Thứ gì tạo nên thiên hạ?
Là đốm lửa trại ở nơi đồng hoang bát ngát, là sức mạnh nguyên thủy nhất; là kỵ binh nơi sa trường cố gắng mở rộng lãnh thổ, là niềm tin của bậc làm vua; là thôn trang ở hai bên bờ sông màu mỡ, là nền văn minh mà thời gian khắc xuống.
Con đường tu hành cũng vậy, nó thuộc về mọi người trong thiên hạ.
Đối với vạn ngàn người tu hành mà nói, nếu có thể lên đỉnh Thương Nhai xa xôi vạn dặm, tất nhiên sẽ được xưng là —— bễ nghễ thiên hạ!
Trời đất bao la, chia làm năm phần lục địa, Đông Địa, Tây Địa, Nam Địa, Bắc Địa và Trung Địa, môn phái đa dạng, đạo pháp hỗn tạp.
Mà từ 200 năm trước, chỉ có một người thành Thánh tới nay, liền chỉ có Thương Nhai sơn ở Tây Địa, hoàn toàn xứng đáng đệ nhất thiên hạ.
Từ đây mới có câu ‘Nhất sơn ba phái, Phật môn song tự, Ma Tông thập nhị cung’.
Mỗi người đều rõ ràng trong lòng, chỉ cần ‘Kiếm Thánh’ còn trên đời này một ngày, thế cục này vẫn vững chãi như bàn đá.
Khắp thiên hạ này, một người đã đủ rồi.
Thế núi trập trùng trăm dặm không dứt, mây khói mênh mông, chim bay hạc kêu. Thương Nhai có sáu ngọn núi, hình dáng địa mạch cũng khác nhau. Thế núi hùng vĩ trắc trở có, thế núi nguy nga tú mĩ có, thế núi tĩnh mịch cũng có.
Linh tu đứng đầu Hề Càn phong, võ tu đứng đầu Hề Hoa phong.
Hôm nay Thương Nhai sơn có một việc lớn.
Vì chuyện này, trước cửa điện Thanh Hòa trên Hề Càn phong trái ngược cảnh tượng tiêu điều lúc trước, từ cửa điện dài đến quảng trường đầy ắp người chen chúc nhau, kiễng chân nhìn lên.
Không ít đệ tử từ lúc trời chưa sáng liền dậy thật sớm để chiếm vị trí có góc nhìn tốt.
Các đệ tử mặc đạo bào Thương Nhai, thần sắc khác nhau, dù có người nói chuyện, cũng hạ thấp giọng không dám náo động.
Người ở trong điện có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đại điện rộng lớn không thấy chỗ cuối, bàn ngọc bích năm thước vuông được bày ra, trơn bóng như một tấm kính. Đỉnh điện cao vút, hai mươi trụ ngọc mà ba người ôm mới xuể chia đều hai bên điện, đều được khắc hoa văn sóng nước tinh tế.
Cuối đại điện đặt sáu chiếc ghế làm từ gỗ đàn hương.
Ở giữa vị trí hướng Tây là một vị lão giả râu tóc bạc trắng, khuôn mặt nghiêm túc, không giận tự uy. Đứng phía sau là một thiếu nữ áo hồng xinh đẹp.
Ở giữa vị trí phía Đông là một thanh niên mặt mày lạnh lẽo. Đứng ở phía sau là một cô gái anh khí bừng bừng.
Đây cũng là người của Hề Càn phong và của Hề Hoa phong.
Còn hai vị trí trống lần lượt ở hai bên là vị trí của bốn vị phong chủ còn lại. Phía sau mỗi người đều mang theo đệ tử thân truyền.
Trong điện hơn mười người đứng, một vị công tử áo gấm đang cùng mười vị đệ tử mặc đạo bào Thương Nhai giằng co.
“Mọi chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, làm gì có chuyện định tội?”
“Còn điều tra cái gì! Chúng tôi là nhân chứng còn chưa đủ sao?!”
Công tử áo gấm cầm quạt nhẹ lay động, “A, chiếu theo lời vị sư đệ này, hôm nay, Chưởng môn cùng Đại sư huynh của ta, các vị phong chủ, và các vị sư huynh sư đệ khác, đều đi một chuyến uổng công rồi, mọi người chuẩn bị vất vả như vậy, vậy mà công thẩm vô dụng rồi.”
