Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 83 - Người Có Được Lâm Uyên Sẽ Đạt Được Chân Ý Kiếm Đạo, Có Cả Thiên Hạ
/113
|
Trình Thiên Vũ còn nhớ ngày cậu ta bái sư rất nhiều năm trước, hai tay bưng chén trà cao quá đỉnh đầu, cõi lòng đầy ước ao gọi một tiếng ‘Sư phụ’.
Chu Viễn Đạo nghiêm mặt nhìn chăm chú, trầm giọng nói một chữ ‘Tốt’.
Bây giờ Trình Thiên Vũ đứng trên đỉnh núi, lại nghe được một tiếng ‘Tốt’, rốt cuộc không thể kìm nén nữa, khóc ra thành tiếng.
Trải qua việc tu hành dài dằng dặc đạt đến cảnh giới Á Thánh, máu thịt xương cốt trong thân thể đều có thể là nguồn gốc của năng lượng. Một kiếm cuối cùng của Chu Viễn Đạo chính là dùng thân làm kiếm.
Vạn ngàn ánh sáng xanh tràn ra từ thân thể của ông, tựa như lông vũ bay lả tả đầy trời.
Ánh sáng xanh biến mất, biển máu lui đi, mây trắng xuất hiện.
Rốt cuộc ngay cả xương cốt cũng không còn một mẩu.
Chưởng viện tiên sinh biết chuyện gì xảy ra ở phía sau, thở dài một tiếng dưới đáy lòng.
Khóe mắt của Trình Thiên Vũ như sắp nứt, cầm kiếm đứng đó, khí tức liên tục tăng lên. Phi Vũ kiếm ra khỏi vỏ, biển mây bị chém ra mấy vết dài cả trượng, mũi kiếm đi thẳng về hướng Dư Thế.
Dư Thế hai mặt gặp địch, trước có thạch ấn của Chưởng viện tiên sinh, sau có mũi kiếm ở lưng. Trước đây, mũi kiếm có trình độ như thế này căn bản không ở trong mắt ông ta, chỉ là tối nay ông ta tiêu hao sức lực kịch liệt, vừa mới rồi còn chịu đựng một kiếm của Chu Viễn Đạo, đã không còn sức mạnh ở đỉnh cao từ lâu.
Ánh mắt ông ta khẽ thay đổi, nhắm mắt lại, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Cùng thời khắc đó, Lâm Viễn Quy lảo đảo ba bước, ho ra một ngụm máu.
Dư Thế cưỡng ép cắt đứt mối gắn kết giữa Lâm Viễn Quy và đại trận hộ sơn. Đây là hạ sách cuối cùng, chính bản thân ông ta cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn.
Nhưng ông ta cần sức mạnh nối liền với trời đất của đại trận hộ sơn.
Y phục đỏ của Dung Trạc tung bay phần phật trong gió núi, không còn như màu máu sền sệt nữa, mà như lửa đỏ bùng cháy.
Khí tức của ma điên cuồng bao phủ cả đỉnh núi.
Trong cảnh ý thức của Thiên La Cửu Chuyển, hắn ta còn đang ở đáy Vực Vẫn Tinh, quanh thân dấy lên ngọn lửa bừng bừng, như đóa sen đỏ đặt trong đêm dài. Khiến ma vật lao tới cắn xé hắn ta đều bị biến thành tro bụi.
Đúng vào lúc này, kiếm thế của Ân Bích Việt đã thành.
Ánh sáng chói mắt của ‘Thanh Thiên Bạch Nhật’, như điện xẹt lửa bốc, xé rách màn đêm nặng nề, chém về phía Dung Trạc.
Mang theo ban ngày cực kỳ sáng ngời tới nhân gian.
Ỷ Hồ kiếm và chủ nhân tâm ý tương thông, tiếng kiếm reo vang vọng khắp Hoành Đoạn Sơn.
Dư Thế hoàn toàn nắm giữ sức mạnh của đại trận, trong khoảnh khắc mở mắt ra, tựa như có cảm giác, ông ta miễn cưỡng đánh một đòn lên thạch đá, phất tay áo mang theo uy áp ùn ùn đánh về phía Ân Bích Việt, “Lâm Uyên kiếm đến đây đi!”
Ân Bích Việt ngẩn ra, dưới uy áp, mối nguy bộc phát, hướng kiếm thế đã đi cũng chẳng thể thay đổi nữa. Đi thẳng đâm thủng ánh lửa quanh thân Dung Trạc, đâm vào da thịt. Nhưng khi mà cách tâm mạch không tới nửa tấc, lại không thể đi tiếp nữa.
