Vi Thần Có Tội

Chương 4

/7


Bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ. Bệnh này của Lưu Hi dai dẳng đến tận ba tháng sau, ngày nào cũng bắt ta phải đến giúp hắn ngủ, với bên ngoài thì bảo rằng bệnh cũ tái phát, không phải Tống thái y thì không có ai có thể chữa được bệnh này, vì thế nên việc đơn giản dứt khoát nhất lúc này là mọi chuyện của ta ở bên Tây Hoa Các được đẩy cho người khác, có một đoàn thái y khác sẽ chăm sóc Hoa phi nương nương, còn ta thì chỉ phụ trách cuộc sống hằng ngày của hoàng đế.

Có một ngày khi ta tới Thái y viện lấy thuốctrong lúc lơ đãng ta đã nghe trộm được mấy lời bàn tán của các thái ,y như thế này: “Bệ hạ bị bệnh, chỉ sợ là…..” Giáp thái y muốn nói rồi lại thôi, nhưng ý tứ cũng đã thể hiện quá rõ ràng. “Bệnh trạng này nhìn qua cũng bình thường, nhưng lại giống với bệnh cũ của bệ hạ, chỉ sợ độc tố chưa được giải hết, hiện giờ Tống lão thái y đã qua đời, Tống thái y thiếu niên trẻ tuổi , không biết có trị được hay không?”

Độc tố còn chưa giải hết? Ta có chút run sợ.

“Nghe nói hàng đêm Tống thái y đều phải châm cứu cho bệ hạ, nếu không bệ hạ khó mà có thể ngủ yên, nhưng cho dù vậy, bệ hạ cũng không thấy khá lên, chỉ sợ, nguy hiểm…” Giáp thái y thở dài, “Bệ hạ là một hoàng đế tốt, đáng tiếc…”

“May mắn Hoa phi nương nương có thai, cứ như vậy, cho dù là … vậy cũng…”

“Ôi chao!” Một người ở bên cạnh thốt lên cắt ngang câu chuyện, “Những lời này, mấy người chúng ta chỉ nên nói vụng trộm thôi, nếu để cho người khác nghe thấy, có thể phạm trọng tội mất đầu như chơi đấy! Làm việc ở trong cung, sao lại có thể thiếu suy nghĩ như vậy!”

“Đúng đúng đúng…” Mọi người vội vàng hùa theo, nếu không có thể gặp thị phi.

Ta hốt hoảng rời khỏi Thái y viện. Theo như lời những người đó nói, chỉ sợ tất cả mọi người trong cung đều suy nghĩ như vậy. Bây giờ mọi người trong cung đối với Tây Hoa Các càng ngày càng thêm tận tụy, mới đầu ta chỉ cho rằng chuyện nịnh bợ nịnh hót là chuyện bình thường, nhưng hiện tại xem ra, e rằng không phải đơn giản như vậy.

Bọn họ không hề xem trọng Lưu Hi, chỉ sợ hắn không còn nhiều thời gian nữa. Một khi Lưu Hi băng hà, người kế thừa hoàng vị kia tất nhiên là đứa bé trong bụng Hoa phi. Trong lịch sử của Trần quốc đã từng có nữ vương, bất kể đứa trẻ trong bụng Hoa phi là nam hay nữ thì chắc chắn sẽ là đế vương. Đến lúc đó, Hoa phi bằng tử nhi quý*, nhảy vọt lên chức hoàng thái hậu, huynh trưởng lại nắm giữ binh quyền, ai có thể không nịnh bợ nàng ta?

*Mẹ được sang nhờ con

Ta thở dài. Nghiêm Tiểu Vũ nói không sai, thân thể là quý giá. Hắn từ nhỏ đã lưu lạc khắp nơi, chịu tất cả sự xem thường cùng những trận đánh đập, vậy mà lại cố gắng để đối diện với tất cả, nếu là Lưu Hi, chỉ sợ một cái búng tay cũng có thể ngã lăn quay.