Người nọ lấy một cãi mười, nhưng mà khí định thần nhàn, qua mấy lần liền khiến mười vị đệ tử nghèo từ vựng kia đuối lý.
Lão giả ngồi ở vị trí trung tâm không khỏi cau mày trắng xóa lại.
Chẳng biết vì sao, trước điện bỗng nhiên ồn ào, sau đó lại im lặng.
Các đệ tử chen chúc nhau tự động nhường ra một con đường.
Mấy người bên trong điện như có cảm giác, đều quay đầu nhìn ra.
Thanh niên tóc trắng mang áo choàng đen từ từ bước đến. Đi qua cửa điện rộng lớn, dung sắc thanh lãnh, ánh mắt không vui không buồn.
Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong đại điện bỗng chốc không hề có một tiếng động nào.
Ân Bích Việt một đường bị vây xem, nhịn xuống kích động muốn gào thét.
Nhìn cái gì vậy! Màu tóc mô-đen thì làm sao hả!!
Thiếu niên style Punk tu chân cũng cần được tôn trọng! Biết chưa!!
“Sư đệ, tóc của đệ…”
Vừa vào điện đã bắt gặp ánh mắt lo lắng của Liễu Khi Sương, đành phải giải thích, “Đệ không sao.” Suy nghĩ một chút lại bỏ thêm một câu, “Sư tỷ chớ lo.”
…Nhưng sao ánh mắt kia càng ngày càng không yên lòng vậy!
Bỗng nghe một giọng già nua vang lên, “Tứ đệ tử thiên nhai sơn Hề Hoa phong, Ân Bích Việt!”
Tiếng nói vang như chuông, tiếng vọng không dứt.
Hắn điều chỉnh biểu tình trở nên nghiêm túc, bỗng nhiên giương mắt lên, liền thấy vị lão giả ngồi ở phía Tây, ánh mắt như điện nhìn thẳng hắn!
Cao thủ Đại thừa cảnh, cho dù uy thế thu liễm không mảy may bộc lộ, vẫn vẫn mang theo sức mạnh chấn nhiếp lòng người.
Ký ức của nguyên thân bỗng nhiên chợt lóe, Chưởng môn Chính Dương Tử.
Hắn đoan chính hành lễ, “Có đệ tử!”
“Mùng bảy tháng trước, ba mươi hai đệ tử làm chứng, ngươi bố trí trận pháp ‘Huỳnh Hoặc Thủ Tâm’ trong bí cảnh Tử Tiêu, muốn giết hại đồng môn, ngươi có lời gì muốn nói hay không?”
Ánh mắt Ân Bích Việt đảo qua mỗi người trong điện.
Tuy là công thẩm, người nhỏ lời nhẹ đương nhiên không có ghế.
Trừ sư phụ trên danh nghĩa của hắn ra, sáu vị phong chủ đều có mặt, mỗi người đều mang theo đệ tử thân tín.
Thần sắc hoặc thờ ơ hoặc xem thường.
Ngồi ở vị trí của sư phụ hắn là một vị thanh niên, ánh mắt lạnh lẽo không nhìn ra hỉ nộ. Trong đầu bỗng nhiên chợt lóe năm chữ ‘Đại sư huynh Quân Dục’. Mà Liễu khi Sương đứng phía sau thanh niên, giữa chân mày của nàng mang vẻ ưu lo sâu đậm.
Ở chỗ gần hắn là hàng chục vị đệ tử mang đạo bào Thương Nhai, tức giận nhìn hắn chằm chằm, chắc là ba mươi hai người bị nguyên thân hại trong bí cảnh.
Về phần vị công tử áo gấm kia, vẫn mang dáng vẻ khí định thần nhàn hờ hững. Mà trong ký ức của nguyên thân vẫn không nhìn ra thân phận của người nọ.
Ân Bích Việt nháy mắt hoảng hốt, Lạc Minh Xuyên đâu? Lạc Minh Xuyên đâu rồi?
Chính Dương Tử nhíu mày.
Thiếu niên đạm mạc nói, “Không có.”
Đây cũng là nhận tội.