Chỉ thấy ánh sáng rời rạc trong mắt Dung Trạc ngưng tụ lại, đúng là đã cưỡng ép ra khỏi cảnh ý thức trong Thiên La Cửu Chuyển, hắn ta cụp mắt nhìn chăm chú mũi kiếm, nói, “Lâm Uyên…”
Trong lòng Ân Bích Việt lo lắng, nhưng kiếm của hắn bị Dung Trạc kìm chế, kiếm khí đến từ Dư Thế ở sau lưng cũng chỉ còn cách một chút xíu…
Dưới cái bóng của cái chết, bỗng nhiên trời đất quay cuồng. Đầu óc choáng váng.
Hắn bị người nắm lấy cổ áo. Là Chưởng viện tiên sinh.
Tiên sinh không có mang hắn bay, mà là một tay một người, mang hắn và Lạc Minh Xuyên, trực tiếp phá tan không gian, trong giây lát liền đi tới sân sau trong học phủ.
So với dùng ấn được ban cho xuyên qua không gian hai lần trước, lần này càng thêm không thể tin nổi.
Trong nháy mắt Ân Bích Việt rơi xuống đất, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được sát ý lạnh như băng ngay giữa lưng. Lòng vẫn còn sợ hãi.
Chưởng viện tiên sinh buông lỏng tay, Ân Bích Việt liền đỡ lấy Lạc Minh Xuyên, phát hiện sư huynh đã hôn mê, tựa như lúc đối chiến với Quan ở Hưng Thiện tự, bất tỉnh nhân sự.
Tiên sinh ngồi xuống ghế dựa, mệt mỏi khoát tay áo một cái.
Hắn liền nâng sư huynh dậy, sắp xếp phòng nhỏ trong sân sau lại trước tiên.
Trên Hoành Đoạn Sơn không trăng không sao, nhưng học phủ tối nay lại đầy ánh sao.
Lúc Ân Bích Việt đi ra thì thấy Tiên sinh dựa vào ghế trúc, không biết có phải là ảo giác hay không, tựa như trong một đêm Tiên sinh đã già hơn rất nhiều. Dưới ánh sao màu bạc, tóc mai đều trở nên trắng bạc.
Lý Thổ Căn biết tình trạng của mình.
Trăm năm trước hắn đã hiểu thấu đáo huyền bí của không gian, là người độc nhất vô nhị lúc ấy, nhưng mà mang theo người cưỡng ép phá không gian như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Huống chi một chưởng cuối cùng hắn vỗ Trình Thiên Vũ, đưa cậu ta về Thanh Lộc sơn.
Thứ tiêu hao kịch liệt không chỉ là cảnh giới tu vi, mà quan trọng hơn nữa là tính mạng.
Ân Bích Việt thi lễ một cái.
Hắn còn chưa nói chuyện, người nằm trên ghế đã mở miệng trước, giọng khàn khàn, “Dư Thế bị thương thành như vậy, không có đại trận chống đỡ, sẽ không dám ra Hoành Đoạn Sơn, phải tốn một ít thời gian mới có thể khôi phục. Dung Trạc cũng bị thương nặng trong cảnh, muốn ngóc đầu trở lại, vẫn cần lập mưu dài.”
Ân Bích Việt nhíu mày, đúng là bọn họ có thời gian, nhưng mà tình thế vẫn khẩn cấp. Người cấu kết với Ma đạo có lẽ không chỉ có mỗi Dư Thế, Dung Trạc mặc dù bị trọng thương, nhưng có lẽ còn có những sắp xếp khác.
Hắn không hỏi tiếp, mà là đứng rót một chén trà cho Tiên sinh.
Trà Quân Sơn Vân Vụ, là sư phụ tiện tay cho lúc ở Đông Địa.
Nước trà trong trẻo, phản chiếu ánh sao sáng nhạt, hơi nóng mịt mờ, Tiên sinh nhấp một miếng, thỏa mãn thở một hơi, dường như có tinh thần hơn rất nhiều, “Muốn nói gì thì nói đi, nói hết ra…”
Tối nay có quá nhiều biến cố, trong lòng Ân Bích Việt rối tung lên, khi mở miệng lời nói cũng nhiều hơn, “Dư Thế và Dung Trạc đều hồ đồ hết rồi sao, Lâm Uyên kiếm sớm đã bị sư phụ nấu rồi đúc lại, bây giờ chỉ có Xuân Sơn Tiếu và Phong Thu Ly. Nếu học trò có Lâm Uyên, vậy về phần…”
Hắn đột nhiên không nói nữa, dưới ánh mắt chăm chú ôn hòa của Tiên sinh, hắn có một loại dự cảm xấu.
Tiên sinh nhìn hắn, như nhìn đứa nhóc trợn mắt nói dối,
“Nhưng mà Lâm Uyên đang ở trên thân thể của ngươi.”
