Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 177: Lời đồn khó chặn

/230


Hôm đó, Cầm Đa liền đi Sở quốc.

Tôn Nhạc biết, cự tuyệt lời mời của Hàn hầu, chỉ càng khiến cho lời đồn đãi càng kịch liệt. Nhưng mà nàng lúc này thật sự không thể tưởng tượng được phải dùng cái biện pháp gì để phá vỡ cục diện.

Một buổi tối này, Tôn Nhạc cũng không luyện tập Thái Cực quyền, nàng ngồi yên trong phòng, nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt chuyện mình có thể làm chính là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Nàng suy nghĩ đến nửa đêm, lững thững đi vào trong sân, ngửa đầu nhìn về phía ánh sao sáng lập lòe trên bầu trời, đột nhiên, Tôn Nhạc thầm nghĩ: bại lộ thì bại lộ! Có đám người Nghĩa Gỉai ở bên cạnh ta, người nào có thể giết được ta? Nếu không nguy hiểm đến tánh mạng, ta việc gì phải lo?

Nghĩ thông suốt điểm này, đêm đó Tôn Nhạc ngủ rất say, cư nhiên một đêm không mộng mi.

Ngày hôm sau Tôn Nhạc vừa dậy, liền nghe được tiếng đám người ồn ào trong sân. Nàng mới vừa đi ra cửa, Hãn Hòa cùng đám người Tề tụ thành một đống liền nhanh chóng đi tới hướng nàng.

Hãn Hòa hướng về phía Tôn Nhạc chắp tay trước ngực, cao giọng hỏi: “Điền công. Trong thành Bình Dương lan truyền những tin đồn không hay. Sao Công không đi giải thích việc này?”

Vẻ mặt Hãn Hòa vô cùng nghiêm túc, cắn răng, bộ dáng mơ hồ mang theo oán giận.

Tôn Nhạc theo dõi hắn, từ từ hỏi: “Vì sao tức giận đến vậy?”

A

Hãn Hòa đầu tiên là ngẩn ra. Đảo mắt hắn cao giọng trả lời: “Công đường đường là Tề sứ. Há có thể cho phép thế nhân dễ dàng chửi bới sao?”

Tôn Nhạc mỉm cười. Nàng thản nhiên nói: “Chuyện nơi đây đã xong. Điền Nhạc bây giờ cũng không phải là Tề sứ nữa.”

Hãn Hòa vạn lần không ngờ Tôn Nhạc có thể nói như vậy, hắn kinh ngạc há to mồm, trừng lớn hai mắt nhìn Tôn Nhạc. Không chỉ là hắn, năm sáu Tề sứ đứng phía sau hắn cũng như thế.

Cơ hồ là trong nháy mắt, bọn họ đồng thời nghĩ tới một chuyện: vì sao Điền Nhạc nói như vậy, chẳng lẽ, lời đồn đãi kia là sự thật?

Nghĩ như vậy, ánh mắt của bọn họ không khỏi hướng tới Tôn Nhạc cao thấp đánh giá, lần này, mấy người càng xem càng kinh tâm. Điền Nhạc trước mắt, dáng người gầy mà không lộ xương, khuôn mặt trong thanh tú có sự linh động, hai mắt như nước. Thế này, nếu thay nữ phục, còn không phải là một nữ nhi sao?

Tôn Nhạc thản nhiên liếc bọn họ một cái, chậm rãi đi về hướng cửa viện, khi nàng đi đến phía dưới cổng vòm thì một thanh âm có điểm gấp gáp từ phía sau truyền đến, “Điền công cớ gì nói ra lời ấy?”

Là thanh âm của Hãn Hòa, hắn hít một hơi thật sâu, đi về phía trước vài bước, lại hỏi: “Chẳng lẽ, lời đồn đãi kia là sự thật?”

Giọng nói của hắn có điểm run run.

Tôn Nhạc dừng bước lại, nàng không quay đầu lại, sau một lúc lâu mới từ từ nói: “Là phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?”

Dứt lời, Tôn Nhạc chậm rãi đi xa.

Tôn Nhạc đi rồi, nhưng những người Tề này vẫn nhìn nhau, sắc mặt hết sức khó coi. Lúc này, bọn họ có bảy phần khẳng định, cái lời đồn kia là sự thật, Điền công rất có thể là nữ tử!

Tôn Nhạc không để ý tới đám người kinh ngạc phía sau, chậm rãi bước đi trong bóng rừng. Đám người Nghĩa Giải vẫn nhắm mắt theo đuôi nàng như cũ.

Tôn Nhạc mới vừa đi một vòng, phía trước có một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một kiếm khách áo tang bước đi đến trước mặt Tôn Nhạc, chắp tay trước ngực nói: “Điền công, Hàn hầu lại ời!”

Kiếm khách áo tang cúi đầu, cao giọng nói: “Hàn hầu nói, Điền công danh chấn thiên hạ, vốn không nên chịu loại vũ nhục này. Nay trong thành đều nghị luận, nếu công không giải thích, thì không thể làm lời đồn tiêu tán được.”

Tôn Nhạc nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới trả lời: “Ngươi cứ từ chối, nói ta đã có chủ trương.”

“Dạ.”

Nhìn thân ảnh người tới thối lui, Tôn Nhạc thấp giọng nói: “Nghĩa đại ca, xem ra ta muốn tránh cũng không thể tránh rồi.”

