———
Trương Quý tươi cười và hạnh phúc, như kinh hồng thoáng qua, liền không còn đây nữa.
Ngoại trừ Mạc Dực, ba người Nhạc Trừng, An Lăng, Mộ Dung Duy đều vô thức muốn pha trò để Trương Quý cười thêm một lần.
Bọn họ bắt đầu trên bàn ăn thay phiên nhau nói giỡn, kể những câu chuyện thú vị đã từng nghe mà bình thường ắt phải cười ngất đến nửa ngày, thế nhưng Trương Quý chỉ mắt điếc tai ngơ.
Nhạc Trừng đề nghị đưa Trương Quý ra ngoài hóng gió, dù sao thanh niên trẻ tuổi đối với xe thể thao tốc độ cao là trời sinh say mê cuồng nhiệt. Kết quả, Trương Quý chẳng có chút nào gọi là tự hào khi ngồi trên chiếc xe thể thao kia, biểu hiện này cùng với vẻ mặt khi ngồi bên bàn ăn hoàn toàn không có gì khác biệt.
Bọn họ dặn dò đầu bếp làm những món Trương Quý thích ăn, tìm kiếm đủ loại quà tặng phỏng chừng Trương Quý sẽ hứng thú. Mộ Dung Duy đoán rằng với cá tính của Trương Quý cậu sẽ thích những sản phẩm điện tử, liền mua tặng một bộ Pocket PC[1] cùng máy MP4 đời mới. Vậy mà Trương Quý đến chạm một cái cũng không hề chạm, mỗi ngày chỉ cầm túi xách của mình.
An Lăng hao tốn tâm tư, tặng cậu một chiếc điện thoại di động mẫu mã mới nhất. May mắn thay, Trương Quý cuối cùng cũng có chút phản ứng. Sau khi thở dốc nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại kia, trên mặt Trương Quý xẹt qua một tia phẫn hận, vung tay trực tiếp ném qua cửa sổ.
Giống như trong từ điển của Trương Quý không hề có chữ ‘Cảm động’ vậy.
“A Quý có phải thiếu dây thần kinh không thế?” Mộ Dung Duy lại không thể không đưa ra giả thiết này.
Hắn hiện tại bắt đầu nghiên cứu y học, vừa mới nhập môn, mỗi ngày đã đều là thần kinh, thần kinh và thần kinh, kết quả ngay lập tức bị Mạc Dực cười nhạo “Không phải thiếu, mà là hơn một cái.”
“Hơn? Hơn một cái gì?”
“Dây thần kinh chuyên mang thù.”
An Lăng nói “A Dực, cậu đối với A Quý nghiên cứu thật sự kỹ càng a.”
Mạc Dực lãnh như băng cười.
Trong bốn người, thời gian hắn tiếp xúc với Trương Quý là nhiều nhất.
Nhưng phương pháp bọn họ dùng, cùng với Mạc Dực đều vô dụng như nhau?
Trương Quý kiêu hãnh như một ngọn thương, cậu quật cường đến mức có thể đem chính mình mài đến chết.
Nhưng cậu không quan tâm, như vậy so với bất luận thứ gì lại càng tổn hại hơn thảy.
Nhạc Trừng vẫn chưa bỏ cuộc “Không phải có câu tục ngữ ‘Có công mài sắt, có ngày nên kim’ sao?” [2]
Mạc Dực cười nói “Các cậu cứ việc thử.”
Trương Quý lợi hại, bọn Nhạc Trừng chưa từng lĩnh giáo qua, cho nên ngày đó đều giống Mạc Dực cố gắng hết sức.
Kết quả có thể dự đoán.
Sau nhiều phen nỗ lực, Trương Quý cùng lúc ban đầu không có điểm gì thay đổi, vẫn đồng dạng im lặng đến lạnh lùng, dường như đem ngôn ngữ cơ thể trở thành một tường băng ngăn cách bản thân cùng đám người cậu chán ghét, đóng băng tất cả, mặc dù biết chính mình cũng sẽ lạnh run cầm cập, lại còn vô cùng khó chịu.
