- Hớ hớ! – Nó đứng lên. – Sao mọi người ko đi hỏi anh ta mà hỏi tui làm gì? Tui cũng đâu có biết là tại sao anh ta lại đi theo mình cơ chứ? Cũng là người bị hại, tại sao cứ đụng chạm đến nỗi đau của tui. – Nó xị mặt.
- ờ! Mà con Băng nó đi đằng trước làm sao mà biết nhể? Nhưng mà rút cuộc 2 người có chuyện gì xảy ra rồi hả?
- Ờm! ờm! Chí lí!
- Làm sao tôi biết được! – Nó nhún vai tỏ vẻ ngây thơ. – Sau này mọi người sẽ rõ, nhưng chúng tôi chỉ là mối quan hệ làm ăn, yêu đương gì ở đây.
- Làm ăn gì thế? Sau này là sao? – Cả lớp nó nhao nhao lên khi nghe tin hot and new này từ nó.
- Hót lắm đó! Khoảng vài tuần nữa, tôi giúp em của Minh Phong mở 1 shop đồ phụ kiện, quà tặng độc đáo. Mọi yên tâm đi, nhất định sẽ có phiếu giảm giá cho lớp chúng ta. – Nó cười hề hề.
- haiz! Hóa ra bạn Băng nhà ta cũng là 1 trường hợp bất đắt dĩ nhỉ? Thôi thì ko truy cứu nữa, cứ thế mà thôi! – Nhỏ Lan lớp trưởng hạ màn, rồi đi thẳng xuống chỗ nó đưa cho nó 1 tờ giấy nhỏ.
Nó mở ra xem thì thấy 1 dòng chữ tròn tròn, đều đều khá quen: “ Tui giúp pà rùi đấy, tí bao kem cho tui đóa!” @.@ “Đúng là con nhỏ ranh ma này!” – Nó liếc nhỏ Lan 1 cái rõ là sắc bén. Nhỏ Lan thấy vậy chỉ biết nhún vai rồi cười vs nó.
Thế là cả lớp nó tạm tha cho nó, nó thở phù, rồi lấy vở ra nhanh chóng học thuộc mấy bài cũ. Nó đang nhai từ từ cuốn vở sử thì con Nhi ngồi cạnh đập vai nó 1 cái rõ là đau.
- Em Băng chiều nhớ đi mua đồ vs chị và thằng Phong nhak. -
- Đồ gì? Mà pà đánh đau thế? – Nó nhăn mặt lấy tay xoa xoa cái lưng đau muốn chết.
- Đồ nam, không biết có size cỡ của pà không nhỉ, thôi thì đành nhở vả hết vào cha Phong nhà ta thôi.
- Đồ nam? Làm gì chớ?
- Thì đồ mà diễn văn nghệ cho khai giảng đó. Pà tính mặc đồ của ông Tý mà lên sân khấu hả? Cái thời trang của pà tui đảm bảo không có em nào đổ đâu. Gặp tui thì phải làm tới bến luôn. – Nhỏ Nhi đưa ngón cái lên quẹt mũi 1 cái ra ý “có chị Nhi ở đây thì không có cái gì là không thể, mà chị Nhi đã làm thì làm cho ra khoai ra ngô luôn”.
- Hở? – Nó A-O-A vs nhỏ này luôn. – thế pà muốn bao nhiêu em sẽ đổ đây?
- Đương nhiên là phải nhiều nhiều rùi! Nếu được thì tui muốn sau cái vụ này sẽ có 1 cái hội là “Hội những người phát cuồng vì nhân vật bí mật 11A2 Dream”. Ha ha! Lúc đóa thì có biết bao nhiêu chuyện zui. Pà yên tâm đi, lúc pà chưa đến thì lớp đã bàn giao pà cho tui rùi! Hé hé! – Nhi cười như 1 nhỏ điên uống thuốc nhưng không uống nước.
- Chịu! Muốn làm gì thì làm. Ta đây mệt rùi! – nói xong nó quay mặt vào cuốn vở sử nhai tiếp mấy cái khởi nghĩa phong trao của Trung Quốc.
Trưa.