Câu này khiến rất nhiều người ‘Đại thế đã định’ dường như thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có người hừ nhẹ một tiếng.
“Động cơ của ngươi là gì? Có nỗi khổ tâm nào trong lòng không? hay là bị người bức ép hay nghe lệnh kẻ khác? Tội nặng cỡ này lẽ ra nên phải bị phế bỏ tu vi, đời này không được vào lại Thương Nhai, ngươi biết không?”
Trong lòng Ân Bích Việt lo lắng, thái độ Chính Dương Tử hỏi câu này, rõ ràng là cho có lệ thôi, dù có giải thích thì lời giải thích của hắn cũng có độ tin cậy rất thấp, cũng không đủ chứng cứ.
Đoạn ký ức kia quá mơ hồ, dù hắn có tùy tiện bịa đại một lý do cũng có trăm ngàn chỗ hở, cho nên duy trì tính cách đã thiết lập nói không có. Bây giờ diện vẻ chịu nhục không được rồi, hạ sách chính là khóc rống muốn hối cải…
Công tử áo gấm kia xếp quạt lại, tiến lên vài bước. Che ở trước người hắn.
Ân Bích Việt một lần nữa đánh giá người này.
Người này giữa đám người trong Thiên Nhai rất kỳ lạ, trường bào thêu hoa hải đường dưới trăng thu, mang thắt lưng ngọc bằng tơ lụa, đầu mang mão ngọc màu tím.
Rõ ràng là trang phục lòe loẹt, nhưng mang ở trên người người nọ, cũng không cảm thấy tục, chỉ cảm thấy quý khí ngất trời.
Ký ức chợt lóe, khóe miệng Ân Bích Việt suýt nữa giật một cái.
Nguyên thân ngoại trừ oán hận nhân vật chính, cũng chẳng có tình cảm thừa thãi nào đối với người khác.
Trong ký ức chỉ có những danh từ đơn giản như ‘Đại sư huynh Quân Dục’, ‘Nhị sư tỷ Liễu Khi Sương’, nhưng đến phiên người này…
Lại có từ ngữ xác định rồi!!
“Lải nhải, ngũ sư đệ, Đoàn Sùng Hiên.”
Người Hề Hoa phong lúc nào lại có cái từ ngữ miêu tả như vậy!
Nhưng mà, không nghĩ tới nguyên thân chưa từng nói một câu nào với người này. Bây giờ người này lại nguyện mở miệng giúp hắn.
Đoàn Sùng Hiên đang muốn mở miệng nói cái gì, không ngờ có người nhanh hơn hắn.
“Chậm đã!”
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Thanh niên tuấn lãng mang đạo bào trắng, tóc dài rối tung, thần sắc quả quyết, nâng kiếm mà vào.
Ngoài điện lẫn trong điện bắt đầu vang lên tiếng, ồn ào vô cùng.
“Đây là…Lạc sư huynh!”
“Sao huynh ấy lại mang theo kiếm…Chẳng lẽ muốn trừng trị kẻ họ Ân kia?”
“Nhìn cách ăn mặc này, hình như không phải vậy.”
Chính Dương Tử nhíu mày lại. Thiếu nữ áo hồng phía sau lại hô lên một tiếng kinh hãi.
Ân Bích Việt nhìn Lạc Minh Xuyên đi vào trong điện, người nọ nhìn hắn, chẳng dời mắt.
Đến rất đúng lúc! Người anh em, nhờ anh support đó!
Lạc Minh Xuyên đi thẳng đến chỗ cách Chính Dương Tử mười bước chân, sau đó quỳ mạnh xuống, khiến gạch xanh bên dưới vang lên tiếng rầm.
Mở miệng liền kiên quyết nói, “Đệ tử có lời muốn nói!”
Tất cả mọi người bị biến cố này làm cho chấn động rồi.
Chính Dương Tử đột nhiên cảm thấy mắt bị giật.
Lấy tu vi của ông lúc này, có thể tự dò xét thiên cơ, thậm chí có dự cảm sắc bén vô cùng đối với chuyện sắp xảy ra. Ông không biết Lạc Minh Xuyên muốn nói gì, nhưng trực giác nói cho ông biết, chuyện này tuyệt đối nằm ngoài tầm khống chế của ông.