Không ai có thể chịu được sự lãnh đạm như thế này trong một thời gian dài.
Trương Quý kiên nhẫn cho kẻ khác xem thế là đủ rồi. Rất nhanh, ngay cả Nhạc Trừng cũng không tiếp tục được nữa, cho dù là ngốc tử, cũng sẽ không muốn cùng Trương Quý đấu nhẫn nại.
Phải so sao?
So với thực tế còn tốt hơn chán.
Sau một thời gian lệch khỏi quỹ đạo, cuối cùng vẫn trở về theo con đường ban đầu.
Bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhiều ít đều có chút tương thông.
An Lăng đầu tiên mở lời “Nghỉ ngơi hai tuần rồi, hẳn là không còn gì lo ngại nữa.”
Ánh mắt quỷ dị trong không trung trao đổi, chốc lát đều ngầm hiểu.
“Nhạc Trừng, cậu hỏi Lâm Thiếu một chút xem cậu ta có tới được không.”
“Ok.”
So với Trương Quý, Lâm Thiếu thật sự vô cùng nhu thuận đến lạ thường, vừa gọi một tiếng, đúng sáu giờ tối ngày thứ năm đã xuất hiện, tự nhiên nhàn nhã đứng trước cổng biệt thự.
Vừa vào liền cao giọng hỏi “Ai nhớ tôi đấy?”
An Lăng vẻ biếng nhác cất tiếng trả lời “Đương nhiên là Nhạc Trừng.”
Lâm Thiếu đi đến nhà ăn, đảo mắt một cái đã an tọa tại vị trí thuận lợi nhất nhìn bốn đại công tử anh tuấn, nhướn mi hướng An Lăng vấn tội “Cậu chắc là cậu không nhớ tôi chứ?”
Rồi vòng quanh bàn ăn một vòng, cúi đầu xuống như một nữ vương đầy cao quý, hôn môi từng người một, mới ngồi vào ghế dành cho mình, ngửa đầu thích ý thở dài “Được bốn mỹ nam ngồi vây chung quanh cảm giác thật tuyệt.”
An Lăng vỗ vỗ đùi “Lâm Thiếu, lại đây.”
Lâm Thiếu lườm hắn một cái “Này, mấy người còn chưa thu phục được A Quý đấy hả?”
Mộ Dung Duy nói “Từng bước từng bước một, trước thu phục cậu, sau đến cậu ta.”
Lâm Thiếu ở đây chọc người yêu thích không thôi, cùng hắn tán tỉnh, nói lời mờ ám cảm giác thật tốt.
Hắn cùng Trương Quý hoàn toàn tương phản, nói chuyện không kiêng nể gì, lại thức thời hiểu biết nội tình.
Đang lúc cười đùa, Trương Quý đã trở về.
“A Quý, tôi tới nữa nè.” Lâm Thiếu cách bàn ăn, duỗi tới cầm ngón tay Trương Quý, chớp chớp mắt.
Mạc Dực bắt lấy tay hắn, nắm cổ tay “Lại nghịch ngợm gây sự, đừng trêu chọc cậu ta.”
Mộ Dung Duy nghe thấy liền giương mắt liếc xéo.
Nhiều người như vậy, thế nhưng khiêu khích Trương Quý lợi hại nhất, là chính Mạc Dực hắn mới đúng.
Đồ ăn được bưng lên, Lâm Thiếu vui sướng, hài lòng tươi cười “Sao mấy cậu lại biết tôi thích ăn vịt quay vậy?”
“Ăn đi, đến lúc cậu béo phì ra thì đừng hối hận.”
“Béo một chút sờ mới thích.” Lâm Thiếu vừa ăn vừa ngả ra xa nhìn An Lăng “Thiếu hiểu biết.”
