Vị Đắng... Ngọt Ngào

Chương 10: SỰ TRỞ LẠI VÀ LộT XÁC

/10


-Nhanh nhanh lên! Kẻ mà ai cũng biết đang ở trước cổng trường chúng ta đấy!

- K.E.S.T! Ác quỉ! Sao cậu ấy lại đến đây nhỉ?

- Sao mà biết được! cứ đi đi cái đã! Không là hết chỗ bây giờ!

Sân trường đang bình thường bỗng chốc náo động hẳn,đa phần học sinh đều chạy ra khỏi trường mặc cho tiếng trống báo hiệu giờ vào học đã vang lên. Họ có lẽ không thể bỏ lỡ cái sự kiện có một không hai này,và cả cơ hội nhìn ngắm ác quỉ nữa,học có là gì!

-Cậu có ra không? Mỹ Đan quay sang hỏi.- K.E.S.T chưa hề biết cậu ở đây nên có lẽ anh ấy tới đây để làm việc khác. Thôi! Đi nào!

Nói rồi, Mỹ Đan đã kéo tay Linh Linh đi chưa để cô nói gì.

Gần mà có lã hơn cả ngàn người đang vây xung quanh ba chiếc xe ô tô trước cổng trường.

-Chết rồi! anh ấy chết thật rồi!

- Không biết cậu ta làm gì đắc tội với K.E.S.T thế không biết? Đúng là ngựa non háu đá mà!

-Tội nghiệp cậu ta quá!

Linh Linh vừa chen chân được vào đám đông thì đã nghe thấy sự hỗn loạn,nhốn nháo của dòng người phía bên trong. Có cả tiếng đấm đá bình bịch,tiếng xuýt xoa… Một vài cô gái đứng khóc thút thít.

-Anh Quân! Người có mái tóc sư tử hét lên.

Thái Hàn quân đang ở giữa tốp người của K.E.S.T vây đánh. Điều kì lạ là lại không hề có phản ứng gì mà đứng yên,mặt Hàn Quân nhìn đi đâu đó, ánh mắt có đôi chút cười cợt. Máu từ khóe môi đang từ từ chảy ra.

Là Hàn Quân sao? Sao cậu ta vào dính đến K.E.S.T? Lại còn bị đánh?

Hàn Quân không tỏ vẻ gì là lo sợ,cũng như căm giận mặc dù ai cũng biết những vết thương đó rất sâu và đau.

K.E.S.T ngồi trong, phía sau của chiếc xe ở giữa. anh dường như bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ,nhìn đi nơi khác. Linh Linh nghe thấy tiếng bàn luận của hai cô gái đứng sau mình.

-Sao nhà trường lại không tham gia vụ việc này nhỉ? Phải can thiệp đi chứ!

-Thế lực của K.E.S.T lớn lắm,không tham gia can thiệp là phải rồi,họ phải tự lo cho mình trước khi lo cho người khác chứ!

-Hiểu Minh! Bình thường Hàn Quân đối tốt với cô lắm mà. Sao hôm nay đứng yên như phỗng vậy? tiếng cô gái có mái tóc đỏ sư tử lanh lảnh. Tôi biết ngay loại người như cô mà!

Linh Linh giật mình! Phải rồi! Người đang bị đánh chính là Thái Hàn Quân,người mà cô xem là người thân duy nhất. Cậu rất dễ thương,không thể để như vậy được không thì cậu ta sẽ chết mất.

- Còn đứng ra đó làm gì! Mau đi vào cầu xin người ta tha cho anh ấy đi!

Vào đó ư? K.E.S.T sẽ nhận ra cô! Nhưng không thể để như thế được!

Không thể nào!

Cô xô ngã đám đông chạy vào,nhưng chẳng thể làm gì hơn là đỡ lấy những cú đánh túi bụi cho Hàn Quân.

Cô sẽ chịu đánh cùng cậu.

Đau…và đây có lẽ là cái giá cuối cùng cô phải trả vì những lỗi lầm,những vết thương lòng mà cô đã gây ra cho K.E.S.T.

-Chị Hiểu Minh! Chị Hiểu Minh! Hàn Quân hét lên.

K.E.S.T dựa hẳn lưng ra sau ghế,tay cầm điếu thuốc.

-Thưa chủ tịch! Có một người con gái tên là Hiểu Minh gì đó,hình như là người yêu hắn,có đánh luôn không chủ tịch?

-Bạn gái hắn ta? Hắn vẫn không đánh trả!

-dạ Vâng!

-Thế thì chỉ đánh mình bạn gái hắn thôi!

Người con trai ngoài xe lui ra lắc đầu khó hiểu.”tại sao lại chỉ đánh mỗi cô gái?”

Bởi vì như thế,hắn ta sẽ đau hơn cả trăm ngàn lần. Để làm đau một người thì có lẽ trái tim là phần dễ tổn thương và dễ đau nhất nhưng lại cũng khó lành nhất.

Khi mà tất cả bọn người của K.E.S.T xúm lại đánh Linh Linh cũng là khi mà cô cho tất cả qua đi cùng nỗi đau.

Món nợ tình cảm rồi sẽ được thanh toán…

Đau nhưng…nhẹ nhõm…

Có máu…nhưng trái tim lại dịu đi…

-Hiểu Minh,ai cho các người đánh chị ấy? Hàn Quân hoảng hốt khi thấy máu đã chảy thành vệt dài trên mặt cô.

Giờ đây,K.E.S.T trong cô lạnh lùng và tán ác đến đáng sợ.

Linh Linh gần như mơ màng…

Nhưng cô nghe thấy Hàn Quân vùng dậy xô ngã bọn người của K.E.S.T,nghe thấy tiếng đánh trả,tiếng gãy của xương…rất rõ.

Và cả hơi ấm của cậu đang nâng đầu cô dậy…

-Chi Hiểu Minh! Chị có sao không! Tất cả là tại em,em có lỗi với chị…

Bây giờ một tốp người từ xe thứ ba mới bước ra,họ trông có vẻ khỏe mạnh và hùng hổ hơn tốp trước khá nhiều.

