"Ta, ta sợ đau...a..." Hoa Nguyệt Lan còn chưa nói xong, thì cảm thấy hạ thân bị dị vật xâm nhập, nàng không tự chủ phát ra một tiếng rên đau đớn.
"Hỗn đản, nhẹ một chút a!" Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Nguyệt Lan bất giác chảy ra hai dòng lệ trong suốt, miệng không nhịn được khẽ mắng hắn, khe núi tăm tối quá chật hẹp có chút vô pháp dung dị vật của Diệp Vô Ưu.
Nhưng lúc này, Diệp Vô Ưu lại hơi run rẩy, Hoa Nguyệt Lan mang đến cho hắn một loại cảm giác mà trước đến này hắn chưa hề trải qua, mặc dù chỉ là vừa mới tiến nhập thân thể của nàng. Nhưng cảm giác mĩ diệu dị thường đó làm hắn gần như không thể khống chế mà bùng nổ trong thân thể nàng, may mà kinh nghiệm của hắn vẫn còn phong phú, song hắn rất nhanh khống chế được bản thâ. Sau đó bắt đầu hưởng thụ ngọc thể mềm mại.
Sau khi trải qua thời khắc ngắn ngủi thống khổ ban đầu, Hoa Nguyện Lan nhanh chóng thích ứng với sự xâm chiếm của nam nhân trên người, nàng hơi mở đôi môi anh đào, miệng theo từng cơn bật ra những tiếng rên yêu kiều, đôi chân ngọc thon dài khẽ vênh lên cao, sau đó vòng qua người Diệp Vô Ưu.
Sự hưởng ứng của Hoa Nguyệt Lan càng làm tăng thêm dục vọng của Diệp Vô Ưu, hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề, động tác cũng bắt đầu có chút lỗ mãng. Lúc này, hắn tựa hồ quên rằng Hoa Nguyệt Lan vẫn là lần đầu tiên hợp hoan, có thể không chịu nổi cuộc chinh phạt này.
Một thời thần sau
"Ta còn muốn." Hoa Nguyệt Lan nũng nịu nói, vừa nói vừa dùng ngọc thủ mềm mại vuốt ve bộ ngực trần của Diệp Vô Ưu.
Tội nghiệp Diệp Vô Ưu lúc này đã không còn bao nhiêu khí lực, thân thể của Hoa Nguyệt Lan chính là khoái lạc của nam nhân, nhưng đồng thời cũng là khắc tinh của nam nhân. Hắn ở trên thân thể của nàng hưởng thụ đến sung sướng cực điểm. Nhưng hắn cũng nhanh chóng hao kiệt sức lực, công chúa bảo bối của hắn, tựa hồ vẫn chưa mãn nguyện.
"Lần đầu tiên mà đã lợi hại như vậy, sau này phải làm thế nào?" Diệp Vô Ưu trong lòng có chút buồn khổ. Trước đây đều là nữ nhân ở bên dưới hắn van xin tha, bây giờ thiếu chút nữa là ngược lại. Ngau như Yến Băng Cơ cũng chịu không nổi nhu cầu hoan lạc không ngừng nghỉ của hắn, nhưng mà trước mặt Hoa Nguyệt Lan, hắn lại như là đống bùn đất.
"Không được, ta chính là đường đường nam đại nam nhân, sao lại có thể thua cho nàng?" Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nghĩ, huy động chân khí trong nội thể cấp tốc lưu chuyển. Rất nhanh hắn đã khôi phục được một chút khí lực. Sau đó hung tợn áp sát trên người Hoa Nguyệt Lan đang khiêu khích hắn, bắt đầu một đợt chinh phạt mới.
"Tử sắc lang, không, không muốn a!" Nửa thời thần lại trôi qua. Lúc này Hoa Nguyệt Lan bắt đầu van xin, nhưng Diệp Vô Ưu lúc này không thể buông tha nàng, lại tàn nhẫn giày vò nàng một hồi, mới coi như là xong.
Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng lấy lại được mặt mũi. Chỉ là, hắn lần này thật sự là sức cùng lực tận, thiếu chút nữa ngay cả khí lực để động đậy cũng không có. Không lâu sau, thì ôm Hoa Nguyệt Lan ngủ say mê mệt. Mà Hoa Nguyệt Lan cũng mệt mỏi cực độ, nằm gọn trong lòng Diệp Vô Ưu, nhanh chóng đi vào giấc mộng.
Giấc ngủ này trọn suốt một đêm.
Sáng hôm sau, Diệp Vô Ưu mở mắt ra, thì phát hiện Hoa Nguyệt Lan đã không còn trên giường, quay đầu tìm kiếm, hắn thấy Hoa Nguyệt Lan hình như cũng vừa mới thức dậy, đang soi gương trang điểm.
Diệp Vô Ưu rất nhanh mặc xong y phục, đi xuống giường, đến phía sau Hoa Nguyệt Lan, thì phát hiện Hoa Nguyệt Lan tựa hồ đang ngẩn người trước gương. Khuôn mặt mĩ lệ đó, lúc này hiển ra một vẻ hết sức thánh khiết, không thể xâm phạm.
Dáng điệu thánh khiết cao quý của Hoa Nguyệt Lan lúc này, làm Diệp Vô Ưu gần như thấy hoài nghi. Công chúa đòi hỏi vô độ tối qua đó và nàng lúc này tịnh không phải là một, hoặc là hắn tối qua đã nằm mơ. Bởi, hắn thật sự không cách nào nhận ra Hoa Nguyệt Lan hiện tại và Hoa Nguyệt Lan trên giường có chút liên hệ gì.
Gương mặt thanh tú trắng ngần của Hoa Nguyệt Lan đột nhiên lộ ra hai đám hồng vân, vì nàng đã thấy Diệp Vô Ưu trong gương. Nghĩ tới bản thân tối qua phóng đãng, nàng không khỏi bừng lên cảm giác hổ thẹn, nàng cũng không hiểu bản thân tại sao lại như vậy. Chỉ là lúc đó nàng đã hoàn toàn lạc lối trong dục tình, đã bị dục tình chi phối, mất đi tất cả lý trí, cũng mất đi tất cả vẻ ngượng ngùng và dè dặt.
"Tiểu sắc lang, nhìn gì vậy?" Hoa Nguyệt Lan nhịn không được hờn dỗi nói, nàng biết Diệp Vô Ưu đang nhìn nàng.
"Đương nhiên là nhìn nàng công chúa lão bà." Diệp Vô Ưu cười hì hì, hai tay từ trên vòng xuống, rất nhanh che lấy nhũ phong cách qua một lớp y phục của nàng. Tục ngữ có nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ vẫn phong lưu, cho dù Hoa Nguyệt Lan phong cuồng ở trên giường làm hắn chống đỡ có chút khó khăn, nhưng hắn vẫn không thể vì thế mà vứt bỏ cơ hội hưởng thụ giai nhân.
Huống chi, biến công chúa cao quý thành đãng phụ trên giường. Đối với nam nhân mà nói, không phải cũng là một loại thành tựu sao?
"Không được nhìn!" Hoa Nguyệt Lan hờn dỗi: "Bại hoại, đều là ngươi! Làm người ta, người ta..."
Gương mặt xinh đẹp của nàng như phát sốt, bởi vì xấu hổ mà vô pháp nói tiếp. Hiển nhiên, nàng đem việc bản thân phóng đãng tối qua toàn bộ oán trách đều đổ lên người Diệp Vô Ưu.
"Công chúa lão bà, ta lại thế nào?" Diệp Vô Ưu vô tội hỏi.
"Ngươi làm ta đi chết a!" Hoa Nguyệt Lan phẫn nộ nói, "Tử sắc lang, xú vô lại, tử hỗn đản, đại bại hoại..."
Hoa Nguyệt Lan nói ra một hơi tất cả từ ngữ để chửi người mà nàng biết. Song mặc kệ nàng chửi thế nào, Diệp Vô Ưu chút phản ứng cũng không có, ngược lại còn cười hì hì, tựa như đang hưởng thụ cảm giác này.
