"Trên đường đi ta đã nói qua với ngươi, công lực của ta không thể cao hơn nàng ta, sở dĩ, muốn ta dùng chân khí để đả thông kinh mạch, cơ bản là không có khả năng." Lãnh Tâm m nhạt giọng nói: "Hiện tại chỉ có một cách duy nhất, là dựa vào bản thân nàng ta, nếu nội thể có thể ngưng tụ một tia chân khí, tự mình có thể từ từ khai thông. Mặc dù rất thống khổ nhưng trước mắt mà nói, chỉ có biện pháp này khả dĩ có thể làm được."
"Vân La cũng đã nói với ta về việc này. Nhưng nàng ấy bản thân không cách nào ngưng tụ chân khí a!" Diệp Vô Ưu nôn nóng nói: "Sư phụ tỷ tỷ, nhẽ nào không còn biện pháp nào khác sao?"
"Ngươi gấp cái gì?" Lãnh Tâm m không chút hảo khí nói: "Ta tự nhiên biết là nàng không cách nào ngưng tụ chân khí."
"Ta không gấp sao được chứ?" Diệp Vô Ưu bực tức nói: "Vân La sắp chết đó!"
"Vô Ưu, chàng đừng như vậy. Kỳ thật, sinh tử đối với ta mà nói, tịnh không quá quan trọng, ta đã thông suốt rồi." Hoa Vân La ảm đạm nói.
"Hiện gặp mặt ta trong tình huống này, không biết cung chủ có cảm tưởng gì?" Lãnh Tâm m đột nhiên cười nhẹ, nói với Hoa Vân La.
"Ta ngay cả sinh tử đều đã nghĩ thông, sao lại còn để tâm đến những việc khác? Hoa Vân La bình tĩnh lạ thường: "Đối với ta bây giờ mà nói, ngươi là Ma Tông tông chủ cũng tốt, hay là một người bình thường cũng tốt, đều không quan trọng."
"Sư phụ tỷ tỷ, nàng rốt cuộc là có đến giúp ta cứu người hay không?" Diệp Vô Ưu có chút bất mãn: "Nói nhiều lời vô ích làm cái gì a?"
"Nếu ngươi muốn ta cứu nàng thì đối với ta lễ độ một chút!" Lãnh Tâm m trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu.
"Ta không quản giữa nàng và Vân La có ân oán gì, tóm lại nàng bây giờ đừng nói mấy việc này, cứu Vân La trước rồi hẵng nói!" Diệp Vô Ưu cũng phát cáu, tức tối nói: "Bằng không, đừng nói ta không nhận nàng là sư phụ!"
Lãnh Tâm m trợn mắt hung hãn nhìn Diệp Vô Ưu, không biết là bị bức bách bởi uy hiếp của Diệp Vô Ưu, hay là có nguyên nhân nào khác.Không nói gì thêm với Hoa Vân La, chỉ lạnh lùng nói: "Muốn cứu nàng ta cũng không phải không có cách. Mặc dù ta không có năng lực đả thông kinh mạch, nhưng mà ta có biện pháp giúp nàng ngưng tụ chân khí trong nội thể."
"Biện pháp gì?" Diện Vô Ưu gấp rút hỏi.
"Rất đơn giản, ngươi chỉ cần thi triển Tiêu Hồn Bát Chỉ lên nàng là được." Lãnh Tâm m hờ hững nói: "Tiêu Hồn Bát Chỉ có thể kích phát tiềm năng trong cơ thể nàng ta, lợi dụng tiềm năng này, có lẽ có khả năng ngưng tụ một ít chân khí, sau đó nàng ta có thể tự cứu bản thân."
"Thế nhưng, Tiêu Hồn Bát Chỉ không phải sẽ phong bế toàn bộ chân khí trong người nàng ấy sao?" Diệp Vô Ưu có chút khó hiểu liền hỏi.