Trong người Lưu Hi có bệnh a…

Thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Thế nhưng nhìn qua trông hắn cũng không phải là quá ưu sầu mà? Chẳng lẽ nào hắn đang giả bệnh?

“Tống thái y, Tống thái y.” Giọng nói của Phú Xuân chợt vang lên, dọa đến ta, ta trừng hai con mắt nhìn hắn, hắn liền vừa cười vừa nói, “Tống thái y, bệ hạ lệnh cho Phú Xuân báo tin cho người biết, ngày kia bệ hạ muốn cùng người Tây Lương, săn thú ở Thượng Lâm Uyển, muốn Tống thái y chuẩn bị một chút, đến lúc đó đi cùng.”

“Săn bắn?” Ta nhíu mày, “Cơ thể bệ hạ chịu được sao?”

Phú Xuân nói: “Dù có như vậy cũng không thể xem nhẹ Tây Lương được.” Phú Xuân bất đắc dĩ lắc đầu, “Tóm lại bệ hạ đã quyết định như vậy, người mau chuẩn bị rồi chỉ cần đi theo thôi. Cơ thể bệ hạ người rõ ràng nhất.”

Cái câu nói cuối cùng kia, tôi nghe sao mà chẳng cảm thấy có tư vị nào hết a…

Bản thân Lưu Hi chỉ còn lại nửa cái mạng vậy mà còn muốn vì tôn nghiêm quốc gia quyết định đi săn thú, thật là cảm động lòng người … Ta suy nghĩ một chút, viết một phong thư, bảo người mang gấp về phủ đưa cho Nghiêm Tiểu Vũ.

Có thể có người cho rằng ta để Nghiêm Tiểu Vũ đến là muốn bảo vệ Lưu Hi vân vân và vân vân, nhưng mà thật ra … ta muốn hắn đến là để bảo vệ ta. Hết cách rồi, bên người Lưu Hi có nhiều thị vệ như vậy, tính mệnh ta lại rẻ tiền, không thể so với hắn được, vẫn là chỉ có thể tin cậy vào Nghiêm Tiểu Vũ. Hơn nữa, việc Nghiêm Tiểu Vũ muốn đi Thượng Lâm Uyển săn bắn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, hắn nhất định sẽ cảm kích ta cho mà xem.

Quả nhiên, lúc Nghiêm Tiểu Vũ vừa nhận được tin, ngay đêm hôm đó đã lập tức bay vào cung, trong đêm đôi mắt tròn tròn phát ra những ánh sáng xanh yếu ớt.

“Tiểu Linh tử, ta quả là không nhìn lầm ngươi, ngươi đúng là rất có nghĩa khí!” Nghiêm Tiểu Vũ cười hì hì.

Ta đập bốp một phát vào sau gáy hắn một “Cút, ngươi đúng là tán tận lương tâm, đưa ngươi tới là để ngươi bảo vệ ta, ngươi đừng nghĩ đến việc được đi chơi!”

“Đương nhiên đương nhiên.” Hắn vỗ vỗ ngực ra vẻ ta đây, “Ta đã đồng ý với ông nội ngươi, cho dù ngươi có phạm vào trọng tội phải tử hình ta cũng xông vào pháp trường cứu ngươi ra!”

Ông nội ơi, người đúng là suy nghĩ sâu rộng, đối với ta cũng không hề có một chút lòng tin ….

“Nhưng mà…” Nghiêm Tiểu Vũ nhìn ta từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, “Ngươi còn không mau nhìn lại mình đi, ngoài việc không biết ngã ngựa mà lăn từ trên lưng ngựa xuống chết ngay tại chỗ thì ngươi còn có cách chết nào khác không?”