Ân Bích Việt như bị sét đánh, sau khi sững sờ rồi chậm rãi cúi đầu. Trường kiếm bên hông trầm lặng không một tiếng động.
Như là đang cười nhạo hắn có núi vàng trong tay mà không tự biết.
Lâm Uyên kiếm là di sản do Chân Tiên để lại, có ý nghĩa phi phàm. Nhiều năm trước thậm chí có lời đồn đại, Vệ Kinh Phong là do có được thanh thần binh đệ nhất đương thời nên mới trở thành Thánh nhân.
Có lời còn nói người có được Lâm Uyên sẽ đạt được chân ý kiếm đạo, có cả thiên hạ.
Tiên sinh nói như là chuyện đương nhiên, “Ta nghĩ ngươi đã sớm biết rồi chứ.”
Ân Bích Việt ngơ ngác nói, “… Sư phụ không có nói cho học trò.”
“À, vậy có thể là hắn đã quên rồi.” Tiên sinh lại xua tay,
“Xuân Sơn Tiếu, Phong Thu Ly, đều là do hắn làm ra. Lâm Uyên kiếm được rèn từ lưu hỏa ngoài trời, cũng chỉ có lưu hỏa mới có thể nấu chảy nó, nhưng thế đạo ngày nay thì đi đâu mà tìm lưu hỏa? Nói vậy để lừa loại người như Dư Thế mà thôi.”
Ân Bích Việt không quan tâm đi đâu để tìm lưu hỏa, hắn chỉ là không cách nào tin được, Ỷ Hồ đang yên đang lành của mình, chẳng hiểu sao lại biến thành Lâm Uyên.
Một việc lớn như thế sư phụ có thể quên sao?
Ân Bích Việt suy nghĩ một chút, rất có khả năng. Đối với sư phụ mà nói, chỉ có việc ngủ lớn hơn cả trời.
Mỗi một chi tiết nhỏ trong quá khứ đều được tái diễn và phóng đại, cái ảo giác kinh khủng khi lần đầu tiên cầm thanh kiếm này, lúc mới đầu chân nguyên không có cách nào truyền vào trong kiếm, tiếng kiếm reo gặp mạnh thì mạnh hơn, nỗi khiếp sợ và phẫn nộ khi Quan nhìn thấy nó…
Toàn bộ mọi chuyện đều trải ra trước mắt Ân Bích Việt.
“Ỷ Hồ là một thanh kiếm như thế nào?”
“Một thanh thần binh.”
“Tại sao lại cho đồ đệ?”
“Không phải ta cho ngươi, mà là nó chọn ngươi.”
Trên cánh đồng hoang sư phụ đã nói như vậy.
Ân Bích Việt tháo kiếm nhìn nó lần nữa, rồi đột nhiên cảm thấy không quan trọng. Ỷ Hồ cũng tốt, Lâm Uyên cũng tốt, đều là kiếm của hắn.
Rút đi dáng vẻ truyền thuyết khoa trương, đây cũng chỉ là một thanh kiếm bị hắn ngày đêm cầm ở trong tay, đến lúc nên luyện kiếm thì luyện kiếm, lúc nên giết địch thì giết.
Chân Tiên Ý Lăng Tiêu có thể sử dụng nó bình ổn thiên hạ, có lẽ hắn không có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng cũng có thể dùng nó trảm yêu trừ ma.
Ân Bích Việt bỗng nhiên nghĩ đến việc Chu Viễn Đạo ngã xuống, thì Á Thánh có thể chống lại Ma đạo lại thiếu đi một vị, nếu tin tức này truyền đi thì tránh không được lòng người biến động ở Nam Địa, “Bên Thanh Lộc kiếm phái…”
“Ba đồ đệ của Chu Viễn Đạo đều là người tài, chỉ có thể trông vào bọn họ…” Tiên sinh thở dài nói, chuyển đề tài, “Phiền phức lớn nhất hiện nay đang nằm ở trong phòng đó, so với hắn, những chuyện còn lại đâu là gì.”
Ân Bích Việt hiểu rõ ý của tiên sinh.
Không ai biết Lạc Minh Xuyên lúc nào thì tỉnh, lúc tỉnh lại sẽ thành cái dạng gì.
Hắn nghĩ, tuy nói sư huynh phong ấn tu vi của Quan, nhưng có sức mạnh lớn như vậy chất chứa ở trong người, làm sao có thể ổn định bất biến được?
Lần này không thể so với lúc ở Thương Nhai sơn, có Kiếm Thánh ở bên cạnh coi chừng. Nếu như kẻ tỉnh lại là Ma tôn, hoặc là sư huynh đánh mất thần trí, bây giờ trong thiên hạ này, còn ai có thể kìm chế hắn ta?
