Chuyển ngữ: Puny
Bốn phía lâm vào cục diện hỗn chiến rừng súng mưa đạn, phỏng đoán sơ lược thì có ít nhất ba chi đội đang nổ súng với nhau.
Cố Chiết Phong cùng Trình Ngộ trốn trong bụi cỏ, quanh mình tránh không để đạn phấn bay tứ tung, Trình Ngộ dứt khoát dùng cơ thể mình che cho Cố Chiết Phong, tránh cho con tin bị ngộ thương.
Thân hình cao lớn thon dài của cậu bị dáng người gầy nhỏ của Trình Ngộ che chở, trái lại cảm thấy bức rức vạn phần, vì vậy đẩy Trình Ngộ ra.
"Cô... cô tự trọng!" Đầu lưỡi của cậu cũng sắp không duỗi thẳng, ôm cánh tay mình, giống như cô gái trẻ mới xuất giá sợ hãi bất an trong đêm tân hôn động phòng.
Nhìn bộ dáng muốn ăn đấm của cậu, Trình Ngộ thật muốn một đấm cộng thêm một cước trực tiếp đạp bay cậu ta ra ngoài.
Nhẫn, nhẫn nại, suy nghĩ về điểm tích lũy một chút.
Cô dĩ nhiên càng muốn giống như Nhâm Tường và A Hoành, xông vào tiền tuyến hỏa lực, anh dũng giết địch. Nhưng mà nhiệm vụ bây giờ của cô, là bảo vệ Cố Chiết Phong, bảo vệ "điểm tích lũy" bên cô an toàn.
"Đi." Trình Ngộ nắm chặt cổ tay của Cố Chiết Phong, cúi người di chuyển trong bụi cỏ, phía trước bỗng nhiên xông tới một đám tán binh, bị cô giơ súng lên giết chết.
"Phản ứng giơ súng quá chậm, thấy bên địch lại dễ dàng hốt hoảng, nếu như vừa nãy đi ra là một cao thủ, cô đã chết ngất nghểu rồi." Cố Chiết Phong mặc dù khẩn trương, vẫn không quên thuận miệng nói móc yêu thích.
"Cậu câm miệng."
Cố Chiết Phong vừa đi vừa giãy giụa khỏi tay cô: "Buông ra, cô buông tôi ra, tự trọng..."
Trình Ngộ buông cổ tay cậu, tăng nhanh nhịp bước, cùng cậu ta kéo ra một khoảng cách.
Thật là... ai muốn đến gần cậu ta chứ, làm ra một bộ hình dáng thẹn thẹn thùng thùng dè dặt, trái lại biến cô thành đại ma vương gây hại cho thiếu niên thanh thuần.
Cách đó không xa mơ hồ có tiếng súng truyền tới.
Cố Chiết Phong thấy cô đi ra, không quay đầu lại, cậu hô một tiếng: "Này."
Trình Ngộ không để ý tới cậu, tiện tay bứt cỏ dại, rảo bước về phía trước.
"Cô... thật đi sao?"
Đã đi mất dạng rồi.
Cố Chiết Phong chỉ có thể chạy chậm đuổi theo cô: "Cô rốt cuộc muốn như thế nào."
Lúc này đã giữa trưa, ánh mặt trời ngay trực diện, Trình Ngộ cảnh giác quan sát bốn phía, không có quân địch, cô giắt súng sau thắt lưng, cởi áo khoác ra quạt gió cho mình.
"Tiểu khả ái, cậu còn hỏi tôi muốn như thế nào?"
Cô còn muốn hỏi một chút, trong đầu con chó sữa nhỏ cứng đầu này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, thấy cô liền dựng lông, cô đắc tội cậu ta chỗ nào.
Cố Chiết Phong cắn răng, đỏ mặt, bừng tỉnh ngẩng đầu, thấy vòng eo cân xứng thon gọn của cô, thân hình thon dài cân xứng, súng giắt sau thắt lưng, gợi cảm nóng bỏng.
Vòng eo như thế, giống như chỉ một bàn tay cũng có thể giữ.
Mặt cậu càng đỏ hơn.
"Cô... cô mặc áo vào." Cố Chiết Phong lắp ba lắp bắp nói: "Mau mặc vào!"
Trình Ngộ không nói, trợ mắt: "Tôi có mặc áo hay không, cũng làm phiền cậu sao?"
Cố Chiết Phong không dám nhìn cô, cúi đầu ngập ngừng: "Cô mau mặc vào đi, chính cô cũng không biết, cô..."
"Tôi cái gì tôi?"
Cố Chiết Phong không nói ra lời, chỉ có thể nhụt chí đi về phía trước. Trình Ngộ đuổi theo cậu ta, không thuận theo không buông tha: "Cậu trái lại nói một chút coi, tôi làm sao lại chướng mắt cậu, cứ đối nghịch với tôi, tôi rốt cuộc đắc tội với cậu chỗ nào hả."
Trình Ngộ thật sự có chút bùng nổ, cho tới bây giờ vẫn không gặp qua người có tính cách cổ quái như vậy.
"Tôi biết rõ cậu không thích tiết tấu sinh hoạt của mình bị người khác xáo trộn, ở nhà, tôi cũng đã hết sức cố gắng không xuất hiện trước mặt cậu, còn muốn tôi như thế nào hả, dọn ra ngoài ở sao?"
"Không phải! Không phải cái này!" Cố Chiết Phong ôm đầu, sụp đổ.
"Đều nói nhận được lợi ích từ người ta thì nên nể mặt người ta, cậu lấy quà tặng của tôi, mà còn cái bộ dáng này thì tôi thật sự rất không hiểu, cậu năm nay mấy tuổi hả, thật coi mình là nhi đồng sao, làm theo ý mình mà không để ý tới cảm thụ người khác."