“Ta có dự không lành …” Ta đá tung chăn ra nói, “Thượng Lâm Uyển này là nơi không yên ổn, chưa lần nào đi săn thú mà không xảy ra chuyện, trước đây không phải còn có lệnh cấm các cô nương không được vào bãi săn sao? Thủ vệ ở bãi săn này lại quá ít, thậm chí chim chóc gà qué còn có thể bay vào, nếu như có thích khách bay vào thì lúc đó phải làm sao?”

“Cho nên…” Đầu óc của Nghiêm Tiểu Vũ khá là chậm chạp.

“Ta là vì không yên tâm thế nên mới ngã ngựa!”

Lúc này đến lượt Nghiêm Tiểu Vũ gào lên, “Cút!”

Ta là người hết sức quý trọng tính mạng của mình, ‘không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất’, vì vậy ta sẽ tống Nghiêm Tiểu Vũ vào ngự lâm quân , Nghiêm Tiểu Vũ theo ông nội ta cũng đã lâu, đa số mọi người ở trong cung đều nhận ra hắn, cũng sẽ không sợ có tại họa ngầm ẩn dưới an toàn , ta đút lót mười lượng bạc là đã có thể đối phó với bọn ngự lâm quân, chí có điều đối phó với Nghiêm Tiểu Vũ khá là khó khăn, hắn nói: “Quần áo này sao xấu vậy!”

Những tráng sĩ ngự lâm quân của ta mặt đen sì lôi cái tên Nghiêm Tiểu Vũ.

“Trong khi săn bắn, Hoàng đế, Hoa tướng quân cùng với sứ thần Tây Lương ở phía trước, ta đi theo phía sau, ngươi đi bên cạnh ta, đã nghe rõ chưa?” Ta nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tiểu Vũ.

Nghiêm Tiểu Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai, cau mày nhìn bản đồ một chút, lại nhìn nhìn ta một chút. “Nếu như thế ta đây không thể đi săn à?”

“Đi săn thú có gì tốt đâu.” Ta bình tĩnh gấp lại bản đồ, “Ngộ nhỡ ngươi không cẩn thận bắn trúng cô nương nào đó, đời này sẽ bị phá hủy. Cho dù là không bắn trúng cô nương, bắn trúng con gà con, con thỏ nhỏ cũng là sát sinh hại mệnh, ông nội ở dưới kia sẽ khinh bỉ ngươi.”

Nghiêm Tiểu Vũ sầu não mà ôm lấy cây giáo ngồi dưới đất, cuối cùng vẫn phải không cam tâm tình ta nguyện đi ra ngoài theo ta.Phú Xuân dắt đến cho ta một con ngựa, cười nói: “Con ngựa bạch này rất ngoan ngoãn, bệ hạ biết Tống thái y không biết cưỡi ngựa, nên đã đặc biệt phân phó, tìm con ngựa này cho Tống thái y.”

Ta sờ sờ cổ con ngựa, con ngựa kia trái lại còn cọ cọ vào người ta, thực sự rất ngoan ngoạn lại có linh tính. Ta vui vẻ nói: “Đa tạ Phú Xuân công công.”

“Là bệ hạ có tâm.” Phú Xuân trước khi đi còn cười vô cùng thích thú.

Nghiêm Tiểu Vũ vuốt ve con ngựa mà hai mắt sáng lên, “Đúng là bảo vật a, trông thật là anh tuấn…”

“Ngươi thích hả? Ta giúp ngươi xin nhé?” Ta hí mắt nhìn hắn, hắn lại lắc đầu, “Thích là một chuyện, nhưng mà còn chưa đủ, đàn ông chúng ta muốn tự mình thuần phục ngựa hoang trên thảo nguyên cơ, còn loại ngựa này chỉ thích hợp đem cho phụ nữ .”

“Cút!” Ta đá hắn một cái, nói: “Đỡ ta lên ngựa.”

Trước mặt ta Nghiêm Tiểu Vũ không có quyền hành gì cả, lầu bầu mà nghe theo mệnh lệnh của ta, bản thân mình lại dắt theo một con ngựa khác nhìn qua có vẻ hơi yếu.

