Vi Thần Có Tội

Chương 5

/7


Trước khi kịp khôi phục lại hô hấp thì ta cũng có phản ứng lại với chuyện vừa xảy ra.

Lưu Hi ôm ta, lại còn hôn ta nữa.

Chuyện này thực sự làm cho ta sợ tới mức hồn phi phách tán, ở dưới kia nhất định ông nội đang mắng ta cho mà xem. Ông nội từng nói, so với Lưu Hi thì dựa vào Nghiêm Tiểu Vũ vững chắc hơn, thế nên luôn duy trì khoảng cách của ta và Lưu Tiểu Hi. Những lời này của ông nội ta luôn ghi nhớ, bây giờ Tiểu Hi đã làm hoàng đế, khoảng cách trước đây ta muốn duy trì không phải muốn là được, vua muốn thần phải chết, thần … Thần không muốn chết a…

Sau khi ôm hôn ta một lúc Lưu Hi mới cảm thấy hài lòng mà nói : “Chỉ một thời gian nữa thôi, ta sẽ đưa nàng vào cung.”

Những lời nói này lại một lần nữa làm cho ta sợ đến mức hồn phi phách tán.

Nhưng ta không dám biểu hiện bất cứ điều gì ra ngoài, nơm nớp lo sợ, vâng vâng dạ dạ rời đi.

Hắn uống rượu say, vậy nên mới coi ta như là phi tử của hắn đúng không? Cho ăn một cục mật ngọt, hứa hẹn danh phận, hứa hẹn tương lai, thế nhưng ta một chút cũng không muốn làm phi tử của hắn.

Ta thất thần trở về lều trại của mình, Nghiêm Tiểu Vũ nói: “Ngươi vừa ăn phải tôm hùm sao? Sao miệng lại sưng lên thành ra thế kia?” [Hắc hắc, Hoàng thượng à, anh nhiệt tình quá đi, khụ…khụ…]

Ta ngây người ra nhìn hắn “Nghiêm Tiểu Vũ, lúc nãy ngươi nói đúng đó, ta sắp chết rồi!”

Khuôn mặt Nghiêm Tiểu Vũ biến sắc, vẻ mặt nghiêm trọng: “Chẳng lẽ người ăn nhầm độc dược?”

“Cũng chẳng khác biệt là mấy….” Ta thở dài, “Ngươi có thể đưa ta rời khỏi hoàng cung không, ta cảm thấy không thể ở lại nơi này nữa.”

Nghiêm Tiểu Vũ gãi gãi đầu: “Thế nhưng, Tống gia các ngươi không phải bị Cao tổ hoàng đế buộc phải ở lại trong cung cả đời sao? Nếu như ngươi không được hoàng thượng đặc xá, cứ tự tiện rời đi như vậy là phạm tội đó, chẳng lẽ ngươi muốn ta với ngươi ngày qua ngày lưu lạc khắp nơi, trốn khỏi bị truy sát?”

“Biệt hiệu của ngươi chẳng phải là ‘Lai nhất thống’ , đứng hàng đầu trong danh sách cao thủ giang hồ, xưng danh thiên hạ đệ nhất sao ? Đưa ta đi chạy trốn có gì khó khăn đâu? Chúng ta có thể đi Nam Dương, nơi đó ngoài tầm tay của Trần quốc!”

Nghiêm Tiểu Vũ khổ não nói: “Nhân ly hương tiện*, ta một chút cũng không muốn đi khỏi quê hương. Rốt cuộc là ngươi đã chọc vào cái loại phiền phức gì thế?

* Chỉ người rời khỏi quê hương vì làm những việc sai trái

“Nghiêm Tiểu Vũ, ông nội của ta là ân nhân cứu mạng của người, ta đối với ngươi là có ân dưỡng dục, ngươi không thể bỏ lại ta, ta mặc kệ ”. Ta túm chặt lấy ống tay áo của hắn khóc òa lên, “Nếu ngươi không nghe lời ta, dù thành quỷ ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu!”

“Còn không biết ai biến thành quỷ trước đâu….” Nghiêm Tiểu Vũ mặt buồn rười rượi như đưa đám, thở dài tuyệt vọng, “Vậy khi nào thì ngươi đi?”

“Tối hôm nay!”

“Không được!” Nghiêm Tiểu Vũ lắc đầu, “Ngày mai ta còn phải đi săn bắn nữa!”

“Nghiêm Tiểu Vũ, sao ngươi không đi chết ngay đi!”

Cuối cùng, ta cũng thỏa hiệp, để cho hắn đi săn bắn, không nghĩ tới sau đó gặp ngay chuyện xui xẻo.