Dự cảm cực kỳ không tốt.
Gần như không chần chờ gầm lên, “Câm miệng! Chỗ này không có chuyện của ngươi!”
Lạc Minh Xuyên mạnh mẽ dập đầu một cái, liền muốn mở miệng.
Chính Dương Tử quát lên, “Cấm ngôn!”
Vừa dứt lời, mọi người trong điện đều im lặng.
Ân Bích Việt yên lặng cúi đầu.
Nhân vật chính, chú quá liều mạng rồi, phản ứng đừng có kịch liệt như vậy nha, chú chỉ cần đứng ra, nhẹ nhàng nói vài câu cầu xin là được, đó là sự phụ của chú đương nhiên sẽ cho chú mặt mũi thôi…
Ngoài điện vẫn chen chúc, vô số đệ tử tranh nhau ló đầu vào xem,
“Trời ạ! Lạc sư huynh sao lại quỳ xuống!”
“Buông buông buông, đừng có đè ta xuống…”
Các đệ tử ngoài điện cố gắng cản người lại.
Bên trong điện, vô số con mắt rơi xuống người Chính Dương Tử cùng Lạc Minh Xuyên.
Rất nhiều người trong lòng thất kinh, hành động này của Chưởng môn là có ý gì, Lạc Minh Xuyên rõ ràng là có lời muốn nói, chẳng lẽ việc này có ẩn tình khác?
Lại nhìn người thanh niên ngồi ở ghế Hề Hoa phong, vẫn mang vẻ không hề có cảm xúc, hỉ nộ khó phân biệt.
Chính Dương Tử hít sâu một hơi, vung vung tay, “Kết quả xét xử ngày mai sẽ có, chắc chắn sẽ cho chư vị một câu trả lời. Các vị phong chủ và đệ tử Hề Hoa phong lưu lại, còn lại mau giải tán.”
Thái độ này, rõ ràng là muốn đóng kín cửa nói chuyện mà.
Các đệ tử đứng sau lưng các phong chủ thức thời xin cáo lui.
Mấy người vừa tranh chấp cùng Đoàn Sùng Hiên ở bên kia, nhìn Lạc minh Xuyên quỳ trong điện, một người đứng ra nói, “Chúng đệ tử tin Lạc sư huynh!” rồi cũng cùng lui ra.
Đoàn Sùng Hiên trở về đứng phía sau Quân Dục. Đệ tử chấp pháp xua tan mấy người vây xem ngoài điện, cánh cửa to lớn đóng lại vang lên tiếng rầm, nặng nề đóng lại, ngăn cách trong và ngoài điện.
Sự ồn ào ngoài điện dần biến mất. Dù cho có người suy nghĩ đủ loại nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Ân Bích Việt nhìn từng người.
Bây giờ những người còn lại, toàn là những người nắm trong tay quyền lực và sức mạnh Thiên Nhai sơn.
Nhân vật chính đúng thật là được lòng người, những đệ tử kia không nói tin Chưởng môn, hoặc là tin Hề Hoa phong, chỉ nói tin Lạc Minh Xuyên, chậc chậc.
Mấy huynh đệ ở Hề Hoa phong cũng thật là lợi hại, không người nào đi ra, ngay cả tên nhóc đạo đồng kia cũng không đi ra… Ấy, đó hình như là đồng tử ôm kiếm của đại sư huynh Quân Dục?
Chính Dương Tử giải ‘Cấm ngôn’, trầm giọng nói, “Ngươi có lời gì muốn nói?”
Lạc Minh Xuyên quỳ ở trong điện, y quay đầu nhìn thoáng qua.
Gạch làm từ ngọc bích phản chiếu thân ảnh cao ngất của thiếu niên. Môi mỏng khẽ mím, mái tóc bạc, ánh mắt lạnh lùng.
Những lo lắng cùng tâm tư khó giải thích những ngày qua bỗng chốc trở nên bình tĩnh.
Không cần lo lắng kết quả ra sao, y biết mình sẽ không hối hận.
Trong điện, mỗi người đều nghe thấy một tiếng nói thật mạnh mẽ,
“Đệ tử nguyện chịu phạt thay Ân sư đệ!”