Nhưng Ân Bích Việt vẫn tin tưởng Lạc Minh Xuyên. Không liên quan gì đến tình thế cả.
“Sẽ có cách.”
Tiên sinh nghe lời này, cười rộ lên, đứng dậy từ trên ghế dựa, dường như muốn tản bộ đến Tàng Thư lâu để đọc sách, âm thanh truyền đến từ xa xa, “Đúng là đồ đệ của Vệ Kinh Phong, hệt như hắn.”
Ân Bích Việt trầm mặc.
Nói tới đồ đệ của sư phụ, thiên phú kiếm đạo của đại sư huynh giống như sư phụ, nhuệ khí hiên ngang của người tập võ của nhị sư tỷ giống như sư phụ, tam sư huynh cuồng rượu ngon như sư phụ, ngay cả ngũ sư đệ tự luyến cũng giống như sư phụ.
Vậy mình giống ở chỗ nào?
Nếu như Kiếm Thánh còn ở đây, thì nhất định sẽ cây ngay không sợ chết đứng đáp, “Ngươi đương nhiên giống lão phu, đẹp trai như lão phu!”
Đáng tiếc bây giờ không ai có thể giải đáp nghi vấn cho Ân Bích Việt.
Một mình hắn đứng ở trong viện, nhìn vệt trắng bạc nổi lên ở bầu trời phía Đông, từ tối đến sáng, thật giống như chỉ trong nháy mắt.
Gió sớm mùa đông thổi tới mang theo hàn ý se lạnh.
Trời Đông sắp sáng. Một đêm dài dằng dặc này rốt cuộc đã qua.
Lúc tờ mờ sáng, một chiếc xe ngựa chạy khỏi học phủ, Ân Bích Việt mang theo Lạc Minh Xuyên đi về phía Tây.
Với tu vi bây giờ của hắn, đi không ngừng nghỉ, ngồi thuyền một mình vượt biển, đến Tây Địa cũng chỉ cần ba ngày.
Cuối cùng cũng đến núi Bàn Long.
Linh khí khó khăn, núi non trùng điệp ít dấu chân người, vào ngày đông càng lộ vẻ hiu quạnh. Lá vàng đầy đất, gió lạnh tàn phá bừa bãi, thỉnh thoảng có tiếng hót vang của đa đa và quạ. Không ai nghĩ tới bọn họ sẽ tới nơi này.
Ân Bích Việt dọn dẹp sắp xếp một hang núi. Giường, bàn nhỏ, đệm hương bồ, thậm chí là chân nến, mọi thứ đều đầy đủ.
Điều này làm cho hắn nhớ tới Lải Nhải mang theo cả bộ gia cụ khi xuất hành, cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng lúc đặt mua đồ ở Vân Dương thành, vừa nghĩ tới việc không biết phải ở cùng sư huynh ở hang núi bao lâu, hắn liền cảm thấy độ thoải mái rất quan trọng.
Tình cảnh trước mắt càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, tựa hồ bọn họ còn đang trên đường đi Chiết Hoa hội, chỉ ghé vào đây nghỉ ngơi một đêm mà thôi.
Chỉ là khi đó hắn còn có thể vì sư huynh gần người ba thước mà không dễ chịu, một đêm không có cách nào nhập định tu luyện.
Ân Bích Việt tỉ mỉ xếp Lạc Minh Xuyên trên giường, lấy ra kỳ trận, tập trung tinh thần, bắt đầu bố trí trận pháp.
Hắn nói sẽ có cách, thì sẽ không để Chưởng viện Tiên sinh hoặc là những người khác cùng gánh chịu nguy hiểm.
Nửa ngày trôi qua, sắc mặt Ân Bích Việt tái nhợt, trên trán ra đầy mồ hôi hột. Cuối cùng dùng chân nguyên đâm thủng ngón tay, bức ra một giọt máu đầu tim, nhỏ ở cửa động.
Chỉ một thoáng, dấu vết kỳ trận chín mặt biến mất, bức tường vô hình xuất hiện, tiếng gió gầm rú ngoài hang cũng yên tĩnh mấy phần, tựa như nơi đây đã bị ngăn cách.
Ân Bích Việt thở phào nhẹ nhõm một cái như trút được gánh nặng.
Trận pháp đã thành, khí thế của trận liên kết với tính mạng của hắn. Người chết trận phá.
Khi Lạc Minh Xuyên tỉnh lại, nếu thần trí mơ hồ hay thậm chí là nghiêm trọng hơn nữa, trận pháp có lẽ không thể ngăn cản được bao lâu.
