Lưu Hi không thích Nghiêm Tiểu Vũ, ta cũng mơ hồ cảm nhận được điều này. Ta đã từng lén lút hỏi Tiểu Vũ, ngươi không phải lén bắt nạt Lưu Hi đấy chứ, nếu không vì sao hắn lại làm như là không thấy ngươi.
Nghiêm Tiểu Vũ và ta hai người ngồi chồm hổm ở dưới gốc cây đại thụ suy nghĩ cả một buổi chiều, cuối cùng Nghiêm Tiểu Vũ đơn phương rút ra một kết luận : Lưu Hi chính là đố kỵ ghen ghét với thân thể cường tráng đầy nam tính của Tiểu Vũ.
Ta giáng cho Nghiêm Tiểu Vũ một cú ‘như lai thần chưởng’, hắn là cái loại mồ hôi thối, chân thối có cái gì để mà ghen tị chứ! Đương nhiên mùi thuốc đắng chát trên người Lưu Hi cũng không hề dễ ngửi, chỉ có điều ít nhất ta cũng đã quen rồi.
Một ngày nào đó bỗng nhiên Nghiêm Tiểu Vũ đưa ra một suy đoán: “Chẳng lẽ hắn thích ngươi, cho nên mới ghen tức khi ngươi đi theo ta đúng không?”
Ta liền nghiêm túc nói, “Thứ nhất, quan hệ của ta với ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì. Thứ hai, không có khả năng là hắn thích ta.”
Đúng vậy, nếu như hắn thích ta thì vì sao từ sau khi lên ngôi hoàng đế lại đối xử lạnh lùng với ta như vậy, nhất là từ sau khi ông nội ta qua đời. Nếu như hắn thích ta, sao lại phải nạp thêm hai ba phi tử. Nếu như hắn thích ta, làm sao Hoa phi có thể có thai.
Nếu như vậy mà là hắn thích ta, cái loại yêu thích rẻ tiền như vậy, có cho ta cũng không cần.
Cho nên tình cảm của Lưu Hi đối với Nghiêm Tiểu Vũ, đại khái có thể coi là ân oán từ đời trước, đời này ngược luyến tình thâm, nhưng mà chuyện này cũng không can hệ gì đến ta.
Ngày thứ hai trong Lâm Thủy Cung, ngoài việc mấy phi tần của Lưu Hi đến tìm ta để làm công tác chữa bệnh tâm lý, người say tuyệt đối không phải tại rượu, sau khi nghe ta nói mẫu tử Hoa phi tuyệt đối bình an, bọn họ không hẹn mà cùng nhau bày ra dáng vẻ vừa vui mừng vừa thất vọng.
Mấy vị quý nhân phi tần này đều được nạp sau hai năm Lưu Hi đăng cơ, Lưu Hi đúng là một hoàng đế ‘chiến sĩ thi đua’, chỉ có điều cũng không phải là vô cùng sủng ái các ái phi, cách một thời gian mới lâm hạnh một lần, cho các nàng một chút cảm giác mình vẫn còn tồn tại. Lưu Hi là vị thiên tử trẻ tuổi, quả nhiên là chi hoa ngọc thụ, ôn hòa nho nhã, cười như gió xuân, lại là nam tử tôn quý nhất trên đời này, những nữ tử này gặp mặt hắn, vây quanh hắn, sau đó thành ra không thể xa rời hắn.
Ai nói tương tư không phải là bệnh, loại bệnh này không có thuốc chữa, cần phải nhờ đến một người con gái như là ta đây mở lời khuyên giải. Sau khi ta mặc vào bộ trang phục của viện chế phục, bọn họ không coi ta là một nữ tử, ta với các nàng ấy không phải là một sự uy hiếp, các nàng ấy cũng không coi ta là nam tử, thế nên ta và các nàng ấy cũng không có trở ngại. Bọn họ đại khái coi ta là một tên thái giám, chẳng phải nam cũng chẳng phải nữ a.
“Hoa phi nương nương thực sự là may mắn, được bệ hạ sủng ái, lại có long thai, hiện giờ huynh trưởng của Hoa phi nương nương còn đánh thắng trận, cuối cùng địch quốc chỉ còn lại mười vạn binh mã, làm dịu đi sự uy hiếp của Tây Lương, xem chừng vị trí hoàng hậu chắc chắn thuộc về Hoa phi rồi.” Người nói những lời này không biết có bao nhiêu phần thật lòng, nhưng ý tứ ghen tuông khẳng định là có bảy phần.
Chuyện trong triều, từ trước đến nay ta không có hứng thú, cũng không quan tâm, bởi thế nên khi nghe thấy các nàng nói vậy, cũng chỉ có cười ha ha hai tiếng cho có lệ. Bỗng nhiên ta nhớ tới sự thay đổi của Lưu Hi khi tiến cung ngày đó, buổi chiều vẫn còn vẻ mặt âm u, buổi tối thì vui mừng hớn hở, chắc là có tin báo chiến thắng truyền tới.
Ngồi ở bên ngoài đã không biết bao lâu, lại có người ở Tây Hoa Các đến thúc dục. Các phi tần bên này không nóng không lạnh mà nói, “Hoa phi nương nương được chiều chuộng từ nhỏ, Tống thái y mau đi thôi, nếu như xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không thể tha thứ cho mình được.”
Ta cũng không thể tha thứ nổi a….Lại nói tiếp, ta lúc nào cũng lo lắng, chỉ sợ chứng bệnh kia của Lưu Hi di truyền, nếu như con của Lưu Hi cũng mắc bệnh này, ông nội lại qua đời rồi, ta thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ.
Con của Lưu Hi a… Hắn cũng có con của chính mình a…
Tâm tình ta có chút phức tạp khi nhìn thấy bụng dưới của Hoa phi có một chút nhô ra, nơi đó đang chứa một sinh mệnh nhỏ bé, sau khi lớn lên, không biết có giống Lưu Hi hay không.