Hôm nay ko hiểu vì sao mà nó lại hên như thế này. Nó được pà cô dạy Hóa kêu lên làm bài, không ngờ lại bốc trúng bài dễ trong sách giáo khoa, trong khi đó mấy đứa cũng bị kêu như nó. Được con 9 ngon lành như thế nên nó hơm nay hào phóng quyết định sẽ bao kem cho toàn thể nhân sự trong bàn của nó ở căn tin, các nhân sự ấy gồm: nó, ông Tý (anh nó, nó không ngồi cùng thì ngồi với ai), Minh (ông này lúc nào cũng đi chung vs ông Tý mà ổng cũng hay quan tâm đến người nào đó nên chuyện ngồi ở đây là đương nhiên, nó ko có ý kiến), thằng Phong và con Nhi ( 2 đứa bạn thân chí cốt của nó). Thế là tổng cộng năm hộp kem. Nó hí hửng chạy đến quầy mua đúng 5 hộp kem và 1 chai nước suối như thường lệ. Lúc nó đi ra thì mặt nó chợt xám lại, nó đứng im không nhúc nhíc.
- Ê! Ty, vào đây nhanh lên coi, coi chừng kem nó chảy hết mất ngon bây giờ! – Ông Tý bước ra khỏi bàn đến chỗ nó lấy đi mấy hộp kem trên tay nó.
- Băng! Hôm nay bàn chúng ta có thêm 2 vị khách đây! - Thằng Phong chỉ vào anh em nhà mặt trời-khắc tinh của nó. – Xem ra, pà không được hên lắm thì phải. Đi mua thêm 2 hộp kem đi.
- Hơ hơ! Sao 2 người lại ngồi đây làm gì, 2 hộp kem nữa á? Điên thiệt! – Nó liếc nhìn Minh Phong và Minh Phương đang cười hí ha hí hửng. – Tôi đi mua thêm đây. – Nó giùng giằng quay đầu đi.
- Ế! Tôi đi với! – hắn chạy theo nó.
- Này đợi chút cái coi! – Hắn bắt kịp bước chân của nó. –làm gì mà mặt lại xị ra như thế hả? CHỉ là 2 hộp kem thôi mà.
- Xí! – Nó chun mũi vs hắn.
- Haha! Thôi để tôi trả tiền cho. – hắn móc ra 1 tờ 50K đưa cho nó.
- Xem ra anh cũng biết điều ấy nhỉ? – Nó vui vẻ nhận lấy rồi nhanh chân chạy đến quầy mua kem.
- Cái gì thế này? – hắn hỏi nó.
- Kẹo! Còn tiền thừa nên tôi mua kẹo luôn, tí chia ra mọi người! – Nó đưa cho hắn 1 bịch kẹo.
- Kẹo gì thế? Sao hồi giờ tôi chưa bao giờ thấy. – hắn lấy cái rồi ăn. – Chua thế! – hắn nhăn mặt.
- Chua? Như thế mà chua. Kẹo me đấy. Ngon thế mà la.
- Thiệt chua mà, tôi không ăn được đồ chua.
- Xí! Không biết ăn? Chắc hồi nhỏ má anh không nấu cho anh canh chua hay cho anh ăn xoài, me hay sao mà không biết chua là 1 vị ngon lành đến cỡ nào. Anh mà đi ăn với tôi chắc không ăn uống gì được rồi. Chẹp.
Nãy giờ, Minh cứ thấp thỏm rất muốn đứng dậy đi về phía quầy bán hàng với vô số câu hỏi đầy thắc mắc: “ Tại sao nay Trần Minh Phong lại đến đây, ngồi cũng bàn vs bọn mình?”. “Tại sao hắn lại đi theo em ấy? Chẳng phải em ấy và hắn không có mối quan hệ gì đặc biệt lắm hay sao?”. “cái cách hắn cười, trong đó có ý gì ư?” .”Chẳng lẽ hắn cũng giống mình ư?” “Không thể nào được!” Minh nghĩ đến đó thì lập tức bật dậy, định đi thì nó và hắn đã đến nơi rồi.
- 2 người đi gì mà lâu thế, tụi tui ăn xong kem rùi đây nè. – thằng Phong ném cái hộp kem đã vét sạch vào thùng rác dưới chân bàn.