Lúc này Lưu Hi dẫn theo ba ngàn ngự lâm quân, xuất hiện cùng với sứ thần Tây Lương.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người Tây Lương, ở một khoảng cách xa như vậy nhìn không rõ ràng lắm, nhưng hiển nhiên so với người Trần quốc chúng ta voc người nhỏ bé thì đối phương hơn nhiều, giọng nói cũng to hơn, khiến cho người ta có cảm giác người phương Bắc có khí chất của thảo nguyên bao la rộng lớn, mà ở đẳng sau Lưu Hi đại biểu cho người phía Nam ôn nhuận như núi xanh nước biếc.

Bên cạnh Lưu Hi còn có một người, vẻ mặt kiêu căng, nhìn qua chắc ngoài ba mươi tuổi, dung mạo cũng tạm chấp nhận được, cái trán có nét giống với Hoa phi, đó chính là Hoa tướng quân.

Hai bên không biết đang nói cái gì đó, chỉ nghe thấy giọng cười to của sứ thần Tây Lương truyền đến. Bọn họ là quốc gia thua trận, thậm chí có thể nói toàn quân bộ Tây Lương bọn họ đều bị giết sạch, vậy mà sứ thần còn có thể cười to suồng sã như vậy… Thật sự là… Rất có phong cách!

“Nghiêm Tiểu Vũ.” Ta đưa mắt nhìn bốn phía, hỏi, “Ngươi cảm thấy hôm nay liệu có gặp chuyện không may hay không?”

Nghiêm Tiểu Vũ đưa mắt nhìn ra xa rồi lại nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thẳng vào ta, nói: “Ngươi, phải chết…”

“Ta sẽ uống nước hoắc hương* một phát phun chết ngươi!” Nếu không phải đang ở trên lưng ngựa, ta nhất định sẽ cho hắn hai cái bạt tai.

* Hoắc hương : tên khoa học là (Agastache rugosa), lá rất thơm dùng để làm thuốc

“Nhưng mà, có bản đại hiệp ta ở đây, ngươi, sẽ không chết đơn giản như vậy đâu!” Hắn cười hắc hắc vài tiếng, đem cây giáo ra quay quay vài vòng.

Lúc này, Lưu Hi ra lệnh một tiếng, ba ngàn ngự lâm quân tản ra co giò chạy như điên… Hả, không phải vậy, là ba ngàn ngự lâm quan thúc ngựa phi nước đại, giống như chó hoang tuột xích, tứ mã nan truy.

Ta đứng không xa không gần trà trộn ở bên ngoài ngự lâm quân, nghe thấy từng đợt hoan hô, sau đó là tiếng la hét Ngô hoàng vạn tuế rung trời động đất, dốc sức thể hiện quốc gia chúng ta có ưu thế sân nhà.

Nghiêm Tiểu Vũ vò đầu bứt tai, hận không cắm hai đôi cánh vào người ngay lập tức đi săn mấy con gấu rồi lại quay trở về, ta bất vi sở động, nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh….”

“Ta cũng muốn đi săn …” Nghiêm Tiểu Vũ hờn dỗi mà nhìn ta.

Ta suy nghĩ một chút, nói: “Có hai ngày để săn thú, nếu hôm nay không có việc gì, ngày mai ta cho ngươi đi chơi.”

Hai mắt Nghiêm Tiểu Vũ sáng lên: “Không được đổi ý!”

Ta phất phất tay nói: “Ngươi phiền chết được!”

Có lẽ ông trời cũng muốn cho Nghiêm Tiểu Vũ được vui chơi thỏa thích, ngày hôm nay trôi qua trời yên biển lặng. Lưu Hi chỉ săn hoẵng với nai, rất ý tứ để cho những người bên cạnh thi thố tài năng. Hoa tướng quân săn gấu, sứ thần Tây Lương không cam lòng để mình phải chịu yếu thế, nhìn thấy cái gì bắn cái ấy, hết sức tàn nhẫn.