“Nghe nói Tống thái y vừa mới bị người khác mời đi?” Bây giờ Lưu Hi không ở đây, Hoa phi lại có dáng vẻ khác. Trời sinh phú quý, nữ tử như vậy hoặc là ngang ngạnh kiêu ngạo, hoặc là yểu điệu thục nữ. Hiển nhiên là chỉ có ở trước mặt Lưu Hi Hoa phi mới bày ra dáng vẻ yểu điệu thục nữ.
Ta cười đáp lại, “Các nương nương thân thể khó chịu, cũng theo thói quen mà đến nhờ vi thần xem bệnh, vi thần cũng chỉ tuân lệnh làm theo.”
“A, chỉ sợ là trong lòng không thoải mái thôi.” Hoa phi cười nhạt một tiếng, “Các nàng ấy nói những cái gì?”
Ta trả lời, “Đều nói Hoa phi nương nương có phúc, đại tướng quân lại vừa đánh thắng trận, hoàng thượng chắc rất vui mừng.”
Nói đến đại tướng quân, sắc mặt của Hoa phi cũng nở ra, hiển nhiên là kiêu ngạo về chuyện của huynh trưởng, “Đó là đương nhiên, nhà mẹ đẻ của bản phi không giống với các nàng ấy, đám tiểu quan tiểu lại…” Những lời này của nàng ta nói ra có chút hơi quá, tốt xấu gì người ta cũng là xuất thân từ gia đình tam phẩm.
“Tống thái y.” Hoa phi chuyển đề tài, đôi mắt đẹp hướng về phía tôi, ánh mắt nhọn hoắt, “Tống thái y y thuật cao siêu, bệ hạ đối với ngươi có vài phần kính trọng, bản cung đối với ngươi cũng có mười phần dựa dẫm, mang thai mười tháng, nguy hiểm khó lường, trong cung khó mà đề phòng được những kẻ đánh lén sau lưng, bản cung tất cả đều phải dựa vào Tống thái y ngươi…”
“Nương nương quá lời rồi…đây là chức trách của vi thần, không dám lười biếng.”
Hoa phi cười dịu dàng, “Tống thái y không cần căng thẳng. Tống thái y ngươi là một người thành thật, hỉ là trong cung này thành thật quá cũng không tốt, chỉ cần Tống tháy y thực tâm với bản cung, bản cung sẽ để cho Tống thái y cảm thấy cực kỳ thoải mái.”
“Tạ ơn, tạ ơn nương nương….” Trong lòng ta thanh khóc, đây là đang mượn sức ta sao….Hóa rat a cũng có gí trị lợi dụng, thực sự là ‘thụ sủng nhược kinh’* a….
* Chỉ việc được sủng ái mà lo sợ
Ta với Hoa phi mới nói với nhau được vài câu, Phú Xuân lại tới cầu kiến. Hoa phi biến sắc, điều chỉnh lại vẻ mặt, lúc này mới cho Phú Xuân tiến vào.
Mắt ta chứng kiến toàn bộ quá trình sắc mặt thay đổi như thế nào nên trong lòng hết sức chấn động, thế cho nên Phú Xuân nói câu gì ta cũng không nghe được.
“Cái gì, hoàng thượng ngã bệnh?” Giọng nói của Hoa phi bỗng nhiên trở nên chói tai, ta cau mày, cuối cùng cũng có phản ứng.
Vẻ mặt của Phú Xuân ưu sầu, nói, “Đúng ạ, lúc đầu chiến sự ở biên ải ổn định, bệ hạ rất vui mừng, nhưng sau khi yên ổn, muốn khao thưởng ba quân, muốn dự định đàm phán hợp ước, muốn tiếp kiến sứ thần, bệ hạ ngược lại càng vội vàng hơn, lúc đang vội thì lại đổ bệnh. Lúc này bệ hạ mới sai Phú Xuân đi tìm Tống thái y.”
Ta sững sờ nhìn hắn, nói thật là, ta không thể nào tìm ra ký do gì mà thoái thác chuyện này.
Hoa phi lại rất tin tưởng bộ dạng không thể nghi ngờ này, vội vội vàng vàng đứng dậy nói, “Thay xiêm y cho bản cung, ta lập tức phải đến thăm bệ hạ.”
“Xin đừng!” Phú Xuân vội vàng ngăn cản nàng ta, vẻ mặt đau khổ nói, “Nương nương đừng làm khó Phú Xuân, bệ hạ tuy là bị bệnh, nhưng cũng không nặng, bởi vậy đã cố ý căn dặn, nương nương đang mang long thai, bệ hạ lo lắng cho nương nương có thể nhiễm bệnh, long thai quan trọng hơn, nương nương nên suy nghĩ cho chính mình, cũng phải suy nghĩ cho long thai trong bụng nữa!”
Lời này đâm trúng vào tâm lý của Hoa phi, hiện tại tất nhiên là nàng ta rất lo lắng cho long thai. Lưu Hi bị bệnh từ nhỏ không phải là bí mật, hai năm nay tuy rằng có khá hơn, nhưng ai biết được bệnh cũ có tái phát không. Hoa phi do dự một chút, lại biết nghe lời nói phải, “Vậy làm phiền Phú Xuân công công chuyển lời hỏi thăm của bản cung đến hoàng thượng.”
Phú Xuân thở phào nhẹ nhõm, vội nói, “Tất nhiên là được ạ.” Lại xoay đầu nhìn ta, “Tống thái y, nhanh đi thôi.”
Hoa phi cũng thúc dục ta, ta cũng chỉ bán tín bán nghi mà rời đi.
Mấy ngày này Lưu Hi thực sự là liều mạng, ta có thể làm chứng. Từ chỗ ở của ta có thể thấy được đèn trong tẩm cung của hắn luôn để trắng đêm, tuy nói rằng tẩm cung của đế vương đèn không bao giờ tắt, nhưng ánh sáng này rõ ràng không phải là đèn ngủ.
Ta đi theo Phú Xuân đến tẩm cung, Thi thái y ở Thái y viện từ trong bước ra, ta nhìn thấy ông ta thì sửng sốt, ông ta thấy ta thì làm ra bộ dáng đã đoán trước được. Phú Xuân nói với Thi thái y, “Làm phiền Thi thái y, bệ hạ làm sao vậy?”