-Chị đợi em một lát! Hàn Quân vuốt mặt,khuôn mặt đỏ ửng vì tức giận.

-Tránh xa chị ấy ra! Cút…Cút hết!



-Khoan đã! Từ từ đã K.E.S.T! Là Mỹ Đan! Cô từ sau đám đông chạy vào đập mạnh vào cửa kính xe K.E.S.T.

-Mở! Mở cửa mau lên!

Chiếc cửa kính từ từ hạ xuống…

-Người con gái anh đang đánh chính là Linh Linh!-Hoàng Linh Linh đấy, anh có biết không? Hãy cho dừng ngay cái trò vớ vẩn này lại đi!

Chưa để cho Mỹ Đan nói hết câu,K.E.S.T đã mở cửa xe bước ra…

Gió lạnh…

Đau khổ là khi nhìn thấy người mình yêu đau khổ…

Tồi tệ hơn là do chính bản thân gây ra…

Nỗi đau về cả thể xác lẫn tâm hồn…

Trái tim tan vỡ ra từng mảnh…

- Linh Linh ! Linh Linh! Tỉnh lại đi!

Đám đông đã hỗn loạn nay lại càng hỗn loạn hơn khi người đàn ông trong xe chạy ra ôm lấy cô gái từ tay Hàn Quân. Sự lo lắng có lẽ sẽ không có thể dành cho một người thứ hai.

Trên mặt cô,xuất hiện vài vệt máu,toàn thân mềm nhũn

K.E.S.T quì xuống bên cô…Nâng cô dậy…

-Gọi một xe cấp cứu…! Nhanh lên! Bọn người của K.E.S.T giật mình lo sợ vì sắc mặt của anh.

-Em không sao! Linh Linh mơ màng,thều thào. Hình ảnh K.E.S.T trước mặt hơi mờ nhạt song trong tâm trí cô nó vẫn còn sâu đạm lắm.-Em xin lỗi! Anh có thể tha cho …Hàn…Quân được không?

K.E.S.T hơi buông lơi bàn tay nơi tóc cô…trông anh có vẻ ngạc nhiên…

-Ý em là…

-Cậu ấy là bạn em…

Anh nhìn Linh Linh…cô gái đang như dần hôn mê rồi quay sang nhìn Hàn Quân. Cậu ta cũng đang từ từ tiến lại gần…

- Hàn Quân! Cậu đỡ …Tôi…về…! K.E.S.T! Anh buông em…Ra …Đi!

...

-Chị không sao chứ? Chị làm em lo quá,mà chị vào đỡ giúp em làm gì? Hàn Quân thấy Linh Linh tỉnh lại liền đưa sữa cho cô.-Chị uống sữa nhé!

-Không sao đâu! Cảm ơn cậu!

-Không! Em mới là người phải nói cảm ơn chứ!

-Tại sao cậu lại bị K.E.S.T đánh? Linh Linh chau mày…

-Chuyện nhỏ thôi! Bỗng chốc HÀn Quân thở dài.-Có lẽ em phải đi thật rồi,vụ việc lần này đã làm em không thể ở lại nơi này được nữa. Mà nếu em đi chị phải chăm sóc bản thân đấy nhé!

-Cậu đi đâu?

Khuôn mặt của Hàn Quân nhanh chóng vụt sáng trở lại như chưa có chuyện gì.

-Đi tới nơi mà em thuộc về,nơi em cần tới. Cậu hướng đôi mắt mình ra phía xa xăm ngoài cửa sổ.

-Là K.E.S.T bắt cậu đi phải không?

-Không! Nếu như em đã không làm gì anh ta thì thôi! Sao anh ta có thể làm gì em! Hàn Quân nói xong nhìn Linh Linh cười thật tươi rồi quay đi.

-Chị phải nhớ uống sữa, ăn bánh rồi mới được uống thuốc đấy! Mai,em sẽ chở chị đi học.



Tại biệt thự nhà Mỹ Đan…10h Đêm…

-Em đã sớm biết Linh Linh ở đây rồi phải không? K.E.S.T ngồi trên ghế sofa,hướng đôi mắt lạnh như tiền về phía Mỹ Đan.

-À! …Ừm!...Mỹ Đan lúng túng,cô lảng tránh nhìn đi nơi khác.-HÌnh như lúc nãy anh chưa ăn cơm,để em bảo người nấu cho anh ăn nhé?

-Có đúng không? Giọng anh lớn hơn,Mỹ Đan phút chốc giật mình.-Tại sao lại không cho anh biết?

-Dạ…Em…Em biết nhưng…em nghĩ cô ấy cần có thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện.

-Suy nghĩ ư?

Không gian,thời gian như im ắng hẳn đi…

Tại sao Linh Linh không quay về bên anh?

Đã lâu lắm rồi anh mới được nhìn thấy bóng hình đó…nghe thấy giọng nói đó…

Kí ức ùa về nguyên vẹn…càng vẹn nghuyên càng khiến người ta đau khổ….

Trái tim băng giá bỗng chốc tan chảy….

-Không phải như anh nghĩ đâu…Linh Linh vẫn còn rất quan tâm tới anh,cô ấy rời xa anh là do…

K.E.S.T ngẩng đầu lên chờ đợi….

-Là do ta đấy…LÃo già này đã cầu xin Linh Linh rời xa cháu….Ông Trần từ cửa bước vào.-Ta xin lỗi…Ta…LÚc đó…Ta…

-ông im đi! K.E.S.T hét lên,nắm lấy cổ áo ông Trần,gằn mạnh từng tiếng.-Đừng bao giờ xía vào chuyện của tôi,ông hiểu chưa?

-Anh! Thả ba em ra…Mỹ Đan hoảng hốt.