Buổi tối lại dựng lều trại ngoài bãi săn, nướng những con mồi săn được ban ngày, nổi lửa trại mở tiệc mừng, chúng tướng sĩ được dịp ăn uống thỏa thích. Lưu Hi mỉm cười uống mấy chén rượu rồi trở về trước, để cho bọn họ tiếp tục uống.

Ta mới ăn được một nửa, Phú Xuân chạy đến gọi ta, nói là Lưu Hi không khỏe. Ta lau lau đôi tay đầy dính đầy mỡ, vội vàng chạy theo hắn, lúc đi không quên quay đầu trừng mắt với Nghiêm Tiểu Vũ gào lên: “Phần cho ta một ít, ta còn chưa được ăn no!”

Về sau hắn rất nghĩa khí mà để lại cho ta vài khúc xương nai, lại còn nói hắn đã phải gian nan như thế nào mới có thể lấy được cái này từ trong tay một đám người để bồi dưỡng cho ta — ta đây xin thay mặt ông nội cảm tạ tổ tông nhà hắn.

Trong trại của Lưu Hi tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, hai má hắn đỏ bừng, hai mắt như có sóng nước, rõ ràng là có bảy phần đã say.

Ta không khách khí nói: “Nếu như người vẫn muốn thần xem bệnh cho người, sớm muộn gì thì không có chuyện gì cũng sẽ biến thành có chuyện. Ông nội bảo thần là đồ tể, điều này thần thực sự rất tán thành.”

Hắn quét đôi mắt nhìn về phía ta, ánh mắt sắc bén như đem ta đóng đinh tại chỗ, trực giác của loài động vật nói cho ta biết — phía trước có cạm bẫy!

Hắn lạnh lùng nói: “Qua đây.”

Ta lùi lại phía sau nửa bước.

“Trẫm ra lệnh cho ngươi, lại đây.” Ánh mắt của hắn như có lửa.

“Thần …” Ta nhìn xung quanh hai bên một chút, không có ai, muốn chạy à, không có cửa đâu. Hình như ta đâu có làm sai cái gì?

Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, hắn đã không kiên nhẫn, lảo đảo bước hai bước, tiến lên phía trước nắm lấy cổ tay của ta, ta không không ngờ được hắn lại khỏe như vậy , khiến cho ta giãy giụa cũng không thoát ra được.

Ta thừa nhận, ta rất sợ hãi, hắn càng ra sức, ta càng sợ hãi. Ta nở một nụ cười trên mặt nói: “Bệ hạ, người ngồi xuống đi, để vi thần bắt mạch cho người.”

Hắn hơi mỉm cười, không thể nhìn ra là cười lạnh hay là đang cười nhạo, nhưng chung quy lại không phải là nụ cười vui vẻ. Hắn vẫn nắm lấy tay ta không buông , chính mình ngồi trên nhuyễn tháp, ta không thể khom người được, đành phải ngồi dưới đất.

“Bệ hạ không khỏe ở đâu?” Ta thật cẩn thận từng li từng tí mà hỏi hắn.

Hắn trầm mặc trong chốc lát, giọng nói trầm thấp : “Ngươi để cho Nghiêm Tiểu Vũ tiến cung?”

A, Nghiêm Tiểu Vũ….

“Hôm nay đi săn bắn mà, thần lo lắng gặp chuyện không may, cho nên bảo hắn tiến cung bảo vệ thần … Người…” Ta cảm thấy, nếu nói là bảo vệ ta, có phần không tôn trọng hoàng đế, hơn nữa còn là hắn.

Nhưng mà hình như hắn cố ý không để ý tới mấy từ cuối cùng kia, nheo mắt lại trừng ta. “Ngươi cảm thấy, trẫm không thể bảo vệ được ngươi?”