Thi thái y nói, “Vất vả lâu ngày tích tụ thành bệnh, trong lòng có phiền muộn tích tụ lại, bệnh nói nghiêm trọng thì là nghiêm trọng nói không nghiêm trọng thì cũng phải, điều quan trọng là phải khiến cho bệ hạ bớt phiền muộn, ít làm việc vất vả. Về phần còn có nguyên nhân nào khác, phải nhờ vào Tống thái y chẩn đoán.” Nói xong liền cung kính chào ta.
Bởi vì ông nội từng trị bệnh cho Lưu Hi hơn mười năm, người bên ngoài chắc đều cho rằng đối bệnh trạng của Lưu Hi ta rõ như lòng bàn tay, y thuật cao siêu có một không hai, thế nên chưa hề hoài nghi ta. Ta hiểu được chuyện này, tỷ như việc Thi thái y thi lễ với ta thế này.
Lời nói của Thi thái y ta hiểu được. Tuy rằng ông ta bị ông nội gọi là lang băm, nhưng ở Thái y viện dù sao cũng là người đứng đầu, ông ta chẩn đoán chắc là không có sai sót…
Vất vả lâu ngày thành bệnh, Lưu Hi thật là, làm hoàng đế “chiến sĩ thi đua” thì được trao thưởng sao? Trong lòng ta rối loạn cho đến tận lúc vào tẩm cung, lúc này cũng đã là thời gian thắp đèn, trong phòng ánh đèn sáng rõ, các cung nhân đang chuẩn bị cơm cùng với thuốc, Lưu Hi nằm ở trên giường, cau mày phất phất tay, nói: “Lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi”.
Ta cũng muốn đi ra ngoài theo bọn họ, hắn lại nói: “Tống Thái y mau tới xem mạch cho trẫm”.
Ta ngồi xổm trước nhuyễn tháp của hắn, lúc này trong tẩm cung không có một bóng người, ta khẽ lầu bầu: “Thần thật không biết đâu….”
Lưu Hi nhắm mắt lại, hình như rất mệt mỏi, nghe xong lời ta nói lông mi khẽ run, khóe miệng cong lên, giọng nói khàn khàn: “Trẫm bảo ngươi bắt mạch thì ngươi cứ làm theo đi.”
Ta thật không biết hắn cố chấp làm cái gì… nhưng hắn là hoàng đế, ta cũng chỉ có thể tuân chỉ, đặt ba ngón tay lại, ánh mắt không ngừng ngắm tới ngắm lui khuôn mặt hắn.
Khuôn mặt tái nhợt, tiều tụy, ánh mắt hơi sưng phù, đôi môi không có một giọt máu, có vết nứt nẻ, ta không nhịn được liền hỏi : “Người có muốn uống nước không?”
Lông mi của hắn khẽ lay động, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu: “Ừ”
Ta xoay người mang chén nước đến, vừa quay đầu lại, hắn đã mở mắt, đang nhìn ta. “Đỡ trẫm dậy”. Hắn nói.
Ta giúp hắn ngồi dậy, lại cầm cái gối dựng lên để hắn tựa sau lưng rồi mới đưa chén nước cho hắn.
Hắn không nhận lấy, chỉ lẳng lặng nhìn cái chén kia một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn ta.
Ta quên mất, hắn là hoàng đế, hoàng đế sẽ không tự mình uống nước. Ta tự cười chính bản thân mình, đem cái chén tiến tới gần miệng hắn, hắn đưa tay ra phủ lấy mu bàn tay đang giữ chén của ta, chậm rãi mà uống từng ngụm nước ấm.
Bàn tay ta có chút nóng lên.
Ta biết tay cầm chén của mình nhất định chảy đầy mồ hôi, giống như là sắp không thể nổi cái chén nữa. Cuối cùng hắn cũng uống nước xong, nhưng lại dường như không có ý định buông tay, ta nhìn chằm chằm vào tay hắn, không có ý định rút tay về.
Bỗng nhiên hắn nói: “Linh Xu”.
Ta giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn nghiêng người, tóc mai đẫm mồ hôi, vẻ mặt thân thuộc giống như đã từng quen biết, có thể nói, ta đã quen với dáng vẻ này rất nhiều năm. Khi đó hắn bị bệnh cảm lạnh quấy nhiễu, ban đêm không thể ngủ, luôn tỉnh dậy lúc nửa đêm, cả người lạnh ngắt không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô cùng yếu ớt, giống như là nếu chạm vào chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra. Ta đứng đợi ông nội ở bên ngoài nghe thấy có tiếng kêu nên liền chạy vào xem.
Ông nội cởi áo của hắn, đặt nằm úp sấp trên giường, châm vài cây kim xuống, phía sau lưng mạch máu phảng phất như đang căng ra. Lưu Hi hình như đang ẩn nhẫn mà chịu đựng sự đau đớn, môi dưới bị cắn đến bật máu, nhưng không hề hé răng, chỉ nắm chặt lấy bàn tay ta, ánh mắt như là đang nhìn ta, nhưng ở sâu trong đôi mắt lại vô cùng trống rỗng, giống như chẳng nhìn thấy cái gì.
Sau khi châm cứu xong, ông nội mệt mỏi rời đi, thế nhưng hắn vẫn năm chặt lấy bàn tay ta không buông, hai mắt đen sẫm ẩm ướt sợ hãi nhìn ta, giống như con nai bị thương, giọng nói khà khàn: “Linh Xu, đừng đi được không…”
Trong trí nhớ, dung mạo của người thiếu niên cùng với người thanh niên trước mắt cứ chồng chéo lên nhau, ta hoảng hốt đến mức người run lên, vội rút tay ra khỏi bàn tay hắn.
Bàn tay của hắn giật giật rồi buông xuống bên người.
Ta hít sâu vài cái, cố gắng đè nén giọng nói run run xuống. “Bệ hạ muốn có người hầu hạ, có thể cho Phú Xuân đi truyền. Hoa phi nương nương đang mang thai, người có thể cho nương nương khác tới đây”.