Mà muốn đi ra ngoài, chỉ có thể giết chết người bày trận trước tiên.
Bây giờ, hắn ở ngay đây, trông coi sư huynh tỉnh lại.
Chu Viễn Đạo nghiêm mặt nhìn chăm chú, trầm giọng nói một chữ ‘Tốt’.
Bây giờ Trình Thiên Vũ đứng trên đỉnh núi, lại nghe được một tiếng ‘Tốt’, rốt cuộc không thể kìm nén nữa, khóc ra thành tiếng.
Trải qua việc tu hành dài dằng dặc đạt đến cảnh giới Á Thánh, máu thịt xương cốt trong thân thể đều có thể là nguồn gốc của năng lượng. Một kiếm cuối cùng của Chu Viễn Đạo chính là dùng thân làm kiếm.
Vạn ngàn ánh sáng xanh tràn ra từ thân thể của ông, tựa như lông vũ bay lả tả đầy trời.
Ánh sáng xanh biến mất, biển máu lui đi, mây trắng xuất hiện.
Rốt cuộc ngay cả xương cốt cũng không còn một mẩu.
Chưởng viện tiên sinh biết chuyện gì xảy ra ở phía sau, thở dài một tiếng dưới đáy lòng.
Khóe mắt của Trình Thiên Vũ như sắp nứt, cầm kiếm đứng đó, khí tức liên tục tăng lên. Phi Vũ kiếm ra khỏi vỏ, biển mây bị chém ra mấy vết dài cả trượng, mũi kiếm đi thẳng về hướng Dư Thế.
Dư Thế hai mặt gặp địch, trước có thạch ấn của Chưởng viện tiên sinh, sau có mũi kiếm ở lưng. Trước đây, mũi kiếm có trình độ như thế này căn bản không ở trong mắt ông ta, chỉ là tối nay ông ta tiêu hao sức lực kịch liệt, vừa mới rồi còn chịu đựng một kiếm của Chu Viễn Đạo, đã không còn sức mạnh ở đỉnh cao từ lâu.
Ánh mắt ông ta khẽ thay đổi, nhắm mắt lại, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Cùng thời khắc đó, Lâm Viễn Quy lảo đảo ba bước, ho ra một ngụm máu.
Dư Thế cưỡng ép cắt đứt mối gắn kết giữa Lâm Viễn Quy và đại trận hộ sơn. Đây là hạ sách cuối cùng, chính bản thân ông ta cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn.
Nhưng ông ta cần sức mạnh nối liền với trời đất của đại trận hộ sơn.
Y phục đỏ của Dung Trạc tung bay phần phật trong gió núi, không còn như màu máu sền sệt nữa, mà như lửa đỏ bùng cháy.
Khí tức của ma điên cuồng bao phủ cả đỉnh núi.
Trong cảnh ý thức của Thiên La Cửu Chuyển, hắn ta còn đang ở đáy Vực Vẫn Tinh, quanh thân dấy lên ngọn lửa bừng bừng, như đóa sen đỏ đặt trong đêm dài. Khiến ma vật lao tới cắn xé hắn ta đều bị biến thành tro bụi.
Đúng vào lúc này, kiếm thế của Ân Bích Việt đã thành.
Ánh sáng chói mắt của ‘Thanh Thiên Bạch Nhật’, như điện xẹt lửa bốc, xé rách màn đêm nặng nề, chém về phía Dung Trạc.
Mang theo ban ngày cực kỳ sáng ngời tới nhân gian.
Ỷ Hồ kiếm và chủ nhân tâm ý tương thông, tiếng kiếm reo vang vọng khắp Hoành Đoạn Sơn.
Dư Thế hoàn toàn nắm giữ sức mạnh của đại trận, trong khoảnh khắc mở mắt ra, tựa như có cảm giác, ông ta miễn cưỡng đánh một đòn lên thạch đá, phất tay áo mang theo uy áp ùn ùn đánh về phía Ân Bích Việt, “Lâm Uyên kiếm đến đây đi!”
Ân Bích Việt ngẩn ra, dưới uy áp, mối nguy bộc phát, hướng kiếm thế đã đi cũng chẳng thể thay đổi nữa. Đi thẳng đâm thủng ánh lửa quanh thân Dung Trạc, đâm vào da thịt. Nhưng khi mà cách tâm mạch không tới nửa tấc, lại không thể đi tiếp nữa.