Trình Ngộ là người miệng lưỡi lanh lợi, mà cho tới bây giờ cũng không để cho mình thua thiệt, bắn liên hồi tựa như chất vấn, làm con chó sữa nhỏ Cố Chiết Phong cho tới bây giờ ngoại trừ mẹ ruột mình ra thì không tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào khó có thể chống đỡ.
Cậu rốt cuộc không chịu nổi, kêu to "A a a" mấy tiếng, dậm chân, trừng mắt mà nói với cô: "Không phải cái này! Không phải!"
"Vậy thì vì cái gì, nói đi!"
Cậu chỉ Trình Ngộ: "Cô cũng không biết mình có bao nhiêu xinh đẹp sao! Vóc người đẹp như vậy còn mặc ít như thế là dụ dỗ người khác phạm tội đó cô có biết không, trong rừng khắp nơi đều là đàn ông, trong nhà cũng đều là đàn ông! Chính cô phải chú ý hơn, đừng tưởng rằng người ta đối với cô tốt thì đều là người tốt, dù gì cũng là đàn ông, cái loại Teddy Tường kia, tuyệt đối không phải dạng hiền lành gì!"
Cậu lần đầu tiên nói ra nhiều lời như vậy, hô hấp không ổn định, đỏ mặt hoàn toàn, tim cũng đập không còn trình tự.
Trình Ngộ trì trệ, nhíu mày, lại lần đầu tiên cảm thấy không phản bác được.
Đặc biệt không có cách nào phản bác.
"Cậu dữ như vậy làm gì." Cô cố nín cười: "Mẹ cậu dạy cậu khen con gái đẹp phải dữ như vậy sao."
Cố Chiết Phong cúi đầu, bức rức không an lòng, tay chân cũng không biết nên đặt chỗ nào.
Vẫn còn là một người bạn nhỏ mà.
Trình Ngộ vốn là chị gái trong nhà, khi còn bé cô vẫn rất yêu thương em trai, đáng tiếc em trai càng ngày càng khốn nạn. Giờ phút này thấy Cố Chiết Phong, ngược lại trong lòng sinh ra mấy phần ý thương yêu.
Đây mới là dáng vẻ em trai nên có mà.
"Đã biết đã biết." Cô mặc áo khoác vào: "Như vậy được chưa."
Thấy cô không tức giận, ngược lại biểu lộ nụ cười mỉm, Cố Chiết Phong liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô để cho Cố Chiết Phong nắm góc áo của mình, mang theo cậu đi đến địa điểm ước định trước, cùng Nhâm Tường gặp mọi người.
Cố Chiết Phong nhăn nhăn nhó nhó không chịu nắm, Trình Ngộ liền cầm tay cậu.
Tay cậu cực kỳ trắng bóc mịn màng, rõ ràng là tay người cầm bút, nhưng lại cầm súng, còn là vua súng.
"Chị dạy cậu, lúc khen con gái, phải dịu dàng, nhưng mà không được cười, dù là công tác chuẩn bị thật lâu, cũng nhất định phải giả vờ dáng vẻ như lơ đãng nói ra, biết không."
Cố Chiết Phong vậy mà bất ngờ trở nên ngoan ngoãn đứng lên, cũng không ồn ào cũng không nháo, mặc cho cô dắt, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô.
"Cô nói loại con trai đó, nói ngon nói ngọt, là con trai xấu, Teddy Tường cũng như vậy." Cậu lẩm bẩm nói: "Không phải người tốt."
"Nhưng con gái sẽ chịu không nổi mà thích." Trình Ngộ cười nói: "Bây giờ con gái rất thích loại nam xấu."
Cậu vội vàng hỏi: "Cái kia... Vậy cô cũng thích như vậy?"
Trình Ngộ ngẩng đầu, ánh nắng pha tạp rơi vào trong mắt cô, rõ ràng sáng chói, lông mi cong cong trong hạt bụi khẽ run run, đúng là xinh đẹp không thể tả.
Cố Chiết Phong nhìn ngây người.
"Tôi à, tôi không thích như vậy." Cô thoải mái nói.
Lòng Cố Chiết Phong đột nhiên kéo xuống, phút chốc lại hỏi: "Tại sao, cô không phải nói con gái đều thích như vậy sao?"
"Trước kia ở quán bar làm thêm, gặp quá nhiều nam nói ngon nói ngọt rồi, cũng chỉ có cục cưng bé nhỏ Hạ Thiên, mới có thể bị bọn họ lừa."
Một Chu Diễn đã qua còn chưa đủ, lại tới một Nhâm Tường, là một người chị, thật đúng là không thể nắm vững trái tim.
"Nhâm Tường thật sự rất xấu, cô sau này ngàn vạn lần không nên tiếp xúc với anh ấy." Cố Chiết Phong trịnh trọng dặn dò: "Cũng không được ở trước mặt anh ấy mặc như vậy."
Mắt cậu rủ xuống, dừng lại trước ngực đầy đặn của cô chốc lát, rồi vội vàng dời đi, sắc mặt càng đỏ ửng.
Trình Ngộ thờ ơ gõ ót của cậu một cái: "Đã biết, nhân tiểu quỷ đại [1]."
[1] Nhân tiểu quỷ đại (人小鬼大): thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là người còn nhỏ mà đầu óc thông minh lanh lợi nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ, phần lớn dùng đối với con nít.
Cố Chiết Phong sờ trán mình một cái, thời điểm Trình Ngộ xoay người đi về phía trước, cậu mới lặng lẽ cúi đầu, lộ ra một tia mỉm cười xấu hổ.