Hắn nghe xong những lời này, trong chớp mắt sắc mặt liền trầm xuống, nhưng hình như lại nghĩ tới điề gì đó, trong con mắt tối đen như mực lóe lên một tia sáng, khóe miệng bất giác cong lên.
“Các nàng thân thể cao quý, làm sao có thể hầu hạ người khác.”
Ta nói bằng chất giọng đơn điệu : “Vi thần tuy rằng là hạ nhân tầm thường, nhưng cũng không phải người hầu, vẫn nên là để các nương nương….”
“Không cần”. Hắn cắt ngang lời của ta, ôn nhu nói, “Giống như trước đây ấy, ngươi nắm lấy tay ta là được rồi”.
Trước kia?
Ta nhíu mày, nghi hoặc mà quét ánh mắt qua hắn. “Bệ hạ không phải là trẻ con.”. Hắn cũng không còn là Tiểu Hi, dựa vào đâu mà muốn có người dỗ dành, đừng tưởng ngươi là hoàng đế thì người trong khắp thiên hạ đều phải là mẹ ngươi.
“Linh Xu….” Lại nữa rồi, lại dùng cái giọng nói nhẹ nhàng du dương mà gọi tên của ta, ‘một tiếng ba vòng, trăm chuyển ngàn xoay’ *, nghe mà dựng hết cả tóc gáy.
* Chỉ giọng nói kéo dài ra, uốn giọng, nghe mà nổi da gà . Cre : Kurt@kites.vn
“Sao, sao vậy….” Ta lắp ba lắp bắp.
Hắn nằm xuống, dáng vẻ vô cùng nhu nhược. “Ta khó chịu…”
“Thế nào, sao lại khó chịu…” Việc này ta thật sự là không có chút khí phách nào cả….
“Không ngủ được…” Hắn khép hờ hai mắt suy nghĩ, giọng nói như là lẩm bẩm.
“Thần bảo người mang thuốc an thần lên nhé?”
“Ngươi lừa ta…” Hắn quyết đoán cự tuyệt việc dùng thuốc an thần, “Làm giống như trước đây đi.”
Hắn nằm nghiêng, mặt quay về phía ta, rút bàn tay từ trong tay ra nắm lấy tay của ta. Ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn khóe môi hắn nhếch lên, lúc này hai hàng mi dài rũ xuống , càng lúc càng giống như Tiểu Hi trong trí nhớ của ta…
Ta cứng ngắc mà đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt ở sau lưng hắn vỗ vỗ.
Khi đó, Tiểu Hi cũng như thế này, hắn nói: “Linh Xu, ta sợ không ngủ được, lại sợ lúc ngủ mơ thấy ác mộng.”
Ta nói: “Đừng sợ, có thần ở đây với người, nếu như người gặp ác mộng thì thần sẽ gọi ngươi tỉnh dậy.”
Hắn gật gật đầu, nhắm mắt lại, được một lát lại nói: “Ta không ngủ được, Linh Xu, ngươi hát cho ta nghe đi.”
Ta bối rối vò vò đầu: “Không có ai dạy thần hát cả….”
“Thế còn kể chuyện xưa?”
“Cũng…. Cũng không biết nốt…”
Hắn khinh bỉ liếc mắt nhìn ta, nói: “Vậy ngươi biết cái gì?”
“Đọc sách y.” Ta lặng lẽ rơi nước mắt.
Hắn gắng gượng gật đầu, “Thế cũng được, ngươi đọc cho ta nghe…”
Người nhà đế vương, tất cả đều đáng ghét như vậy, hắn bảo ta đọc thì ta sẽ đọc sao!
Thế mà ta đọc thật…. Từ ‘Linh Xu’ , ‘Tố Vấn’, cho đến ‘Thảo Mộc’ rồi ‘Hoàng Đế Nội Kinh’ *, đều nói lên lý luận về y học vững chắc của tôi. Sau đó hắn lại nói: “Ngươi đọc ‘Linh Xu’ là được rồi”.
Ta hỏi: “Vì sao?”
Hắn nói: “Ta thích ‘Linh Xu’?”
Ta lắp ba lắp bắp không nói được gì, lại tiếp tục đọc ‘Linh Xu’, một lúc lâu sau, ta không thể nào đọc đầy đủ thêm được nữa.
Lưu Hi hô hấp dần dần ổn định, ta biết hắn đã ngủ rồi, bàn tay nắm lấy tay ta cũng đã hơi buông lỏng. Ta ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ trong khi hắn ngủ, trong lòng vô cùng hoảng sợ, rất muốn giống như hồi còn nhỏ, kéo hắn đứng dậy, túm lấy áo hắn gào lên: “Lưu Hi, ngươi làm cái quái gì vậy!”
Nhưng hiện giờ hắn là hoàng đế, ta không thể làm như vậy nữa.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ta quay đầu lại nhìn. Phú Xuân vừa cười vừa nói: “Tống Thái y, bệ hạ đang ngủ sao?”
Ta gật đầu.
“Làm phiền Tống Thái y, bệ hạ đã dặn dò Phú Xuân đưa ngài về Lâm Thủy Cung”. Ta có chút giật mình, hắn lại giải thích thêm, “Tẩm cung của bệ hạ, cho dù là các nương nương cũng không thể ở lại qua đêm. Lúc trước bệ hạ đã nói, khi nào người ngủ sẽ để cho Tống Thái y về Lâm Thủy Cung”.
Trong lồng ngực ta nhói lên như bị ong đốt, vừa đau đớn vừa xót xa, chỉ biết tê dại mà gật đầu, đứng dậy, đè thấp giọng nói: “Không dám phiền công công, hạ quan biết đường, tự mình có thể trở về”.
Sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Bây giờ đã là nửa đêm, xung quanh tẩm cung vẫn có không ít người, thậm chí là các tai mắt từ các cung vẫn đang nhìn chăm chăm, phỏng chừng ai nấy đều muốn lăn lên long sàng kia, chỉ có điều cũng chẳng có ý nghĩa gì, chẳng qua chỉ là một đêm xuân, sau đó lại bị tống về tẩm cung của mình, thật là thê lương và vô nghĩa.
