Chương 2160:
Bên tai có thật nhiều tiếng nói.
Rất ồn.
Nguyễn Tri Hạ bị làm cho phiền, liền tỉnh lại.
Tầm mắt mới bắt đầu vô cùng mơ hồ, Nguyễn Tri Hạ chớp mắt nhiều lần, tầm mắt mới từ từ trở nên rõ ràng.
Trần nhà trắng xóa.
Âm thanh bên tai cũng dị thường rõ ràng.
“Cậu chủ, tôi thực sự không biết người tại sao không dùng cô gái này đi uy hiếp Tư Mộ Hàn!”
“Chúng ta mất nhiều công sức như vậy, không phải là muốn tìm Tạ Sinh báo thù sao?”
“Chỉ cần Tư Mộ Hàn giúp chúng ta giết Tạ Sinh, chúng ta liền đem cô gái này trả lại không phải càng tốt hơn?”
“…”
Mấy câu nói này không phải đến từ cùng một người.
Nguyễn Tri Hạ mới vừa tỉnh lại, phản ứng có chút trì độn.
Suy nghĩ một chút, những người kia nói “Dùng cô gái này đi uy hiếp Tư Mộ Hàn”, chỉ đại khái chính là cô đúng chứ?
Nguyễn Tri Hạ nhìn sang, liền nhìn thấy cách đó không xa đứng một đống người.
Cô nghiêng đầu, xuyên qua đám người nhìn sang, mơ hồ nhìn thấy mặt Lưu Chiến Hằng.
Nguyễn Tri Hạ thử đứng dậy, hơi nhúc nhích môt cái, cả người đều đau, còn gây ra động tĩnh.
Nghe được Nguyễn Tri Hạ có động tĩnh bên này, đám người Lưu Chiến Hằng bên kia liền lập tức yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, còn tự giác lui sang một bên.
Bọn họ lùi lại, Nguyễn Tri Hạ tầm mắt liền trở nên trống trải lên, thẳng tắp nhìn thấy Lưu Chiến Hằng.
“Tỉnh rồi.” Lưu Chiến Hằng tư thái nhàn tản ngồi ở trên ghế sofa, biểu cảm trên mặt rất ôn hòa.
“Anh cứu tôi?” hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ Nguyễn Tri Hạ là Tạ Sinh đang đi về phía cô.
Cô thấy mình lại lần nữa rơi vào trong tay Tạ Sinh, không nghĩ tới Lưu Chiến Hằng lại cứu cô.
Lưu Chiến Hằng khẽ mỉm cười xem như là trả lời, cũng không kể chi tiết cho Nguyễn Tri Hạ biết.
Nguyễn Tri Hạ có thể thoát khỏi Tạ Sinh, tâm trạng đã thả lỏng không ít, đối với chuyện tình tiết cuũng không truy cứu.
Nguyễn Tri Hạ nói: “Cảm ơn anh.”
Cô là thật sự vô cùng cảm tạ Lưu Chiến Hằng.
Coi như Lưu Chiến Hằng thành công đưa cô từ trong tay Tạ Sinh cứu ra, chỉ bằng anh đồng ý vì cô chủ động đi tìm Tạ Sinh, cũng là chuyện rất đáng để cảm ơn.
“Không cần cảm ơn tôi.” Lưu Chiến Hằng không nhanh không chậm lên tiếng nói: “Cô hiểu rõ tôi, tôi không phải người lương thiện, tôi làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích của chính mình.”
Anh nói tới chỗ này, đột nhiên dừng một chút, nói: “Mọi người đi ra ngoài đi.”
Câu nói này là nói với những thủ hạ của anh ta.
Những thủ hạ đúng là vô cùng nghe lời, không nói hai lời liền đi ra ngoài.
Rất nhanh, bọn họ đều đã đi khỏi.
/2315
|