Thân thể sau khi tịnh dưỡng vẫn còn rất yếu.
Ở trên cỏ ngủ cả buổi, ăn được một chút vào bụng, dạ dày quả nhiên tốt lên nhiều. Nhưng kể từ lúc bắt đầu bị đưa đến phòng Mộ Dung Duy, Trương Quý vẫn thủy chung cứng ngắc, Mộ Dung Duy đành phải rất không cam tâm mà đi ra ngồi trên ghế sô pha chán muốn chết đọc sách, một bên cảm thán mình lòng dạ đàn bà, một bên hưởng thụ khoái cảm sủng nịch Trương Quý.
Phát giác sau khi mình rời đi, Trương Quý ở trên chiếc giường mềm mại rộng lớn rất nhanh ngọt ngào đi vào giấc mộng, thật không rõ đây là tư vị gì nữa.
An Lăng miệng thối kia từng nói, A Quý là báo ứng của bọn hắn.
Bị ép buộc và phẫn hận cực kỳ, thế nhưng phải lờ đi xem như đương nhiên, một người kiêu ngạo lãnh đạm như thế, khiến lòng Mộ Dung Duy có những chờ mong trước nay chưa từng có.
“Chắc là, con người vốn tham lam ti tiện.” Hắn cười khổ lầm bầm nói một mình, rồi cẩn thận chui vào chăn, giống như kẻ trộm ôm Trương Quý vào lòng.
Trương Quý ngủ đem tất cả móng vuốt thu lại, nhu thuận đến không thực.
Thi thoảng lại cọ cọ vào cánh tay Mộ Dung Duy, không an phận mà xoay qua xoay lại trên khuỷu tay hắn, tựa trẻ con làm nũng.
Hắn trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt thanh tú của Trương Quý mà không thể ngủ được.
Rất không muốn ngủ.
Nước hồ lạnh lẽo vẫn còn vây bủa cảm quan của hắn, hắn nhớ rõ nỗi đau đớn kinh hoàng khi nhảy vào hồ nước, thế mà lúc này cánh tay lại cảm thụ được sức nặng và độ ấm từ Trương Quý.
Đối lập như thế, làm cho Mộ Dung Duy kìm lòng không đậu tin tưởng thế gian này thật sự có điều thần kỳ tồn tại.
Hắn nhẹ nhàng hôn Trương Quý hoàn toàn không biết gì cả, không ngừng đem hơi thở ôn nhu của mình phả lên da thịt mịn màng.
Chỉ hận không thể hôn sâu hơn.
Cạy mở khớp hàm, thật sâu mà hôn đến tận cuống họng, hoặc là xuyên xỏ cậu vào tận cùng, khiến cậu phải thở dốc nức nở, khiến cậu khóc gọi tên mình, rồi chính mình bắn vào trong thân thể cậu.
Thật muốn vựng cậu tỉnh dậy.
Mộ Dung Duy cảm thấy đáy lòng bắt đầu lăn tăn hỗn loạn, chợt nóng chợt lạnh, không thể chống đỡ, rồi lại, cam tâm tình nguyện mà chống đỡ. Hắn nỗ lực dùng chút lý trí còn sót lại mà phân tích nguyên nhân chính mình tại sao lại điên cuồng đến vậy, nhưng dần dần chỉ phát hiện đời người chẳng qua chỉ là một sự lựa chọn bất đắc dĩ.
Hoặc mất hoặc được, hoặc thương tổn hoặc bị thương tổn.
Thú tính cùng nhân tính.
Trớ trêu thay, khoái cảm sung sướng nhất lại tồn tại cùng đau đớn thống khổ.
Có tiếng xoay nắm cửa, đem hắn từ cơn tự hỏi chua chát bừng tỉnh lại.
“Ai đó?” Mộ Dung Duy cảnh giác hạ giọng.
Thanh âm Mạc Dực từ trong bóng đêm truyền đến “Tôi đây.”