K.E.S.T vớ lấy chiếc áo choàng trên ghế rồi quay xe đi hút vào màn đêm.

-Alo! Linh Linh hả! Tớ Mỹ Đan đây! Có lẽ K.E.S.T đang tới phòng trọ cậu đấy,anh ấy đã cho người tìm ra địa chỉ nó rồi…

Dập điện thoại,Linh Linh sợ hãi quay mình lại,bóng của cô hằn lên vách bức tường..nhỏ bé…đáng thương…

-Gì thế? Chị Hiểu Minh,trông chị không được tốt lắm! Em mới kiếm ra cuốn truyện hay lắm,để em đọc cho chị nghe nhé!

-Không …không! Giờ thì không được! Tôi phải đi ra ngoài! Cậu ở đó một lát nhé! Nói rồi Linh Linh đi về phía cửa,chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của cô trên cầu thang.

-Tại sao…Hôm nay là ngày cuối cùng mà chị lại đi gặp hắn ta…

Và cơn gió lạnh ùa tới…

Chuyện giữa cô và K.E.S.T nhất định không được để ai ở nơi này biết…Tất cả thế là quá đủ…

…K.Í.T…

Chiếc xe phanh gấp…Nổi bật màu lên trong ánh đèn đường…Một chiếc xe mà hầu như ai cũng mơ ước là sẽ có…

Chàng trai ở trong xe bước ra ôm chầm lấy cô gái…ội vàng như sợ cô gái sẽ vụt mất…Sợ cô sẽ lại lần nữa gạt tay anh ra…

Linh Linh run rẩy từng ngón tay…khẽ khàng tựa đầu mình lên vai anh…

Tái tim mách bảo cô phải làm thế…

-Anh xin lỗi…Anh đã biết hết rồi,tất cả mọi chuyện là do…Em vẫn còn yêu anh đúng không?

Im lặng…

-Là do ông ta…

Nước mắt lại lần nữa lăn dài…Thấm vào vai anh…Lành lạnh…Nhưng lại làm anh thổn thức…

K.E.S.T đặt hai bàn tay của mình vuốt những lọn tóc cô qua một bên…

Nụ hôn chạy dài theo những giọt nước mắt…

Tất cả đắng cay sẽ chôn dấu cùng nụ hôn ngọt ngào này…

Hơi ấm từ môi anh…ấm áp…

-Em sẽ trở về…Đúng không? Tất cả sẽ về lại vị trí cũ…Anh thì thầm vào tai cô…

Đến lúc này cô mới giật mình…Cô đẩy nhanh anh ra…

-Không…Em không…

Bờ môi anh đã không để cô nói hết câu…Có vẻ như anh vội vàng như sợ cô gái sẽ vụt mất…Sợ cô sẽ lại lần nữa gạt tay anh ra…

Hơn là cái vẻ tham lam như người trên tầng gác đang suy nghĩ…

-Hóa ra anh chỉ được thế thôi sao hả…K.E.S.T!Em sẽ yêu chị hơn tất cả bọn chúng nó…



-Hãy cho em thời gian,được không?

-Thời gian…Để em quên hết mọi chuyện…không bao giờ…Em hãy quay đi nếu em cảm thấy tất cả quá mong manh…Quá giản đơn để có thể vứt bỏ…Và anh…K.E.S.T quay người đi nơi khác.-Sẽ xem như em chưa từng xuất hiện trong cuộc sống này…Tay anh gạt nước mắt trên mặt cô rồi khẽ cười…nụ cười nhạt nhẽo vô cùng.

-Cô ấy tất nhiên là phải đi rồi,phải không chị Hiểu Minh! Thái Hàn Quân đứng bên vệ đường từ lúc nào.-Hãy về thôi! Bà chủ đang tìm chị đấy,Chị biết tính bà chủ chúng ta mà,rất dễ nổi nóng…

Nghe thấy Hàn Quân nhắc nhở,Linh Linh cúi đầu định đi vào nhưng K.E.S.T đã kéo tay cô lại.

Ánh mắt anh như nói lên sự đau khổ tột cùng…

Đi…và sẽ không bao giờ trở lại…

-Hãy cho em thời gian…Em cần nó…Xin anh…

Hàn Quân nhìn theo bóng cô rồi cũng bước vội theo…

Chỉ còn lại mình anh….lần nào cũng thế…cô luôn có đủ nghị lực để bỏ anh lại một mình…



-Sao mắt chị sưng thế? A! Em biết rồi,đêm qua chị khóc vì sợ em đi chị sẽ nhớ em chứ gì? Tội nnghieepj chị quá!

-Sao cậu không hỏi tôi và K.E.S.T có quan hệ gì?

-Vì em đã biết… Mà thôi,gần tới trường rồi…Nhớ đấy…Đùng khóc vì nhớ em…



Toàn trường có hiệu lệnh tập trung…

7h sáng…

Những học sinh xếp hàng ngay ngắn,ai cũng không hiểu hôm nay vì sao lại nghiêm túc như vậy? Một không khí nặng nề đang đè lên nơi đây,có một chút gì đó linh cảm không lành…

Phía cuối sân trường,rất nhiều xe ô tô đậu kín cả một góc .

Lớp của Hàn Quân cách không xa lớp cô là mấy,cậu ta quay qua cô,đưa cho cô một quyển sách.

-Chị Hiểu Minh! Nhớ đọc nhé…em phải đi rồi…

Rồi quay lại chỗ ngồi của mình.

Ông hiệu trưởng trường với cái bụng phệ dắt theo vài ba người đàn ông lực lưỡng,dừng lại và chỉ tay vào Hàn Quân.

-Đây là Thái Hàn Quân,trường chúng tôi chỉ có một học sinh duy nhất là tên như vậy thôi.Rồi ông thở dài,lắc đầu.-Hàn Quân,em đi theo họ đi…

-Tại sao? Em phạm lỗi gì thưa thầy? Cậu nhún vai,cố tình trêu tức những con người trước mặt mình.-Em sẽ chẳng đi đâu cả!Cậu nhìn người đàn ông bên cạnh hiệu trưởng cười khinh bỉ.