Việc này cũng khó trách Diệp Vô Ưu, bởi vì Hoa Nguyệt Lan bây giờ nhìn thế nào cũng không giống như đang chửi người, mà càng giống như là đang làm nũng, hắn tự nhiên là cảm thấy rất hưởng thụ.
Trước ngực nàng truyền lại cảm giác khác lạ. Hoa Nguyệt Lan tự nhiên biết là Diệp Vô Ưu không hề cảm thấy hối hận, càng không chịu yên phận. Nàng chửi cả buổi cũng không hiệu quả, lại bị hắn thế này…. Bực mình, liền ra sức cấu vào tay Diệp Vô Ưu một cái.
"Ai , đau!" Mu bàn tay Diệp Vô Ưu bị đau, hai tay không tự chủ co về, lập tức bất mãn nói: "Công chúa lão bà, nàng làm cái gì mà mạnh vậy?"
"Ngươi còn nói!" Hoa Nguyệt Lan giận nói: "Ngươi tối qua đối với người ta còn không phải mạnh vậy..."
Ảnh hưởng còn lưu lại sau một đêm điên cuồng vẫn còn nghiêm trọng, đặc biệt là đối với Hoa Nguyệt Lan lần đầu tiên trải qua đời thiếu nữ mà nói, càng thêm phần nghiêm trọng. Thực tế, nàng đã ngồi trước bàn trang điểm hơn nửa thời thần, không phải là nàng thích ngồi, mà nàng hiện tại căn bản khó mà đi được, ngay cả đứng lên cũng có thể cảm thấy đau nhức Tự nhiên, nàng đem trách nhiệm này đổ lên Diệp Vô Ưu, nàng dường như quên mất, tối qua cùng Diệp Vô Ưu chinh chiến vô số hiệp. Ngoài lần đầu tiên ra, còn có vài lần đều là nàng lần lượt hướng tới Diệp Vô Ưu tự động đòi hỏi.
"Tối qua chính là nàng tự mình muốn." Diệp Vô Ưu thầm thì trong lòng một câu, nhưng không nói ra. không thể phủ nhận, hắn tối qua xác thực có chút thô bạo. Cũng bởi vì thân thể của Hoa Nguyệt Lan tưởng như là có thể sánh ngang với xuân dược, làm hắn dù muốn ngừng cũng không thể, cũng quên luôn hai chữ "Ôn nhu".
"Nào, công chúa lão bà, để ta giúp nàng vẽ chân mày được không?" Diệp Vô Ưu quyết định lấy lòng Hoa Nguyệt Lan một chút, liền chủ động cầm mi bút lên, đối mặt với nàng nói.
"Ngươi biết sao?" Hoa Nguyệt Lan có vẻ không tin tưởng lắm.
"Đương nhiên biết, ta hồi trước thường giúp Hàm Yên nha đầu đó vẽ." Diệp Vô Ưu nói không suy nghĩ.
"Hứ, ta còn tưởng ngươi thường xuyên vẽ mày cho sư tỷ!" Hoa Nguyệt Lan khẽ hừ một tiếng, ngữ khí tựa hồ hơi mang theo chút ghen ý. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Băng tỷ tỷ đâu có trang điểm." Diệp Vô Ưu nhỏ giọng nói, Yến Băng Cơ là kiểu mỹ nhân thuần thiên nhiên, mỹ lệ trời sinh, không cần bất cứ trang sức nào. Hoa Nguyệt Lan kỳ thật không trang điểm cũng xinh đẹp như vậy, chỉ là rất nhiều nữ hài tử đều quen đánh phấn, bởi vì, hơi trau chuốt một chút có thể làm các nàng càng thêm mĩ lệ, các nàng tự nhiên vì thế mà rất vui sướng.
"Hừ, nếu sư tỷ biết ngươi đối với ta như vậy, nhất định không có quả ngon cho ngươi ăn đâu!" Hoa Nguyệt Lan tức tối nói, trong lòng có chút lo lắng, nếu như phụ hoàng biết nàng lại có thể thất thân cho một tên Diệp Vô Ưu vô lại như vậy, cũng không biết sẽ nghĩ thế nào, nàng chỉ lờ mờ biết, phụ hoàng đối với Diệp Vô Ưu tịnh không có bao nhiêu hảo cảm.