"Cái đó không phải là vừa đúng lúc sao? Chân khí trong nội thể nàng ta hiện giờ tán loạn, ngươi dùng Tiêu Hồn Bát Chỉ trên người nàng, trái lại có thể giảm bớt thống khổ cho nàng, huống hồ Tiêu Hồn Bát Chỉ tuy là một loại cấm chế lợi hại, nhưng trên thực tế, người trúng Tiêu Hồn Bát Chỉ còn có thể giữ lại được một chút chân khí ít ỏi. Chân khí này nếu bình thường mà nói không hề có tác dụng gì, nhưng đối với nàng ta bây giờ cũng quá đủ để cứu mạng." Lãnh Tâm m lãnh đạm nói: "Nếu muốn có hiệu quả tốt hơn, ngươi có thể nghĩ cách kích thích dục tình của nàng, kích phát bản năng của thân thể nàng."
"Sư phụ tỷ tỷ, nàng không phải lừa ta chứ?" Diệp Vô Ưu không tin tưởng lắm. Mặc dù hắn không để tâm đến làm những việc như vậy. Nhưng mà, vạn nhất cứu không được Hoa Vân La. Ngược lại nếu hại đến nàng, hắn chỉ sợ cả đời này cũng không thể an tâm.
"Tin hay không là do ngươi!" Lãnh Tâm m hừ một tiếng: "Ta giờ muốn giết nàng dễ như trở bàn tay, ta cần thiết phải hại nàng ta sao?"
Diệp Vô Ưu hơi trầm ngâm, Lãnh Tâm m nói cũng không sai, với tình cảnh của Hoa Vân La hiện giờ. Lãnh Tâm m muốn giết nàng quả thực rất dễ dàng, dù tu vi của hắn bây giờ cũng không đến nỗi tệ, nhưng hắn khẳng định là vô pháp ngăn cản. Nghĩ như vậy, hắn quyết định hay là tin tưởng Lãnh Tâm m lần này, dẫu sao hắn cũng không có biện pháp nào khác để cứu Hoa Vân La, mà Hoa Vân La chịu đựng đến giờ cũng đã lâu rồi.
"Vô Ưu, cứ thử đi, ta nghĩ, đây có lẽ là một biện pháp." Thanh âm Hoa Vân La lúc này lại truyền đến.
Không ngờ Hoa Vân La lại đồng ý biện pháp này. Diệp Vô Ưu không tự chủ được hơi ngẩn ra, mà cả Lãnh Tâm m lại càng thấy giật mình, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hoa Vân La, sau đó dùng ngữ khí có chút khen ngợi nói: "Không hổ là Vô Song cung chủ, Tâm m bội phục!"
Hoa Vân La đã đồng ý, Diệp Vô Ưu tự nhiên không do dự nữa. Liền chuẩn bị hành động, cách chữa trị này nhìn thì rất thoải mái sung sướng nhưng trên thực tế đối với Hoa Vân La mà nói phương pháp trị liệu này thật sự thống khổ.
"Ta ra ngoài giúp các ngươi hộ pháp. Ta phải nhắc ngươi, nàng ta hiện tại không thể chịu được những kích thích quá mức. Ngươi tốt nhất khống chế bản thân, không thể thực sự chiếm hữu nàng." Lãnh Tâm m lạnh nhạt nói, nói xong lập tức bước ra ngoài.
"Lãnh Tâm m, sao ngươi lại ở đây?" Hoa Nguyệt Lan lúc này đã chạy đến, Lãnh Tâm m vừa đi ra đã chạm mặt nàng.
"Công chúa điện hạ, ta đến đây hình như không cần phải hội báo với cô?" Lãnh Tâm m khẽ hừ một tiếng.
"Chỗ này là Vô Song Cung, không phải là Ma Tông của ngươi!" Hoa Nguyệt Lan giận dữ nói: "Không phải là ngươi muốn đến là đến!"