Lại thêm chuyện gì xảy ra với cậu ta nữa?...

-Đừng nhìn về phía đó nữa? Sao hôm qua cậu lại chạy vào đỡ đòn thay cho hắn ta…

-Ai cơ?

-Thái Hàn Quân! Mỹ đan vừa nói vừa hất ánh mắt không mấy thiện cảm về phía chàng trai đang đứng trước mặt.-Cậu quen hắn ta à?

-À!... Linh Linh nhìn qua rồi khẽ cười…-Đó là người sống đối diện căn gác xép của mình,cậu ta đã giúp mình rất nhiều trong mọi việc…

-Thật là ngạc nhiên! Hắn ta sống trong gác xép ư?Từ lâu,tớ đã cảm thấy ngôi trường này có gì đó không ổn mà.Quả là không sai! Mỹ Đan chau mày .-Cậu không thấy ở đây học sinh nam nhiều hơn học sinh nữ rất nhiều hay sao?

-Có…Nhưng…

-Mà đa phần học sinh nam ở đây trông không giống học sinh.Nếu đúng là thế thì tại sao…

-Hôm nay sao cậu lạ thế? Nhìn vẻ mặt bất thường của Mỹ Đan,Linh Linh ngạc nhiên hỏi.

-Thái Hàn Quân…anh ta chính là chồng chưa cưới của tớ…Chính là Cao Vũ_con người tàn ác nhất,thâm hiểm nhất,thế lực nhất trong giới côn đồ…người đã hại K.E.S.T trong vụ tai nạn vừa rồi…Và là người đang tìm cách để trả thù…gia đình tớ!

-Cao…Vũ…Là người mà cậu đã từng nói …Không thể nào…Cậu ta không…

Ánh mặt trời sớm mai hiếm hoi chiếu lên cái màu áo sơ mi mà Hàn Quân mặc làm nó bất chợt như sáng lên…Màu của thiên sứ…

Làm sao có thể…chàng trai đó quá trong sáng…

-Ha…Ha…Ha…Cao vũ ơi là Cao Vũ,sao ngươi lại lẩn trốn ở nơi này? Thù của ngươi chưa trả xong nhưng người ta sẽ trả thù ngươi…Không trách ta,Nơi này trông có vẻ kín đáo đấy thế mà…Một tên trên mặt đầy những hình trạm trổ kì quái cười lớn. Tiếng cười hung dữ nghe rợn người…-Thế mà vẫn để kẻ mà ai cũng biết phát hiện ra.Hắn ta nói xong lấy tay bóp mạnh khuôn mặt Hàn Quân,tưởng như nó có thể nát ra,vỡ vụn dưới bàn tay thô kệch đấy…-Ngươi đã giết ba tao,mẹ tao…Hôm nay tao sẽ…Ha…Ha…Ha…

Trái với tất cả sự phẫn nộ,lo lắng mà mọi học sinh dành cho anh,Hàn Quân chỉ nhẹ nhàng gạt tay hắn. Hơi nghiêng đầu,quay người về phía Linh Linh ra hiệu như không có chuyện gì.

Vậy đúng…Thái Hàn Quân là Cao vũ…đáng sợ…

-Hình như đa phần học sinh của trường này đều là người của Cao Vũ,để ý mà xem,hầu hết họ đều như đang chuẩn bị cho một trận đánh nhau.

Mỹ Đan nói không sai,rất nhiều học sinh nam đang cầm côn và gậy sắt…

-Nhưng hình như chỉ có chúng ta biết điều đấy thôi,bọn muốn bắt Cao Vũ vẫn chưa biết.

-Nếu…Hàn Quân là chủ của đám người…học trong trường này thì…thì tại sao khi anh ấy bị đánh…không ai tay? Linh Linh rụt rè,trong đầu cô vẫn chưa thể tin nổi người đã sống cùng cô lại là người đã từng hại K.E.S.T.

-Cậu nói đúng…Đó cũng là thứ mà tớ chưa có câu trả lời.

Gió thổi vào tóc Mỹ Đan,bay bay vào mắt cô…Cay Cay…Thế ra đâu là con người thật của Hàn Quân?

-Không dễ bắt tôi thế đâu! Cậu cười…cho hai tay vào túi quần…-Ông anh nghĩ Cao Vũ này sẽ ngoan ngoãn theo ông à? Đó đâu phải là tôi!

Người đứng bên cạnh Hàn Quân có vẻ hoảng hốt hẳn,ông ta nhìn xung quanh rồi ra lệnh cho bọn đàn em đang đứng ở bên.

-Bắt hắn đi,đừng để cho hắn lôi thôi nữa…

-Đại ca! Bọn em tới đây! Thêm hàng loạt chiếc xe con đen bóng lao đến.

Cả trường nhốn nháo hẳn lên,một số học sinh nữ ngồi khóc vì quá sợ…

-Người của Cao Vũ đến rồi!Mỹ Đan nói như hét…

-Tất nhiên! Anh Cao đã biết trước sau vụ việc bị K.E.S.T đánh ngày hôm qua thế nào anh ấy cũng bị lộ nên đã chuẩn bị trước. Thế nào?

-Là cô!

Linh Linh quay lại,người vừa nói là cô gái có mái tóc sư tử học cùng lớp với cô. Nhưng cô gái này…Hôm qua chính cô ta đã bảo Linh Linh vào ngăn K.E.S.T lại…

-Cô là người của Cao Vũ?

-Tất nhiên! Nói cho cô biết luôn hai phần ba học sinh ở đây đều là người của anh ấy,nếu hôm qua không phải là Anh Cao không cho chúng tôi ngăn cản K.E.S.T,không thì không chừng hôm nay là ngày đưa tang của hắn cũng nên. Cô gái khiêu khích Mỹ Đan.