"Bẳng tỷ tỷ sẽ không trách ta đâu." Diệp Vô Ưu thấp giọng nói, trong lòng cảm giác như không có đủ không khí, có lẽ Yến Băng Cơ sẽ không mắng hắn, nhưng nàng hơn phân nửa là không vui vẻ.
"Bỏ đi, không nói việc này, tiểu vô lại, ta hỏi ngươi, ngươi hôm qua với sư phụ ở trong đó làm gì? Hoa Nguyệt Lan cũng chẳng muốn nghĩ đến việc làm nàng phiền muộn đó, bèn thay đổi đề tài.
"A, không có gì!" Diệp Vô Ưu đột nhiên nghĩ đến, hắn hôm qua vốn là đáp ứng đến tối sẽ đi tìm Hoa Vân La, nhưng cuối cùng lại qua đêm ở khuê phòng Hoa Nguyệt Lan, cũng không biết Hoa Vân La có giận hay không.
"Thật sự không có gì?" Hoa Nguyệt Lan không tin chút nào.
"Ta lừa nàng làm gì, không tin nàng đi hỏi sư phụ nàng đi!" Diệp Vô Ưu đẩy mọi việc lên người Hoa Vân La.
"Ta mà có thể hỏi sư phụ, thì còn hỏi ngươi làm gì?" Hoa Nguyệt Lan quay đầu nhìn Diệp Vô Ưu, ánh mắt bất mãn nói: "Được rồi, đừng ở đây làm phiền ta, còn nữa. Hôm qua nha đầu Hàm Yên đó đến tìm ta!"
"Hàm Yên tìm nàng làm gì?" Diệp Vô Ưu bật hỏi.
"Ta đâu có biết, dù sao cũng là Đồng Đồng nói với ta, Hàm Yên chạy khắp nơi ở Vô Song cung. Tóm lại, ngươi đi nói với nàng ta, không được ở trong Vô Song cung quấy phá." Hoa Nguyệt Lan không vui nói.
"À, ta đợi lát nữa sẽ nói với nàng ta." Diệp Vô Ưu không chút quan tâm nói. Đối với hắn, Hàm Yên chỉ là cái cớ mà thôi, trên thực tế, nàng ta nhàn rỗi buồn chán, muốn ở Vô Song cung dạo chơi.
"Vậy ngươi còn chưa đi?" Hoa Nguyệt Lan bắt đầu xua đuổi.
"Công chúa lão bà, ta bỏ không nổi nàng mà!" Diệp Vô Ưu làm ra vẻ rất đáng thương.
"Ta mặc kệ, tử vô lại, nói chung hôm nay ngươi không được phiền ta. Nếu không ta sau này không lý đến ngươi nữa!" Hoa Nguyệt Lan tức tối nói, nếu Diệp Vô Ưu tối này còn lưu lại khuê phòng của nàng, vậy ngày mai hơn phân nửa là không dậy nổi. Quan trọng hơn nữa là, hôm nay Lam Đồng Đồng có đến tìm nàng, thiếu chút nữa là phát hiện trong khuê phòng nàng có nam nhân, nàng tuyệt không muốn bị người khác biết việc giữa nàng và Diệp Vô Ưu.
"Nguyệt Lan." Ngay vào lúc này, bên ngoài truyền vào thanh âm Lam Đồng Đồng.
"Đồng Đồng, có việc gì à?" Hoa Nguyệt Lan vội vàng hỏi, trong lòng không ngừng nói thầm. Nàng ta sao lại đến đây nữa?
"Tiêu Diêu của Tán Tiên Môn và Lâm Lông Nguyệt của Vọng Nguyệt Các cùng đến cầu kiến cung chủ, muội có thể đến tìm cung chủ một chút được không?" Giọng Lam Đồng Đồng từ bên ngoài truyền đến, liền làm Dịệp Vô Ưu hơi ngẩn người.