Chỉ thấy ánh sáng rời rạc trong mắt Dung Trạc ngưng tụ lại, đúng là đã cưỡng ép ra khỏi cảnh ý thức trong Thiên La Cửu Chuyển, hắn ta cụp mắt nhìn chăm chú mũi kiếm, nói, “Lâm Uyên…”
Trong lòng Ân Bích Việt lo lắng, nhưng kiếm của hắn bị Dung Trạc kìm chế, kiếm khí đến từ Dư Thế ở sau lưng cũng chỉ còn cách một chút xíu…
Dưới cái bóng của cái chết, bỗng nhiên trời đất quay cuồng. Đầu óc choáng váng.
Hắn bị người nắm lấy cổ áo. Là Chưởng viện tiên sinh.
Tiên sinh không có mang hắn bay, mà là một tay một người, mang hắn và Lạc Minh Xuyên, trực tiếp phá tan không gian, trong giây lát liền đi tới sân sau trong học phủ.
So với dùng ấn được ban cho xuyên qua không gian hai lần trước, lần này càng thêm không thể tin nổi.
Trong nháy mắt Ân Bích Việt rơi xuống đất, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được sát ý lạnh như băng ngay giữa lưng. Lòng vẫn còn sợ hãi.
Chưởng viện tiên sinh buông lỏng tay, Ân Bích Việt liền đỡ lấy Lạc Minh Xuyên, phát hiện sư huynh đã hôn mê, tựa như lúc đối chiến với Quan ở Hưng Thiện tự, bất tỉnh nhân sự.
Tiên sinh ngồi xuống ghế dựa, mệt mỏi khoát tay áo một cái.
Hắn liền nâng sư huynh dậy, sắp xếp phòng nhỏ trong sân sau lại trước tiên.
Trên Hoành Đoạn Sơn không trăng không sao, nhưng học phủ tối nay lại đầy ánh sao.
Lúc Ân Bích Việt đi ra thì thấy Tiên sinh dựa vào ghế trúc, không biết có phải là ảo giác hay không, tựa như trong một đêm Tiên sinh đã già hơn rất nhiều. Dưới ánh sao màu bạc, tóc mai đều trở nên trắng bạc.
Lý Thổ Căn biết tình trạng của mình.
Trăm năm trước hắn đã hiểu thấu đáo huyền bí của không gian, là người độc nhất vô nhị lúc ấy, nhưng mà mang theo người cưỡng ép phá không gian như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Huống chi một chưởng cuối cùng hắn vỗ Trình Thiên Vũ, đưa cậu ta về Thanh Lộc sơn.
Thứ tiêu hao kịch liệt không chỉ là cảnh giới tu vi, mà quan trọng hơn nữa là tính mạng.
Ân Bích Việt thi lễ một cái.
Hắn còn chưa nói chuyện, người nằm trên ghế đã mở miệng trước, giọng khàn khàn, “Dư Thế bị thương thành như vậy, không có đại trận chống đỡ, sẽ không dám ra Hoành Đoạn Sơn, phải tốn một ít thời gian mới có thể khôi phục. Dung Trạc cũng bị thương nặng trong cảnh, muốn ngóc đầu trở lại, vẫn cần lập mưu dài.”
Ân Bích Việt nhíu mày, đúng là bọn họ có thời gian, nhưng mà tình thế vẫn khẩn cấp. Người cấu kết với Ma đạo có lẽ không chỉ có mỗi Dư Thế, Dung Trạc mặc dù bị trọng thương, nhưng có lẽ còn có những sắp xếp khác.
Hắn không hỏi tiếp, mà là đứng rót một chén trà cho Tiên sinh.
Trà Quân Sơn Vân Vụ, là sư phụ tiện tay cho lúc ở Đông Địa.
Nước trà trong trẻo, phản chiếu ánh sao sáng nhạt, hơi nóng mịt mờ, Tiên sinh nhấp một miếng, thỏa mãn thở một hơi, dường như có tinh thần hơn rất nhiều, “Muốn nói gì thì nói đi, nói hết ra…”
Tối nay có quá nhiều biến cố, trong lòng Ân Bích Việt rối tung lên, khi mở miệng lời nói cũng nhiều hơn, “Dư Thế và Dung Trạc đều hồ đồ hết rồi sao, Lâm Uyên kiếm sớm đã bị sư phụ nấu rồi đúc lại, bây giờ chỉ có Xuân Sơn Tiếu và Phong Thu Ly. Nếu học trò có Lâm Uyên, vậy về phần…”
Hắn đột nhiên không nói nữa, dưới ánh mắt chăm chú ôn hòa của Tiên sinh, hắn có một loại dự cảm xấu.
Tiên sinh nhìn hắn, như nhìn đứa nhóc trợn mắt nói dối,
“Nhưng mà Lâm Uyên đang ở trên thân thể của ngươi.”
Ân Bích Việt như bị sét đánh, sau khi sững sờ rồi chậm rãi cúi đầu. Trường kiếm bên hông trầm lặng không một tiếng động.