“A Dực?” Mộ Dung Duy kinh ngạc hỏi “Sao cậu lại đến đây? Mấy giờ rồi?”
“Mười hai giờ, thực tế mà nói, đã qua thứ ba rồi.” Ngữ khí Mạc Dực bình thản, nghe không ra ý tứ tranh đoạt.
Hắn đi đến bên giường, ngồi ở chỗ gần nhất với Trương Quý, cúi đầu ngưng mắt nhìn Trương Quý đã chìm vào giấc mộng đang được Mộ Dung Duy ôm chặt.
Đập vào trong mắt, quả thật là hình ảnh vô cùng thân thiết, sẽ làm cho người nhầm tưởng rằng bọn họ là một đôi tình nhân hạnh phúc.
Đáng tiếc thay, tất cả chỉ là ảo tưởng.
“Mộ Dung, cậu để tôi ôm cậu ấy về phòng đi.”
Mộ Dung Duy hồ nghi, rõ ràng không muốn “A Dực, cậu là đang muốn từ nay về sau, nghiêm ngặt lấy mười hai giờ làm ranh giới phân chia của chúng ta đúng không?”
“Tôi không có ý đó.”
“Vậy cậu về phòng đi.”
“Mộ Dung, bạn bè nhiều năm như vậy, cậu giúp tôi qua đêm nay đi.”
Trong bóng tối, chỉ có thể thấy đường nét của cơ thể. Mộ Dung Duy nhìn biểu cảm không thể thấy trên mặt khuôn Mạc Dực, lảng vảng trong không khí lạnh như băng là tuyệt vọng như có như không.
Mạc Dực khẽ khàng nói “Tôi nằm ở trên giường, cứ như chìm dưới đáy hồ, rất lạnh. Tôi chỉ muốn ôm cậu ấy.”
Mộ Dung Duy cứng lại.
Hắn không biết bị cái gì đả kích, chỉ biết có gì đó chạm vào linh hồn mình, hung hăng giáng một đòn thật mạnh.
Chưa đến một giây, hắn sâu sắc nhận thức được số phận của hắn và Mạc Dực là cùng hội cùng thuyền.
Tuyệt vọng của Mạc Dực, một ngày nào đó, cũng sẽ biến thành tuyệt vọng của hắn.
“Được rồi.” Hắn hé môi.
Nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay buông Trương Quý ở trong lòng ra.
“Cám ơn cậu.”
Mạc Dực cẩn thận nâng Trương Quý từ trên giường bế lên.
Mất đi sức nặng trên cánh tay, Mộ Dung Duy chợt một trận hư không, tiếng đóng cửa nhẹ dội vào màng tai hắn.
Hắn thở một hơi thật dài.
Cả đời này, nếu cứ như vậy, thì tiêu rồi.
………
Nửa đêm sau Trương Quý ngủ thật sự rất không thoải mái.
Cậu mơ màng cảm giác được chính mình cứ bị quấy rầy, có ai đó bám riết không tha mà đuổi theo cậu, đem hương vị không thuộc về mình truyền cho cậu, cảm giác ướt át cứ in trên mặt, trên cổ, không sao chấm dứt.
Bắt đầu cảm thấy khó chịu, không cam lòng mà ở trong mộng nghĩ cách né tránh.
Nhưng kỳ quái thay, cuối cùng rồi lại trở nên sung sướng.
Rất nhỏ thôi, nhưng cảm giác dễ chịu cứ như nước ấm thấm vào thần kinh, làm cho cả người vô cùng thư sướng, thậm chí ở trong mộng cũng có phần thoải mái. Cậu chuyên chú đuổi theo cỗ thích ý kia, nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý hưởng thụ mà căn bản không lo lắng đó là cái gì, từ đâu mà đến.
“Ưm… Ưm a…”
Tiếng rên rỉ kiềm nén vui thích tiến vào lỗ tai, mông lung lại xa xôi.
Trương Quý thấy thanh âm này rất quen thuộc, chỉ là không nhớ nổi đã nghe qua khi nào, nhưng nó cũng làm cho cậu khoái trá lắm.