"Công chúa điện hạ, ta thấy hình như cô đã hiểu lầm. Không phải là ta muốn đến, là Diệp Vô Ưu yêu cầu ta đến." Lãnh Tâm m lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi không tin, có thể đi tìm hắn, với ta không liên can."
"Hừ, ta giờ muốn đi vào tìm tử sắc lang!" Hoa Nguyệt Lan khẽ la lên, dịch người sang muốn đi về phía trước. Chỉ là, vừa mới bước được một bước, liền bị Lãnh Tâm m chặn lại.
"Hắn đang liệu thương cho cung chủ các người. Không thể bị người khác nhiễu loạn, nếu cô không muốn cung chủ các người xảy ra chuyện, tốt nhất là ngoan ngoãn lưu lại đây." Lãnh Tâm m từ từ nói.
"Ta dựa vào cái gì mà tin được ngươi?" Hoa Nguyệt Lan la lên.
"Tin hay không là do ngươi. Bất quá, nếu ngươi đi vào như vậy, đồng thời hại chết hai người bọn họ, chỉ sợ là ngươi đến lúc đó có khóc cũng không kịp." Lãnh Tâm m chán nản nói.
Hoa Nguyệt Lan do dự lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không dám đi vào. Hai người bên trong, vô luận xảy ra việc gì, nàng đều không thể tiếp thụ nổi. Huống chi, Lãnh Tâm m đã ở đây, nàng cũng chỉ cần ở đây giám hộ Lãnh Tâm m là được.
Trong thạch ốc lúc này xem ra lại có cảnh tượng ướt át dị thường.
Dưới tác dụng của tiêu hồn bát chỉ, sắc mặt Hoa Vân La tựa hồ hồng nhuận lên một chút, cảm giác cũng không quá hư nhược như trước.
"Vân La, hiện tại thế nào, có biện pháp ngưng tụ chân khí chưa?" Diệp Vô Ưu nhìn Hoa Vân La, có chút lo lắng hỏi.
"Còn chưa được." Hoa Vân La khẽ lắc đầu, gương mặt trắng nõn lan dần những mảng hồng nhạt: "Vô Ưu, làm theo Lãnh Tâm m đã nói. Dùng… dùng them biện pháp khác..."
Hoa Vân La dẫu sao cũng là nữ nhân. Cuối cùng vẫn không có cách nói ra. Song Diệp Vô Ưu đã minh bạch ý tứ của nàng, nàng muốn kêu hắn dùng phương pháp kích thích dục tình khác, để kích phát bản năng trong cơ thể nàng.
Diệp Vô Ưu không hề do dự, hai tay đặt lên thân thể mềm mại của Hoa Vân La, bắt đầu du tẩu khắp những vị trí mẫn cảm ở phía trên, đôi nhũ phong cao vút của nàng tự nhiên là nơi hắn chiếu cố nhất.
Dần dần, khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Vân La đã thêm mấy phần diễm sắc, thân thể yêu kiều không tự chủ bắt đầu hơi xoay động, đôi môi anh đào cũng đã phát ra những tiếng rên khe khẽ.
Dục vọng trong lòng Diệp Vô Ưu cũng một trận quay cuồng. Nhưng mà, hắn lúc này chỉ có thể kiên cường tự chịu đựng, đồng thời tiếp tục kích thích dục tính của Hoa Vân La. Trên mặt hắn, không biết từ lúc nào đã phủ đầy mồ hôi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Thời gian từ từ trôi qua, Hoa Nguyệt Lan đợi bên ngoài đã có chút sốt ruột, không ngừng bước tới bước lui. Lãnh Tâm m thì ngược lại, tỏ ra rất bình tĩnh, hai tay khoanh trước ngực, đứng bất động ở đó.
"Vô Ưu. Được rồi!" Hoa Vân La đột nhiên thở nhẹ, đồng thời, nàng xoay mình từ trên giường chống người lên, ngồi xếp bằng lại trên giường: "Giúp ta giải khai Tiêu Hồn Bát Chỉ."