"Tiêu Diêu? Lâm Lông Nguyệt? Bọn họ sao lại đến Vô Song cung?"
"Hỗn đản, nhẹ một chút a!" Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Nguyệt Lan bất giác chảy ra hai dòng lệ trong suốt, miệng không nhịn được khẽ mắng hắn, khe núi tăm tối quá chật hẹp có chút vô pháp dung dị vật của Diệp Vô Ưu.
Nhưng lúc này, Diệp Vô Ưu lại hơi run rẩy, Hoa Nguyệt Lan mang đến cho hắn một loại cảm giác mà trước đến này hắn chưa hề trải qua, mặc dù chỉ là vừa mới tiến nhập thân thể của nàng. Nhưng cảm giác mĩ diệu dị thường đó làm hắn gần như không thể khống chế mà bùng nổ trong thân thể nàng, may mà kinh nghiệm của hắn vẫn còn phong phú, song hắn rất nhanh khống chế được bản thâ. Sau đó bắt đầu hưởng thụ ngọc thể mềm mại.
Sau khi trải qua thời khắc ngắn ngủi thống khổ ban đầu, Hoa Nguyện Lan nhanh chóng thích ứng với sự xâm chiếm của nam nhân trên người, nàng hơi mở đôi môi anh đào, miệng theo từng cơn bật ra những tiếng rên yêu kiều, đôi chân ngọc thon dài khẽ vênh lên cao, sau đó vòng qua người Diệp Vô Ưu.
Sự hưởng ứng của Hoa Nguyệt Lan càng làm tăng thêm dục vọng của Diệp Vô Ưu, hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề, động tác cũng bắt đầu có chút lỗ mãng. Lúc này, hắn tựa hồ quên rằng Hoa Nguyệt Lan vẫn là lần đầu tiên hợp hoan, có thể không chịu nổi cuộc chinh phạt này.
Một thời thần sau
"Ta còn muốn." Hoa Nguyệt Lan nũng nịu nói, vừa nói vừa dùng ngọc thủ mềm mại vuốt ve bộ ngực trần của Diệp Vô Ưu.
Tội nghiệp Diệp Vô Ưu lúc này đã không còn bao nhiêu khí lực, thân thể của Hoa Nguyệt Lan chính là khoái lạc của nam nhân, nhưng đồng thời cũng là khắc tinh của nam nhân. Hắn ở trên thân thể của nàng hưởng thụ đến sung sướng cực điểm. Nhưng hắn cũng nhanh chóng hao kiệt sức lực, công chúa bảo bối của hắn, tựa hồ vẫn chưa mãn nguyện.
"Lần đầu tiên mà đã lợi hại như vậy, sau này phải làm thế nào?" Diệp Vô Ưu trong lòng có chút buồn khổ. Trước đây đều là nữ nhân ở bên dưới hắn van xin tha, bây giờ thiếu chút nữa là ngược lại. Ngau như Yến Băng Cơ cũng chịu không nổi nhu cầu hoan lạc không ngừng nghỉ của hắn, nhưng mà trước mặt Hoa Nguyệt Lan, hắn lại như là đống bùn đất.
"Không được, ta chính là đường đường nam đại nam nhân, sao lại có thể thua cho nàng?" Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nghĩ, huy động chân khí trong nội thể cấp tốc lưu chuyển. Rất nhanh hắn đã khôi phục được một chút khí lực. Sau đó hung tợn áp sát trên người Hoa Nguyệt Lan đang khiêu khích hắn, bắt đầu một đợt chinh phạt mới.
"Tử sắc lang, không, không muốn a!" Nửa thời thần lại trôi qua. Lúc này Hoa Nguyệt Lan bắt đầu van xin, nhưng Diệp Vô Ưu lúc này không thể buông tha nàng, lại tàn nhẫn giày vò nàng một hồi, mới coi như là xong.
Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng lấy lại được mặt mũi. Chỉ là, hắn lần này thật sự là sức cùng lực tận, thiếu chút nữa ngay cả khí lực để động đậy cũng không có. Không lâu sau, thì ôm Hoa Nguyệt Lan ngủ say mê mệt. Mà Hoa Nguyệt Lan cũng mệt mỏi cực độ, nằm gọn trong lòng Diệp Vô Ưu, nhanh chóng đi vào giấc mộng.