Ngày hôm sau khi đang diễn ra săn bắn, Nghiêm Tiểu Vũ không biết chạy đi đâu, ta đi tít ở phía sau theo đội ngũ, đột nhiên con ngựa lắc lư, ngay sau đó tung vó phi nước đại, giống như từ một thục nữ biến thành một người đàn bà chanh chua, ta vẫn ở trên lưng ngựa, chân trái còn dẫm nát bàn đạp, chân phải cũng đã buông lỏng ra, cơ thể bị bật ra đằng sau rồi rơi xuống đất, nửa người trên bị kéo lê trên mặt đất, chân trái bị mắc vào bàn đạp, rõ ràng là ta cảm nhận được từ cổ chân truyền đến một tiếng ‘rắc’, cảm giác đau nhức dội giống như một cơn sóng lớn ào tới nuốt trọn lấy ta, nhưng mà thực là may mắn, ngay lúc ấy đầu đập vào tảng đá, một mảng trắng sáng hiện ra, sau đó thì cái gì cũng không biết.

Ta nghĩ chắc là ở dưới kia ông nội vẫn đang theo dõi kẻ tiểu nhân là ta, trách ta không chịu nghe lời ông nói, trách ta không rời xa được Tiểu Hi. Lần này, ta thật sự sẽ buông mọi thứ xuống. Nhưng không biết có phải quá muộn hay không… Trong giấc mơ, ta nằm trong chảo dầu sôi sùng sục, ở dưới mười tám tầng địa ngục, Ngưu Đầu Mã Diện* nhìn ta, nói: “Mang thêm củi tới đây, dầu còn chưa sôi đủ!”

* Nhân vật ở dưới âm phủ, ngang hàng với quỷ dạ xoa.

Thật không có nhân tính … Ta nghiến răng nghiến lợi, trong chảo dầu sôi ta nghe được tiếng rầm rì của lũ quỷ đang khóc than, líu ra líu ríu.

Đột nhiên không biết có một cơn gió mát từ đâu thổi tới, xua tan đi sự khô nóng, giữa màn sương mù màu tím thấp thoáng thân ảnh gầy, một giọng nói dễ nghe vang lên: “Các ngươi lui ra hết đi.”

Giọng nói kia thoáng cái đã không còn nữa, Ngưu Đầu Mã Diện cũng đi rồi, chỉ còn thân ảnh kia ở gần ta, ngồi xuống trước mặt ta, bàn tay mát lạnh vuốt ve gương mặt ta, ta khẽ thở ra một hơi, cảm thấy thư thái hơn, muốn được gần thêm một chút nữa, nhưng lại có một giọng nói truyền đến, “Phán quan đại nhân, Diêm Vương cho gọi người.”

Cảm giác mát lạnh kia đi mất, lại là chảo dầu sôi nóng bỏng.

Có lẽ có khoảng mười lần như vậy,rốt cục ta cũng thoát khỏi cơn ác mộng, lại xót xa phát hiện ra sự thật còn tàn khốc hơn thế.

Ta nằm nghiêng sang một bên, bàn chân bị treo lên, cảm giác đau đớn bứt rứu đã giảm bớt đi phần nào, sau lưng không biết được bôi thuốc gì, có cảm giác tê tê cùng ngứa ngứa, trên mặt cũng có cảm giác đau đớn, đầu cũng đau nốt….

“A…” Muốn nói mà không hề phát âm được thành tiếng.

Ta cẩn thận nhìn quanh, đây là phòng cho hạ nhân ở Lâm thủy cung, chỉ có điều nhìn qua thấy mọi thứ trong phòng nhiều hơn một chút.

Lúc này có người đẩy cửa tiến vào, bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc một lát sau mới ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên: “Tống Thái y tỉnh rồi!”

Trong lòng ta cảm thất xót xa, cái vị trí này hình như đã bị đảo lộn, làm một thái y vậy mà cuối cùng ta lại trở thành một người bệnh nặng, không biết trong khi ta hôn mê, Lưu Hi có có nói với các thái y khác rằng , ‘Nếu nàng xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ cho các khanh chôn cùng!’ hay không ?

Chỉ một lát sau, Nghiêm Tiểu Vũ bước vào, hai mắt đỏ hoe đi đến trước mặt ta, ngồi xuống, nói : “Ngươi đánh ta đi”

Ta nói: “Nước..”

Hắn vội vàng đưa chén nước ấm cho ta.

Sau khi cổ họng có vẻ thông , ta lại hỏi: “Sao lại thế này?”