Cậu chậm rãi đi theo, tựa như đứa nhỏ lần đầu tiên được nếm kẹo ngọt, sau khi liếm một lần, tham lam mà đuổi theo hòng ăn được cả viên.
Rất nhanh, Trương Quý rốt cuộc cũng chiếm được viên kẹo ấy, cảm giác sung sướng khiến cậu như đang đi trong không gian vô trọng lực, mỗi một dây thần kinh đều nở ra nóng nóng ấm ấm, vui thích quá mức, cuối cùng lại làm vỡ tan lá chắn mà cậu dùng mộng đẹp thiết lập.
Lông mi đen nhánh thanh mảnh, run run mở ra.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ màu trắng chiếu vào, cũng không quá mức sáng lạn, tựa như dự báo hôm nay là một ngày trời đầy mây.
Trương Quý thẫn thờ nghĩ nghĩ, nhớ lại vừa rồi đã trải qua điều gì. Cậu dời tầm mắt, bỗng nhiên cứng đờ.
Hình ảnh Mạc Dực mỉm cười trêu chọc nhảy vào đáy mắt.
Trong khoảnh khắc, Trương Quý hiểu được hết thảy.
Giọng nói Mạc Dực truyền vào lỗ tai cậu “Con trai sáng sớm bừng bừng cũng là chuyện bình thường.”
Trương Quý đỏ mặt, vừa giận vừa xấu hổ mà thầm nghĩ thật muốn vung một quyền đánh cho tên đê tiện này mấy đấm.
Cậu cố gắng khép hai chân lại giấu vào trong chăn, Mạc Dực cũng không ngăn cản, hợp tác buông tay ra.
Sau khi khép chân, Trương Quý một lần nữa bị nhục nhã đả kích, khi hai chân co sát lại nhau, cảm giác dinh dính, rõ ràng như chứng cứ phạm tội được đưa ra trước tòa.
“Bé Hai của cậu một chút nữa sẽ đến đây.” Mạc Dực mở miệng nói ra tin tức kinh thiên động địa.
Trương Quý đang vùi trong cơn thẹn nhất thời ngây ngẩn.
“Tôi đã bảo người đi đón, hẳn là rất nhanh sẽ đến thôi. Tôi nói với con bé cậu bị bệnh, để cho nó đến thăm cậu.” Mạc Dực cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phun trên lỗ tai Trương Quý “Rốt cuộc cũng được gặp đứa em ngoan ngoãn đáng yêu của mình, rất hưng phấn đúng không nào?”
Trương Quý quay mặt đi, bị Mạc Dực đã sớm có phòng bị giữ chặt cằm “Không muốn gặp sao? Cũng đúng, nằm ở trên giường người đàn ông cường bạo mình, lại còn bắn dịch thể vào tay kẻ đó, để cho em gái đến thăm thấy anh trai ở trên giường như vậy quả thật rất *** tục. Thế mà tôi lại nghĩ, làm như vậy xem như trừng phạt chuyện cậu về trễ cũng rất được.”
Lời nói thong dong tà ác, toàn bộ đều là nội dung bẩn thỉu không chịu nổi.
Tim Trương Quý đột nhiên đập nhanh, trừng mắt nhìn Mạc Dực. Hô hấp trở nên dồn dập, cậu đương nhiên biết rõ tính cách của Mạc Dực, rất nhiều chuyện đáng sợ Mạc Dực đã nói đều có thể làm.
Tiếng động cơ ô tô xa xa truyền đến, tiếng còi bất ngờ làm cho cậu chấn động cả người.
“Xem ra đã tới rồi.”
Trương Quý tựa như bị dao bén cứa vào, giãy giụa đòi xuống giường, thân thể cao lớn của Mạc Dực áp chế lại, nhàn nhã từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu “Sao? Muốn chạy trốn hửm? Hay vẫn muốn tắm rửa sạch sẽ một cái?”