"Được, Vân La!" Diệp Vô Ưu vội vàng nói, ngón tay nhanh như chớp động, nháy mắt đã giải khai Tiêu Hồn Bát Chỉ trên người nàng. Hoa Vân La lúc này hơi khép mắt, sắc diễm hồng trên mặt bắt đầu dần dần tan biến.
Diệp Vô Ưu lúc này đã gần như sụp xuống. Hắn quay người chạy ra ngoài thạch ốc, sau đó nhảy vào dục trì. Mặc dù trì thủy cũng khá nóng, nhưng so với toàn thân khô nóng đầy dục hỏa của hắn bây giờ mà nói, trì thủy thật sự rất mát mẻ.
"Tử sắc lang, sư phụ thế nào rồi?" Hoa Nguyệt Lan nôn nóng hỏi.
"Không sao, công chúa lão bà. Nàng vào xem trước, đừng cho người nào đến quấy nhiễu." Diệp Vô Ưu hơi hơi thở gấp nói, nói xong, lại chui đầu xuống nước.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng từ từ khôi phục bình tĩnh.
"Vân La ơi Vân La, vì nàng, ta hôm nay thật là phải chịu khổ đủ điều. Thương thế của nàng khỏi rồi, phải bồi thường thật tốt cho ta." Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nghĩ, sau đó từ trong dục trì nhảy vọt ra, ở bên ngoài thạch ốc giờ lại có khá nhiều người, trừ Hoa Nguyệt Lan và Lãnh Tâm m, còn có Lam Đồng Đồng và Lạc Lạc Tuyết Tuyết, ngay cả Tiêu Diêu và Lâm Lông Nguyệt đều ở đó.
Mà nhìn lên sắc trời, cũng đã là hoàng hôn rồi.
"Chúng ta vốn là muốn đến cáo từ cung chủ, hiện giờ đã biết cung chủ đã sắp khang phục, ta nghĩ cứ đợi một chút nữa, đợi cung chủ khang phục xong rồi sẽ ly khai nơi này, Lam cô nương, các người không để tâm chứ?" Thanh âm Tiêu Diêu truyền đến tai Diệp Vô Ưu.
"Đương nhiên không để tâm, Tiêu công tử có thể lưu lại, là vinh hạnh của Vô Song Cung chúng tôi." Lam Đồng Đồng vội nói, lúc này được biết cung chủ có thể không sao, trong lòng đang cao hứng !
"Tiểu sắc lang, ngươi qua đây!" Hoa Nguyệt Lan nhìn thấy Diệp Vô Ưu, hướng tới hắn vẫy tay, nhỏ giọng nói.
"Công chúa lão bà, gì vậy?" Diệp Vô Ưu đi tới bên cạnh Hoa Nguyệt Lan, thuận miệng hỏi.
"Sư phụ rốt cuộc thế nào? Sao lâu vậy còn chưa thấy ra?" Hoa Nguyệt Lan trong lòng vẫn có chút thấp thỏm không yên, mà biết tình huống cụ thể chỉ có một mình Diệp Vô Ưu, nàng tự nhiên cũng đến hỏi hắn.
"Ta không sao." Diệp Vô Ưu còn chưa trả lời, từ cửa đã truyền tới thanh âm một người. Sau đó, một tuyệt sắc giai nhân tung bay trong bộ váy trắng liền xuất hiện ở đó, bỗng nhiên là Hoa Vân La.
"Sư phụ!"
"Cung chủ!"
Vài tiếng hô vang lên, mấy bóng người đồng thời cũng nhào về phía Hoa Vân La, chính là Hoa Nguyệt Lan và Lam Đồng Đồng, còn có Lạc Lạc và Tuyết Tuyết đôi tiểu nha đầu đó.
Hoa Vân La lúc này tựa hồ so với trước kia càng tăng thêm mấy phần mị lực, cách ăn mặc của nàng không còn bộc lộ nữa, hiển nhiên là vô cùng kín đáo, nhưng khí chất xuất trần thoát tục trên người nàng lại càng hơn hẳn xưa kia.