Hắn đáp: “Ngày hôm đó không biết tại sao móng ngựa bị hỏng, cái đinh đâm vào vó ngựa, thế nên lúc đó nó không khống chế được chạy như điên. Chân, tay và lưng của ngươi đều bị trầy da, đầu đập vào tảng đá, hôn mê gần nửa tháng nay rồi.”

“A…” Ta uống thêm một ngụm nước, nghĩ thầm, thật khéo.

“Bệ hạ đã cho người đi điều tra, nhưng mà không điều tra ra cái gì, đều nói là ngoài ý muốn. Bệ hạ đặc biệt phái người ở Thái y viện đến chăm sóc ngươi.”

“A …” Ta tiếp tục kêu lên, bàn tay không chịu được muốn sờ ra sau lưng.

“Đừng cử động”. Nghiêm Tiểu Vũ bắt lấy tay của ta, “Trên lưng ngươi đang bôi thuốc, hơi khó chịu một chút nhưng mà sẽ không lưu lại sẹo”.

Ta hơi sửng sốt, theo bản năng đi sờ sờ măt mình. Nghiêm Tiểu Vũ lại bắt lấy bàn tay kia của ta: “Trên mặt… Hẳn là cũng sẽ không lưu sẹo, ngươi yên tâm đi”.

“Ta cũng không phải dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm!” Ta bĩu môi, “Ta đói bụng, muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc”.

“Được!” Nghiêm Tiểu Vũ tuân lệnh, chạy vội ra ngoài.

Ta nhìn ra cửa một lúc lâu, mới chậm rãi kéo chăn, tập trung suy nghĩ. Vì sao lại là ta? Ta không thể suy đoán lung tung, chẳng lẽ mục tiêu thực sự là Lưu Hi, cho rằng chỉ có ta mới có thể trị bệnh của hắn, giết ta chẳng khác nào giết Lưu Hi, giết Lưu Hi rất khó giết, còn thái y như ta chẳng phải rất là dễ dàng sao.

Có phải vòng vèo như vậy hay không?

Ta thở dài, quên đi, dù sao ta cũng xảy ra chuyện rồi, ta cũng sớm quyết định sẽ chạy trốn rồi mà.

Cổ chân bị thương đã đỡ đau hơn nhiều, phía sau lưng có cảm giác tê tê ngứa ngứa, chủ yếu là đã đói bụng, ta chờ mãi chờ mãi mới thấy Nghiêm Tiểu Vũ xuất hiện.

“Sao lại chậm như vậy a …” Ta phàn nàn một câu.

“Không có cách nào a…” Nghiêm Tiểu Vũ lau mồ hôi, “Không có người a.”

“Một cung nữ cũng không có à?”

“Chạy tới Tây Hoa Các cả rồi.” Nghiêm Tiểu Vũ nói, “Hoa phi nương nương hình như thân thể không khỏe, luôn luôn kêu đau bụng, thái y nói vị trí bào thai thất thường, bệ hạ qua đó xem rồi. Còn nữa, ta vẫn chưa nói cho bệ hạ biết ngươi đã tỉnh”

“Không cần phải nói”. Ta ngăn cản hắn lại, “Thừa dịp hiện tại có ít người, chúng ta đi thôi”.

“A?” Nghiêm Tiểu Vũ ngây ngốc nhìn ta. “Gấp như vậy sao?”

Ta tức giận trừng lớn hai mắt liếc hắn một cái, “Nếu như đi sớm một ngày thì bây giờ ta đã không phải nằm đây.”

Nghiêm Tiểu Vũ áy náy gãi gãi đầu, “Được, ta nghe lời ngươi”.

Ăn cháo xong, khôi phục chút sức khỏe, Nghiêm Tiểu Vũ đem vài thứ đơn giản thu thập lại nhét vào hành lý, nói với ta: “Chúng ta đi vào địa đạo, có thể đi thẳng ra ngoài thành”.

“Ừ.”

Cửa địa đạo là hòn non bộ ở ngự hoa viên, từ nơi này có thể nhìn thấy được Tây Hoa Các, ta chợt nghĩ đến thân ảnh của một người, ngực nhói nhói đau, tựa như cảm giác xương cổ chân bị gãy, không biết có liền lại được không. Liền lại rồi, nghỉ ngơi vài tháng, sẽ có thể thoăn thoắt chạy ngược xuôi được thôi.

Ta cười cười, Nghiêm Tiểu Vũ hỏi ta cười cái gì, ta nói: “Đại nạn không chết, sau này chắc chắn sẽ được hạnh phúc.”