***
Lục Mạn Mạn không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, nhưng lúc tỉnh lại, phát hiện cô đang ngủ bên cạnh Nguyên Tu.
Sắc trời còn chưa sáng ngời, đục đục nặng trĩu, tiếng hít thở bên cạnh đặc biệt yên ổn.
Lục Mạn Mạn giống như con thỏ nhỏ vậy, ngoan ngoãn nằm sấp trên ngực Nguyên Tu, đầu gối lên cánh tay to lớn có lực của anh, mặt vùi vào ngực anh.
Cô ngước mắt, thấy gương mặt ngủ say đặc biệt ấm áp tĩnh mịch của anh. Thừa dịp anh còn chưa tỉnh lại, Lục Mạn Mạn vội vàng rút chân trở về, sau đó lặng lẽ rút đầu dưới nách anh, muốn dứt người ra.
Nhưng không nghĩ tới, lúc này Nguyên Tu đột nhiên trở mình, trực tiếp đặt cô ở dưới thân, sau đó giống như ôm gấu con vậy, trực tiếp ôm cả người cô vào lồng ngực, chân cũng gác lên.
Cả người Lục Mạn Mạn cứng ngắc, bị dọa sợ không dám cử động nhỏ.
"Nguyên Tu, cậu đã tỉnh chưa?"
Anh lẩm bẩm mấy tiếng mơ mơ màng màng nói mớ.
"Cậu... cố ý."
Anh vẫn không nói, mặt còn vùi vào mái tóc dày của cô, đổi một tư thế ôm thoải mái hơn.
Mẹ ơi, thật coi cô là cái gối ôm ngang người sao.
Lục Mạn Mạn dùng sức đẩy anh: "Tỉnh đi, mau tỉnh lại."
"Qủy già háo sắc, tỉnh lại đi."
Lục Mạn Mạn trở người, cùng anh mặt đối mặt, anh nhắm mắt lại, đôi mắt hẹp dài một đường, hết sức dịu dàng.
Đầu ngón tay của Lục Mạn Mạn xoa nhẹ mắt anh, lông mi thật dài thật thật dài nha, đàn ông có lông mi dài như vậy làm gì chứ.
Đầu ngón tay đi xuống, lướt nhẹ qua sóng mũi cao của anh, rơi xuống bên môi anh.
So với loại môi mỏng sắc sảo của Nhâm Tường, môi của anh dày hơn rất nhiều, càng tỏ ra gợi cảm, khiến cho người ta có loại thôi thúc muốn cắn một cái.
Đàn ông anh tuấn như vậy, khó trách con gái say mê anh như vậy, chồng quốc dân mà.
Không chỉ là ngũ quan hoàn mỹ, còn có một cái đầu mưu lược tỉ mỉ, lạc quan hài hước mà không thiếu phần tâm tính trầm ổn... Đúng, còn có rất nhiều tiền, nhà là chuyên gia thương nghiệp của thủ đô, xuất thân con trai trưởng nhà quyền thế.
Có thể nói chỉ cần anh đánh thắng một trận tranh giải, sở giao dịch chứng khoáng của tập đoàn họ Nguyên ở New York cũng có thể tăng lên mấy phần trăm khoảng đầu tư.
Nhưng Lục Mạn Mạn tán thưởng nhất là cơ thể của anh, hình thể của người đàn ông to lớn.
Có lẽ phụ nữ trời sinh đều nảy sinh cảm giác với đàn ông có ngũ quan hoàn mỹ cùng thân hình lực lưỡng, đây là một loại khát vọng cùng thôi thúc đến từ bản năng.
Cảm giác mình không đứng đắn rồi.
Cô lại đẩy anh một cái, cách lớp vải, sờ đến cơ ngực rắn chắc của anh, hô hấp của cô có chút rối loạn.
Sau đó Nguyên Tu mở to mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, nháy nháy.
Nguyên Tu nhướng mày, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm: "Cậu... thích thân mật với tôi như vậy, còn ôm tôi ngủ."
Lục Mạn Mạn đầu gối lên bụng anh, từ trong ngực anh vùng ra: "Rõ ràng là cậu!"
Ôm người ta tay không thả lỏng, còn làm kẻ xấu kiện cáo trước, ngược lại còn đánh bừa cô.
Nguyên Tu ngồi dậy, vuốt vuốt nếp nhăn quần áo: "Tôi làm sao."
"Cậu ôm tôi."
"Sau đó cậu liền thuận theo ôm tôi."
"Cậu ngủ dậy có phát cáu, tôi cũng không muốn đánh thức cậu, bị cậu đánh."
Nguyên Tu cười một cái, nói: "Áo tôi."
Lục Mạn Mạn vội vàng cởi áo khoác ra, ném qua, Nguyên Tu giơ tay lên trên cao nhận lấy áo, đứng dậy dùng sức rũ rũ.
Lục Mạn Mạn mới nhớ tới phải đi kiếm áo mình, trước đó bị dính nước ướt nên vẫn luôn gác lên trên lửa hơ khô, giờ phút này đống lửa đã tắt, khói trắng lượn lờ bay lên.
Trì Lục cũng đã tỉnh lại, chỉ chỉ cạnh đá, nói: "Tôi giúp cậu gấp rồi."
"Cám ơn." Lục Mạn Mạn chạy chậm đến cạnh đá, mặc áo khoác ngụy trang xong, vừa quay đầu lại thì đón nhận ánh mắt giống như cười mà như không của Lý Ngân Hách.
Anh ta vẫn nhìn chằm chằm cô, làm cho trong lòng cô thấy khó chịu.
Lý Ngân Hách người này, vẫn luôn không vừa lòng lắm với cô, nhưng mà chỉ cần anh ta không ảnh hưởng hành động của đoàn đội, Lục Mạn Mạn chẳng muốn so đó cái gì với anh ta.