-Cô…

Từ những chiếc xe mới đến,số người của Hàn Quân tăng thêm nhiều lần.

-Là người của bang nào đấy Triệu Triệu? Một chàng trai trông khá bụi tiến lại gần cô gái có mái tóc sư tử.-Sao anh Cao lại bị lộ?

-Đường Mạc! hắn muốn trả thù!

-Đúng là điên rồ!

Chàng trai nhìn Linh Linh và Mỹ Đan vẻ dò xét.

-Anh nhận ra không?

-Hóa ra là cô ta à! Vị hôn thê của anh Cao!Thôi đi thôi!



-Hoặc là thả để đại ca ta đi…Hoặc là Đường Mạc các ngươi sẽ chỉ còn là quá khứ thôi! Nếu muốn có đường sống thì thả Anh Cao ra…

Khắp bốn phía đều có người của Hàn Quân đứng. Nhanh chóng…đông đến đáng ngạc nhiên.

Tên lúc nãy uy hiếp Hàn Quân trông rất lo sợ…

-Tha ư? Ta tha cho hắn nhưng các ngươi có tha cho ta không? Đằng nào thì cũng phải chết…Có hắn…Thì ta mới có thể nhắm mắt được…

Hắn lôi từ trong người ra con dao sắc lạnh…gí vào cổ Hàn Quân…

Không chút lo lắng…Chàng trai vẫn tươi cười…Chỉ cần sâu thêm chút nữa thôi là cái chết sẽ cận kề…

-Thả đại ca ra…

-Thôi đi! Nãy giờ Hàn Quân mới lên tiếng.-Tôi giết ba má anh? Nhưng họ có làm gì tôi thì tôi mới như vậy chứ? Ba má anh đều là những con người đáng chết.

-Không! Tên cầm dao hét lên ,hình như chỉ đợi có thế Hàn Quân xoay người né mũi dao …Đá nó lên không trung và bắt lấy không sai một li.

Ai nấy ồ lên thích thú…

Tất cả bọn người của cậu cậu lại xử lí tên cầm đầu đó…

Bỗng chốc Linh Linh thấy cổ như bị nghẹn lại…hình như ai đó đang bóp chặt cổ cô…

- Linh Linh ! Mỹ Đan hét lên!

-Để cho chúng tôi đi đi,không thì cô gái này sẽ chết đấy! Đầu của Linh Linh không thể cựa quậy được,nó nằm gọn trong tay của người đứng sau cô. Bàn tay thô kệch…Bỗng chốc Linh Linh cảm thấy đau đớn…

-Hãy để cho chúng tôi đi đi! Tên đó nhắc lại một lần nữa…Nửa cầu xin…Nửa đe dọa.-Tôi biết đây không phải là người bình thường đối với anh…Cô gái này…

-Câm lại! Hàn Quân lạnh lùng liếc qua tên cầm đầu,nó bị bọn người của cậu làm cho khụy xuống dưới nên sân nhưng vẫn tỏ vẻ đắc ý.

-Giết ta…Nếu ta chết thì người quan trọng nhất với ngươi cũng sẽ theo ta,tin không?

Có vẻ như câu nói vừa rồi của hắn khiến Hàn Quân tức giận.

-Ngươi dám… Nhanh như cắt,con dao trong tay cậu lao nhanh về phía tên đang bóp cổ Linh Linh. Mũi dao tiến đến như chớp…Hình như hắn ta có ý định đưa cô ra đỡ…nhưng không kịp.

“Phụp” con dao đâm sâu vào chân hắn…Bàn tay bóp cổ cô được nới lỏng ra…Chạy…

-Chị không sao chứ? Xin lỗi đã làm chị sợ…Hàn quân chạy lại đỡ cô…

Màn sương đêm đã bị mặt trời cuốn đi đâu mất…lạnh…

Tóc cậu xòa trước trán…Hàn Quân không hề cười từ lúc bọn người này xuất hiện…hoặc có cười cũng chỉ là nụ cười nhạt nhẽo…nhưng bây giờ cô thấy cậu cười…Đôi mắt cười trong sáng này mới là Thái Hàn Quân mà cô quen biết.

Nhưng rồi…nó vụt tắt khi một tên đệ tử tiến lại gần cậu.

-Đại ca đi thôi!

-Như thế này sẽ tốt cho chị hơn…Cậu buông tay cô…không một chút cảm xúc…ánh mắt lại vô hồn như chưa từng có chuyện gì…

Chiếc xe đi thẳng…Hóa ra đây là con đường mà cậu đã chọn đi…Không ngoái lại…

Liệu phải chăng nơi này không có gì để cậu vương vấn?...

Hay quá vương vấn đến độ không dám ngoảnh lại…sợ sẽ không đành lòng bước đi…

Bầu trời chợt trở nên tối đen âm u…

“Chào chị Hiểu Minh,khi chị đọc lá thư này thì em đã thành Cao Vũ rồi,nhưng chị yên tâm…Em sẽ gặp lại chị và…nhất định chị sẽ là của em!”

Đó là những dòng cuối cùng được kẹp trong cuốn truyên mà Hàn Quân đưa cho cậu lúc sớm.

Vậy là từ bây giờ…Hàn Quân sẽ là Cao Vũ…Cô đã mất đi cậu em trai dễ thương đó…

Có thể là bây giờ…có thể là mãi mãi…



-Đúng…Là cô ấy…

-Cô ấy ạ? Đại ca định…bắt cóc ư? Không phải là…

-Phải…Đưa cô ấy về đây…Nhẹ nhàng thôi…hoặc là đừng mong giữ lấy mạng…

-Đã đến lúc rồi! Chị Hiểu Minh của em ạ…!Chị phải trả lời và lựa chọn thôi!



-Hôm qua,anh tớ đã nói với cậu những gì? Mỹ Đan cầm tay Linh Linh,vui vẻ hỏi.