Là đốm lửa trại ở nơi đồng hoang bát ngát, là sức mạnh nguyên thủy nhất; là kỵ binh nơi sa trường cố gắng mở rộng lãnh thổ, là niềm tin của bậc làm vua; là thôn trang ở hai bên bờ sông màu mỡ, là nền văn minh mà thời gian khắc xuống.
Con đường tu hành cũng vậy, nó thuộc về mọi người trong thiên hạ.
Đối với vạn ngàn người tu hành mà nói, nếu có thể lên đỉnh Thương Nhai xa xôi vạn dặm, tất nhiên sẽ được xưng là —— bễ nghễ thiên hạ!
Trời đất bao la, chia làm năm phần lục địa, Đông Địa, Tây Địa, Nam Địa, Bắc Địa và Trung Địa, môn phái đa dạng, đạo pháp hỗn tạp.
Mà từ 200 năm trước, chỉ có một người thành Thánh tới nay, liền chỉ có Thương Nhai sơn ở Tây Địa, hoàn toàn xứng đáng đệ nhất thiên hạ.
Từ đây mới có câu ‘Nhất sơn ba phái, Phật môn song tự, Ma Tông thập nhị cung’.
Mỗi người đều rõ ràng trong lòng, chỉ cần ‘Kiếm Thánh’ còn trên đời này một ngày, thế cục này vẫn vững chãi như bàn đá.
Khắp thiên hạ này, một người đã đủ rồi.
Thế núi trập trùng trăm dặm không dứt, mây khói mênh mông, chim bay hạc kêu. Thương Nhai có sáu ngọn núi, hình dáng địa mạch cũng khác nhau. Thế núi hùng vĩ trắc trở có, thế núi nguy nga tú mĩ có, thế núi tĩnh mịch cũng có.
Linh tu đứng đầu Hề Càn phong, võ tu đứng đầu Hề Hoa phong.
Hôm nay Thương Nhai sơn có một việc lớn.
Vì chuyện này, trước cửa điện Thanh Hòa trên Hề Càn phong trái ngược cảnh tượng tiêu điều lúc trước, từ cửa điện dài đến quảng trường đầy ắp người chen chúc nhau, kiễng chân nhìn lên.
Không ít đệ tử từ lúc trời chưa sáng liền dậy thật sớm để chiếm vị trí có góc nhìn tốt.
Các đệ tử mặc đạo bào Thương Nhai, thần sắc khác nhau, dù có người nói chuyện, cũng hạ thấp giọng không dám náo động.
Người ở trong điện có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đại điện rộng lớn không thấy chỗ cuối, bàn ngọc bích năm thước vuông được bày ra, trơn bóng như một tấm kính. Đỉnh điện cao vút, hai mươi trụ ngọc mà ba người ôm mới xuể chia đều hai bên điện, đều được khắc hoa văn sóng nước tinh tế.
Cuối đại điện đặt sáu chiếc ghế làm từ gỗ đàn hương.
Ở giữa vị trí hướng Tây là một vị lão giả râu tóc bạc trắng, khuôn mặt nghiêm túc, không giận tự uy. Đứng phía sau là một thiếu nữ áo hồng xinh đẹp.
Ở giữa vị trí phía Đông là một thanh niên mặt mày lạnh lẽo. Đứng ở phía sau là một cô gái anh khí bừng bừng.
Đây cũng là người của Hề Càn phong và của Hề Hoa phong.
Còn hai vị trí trống lần lượt ở hai bên là vị trí của bốn vị phong chủ còn lại. Phía sau mỗi người đều mang theo đệ tử thân truyền.
Trong điện hơn mười người đứng, một vị công tử áo gấm đang cùng mười vị đệ tử mặc đạo bào Thương Nhai giằng co.
“Mọi chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, làm gì có chuyện định tội?”
“Còn điều tra cái gì! Chúng tôi là nhân chứng còn chưa đủ sao?!”
Công tử áo gấm cầm quạt nhẹ lay động, “A, chiếu theo lời vị sư đệ này, hôm nay, Chưởng môn cùng Đại sư huynh của ta, các vị phong chủ, và các vị sư huynh sư đệ khác, đều đi một chuyến uổng công rồi, mọi người chuẩn bị vất vả như vậy, vậy mà công thẩm vô dụng rồi.”