Cái tên Lưu Hi kia dáng vẻ y như một quả thận hỏng thật không biết có thể thỏa mãn những bất mãn của mấy nữ tử kia không
Ta hừ lạnh một tiếng, giậm chân một cái rồi chạy về.
Nghiêm Tiểu Vũ và ta hai người ngồi chồm hổm ở dưới gốc cây đại thụ suy nghĩ cả một buổi chiều, cuối cùng Nghiêm Tiểu Vũ đơn phương rút ra một kết luận : Lưu Hi chính là đố kỵ ghen ghét với thân thể cường tráng đầy nam tính của Tiểu Vũ.
Ta giáng cho Nghiêm Tiểu Vũ một cú ‘như lai thần chưởng’, hắn là cái loại mồ hôi thối, chân thối có cái gì để mà ghen tị chứ! Đương nhiên mùi thuốc đắng chát trên người Lưu Hi cũng không hề dễ ngửi, chỉ có điều ít nhất ta cũng đã quen rồi.
Một ngày nào đó bỗng nhiên Nghiêm Tiểu Vũ đưa ra một suy đoán: “Chẳng lẽ hắn thích ngươi, cho nên mới ghen tức khi ngươi đi theo ta đúng không?”
Ta liền nghiêm túc nói, “Thứ nhất, quan hệ của ta với ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì. Thứ hai, không có khả năng là hắn thích ta.”
Đúng vậy, nếu như hắn thích ta thì vì sao từ sau khi lên ngôi hoàng đế lại đối xử lạnh lùng với ta như vậy, nhất là từ sau khi ông nội ta qua đời. Nếu như hắn thích ta, sao lại phải nạp thêm hai ba phi tử. Nếu như hắn thích ta, làm sao Hoa phi có thể có thai.
Nếu như vậy mà là hắn thích ta, cái loại yêu thích rẻ tiền như vậy, có cho ta cũng không cần.
Cho nên tình cảm của Lưu Hi đối với Nghiêm Tiểu Vũ, đại khái có thể coi là ân oán từ đời trước, đời này ngược luyến tình thâm, nhưng mà chuyện này cũng không can hệ gì đến ta.
Ngày thứ hai trong Lâm Thủy Cung, ngoài việc mấy phi tần của Lưu Hi đến tìm ta để làm công tác chữa bệnh tâm lý, người say tuyệt đối không phải tại rượu, sau khi nghe ta nói mẫu tử Hoa phi tuyệt đối bình an, bọn họ không hẹn mà cùng nhau bày ra dáng vẻ vừa vui mừng vừa thất vọng.
Mấy vị quý nhân phi tần này đều được nạp sau hai năm Lưu Hi đăng cơ, Lưu Hi đúng là một hoàng đế ‘chiến sĩ thi đua’, chỉ có điều cũng không phải là vô cùng sủng ái các ái phi, cách một thời gian mới lâm hạnh một lần, cho các nàng một chút cảm giác mình vẫn còn tồn tại. Lưu Hi là vị thiên tử trẻ tuổi, quả nhiên là chi hoa ngọc thụ, ôn hòa nho nhã, cười như gió xuân, lại là nam tử tôn quý nhất trên đời này, những nữ tử này gặp mặt hắn, vây quanh hắn, sau đó thành ra không thể xa rời hắn.
Ai nói tương tư không phải là bệnh, loại bệnh này không có thuốc chữa, cần phải nhờ đến một người con gái như là ta đây mở lời khuyên giải. Sau khi ta mặc vào bộ trang phục của viện chế phục, bọn họ không coi ta là một nữ tử, ta với các nàng ấy không phải là một sự uy hiếp, các nàng ấy cũng không coi ta là nam tử, thế nên ta và các nàng ấy cũng không có trở ngại. Bọn họ đại khái coi ta là một tên thái giám, chẳng phải nam cũng chẳng phải nữ a.
“Hoa phi nương nương thực sự là may mắn, được bệ hạ sủng ái, lại có long thai, hiện giờ huynh trưởng của Hoa phi nương nương còn đánh thắng trận, cuối cùng địch quốc chỉ còn lại mười vạn binh mã, làm dịu đi sự uy hiếp của Tây Lương, xem chừng vị trí hoàng hậu chắc chắn thuộc về Hoa phi rồi.” Người nói những lời này không biết có bao nhiêu phần thật lòng, nhưng ý tứ ghen tuông khẳng định là có bảy phần.
Chuyện trong triều, từ trước đến nay ta không có hứng thú, cũng không quan tâm, bởi thế nên khi nghe thấy các nàng nói vậy, cũng chỉ có cười ha ha hai tiếng cho có lệ. Bỗng nhiên ta nhớ tới sự thay đổi của Lưu Hi khi tiến cung ngày đó, buổi chiều vẫn còn vẻ mặt âm u, buổi tối thì vui mừng hớn hở, chắc là có tin báo chiến thắng truyền tới.
Ngồi ở bên ngoài đã không biết bao lâu, lại có người ở Tây Hoa Các đến thúc dục. Các phi tần bên này không nóng không lạnh mà nói, “Hoa phi nương nương được chiều chuộng từ nhỏ, Tống thái y mau đi thôi, nếu như xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không thể tha thứ cho mình được.”
Ta cũng không thể tha thứ nổi a….Lại nói tiếp, ta lúc nào cũng lo lắng, chỉ sợ chứng bệnh kia của Lưu Hi di truyền, nếu như con của Lưu Hi cũng mắc bệnh này, ông nội lại qua đời rồi, ta thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ.
Con của Lưu Hi a… Hắn cũng có con của chính mình a…
Tâm tình ta có chút phức tạp khi nhìn thấy bụng dưới của Hoa phi có một chút nhô ra, nơi đó đang chứa một sinh mệnh nhỏ bé, sau khi lớn lên, không biết có giống Lưu Hi hay không.
“Nghe nói Tống thái y vừa mới bị người khác mời đi?” Bây giờ Lưu Hi không ở đây, Hoa phi lại có dáng vẻ khác. Trời sinh phú quý, nữ tử như vậy hoặc là ngang ngạnh kiêu ngạo, hoặc là yểu điệu thục nữ. Hiển nhiên là chỉ có ở trước mặt Lưu Hi Hoa phi mới bày ra dáng vẻ yểu điệu thục nữ.