"Cung hỉ cung chủ, tu vi tăng thêm một tầng." Thanh âm Tiêu Diêu lúc này vang lên.
"Vân La cũng đã nói với ta về việc này. Nhưng nàng ấy bản thân không cách nào ngưng tụ chân khí a!" Diệp Vô Ưu nôn nóng nói: "Sư phụ tỷ tỷ, nhẽ nào không còn biện pháp nào khác sao?"
"Ngươi gấp cái gì?" Lãnh Tâm m không chút hảo khí nói: "Ta tự nhiên biết là nàng không cách nào ngưng tụ chân khí."
"Ta không gấp sao được chứ?" Diệp Vô Ưu bực tức nói: "Vân La sắp chết đó!"
"Vô Ưu, chàng đừng như vậy. Kỳ thật, sinh tử đối với ta mà nói, tịnh không quá quan trọng, ta đã thông suốt rồi." Hoa Vân La ảm đạm nói.
"Hiện gặp mặt ta trong tình huống này, không biết cung chủ có cảm tưởng gì?" Lãnh Tâm m đột nhiên cười nhẹ, nói với Hoa Vân La.
"Ta ngay cả sinh tử đều đã nghĩ thông, sao lại còn để tâm đến những việc khác? Hoa Vân La bình tĩnh lạ thường: "Đối với ta bây giờ mà nói, ngươi là Ma Tông tông chủ cũng tốt, hay là một người bình thường cũng tốt, đều không quan trọng."
"Sư phụ tỷ tỷ, nàng rốt cuộc là có đến giúp ta cứu người hay không?" Diệp Vô Ưu có chút bất mãn: "Nói nhiều lời vô ích làm cái gì a?"
"Nếu ngươi muốn ta cứu nàng thì đối với ta lễ độ một chút!" Lãnh Tâm m trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu.
"Ta không quản giữa nàng và Vân La có ân oán gì, tóm lại nàng bây giờ đừng nói mấy việc này, cứu Vân La trước rồi hẵng nói!" Diệp Vô Ưu cũng phát cáu, tức tối nói: "Bằng không, đừng nói ta không nhận nàng là sư phụ!"
Lãnh Tâm m trợn mắt hung hãn nhìn Diệp Vô Ưu, không biết là bị bức bách bởi uy hiếp của Diệp Vô Ưu, hay là có nguyên nhân nào khác.Không nói gì thêm với Hoa Vân La, chỉ lạnh lùng nói: "Muốn cứu nàng ta cũng không phải không có cách. Mặc dù ta không có năng lực đả thông kinh mạch, nhưng mà ta có biện pháp giúp nàng ngưng tụ chân khí trong nội thể."
"Biện pháp gì?" Diện Vô Ưu gấp rút hỏi.
"Rất đơn giản, ngươi chỉ cần thi triển Tiêu Hồn Bát Chỉ lên nàng là được." Lãnh Tâm m hờ hững nói: "Tiêu Hồn Bát Chỉ có thể kích phát tiềm năng trong cơ thể nàng ta, lợi dụng tiềm năng này, có lẽ có khả năng ngưng tụ một ít chân khí, sau đó nàng ta có thể tự cứu bản thân."
"Thế nhưng, Tiêu Hồn Bát Chỉ không phải sẽ phong bế toàn bộ chân khí trong người nàng ấy sao?" Diệp Vô Ưu có chút khó hiểu liền hỏi.