- Tại ai đó đấy, lúc nãy do ít người nên tui mới mua nhanh được đấy, ai ngờ tự nhiên lúc tôi mua thì cả đám con gái từ đâu đó bâu hết cái quầy tôi đang đứng, xui thấy ớn! – Nó thả 2 hộp kem xuống bàn, rồi nhanh chóng lấy 1 hộp ăn cho bỏ tức. – có kẹo đó.
-Chiều nay ông đi cùng tôi và nó nhak! – Nhỏ Nhi hất cằm về phía Hoài Phong.
- Đồ gì? – Thằng Phong đang hí hửng mở bao kẹo ra.
- Đồ diễn cho em Băng đây nè! – Nhỏ Nhi chỉ về phía nó.
Lúc nhỏ Nhi vừa nói xong thì cả lũ quay qua nhìn nhỏ.
- Đồ gì mà phải kêu thằng Phong đi nữa? – Ông Tý hỏi.
- À đồ diễn ấy mà. – Nó nháy mắt vs ổng, cầu trời là ổng cũng nhìn thấy.
- Uhm! - Ổng ngậm ngừ, rồi cũng hiểu ra ý đồ của nó.
- Cho em đi với nhak! – Nãy giờ nhỏ Minh Phương mới lên tiếng.
- Không! – cả ba nó-Nhi-Hoài Phong cùng hét lên.
- Uhm! Đây là mánh khóe của lớp chị nên lớp khác không thể biết được. – Nhi giải thích cho Phương,
- Đúng rùi đó, bí mật của 11A2 ko thể cho người khác biết được nên em đừng có mà hỏi nữa nhak. – thằng Phong ra chiêu mỹ nam vs nhỏ Phương ngay lập tức.
- Mong em thông cảm giùm. – Nó chốt hạ.
- Gớm! Tụi bay cứ làm to ra, chỉ là mấy cái phục trang thôi mà bí mật vs mánh khóe. Tụi nó cứ thích phóng đại thế thui, chứ chả có ai cái gì gọi là to tát lắm đâu. – Ông Tý cười hì hì.
- Vậy ư? – nhỏ Phương mặt xìu xuống, trông thảm thảm.
- Đến bữa khai giảng em sẽ biết
- ờ! Mà con Băng nó đi đằng trước làm sao mà biết nhể? Nhưng mà rút cuộc 2 người có chuyện gì xảy ra rồi hả?
- Ờm! ờm! Chí lí!
- Làm sao tôi biết được! – Nó nhún vai tỏ vẻ ngây thơ. – Sau này mọi người sẽ rõ, nhưng chúng tôi chỉ là mối quan hệ làm ăn, yêu đương gì ở đây.
- Làm ăn gì thế? Sau này là sao? – Cả lớp nó nhao nhao lên khi nghe tin hot and new này từ nó.
- Hót lắm đó! Khoảng vài tuần nữa, tôi giúp em của Minh Phong mở 1 shop đồ phụ kiện, quà tặng độc đáo. Mọi yên tâm đi, nhất định sẽ có phiếu giảm giá cho lớp chúng ta. – Nó cười hề hề.
- haiz! Hóa ra bạn Băng nhà ta cũng là 1 trường hợp bất đắt dĩ nhỉ? Thôi thì ko truy cứu nữa, cứ thế mà thôi! – Nhỏ Lan lớp trưởng hạ màn, rồi đi thẳng xuống chỗ nó đưa cho nó 1 tờ giấy nhỏ.
Nó mở ra xem thì thấy 1 dòng chữ tròn tròn, đều đều khá quen: “ Tui giúp pà rùi đấy, tí bao kem cho tui đóa!” @.@ “Đúng là con nhỏ ranh ma này!” – Nó liếc nhỏ Lan 1 cái rõ là sắc bén. Nhỏ Lan thấy vậy chỉ biết nhún vai rồi cười vs nó.
Thế là cả lớp nó tạm tha cho nó, nó thở phù, rồi lấy vở ra nhanh chóng học thuộc mấy bài cũ. Nó đang nhai từ từ cuốn vở sử thì con Nhi ngồi cạnh đập vai nó 1 cái rõ là đau.