Nghiêm Tiểu Vũ cõng ta, đi một quãng đường rất dài, ta tựa vào lưng hắn ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì dưới chân đã là một con đường đất.

“Nghiêm Tiểu Vũ, ngươi đúng là một tên trộm tiểu nhân.” Ta nhìn lên bầu trời ở bên ngoài kinh thành, khinh bỉ hắn, “Làm sao ngươi biết mật đạo này?”

“Đây là bí mật”. Nghiêm Tiểu Vũ cười hắc hắc hai tiếng, nói. “Vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, ta có mang theo thuốc, trước hết chúng ta tìm một chỗ dừng chân, chờ vết thương của ngươi khỏi hẳn rồi lại đi tiếp.”

Ta phản đối : “Không được! Chúng ta phải đi ngay! Nếu không binh lính truy đuổi đến đây thì phải làm sao bây giờ?”

“Ngươi thì biết cái gì! Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất! Hơn nữa, ngươi cũng quá đề cao mình rồi đó, cùng lắm cũng chỉ là một thái y nhỏ bé, ngươi nghĩ sẽ binh lính đi truy đuổi ngươi à?”

Ta hơi ngây người. Đúng vậy… Nói không chừng, người ta căn bản là không quan tâm đến mình! Thế nhưng nếu không bắt binh lính đi truy đuổi, ta cứ như vậy không nói một tiếng nào cứ như vậy bỏ đi thực sự cảm thấy có chút khó chịu….

Lần này Nghiêm Tiểu Vũ lại nói đúng rồi, bọn ta ở ngoại thành ba ngày, đừng nói đến binh lính đi truy đuổi khắp nơi, ngay cả một tin tức từ trong cung cũng không có, ta chỉ như là một cung nữ nhỏ bé vô danh lạc đường, căn bản không có ai để ý.

Hóa ra là tự mình đề cao bản thân. Ta nở nụ cười châm biếm.

Thực ra, từ cách đây rất lâu ta đã từng nói với Lưu Hi, ta không hề muốn làm thái y. “Đây là số mệnh a, hết cách rồi … Ta không muốn làm cháu gái của ông nội, ta không muốn làm thái y!” Ta một mặt thì cầm sách y, một mặt thì ngửa mặt lên trời gào thét.

Hắn nói: “Ta cũng không muốn làm con phụ hoàng, không muốn làm Vương gia”.

Ta nháy mắt mà nói với hắn : “Vậy ngươi có thể làm hoàng đế. Ngươi làm hoàng đế rồi có thể ban cho ta một lệnh đặc xá, về sau ta, con ta, cháu chắt của ta, tất cả đều không cần phải làm thái y nữa!”

Hắn cười cười, khóe miệng cong lên, giống như làn gió xuân thổi nhẹ qua. “Làm hoàng đế cũng không tốt a, ta cũng không muốn làm hoàng tử, cũng không muốn về sau con ta giống ta bây giờ, không muốn thê tử của ta giống như mẫu thân ta”.

Tim ta đập mạnh, lại lẩm bẩm : “Vậy ngươi về sau đừng giống phụ hoàng ngươi, lấy nhiều vợ như vậy đương nhiên sẽ sinh nhiều con a. Ta thì không bao giờ như thế, giống như ông nội ta, biết rõ ta không có tố chất làm Thái y, nhưng vẫn chỉ có thể buộc ta học y thuật, nếu ta học y không tốt, thì chính là tội khi quân, sẽ bị chém đầu. Sau này con của ta cũng sẽ phải thừa kế vận mệnh đau khổ này, nghĩ khỹ một chút thì cũng không dám sinh con a….”

Lưu Hi nở nụ cười. “Ngươi nghĩ thật xa xôi.”

“Nếu không thì, ngươi cứ làm vương gia, sau này ngươi làm hoàng đế, như vậy ta có thể rời khỏi nơi này, sau đó ngươi lại thả ta ra…” Ta nghĩ đến đây thôi mà như là mở cờ trong bụng, tương lai tươi sáng mwor ra trước mắt.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn ta rất lâu, sau đó mới nhẹ nhàng gật gật đầu nói: “Được”.

Kết quả, hắn làm hoàng đế, cũng thật sự thả ta. Lưu Hi, ta đã trách oan ngươi, thực sự ngươi là một người tốt, ta thật muốn khóc, ngươi tốt như vậy, sao ta lại có thể không coi trọng ngươi! Sớm biết trước như vậy thì ta đã đi ngay từ trước rồi! Hà cớ gì phải chờ cho đến bây giờ! Được rồi, nhìn ngươi thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con, cuối cùng xem như ta đã công đức viên mãn, có thủy có chung.

/7

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status