Việt hiểu rõ tất cả những gì mình đang chứng kiến. Anh thấy rõ một nút thắt đang thít lại trong tim mình. Anh cũng không dám tin…
-Cảm ơn cậu. Chúng tôi sẽ gọi sau – Việt bắt đầu thấy ghét sự hiện diện của Hoàng nơi đây.
Ly hơi xám mặt, cúi xuống. Cô kinh ngạc khi Hoàng tỏ ra như không quen biết mình như vậy. Cô không đáng được cậu ta lưu vào bộ nhớ sao? Cô quá đáng ghét và đáng khinh đến vậy sao?
Sống mũi bắt đầu cay cay. Cô phải rời khỏi đây thôi.
-Xin lỗi! – Ly khẽ lí nhí trong miệng nói với Việt, không ngẩng mặt lên để lộ giọt nước mắt đang rơi.
Bỏ chạy.
Cô hèn nhát tới mức không thể nói ra mà phải bỏ chạy như thế này sao?
Mưa chớp nhoáng! Mưa tạnh nhanh quá! Trời lại trong và sáng. Mọi vật như sáng và long lanh hơn nhờ những hạt nước li ti còn đọng lại.
Cơn mưa lớn khép lại. Nhưng có ai biết một cơn mưa nhỏ đang lặng lẽ rơi….
-Tại sao cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ trong khi ngọn cỏ sinh ra vốn đã yếu mềm? Con người muốn trở nên mạnh mẽ phải trải qua thử thách và rèn luyện rất nhiều, nên nếu chỉ mỏng như một quả bóng bay mà cứ mãi gồng mình lên, phồng căng, nó sẽ nổ.
Việt nhỏ nhẹ nói, đưa cho Ly một lon nước ngọt.
Ly quay ra, mặt đã ráo hoảnh. Nhưng đôi mắt thì sụp xuống, thẫn thờ và vô hồn.
-Anh thì biết cái gì?
-Anh biết cậu đó đang làm phiền tâm trí em…
-Người thứ ba.
-Là sao?
-Anh cho rằng người thứ ba là những kẻ như thế nào? – Ly vẫn hững hờ buông từng chữ.
-Đôi khi là những kẻ rất xấu xa. Nhưng cũng có những người bị lôi vào cuộc, trở thành người thứ ba mà không hề hay biết. Họ không có lỗi… Em cũng không có lỗi…
Ly quay ngoắt người lại, mắt tròn lên. Anh ta đang nói cái gì? Tại sao anh ta biết chuyện của cô?
Nhưng thay vì giận dữ, cô chỉ cười nhạt và nói như châm biếm:
-Anh học khoa “thầy bói ” à?
-Anh học kinh tế. Nhưng bố anh là bác sĩ tâm lí.
Ly “ồ” lên một tiếng, “thảo nào ...” và gật gật cái đầu như vẻ đã hiểu ra lắm.
Việt bụm miệng cười phì, lắc đầu trước vẻ mặt ngây-thơ-vô-số-tội của Ly
-Anh cười cái gì?
-Em ngốc thật đấy. Nói vậy mà cũng nghĩ anh là con trai nhà tâm lí à?
Ly há hốc mồm. Sao cô lại cả tin quá vậy?
Chính xác là tại sao cô lại tin lời Việt như thế?
Bởi một cái gì đó đang đến với cô, rất lạ nhưng dường như cũng đã từng rất thân thương.
Một cái gì đó… Từ anh.
*
-Từ đầu buổi đến giờ mày cằn nhằn hơi bị nhiều rồi đấy! – Mai bực bội lên tiếng.
Dù biết cô bạn khó ưa của mình chẳng hề ưa những phòng triển lãm nghệ thuật kiểu này, nhưng Mai vẫn luôn lôi Ly đi cùng và thao thao bất tuyệt một mình về những bức họa cô cho là rất đẹp.