- Em Băng chiều nhớ đi mua đồ vs chị và thằng Phong nhak. -
- Đồ gì? Mà pà đánh đau thế? – Nó nhăn mặt lấy tay xoa xoa cái lưng đau muốn chết.
- Đồ nam, không biết có size cỡ của pà không nhỉ, thôi thì đành nhở vả hết vào cha Phong nhà ta thôi.
- Đồ nam? Làm gì chớ?
- Thì đồ mà diễn văn nghệ cho khai giảng đó. Pà tính mặc đồ của ông Tý mà lên sân khấu hả? Cái thời trang của pà tui đảm bảo không có em nào đổ đâu. Gặp tui thì phải làm tới bến luôn. – Nhỏ Nhi đưa ngón cái lên quẹt mũi 1 cái ra ý “có chị Nhi ở đây thì không có cái gì là không thể, mà chị Nhi đã làm thì làm cho ra khoai ra ngô luôn”.
- Hở? – Nó A-O-A vs nhỏ này luôn. – thế pà muốn bao nhiêu em sẽ đổ đây?
- Đương nhiên là phải nhiều nhiều rùi! Nếu được thì tui muốn sau cái vụ này sẽ có 1 cái hội là “Hội những người phát cuồng vì nhân vật bí mật 11A2 Dream”. Ha ha! Lúc đóa thì có biết bao nhiêu chuyện zui. Pà yên tâm đi, lúc pà chưa đến thì lớp đã bàn giao pà cho tui rùi! Hé hé! – Nhi cười như 1 nhỏ điên uống thuốc nhưng không uống nước.
- Chịu! Muốn làm gì thì làm. Ta đây mệt rùi! – nói xong nó quay mặt vào cuốn vở sử nhai tiếp mấy cái khởi nghĩa phong trao của Trung Quốc.
Trưa.
Hôm nay ko hiểu vì sao mà nó lại hên như thế này. Nó được pà cô dạy Hóa kêu lên làm bài, không ngờ lại bốc trúng bài dễ trong sách giáo khoa, trong khi đó mấy đứa cũng bị kêu như nó. Được con 9 ngon lành như thế nên nó hơm nay hào phóng quyết định sẽ bao kem cho toàn thể nhân sự trong bàn của nó ở căn tin, các nhân sự ấy gồm: nó, ông Tý (anh nó, nó không ngồi cùng thì ngồi với ai), Minh (ông này lúc nào cũng đi chung vs ông Tý mà ổng cũng hay quan tâm đến người nào đó nên chuyện ngồi ở đây là đương nhiên, nó ko có ý kiến), thằng Phong và con Nhi ( 2 đứa bạn thân chí cốt của nó). Thế là tổng cộng năm hộp kem. Nó hí hửng chạy đến quầy mua đúng 5 hộp kem và 1 chai nước suối như thường lệ. Lúc nó đi ra thì mặt nó chợt xám lại, nó đứng im không nhúc nhíc.
- Ê! Ty, vào đây nhanh lên coi, coi chừng kem nó chảy hết mất ngon bây giờ! – Ông Tý bước ra khỏi bàn đến chỗ nó lấy đi mấy hộp kem trên tay nó.
- Băng! Hôm nay bàn chúng ta có thêm 2 vị khách đây! - Thằng Phong chỉ vào anh em nhà mặt trời-khắc tinh của nó. – Xem ra, pà không được hên lắm thì phải. Đi mua thêm 2 hộp kem đi.
- Hơ hơ! Sao 2 người lại ngồi đây làm gì, 2 hộp kem nữa á? Điên thiệt! – Nó liếc nhìn Minh Phong và Minh Phương đang cười hí ha hí hửng. – Tôi đi mua thêm đây. – Nó giùng giằng quay đầu đi.
- Ế! Tôi đi với! – hắn chạy theo nó.
- Này đợi chút cái coi! – Hắn bắt kịp bước chân của nó. –làm gì mà mặt lại xị ra như thế hả? CHỉ là 2 hộp kem thôi mà.
- Xí! – Nó chun mũi vs hắn.
- Haha! Thôi để tôi trả tiền cho. – hắn móc ra 1 tờ 50K đưa cho nó.