"Cái đó không phải là vừa đúng lúc sao? Chân khí trong nội thể nàng ta hiện giờ tán loạn, ngươi dùng Tiêu Hồn Bát Chỉ trên người nàng, trái lại có thể giảm bớt thống khổ cho nàng, huống hồ Tiêu Hồn Bát Chỉ tuy là một loại cấm chế lợi hại, nhưng trên thực tế, người trúng Tiêu Hồn Bát Chỉ còn có thể giữ lại được một chút chân khí ít ỏi. Chân khí này nếu bình thường mà nói không hề có tác dụng gì, nhưng đối với nàng ta bây giờ cũng quá đủ để cứu mạng." Lãnh Tâm m lãnh đạm nói: "Nếu muốn có hiệu quả tốt hơn, ngươi có thể nghĩ cách kích thích dục tình của nàng, kích phát bản năng của thân thể nàng."
"Sư phụ tỷ tỷ, nàng không phải lừa ta chứ?" Diệp Vô Ưu không tin tưởng lắm. Mặc dù hắn không để tâm đến làm những việc như vậy. Nhưng mà, vạn nhất cứu không được Hoa Vân La. Ngược lại nếu hại đến nàng, hắn chỉ sợ cả đời này cũng không thể an tâm.
"Tin hay không là do ngươi!" Lãnh Tâm m hừ một tiếng: "Ta giờ muốn giết nàng dễ như trở bàn tay, ta cần thiết phải hại nàng ta sao?"
Diệp Vô Ưu hơi trầm ngâm, Lãnh Tâm m nói cũng không sai, với tình cảnh của Hoa Vân La hiện giờ. Lãnh Tâm m muốn giết nàng quả thực rất dễ dàng, dù tu vi của hắn bây giờ cũng không đến nỗi tệ, nhưng hắn khẳng định là vô pháp ngăn cản. Nghĩ như vậy, hắn quyết định hay là tin tưởng Lãnh Tâm m lần này, dẫu sao hắn cũng không có biện pháp nào khác để cứu Hoa Vân La, mà Hoa Vân La chịu đựng đến giờ cũng đã lâu rồi.
"Vô Ưu, cứ thử đi, ta nghĩ, đây có lẽ là một biện pháp." Thanh âm Hoa Vân La lúc này lại truyền đến.
Không ngờ Hoa Vân La lại đồng ý biện pháp này. Diệp Vô Ưu không tự chủ được hơi ngẩn ra, mà cả Lãnh Tâm m lại càng thấy giật mình, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hoa Vân La, sau đó dùng ngữ khí có chút khen ngợi nói: "Không hổ là Vô Song cung chủ, Tâm m bội phục!"
Hoa Vân La đã đồng ý, Diệp Vô Ưu tự nhiên không do dự nữa. Liền chuẩn bị hành động, cách chữa trị này nhìn thì rất thoải mái sung sướng nhưng trên thực tế đối với Hoa Vân La mà nói phương pháp trị liệu này thật sự thống khổ.
"Ta ra ngoài giúp các ngươi hộ pháp. Ta phải nhắc ngươi, nàng ta hiện tại không thể chịu được những kích thích quá mức. Ngươi tốt nhất khống chế bản thân, không thể thực sự chiếm hữu nàng." Lãnh Tâm m lạnh nhạt nói, nói xong lập tức bước ra ngoài.
"Lãnh Tâm m, sao ngươi lại ở đây?" Hoa Nguyệt Lan lúc này đã chạy đến, Lãnh Tâm m vừa đi ra đã chạm mặt nàng.
"Công chúa điện hạ, ta đến đây hình như không cần phải hội báo với cô?" Lãnh Tâm m khẽ hừ một tiếng.
"Chỗ này là Vô Song Cung, không phải là Ma Tông của ngươi!" Hoa Nguyệt Lan giận dữ nói: "Không phải là ngươi muốn đến là đến!"
"Công chúa điện hạ, ta thấy hình như cô đã hiểu lầm. Không phải là ta muốn đến, là Diệp Vô Ưu yêu cầu ta đến." Lãnh Tâm m lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi không tin, có thể đi tìm hắn, với ta không liên can."