Còn Ly, đi là vì bị “ép buộc”, bỏ ngoài tai tất cả những lời bình tranh mĩ miều của bạn, và hờ hững lướt đôi mắt qua những thứ mà cô cho là toàn những hình vẽ nhăng nhít và vớ vẩn, chả ra hình thù gì cả; màu sắc thì rối rắm, chưa nhìn đã thấy đau mắt. Những chuyến đi như thế này luôn được “dựng nền” bằng lời kêu ca từ lúc đi đến lúc về của Ly.
Nhưng rốt cuộc thì cô cũng dừng lại, nhìn chằm chằm vào một bức tranh. Nơi một hồ nước vắng vẻ, cây cỏ mọc um tùm, khi những mảnh tàn của một ngày vẫn vương *** đâu đó trong không gian của buổi hoàng hôn, mặt trời đỏ nhưng không rực rỡ, không tròn đầy, mà khuyết. Nó không khuyết bởi bị che khuất sau những đám mây, cũng không ẩn hiện sau hàng cây xanh, mà chỉ đơn giản là nó khuyết, không còn lành lặn, tròn đầy. Chỗ mép rãnh khuyết không sắc nét như kiểu mặt trăng sau rằm mà lởm chởm, có cảm giác ai đó vừa xé nát mặt trời đầy đau đớn, để nó vội vã chạy trốn khi mà đáng ra chưa phải lúc để nó nghỉ ngơi. Nhưng nổi bật hơn cả là một cô gái, tóc dài đen mượt xõa tung trong gió, đôi mắt vô hồn nhìn về một chân trời xa thẳm. Hơn nữa, nơi khóe mắt long lanh có nước. Nhưng ít, rất ít thôi.
Cô gái đẹp. Rất đẹp.
-Đã nói bao nhiêu lần là đừng lôi tao tới những chỗ như thế này… - một giọng nói lớn vô duyên vang lên giữa không gian tĩnh lặng của phòng tranh.
Ly giật thót. Nãy giờ cô hoàn toàn lạc vào bức tranh, cồn cào vì quá khứ quay lại, rồi tò mò muốn biết cô gái đó có phải mình không sau khi đọc được tên họa sĩ là Dương Mai – bạn cô.
Hai cô bạn cùng quay ra nơi tiếng nói cục cằn giận dữ vang lên. Khi người đó ngẩng đầu lên cũng bắt gặp ánh mắt của cô gái đang soi xét hắn từ đầu đến chân.
Những ánh mắt bất ngờ giao nhau. Một khoảng im lặng dài.
Việt vẫn xuất hiện với sự lịch lãm hào hoa của mình. Bên cạnh anh là Huy, vẫn với gương mặt ấy, lạnh lùng nhưng cuốn hút ghê người.
-Tình cờ thật, phải không? – Việt lên tiếng, tháo bỏ sự yên lặng vô duyên nãy giờ
-Mày quen họ đó hả - Mai thì thầm.
-Không hẳn.- Ly đáp lại tỉnh queo – tao vẫn còn chuyện chưa nói với mày đấy – giọng cô một nửa hăm dọa. Ý Ly đang chỉ bức tranh đó của Mai.
Huy và Việt tiến lại gần, cùng nhìn vào bức họa như một phản xạ.
-Rất đẹp. Và đặc biệt nó rất giống em, cô bé đáng yêu ạ! – Huy bắt đầu buông lời, những lời nói khiến Ly muốn mửa ra ngay lập tức.
Nhưng lần này, cô thì đỏ mặt. Không phải vì ánh mắt của anh ta đang xoáy sâu vào cô, mà vì câu nói đó. Cô cũng nghĩ vậy, nó thật giống cô.
Việt liếc xéo Huy, rồi mỉm cười dịu dàng với Ly, quay người sang Mai:
-Em là bạn của Ly phải không? Hai em cũng thích xem triển lãm à?
-Không – Ly nhún vai – em bị nó lôi đi thôi.
Huy đang uống dở lon café thì ho sặc sụa khi nghe thấy vậy. Việt cười phá lên.
-Bộ tôi nói gì hài hước lắm sao? – Ly giận dữ.