Giấc ngủ này trọn suốt một đêm.
Sáng hôm sau, Diệp Vô Ưu mở mắt ra, thì phát hiện Hoa Nguyệt Lan đã không còn trên giường, quay đầu tìm kiếm, hắn thấy Hoa Nguyệt Lan hình như cũng vừa mới thức dậy, đang soi gương trang điểm.
Diệp Vô Ưu rất nhanh mặc xong y phục, đi xuống giường, đến phía sau Hoa Nguyệt Lan, thì phát hiện Hoa Nguyệt Lan tựa hồ đang ngẩn người trước gương. Khuôn mặt mĩ lệ đó, lúc này hiển ra một vẻ hết sức thánh khiết, không thể xâm phạm.
Dáng điệu thánh khiết cao quý của Hoa Nguyệt Lan lúc này, làm Diệp Vô Ưu gần như thấy hoài nghi. Công chúa đòi hỏi vô độ tối qua đó và nàng lúc này tịnh không phải là một, hoặc là hắn tối qua đã nằm mơ. Bởi, hắn thật sự không cách nào nhận ra Hoa Nguyệt Lan hiện tại và Hoa Nguyệt Lan trên giường có chút liên hệ gì.
Gương mặt thanh tú trắng ngần của Hoa Nguyệt Lan đột nhiên lộ ra hai đám hồng vân, vì nàng đã thấy Diệp Vô Ưu trong gương. Nghĩ tới bản thân tối qua phóng đãng, nàng không khỏi bừng lên cảm giác hổ thẹn, nàng cũng không hiểu bản thân tại sao lại như vậy. Chỉ là lúc đó nàng đã hoàn toàn lạc lối trong dục tình, đã bị dục tình chi phối, mất đi tất cả lý trí, cũng mất đi tất cả vẻ ngượng ngùng và dè dặt.
"Tiểu sắc lang, nhìn gì vậy?" Hoa Nguyệt Lan nhịn không được hờn dỗi nói, nàng biết Diệp Vô Ưu đang nhìn nàng.
"Đương nhiên là nhìn nàng công chúa lão bà." Diệp Vô Ưu cười hì hì, hai tay từ trên vòng xuống, rất nhanh che lấy nhũ phong cách qua một lớp y phục của nàng. Tục ngữ có nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ vẫn phong lưu, cho dù Hoa Nguyệt Lan phong cuồng ở trên giường làm hắn chống đỡ có chút khó khăn, nhưng hắn vẫn không thể vì thế mà vứt bỏ cơ hội hưởng thụ giai nhân.
Huống chi, biến công chúa cao quý thành đãng phụ trên giường. Đối với nam nhân mà nói, không phải cũng là một loại thành tựu sao?
"Không được nhìn!" Hoa Nguyệt Lan hờn dỗi: "Bại hoại, đều là ngươi! Làm người ta, người ta..."
Gương mặt xinh đẹp của nàng như phát sốt, bởi vì xấu hổ mà vô pháp nói tiếp. Hiển nhiên, nàng đem việc bản thân phóng đãng tối qua toàn bộ oán trách đều đổ lên người Diệp Vô Ưu.
"Công chúa lão bà, ta lại thế nào?" Diệp Vô Ưu vô tội hỏi.
"Ngươi làm ta đi chết a!" Hoa Nguyệt Lan phẫn nộ nói, "Tử sắc lang, xú vô lại, tử hỗn đản, đại bại hoại..."
Hoa Nguyệt Lan nói ra một hơi tất cả từ ngữ để chửi người mà nàng biết. Song mặc kệ nàng chửi thế nào, Diệp Vô Ưu chút phản ứng cũng không có, ngược lại còn cười hì hì, tựa như đang hưởng thụ cảm giác này.