"Hừ, ta giờ muốn đi vào tìm tử sắc lang!" Hoa Nguyệt Lan khẽ la lên, dịch người sang muốn đi về phía trước. Chỉ là, vừa mới bước được một bước, liền bị Lãnh Tâm m chặn lại.
"Hắn đang liệu thương cho cung chủ các người. Không thể bị người khác nhiễu loạn, nếu cô không muốn cung chủ các người xảy ra chuyện, tốt nhất là ngoan ngoãn lưu lại đây." Lãnh Tâm m từ từ nói.
"Ta dựa vào cái gì mà tin được ngươi?" Hoa Nguyệt Lan la lên.
"Tin hay không là do ngươi. Bất quá, nếu ngươi đi vào như vậy, đồng thời hại chết hai người bọn họ, chỉ sợ là ngươi đến lúc đó có khóc cũng không kịp." Lãnh Tâm m chán nản nói.
Hoa Nguyệt Lan do dự lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không dám đi vào. Hai người bên trong, vô luận xảy ra việc gì, nàng đều không thể tiếp thụ nổi. Huống chi, Lãnh Tâm m đã ở đây, nàng cũng chỉ cần ở đây giám hộ Lãnh Tâm m là được.
Trong thạch ốc lúc này xem ra lại có cảnh tượng ướt át dị thường.
Dưới tác dụng của tiêu hồn bát chỉ, sắc mặt Hoa Vân La tựa hồ hồng nhuận lên một chút, cảm giác cũng không quá hư nhược như trước.
"Vân La, hiện tại thế nào, có biện pháp ngưng tụ chân khí chưa?" Diệp Vô Ưu nhìn Hoa Vân La, có chút lo lắng hỏi.
"Còn chưa được." Hoa Vân La khẽ lắc đầu, gương mặt trắng nõn lan dần những mảng hồng nhạt: "Vô Ưu, làm theo Lãnh Tâm m đã nói. Dùng… dùng them biện pháp khác..."
Hoa Vân La dẫu sao cũng là nữ nhân. Cuối cùng vẫn không có cách nói ra. Song Diệp Vô Ưu đã minh bạch ý tứ của nàng, nàng muốn kêu hắn dùng phương pháp kích thích dục tình khác, để kích phát bản năng trong cơ thể nàng.
Diệp Vô Ưu không hề do dự, hai tay đặt lên thân thể mềm mại của Hoa Vân La, bắt đầu du tẩu khắp những vị trí mẫn cảm ở phía trên, đôi nhũ phong cao vút của nàng tự nhiên là nơi hắn chiếu cố nhất.
Dần dần, khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Vân La đã thêm mấy phần diễm sắc, thân thể yêu kiều không tự chủ bắt đầu hơi xoay động, đôi môi anh đào cũng đã phát ra những tiếng rên khe khẽ.
Dục vọng trong lòng Diệp Vô Ưu cũng một trận quay cuồng. Nhưng mà, hắn lúc này chỉ có thể kiên cường tự chịu đựng, đồng thời tiếp tục kích thích dục tính của Hoa Vân La. Trên mặt hắn, không biết từ lúc nào đã phủ đầy mồ hôi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Thời gian từ từ trôi qua, Hoa Nguyệt Lan đợi bên ngoài đã có chút sốt ruột, không ngừng bước tới bước lui. Lãnh Tâm m thì ngược lại, tỏ ra rất bình tĩnh, hai tay khoanh trước ngực, đứng bất động ở đó.
"Vô Ưu. Được rồi!" Hoa Vân La đột nhiên thở nhẹ, đồng thời, nàng xoay mình từ trên giường chống người lên, ngồi xếp bằng lại trên giường: "Giúp ta giải khai Tiêu Hồn Bát Chỉ."
"Được, Vân La!" Diệp Vô Ưu vội vàng nói, ngón tay nhanh như chớp động, nháy mắt đã giải khai Tiêu Hồn Bát Chỉ trên người nàng. Hoa Vân La lúc này hơi khép mắt, sắc diễm hồng trên mặt bắt đầu dần dần tan biến.