-Có…Mà cũng không có gì cả…

-Tớ…Thấy cậu là người con gái tàn nhẫn nhất trong số những người mà mình gặp đấy!Đừng để anh ấy đau khổ nữa…

Cô cười…chính xác hơn là cô không biết trả lời ra sao nữa…

-Này! Mỹ Đan đập nhẹ vào vai cô.-Sao thất thần thế? Tớ phải về đây. Vừa nói cô bạn bước vào chiếc xe vẫy tay rồi đi thẳng.

Cô mà nhẫn tâm ư? Cũng có thể!

Có lẽ một ai đó nếu trải qua những chuyện như vậy thì biết đâu sẽ còn tàn nhẫn hơn nhiều…

Bây giờ cô không muốn về phòng trọ một chút nào…

Nơi đó thật cô đơn và lạnh lẽo…

-Chị là Hiểu Minh? Chiếc BMW đậu lại chắn ngang đường cô đi,một tên con trai ló mặt ra.

Trời không nắng…cô nhìn người trước mặt mình…Hình như cô chưa từng gặp…

-Anh Hàn Quân muốn gặp cô đấy! Một cô gái nữa cũng nhìn cô qua cửa kính xe…Nhưng cô biết người này…Cô gái có mái tóc sư tử màu hung đỏ…-Còn không mau lên xe?

Cô gái kia là người của Hàn Quân…Vậy thì đúng…Hàn Quân đang tìm cô…

…Dù cậu ta có là Cao Vũ đi chăng nữa thì cô vẫn luôn tin rằng cậu sẽ không hại cô…Ít nhất là thế…



Chiếc xe lao nhanh vun vút…Đường phố đông và nhộn nhịp…

Nó dừng lại trước một căn biệt thự màu đen bí ẩn…

-Tôi sẽ dẫn cô vào gặp đại ca…Cô gái này hôm nay trông có vẻ khác hẳn…Không kênh kiệu như trước nữa,mà thay vào đó là cái gì đó rất nghiêm túc.

-Khoan đã! Triệu Triệu! Tên con trai gọi giật lại.-Cẩn thận đấy! Đừng làm gì cô ấy!

Căn nhà này,ngoài hàng rào chắn cao gấp ba lần bình thường thì đường vào bên trong được bao quanh bởi hai hàng cây xanh mướt,những con đường ngoằn ngoèo như cố tình làm cho người bước trên nó như lác vào một mê cung huyền bí.

Linh Linh im lặng đi theo sau cô gái…Dù hơi sợ…Căn nhà này không xa ngôi trường trước của cô là mấy vậy thì tại sao Hàn quân lại phải đến ở căn gác xép tồi tàn đó?

Rốt cuộc cậu là ai? Là ai?...

Phía cổng vào,một vài cái cây đang mùa rụng lá…đỏ rực…

Cô gái đưa vòng cô ra sau căn biệt thự. Mở ra một tầng hầm tối om dẫn cô vào lòng đất…Mùi ẩm ướt…

Bậc thang thứ tư…cô gái đi trước đột ngột dừng lại…

-Trói cô ta lại! Còn chưa kịp hiểu lí do thì hai tên lạ mặt từ hai bên đã xông ra giữ chặt lấy cô…

-Thả tôi ra! Thả tôi ra! Chẳng phải các ngươi đưa tôi đến gặp Hàn Quân hay sao? Đầu óc cô phút chốc rối bời…Hàn Quân bắt cô…Lòng tin tưởng vô hình ấy bây giờ như bị chà đạp…và đau…khủng khiếp…

-Anh Cao sẽ đến đây ngay! Đợi chút đi! Nói rồi cô gái quay lên phía cửa hầm bỏ cô lại một mình.

Nơi tầng hầm được chạm trổ một cách kì dị…chút ánh sáng yếu ớt hắt lên từ cuối tầng.

Linh Linh nhắm mắt…cô nghe thấy tiếng gió ùa qua nơi này…một điềm báo không lành chăng?



-Linh Linh đang ở nhà tôi! Anh có thể đến được không K.E.S.T? Hàn Quân vừa cầm điện thoại,gõ tay lên bàn từng ngón một.

-Linh Linh ?

-Đến ngay đi! Tất cả sẽ được giải quyết trong hôm nay…

Đại ca…

-Đại ca!

Cô ngẩng lên,Hàn Quân đang đi xuống và theo sau là K.E.S.T.

-Linh Linh! Em có sao không? K.E.S.T chạy lại anh tháo dây thừng trên tay cô ra.

-Hàn Quân! Chuyện này là thế nào? Linh Linh nhìn cậu…Không tin vào mắt mình.

Ánh mắt của cậu bây giờ khác xa vô cùng với HÀn Quân của kí ức…

-Sẽ chưa ai có thể ra khỏi nơi này nếu chưa có lệnh của tôi!Kể cả chị nữa,chị Hiểu Minh ạ!

Tất cả những chuyện này…là sao? Cô lắc mạnh đầu…Người trước mặt…

Hàn Quân không tỏ thái độ gì…Cậu không dám…đủ can đảm để nhìn cô gái trước mặt…

K.E.S.T từ sau tiến lại,kéo Linh Linh sát lại gần anh hơn.

-Nếu có chuyện gì thì cũng chỉ có tôi và anh,không liên quan gì đến cô ấy!

-Sao lại không? Cậu nhìn sang Linh Linh.-Đúng không chị!

-Cậu gặp tôi là có mục đích,phải không?

Sau câu nói đó,Hàn Quân chợt cười,cười rất lớn.

-Đúng! Tôi đến đây là có mục đích nhưng gặp chị là hoàn toàn tình cờ.Cho đến khi…Mắt cậu dừng lại ở K.E.S.T.-Cho đến khi phát hiện ra chị là Hoàng Linh Linh chứ không phải là Hoàng Hiểu Minh.

-Tại sao cậu muốn hại tôi…? K.E.S.T điềm nhiên hỏi,anh nắm tay Linh Linh chặt hơn.