Ta cười đáp lại, “Các nương nương thân thể khó chịu, cũng theo thói quen mà đến nhờ vi thần xem bệnh, vi thần cũng chỉ tuân lệnh làm theo.”
“A, chỉ sợ là trong lòng không thoải mái thôi.” Hoa phi cười nhạt một tiếng, “Các nàng ấy nói những cái gì?”
Ta trả lời, “Đều nói Hoa phi nương nương có phúc, đại tướng quân lại vừa đánh thắng trận, hoàng thượng chắc rất vui mừng.”
Nói đến đại tướng quân, sắc mặt của Hoa phi cũng nở ra, hiển nhiên là kiêu ngạo về chuyện của huynh trưởng, “Đó là đương nhiên, nhà mẹ đẻ của bản phi không giống với các nàng ấy, đám tiểu quan tiểu lại…” Những lời này của nàng ta nói ra có chút hơi quá, tốt xấu gì người ta cũng là xuất thân từ gia đình tam phẩm.
“Tống thái y.” Hoa phi chuyển đề tài, đôi mắt đẹp hướng về phía tôi, ánh mắt nhọn hoắt, “Tống thái y y thuật cao siêu, bệ hạ đối với ngươi có vài phần kính trọng, bản cung đối với ngươi cũng có mười phần dựa dẫm, mang thai mười tháng, nguy hiểm khó lường, trong cung khó mà đề phòng được những kẻ đánh lén sau lưng, bản cung tất cả đều phải dựa vào Tống thái y ngươi…”
“Nương nương quá lời rồi…đây là chức trách của vi thần, không dám lười biếng.”
Hoa phi cười dịu dàng, “Tống thái y không cần căng thẳng. Tống thái y ngươi là một người thành thật, hỉ là trong cung này thành thật quá cũng không tốt, chỉ cần Tống tháy y thực tâm với bản cung, bản cung sẽ để cho Tống thái y cảm thấy cực kỳ thoải mái.”
“Tạ ơn, tạ ơn nương nương….” Trong lòng ta thanh khóc, đây là đang mượn sức ta sao….Hóa rat a cũng có gí trị lợi dụng, thực sự là ‘thụ sủng nhược kinh’* a….
* Chỉ việc được sủng ái mà lo sợ
Ta với Hoa phi mới nói với nhau được vài câu, Phú Xuân lại tới cầu kiến. Hoa phi biến sắc, điều chỉnh lại vẻ mặt, lúc này mới cho Phú Xuân tiến vào.
Mắt ta chứng kiến toàn bộ quá trình sắc mặt thay đổi như thế nào nên trong lòng hết sức chấn động, thế cho nên Phú Xuân nói câu gì ta cũng không nghe được.
“Cái gì, hoàng thượng ngã bệnh?” Giọng nói của Hoa phi bỗng nhiên trở nên chói tai, ta cau mày, cuối cùng cũng có phản ứng.
Vẻ mặt của Phú Xuân ưu sầu, nói, “Đúng ạ, lúc đầu chiến sự ở biên ải ổn định, bệ hạ rất vui mừng, nhưng sau khi yên ổn, muốn khao thưởng ba quân, muốn dự định đàm phán hợp ước, muốn tiếp kiến sứ thần, bệ hạ ngược lại càng vội vàng hơn, lúc đang vội thì lại đổ bệnh. Lúc này bệ hạ mới sai Phú Xuân đi tìm Tống thái y.”
Ta sững sờ nhìn hắn, nói thật là, ta không thể nào tìm ra ký do gì mà thoái thác chuyện này.
Hoa phi lại rất tin tưởng bộ dạng không thể nghi ngờ này, vội vội vàng vàng đứng dậy nói, “Thay xiêm y cho bản cung, ta lập tức phải đến thăm bệ hạ.”
“Xin đừng!” Phú Xuân vội vàng ngăn cản nàng ta, vẻ mặt đau khổ nói, “Nương nương đừng làm khó Phú Xuân, bệ hạ tuy là bị bệnh, nhưng cũng không nặng, bởi vậy đã cố ý căn dặn, nương nương đang mang long thai, bệ hạ lo lắng cho nương nương có thể nhiễm bệnh, long thai quan trọng hơn, nương nương nên suy nghĩ cho chính mình, cũng phải suy nghĩ cho long thai trong bụng nữa!”
Lời này đâm trúng vào tâm lý của Hoa phi, hiện tại tất nhiên là nàng ta rất lo lắng cho long thai. Lưu Hi bị bệnh từ nhỏ không phải là bí mật, hai năm nay tuy rằng có khá hơn, nhưng ai biết được bệnh cũ có tái phát không. Hoa phi do dự một chút, lại biết nghe lời nói phải, “Vậy làm phiền Phú Xuân công công chuyển lời hỏi thăm của bản cung đến hoàng thượng.”
Phú Xuân thở phào nhẹ nhõm, vội nói, “Tất nhiên là được ạ.” Lại xoay đầu nhìn ta, “Tống thái y, nhanh đi thôi.”
Hoa phi cũng thúc dục ta, ta cũng chỉ bán tín bán nghi mà rời đi.
Mấy ngày này Lưu Hi thực sự là liều mạng, ta có thể làm chứng. Từ chỗ ở của ta có thể thấy được đèn trong tẩm cung của hắn luôn để trắng đêm, tuy nói rằng tẩm cung của đế vương đèn không bao giờ tắt, nhưng ánh sáng này rõ ràng không phải là đèn ngủ.
Ta đi theo Phú Xuân đến tẩm cung, Thi thái y ở Thái y viện từ trong bước ra, ta nhìn thấy ông ta thì sửng sốt, ông ta thấy ta thì làm ra bộ dáng đã đoán trước được. Phú Xuân nói với Thi thái y, “Làm phiền Thi thái y, bệ hạ làm sao vậy?”