-Ồ không. Chắc tại nó thấy em giống nó quá. Nó cũng bị anh kéo đi thôi chứ chẳng thích thú gì, haha.
Huy sát lại với Ly, nói muốn đưa cô về. Nhưng cô đã kết thúc buổi gặp gỡ bất đắc dĩ này bằng một câu lạnh ngắt:
-Tôi cũng có xe – và kéo Mai đi.
*
-Mày thích cô ấy à? – Việt thẳng thắn hỏi, không giấu sự bực bội. Gương mặt anh chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy.
-Là sao?
Huy hỏi-một-câu-hỏi-mang-tính-ngạc-nhiên, nhưng lại chẳng tỏ một chút vẻ ngạc nhiên. Hơn ai hết anh thừa hiểu câu hỏi đó.
-Là cô ấy. Hoàng Ly.
-Ha! – Huy cười khẩy – mày có phải là bạn tao nữa không đấy? Sao lần này mày lại xen vào chuyện của tao? Bao lâu nay tao làm gì mày đâu có can thiệp?
-Đừng phí lời! Rốt cuộc mày có làm sao với cô ấy?
Huy vẫn không rời điếu thuốc, và cũng không nhìn Việt lấy một lần:
-Mày dư biết tao rồi, phải không? Đàn bà là cái thứ bỉ ổi và đáng ghê tởm. Có được rồi ném bỏ, dùng đồ mới không phải vẫn thú vị hơn à…
Việt nóng mặt. Hai bàn tay bóp chặt
-…hơn nữa cô ta cũng khá thú vị đấy chứ. Đi câu cá là câu được cá, tháo ra và vứt lên bờ, không chiếm hữu nhưng không buông tha, để nó chết khô trên bờ…
Và Việt đã đứng bật dậy. Huy lãnh trọn một cú đấm vào gương mặt tàn nhẫn của mình. Anh túm lấy cổ áo Huy:
-Tao biết mày chỉ như vậy thôi. Trước nay vẫn vậy. Phải, nhưng cô ấy không đáng để bị mày đối xử như thế, rõ không?
Huy không chống cự. Anh chỉ cười nhạt. Cay đắng.
-Cảm ơn cậu. Chúng tôi sẽ gọi sau – Việt bắt đầu thấy ghét sự hiện diện của Hoàng nơi đây.
Ly hơi xám mặt, cúi xuống. Cô kinh ngạc khi Hoàng tỏ ra như không quen biết mình như vậy. Cô không đáng được cậu ta lưu vào bộ nhớ sao? Cô quá đáng ghét và đáng khinh đến vậy sao?
Sống mũi bắt đầu cay cay. Cô phải rời khỏi đây thôi.
-Xin lỗi! – Ly khẽ lí nhí trong miệng nói với Việt, không ngẩng mặt lên để lộ giọt nước mắt đang rơi.
Bỏ chạy.
Cô hèn nhát tới mức không thể nói ra mà phải bỏ chạy như thế này sao?
Mưa chớp nhoáng! Mưa tạnh nhanh quá! Trời lại trong và sáng. Mọi vật như sáng và long lanh hơn nhờ những hạt nước li ti còn đọng lại.
Cơn mưa lớn khép lại. Nhưng có ai biết một cơn mưa nhỏ đang lặng lẽ rơi….
-Tại sao cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ trong khi ngọn cỏ sinh ra vốn đã yếu mềm? Con người muốn trở nên mạnh mẽ phải trải qua thử thách và rèn luyện rất nhiều, nên nếu chỉ mỏng như một quả bóng bay mà cứ mãi gồng mình lên, phồng căng, nó sẽ nổ.
Việt nhỏ nhẹ nói, đưa cho Ly một lon nước ngọt.
Ly quay ra, mặt đã ráo hoảnh. Nhưng đôi mắt thì sụp xuống, thẫn thờ và vô hồn.
-Anh thì biết cái gì?
-Anh biết cậu đó đang làm phiền tâm trí em…
-Người thứ ba.
-Là sao?
-Anh cho rằng người thứ ba là những kẻ như thế nào? – Ly vẫn hững hờ buông từng chữ.