Tiếng xe đã rất gần, có lẽ đã dừng ở trước cửa biệt thự.
Trương Quý sắc mặt tái nhợt, không dám liều mạng với Mạc Dực, yếu ớt mở miệng “Buông…”
Gương mặt anh tuấn trên đỉnh đầu tươi cười trêu đùa “Buông cậu ra? Ai phải buông cậu ra?”
“A Dực…”
“Nói cho hoàn chỉnh, A Quý.”
Trương Quý thở hào hển không thèm tốn hơi thừa lời “A Dực, buông.”
“Tôi không buông.” Hoàn toàn là chủ nghĩa cá nhân tự tung tự tác mà trả lời.
Trương Quý giận đến muốn giết người, cơ thể bên dưới tấm chăn, bởi kinh sợ cùng phẫn nộ mà run rẩy.
Mạc Dực tựa hồ thật hưởng thụ căm phẫn của cậu, cong khóe môi “Bất kể tôi quyết định như thế nào cậu cũng hận tôi. Nếu không có gì khác, thế thì tôi cần gì phải làm người tốt?”
Trương Quý cự tuyệt dùng ngôn ngữ đáp lại, trừ bỏ sống chết vùng vẫy, cũng không có biện pháp tốt hơn.
Mạc Dực nói đúng.
Thương tổn, cùng thương tổn sâu hơn một chút, đối với Trương Quý không khác gì nhau cả. Cho dù Mạc Dực có thương xót từ bi thả cậu ra, địa vị của hắn trong cảm nhận của con thú nhỏ này cũng không nâng cao hơn chút nào.
Bởi vì vậy, cho nên mới phải liên tục thừa nhận lăng nhục càng ngày càng sâu sao?
“Buông ra! Tên khốn!”
“Được lắm, biết em gái đến đây, thành ra lá gan cũng lớn hơn nhiều rồi.” Mạc Dực nhàn nhạt cười, cọ mũi lên hai bên má mềm mại của Trương Quý, bỗng nhiên dùng một loại ngữ khí thật sự nghiêm túc, thấp giọng hỏi “A Quý, có chuyện gì có thể làm để cậu không còn hận tôi nữa không? Dẫu phải trả giá bao nhiêu, chỉ cần làm được, cậu sẽ không còn chán ghét tôi nữa.”
Vấn đề quỷ dị.
Trương Quý hao phí sức lực giãy giụa dừng lại thở dốc, đôi con ngươi trong suốt sáng ngời nghi hoặc nhìn Mạc Dực như nhìn quái vật.
Mạc Dực từ tận đáy lòng yên lặng thở dài.
Hắn buông Trương Quý bị áp chế ra, rớt ra một khoảng, tùy tiện phất tay về phía phòng tắm, lãnh đạm nói “Đi thay quần áo đi.”
Trương Quý như được đại xá mà bọc chăn vọt vào phòng tắm, gắt gao đóng chặt cửa lại.
Mạc Dực cảm thấy khó chịu, đưa tay che miệng, ho khan kịch liệt.
“A Quý.” Hắn đến ngoài cửa phòng tắm, gõ gõ cửa, âm trầm uy hiếp “Lúc nói chuyện với bé Hai cậu cẩn thận một chút, đừng hỏi những chuyện không nên hỏi. Trò khôn vặt của cậu không qua được mắt tôi đâu. Nghĩ đến hậu quả một chút, cậu cũng không muốn bị nam nhân cường bạo trước mặt em gái mình đâu nhỉ? Nếu cứ bức tôi, tôi sẽ ở trước mặt em gái cậu bắt đầu từ súc ruột, diễn đầy đủ trọn vẹn tiết mục.”
Nói những lời mang tính uy hiếp rất mạnh này, dường như phải hao phí rất nhiều năng lượng.
Mạc Dực cảm thấy chính mình từ trước nên nay chưa bao giờ suy yếu như vậy.
Lục phủ ngũ tạng của hắn, chìm trong cơn đau dữ dội.