Việc này cũng khó trách Diệp Vô Ưu, bởi vì Hoa Nguyệt Lan bây giờ nhìn thế nào cũng không giống như đang chửi người, mà càng giống như là đang làm nũng, hắn tự nhiên là cảm thấy rất hưởng thụ.
Trước ngực nàng truyền lại cảm giác khác lạ. Hoa Nguyệt Lan tự nhiên biết là Diệp Vô Ưu không hề cảm thấy hối hận, càng không chịu yên phận. Nàng chửi cả buổi cũng không hiệu quả, lại bị hắn thế này…. Bực mình, liền ra sức cấu vào tay Diệp Vô Ưu một cái.
"Ai , đau!" Mu bàn tay Diệp Vô Ưu bị đau, hai tay không tự chủ co về, lập tức bất mãn nói: "Công chúa lão bà, nàng làm cái gì mà mạnh vậy?"
"Ngươi còn nói!" Hoa Nguyệt Lan giận nói: "Ngươi tối qua đối với người ta còn không phải mạnh vậy..."
Ảnh hưởng còn lưu lại sau một đêm điên cuồng vẫn còn nghiêm trọng, đặc biệt là đối với Hoa Nguyệt Lan lần đầu tiên trải qua đời thiếu nữ mà nói, càng thêm phần nghiêm trọng. Thực tế, nàng đã ngồi trước bàn trang điểm hơn nửa thời thần, không phải là nàng thích ngồi, mà nàng hiện tại căn bản khó mà đi được, ngay cả đứng lên cũng có thể cảm thấy đau nhức Tự nhiên, nàng đem trách nhiệm này đổ lên Diệp Vô Ưu, nàng dường như quên mất, tối qua cùng Diệp Vô Ưu chinh chiến vô số hiệp. Ngoài lần đầu tiên ra, còn có vài lần đều là nàng lần lượt hướng tới Diệp Vô Ưu tự động đòi hỏi.
"Tối qua chính là nàng tự mình muốn." Diệp Vô Ưu thầm thì trong lòng một câu, nhưng không nói ra. không thể phủ nhận, hắn tối qua xác thực có chút thô bạo. Cũng bởi vì thân thể của Hoa Nguyệt Lan tưởng như là có thể sánh ngang với xuân dược, làm hắn dù muốn ngừng cũng không thể, cũng quên luôn hai chữ "Ôn nhu".
"Nào, công chúa lão bà, để ta giúp nàng vẽ chân mày được không?" Diệp Vô Ưu quyết định lấy lòng Hoa Nguyệt Lan một chút, liền chủ động cầm mi bút lên, đối mặt với nàng nói.
"Ngươi biết sao?" Hoa Nguyệt Lan có vẻ không tin tưởng lắm.
"Đương nhiên biết, ta hồi trước thường giúp Hàm Yên nha đầu đó vẽ." Diệp Vô Ưu nói không suy nghĩ.
"Hứ, ta còn tưởng ngươi thường xuyên vẽ mày cho sư tỷ!" Hoa Nguyệt Lan khẽ hừ một tiếng, ngữ khí tựa hồ hơi mang theo chút ghen ý. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Băng tỷ tỷ đâu có trang điểm." Diệp Vô Ưu nhỏ giọng nói, Yến Băng Cơ là kiểu mỹ nhân thuần thiên nhiên, mỹ lệ trời sinh, không cần bất cứ trang sức nào. Hoa Nguyệt Lan kỳ thật không trang điểm cũng xinh đẹp như vậy, chỉ là rất nhiều nữ hài tử đều quen đánh phấn, bởi vì, hơi trau chuốt một chút có thể làm các nàng càng thêm mĩ lệ, các nàng tự nhiên vì thế mà rất vui sướng.
"Hừ, nếu sư tỷ biết ngươi đối với ta như vậy, nhất định không có quả ngon cho ngươi ăn đâu!" Hoa Nguyệt Lan tức tối nói, trong lòng có chút lo lắng, nếu như phụ hoàng biết nàng lại có thể thất thân cho một tên Diệp Vô Ưu vô lại như vậy, cũng không biết sẽ nghĩ thế nào, nàng chỉ lờ mờ biết, phụ hoàng đối với Diệp Vô Ưu tịnh không có bao nhiêu hảo cảm.