Thi thái y nói, “Vất vả lâu ngày tích tụ thành bệnh, trong lòng có phiền muộn tích tụ lại, bệnh nói nghiêm trọng thì là nghiêm trọng nói không nghiêm trọng thì cũng phải, điều quan trọng là phải khiến cho bệ hạ bớt phiền muộn, ít làm việc vất vả. Về phần còn có nguyên nhân nào khác, phải nhờ vào Tống thái y chẩn đoán.” Nói xong liền cung kính chào ta.
Bởi vì ông nội từng trị bệnh cho Lưu Hi hơn mười năm, người bên ngoài chắc đều cho rằng đối bệnh trạng của Lưu Hi ta rõ như lòng bàn tay, y thuật cao siêu có một không hai, thế nên chưa hề hoài nghi ta. Ta hiểu được chuyện này, tỷ như việc Thi thái y thi lễ với ta thế này.
Lời nói của Thi thái y ta hiểu được. Tuy rằng ông ta bị ông nội gọi là lang băm, nhưng ở Thái y viện dù sao cũng là người đứng đầu, ông ta chẩn đoán chắc là không có sai sót…
Vất vả lâu ngày thành bệnh, Lưu Hi thật là, làm hoàng đế “chiến sĩ thi đua” thì được trao thưởng sao? Trong lòng ta rối loạn cho đến tận lúc vào tẩm cung, lúc này cũng đã là thời gian thắp đèn, trong phòng ánh đèn sáng rõ, các cung nhân đang chuẩn bị cơm cùng với thuốc, Lưu Hi nằm ở trên giường, cau mày phất phất tay, nói: “Lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi”.
Ta cũng muốn đi ra ngoài theo bọn họ, hắn lại nói: “Tống Thái y mau tới xem mạch cho trẫm”.
Ta ngồi xổm trước nhuyễn tháp của hắn, lúc này trong tẩm cung không có một bóng người, ta khẽ lầu bầu: “Thần thật không biết đâu….”
Lưu Hi nhắm mắt lại, hình như rất mệt mỏi, nghe xong lời ta nói lông mi khẽ run, khóe miệng cong lên, giọng nói khàn khàn: “Trẫm bảo ngươi bắt mạch thì ngươi cứ làm theo đi.”
Ta thật không biết hắn cố chấp làm cái gì… nhưng hắn là hoàng đế, ta cũng chỉ có thể tuân chỉ, đặt ba ngón tay lại, ánh mắt không ngừng ngắm tới ngắm lui khuôn mặt hắn.
Khuôn mặt tái nhợt, tiều tụy, ánh mắt hơi sưng phù, đôi môi không có một giọt máu, có vết nứt nẻ, ta không nhịn được liền hỏi : “Người có muốn uống nước không?”
Lông mi của hắn khẽ lay động, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu: “Ừ”
Ta xoay người mang chén nước đến, vừa quay đầu lại, hắn đã mở mắt, đang nhìn ta. “Đỡ trẫm dậy”. Hắn nói.
Ta giúp hắn ngồi dậy, lại cầm cái gối dựng lên để hắn tựa sau lưng rồi mới đưa chén nước cho hắn.
Hắn không nhận lấy, chỉ lẳng lặng nhìn cái chén kia một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn ta.
Ta quên mất, hắn là hoàng đế, hoàng đế sẽ không tự mình uống nước. Ta tự cười chính bản thân mình, đem cái chén tiến tới gần miệng hắn, hắn đưa tay ra phủ lấy mu bàn tay đang giữ chén của ta, chậm rãi mà uống từng ngụm nước ấm.
Bàn tay ta có chút nóng lên.
Ta biết tay cầm chén của mình nhất định chảy đầy mồ hôi, giống như là sắp không thể nổi cái chén nữa. Cuối cùng hắn cũng uống nước xong, nhưng lại dường như không có ý định buông tay, ta nhìn chằm chằm vào tay hắn, không có ý định rút tay về.
Bỗng nhiên hắn nói: “Linh Xu”.
Ta giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn nghiêng người, tóc mai đẫm mồ hôi, vẻ mặt thân thuộc giống như đã từng quen biết, có thể nói, ta đã quen với dáng vẻ này rất nhiều năm. Khi đó hắn bị bệnh cảm lạnh quấy nhiễu, ban đêm không thể ngủ, luôn tỉnh dậy lúc nửa đêm, cả người lạnh ngắt không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô cùng yếu ớt, giống như là nếu chạm vào chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra. Ta đứng đợi ông nội ở bên ngoài nghe thấy có tiếng kêu nên liền chạy vào xem.
Ông nội cởi áo của hắn, đặt nằm úp sấp trên giường, châm vài cây kim xuống, phía sau lưng mạch máu phảng phất như đang căng ra. Lưu Hi hình như đang ẩn nhẫn mà chịu đựng sự đau đớn, môi dưới bị cắn đến bật máu, nhưng không hề hé răng, chỉ nắm chặt lấy bàn tay ta, ánh mắt như là đang nhìn ta, nhưng ở sâu trong đôi mắt lại vô cùng trống rỗng, giống như chẳng nhìn thấy cái gì.
Sau khi châm cứu xong, ông nội mệt mỏi rời đi, thế nhưng hắn vẫn năm chặt lấy bàn tay ta không buông, hai mắt đen sẫm ẩm ướt sợ hãi nhìn ta, giống như con nai bị thương, giọng nói khà khàn: “Linh Xu, đừng đi được không…”
Trong trí nhớ, dung mạo của người thiếu niên cùng với người thanh niên trước mắt cứ chồng chéo lên nhau, ta hoảng hốt đến mức người run lên, vội rút tay ra khỏi bàn tay hắn.
Bàn tay của hắn giật giật rồi buông xuống bên người.
Ta hít sâu vài cái, cố gắng đè nén giọng nói run run xuống. “Bệ hạ muốn có người hầu hạ, có thể cho Phú Xuân đi truyền. Hoa phi nương nương đang mang thai, người có thể cho nương nương khác tới đây”.
Hắn nghe xong những lời này, trong chớp mắt sắc mặt liền trầm xuống, nhưng hình như lại nghĩ tới điề gì đó, trong con mắt tối đen như mực lóe lên một tia sáng, khóe miệng bất giác cong lên.