Như là đang cười nhạo hắn có núi vàng trong tay mà không tự biết.
Lâm Uyên kiếm là di sản do Chân Tiên để lại, có ý nghĩa phi phàm. Nhiều năm trước thậm chí có lời đồn đại, Vệ Kinh Phong là do có được thanh thần binh đệ nhất đương thời nên mới trở thành Thánh nhân.
Có lời còn nói người có được Lâm Uyên sẽ đạt được chân ý kiếm đạo, có cả thiên hạ.
Tiên sinh nói như là chuyện đương nhiên, “Ta nghĩ ngươi đã sớm biết rồi chứ.”
Ân Bích Việt ngơ ngác nói, “… Sư phụ không có nói cho học trò.”
“À, vậy có thể là hắn đã quên rồi.” Tiên sinh lại xua tay,
“Xuân Sơn Tiếu, Phong Thu Ly, đều là do hắn làm ra. Lâm Uyên kiếm được rèn từ lưu hỏa ngoài trời, cũng chỉ có lưu hỏa mới có thể nấu chảy nó, nhưng thế đạo ngày nay thì đi đâu mà tìm lưu hỏa? Nói vậy để lừa loại người như Dư Thế mà thôi.”
Ân Bích Việt không quan tâm đi đâu để tìm lưu hỏa, hắn chỉ là không cách nào tin được, Ỷ Hồ đang yên đang lành của mình, chẳng hiểu sao lại biến thành Lâm Uyên.
Một việc lớn như thế sư phụ có thể quên sao?
Ân Bích Việt suy nghĩ một chút, rất có khả năng. Đối với sư phụ mà nói, chỉ có việc ngủ lớn hơn cả trời.
Mỗi một chi tiết nhỏ trong quá khứ đều được tái diễn và phóng đại, cái ảo giác kinh khủng khi lần đầu tiên cầm thanh kiếm này, lúc mới đầu chân nguyên không có cách nào truyền vào trong kiếm, tiếng kiếm reo gặp mạnh thì mạnh hơn, nỗi khiếp sợ và phẫn nộ khi Quan nhìn thấy nó…
Toàn bộ mọi chuyện đều trải ra trước mắt Ân Bích Việt.
“Ỷ Hồ là một thanh kiếm như thế nào?”
“Một thanh thần binh.”
“Tại sao lại cho đồ đệ?”
“Không phải ta cho ngươi, mà là nó chọn ngươi.”
Trên cánh đồng hoang sư phụ đã nói như vậy.
Ân Bích Việt tháo kiếm nhìn nó lần nữa, rồi đột nhiên cảm thấy không quan trọng. Ỷ Hồ cũng tốt, Lâm Uyên cũng tốt, đều là kiếm của hắn.
Rút đi dáng vẻ truyền thuyết khoa trương, đây cũng chỉ là một thanh kiếm bị hắn ngày đêm cầm ở trong tay, đến lúc nên luyện kiếm thì luyện kiếm, lúc nên giết địch thì giết.
Chân Tiên Ý Lăng Tiêu có thể sử dụng nó bình ổn thiên hạ, có lẽ hắn không có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng cũng có thể dùng nó trảm yêu trừ ma.
Ân Bích Việt bỗng nhiên nghĩ đến việc Chu Viễn Đạo ngã xuống, thì Á Thánh có thể chống lại Ma đạo lại thiếu đi một vị, nếu tin tức này truyền đi thì tránh không được lòng người biến động ở Nam Địa, “Bên Thanh Lộc kiếm phái…”
“Ba đồ đệ của Chu Viễn Đạo đều là người tài, chỉ có thể trông vào bọn họ…” Tiên sinh thở dài nói, chuyển đề tài, “Phiền phức lớn nhất hiện nay đang nằm ở trong phòng đó, so với hắn, những chuyện còn lại đâu là gì.”
Ân Bích Việt hiểu rõ ý của tiên sinh.
Không ai biết Lạc Minh Xuyên lúc nào thì tỉnh, lúc tỉnh lại sẽ thành cái dạng gì.
Hắn nghĩ, tuy nói sư huynh phong ấn tu vi của Quan, nhưng có sức mạnh lớn như vậy chất chứa ở trong người, làm sao có thể ổn định bất biến được?
Lần này không thể so với lúc ở Thương Nhai sơn, có Kiếm Thánh ở bên cạnh coi chừng. Nếu như kẻ tỉnh lại là Ma tôn, hoặc là sư huynh đánh mất thần trí, bây giờ trong thiên hạ này, còn ai có thể kìm chế hắn ta?
Nhưng Ân Bích Việt vẫn tin tưởng Lạc Minh Xuyên. Không liên quan gì đến tình thế cả.