Nhạc Trừng bên cạnh kéo y lại, nói với An Lăng “An Lăng, tôi giúp cậu giáo huấn tiểu tử này.”
An Lăng hừ một tiếng “Nhịn không được muốn bính thì bính đi, đừng lấy đây ra làm cớ.”
Lâm Thiếu mặc ý để Nhạc Trừng hôn, cười khanh khách, rồi lại rên rỉ nói “Nhạc Trừng à, quả thật phải cùng các cậu ngoạn mới đã nghiền.”
“Sao thế? Bạn mới không thỏa mãn được cậu à?”
Bọn họ trong lúc tối động tình, Trương Quý vẫn buông suy nghĩ, coi như không nhìn thấy, cơm nước xong, đứng lên muốn đi thư phòng.
“A Quý.” Mạc Dực gọi cậu lại “Đi phòng tắm tắm rửa một cái, sau đến phòng Mộ Dung Duy đợi chúng ta.”
Trương Quý cả người chợt cứng ngắc.
Lâm Thiếu cùng Nhạc Trừng vừa dứt một cái hôn thật sâu, cũng quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn Trương Quý.
An Lăng dùng ngữ khí đầy thương lượng nói với Lâm Thiếu “Lâm Thiếu, cậu giúp được không?”
Lâm Thiếu tả hữu xem xét, biết được ánh mắt của bốn người là không hề nói giỡn, rất nhanh liền hiểu, đứng lên đi đến bên người Trương Quý đang cứng ngắc kia, ôn hòa cười “A Quý, chúng ta cùng đi.”
Hắn cầm tay Trương Quý, bàn tay bình thường cầm cọ đầy linh hoạt, giờ đã lạnh như băng.
“A Quý, đi thôi.” Lâm Thiếu hạ thấp thanh âm, chỉ có bạn bè thân mật mới dùng ngữ điệu như thế.
Y so với Trương Quý càng hiểu rõ bọn công tử nhà giàu muốn làm gì thì làm này. Ngoan ngoãn làm tốt, có thể rất khoái nhạc, nhưng trái lời, sẽ bị chỉnh thật sự thảm.
Lâm Thiếu làm rất tốt, như vậy không có nghĩa là y không biết hậu quả của việc không nghe lời.
Nếu Trương Quý còn tiếp tục chần chờ, khiến cho cả bốn đại ma vương cùng cậu đi vào nhà tắm, hậu quả so với một mình Trương Quý đi tắm rửa sẽ thảm hơn cả vạn lần.
“A Quý?” Lâm Thiếu nắm lấy tay cậu, căng thẳng xiết chặt.
Trương Quý rốt cuộc nâng mí mắt, con ngươi tối tăm nhìn y một cái.
Đối với sự thông minh của Trương Quý, Lâm Thiếu phi thường kinh ngạc.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Trương Quý giống như nhanh chóng hiểu được mọi chuyện. Cậu cấp cho Lâm Thiếu một ánh mắt rất nhỏ, cơ hồ nhìn không ra, nói rằng cậu không dũng cảm như vậy đâu, rồi bắt đầu di chuyển cước bộ.
Ngay cả Lâm Thiếu cũng cảm thấy được, ánh mắt Trương Quý tràn ngập ma lực.
Đi theo phía sau, Lâm Thiếu gần sát lại Mạc Dực, hạ giọng hỏi “Phải súc ruột sao?”
Mạc Dực lắc đầu.
Lâm Thiếu nhẹ nhõm thở ra một hơi, hoàn hảo, xem ra đêm nay chỉ là luyện tập một chút thôi.
Sau khi Lâm Thiếu theo Trương Quý lên lầu, mấy người còn lại cơm nước xong, cũng đều lên tắm rửa.
Không bao lâu, một đám đại công tử nhà giàu dáng người cực chuẩn mặc áo ngủ, đi vào phòng của Mộ Dung Duy.
An Lăng đảo mắt nhìn xung quanh phòng, hỏi Mộ Dung Duy “A Quý đâu?”