“Các nàng thân thể cao quý, làm sao có thể hầu hạ người khác.”
Ta nói bằng chất giọng đơn điệu : “Vi thần tuy rằng là hạ nhân tầm thường, nhưng cũng không phải người hầu, vẫn nên là để các nương nương….”
“Không cần”. Hắn cắt ngang lời của ta, ôn nhu nói, “Giống như trước đây ấy, ngươi nắm lấy tay ta là được rồi”.
Trước kia?
Ta nhíu mày, nghi hoặc mà quét ánh mắt qua hắn. “Bệ hạ không phải là trẻ con.”. Hắn cũng không còn là Tiểu Hi, dựa vào đâu mà muốn có người dỗ dành, đừng tưởng ngươi là hoàng đế thì người trong khắp thiên hạ đều phải là mẹ ngươi.
“Linh Xu….” Lại nữa rồi, lại dùng cái giọng nói nhẹ nhàng du dương mà gọi tên của ta, ‘một tiếng ba vòng, trăm chuyển ngàn xoay’ *, nghe mà dựng hết cả tóc gáy.
* Chỉ giọng nói kéo dài ra, uốn giọng, nghe mà nổi da gà . Cre : Kurt@kites.vn
“Sao, sao vậy….” Ta lắp ba lắp bắp.
Hắn nằm xuống, dáng vẻ vô cùng nhu nhược. “Ta khó chịu…”
“Thế nào, sao lại khó chịu…” Việc này ta thật sự là không có chút khí phách nào cả….
“Không ngủ được…” Hắn khép hờ hai mắt suy nghĩ, giọng nói như là lẩm bẩm.
“Thần bảo người mang thuốc an thần lên nhé?”
“Ngươi lừa ta…” Hắn quyết đoán cự tuyệt việc dùng thuốc an thần, “Làm giống như trước đây đi.”
Hắn nằm nghiêng, mặt quay về phía ta, rút bàn tay từ trong tay ra nắm lấy tay của ta. Ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn khóe môi hắn nhếch lên, lúc này hai hàng mi dài rũ xuống , càng lúc càng giống như Tiểu Hi trong trí nhớ của ta…
Ta cứng ngắc mà đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt ở sau lưng hắn vỗ vỗ.
Khi đó, Tiểu Hi cũng như thế này, hắn nói: “Linh Xu, ta sợ không ngủ được, lại sợ lúc ngủ mơ thấy ác mộng.”
Ta nói: “Đừng sợ, có thần ở đây với người, nếu như người gặp ác mộng thì thần sẽ gọi ngươi tỉnh dậy.”
Hắn gật gật đầu, nhắm mắt lại, được một lát lại nói: “Ta không ngủ được, Linh Xu, ngươi hát cho ta nghe đi.”
Ta bối rối vò vò đầu: “Không có ai dạy thần hát cả….”
“Thế còn kể chuyện xưa?”
“Cũng…. Cũng không biết nốt…”
Hắn khinh bỉ liếc mắt nhìn ta, nói: “Vậy ngươi biết cái gì?”
“Đọc sách y.” Ta lặng lẽ rơi nước mắt.
Hắn gắng gượng gật đầu, “Thế cũng được, ngươi đọc cho ta nghe…”
Người nhà đế vương, tất cả đều đáng ghét như vậy, hắn bảo ta đọc thì ta sẽ đọc sao!
Thế mà ta đọc thật…. Từ ‘Linh Xu’ , ‘Tố Vấn’, cho đến ‘Thảo Mộc’ rồi ‘Hoàng Đế Nội Kinh’ *, đều nói lên lý luận về y học vững chắc của tôi. Sau đó hắn lại nói: “Ngươi đọc ‘Linh Xu’ là được rồi”.
Ta hỏi: “Vì sao?”
Hắn nói: “Ta thích ‘Linh Xu’?”
Ta lắp ba lắp bắp không nói được gì, lại tiếp tục đọc ‘Linh Xu’, một lúc lâu sau, ta không thể nào đọc đầy đủ thêm được nữa.
Lưu Hi hô hấp dần dần ổn định, ta biết hắn đã ngủ rồi, bàn tay nắm lấy tay ta cũng đã hơi buông lỏng. Ta ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ trong khi hắn ngủ, trong lòng vô cùng hoảng sợ, rất muốn giống như hồi còn nhỏ, kéo hắn đứng dậy, túm lấy áo hắn gào lên: “Lưu Hi, ngươi làm cái quái gì vậy!”
Nhưng hiện giờ hắn là hoàng đế, ta không thể làm như vậy nữa.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ta quay đầu lại nhìn. Phú Xuân vừa cười vừa nói: “Tống Thái y, bệ hạ đang ngủ sao?”
Ta gật đầu.
“Làm phiền Tống Thái y, bệ hạ đã dặn dò Phú Xuân đưa ngài về Lâm Thủy Cung”. Ta có chút giật mình, hắn lại giải thích thêm, “Tẩm cung của bệ hạ, cho dù là các nương nương cũng không thể ở lại qua đêm. Lúc trước bệ hạ đã nói, khi nào người ngủ sẽ để cho Tống Thái y về Lâm Thủy Cung”.
Trong lồng ngực ta nhói lên như bị ong đốt, vừa đau đớn vừa xót xa, chỉ biết tê dại mà gật đầu, đứng dậy, đè thấp giọng nói: “Không dám phiền công công, hạ quan biết đường, tự mình có thể trở về”.
Sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Bây giờ đã là nửa đêm, xung quanh tẩm cung vẫn có không ít người, thậm chí là các tai mắt từ các cung vẫn đang nhìn chăm chăm, phỏng chừng ai nấy đều muốn lăn lên long sàng kia, chỉ có điều cũng chẳng có ý nghĩa gì, chẳng qua chỉ là một đêm xuân, sau đó lại bị tống về tẩm cung của mình, thật là thê lương và vô nghĩa.
Cái tên Lưu Hi kia dáng vẻ y như một quả thận hỏng thật không biết có thể thỏa mãn những bất mãn của mấy nữ tử kia không
Ta hừ lạnh một tiếng, giậm chân một cái rồi chạy về.
/7
|