Hôm nay bầu trời quang trong quang đãng vạn dặm như được giội rửa, mặt trời càng to hơn, nhiệt độ cũng cao hơn rất nhiều.
Buổi sáng kiếm được mấy điểm tiếp tế tài nguyên, nhưng mà cũng không tìm được thứ gì tốt, những điểm tiếp tế này đều đã bị đội khác kiếm qua, đồ để lại tất cả đều là cái người khác không cần.
Trước mắt mà nói, trang bị của chiến đội còn vô cùng ít, thức ăn có thể kiên trì đến ngày mai, mà đạn cũng còn dư lại không nhiều, phải lập tức tìm được điểm tiếp tế mới, hoặc là tiêu diệt một đoàn, lục tìm trang bị của bọn họ.
Kiểu sống sót trong rừng kéo dài vài ngày đường này, trong giải thi đấu chuyên nghiệp không phải là không có, nhưng kiểu tranh giải này quá tốn thời gian, thông thường chỉ được tổ chức trong các cuộc thi đấu quốc tế lớn, trong các cuộc thi đấu chuyên nghiệp trong nước, loại thi đấu hoang dã lớn như vậy rất hiếm.
Không giống như các trận đấu chỉ kéo dài vài giờ, diện tích sân bãi của loại thi đấu này bát ngát, phân bố vật phẩm không dày đặc như trong cuộc thi bình thường, cho nên có thể thu thập được bao nhiêu tài nguyên toàn dựa vào may mắn.
Có vài người rất nhanh đã có thể vỗ béo mình, có vài người ở trong rừng đi hết mấy giờ thậm chí một ngày, cũng không chắc chắn có thể nhặt được trang bị.
"Đội trưởng, tôi cảm thấy tình huống bây giờ của chúng ta vô cùng không ổn." An Ngạn cầm trong tay một cành cây, vừa đi vừa lướt đánh cỏ dại xung quanh: "Dựa vào mấy khẩu súng ngắn, nếu mà gặp phải chiến đội mạnh, chỉ mấy phút cũng sẽ bị tiêu diệt."
Trì Lục bất mãn nói: "Miệng quạ đen."
Lục Mạn Mạn gãi gãi sau cổ mình, nói: "Có thể thắng người khác hay không, không phải dựa vào súng, chủ yếu xem tư chất đội viên."
Hứa Thành nói: "Lúc này tôi ngược lại hy vọng có thể có một nhóm chiến đội mạnh đi qua, tiêu diệt bọn họ, nhặt trang bị của bọn họ."
An Ngạn cười hì hì nói: "Cùng đại thần kề vai tác chiến, quả nhiên lưng cũng muốn ưỡn thẳng một chút."
Anh ta nịnh nọt không được Hứa Thành đáp lại, ngượng ngùng cũng không nói lời nào. Lục Mạn Mạn gãi sau lưng mình, nhưng mà không có gãi đến, trên lưng rất ngứa, cô không nhịn được nhún người.
Nguyên Tu thấy vậy, sóng bước với cô, tay thò ra sau lưng cô giúp cô gãi ngứa: "Chỗ này?"
"Đi xuống một chút."
Nguyên Tu theo lời, đầu ngón tay dời xuống: "Chỗ này?"
"A ừm ~ thoải mái."
Tay Nguyên Tu dừng lại.
Lục Mạn Mạn quay đầu: "Làm sao vậy."
"Không sao cả." Nguyên Tu tiếp tục gãi ngứa cho cô, dịu dàng nói: "Đừng kêu ừm ừm a a loạn."
Vừa vặn lúc này, Trì Lục đột nhiên hô to: "Phía trước có thả dù!"
Mọi người ngẩng đầu, quả nhiên hướng đông nam trên bầu trời có máy bay không người bay qua, cái dù xách túi vải màu đỏ từ từ đáp xuống, xem ra, hẳn là rơi xuống sườn núi phía trước.
"Đi nhặt thả dù sao?" An Ngạn hưng phấn nói: "Bên trong nhất định là có đồ vật tốt."
Trì Lục nói: "Rất nguy hiểm, xung quanh thả dù nhất địch có quân địch mai phục, ai đi nhặt, người đó chết."
Nhìn chung chất lượng của đồ tiếp tế thả dù máy bay không người cũng rất cao, bên trong có súng tốt, cũng sẽ có đầy đủ đạn. Nhưng mà mình có thể thấy thả dù, thì quân địch ở xung quanh cũng sẽ thấy, rất nhiều người thấy thả dù tiếp tế, sẽ không đi nhặt, mà mai phục ở xung quanh, chờ thu đầu người.
Mọi người nhìn về phía Lục Mạn Mạn, loại thời điểm này, chính là cần một đội trưởng nhiều mưu mẹo đưa ra quyết định.
Tay Lục Mạn Mạn che ánh nắng mặt trời chói mắt, nhìn về phía vị trí tiếp tế thả dù, trầm giọng nói: "Nhặt, dĩ nhiên phải nhặt."
Không chỉ muốn nhặt thả dù, cô còn muốn đi qua thu một nhóm đầu người, tranh thủ một lần cho cả chiến đội ăn mập.
Đôi lời tâm tình của editor: Đi cắm trại ngủ li bì đến hôm nay mới mò lên thì phát hiện bữa trước đăng chương 61 mà bị dính theo chương 62 =)))) Nên hôm nay tui up lại chương 62 và sẽ có chương 63 nhé. À mà mọi người đoán xem có chuyện gì sẽ xảy ra vào chương 63 nào. Spoil chút là hot hòn họt nha <3 <3
Bốn phía lâm vào cục diện hỗn chiến rừng súng mưa đạn, phỏng đoán sơ lược thì có ít nhất ba chi đội đang nổ súng với nhau.