“Không phải, không phải …” Ta không hề nghĩ ngợi, trước tiên cứ phủ nhận rồi nói sau, câu hỏi này đến quá nhanh, ta còn không kịp chú ý để nói cho ăn khớp, chỉ có thể dựa vào những kinh nghiệm trước đây — vuốt mông ngựa! “Bệ hạ anh minh thần vũ, có thể chế ngự được ba ngàn ngự lâm quân, không ai có thể ở trước mặt bệ hạ mà làm càn! Căn bản không cần bảo vệ!”

“Thế thì Nghiêm Tiểu Vũ tiến cung làm gì?” Hắn tiếp tục tra hỏi.

“Hắn … Hắn tiến cung là để đi chơi! Hắn thích săn bắn mà, hắn cầu xin thần! Dù sao cũng là bạn bè, nên thần đồng ý với hắn!”

“Hắn cầu xin ngươi, ngươi đồng ý ngay?”

“A… a….” Ta không thể trả lời được, chỉ có thể phát ra mấy tiếng vô nghĩa.

“Hắn cầu xin ngươi cái gì, ngươi đều đồng ý à?”

“Đương nhiên là cũng phải có nguyên tắc, không thể cái gì cũng đồng ý được!”

“Ta đây cầu xin ngươi, ngươi có đồng ý không?”

“Hả?” Ta trừng lớn hai mắt, ngay lập tức tiếp lời: “Bệ hạ, người là cửu ngũ chi tôn, dù như thế nào cũng không thể cầu xin người khác! Lời nói của người chính là thánh chỉ, trong thiên hạ, không có người nào có thể không tôn trọng!”

Hắn ngừng một chút rồi cười gượng gạo: “Có lẽ trong mắt ngươi không có ta.”

Ta gần như là buột miệng thốt ra. “Vi thần đặt bệ hạ ở trong lòng!”

Ánh mắt của hắn sáng lên, nhìn chằm chằm vào ta, hô hấp có chút dồn dập. “Thật sao?”

Ta đây chỉ là vuốt mông ngựa, không phải là hắn tưởng là thật đấy chứ … Nhưng mà vuốt thì cũng vuốt rồi, không thể dừng lại được … Ta kiên trì đến cùng nói: “Đương, đương nhiên…”

“Linh Xu…” Cổ tay bị nắm chặt được buông lỏng , hắn chậm rãi tới gần, hơi thở mang theo mùi rượu càng ngày càng đến gần, theo bản năng ta liền lùi về phía sau, thế nhưng lại bị một cánh tay không biết đặt trên lưng từ bao giờ kéo về phía trước, hai cánh môi ấm áp nhẹ nhàng đặt trên trán ta.

Toàn thân ta cứng ngắc, hai tay đặt trước ngực hắn, từ lòng bàn tay rõ ràng cảm nhận được lồng ngực của hắn đang phập phồng dữ dội, lại không biết phải làm cái gì bây giờ. Nếu đẩy hắn ra… Có phải ta sẽ bị chết thảm hơn không ?

“Bệ hạ …Vi thần bắt mạch cho người thật là …” Một chữ cuối cùng, bị hắn nuốt luôn tại đầu lưỡi.

Hai cánh tay khóa chặt lấy ta, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên qua mấy lớp quần áo, thiêu đốt cơ thể của ta. Đôi môi nóng ấm, hô hấp dồn dập, trong chớp mắt trời đất xoay chuyển, ta như chìm trong mê hoặc mà bị đè xuống nhuyễn tháp, ngực bị ép tới mức không thở nổi, còn có một đôi tay không ngừng vuốt ve trên lưng ta, châm lên một ngọn lửa ….

Tới lúc ta gần như không thở được mà chết, ta nghe được một giọng nói khàn khàn vang lên : “Hít thở.”

Có rất nhiều ngôi sao đang bay bay trên đầu ta a….

“Linh Xu, hít thở.” Có người vỗ vỗ nhẹ mặt ta.

Nghiêm Tiểu Vũ, hắn lại nói đúng rồi. Ta đúng là sắp chết rồi …


/7

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status