Mộ Dung Duy nhún nhún vai.
Mạc Dực nói Trương Quý ở trong phòng chờ bọn hắn, kỳ thực, bọn họ so với Trương Quý còn tới sớm hơn.
Cách hai tuần, thời gian tựa hồ trở nên dài đằng đẵng, giống như hơi men nhẹ nhàng tỏa ra từ ly rượu mạnh.
Mỗi người đều hết sức kìm nén cơn kích động, giống như bị ai đó cào vào chỗ ngứa trong lòng. Có lẽ càng khó với tới càng khiến cho người ta ao ước hơn. Khao khát Trương Quý nằm trong lòng bọn họ, dưới đội bàn tay của họ mà không thể đè nén tiếng rên rỉ thở dốc, nghĩ đến đó khố hạ liền một trận khô nóng, cuồn cuộn nổi lên.
Một lúc thật lâu, mới có tiếng bước chân từ hành lang truyền đến. Lâm Thiếu lau mái tóc ướt sũng xuất hiện ở cửa, thấy bốn người đang ngồi dựa vào ghế chờ, bĩu môi “Mấy người thật đúng là tích cực.”
“A Quý đâu?”
“Sẽ mau ra thôi.” Lâm Thiếu lau lau thật mạnh, rồi thuận tay quăng khăn cho An Lăng, ngồi vào bên giường “Nhìn cậu ta cắn răng tắm rửa, người không ngừng run run, thật đáng thương.”
Khi nói những lời này, bên ngoài cửa lại có tiếng động.
Lần này Trương Quý rốt cục đi tới, mái tóc ẩm ướt, bọt nước vẫn còn đọng trên ngọn tóc, thỉnh thoảng một vài giọt lại nhỏ nhỏ xuống, hai má vì sau khi tắm nước ấm mà thêm chút hồng hào.
Thế nhưng mà, không có run run giống như Lâm Thiếu nói.
Thoạt nhìn, còn thẳng sống lưng, rất lãnh tĩnh.
Vẻ mặt mang theo nét lạnh lùng, đứng ở cửa, cùng Lâm Thiếu tựa tựa giống nhau, quét mắt nhìn đám người trong phòng một cái, nhưng ánh mắt so với Lâm Thiếu hoàn hoàn bất đồng.
Ánh mắt Lâm Thiếu ám muội, nóng bỏng, thực trêu chọc lòng người.
Ánh mắt Trương Quý ngược lại rất lạnh, rất quật cường, rất ẩn nhẫn, lãnh đến kiêu ngạo, không hề liêu nhân, nhưng trực tiếp khiến cho dã tính cùng cuồng tính chôn sâu tận đáy lòng mỗi người bộc phát trào ra, tuy có thể làm cho người ta lạnh run một cái, rồi sau đó nhiệt huyết ầm ầm xông lên não, hận không thể đem cậu xé nát nuốt vào trong bụng.
Cùng với ánh mắt ấy, mùi sữa tắm thoang thoảng trong không khí, tất cả biến thành mồi thuốc kích tình mãnh liệt.
An Lăng giữ bả vai Trương Quý “A Quý, đến đây thôi.”
A Quý bị hắn đẩy lên giường, Mộ Dung Duy giương tay, từ phía sau ôm lấy cậu, ghé vào vành tai tinh tế vẫn còn một chút ướt, nhẹ nhàng phà khí “Đừng sợ, lần này cam đoan không làm đau cậu. Chúng ta chỉ làm một lần.”
———————-
[1] Pocket PC: Là cái hình dưới. Cái này cùng với MP4 nghe có vẻ không được hiện đại lắm nhể? Bi giờ phải là ai phôn 5 với máy tính bảng mới đúng kà =)))))
Trương Quý tươi cười và hạnh phúc, như kinh hồng thoáng qua, liền không còn đây nữa.
