng ý. Mà là kháng nghị trong im lặng.
Vệ Kinh Phong hiểu ý của hắn, ngữ khí càng lạnh hơn,
“Người khác khen ngươi một câu ‘Tính hết thiên cơ’, ngươi còn tưởng thật. Ngươi coi mình là ai? Vô dụng nhất chính là thư sinh!”
Y nói chuyện rất cay nghiệt, nghe rất đáng giận.
Vô dụng nhất là thư sinh.
Chưởng viện tiên sinh đúng là một thư sinh. Nhưng cũng là thư sinh đứng đầu thiên hạ. Ai dám nói hắn vô dụng?
Lời nói trào phúng thế này hắn đã chưa nghe trong 600 năm qua, trên mặt chẳng có chút vẻ tức giận nào.
Thậm chí còn có chút buồn cười mà nghĩ, xem đi, đây chính là kết cục của việc không đọc sách, mắng đến mắng đi, cũng chỉ biết mỗi câu này.
Vì vậy hắn thật sự cười rộ lên, cũng nói ra một câu,
“Vệ Kinh Phong, nhiều năm không gặp, dung mạo của ngươi vẫn không thay đổi chút nào.”
Sau khi Kiếm Thánh nghe xong, sắc mặt ngày càng nghiêm, gió trong viện càng ngày càng mạnh, cây hòe đầy đình cũng đang khẽ run, “Hồng nhan xương khô, bề ngoài mà thôi! Lão phu há sẽ để ý chuyện này!”
Nói xong y đi về phía trước hai bước, đi ra khỏi cái bóng của bức tường.
Ánh trăng rơi trên mặt y, rõ ràng là một khuôn mặt thiếu niên!
Phối hợp với áo choàng trắng tuyết, giày gấm thêu mây của y, lại như một công tử thiếu niên tẩu mã chương thai. (Chỉ những người ăn chơi)
Chưởng viện tiên sinh lui hai bước.
Cho nên khoảng cách của bọn họ lần thứ hai trở về mức ba thước.
Chưởng viện tiên sinh biết hắn đã chọc giận đối phương rồi, cách tốt nhất là đổi đề tài, “Vực Vẫn Tinh thế nào?”
Vệ Kinh Phong đáp, “Còn đang khuếch đại. Vị kia trong Giai Không tự nói thế nào?”
“Cái nhìn giống ta.”
Vài câu vấn đáp này nhìn như chẳng ra sao, bọn họ cũng nói nhỏ nhẹ, nhưng lại liên quan đến vận mệnh và tương lai của cả thế giới.
Vị kia của Giai Không tự, đương nhiên là chỉ Á Thánh Vô Vọng của Giai Không tự.
Vị Á Thánh kia không màn đến thế sự đã ngàn năm, nhưng đối với việc này, lại có cùng cái nhìn với Chưởng viện tiên sinh.
Vì vậy Chưởng viện tiên sinh khuyên nhủ, “Ngươi hà tất phải cố chấp như vậy?”
Kiếm Thánh hơi giương mắt, ánh mắt rơi vào ngàn tỉ dặm xa xôi,
“Trước khi mọi chuyện xảy ra, không có bất cứ thứ gì có thể quyết định vận mệnh của người khác. Thánh nhân không thể, quỹ đạo của sao không thể, trời cao cũng không thể!”
Câu nói này rất phù hợp với nguyên tắc làm việc trước giờ của Vệ Kinh Phong.
Chưởng viện tiên sinh hiểu rõ, lại vẫn không thể chấp nhận, bởi vì hắn cảm thấy hắn mới đúng. Không chỉ có Vô Vọng có cùng ý kiến với hắn, nếu như mỗi người trên thế gian này đều biết chuyện này, cũng sẽ quyết định giống như hắn.
Vì vậy hắn hỏi ngược lại Kiếm Thánh,
“Cho dù người kia sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho thế giới này?”
/113
|