Chẳng khác nào đã thối rữa.
Ở trên cỏ ngủ cả buổi, ăn được một chút vào bụng, dạ dày quả nhiên tốt lên nhiều. Nhưng kể từ lúc bắt đầu bị đưa đến phòng Mộ Dung Duy, Trương Quý vẫn thủy chung cứng ngắc, Mộ Dung Duy đành phải rất không cam tâm mà đi ra ngồi trên ghế sô pha chán muốn chết đọc sách, một bên cảm thán mình lòng dạ đàn bà, một bên hưởng thụ khoái cảm sủng nịch Trương Quý.
Phát giác sau khi mình rời đi, Trương Quý ở trên chiếc giường mềm mại rộng lớn rất nhanh ngọt ngào đi vào giấc mộng, thật không rõ đây là tư vị gì nữa.
An Lăng miệng thối kia từng nói, A Quý là báo ứng của bọn hắn.
Bị ép buộc và phẫn hận cực kỳ, thế nhưng phải lờ đi xem như đương nhiên, một người kiêu ngạo lãnh đạm như thế, khiến lòng Mộ Dung Duy có những chờ mong trước nay chưa từng có.
“Chắc là, con người vốn tham lam ti tiện.” Hắn cười khổ lầm bầm nói một mình, rồi cẩn thận chui vào chăn, giống như kẻ trộm ôm Trương Quý vào lòng.
Trương Quý ngủ đem tất cả móng vuốt thu lại, nhu thuận đến không thực.
Thi thoảng lại cọ cọ vào cánh tay Mộ Dung Duy, không an phận mà xoay qua xoay lại trên khuỷu tay hắn, tựa trẻ con làm nũng.
Hắn trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt thanh tú của Trương Quý mà không thể ngủ được.
Rất không muốn ngủ.
Nước hồ lạnh lẽo vẫn còn vây bủa cảm quan của hắn, hắn nhớ rõ nỗi đau đớn kinh hoàng khi nhảy vào hồ nước, thế mà lúc này cánh tay lại cảm thụ được sức nặng và độ ấm từ Trương Quý.
Đối lập như thế, làm cho Mộ Dung Duy kìm lòng không đậu tin tưởng thế gian này thật sự có điều thần kỳ tồn tại.
Hắn nhẹ nhàng hôn Trương Quý hoàn toàn không biết gì cả, không ngừng đem hơi thở ôn nhu của mình phả lên da thịt mịn màng.
Chỉ hận không thể hôn sâu hơn.
Cạy mở khớp hàm, thật sâu mà hôn đến tận cuống họng, hoặc là xuyên xỏ cậu vào tận cùng, khiến cậu phải thở dốc nức nở, khiến cậu khóc gọi tên mình, rồi chính mình bắn vào trong thân thể cậu.
Thật muốn vựng cậu tỉnh dậy.
Mộ Dung Duy cảm thấy đáy lòng bắt đầu lăn tăn hỗn loạn, chợt nóng chợt lạnh, không thể chống đỡ, rồi lại, cam tâm tình nguyện mà chống đỡ. Hắn nỗ lực dùng chút lý trí còn sót lại mà phân tích nguyên nhân chính mình tại sao lại điên cuồng đến vậy, nhưng dần dần chỉ phát hiện đời người chẳng qua chỉ là một sự lựa chọn bất đắc dĩ.
Hoặc mất hoặc được, hoặc thương tổn hoặc bị thương tổn.
Thú tính cùng nhân tính.
Trớ trêu thay, khoái cảm sung sướng nhất lại tồn tại cùng đau đớn thống khổ.
Có tiếng xoay nắm cửa, đem hắn từ cơn tự hỏi chua chát bừng tỉnh lại.
“Ai đó?” Mộ Dung Duy cảnh giác hạ giọng.
Thanh âm Mạc Dực từ trong bóng đêm truyền đến “Tôi đây.”
“A Dực?” Mộ Dung Duy kinh ngạc hỏi “Sao cậu lại đến đây? Mấy giờ rồi?”