-Đôi khi là những kẻ rất xấu xa. Nhưng cũng có những người bị lôi vào cuộc, trở thành người thứ ba mà không hề hay biết. Họ không có lỗi… Em cũng không có lỗi…
Ly quay ngoắt người lại, mắt tròn lên. Anh ta đang nói cái gì? Tại sao anh ta biết chuyện của cô?
Nhưng thay vì giận dữ, cô chỉ cười nhạt và nói như châm biếm:
-Anh học khoa “thầy bói ” à?
-Anh học kinh tế. Nhưng bố anh là bác sĩ tâm lí.
Ly “ồ” lên một tiếng, “thảo nào ...” và gật gật cái đầu như vẻ đã hiểu ra lắm.
Việt bụm miệng cười phì, lắc đầu trước vẻ mặt ngây-thơ-vô-số-tội của Ly
-Anh cười cái gì?
-Em ngốc thật đấy. Nói vậy mà cũng nghĩ anh là con trai nhà tâm lí à?
Ly há hốc mồm. Sao cô lại cả tin quá vậy?
Chính xác là tại sao cô lại tin lời Việt như thế?
Bởi một cái gì đó đang đến với cô, rất lạ nhưng dường như cũng đã từng rất thân thương.
Một cái gì đó… Từ anh.
*
-Từ đầu buổi đến giờ mày cằn nhằn hơi bị nhiều rồi đấy! – Mai bực bội lên tiếng.
Dù biết cô bạn khó ưa của mình chẳng hề ưa những phòng triển lãm nghệ thuật kiểu này, nhưng Mai vẫn luôn lôi Ly đi cùng và thao thao bất tuyệt một mình về những bức họa cô cho là rất đẹp.
Còn Ly, đi là vì bị “ép buộc”, bỏ ngoài tai tất cả những lời bình tranh mĩ miều của bạn, và hờ hững lướt đôi mắt qua những thứ mà cô cho là toàn những hình vẽ nhăng nhít và vớ vẩn, chả ra hình thù gì cả; màu sắc thì rối rắm, chưa nhìn đã thấy đau mắt. Những chuyến đi như thế này luôn được “dựng nền” bằng lời kêu ca từ lúc đi đến lúc về của Ly.
Nhưng rốt cuộc thì cô cũng dừng lại, nhìn chằm chằm vào một bức tranh. Nơi một hồ nước vắng vẻ, cây cỏ mọc um tùm, khi những mảnh tàn của một ngày vẫn vương *** đâu đó trong không gian của buổi hoàng hôn, mặt trời đỏ nhưng không rực rỡ, không tròn đầy, mà khuyết. Nó không khuyết bởi bị che khuất sau những đám mây, cũng không ẩn hiện sau hàng cây xanh, mà chỉ đơn giản là nó khuyết, không còn lành lặn, tròn đầy. Chỗ mép rãnh khuyết không sắc nét như kiểu mặt trăng sau rằm mà lởm chởm, có cảm giác ai đó vừa xé nát mặt trời đầy đau đớn, để nó vội vã chạy trốn khi mà đáng ra chưa phải lúc để nó nghỉ ngơi. Nhưng nổi bật hơn cả là một cô gái, tóc dài đen mượt xõa tung trong gió, đôi mắt vô hồn nhìn về một chân trời xa thẳm. Hơn nữa, nơi khóe mắt long lanh có nước. Nhưng ít, rất ít thôi.
Cô gái đẹp. Rất đẹp.
-Đã nói bao nhiêu lần là đừng lôi tao tới những chỗ như thế này… - một giọng nói lớn vô duyên vang lên giữa không gian tĩnh lặng của phòng tranh.
Ly giật thót. Nãy giờ cô hoàn toàn lạc vào bức tranh, cồn cào vì quá khứ quay lại, rồi tò mò muốn biết cô gái đó có phải mình không sau khi đọc được tên họa sĩ là Dương Mai – bạn cô.