Ngoại trừ Mạc Dực, ba người Nhạc Trừng, An Lăng, Mộ Dung Duy đều vô thức muốn pha trò để Trương Quý cười thêm một lần.
Bọn họ bắt đầu trên bàn ăn thay phiên nhau nói giỡn, kể những câu chuyện thú vị đã từng nghe mà bình thường ắt phải cười ngất đến nửa ngày, thế nhưng Trương Quý chỉ mắt điếc tai ngơ.
Nhạc Trừng đề nghị đưa Trương Quý ra ngoài hóng gió, dù sao thanh niên trẻ tuổi đối với xe thể thao tốc độ cao là trời sinh say mê cuồng nhiệt. Kết quả, Trương Quý chẳng có chút nào gọi là tự hào khi ngồi trên chiếc xe thể thao kia, biểu hiện này cùng với vẻ mặt khi ngồi bên bàn ăn hoàn toàn không có gì khác biệt.
Bọn họ dặn dò đầu bếp làm những món Trương Quý thích ăn, tìm kiếm đủ loại quà tặng phỏng chừng Trương Quý sẽ hứng thú. Mộ Dung Duy đoán rằng với cá tính của Trương Quý cậu sẽ thích những sản phẩm điện tử, liền mua tặng một bộ Pocket PC[1] cùng máy MP4 đời mới. Vậy mà Trương Quý đến chạm một cái cũng không hề chạm, mỗi ngày chỉ cầm túi xách của mình.
An Lăng hao tốn tâm tư, tặng cậu một chiếc điện thoại di động mẫu mã mới nhất. May mắn thay, Trương Quý cuối cùng cũng có chút phản ứng. Sau khi thở dốc nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại kia, trên mặt Trương Quý xẹt qua một tia phẫn hận, vung tay trực tiếp ném qua cửa sổ.
Giống như trong từ điển của Trương Quý không hề có chữ ‘Cảm động’ vậy.
“A Quý có phải thiếu dây thần kinh không thế?” Mộ Dung Duy lại không thể không đưa ra giả thiết này.
Hắn hiện tại bắt đầu nghiên cứu y học, vừa mới nhập môn, mỗi ngày đã đều là thần kinh, thần kinh và thần kinh, kết quả ngay lập tức bị Mạc Dực cười nhạo “Không phải thiếu, mà là hơn một cái.”
“Hơn? Hơn một cái gì?”
“Dây thần kinh chuyên mang thù.”
An Lăng nói “A Dực, cậu đối với A Quý nghiên cứu thật sự kỹ càng a.”
Mạc Dực lãnh như băng cười.
Trong bốn người, thời gian hắn tiếp xúc với Trương Quý là nhiều nhất.
Nhưng phương pháp bọn họ dùng, cùng với Mạc Dực đều vô dụng như nhau?
Trương Quý kiêu hãnh như một ngọn thương, cậu quật cường đến mức có thể đem chính mình mài đến chết.
Nhưng cậu không quan tâm, như vậy so với bất luận thứ gì lại càng tổn hại hơn thảy.
Nhạc Trừng vẫn chưa bỏ cuộc “Không phải có câu tục ngữ ‘Có công mài sắt, có ngày nên kim’ sao?” [2]
Mạc Dực cười nói “Các cậu cứ việc thử.”
Trương Quý lợi hại, bọn Nhạc Trừng chưa từng lĩnh giáo qua, cho nên ngày đó đều giống Mạc Dực cố gắng hết sức.
Kết quả có thể dự đoán.
Sau nhiều phen nỗ lực, Trương Quý cùng lúc ban đầu không có điểm gì thay đổi, vẫn đồng dạng im lặng đến lạnh lùng, dường như đem ngôn ngữ cơ thể trở thành một tường băng ngăn cách bản thân cùng đám người cậu chán ghét, đóng băng tất cả, mặc dù biết chính mình cũng sẽ lạnh run cầm cập, lại còn vô cùng khó chịu.