“Mười hai giờ, thực tế mà nói, đã qua thứ ba rồi.” Ngữ khí Mạc Dực bình thản, nghe không ra ý tứ tranh đoạt.
Hắn đi đến bên giường, ngồi ở chỗ gần nhất với Trương Quý, cúi đầu ngưng mắt nhìn Trương Quý đã chìm vào giấc mộng đang được Mộ Dung Duy ôm chặt.
Đập vào trong mắt, quả thật là hình ảnh vô cùng thân thiết, sẽ làm cho người nhầm tưởng rằng bọn họ là một đôi tình nhân hạnh phúc.
Đáng tiếc thay, tất cả chỉ là ảo tưởng.
“Mộ Dung, cậu để tôi ôm cậu ấy về phòng đi.”
Mộ Dung Duy hồ nghi, rõ ràng không muốn “A Dực, cậu là đang muốn từ nay về sau, nghiêm ngặt lấy mười hai giờ làm ranh giới phân chia của chúng ta đúng không?”
“Tôi không có ý đó.”
“Vậy cậu về phòng đi.”
“Mộ Dung, bạn bè nhiều năm như vậy, cậu giúp tôi qua đêm nay đi.”
Trong bóng tối, chỉ có thể thấy đường nét của cơ thể. Mộ Dung Duy nhìn biểu cảm không thể thấy trên mặt khuôn Mạc Dực, lảng vảng trong không khí lạnh như băng là tuyệt vọng như có như không.
Mạc Dực khẽ khàng nói “Tôi nằm ở trên giường, cứ như chìm dưới đáy hồ, rất lạnh. Tôi chỉ muốn ôm cậu ấy.”
Mộ Dung Duy cứng lại.
Hắn không biết bị cái gì đả kích, chỉ biết có gì đó chạm vào linh hồn mình, hung hăng giáng một đòn thật mạnh.
Chưa đến một giây, hắn sâu sắc nhận thức được số phận của hắn và Mạc Dực là cùng hội cùng thuyền.
Tuyệt vọng của Mạc Dực, một ngày nào đó, cũng sẽ biến thành tuyệt vọng của hắn.
“Được rồi.” Hắn hé môi.
Nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay buông Trương Quý ở trong lòng ra.
“Cám ơn cậu.”
Mạc Dực cẩn thận nâng Trương Quý từ trên giường bế lên.
Mất đi sức nặng trên cánh tay, Mộ Dung Duy chợt một trận hư không, tiếng đóng cửa nhẹ dội vào màng tai hắn.
Hắn thở một hơi thật dài.
Cả đời này, nếu cứ như vậy, thì tiêu rồi.
………
Nửa đêm sau Trương Quý ngủ thật sự rất không thoải mái.
Cậu mơ màng cảm giác được chính mình cứ bị quấy rầy, có ai đó bám riết không tha mà đuổi theo cậu, đem hương vị không thuộc về mình truyền cho cậu, cảm giác ướt át cứ in trên mặt, trên cổ, không sao chấm dứt.
Bắt đầu cảm thấy khó chịu, không cam lòng mà ở trong mộng nghĩ cách né tránh.
Nhưng kỳ quái thay, cuối cùng rồi lại trở nên sung sướng.
Rất nhỏ thôi, nhưng cảm giác dễ chịu cứ như nước ấm thấm vào thần kinh, làm cho cả người vô cùng thư sướng, thậm chí ở trong mộng cũng có phần thoải mái. Cậu chuyên chú đuổi theo cỗ thích ý kia, nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý hưởng thụ mà căn bản không lo lắng đó là cái gì, từ đâu mà đến.
“Ưm… Ưm a…”
Tiếng rên rỉ kiềm nén vui thích tiến vào lỗ tai, mông lung lại xa xôi.
Trương Quý thấy thanh âm này rất quen thuộc, chỉ là không nhớ nổi đã nghe qua khi nào, nhưng nó cũng làm cho cậu khoái trá lắm.