Người nọ lấy một cãi mười, nhưng mà khí định thần nhàn, qua mấy lần liền khiến mười vị đệ tử nghèo từ vựng kia đuối lý.
Lão giả ngồi ở vị trí trung tâm không khỏi cau mày trắng xóa lại.
Chẳng biết vì sao, trước điện bỗng nhiên ồn ào, sau đó lại im lặng.
Các đệ tử chen chúc nhau tự động nhường ra một con đường.
Mấy người bên trong điện như có cảm giác, đều quay đầu nhìn ra.
Thanh niên tóc trắng mang áo choàng đen từ từ bước đến. Đi qua cửa điện rộng lớn, dung sắc thanh lãnh, ánh mắt không vui không buồn.
Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong đại điện bỗng chốc không hề có một tiếng động nào.
Ân Bích Việt một đường bị vây xem, nhịn xuống kích động muốn gào thét.
Nhìn cái gì vậy! Màu tóc mô-đen thì làm sao hả!!
Thiếu niên style Punk tu chân cũng cần được tôn trọng! Biết chưa!!
“Sư đệ, tóc của đệ…”
Vừa vào điện đã bắt gặp ánh mắt lo lắng của Liễu Khi Sương, đành phải giải thích, “Đệ không sao.” Suy nghĩ một chút lại bỏ thêm một câu, “Sư tỷ chớ lo.”
…Nhưng sao ánh mắt kia càng ngày càng không yên lòng vậy!
Bỗng nghe một giọng già nua vang lên, “Tứ đệ tử thiên nhai sơn Hề Hoa phong, Ân Bích Việt!”
Tiếng nói vang như chuông, tiếng vọng không dứt.
Hắn điều chỉnh biểu tình trở nên nghiêm túc, bỗng nhiên giương mắt lên, liền thấy vị lão giả ngồi ở phía Tây, ánh mắt như điện nhìn thẳng hắn!
Cao thủ Đại thừa cảnh, cho dù uy thế thu liễm không mảy may bộc lộ, vẫn vẫn mang theo sức mạnh chấn nhiếp lòng người.
Ký ức của nguyên thân bỗng nhiên chợt lóe, Chưởng môn Chính Dương Tử.
Hắn đoan chính hành lễ, “Có đệ tử!”
“Mùng bảy tháng trước, ba mươi hai đệ tử làm chứng, ngươi bố trí trận pháp ‘Huỳnh Hoặc Thủ Tâm’ trong bí cảnh Tử Tiêu, muốn giết hại đồng môn, ngươi có lời gì muốn nói hay không?”
Ánh mắt Ân Bích Việt đảo qua mỗi người trong điện.
Tuy là công thẩm, người nhỏ lời nhẹ đương nhiên không có ghế.
Trừ sư phụ trên danh nghĩa của hắn ra, sáu vị phong chủ đều có mặt, mỗi người đều mang theo đệ tử thân tín.
Thần sắc hoặc thờ ơ hoặc xem thường.
Ngồi ở vị trí của sư phụ hắn là một vị thanh niên, ánh mắt lạnh lẽo không nhìn ra hỉ nộ. Trong đầu bỗng nhiên chợt lóe năm chữ ‘Đại sư huynh Quân Dục’. Mà Liễu khi Sương đứng phía sau thanh niên, giữa chân mày của nàng mang vẻ ưu lo sâu đậm.
Ở chỗ gần hắn là hàng chục vị đệ tử mang đạo bào Thương Nhai, tức giận nhìn hắn chằm chằm, chắc là ba mươi hai người bị nguyên thân hại trong bí cảnh.
Về phần vị công tử áo gấm kia, vẫn mang dáng vẻ khí định thần nhàn hờ hững. Mà trong ký ức của nguyên thân vẫn không nhìn ra thân phận của người nọ.
Ân Bích Việt nháy mắt hoảng hốt, Lạc Minh Xuyên đâu? Lạc Minh Xuyên đâu rồi?
Chính Dương Tử nhíu mày.
Thiếu niên đạm mạc nói, “Không có.”
Đây cũng là nhận tội.