Hai cô bạn cùng quay ra nơi tiếng nói cục cằn giận dữ vang lên. Khi người đó ngẩng đầu lên cũng bắt gặp ánh mắt của cô gái đang soi xét hắn từ đầu đến chân.
Những ánh mắt bất ngờ giao nhau. Một khoảng im lặng dài.
Việt vẫn xuất hiện với sự lịch lãm hào hoa của mình. Bên cạnh anh là Huy, vẫn với gương mặt ấy, lạnh lùng nhưng cuốn hút ghê người.
-Tình cờ thật, phải không? – Việt lên tiếng, tháo bỏ sự yên lặng vô duyên nãy giờ
-Mày quen họ đó hả - Mai thì thầm.
-Không hẳn.- Ly đáp lại tỉnh queo – tao vẫn còn chuyện chưa nói với mày đấy – giọng cô một nửa hăm dọa. Ý Ly đang chỉ bức tranh đó của Mai.
Huy và Việt tiến lại gần, cùng nhìn vào bức họa như một phản xạ.
-Rất đẹp. Và đặc biệt nó rất giống em, cô bé đáng yêu ạ! – Huy bắt đầu buông lời, những lời nói khiến Ly muốn mửa ra ngay lập tức.
Nhưng lần này, cô thì đỏ mặt. Không phải vì ánh mắt của anh ta đang xoáy sâu vào cô, mà vì câu nói đó. Cô cũng nghĩ vậy, nó thật giống cô.
Việt liếc xéo Huy, rồi mỉm cười dịu dàng với Ly, quay người sang Mai:
-Em là bạn của Ly phải không? Hai em cũng thích xem triển lãm à?
-Không – Ly nhún vai – em bị nó lôi đi thôi.
Huy đang uống dở lon café thì ho sặc sụa khi nghe thấy vậy. Việt cười phá lên.
-Bộ tôi nói gì hài hước lắm sao? – Ly giận dữ.
-Ồ không. Chắc tại nó thấy em giống nó quá. Nó cũng bị anh kéo đi thôi chứ chẳng thích thú gì, haha.
Huy sát lại với Ly, nói muốn đưa cô về. Nhưng cô đã kết thúc buổi gặp gỡ bất đắc dĩ này bằng một câu lạnh ngắt:
-Tôi cũng có xe – và kéo Mai đi.
*
-Mày thích cô ấy à? – Việt thẳng thắn hỏi, không giấu sự bực bội. Gương mặt anh chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy.
-Là sao?
Huy hỏi-một-câu-hỏi-mang-tính-ngạc-nhiên, nhưng lại chẳng tỏ một chút vẻ ngạc nhiên. Hơn ai hết anh thừa hiểu câu hỏi đó.
-Là cô ấy. Hoàng Ly.
-Ha! – Huy cười khẩy – mày có phải là bạn tao nữa không đấy? Sao lần này mày lại xen vào chuyện của tao? Bao lâu nay tao làm gì mày đâu có can thiệp?
-Đừng phí lời! Rốt cuộc mày có làm sao với cô ấy?
Huy vẫn không rời điếu thuốc, và cũng không nhìn Việt lấy một lần:
-Mày dư biết tao rồi, phải không? Đàn bà là cái thứ bỉ ổi và đáng ghê tởm. Có được rồi ném bỏ, dùng đồ mới không phải vẫn thú vị hơn à…
Việt nóng mặt. Hai bàn tay bóp chặt
-…hơn nữa cô ta cũng khá thú vị đấy chứ. Đi câu cá là câu được cá, tháo ra và vứt lên bờ, không chiếm hữu nhưng không buông tha, để nó chết khô trên bờ…
Và Việt đã đứng bật dậy. Huy lãnh trọn một cú đấm vào gương mặt tàn nhẫn của mình. Anh túm lấy cổ áo Huy:
-Tao biết mày chỉ như vậy thôi. Trước nay vẫn vậy. Phải, nhưng cô ấy không đáng để bị mày đối xử như thế, rõ không?
Huy không chống cự. Anh chỉ cười nhạt. Cay đắng.
/33
|