Không ai có thể chịu được sự lãnh đạm như thế này trong một thời gian dài.
Trương Quý kiên nhẫn cho kẻ khác xem thế là đủ rồi. Rất nhanh, ngay cả Nhạc Trừng cũng không tiếp tục được nữa, cho dù là ngốc tử, cũng sẽ không muốn cùng Trương Quý đấu nhẫn nại.
Phải so sao?
So với thực tế còn tốt hơn chán.
Sau một thời gian lệch khỏi quỹ đạo, cuối cùng vẫn trở về theo con đường ban đầu.
Bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhiều ít đều có chút tương thông.
An Lăng đầu tiên mở lời “Nghỉ ngơi hai tuần rồi, hẳn là không còn gì lo ngại nữa.”
Ánh mắt quỷ dị trong không trung trao đổi, chốc lát đều ngầm hiểu.
“Nhạc Trừng, cậu hỏi Lâm Thiếu một chút xem cậu ta có tới được không.”
“Ok.”
So với Trương Quý, Lâm Thiếu thật sự vô cùng nhu thuận đến lạ thường, vừa gọi một tiếng, đúng sáu giờ tối ngày thứ năm đã xuất hiện, tự nhiên nhàn nhã đứng trước cổng biệt thự.
Vừa vào liền cao giọng hỏi “Ai nhớ tôi đấy?”
An Lăng vẻ biếng nhác cất tiếng trả lời “Đương nhiên là Nhạc Trừng.”
Lâm Thiếu đi đến nhà ăn, đảo mắt một cái đã an tọa tại vị trí thuận lợi nhất nhìn bốn đại công tử anh tuấn, nhướn mi hướng An Lăng vấn tội “Cậu chắc là cậu không nhớ tôi chứ?”
Rồi vòng quanh bàn ăn một vòng, cúi đầu xuống như một nữ vương đầy cao quý, hôn môi từng người một, mới ngồi vào ghế dành cho mình, ngửa đầu thích ý thở dài “Được bốn mỹ nam ngồi vây chung quanh cảm giác thật tuyệt.”
An Lăng vỗ vỗ đùi “Lâm Thiếu, lại đây.”
Lâm Thiếu lườm hắn một cái “Này, mấy người còn chưa thu phục được A Quý đấy hả?”
Mộ Dung Duy nói “Từng bước từng bước một, trước thu phục cậu, sau đến cậu ta.”
Lâm Thiếu ở đây chọc người yêu thích không thôi, cùng hắn tán tỉnh, nói lời mờ ám cảm giác thật tốt.
Hắn cùng Trương Quý hoàn toàn tương phản, nói chuyện không kiêng nể gì, lại thức thời hiểu biết nội tình.
Đang lúc cười đùa, Trương Quý đã trở về.
“A Quý, tôi tới nữa nè.” Lâm Thiếu cách bàn ăn, duỗi tới cầm ngón tay Trương Quý, chớp chớp mắt.
Mạc Dực bắt lấy tay hắn, nắm cổ tay “Lại nghịch ngợm gây sự, đừng trêu chọc cậu ta.”
Mộ Dung Duy nghe thấy liền giương mắt liếc xéo.
Nhiều người như vậy, thế nhưng khiêu khích Trương Quý lợi hại nhất, là chính Mạc Dực hắn mới đúng.
Đồ ăn được bưng lên, Lâm Thiếu vui sướng, hài lòng tươi cười “Sao mấy cậu lại biết tôi thích ăn vịt quay vậy?”
“Ăn đi, đến lúc cậu béo phì ra thì đừng hối hận.”
“Béo một chút sờ mới thích.” Lâm Thiếu vừa ăn vừa ngả ra xa nhìn An Lăng “Thiếu hiểu biết.”
Nhạc Trừng bên cạnh kéo y lại, nói với An Lăng “An Lăng, tôi giúp cậu giáo huấn tiểu tử này.”