Câu này khiến rất nhiều người ‘Đại thế đã định’ dường như thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có người hừ nhẹ một tiếng.
“Động cơ của ngươi là gì? Có nỗi khổ tâm nào trong lòng không? hay là bị người bức ép hay nghe lệnh kẻ khác? Tội nặng cỡ này lẽ ra nên phải bị phế bỏ tu vi, đời này không được vào lại Thương Nhai, ngươi biết không?”
Trong lòng Ân Bích Việt lo lắng, thái độ Chính Dương Tử hỏi câu này, rõ ràng là cho có lệ thôi, dù có giải thích thì lời giải thích của hắn cũng có độ tin cậy rất thấp, cũng không đủ chứng cứ.
Đoạn ký ức kia quá mơ hồ, dù hắn có tùy tiện bịa đại một lý do cũng có trăm ngàn chỗ hở, cho nên duy trì tính cách đã thiết lập nói không có. Bây giờ diện vẻ chịu nhục không được rồi, hạ sách chính là khóc rống muốn hối cải…
Công tử áo gấm kia xếp quạt lại, tiến lên vài bước. Che ở trước người hắn.
Ân Bích Việt một lần nữa đánh giá người này.
Người này giữa đám người trong Thiên Nhai rất kỳ lạ, trường bào thêu hoa hải đường dưới trăng thu, mang thắt lưng ngọc bằng tơ lụa, đầu mang mão ngọc màu tím.
Rõ ràng là trang phục lòe loẹt, nhưng mang ở trên người người nọ, cũng không cảm thấy tục, chỉ cảm thấy quý khí ngất trời.
Ký ức chợt lóe, khóe miệng Ân Bích Việt suýt nữa giật một cái.
Nguyên thân ngoại trừ oán hận nhân vật chính, cũng chẳng có tình cảm thừa thãi nào đối với người khác.
Trong ký ức chỉ có những danh từ đơn giản như ‘Đại sư huynh Quân Dục’, ‘Nhị sư tỷ Liễu Khi Sương’, nhưng đến phiên người này…
Lại có từ ngữ xác định rồi!!
“Lải nhải, ngũ sư đệ, Đoàn Sùng Hiên.”
Người Hề Hoa phong lúc nào lại có cái từ ngữ miêu tả như vậy!
Nhưng mà, không nghĩ tới nguyên thân chưa từng nói một câu nào với người này. Bây giờ người này lại nguyện mở miệng giúp hắn.
Đoàn Sùng Hiên đang muốn mở miệng nói cái gì, không ngờ có người nhanh hơn hắn.
“Chậm đã!”
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Thanh niên tuấn lãng mang đạo bào trắng, tóc dài rối tung, thần sắc quả quyết, nâng kiếm mà vào.
Ngoài điện lẫn trong điện bắt đầu vang lên tiếng, ồn ào vô cùng.
“Đây là…Lạc sư huynh!”
“Sao huynh ấy lại mang theo kiếm…Chẳng lẽ muốn trừng trị kẻ họ Ân kia?”
“Nhìn cách ăn mặc này, hình như không phải vậy.”
Chính Dương Tử nhíu mày lại. Thiếu nữ áo hồng phía sau lại hô lên một tiếng kinh hãi.
Ân Bích Việt nhìn Lạc Minh Xuyên đi vào trong điện, người nọ nhìn hắn, chẳng dời mắt.
Đến rất đúng lúc! Người anh em, nhờ anh support đó!
Lạc Minh Xuyên đi thẳng đến chỗ cách Chính Dương Tử mười bước chân, sau đó quỳ mạnh xuống, khiến gạch xanh bên dưới vang lên tiếng rầm.
Mở miệng liền kiên quyết nói, “Đệ tử có lời muốn nói!”
Tất cả mọi người bị biến cố này làm cho chấn động rồi.
Chính Dương Tử đột nhiên cảm thấy mắt bị giật.
Lấy tu vi của ông lúc này, có thể tự dò xét thiên cơ, thậm chí có dự cảm sắc bén vô cùng đối với chuyện sắp xảy ra. Ông không biết Lạc Minh Xuyên muốn nói gì, nhưng trực giác nói cho ông biết, chuyện này tuyệt đối nằm ngoài tầm khống chế của ông.