Cậu chậm rãi đi theo, tựa như đứa nhỏ lần đầu tiên được nếm kẹo ngọt, sau khi liếm một lần, tham lam mà đuổi theo hòng ăn được cả viên.
Rất nhanh, Trương Quý rốt cuộc cũng chiếm được viên kẹo ấy, cảm giác sung sướng khiến cậu như đang đi trong không gian vô trọng lực, mỗi một dây thần kinh đều nở ra nóng nóng ấm ấm, vui thích quá mức, cuối cùng lại làm vỡ tan lá chắn mà cậu dùng mộng đẹp thiết lập.
Lông mi đen nhánh thanh mảnh, run run mở ra.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ màu trắng chiếu vào, cũng không quá mức sáng lạn, tựa như dự báo hôm nay là một ngày trời đầy mây.
Trương Quý thẫn thờ nghĩ nghĩ, nhớ lại vừa rồi đã trải qua điều gì. Cậu dời tầm mắt, bỗng nhiên cứng đờ.
Hình ảnh Mạc Dực mỉm cười trêu chọc nhảy vào đáy mắt.
Trong khoảnh khắc, Trương Quý hiểu được hết thảy.
Giọng nói Mạc Dực truyền vào lỗ tai cậu “Con trai sáng sớm bừng bừng cũng là chuyện bình thường.”
Trương Quý đỏ mặt, vừa giận vừa xấu hổ mà thầm nghĩ thật muốn vung một quyền đánh cho tên đê tiện này mấy đấm.
Cậu cố gắng khép hai chân lại giấu vào trong chăn, Mạc Dực cũng không ngăn cản, hợp tác buông tay ra.
Sau khi khép chân, Trương Quý một lần nữa bị nhục nhã đả kích, khi hai chân co sát lại nhau, cảm giác dinh dính, rõ ràng như chứng cứ phạm tội được đưa ra trước tòa.
“Bé Hai của cậu một chút nữa sẽ đến đây.” Mạc Dực mở miệng nói ra tin tức kinh thiên động địa.
Trương Quý đang vùi trong cơn thẹn nhất thời ngây ngẩn.
“Tôi đã bảo người đi đón, hẳn là rất nhanh sẽ đến thôi. Tôi nói với con bé cậu bị bệnh, để cho nó đến thăm cậu.” Mạc Dực cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phun trên lỗ tai Trương Quý “Rốt cuộc cũng được gặp đứa em ngoan ngoãn đáng yêu của mình, rất hưng phấn đúng không nào?”
Trương Quý quay mặt đi, bị Mạc Dực đã sớm có phòng bị giữ chặt cằm “Không muốn gặp sao? Cũng đúng, nằm ở trên giường người đàn ông cường bạo mình, lại còn bắn dịch thể vào tay kẻ đó, để cho em gái đến thăm thấy anh trai ở trên giường như vậy quả thật rất *** tục. Thế mà tôi lại nghĩ, làm như vậy xem như trừng phạt chuyện cậu về trễ cũng rất được.”
Lời nói thong dong tà ác, toàn bộ đều là nội dung bẩn thỉu không chịu nổi.
Tim Trương Quý đột nhiên đập nhanh, trừng mắt nhìn Mạc Dực. Hô hấp trở nên dồn dập, cậu đương nhiên biết rõ tính cách của Mạc Dực, rất nhiều chuyện đáng sợ Mạc Dực đã nói đều có thể làm.
Tiếng động cơ ô tô xa xa truyền đến, tiếng còi bất ngờ làm cho cậu chấn động cả người.
“Xem ra đã tới rồi.”
Trương Quý tựa như bị dao bén cứa vào, giãy giụa đòi xuống giường, thân thể cao lớn của Mạc Dực áp chế lại, nhàn nhã từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu “Sao? Muốn chạy trốn hửm? Hay vẫn muốn tắm rửa sạch sẽ một cái?”
Tiếng xe đã rất gần, có lẽ đã dừng ở trước cửa biệt thự.