Cố Chiết Phong cùng Trình Ngộ trốn trong bụi cỏ, quanh mình tránh không để đạn phấn bay tứ tung, Trình Ngộ dứt khoát dùng cơ thể mình che cho Cố Chiết Phong, tránh cho con tin bị ngộ thương.
Thân hình cao lớn thon dài của cậu bị dáng người gầy nhỏ của Trình Ngộ che chở, trái lại cảm thấy bức rức vạn phần, vì vậy đẩy Trình Ngộ ra.
"Cô... cô tự trọng!" Đầu lưỡi của cậu cũng sắp không duỗi thẳng, ôm cánh tay mình, giống như cô gái trẻ mới xuất giá sợ hãi bất an trong đêm tân hôn động phòng.
Nhìn bộ dáng muốn ăn đấm của cậu, Trình Ngộ thật muốn một đấm cộng thêm một cước trực tiếp đạp bay cậu ta ra ngoài.
Nhẫn, nhẫn nại, suy nghĩ về điểm tích lũy một chút.
Cô dĩ nhiên càng muốn giống như Nhâm Tường và A Hoành, xông vào tiền tuyến hỏa lực, anh dũng giết địch. Nhưng mà nhiệm vụ bây giờ của cô, là bảo vệ Cố Chiết Phong, bảo vệ "điểm tích lũy" bên cô an toàn.
"Đi." Trình Ngộ nắm chặt cổ tay của Cố Chiết Phong, cúi người di chuyển trong bụi cỏ, phía trước bỗng nhiên xông tới một đám tán binh, bị cô giơ súng lên giết chết.
"Phản ứng giơ súng quá chậm, thấy bên địch lại dễ dàng hốt hoảng, nếu như vừa nãy đi ra là một cao thủ, cô đã chết ngất nghểu rồi." Cố Chiết Phong mặc dù khẩn trương, vẫn không quên thuận miệng nói móc yêu thích.
"Cậu câm miệng."
Cố Chiết Phong vừa đi vừa giãy giụa khỏi tay cô: "Buông ra, cô buông tôi ra, tự trọng..."
Trình Ngộ buông cổ tay cậu, tăng nhanh nhịp bước, cùng cậu ta kéo ra một khoảng cách.
Thật là... ai muốn đến gần cậu ta chứ, làm ra một bộ hình dáng thẹn thẹn thùng thùng dè dặt, trái lại biến cô thành đại ma vương gây hại cho thiếu niên thanh thuần.
Cách đó không xa mơ hồ có tiếng súng truyền tới.
Cố Chiết Phong thấy cô đi ra, không quay đầu lại, cậu hô một tiếng: "Này."
Trình Ngộ không để ý tới cậu, tiện tay bứt cỏ dại, rảo bước về phía trước.
"Cô... thật đi sao?"
Đã đi mất dạng rồi.
Cố Chiết Phong chỉ có thể chạy chậm đuổi theo cô: "Cô rốt cuộc muốn như thế nào."
Lúc này đã giữa trưa, ánh mặt trời ngay trực diện, Trình Ngộ cảnh giác quan sát bốn phía, không có quân địch, cô giắt súng sau thắt lưng, cởi áo khoác ra quạt gió cho mình.
"Tiểu khả ái, cậu còn hỏi tôi muốn như thế nào?"
Cô còn muốn hỏi một chút, trong đầu con chó sữa nhỏ cứng đầu này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, thấy cô liền dựng lông, cô đắc tội cậu ta chỗ nào.
Cố Chiết Phong cắn răng, đỏ mặt, bừng tỉnh ngẩng đầu, thấy vòng eo cân xứng thon gọn của cô, thân hình thon dài cân xứng, súng giắt sau thắt lưng, gợi cảm nóng bỏng.
Vòng eo như thế, giống như chỉ một bàn tay cũng có thể giữ.
Mặt cậu càng đỏ hơn.
"Cô... cô mặc áo vào." Cố Chiết Phong lắp ba lắp bắp nói: "Mau mặc vào!"
Trình Ngộ không nói, trợ mắt: "Tôi có mặc áo hay không, cũng làm phiền cậu sao?"
Cố Chiết Phong không dám nhìn cô, cúi đầu ngập ngừng: "Cô mau mặc vào đi, chính cô cũng không biết, cô..."
"Tôi cái gì tôi?"
Cố Chiết Phong không nói ra lời, chỉ có thể nhụt chí đi về phía trước. Trình Ngộ đuổi theo cậu ta, không thuận theo không buông tha: "Cậu trái lại nói một chút coi, tôi làm sao lại chướng mắt cậu, cứ đối nghịch với tôi, tôi rốt cuộc đắc tội với cậu chỗ nào hả."
Trình Ngộ thật sự có chút bùng nổ, cho tới bây giờ vẫn không gặp qua người có tính cách cổ quái như vậy.
"Tôi biết rõ cậu không thích tiết tấu sinh hoạt của mình bị người khác xáo trộn, ở nhà, tôi cũng đã hết sức cố gắng không xuất hiện trước mặt cậu, còn muốn tôi như thế nào hả, dọn ra ngoài ở sao?"
"Không phải! Không phải cái này!" Cố Chiết Phong ôm đầu, sụp đổ.
"Đều nói nhận được lợi ích từ người ta thì nên nể mặt người ta, cậu lấy quà tặng của tôi, mà còn cái bộ dáng này thì tôi thật sự rất không hiểu, cậu năm nay mấy tuổi hả, thật coi mình là nhi đồng sao, làm theo ý mình mà không để ý tới cảm thụ người khác."