-Vì cuộc hôn nhân ngu ngốc mà ba má anh đã sắp xếp,nó khiến tôi và ba tôi bất hòa với nhau cho tới lúc ông ấy chết! Hàn Quân nhắm mắt,trông cậu có vẻ đau khổ.

-Tôi cũng nghĩ thế…nhưng tại sao khi tôi cho người đánh trả…đám người đó đâu phải là đối thủ của Cao Vũ_một côn đồ có tiếng như anh?

-Đừng nghĩ tôi tốt như vậy…Trong ngày hôm đó anh đau hơn…hay tôi đau hơn? Bạn gái anh bị chính người của anh đánh cho ngất đi!...Tôi…

-Thôi im đi! Linh Linh hét lên…Cô khóc…-Hóa ra…Hóa ra…Tiếng nức nở òa vào cùng nước mắt.-Hóa ra đó là một vở kịch..Cậu lợi dụng tôi…Linh Linh đau đớn-Tôi đã tin cậu…Cậu làm tôi đau…

-Sẽ không sao đâu! K.E.S.T lau nước mắt cho cô.-Anh sẽ bên em..

Hàn Quân từ từ tiến lại,cậu cầm lấy bàn tay đang run run của cô.

-Mọi chuyện đáng ra là thế! Theo kế hoạch thì phải thế…Tôi sẽ phải nhìn chị bị đánh rồi cười nhưng…chính tôi đã phá vỡ kế hoạch hoàn hảo đó.Cậu đặt tay vào ngực trái.-Trái tim tôi…Nó không cho phép nhìn chị bị đánh.Em cũng thấy đau…Đau hơn nhiều lần. Cao Vũ này lần đầu tiên biết hối hận là vì chị đấy! Chị hiểu không? Hàn Quân siết chặt tay cô…

Những ngón tay nhỏ bé khẽ cựa quậy….Cậu vội vàng buông ra..Sợ làm nó đau…

-Cậu biết tôi là Hoàng Linh Linh khi nào?

Ánh đàn phản chiếu bóng cậu và K.E.S.T như tạc hai bức tượng hoàn mỹ đặt cạnh nhau.

-Từ lúc thông tin về chị được công bố,thấy ảnh trong máy chị…Đọc nhật kí của Tiểu Long trong máy của chị…và khẳng định khi thấy vẻ mặt chị lúc chị trông thấy con gái bà chủ nhà có tên là Linh Linh.

-Nhật kí của Tiểu Long? Chẳng phải cậu không mở được mật mã sao?

-Chị khinh thường em quá đấy! Từ sau khi nghi ngờ,em đã cho người điều tra về chị và…kết quả không tồi chút nào.

-Rốt cuộc cậu muốn gì? K.E.S.T hỏi…không mấy vui vẻ khi thấy cô khóc.

-Chị có biết là Tiểu Long,anh ấy đã yêu chị từ rất lâu rồi không? Hàn Quân phớt lờ câu hỏi của K.E.S.T ,vẫn chăm chú vào khuôn mặt Linh Linh.

-Cậu nói sao?...Tiểu Long…Không thể nào…Tôi là em gái…của anh ấy mà…

Sững sờ…Bất ngờ…Hối hận…

-Là sự thật…là sự thật sao…?

Cảm giác tội lỗi…cô khóc.

-Là vậy đấy…Nhưng anh ấy là người hoàn hảo.Im lặng để nhìn chị hạnh phúc bên người khác còn em thì không.Em thà chết chứ không thể sống mà để người con gái mình yêu đi bên bất cứ ai…

Hàn quân nói,đưa tay ra sau. Tên đệ tử khép nép đặt lên tay cậu một khẩu súng.

-Ba chúng ta sẽ chỉ có hai người được ra khỏi đây,chị có thể quyết định. Khẩu sung được đặt lên tay của cô.-Nó chỉ có một viên đạn duy nhất thôi,hoặc em hoặc K.E.S.T phải chết.Chỉ có như thế thì mọi chuyện mới có thể được giải quyết.

Trời bỗng nổi sấm chớp..phải chăng là sẽ có mưa?

Là cô sẽ quyết định sao?

Trời bỗng nổi sấm chớp…phải chăng là sẽ có mưa?

Sao Hàn Quân lại chọn cách này?

Cô không thể giết cậu,người bên cô trong lúc cô tuyệt vọng nhất,người làm cô cười trong lúc cùng cô đau khổ,người duy nhất cho cô cảm giác trong gia đình….cậu em trai duy nhất…

Với K.E.S.T lại càng không thể.cô nợ anh quá nhiều,vả lại tình cảm anh dành cho cô quá lớn,anh là người đầu tiên cho cô biết tình yêu…hương vị đầu đời…

Chỉ có hai người được ra khỏi nơi này…

Vậy còn cô? Cô sống để làm gì chứ?

Cô đã làm K.E.S.T đau lòng…

Một người con gái làm người khác phải sợ…Phải tổn thương…

Làm anh trai đau khổ…

Bằng cách này hay cách khác thì mọi thứ sẽ tan biến hết…

Ba và anh trai đang chờ cô đoàn tụ,cô phải nói lời xin lỗi với Tiểu Long.

Linh Linh nhìn K.E.S.T và Hàn Quân một lần…

Nhắm mắt…Bóp cò…

Phát súng này sẽ giúp cô giải thoát

”Linh Linh!”

“chị Hiểu Minh”

Đừng!

Hãy để sự đau khổ này tan vào mây khói…

Hãy để trái tim này ngủ yên dưới lòng đất…

Nhưng…xin hãy để những tình cảm cho con người nơi đây mãi mãi là vĩnh hằng…

Ngoài kia,đã thôi không sấm chớp nữa…

Bầu trời hé lộ một vài tia nắng cuối ngày…

Một chiếc lá nhẹ nhàng đáp mình xuống đất…

Một ngày…10 năm sau…nắng dần chìm về cuối trời…

Ba con người mang hoa đặt lên nấm mộ…hoa mọc đầy…cười tươi trong gió…

-Cảm ơn vì những gì mà người này đã để lại cho cuộc sống.Cô gái quay lại nhìn người cùng đi với mình.