Trương Quý sắc mặt tái nhợt, không dám liều mạng với Mạc Dực, yếu ớt mở miệng “Buông…”
Gương mặt anh tuấn trên đỉnh đầu tươi cười trêu đùa “Buông cậu ra? Ai phải buông cậu ra?”
“A Dực…”
“Nói cho hoàn chỉnh, A Quý.”
Trương Quý thở hào hển không thèm tốn hơi thừa lời “A Dực, buông.”
“Tôi không buông.” Hoàn toàn là chủ nghĩa cá nhân tự tung tự tác mà trả lời.
Trương Quý giận đến muốn giết người, cơ thể bên dưới tấm chăn, bởi kinh sợ cùng phẫn nộ mà run rẩy.
Mạc Dực tựa hồ thật hưởng thụ căm phẫn của cậu, cong khóe môi “Bất kể tôi quyết định như thế nào cậu cũng hận tôi. Nếu không có gì khác, thế thì tôi cần gì phải làm người tốt?”
Trương Quý cự tuyệt dùng ngôn ngữ đáp lại, trừ bỏ sống chết vùng vẫy, cũng không có biện pháp tốt hơn.
Mạc Dực nói đúng.
Thương tổn, cùng thương tổn sâu hơn một chút, đối với Trương Quý không khác gì nhau cả. Cho dù Mạc Dực có thương xót từ bi thả cậu ra, địa vị của hắn trong cảm nhận của con thú nhỏ này cũng không nâng cao hơn chút nào.
Bởi vì vậy, cho nên mới phải liên tục thừa nhận lăng nhục càng ngày càng sâu sao?
“Buông ra! Tên khốn!”
“Được lắm, biết em gái đến đây, thành ra lá gan cũng lớn hơn nhiều rồi.” Mạc Dực nhàn nhạt cười, cọ mũi lên hai bên má mềm mại của Trương Quý, bỗng nhiên dùng một loại ngữ khí thật sự nghiêm túc, thấp giọng hỏi “A Quý, có chuyện gì có thể làm để cậu không còn hận tôi nữa không? Dẫu phải trả giá bao nhiêu, chỉ cần làm được, cậu sẽ không còn chán ghét tôi nữa.”
Vấn đề quỷ dị.
Trương Quý hao phí sức lực giãy giụa dừng lại thở dốc, đôi con ngươi trong suốt sáng ngời nghi hoặc nhìn Mạc Dực như nhìn quái vật.
Mạc Dực từ tận đáy lòng yên lặng thở dài.
Hắn buông Trương Quý bị áp chế ra, rớt ra một khoảng, tùy tiện phất tay về phía phòng tắm, lãnh đạm nói “Đi thay quần áo đi.”
Trương Quý như được đại xá mà bọc chăn vọt vào phòng tắm, gắt gao đóng chặt cửa lại.
Mạc Dực cảm thấy khó chịu, đưa tay che miệng, ho khan kịch liệt.
“A Quý.” Hắn đến ngoài cửa phòng tắm, gõ gõ cửa, âm trầm uy hiếp “Lúc nói chuyện với bé Hai cậu cẩn thận một chút, đừng hỏi những chuyện không nên hỏi. Trò khôn vặt của cậu không qua được mắt tôi đâu. Nghĩ đến hậu quả một chút, cậu cũng không muốn bị nam nhân cường bạo trước mặt em gái mình đâu nhỉ? Nếu cứ bức tôi, tôi sẽ ở trước mặt em gái cậu bắt đầu từ súc ruột, diễn đầy đủ trọn vẹn tiết mục.”
Nói những lời mang tính uy hiếp rất mạnh này, dường như phải hao phí rất nhiều năng lượng.
Mạc Dực cảm thấy chính mình từ trước nên nay chưa bao giờ suy yếu như vậy.
Lục phủ ngũ tạng của hắn, chìm trong cơn đau dữ dội.
Chẳng khác nào đã thối rữa.
/50
|