Trình Ngộ là người miệng lưỡi lanh lợi, mà cho tới bây giờ cũng không để cho mình thua thiệt, bắn liên hồi tựa như chất vấn, làm con chó sữa nhỏ Cố Chiết Phong cho tới bây giờ ngoại trừ mẹ ruột mình ra thì không tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào khó có thể chống đỡ.
Cậu rốt cuộc không chịu nổi, kêu to "A a a" mấy tiếng, dậm chân, trừng mắt mà nói với cô: "Không phải cái này! Không phải!"
"Vậy thì vì cái gì, nói đi!"
Cậu chỉ Trình Ngộ: "Cô cũng không biết mình có bao nhiêu xinh đẹp sao! Vóc người đẹp như vậy còn mặc ít như thế là dụ dỗ người khác phạm tội đó cô có biết không, trong rừng khắp nơi đều là đàn ông, trong nhà cũng đều là đàn ông! Chính cô phải chú ý hơn, đừng tưởng rằng người ta đối với cô tốt thì đều là người tốt, dù gì cũng là đàn ông, cái loại Teddy Tường kia, tuyệt đối không phải dạng hiền lành gì!"
Cậu lần đầu tiên nói ra nhiều lời như vậy, hô hấp không ổn định, đỏ mặt hoàn toàn, tim cũng đập không còn trình tự.
Trình Ngộ trì trệ, nhíu mày, lại lần đầu tiên cảm thấy không phản bác được.
Đặc biệt không có cách nào phản bác.
"Cậu dữ như vậy làm gì." Cô cố nín cười: "Mẹ cậu dạy cậu khen con gái đẹp phải dữ như vậy sao."
Cố Chiết Phong cúi đầu, bức rức không an lòng, tay chân cũng không biết nên đặt chỗ nào.
Vẫn còn là một người bạn nhỏ mà.
Trình Ngộ vốn là chị gái trong nhà, khi còn bé cô vẫn rất yêu thương em trai, đáng tiếc em trai càng ngày càng khốn nạn. Giờ phút này thấy Cố Chiết Phong, ngược lại trong lòng sinh ra mấy phần ý thương yêu.
Đây mới là dáng vẻ em trai nên có mà.
"Đã biết đã biết." Cô mặc áo khoác vào: "Như vậy được chưa."
Thấy cô không tức giận, ngược lại biểu lộ nụ cười mỉm, Cố Chiết Phong liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô để cho Cố Chiết Phong nắm góc áo của mình, mang theo cậu đi đến địa điểm ước định trước, cùng Nhâm Tường gặp mọi người.
Cố Chiết Phong nhăn nhăn nhó nhó không chịu nắm, Trình Ngộ liền cầm tay cậu.
Tay cậu cực kỳ trắng bóc mịn màng, rõ ràng là tay người cầm bút, nhưng lại cầm súng, còn là vua súng.
"Chị dạy cậu, lúc khen con gái, phải dịu dàng, nhưng mà không được cười, dù là công tác chuẩn bị thật lâu, cũng nhất định phải giả vờ dáng vẻ như lơ đãng nói ra, biết không."
Cố Chiết Phong vậy mà bất ngờ trở nên ngoan ngoãn đứng lên, cũng không ồn ào cũng không nháo, mặc cho cô dắt, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô.
"Cô nói loại con trai đó, nói ngon nói ngọt, là con trai xấu, Teddy Tường cũng như vậy." Cậu lẩm bẩm nói: "Không phải người tốt."
"Nhưng con gái sẽ chịu không nổi mà thích." Trình Ngộ cười nói: "Bây giờ con gái rất thích loại nam xấu."
Cậu vội vàng hỏi: "Cái kia... Vậy cô cũng thích như vậy?"
Trình Ngộ ngẩng đầu, ánh nắng pha tạp rơi vào trong mắt cô, rõ ràng sáng chói, lông mi cong cong trong hạt bụi khẽ run run, đúng là xinh đẹp không thể tả.
Cố Chiết Phong nhìn ngây người.
"Tôi à, tôi không thích như vậy." Cô thoải mái nói.
Lòng Cố Chiết Phong đột nhiên kéo xuống, phút chốc lại hỏi: "Tại sao, cô không phải nói con gái đều thích như vậy sao?"
"Trước kia ở quán bar làm thêm, gặp quá nhiều nam nói ngon nói ngọt rồi, cũng chỉ có cục cưng bé nhỏ Hạ Thiên, mới có thể bị bọn họ lừa."
Một Chu Diễn đã qua còn chưa đủ, lại tới một Nhâm Tường, là một người chị, thật đúng là không thể nắm vững trái tim.
"Nhâm Tường thật sự rất xấu, cô sau này ngàn vạn lần không nên tiếp xúc với anh ấy." Cố Chiết Phong trịnh trọng dặn dò: "Cũng không được ở trước mặt anh ấy mặc như vậy."
Mắt cậu rủ xuống, dừng lại trước ngực đầy đặn của cô chốc lát, rồi vội vàng dời đi, sắc mặt càng đỏ ửng.
Trình Ngộ thờ ơ gõ ót của cậu một cái: "Đã biết, nhân tiểu quỷ đại [1]."
[1] Nhân tiểu quỷ đại (人小鬼大): thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là người còn nhỏ mà đầu óc thông minh lanh lợi nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ, phần lớn dùng đối với con nít.
Cố Chiết Phong sờ trán mình một cái, thời điểm Trình Ngộ xoay người đi về phía trước, cậu mới lặng lẽ cúi đầu, lộ ra một tia mỉm cười xấu hổ.