-Mẹ ơi! Thế đây là người đặc biệt của ba phải không ạ?

-Đúng rồi! Hãy đặt hoa lên và cảm ơn người đó đi.

Chàng trai có đôi mắt như sương phủ quay mặt nhìn sang hướng khác.

Bia mộ được làm từ đá…Hoàng hôn xám màu,nhạt nhòa…Tấm ảnh trên bia như đang mỉm cười.

Ở đâu đó thì người đó luôn ở bên gia đình nhỏ…

-Mama! Hôm nay là ngay đặc biệt nhé! Con được tới thăm người đặc biệt… Đứa trẻ dễ thương,cười chúm chím lộ hàm răng sún khẽ nghịch mấy cái áo của mẹ,rồi vươn vai.

-Nào,hơn mười giờ rồi…Đợi ba thế là được rồi đấy,ngủ đi thôi! Căn phòng sang trọng,lung linh đẹp như chính chủ nhân của nó vậy.

-Nhưng ba vẫn chưa về! Thằng bé nũng nĩu.-Mẹ cho con đợi ba thêm chút nữa nhé,ngày này năm nào ba cũng về muộn.Còn say nữa,ba có bao giờ thế đâu.À! Lúc nãy ba nghe điện thoại của ai đó.Nhé mẹ…Mẹ kể con nghe về người đặc biệt của ba được không ạ?

Mái tóc mượt mà chúc mũi vào cậu con,tiếng cười trong trẻo vang lên

-Đi mà mẹ…

-Chuyện kể rằng ba con ngày xưa….

Thằng bé im lặng nghe kể,thỉnh thoảng lại dụi đầu vào lòng mẹ.

-…Và thế là một ngôi sao nữa lại bay lên bầu trời…Một người nữa lại ra đi…Nếu không có người đặc biệt này thì sẽ không có chuyện giữa ba và mẹ phải không nào…

Cô gái quay xuống,trìu mến nhìn cậu bé ngủ ngon lành… -Và không có cả con nữa,con trai ạ?

-Cậu chủ đã về rồi thưa bà! Cậu…Cậu…Người giúp việc sợ hãi mở cánh cửa ,khép nép…

-Cậu say phải không? Thôi,bà về phòng đi,tôi sẽ ra ngay…

Ánh sáng hồng chiếu nhẹ lên chiếc thảm đặt giữa phòng,

-anh lại say vào ngày này nữa rồi! Cô gái đứng mỉm cười lắc đầu.-Anh sẽ làm con sợ…

Chàng trai kéo mạnh chiếc calavat rồi nằm mạnh xuống ghế.

-Em biết là sẽ say…mà…Sao vẫn đợi? Anh xin lỗi…

-Trà giải rượu đây! Cô gái đặt trà xuống bàn.

-Em đúng là ngốc mà. Sao lại yêu anh chứ? Sao lại yêu K.E.S.T? K.E.S.T kéo cô vào lòng.-Anh sẽ chỉ say mỗi hôm nay thôi,được không? Trông như anh đang cười,vẻ hạnh phúc. –Hôm nay,đã có cô gái đòi cướp chồng em đấy!

-Cô ta có cướp được không? Cô lấy tay anh gối đầu lên,hỏi vui.

-Nếu cô ta cướp được,em nghĩ anh có về đây không? Bọn anh đã đi bar đấy…Cô ấy còn…

-Còn làm gì…

Anh đặt tay anh lên môi cô.-Xuỵt! Không được nói nữa.Hơi cồn phả vào mặt cô,hơi nhăn mặt một chút.-Em ghen rồi chứ gì?

Lắc đầu…

Cô gạt tay anh ra.

-Không được,phải giữ nó lại.Anh lên tiếng.-Nó không thể là của ai khác ngoài anh. Bây giờ…mãi mãi…

K.E.S.T hôn cô gái. Bàn tay nhẹ nhàng nới từng nút áo của mình.

Đôi môi cô mềm mại…Môi anh quyện vào nhau…

-Em biết lý do tại sao anh muốn say vào ngày này không?

-Không…

-Thế sao em không hỏi? Anh cắn nhẹ tai cô.

-Em muốn anh tự nói ra…

-Linh Linh! Vì anh muốn em là của anh…Và anh đã từng mất em,nên anh hiểu cảm giác của Cao Vũ…Hắn ta chắc chắn rất đau lòng nhưng vì hắn thì em mới còn sống.Anh đang chịu ơn huệ của hắn. Anh không muốn thế một chút nào…nhưng nếu mất em…Anh sẽ chết mất…

K.E.S.T hôn nhẹ lên ngực Linh Linh.

-Em thật ngốc nhưng anh lại yêu em.Nếu như em…ngày hôm đó…thì anh cũng sẽ đi cùng em…Và có lẽ cả Hàn Quân của em cũng thế!

Linh Linh im lặng,cô đan tay mình vào tay của K.E.S.T,tay anh ấm áp…

Dưới ánh đèn của phòng khách…êm êm…



-Đấy,ba mẹ cháu đang hôn nhau. Xuỵt! Bà đừng nói to kẻo họ nghe thấy bây giờ.

-Cháu còn nhỏ,vào ngủ đi! Bà ** bịt mắt cậu bé,hai bà cháu đứng cạnh vách tường thì thầm to nhỏ.

-Im lặng nào! Cậu bé ra hiệu,bàn tay bé xinh đưa qua lại.-Thế là nhờ nụ hôn của ba K.E.S.T,nàng công chúa Linh Linh đã hết buồn phải không bà…Thế là câu truyện cũng kết thúc bà nhỉ….


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status