Diệp Vô Ưu lúc này đã gần như sụp xuống. Hắn quay người chạy ra ngoài thạch ốc, sau đó nhảy vào dục trì. Mặc dù trì thủy cũng khá nóng, nhưng so với toàn thân khô nóng đầy dục hỏa của hắn bây giờ mà nói, trì thủy thật sự rất mát mẻ.
"Tử sắc lang, sư phụ thế nào rồi?" Hoa Nguyệt Lan nôn nóng hỏi.
"Không sao, công chúa lão bà. Nàng vào xem trước, đừng cho người nào đến quấy nhiễu." Diệp Vô Ưu hơi hơi thở gấp nói, nói xong, lại chui đầu xuống nước.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng từ từ khôi phục bình tĩnh.
"Vân La ơi Vân La, vì nàng, ta hôm nay thật là phải chịu khổ đủ điều. Thương thế của nàng khỏi rồi, phải bồi thường thật tốt cho ta." Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nghĩ, sau đó từ trong dục trì nhảy vọt ra, ở bên ngoài thạch ốc giờ lại có khá nhiều người, trừ Hoa Nguyệt Lan và Lãnh Tâm m, còn có Lam Đồng Đồng và Lạc Lạc Tuyết Tuyết, ngay cả Tiêu Diêu và Lâm Lông Nguyệt đều ở đó.
Mà nhìn lên sắc trời, cũng đã là hoàng hôn rồi.
"Chúng ta vốn là muốn đến cáo từ cung chủ, hiện giờ đã biết cung chủ đã sắp khang phục, ta nghĩ cứ đợi một chút nữa, đợi cung chủ khang phục xong rồi sẽ ly khai nơi này, Lam cô nương, các người không để tâm chứ?" Thanh âm Tiêu Diêu truyền đến tai Diệp Vô Ưu.
"Đương nhiên không để tâm, Tiêu công tử có thể lưu lại, là vinh hạnh của Vô Song Cung chúng tôi." Lam Đồng Đồng vội nói, lúc này được biết cung chủ có thể không sao, trong lòng đang cao hứng !
"Tiểu sắc lang, ngươi qua đây!" Hoa Nguyệt Lan nhìn thấy Diệp Vô Ưu, hướng tới hắn vẫy tay, nhỏ giọng nói.
"Công chúa lão bà, gì vậy?" Diệp Vô Ưu đi tới bên cạnh Hoa Nguyệt Lan, thuận miệng hỏi.
"Sư phụ rốt cuộc thế nào? Sao lâu vậy còn chưa thấy ra?" Hoa Nguyệt Lan trong lòng vẫn có chút thấp thỏm không yên, mà biết tình huống cụ thể chỉ có một mình Diệp Vô Ưu, nàng tự nhiên cũng đến hỏi hắn.
"Ta không sao." Diệp Vô Ưu còn chưa trả lời, từ cửa đã truyền tới thanh âm một người. Sau đó, một tuyệt sắc giai nhân tung bay trong bộ váy trắng liền xuất hiện ở đó, bỗng nhiên là Hoa Vân La.
"Sư phụ!"
"Cung chủ!"
Vài tiếng hô vang lên, mấy bóng người đồng thời cũng nhào về phía Hoa Vân La, chính là Hoa Nguyệt Lan và Lam Đồng Đồng, còn có Lạc Lạc và Tuyết Tuyết đôi tiểu nha đầu đó.
Hoa Vân La lúc này tựa hồ so với trước kia càng tăng thêm mấy phần mị lực, cách ăn mặc của nàng không còn bộc lộ nữa, hiển nhiên là vô cùng kín đáo, nhưng khí chất xuất trần thoát tục trên người nàng lại càng hơn hẳn xưa kia.
"Cung hỉ cung chủ, tu vi tăng thêm một tầng." Thanh âm Tiêu Diêu lúc này vang lên.
/194
|