Nghĩa Giải nhíu mày bối rối nói: “Nếu không, ta dùng tiền hối lộ một phen, khi nghiệm thân có thể lừa gạt đám người Hàn hầu.”

Tôn Nhạc nghĩ nghĩ, nhẹ giọng trả lời: “Kế này chỉ có thể đối phó tạm thời. Cho dù Hàn hầu tin, Tần hầu thì sao? Tấn hầu nữa?”

Nghĩa Gỉai cũng không còn gì để nói.

Thời đại này rất coi trọng tín nghĩa, dưới loại tình huống này nếu Tôn Nhạc lừa gạt Hàn hầu khi nghiệm thân, về sau nhất định cả đời phải che dấu việc này. Bằng không khi sự tình bị tiết lộ, Hàn hầu cùng quý tộc Hàn Quốc cảm thấy mình từng bị lừa gạt cùng vũ nhục thì sẽ coi Tôn Nhạc là kẻ địch, hận không thể giết nàng cho thống khoái.

Đối với người của thời đại này mà nói, xảo quyệt khi tung hoành giữa quốc sự thì có thể chấp nhận, mà bị Tôn Nhạc giấu diếm chuyện này mới đúng là vô cùng nhục nhã.

“Vậy phải làm thế nào cho phải?”

Tôn Nhạc trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Nếu như không có biện pháp, thừa nhận là được rồi.”

A

Đám người Nghĩa Gỉai nhìn nhau.

Tôn Nhạc quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng, “Chính là kể từ đó, an nguy của Tôn Nhạc xin nhờ vào ba vị.”

Ba người đồng thời chắp tay trước ngực, cao giọng đáp: “Vâng!”

Tôn Nhạc ở đi dạo trong sân một vòng, lại về tới phòng của mình. Nàng mở to hai mắt sáng ngời, thầm suy nghĩ: nếu muốn thừa nhận thân phận, phải tìm thời cơ thích hợp nhất.

Lòng nàng có điểm rối loạn, trong thời gian ngắn đứng không được ngồi cũng không xong, chỉ đành khởi giá thức tập Thái Cực quyền.

Lời đồn đãi đã truyền ra, không phải Tôn Nhạc muốn tránh là có thể tránh. Nàng ở trong phòng luyện tập Thái Cực quyền vài canh giờ, thỉnh thoảng lại có quan lại quyền quý đến cầu kiến.

Tôn Nhạc tất nhiên là ném toàn bộ cho hạ nhân xử lý, bản thân một mực không tiếp.

Sự tránh né không gặp của nàng, khiến cho lời đồn đãi càng ngày càng ầm ĩ. Mà mấy lời Tôn Nhạc nói với Hãn Hòa cũng Tề nhân kia, lúc này cũng truyền ra trong đội ngũ ai ai cũng biết. Trong thời gian ngắn, mỗi người trong đội ngũ Tề sứ đều bất an trong lòng, đối mặt với sự chất vấn của người ngoài cũng khó lòng nghiêm khắc mà chống đỡ.

Hành vi của bọn họ, lại làm cho lời đồn kia càng bừng bừng như lửa cháy.

Dần dần, lời đồn càng ngày càng nhiều. Bắt đầu chỉ là nói Tôn Nhạc là cơ thiếp của Cơ Ngũ, đến năm sáu ngày sau, lời đồn kia đã thuyết minh tất cả từ xuất thân đến lai lịch của Tôn Nhạc . Trong lời đồn nói rõ nàng vốn là nữ nhân Yến quốc, bị người nhà bắt buộc phải lưu lạc đến Tề.

Trong những lời đồn đãi này, trừ những chuyện có liên quan đến Tôn Nhạc cùng Sở Nhược ra, những chuyện còn lại đều nhất nhất truyền ra. Nhưng lại có rất biến hóa lớn.

Những lời đồn đãi này khá giống nhau, chính là chẳng những không làm thấp tài năng của Tôn Nhạc đi, còn nâng nàng lên cao. Giống như Điền Nhạc nữ giả nam trang này thực sự là đại tài cái thế, nếu nàng nguyện ý, làm vương một quốc gia cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, nàng cũng có dã tâm này.

Hơn nữa, chuyện Tôn Nhạc bày kế làm cho Triệu Vương Hậu đăng vị lại hạ vị cũng truyền ra.

Theo Tôn Nhạc thấy, người truyền bá lời đồn này, tựa hồ chia làm hai nhóm. Một đám đầu tiên là đến thành đô các quốc gia tiết lộ thân phận nữ tử của nàng, nhóm thứ hai lại đi theo, lan truyền những hành động của nàng bao năm qua cùng thân thế lai lịch.

Lời đồn đãi có căn cứ, tường tận vô cùng. Trong thời gian ngắn, mọi người trong thành Bình Dương đã tin bảy phần.

Trong mấy ngày này, Tôn Nhạc đều không dám ra phố. Cho dù ở trong viện, người đi ngang cũng không ngừng chỉ trỏ vào nơi này.

Tôn Nhạc vẫn muốn tìm một cơ hội thỏa đáng mà tuyên bố sự thật, nhưng lời đồn đãi càng ngày càng ầm ĩ, nàng thừa nhận hay không tựa hồ cũng không còn trọng yếu nữa. Ngay khi nàng lo lắng có cần rời đi thành Bình Dương tạm thời lánh nạn hay không, chờ thế nhân dần dần bình tĩnh lại mới thừa nhận thì một trong hai đại mỹ nhân là Yến Ngọc Nhi đi tới thành Bình Dương.

/230

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status