***
Lục Mạn Mạn không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, nhưng lúc tỉnh lại, phát hiện cô đang ngủ bên cạnh Nguyên Tu.
Sắc trời còn chưa sáng ngời, đục đục nặng trĩu, tiếng hít thở bên cạnh đặc biệt yên ổn.
Lục Mạn Mạn giống như con thỏ nhỏ vậy, ngoan ngoãn nằm sấp trên ngực Nguyên Tu, đầu gối lên cánh tay to lớn có lực của anh, mặt vùi vào ngực anh.
Cô ngước mắt, thấy gương mặt ngủ say đặc biệt ấm áp tĩnh mịch của anh. Thừa dịp anh còn chưa tỉnh lại, Lục Mạn Mạn vội vàng rút chân trở về, sau đó lặng lẽ rút đầu dưới nách anh, muốn dứt người ra.
Nhưng không nghĩ tới, lúc này Nguyên Tu đột nhiên trở mình, trực tiếp đặt cô ở dưới thân, sau đó giống như ôm gấu con vậy, trực tiếp ôm cả người cô vào lồng ngực, chân cũng gác lên.
Cả người Lục Mạn Mạn cứng ngắc, bị dọa sợ không dám cử động nhỏ.
"Nguyên Tu, cậu đã tỉnh chưa?"
Anh lẩm bẩm mấy tiếng mơ mơ màng màng nói mớ.
"Cậu... cố ý."
Anh vẫn không nói, mặt còn vùi vào mái tóc dày của cô, đổi một tư thế ôm thoải mái hơn.
Mẹ ơi, thật coi cô là cái gối ôm ngang người sao.
Lục Mạn Mạn dùng sức đẩy anh: "Tỉnh đi, mau tỉnh lại."
"Qủy già háo sắc, tỉnh lại đi."
Lục Mạn Mạn trở người, cùng anh mặt đối mặt, anh nhắm mắt lại, đôi mắt hẹp dài một đường, hết sức dịu dàng.
Đầu ngón tay của Lục Mạn Mạn xoa nhẹ mắt anh, lông mi thật dài thật thật dài nha, đàn ông có lông mi dài như vậy làm gì chứ.
Đầu ngón tay đi xuống, lướt nhẹ qua sóng mũi cao của anh, rơi xuống bên môi anh.
So với loại môi mỏng sắc sảo của Nhâm Tường, môi của anh dày hơn rất nhiều, càng tỏ ra gợi cảm, khiến cho người ta có loại thôi thúc muốn cắn một cái.
Đàn ông anh tuấn như vậy, khó trách con gái say mê anh như vậy, chồng quốc dân mà.
Không chỉ là ngũ quan hoàn mỹ, còn có một cái đầu mưu lược tỉ mỉ, lạc quan hài hước mà không thiếu phần tâm tính trầm ổn... Đúng, còn có rất nhiều tiền, nhà là chuyên gia thương nghiệp của thủ đô, xuất thân con trai trưởng nhà quyền thế.
Có thể nói chỉ cần anh đánh thắng một trận tranh giải, sở giao dịch chứng khoáng của tập đoàn họ Nguyên ở New York cũng có thể tăng lên mấy phần trăm khoảng đầu tư.
Nhưng Lục Mạn Mạn tán thưởng nhất là cơ thể của anh, hình thể của người đàn ông to lớn.
Có lẽ phụ nữ trời sinh đều nảy sinh cảm giác với đàn ông có ngũ quan hoàn mỹ cùng thân hình lực lưỡng, đây là một loại khát vọng cùng thôi thúc đến từ bản năng.
Cảm giác mình không đứng đắn rồi.
Cô lại đẩy anh một cái, cách lớp vải, sờ đến cơ ngực rắn chắc của anh, hô hấp của cô có chút rối loạn.
Sau đó Nguyên Tu mở to mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, nháy nháy.
Nguyên Tu nhướng mày, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm: "Cậu... thích thân mật với tôi như vậy, còn ôm tôi ngủ."
Lục Mạn Mạn đầu gối lên bụng anh, từ trong ngực anh vùng ra: "Rõ ràng là cậu!"
Ôm người ta tay không thả lỏng, còn làm kẻ xấu kiện cáo trước, ngược lại còn đánh bừa cô.
Nguyên Tu ngồi dậy, vuốt vuốt nếp nhăn quần áo: "Tôi làm sao."
"Cậu ôm tôi."
"Sau đó cậu liền thuận theo ôm tôi."
"Cậu ngủ dậy có phát cáu, tôi cũng không muốn đánh thức cậu, bị cậu đánh."
Nguyên Tu cười một cái, nói: "Áo tôi."
Lục Mạn Mạn vội vàng cởi áo khoác ra, ném qua, Nguyên Tu giơ tay lên trên cao nhận lấy áo, đứng dậy dùng sức rũ rũ.
Lục Mạn Mạn mới nhớ tới phải đi kiếm áo mình, trước đó bị dính nước ướt nên vẫn luôn gác lên trên lửa hơ khô, giờ phút này đống lửa đã tắt, khói trắng lượn lờ bay lên.
Trì Lục cũng đã tỉnh lại, chỉ chỉ cạnh đá, nói: "Tôi giúp cậu gấp rồi."
"Cám ơn." Lục Mạn Mạn chạy chậm đến cạnh đá, mặc áo khoác ngụy trang xong, vừa quay đầu lại thì đón nhận ánh mắt giống như cười mà như không của Lý Ngân Hách.
Anh ta vẫn nhìn chằm chằm cô, làm cho trong lòng cô thấy khó chịu.
Lý Ngân Hách người này, vẫn luôn không vừa lòng lắm với cô, nhưng mà chỉ cần anh ta không ảnh hưởng hành động của đoàn đội, Lục Mạn Mạn chẳng muốn so đó cái gì với anh ta.