- Xem ra anh cũng biết điều ấy nhỉ? – Nó vui vẻ nhận lấy rồi nhanh chân chạy đến quầy mua kem.
- Cái gì thế này? – hắn hỏi nó.
- Kẹo! Còn tiền thừa nên tôi mua kẹo luôn, tí chia ra mọi người! – Nó đưa cho hắn 1 bịch kẹo.
- Kẹo gì thế? Sao hồi giờ tôi chưa bao giờ thấy. – hắn lấy cái rồi ăn. – Chua thế! – hắn nhăn mặt.
- Chua? Như thế mà chua. Kẹo me đấy. Ngon thế mà la.
- Thiệt chua mà, tôi không ăn được đồ chua.
- Xí! Không biết ăn? Chắc hồi nhỏ má anh không nấu cho anh canh chua hay cho anh ăn xoài, me hay sao mà không biết chua là 1 vị ngon lành đến cỡ nào. Anh mà đi ăn với tôi chắc không ăn uống gì được rồi. Chẹp.
Nãy giờ, Minh cứ thấp thỏm rất muốn đứng dậy đi về phía quầy bán hàng với vô số câu hỏi đầy thắc mắc: “ Tại sao nay Trần Minh Phong lại đến đây, ngồi cũng bàn vs bọn mình?”. “Tại sao hắn lại đi theo em ấy? Chẳng phải em ấy và hắn không có mối quan hệ gì đặc biệt lắm hay sao?”. “cái cách hắn cười, trong đó có ý gì ư?” .”Chẳng lẽ hắn cũng giống mình ư?” “Không thể nào được!” Minh nghĩ đến đó thì lập tức bật dậy, định đi thì nó và hắn đã đến nơi rồi.
- 2 người đi gì mà lâu thế, tụi tui ăn xong kem rùi đây nè. – thằng Phong ném cái hộp kem đã vét sạch vào thùng rác dưới chân bàn.
- Tại ai đó đấy, lúc nãy do ít người nên tui mới mua nhanh được đấy, ai ngờ tự nhiên lúc tôi mua thì cả đám con gái từ đâu đó bâu hết cái quầy tôi đang đứng, xui thấy ớn! – Nó thả 2 hộp kem xuống bàn, rồi nhanh chóng lấy 1 hộp ăn cho bỏ tức. – có kẹo đó.
-Chiều nay ông đi cùng tôi và nó nhak! – Nhỏ Nhi hất cằm về phía Hoài Phong.
- Đồ gì? – Thằng Phong đang hí hửng mở bao kẹo ra.
- Đồ diễn cho em Băng đây nè! – Nhỏ Nhi chỉ về phía nó.
Lúc nhỏ Nhi vừa nói xong thì cả lũ quay qua nhìn nhỏ.
- Đồ gì mà phải kêu thằng Phong đi nữa? – Ông Tý hỏi.
- À đồ diễn ấy mà. – Nó nháy mắt vs ổng, cầu trời là ổng cũng nhìn thấy.
- Uhm! - Ổng ngậm ngừ, rồi cũng hiểu ra ý đồ của nó.
- Cho em đi với nhak! – Nãy giờ nhỏ Minh Phương mới lên tiếng.
- Không! – cả ba nó-Nhi-Hoài Phong cùng hét lên.
- Uhm! Đây là mánh khóe của lớp chị nên lớp khác không thể biết được. – Nhi giải thích cho Phương,
- Đúng rùi đó, bí mật của 11A2 ko thể cho người khác biết được nên em đừng có mà hỏi nữa nhak. – thằng Phong ra chiêu mỹ nam vs nhỏ Phương ngay lập tức.
- Mong em thông cảm giùm. – Nó chốt hạ.
- Gớm! Tụi bay cứ làm to ra, chỉ là mấy cái phục trang thôi mà bí mật vs mánh khóe. Tụi nó cứ thích phóng đại thế thui, chứ chả có ai cái gì gọi là to tát lắm đâu. – Ông Tý cười hì hì.
- Vậy ư? – nhỏ Phương mặt xìu xuống, trông thảm thảm.
- Đến bữa khai giảng em sẽ biết
/53
|