An Lăng hừ một tiếng “Nhịn không được muốn bính thì bính đi, đừng lấy đây ra làm cớ.”
Lâm Thiếu mặc ý để Nhạc Trừng hôn, cười khanh khách, rồi lại rên rỉ nói “Nhạc Trừng à, quả thật phải cùng các cậu ngoạn mới đã nghiền.”
“Sao thế? Bạn mới không thỏa mãn được cậu à?”
Bọn họ trong lúc tối động tình, Trương Quý vẫn buông suy nghĩ, coi như không nhìn thấy, cơm nước xong, đứng lên muốn đi thư phòng.
“A Quý.” Mạc Dực gọi cậu lại “Đi phòng tắm tắm rửa một cái, sau đến phòng Mộ Dung Duy đợi chúng ta.”
Trương Quý cả người chợt cứng ngắc.
Lâm Thiếu cùng Nhạc Trừng vừa dứt một cái hôn thật sâu, cũng quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn Trương Quý.
An Lăng dùng ngữ khí đầy thương lượng nói với Lâm Thiếu “Lâm Thiếu, cậu giúp được không?”
Lâm Thiếu tả hữu xem xét, biết được ánh mắt của bốn người là không hề nói giỡn, rất nhanh liền hiểu, đứng lên đi đến bên người Trương Quý đang cứng ngắc kia, ôn hòa cười “A Quý, chúng ta cùng đi.”
Hắn cầm tay Trương Quý, bàn tay bình thường cầm cọ đầy linh hoạt, giờ đã lạnh như băng.
“A Quý, đi thôi.” Lâm Thiếu hạ thấp thanh âm, chỉ có bạn bè thân mật mới dùng ngữ điệu như thế.
Y so với Trương Quý càng hiểu rõ bọn công tử nhà giàu muốn làm gì thì làm này. Ngoan ngoãn làm tốt, có thể rất khoái nhạc, nhưng trái lời, sẽ bị chỉnh thật sự thảm.
Lâm Thiếu làm rất tốt, như vậy không có nghĩa là y không biết hậu quả của việc không nghe lời.
Nếu Trương Quý còn tiếp tục chần chờ, khiến cho cả bốn đại ma vương cùng cậu đi vào nhà tắm, hậu quả so với một mình Trương Quý đi tắm rửa sẽ thảm hơn cả vạn lần.
“A Quý?” Lâm Thiếu nắm lấy tay cậu, căng thẳng xiết chặt.
Trương Quý rốt cuộc nâng mí mắt, con ngươi tối tăm nhìn y một cái.
Đối với sự thông minh của Trương Quý, Lâm Thiếu phi thường kinh ngạc.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Trương Quý giống như nhanh chóng hiểu được mọi chuyện. Cậu cấp cho Lâm Thiếu một ánh mắt rất nhỏ, cơ hồ nhìn không ra, nói rằng cậu không dũng cảm như vậy đâu, rồi bắt đầu di chuyển cước bộ.
Ngay cả Lâm Thiếu cũng cảm thấy được, ánh mắt Trương Quý tràn ngập ma lực.
Đi theo phía sau, Lâm Thiếu gần sát lại Mạc Dực, hạ giọng hỏi “Phải súc ruột sao?”
Mạc Dực lắc đầu.
Lâm Thiếu nhẹ nhõm thở ra một hơi, hoàn hảo, xem ra đêm nay chỉ là luyện tập một chút thôi.
Sau khi Lâm Thiếu theo Trương Quý lên lầu, mấy người còn lại cơm nước xong, cũng đều lên tắm rửa.
Không bao lâu, một đám đại công tử nhà giàu dáng người cực chuẩn mặc áo ngủ, đi vào phòng của Mộ Dung Duy.
An Lăng đảo mắt nhìn xung quanh phòng, hỏi Mộ Dung Duy “A Quý đâu?”
Mộ Dung Duy nhún nhún vai.