Hôm nay bầu trời quang trong quang đãng vạn dặm như được giội rửa, mặt trời càng to hơn, nhiệt độ cũng cao hơn rất nhiều.
Buổi sáng kiếm được mấy điểm tiếp tế tài nguyên, nhưng mà cũng không tìm được thứ gì tốt, những điểm tiếp tế này đều đã bị đội khác kiếm qua, đồ để lại tất cả đều là cái người khác không cần.
Trước mắt mà nói, trang bị của chiến đội còn vô cùng ít, thức ăn có thể kiên trì đến ngày mai, mà đạn cũng còn dư lại không nhiều, phải lập tức tìm được điểm tiếp tế mới, hoặc là tiêu diệt một đoàn, lục tìm trang bị của bọn họ.
Kiểu sống sót trong rừng kéo dài vài ngày đường này, trong giải thi đấu chuyên nghiệp không phải là không có, nhưng kiểu tranh giải này quá tốn thời gian, thông thường chỉ được tổ chức trong các cuộc thi đấu quốc tế lớn, trong các cuộc thi đấu chuyên nghiệp trong nước, loại thi đấu hoang dã lớn như vậy rất hiếm.
Không giống như các trận đấu chỉ kéo dài vài giờ, diện tích sân bãi của loại thi đấu này bát ngát, phân bố vật phẩm không dày đặc như trong cuộc thi bình thường, cho nên có thể thu thập được bao nhiêu tài nguyên toàn dựa vào may mắn.
Có vài người rất nhanh đã có thể vỗ béo mình, có vài người ở trong rừng đi hết mấy giờ thậm chí một ngày, cũng không chắc chắn có thể nhặt được trang bị.
"Đội trưởng, tôi cảm thấy tình huống bây giờ của chúng ta vô cùng không ổn." An Ngạn cầm trong tay một cành cây, vừa đi vừa lướt đánh cỏ dại xung quanh: "Dựa vào mấy khẩu súng ngắn, nếu mà gặp phải chiến đội mạnh, chỉ mấy phút cũng sẽ bị tiêu diệt."
Trì Lục bất mãn nói: "Miệng quạ đen."
Lục Mạn Mạn gãi gãi sau cổ mình, nói: "Có thể thắng người khác hay không, không phải dựa vào súng, chủ yếu xem tư chất đội viên."
Hứa Thành nói: "Lúc này tôi ngược lại hy vọng có thể có một nhóm chiến đội mạnh đi qua, tiêu diệt bọn họ, nhặt trang bị của bọn họ."
An Ngạn cười hì hì nói: "Cùng đại thần kề vai tác chiến, quả nhiên lưng cũng muốn ưỡn thẳng một chút."
Anh ta nịnh nọt không được Hứa Thành đáp lại, ngượng ngùng cũng không nói lời nào. Lục Mạn Mạn gãi sau lưng mình, nhưng mà không có gãi đến, trên lưng rất ngứa, cô không nhịn được nhún người.
Nguyên Tu thấy vậy, sóng bước với cô, tay thò ra sau lưng cô giúp cô gãi ngứa: "Chỗ này?"
"Đi xuống một chút."
Nguyên Tu theo lời, đầu ngón tay dời xuống: "Chỗ này?"
"A ừm ~ thoải mái."
Tay Nguyên Tu dừng lại.
Lục Mạn Mạn quay đầu: "Làm sao vậy."
"Không sao cả." Nguyên Tu tiếp tục gãi ngứa cho cô, dịu dàng nói: "Đừng kêu ừm ừm a a loạn."
Vừa vặn lúc này, Trì Lục đột nhiên hô to: "Phía trước có thả dù!"
Mọi người ngẩng đầu, quả nhiên hướng đông nam trên bầu trời có máy bay không người bay qua, cái dù xách túi vải màu đỏ từ từ đáp xuống, xem ra, hẳn là rơi xuống sườn núi phía trước.
"Đi nhặt thả dù sao?" An Ngạn hưng phấn nói: "Bên trong nhất định là có đồ vật tốt."
Trì Lục nói: "Rất nguy hiểm, xung quanh thả dù nhất địch có quân địch mai phục, ai đi nhặt, người đó chết."
Nhìn chung chất lượng của đồ tiếp tế thả dù máy bay không người cũng rất cao, bên trong có súng tốt, cũng sẽ có đầy đủ đạn. Nhưng mà mình có thể thấy thả dù, thì quân địch ở xung quanh cũng sẽ thấy, rất nhiều người thấy thả dù tiếp tế, sẽ không đi nhặt, mà mai phục ở xung quanh, chờ thu đầu người.
Mọi người nhìn về phía Lục Mạn Mạn, loại thời điểm này, chính là cần một đội trưởng nhiều mưu mẹo đưa ra quyết định.
Tay Lục Mạn Mạn che ánh nắng mặt trời chói mắt, nhìn về phía vị trí tiếp tế thả dù, trầm giọng nói: "Nhặt, dĩ nhiên phải nhặt."
Không chỉ muốn nhặt thả dù, cô còn muốn đi qua thu một nhóm đầu người, tranh thủ một lần cho cả chiến đội ăn mập.
Đôi lời tâm tình của editor: Đi cắm trại ngủ li bì đến hôm nay mới mò lên thì phát hiện bữa trước đăng chương 61 mà bị dính theo chương 62 =)))) Nên hôm nay tui up lại chương 62 và sẽ có chương 63 nhé. À mà mọi người đoán xem có chuyện gì sẽ xảy ra vào chương 63 nào. Spoil chút là hot hòn họt nha <3 <3
/124
|