Chương 20: Con nhỏ da đen không biết tự lượng sức mình.
Dọc theo đường đi, Mạc Tiểu Mễ ngồi ở trên xe lừa, tham lam mà nhìn từng hàng cây cối tươi tốt ven đường.
Ông ngoại đánh xe lừa, cực kỳ ổn, luôn có thể tránh đi chỗ xóc nảy.
Tuy rằng tốc độ chậm, nhưng rất thoải mái.
Trên đường, ông ngoại và mẹ cùng nhau nói chuyện phiếm.
Chỉ là, Mạc Tiểu Mễ có thể nghe ra, mẹ không hy vọng ông ngoại lo lắng, luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu!
Bất tri bất giác đã tới vịnh Lê Hoa.
Từ rất xa, Mạc Tiểu Mễ đã thấy được căn nhà nhỏ ba tầng ở cửa thôn, ngói đen tường trắng, bốn phía có đại thụ vòng quanh, trên mặt đất còn có rất nhiều hoa nhỏ đủ mọi màu sắc.
Đó chính là nơi Cố Ngôn Trạch ở khi còn nhỏ sao?
Cô một lòng nghĩ làm sao khiến mẹ có được ích lợi nên có, sau đó ly hôn với gã cha khốn kiếp, lại quên mất Cố Ngôn Trạch.
Bây giờ trong đầu cô đã quên mất bộ dạng Cố Ngôn Trạch khi còn nhỏ, nhưng bộ dạng lớn lên của anh lại ghi tạc thật sâu trong đầu cô, dù sao thì vào giây phút trước khi sống lại kia, cô ngồi ở bên cạnh Cố Ngôn Trạch.
“Ông ngoại, Cố Ngôn Trạch còn ở trong thôn không?” Mạc Tiểu Mễ hỏi, lúc trước bởi vì nói sai, kêu Cố Ngôn Trạch là nhóc què, suýt chút nữa đắc tội Cố Ngôn Trạch, cho nên cô quyết định về sau khi nói chuyện với Cố Ngôn Trạch, tuyệt không gọi anh là nhóc què.
“Chúng ta là thôn nhà họ Mạc, đều là họ Mạc, không có họ Cố.” Mạc Tương Sơn trả lời, “Tiểu Mễ, có phải con nhớ nhầm không?”
Mạc Tiểu Mễ chỉ chỉ căn nhà lớn kia, xem ra hiện tại không thể không nói là “nhóc què” lần nữa rồi: “Chính là nhóc què trong căn nhà lớn kia?”
“Ồ, hóa ra là người nhà kia à.” Mạc Tương Sơn cười cười, “Còn ở đó, đứa nhỏ này cũng rất đáng thương, bên anh chỉ có một lão quản gia, quanh năm suốt tháng chỉ có thể về nhà vào lễ mừng năm mới, đáng tiếc.”
Cố Ngôn Trạch còn ở đó sao!
Ặc…lần này tới đây, có lên lượn lờ trước mặt Cố Ngôn Trạch không?
Ngẫm lại, vẫn nên chà đạp gã cha cặn bã trước đã, giữ được mạng của mẹ và ông ngoại đã, sau đó bọn họ về vịnh Lê Hoa sống yên bình.
Quý trọng sinh mệnh, rời xa gã cha khốn kiếp.
Chỉ là, lúc đi ngang qua căn nhà lớn kia, Mạc Tiểu Mễ vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Cửa sổ phía trước thật lớn, một hình bóng nho nhỏ ngồi ở trên xe lăn, vừa lúc nhìn xuống, nói trùng hợp cũng trùng hợp, đối diện với ánh mắt Mạc Tiểu Mễ.
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Ngôn Trạch, là sinh ra đã có sẵn.
Còn nhỏ tuổi, nhưng trong đôi mắt hẹp dài kia đều là lạnh nhạt.
Bởi vì chân không tốt, rất ít tham gia hoạt động bên ngoài, làn da trắng đến mức không khỏe mạnh, nhỏ nhỏ gầy gầy.
Nhưng Mạc Tiểu Mễ cũng không dám xem nhóc què này thành một đứa bé phúc hậu và vô hại.
Ở trong mắt Mạc Tiểu Mễ, đó chính là ngọn núi kim quang lấp lánh.
Chờ cô xử lý xong mọi chuyện, cô sẽ tới dựa dẫm vào quả núi kim quang lấp lánh là Cố Ngôn Trạch này.
Nếu về sau muốn dựa dẫm thì hiện tại không thể sợ hãi!
Mạc Tiểu Mễ không bị doạ bởi sự lạnh nhạt trong mắt Cố Ngôn Trạch, ngược lại còn nở nụ cười tự cho là xán lạn nhất với cậu.
Đôi mắt to híp thành vầng trăng nhỏ đáng yêu, má lúm đồng tiền hiện ra, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề, dưới sự tương phản của lan da hơi đen, hai cái răng nanh đáng yêu kia cực kỳ đáng yêu dưới ánh mặt trời.
Nụ cười của Mạc Tiểu Mễ khiến Cố Ngôn Trạch bé nhỏ cô đơn lạnh nhạt trên lầu sửng sốt một chút, sau đó lại nhìn Mạc Tiểu Mễ một cái.
Cô nhóc da đen không biết tự lượng sức mình.
Cố Ngôn Trạch xem Mạc Tiểu Mễ thành những đứa bé nghịch ngợm trong thôn, lúc đi qua dưới lầu, luôn lén làm mặt quỷ với cậu, chờ chạy xa thì sẽ ở sau lưng gọi cậu là “nhóc què”.
Thật là đáng ghét muốn chết.
Cậu không thích người ở đây, nhưng lại thích hoàn cảnh ở đây.
Quan trọng nhất là cậu còn phải chờ đợi cơ duyên mà ông ngoại biết được từ cao nhân.
/1506
|