Mạc Dực nói Trương Quý ở trong phòng chờ bọn hắn, kỳ thực, bọn họ so với Trương Quý còn tới sớm hơn.
Cách hai tuần, thời gian tựa hồ trở nên dài đằng đẵng, giống như hơi men nhẹ nhàng tỏa ra từ ly rượu mạnh.
Mỗi người đều hết sức kìm nén cơn kích động, giống như bị ai đó cào vào chỗ ngứa trong lòng. Có lẽ càng khó với tới càng khiến cho người ta ao ước hơn. Khao khát Trương Quý nằm trong lòng bọn họ, dưới đội bàn tay của họ mà không thể đè nén tiếng rên rỉ thở dốc, nghĩ đến đó khố hạ liền một trận khô nóng, cuồn cuộn nổi lên.
Một lúc thật lâu, mới có tiếng bước chân từ hành lang truyền đến. Lâm Thiếu lau mái tóc ướt sũng xuất hiện ở cửa, thấy bốn người đang ngồi dựa vào ghế chờ, bĩu môi “Mấy người thật đúng là tích cực.”
“A Quý đâu?”
“Sẽ mau ra thôi.” Lâm Thiếu lau lau thật mạnh, rồi thuận tay quăng khăn cho An Lăng, ngồi vào bên giường “Nhìn cậu ta cắn răng tắm rửa, người không ngừng run run, thật đáng thương.”
Khi nói những lời này, bên ngoài cửa lại có tiếng động.
Lần này Trương Quý rốt cục đi tới, mái tóc ẩm ướt, bọt nước vẫn còn đọng trên ngọn tóc, thỉnh thoảng một vài giọt lại nhỏ nhỏ xuống, hai má vì sau khi tắm nước ấm mà thêm chút hồng hào.
Thế nhưng mà, không có run run giống như Lâm Thiếu nói.
Thoạt nhìn, còn thẳng sống lưng, rất lãnh tĩnh.
Vẻ mặt mang theo nét lạnh lùng, đứng ở cửa, cùng Lâm Thiếu tựa tựa giống nhau, quét mắt nhìn đám người trong phòng một cái, nhưng ánh mắt so với Lâm Thiếu hoàn hoàn bất đồng.
Ánh mắt Lâm Thiếu ám muội, nóng bỏng, thực trêu chọc lòng người.
Ánh mắt Trương Quý ngược lại rất lạnh, rất quật cường, rất ẩn nhẫn, lãnh đến kiêu ngạo, không hề liêu nhân, nhưng trực tiếp khiến cho dã tính cùng cuồng tính chôn sâu tận đáy lòng mỗi người bộc phát trào ra, tuy có thể làm cho người ta lạnh run một cái, rồi sau đó nhiệt huyết ầm ầm xông lên não, hận không thể đem cậu xé nát nuốt vào trong bụng.
Cùng với ánh mắt ấy, mùi sữa tắm thoang thoảng trong không khí, tất cả biến thành mồi thuốc kích tình mãnh liệt.
An Lăng giữ bả vai Trương Quý “A Quý, đến đây thôi.”
A Quý bị hắn đẩy lên giường, Mộ Dung Duy giương tay, từ phía sau ôm lấy cậu, ghé vào vành tai tinh tế vẫn còn một chút ướt, nhẹ nhàng phà khí “Đừng sợ, lần này cam đoan không làm đau cậu. Chúng ta chỉ làm một lần.”
———————-
[1] Pocket PC: Là cái hình dưới. Cái này cùng với MP4 nghe có vẻ không được hiện đại lắm nhể? Bi giờ phải là ai phôn 5 với máy tính bảng mới đúng kà =)))))
[2] Có công mài sắt, có ngày nên kim: Vốn câu này là ‘Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai’, có nghĩa là chỉ cần có ý chí, sắt đá cũng mòn, khá giống câu tục ngữ ‘Có công mài sắt, có ngày nên kim’ bên mình nên mình để vậy cho dễ hiểu.
/50
|