Dự cảm cực kỳ không tốt.
Gần như không chần chờ gầm lên, “Câm miệng! Chỗ này không có chuyện của ngươi!”
Lạc Minh Xuyên mạnh mẽ dập đầu một cái, liền muốn mở miệng.
Chính Dương Tử quát lên, “Cấm ngôn!”
Vừa dứt lời, mọi người trong điện đều im lặng.
Ân Bích Việt yên lặng cúi đầu.
Nhân vật chính, chú quá liều mạng rồi, phản ứng đừng có kịch liệt như vậy nha, chú chỉ cần đứng ra, nhẹ nhàng nói vài câu cầu xin là được, đó là sự phụ của chú đương nhiên sẽ cho chú mặt mũi thôi…
Ngoài điện vẫn chen chúc, vô số đệ tử tranh nhau ló đầu vào xem,
“Trời ạ! Lạc sư huynh sao lại quỳ xuống!”
“Buông buông buông, đừng có đè ta xuống…”
Các đệ tử ngoài điện cố gắng cản người lại.
Bên trong điện, vô số con mắt rơi xuống người Chính Dương Tử cùng Lạc Minh Xuyên.
Rất nhiều người trong lòng thất kinh, hành động này của Chưởng môn là có ý gì, Lạc Minh Xuyên rõ ràng là có lời muốn nói, chẳng lẽ việc này có ẩn tình khác?
Lại nhìn người thanh niên ngồi ở ghế Hề Hoa phong, vẫn mang vẻ không hề có cảm xúc, hỉ nộ khó phân biệt.
Chính Dương Tử hít sâu một hơi, vung vung tay, “Kết quả xét xử ngày mai sẽ có, chắc chắn sẽ cho chư vị một câu trả lời. Các vị phong chủ và đệ tử Hề Hoa phong lưu lại, còn lại mau giải tán.”
Thái độ này, rõ ràng là muốn đóng kín cửa nói chuyện mà.
Các đệ tử đứng sau lưng các phong chủ thức thời xin cáo lui.
Mấy người vừa tranh chấp cùng Đoàn Sùng Hiên ở bên kia, nhìn Lạc minh Xuyên quỳ trong điện, một người đứng ra nói, “Chúng đệ tử tin Lạc sư huynh!” rồi cũng cùng lui ra.
Đoàn Sùng Hiên trở về đứng phía sau Quân Dục. Đệ tử chấp pháp xua tan mấy người vây xem ngoài điện, cánh cửa to lớn đóng lại vang lên tiếng rầm, nặng nề đóng lại, ngăn cách trong và ngoài điện.
Sự ồn ào ngoài điện dần biến mất. Dù cho có người suy nghĩ đủ loại nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Ân Bích Việt nhìn từng người.
Bây giờ những người còn lại, toàn là những người nắm trong tay quyền lực và sức mạnh Thiên Nhai sơn.
Nhân vật chính đúng thật là được lòng người, những đệ tử kia không nói tin Chưởng môn, hoặc là tin Hề Hoa phong, chỉ nói tin Lạc Minh Xuyên, chậc chậc.
Mấy huynh đệ ở Hề Hoa phong cũng thật là lợi hại, không người nào đi ra, ngay cả tên nhóc đạo đồng kia cũng không đi ra… Ấy, đó hình như là đồng tử ôm kiếm của đại sư huynh Quân Dục?
Chính Dương Tử giải ‘Cấm ngôn’, trầm giọng nói, “Ngươi có lời gì muốn nói?”
Lạc Minh Xuyên quỳ ở trong điện, y quay đầu nhìn thoáng qua.
Gạch làm từ ngọc bích phản chiếu thân ảnh cao ngất của thiếu niên. Môi mỏng khẽ mím, mái tóc bạc, ánh mắt lạnh lùng.
Những lo lắng cùng tâm tư khó giải thích những ngày qua bỗng chốc trở nên bình tĩnh.
Không cần lo lắng kết quả ra sao, y biết mình sẽ không hối hận.
Trong điện, mỗi người đều nghe thấy một tiếng nói thật mạnh mẽ,
“Đệ tử nguyện chịu phạt thay Ân sư đệ!”
/113
|