"Bẳng tỷ tỷ sẽ không trách ta đâu." Diệp Vô Ưu thấp giọng nói, trong lòng cảm giác như không có đủ không khí, có lẽ Yến Băng Cơ sẽ không mắng hắn, nhưng nàng hơn phân nửa là không vui vẻ.
"Bỏ đi, không nói việc này, tiểu vô lại, ta hỏi ngươi, ngươi hôm qua với sư phụ ở trong đó làm gì? Hoa Nguyệt Lan cũng chẳng muốn nghĩ đến việc làm nàng phiền muộn đó, bèn thay đổi đề tài.
"A, không có gì!" Diệp Vô Ưu đột nhiên nghĩ đến, hắn hôm qua vốn là đáp ứng đến tối sẽ đi tìm Hoa Vân La, nhưng cuối cùng lại qua đêm ở khuê phòng Hoa Nguyệt Lan, cũng không biết Hoa Vân La có giận hay không.
"Thật sự không có gì?" Hoa Nguyệt Lan không tin chút nào.
"Ta lừa nàng làm gì, không tin nàng đi hỏi sư phụ nàng đi!" Diệp Vô Ưu đẩy mọi việc lên người Hoa Vân La.
"Ta mà có thể hỏi sư phụ, thì còn hỏi ngươi làm gì?" Hoa Nguyệt Lan quay đầu nhìn Diệp Vô Ưu, ánh mắt bất mãn nói: "Được rồi, đừng ở đây làm phiền ta, còn nữa. Hôm qua nha đầu Hàm Yên đó đến tìm ta!"
"Hàm Yên tìm nàng làm gì?" Diệp Vô Ưu bật hỏi.
"Ta đâu có biết, dù sao cũng là Đồng Đồng nói với ta, Hàm Yên chạy khắp nơi ở Vô Song cung. Tóm lại, ngươi đi nói với nàng ta, không được ở trong Vô Song cung quấy phá." Hoa Nguyệt Lan không vui nói.
"À, ta đợi lát nữa sẽ nói với nàng ta." Diệp Vô Ưu không chút quan tâm nói. Đối với hắn, Hàm Yên chỉ là cái cớ mà thôi, trên thực tế, nàng ta nhàn rỗi buồn chán, muốn ở Vô Song cung dạo chơi.
"Vậy ngươi còn chưa đi?" Hoa Nguyệt Lan bắt đầu xua đuổi.
"Công chúa lão bà, ta bỏ không nổi nàng mà!" Diệp Vô Ưu làm ra vẻ rất đáng thương.
"Ta mặc kệ, tử vô lại, nói chung hôm nay ngươi không được phiền ta. Nếu không ta sau này không lý đến ngươi nữa!" Hoa Nguyệt Lan tức tối nói, nếu Diệp Vô Ưu tối này còn lưu lại khuê phòng của nàng, vậy ngày mai hơn phân nửa là không dậy nổi. Quan trọng hơn nữa là, hôm nay Lam Đồng Đồng có đến tìm nàng, thiếu chút nữa là phát hiện trong khuê phòng nàng có nam nhân, nàng tuyệt không muốn bị người khác biết việc giữa nàng và Diệp Vô Ưu.
"Nguyệt Lan." Ngay vào lúc này, bên ngoài truyền vào thanh âm Lam Đồng Đồng.
"Đồng Đồng, có việc gì à?" Hoa Nguyệt Lan vội vàng hỏi, trong lòng không ngừng nói thầm. Nàng ta sao lại đến đây nữa?
"Tiêu Diêu của Tán Tiên Môn và Lâm Lông Nguyệt của Vọng Nguyệt Các cùng đến cầu kiến cung chủ, muội có thể đến tìm cung chủ một chút được không?" Giọng Lam Đồng Đồng từ bên ngoài truyền đến, liền làm Dịệp Vô Ưu hơi ngẩn người.
"Tiêu Diêu? Lâm Lông Nguyệt? Bọn họ sao lại đến Vô Song cung?"
/194
|