“Sẽ có cách.”
Tiên sinh nghe lời này, cười rộ lên, đứng dậy từ trên ghế dựa, dường như muốn tản bộ đến Tàng Thư lâu để đọc sách, âm thanh truyền đến từ xa xa, “Đúng là đồ đệ của Vệ Kinh Phong, hệt như hắn.”
Ân Bích Việt trầm mặc.
Nói tới đồ đệ của sư phụ, thiên phú kiếm đạo của đại sư huynh giống như sư phụ, nhuệ khí hiên ngang của người tập võ của nhị sư tỷ giống như sư phụ, tam sư huynh cuồng rượu ngon như sư phụ, ngay cả ngũ sư đệ tự luyến cũng giống như sư phụ.
Vậy mình giống ở chỗ nào?
Nếu như Kiếm Thánh còn ở đây, thì nhất định sẽ cây ngay không sợ chết đứng đáp, “Ngươi đương nhiên giống lão phu, đẹp trai như lão phu!”
Đáng tiếc bây giờ không ai có thể giải đáp nghi vấn cho Ân Bích Việt.
Một mình hắn đứng ở trong viện, nhìn vệt trắng bạc nổi lên ở bầu trời phía Đông, từ tối đến sáng, thật giống như chỉ trong nháy mắt.
Gió sớm mùa đông thổi tới mang theo hàn ý se lạnh.
Trời Đông sắp sáng. Một đêm dài dằng dặc này rốt cuộc đã qua.
Lúc tờ mờ sáng, một chiếc xe ngựa chạy khỏi học phủ, Ân Bích Việt mang theo Lạc Minh Xuyên đi về phía Tây.
Với tu vi bây giờ của hắn, đi không ngừng nghỉ, ngồi thuyền một mình vượt biển, đến Tây Địa cũng chỉ cần ba ngày.
Cuối cùng cũng đến núi Bàn Long.
Linh khí khó khăn, núi non trùng điệp ít dấu chân người, vào ngày đông càng lộ vẻ hiu quạnh. Lá vàng đầy đất, gió lạnh tàn phá bừa bãi, thỉnh thoảng có tiếng hót vang của đa đa và quạ. Không ai nghĩ tới bọn họ sẽ tới nơi này.
Ân Bích Việt dọn dẹp sắp xếp một hang núi. Giường, bàn nhỏ, đệm hương bồ, thậm chí là chân nến, mọi thứ đều đầy đủ.
Điều này làm cho hắn nhớ tới Lải Nhải mang theo cả bộ gia cụ khi xuất hành, cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng lúc đặt mua đồ ở Vân Dương thành, vừa nghĩ tới việc không biết phải ở cùng sư huynh ở hang núi bao lâu, hắn liền cảm thấy độ thoải mái rất quan trọng.
Tình cảnh trước mắt càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, tựa hồ bọn họ còn đang trên đường đi Chiết Hoa hội, chỉ ghé vào đây nghỉ ngơi một đêm mà thôi.
Chỉ là khi đó hắn còn có thể vì sư huynh gần người ba thước mà không dễ chịu, một đêm không có cách nào nhập định tu luyện.
Ân Bích Việt tỉ mỉ xếp Lạc Minh Xuyên trên giường, lấy ra kỳ trận, tập trung tinh thần, bắt đầu bố trí trận pháp.
Hắn nói sẽ có cách, thì sẽ không để Chưởng viện Tiên sinh hoặc là những người khác cùng gánh chịu nguy hiểm.
Nửa ngày trôi qua, sắc mặt Ân Bích Việt tái nhợt, trên trán ra đầy mồ hôi hột. Cuối cùng dùng chân nguyên đâm thủng ngón tay, bức ra một giọt máu đầu tim, nhỏ ở cửa động.
Chỉ một thoáng, dấu vết kỳ trận chín mặt biến mất, bức tường vô hình xuất hiện, tiếng gió gầm rú ngoài hang cũng yên tĩnh mấy phần, tựa như nơi đây đã bị ngăn cách.
Ân Bích Việt thở phào nhẹ nhõm một cái như trút được gánh nặng.
Trận pháp đã thành, khí thế của trận liên kết với tính mạng của hắn. Người chết trận phá.
Khi Lạc Minh Xuyên tỉnh lại, nếu thần trí mơ hồ hay thậm chí là nghiêm trọng hơn nữa, trận pháp có lẽ không thể ngăn cản được bao lâu.
Mà muốn đi ra ngoài, chỉ có thể giết chết người bày trận trước tiên.
Bây giờ, hắn ở ngay đây, trông coi sư huynh tỉnh lại.
/113
|