Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 121: Tái Kiến

/258


Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
"Là ngươi!" La Thi Mị kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt.
Mặc dù có rất nhiều thay đổi nhưng La Thi Mị vẫn nhận ra chính là thực tập sinh của thần thánh học viện, người mà ba năm trước, tại ngã trạch lạp tư đã cường bạo nàng.
Nhưng bây giờ hắn đã không phải là một thiếu niên thấp gầy nữa, vóc người cao ngất, đã cao hơn mình nửa cái đầu, những nét ngây thơ đã được thay thế bằng sự chững chạc.
Từ việc ám sát đại tế ti cùng với mười hai quang minh kỵ sĩ vừa rồi, thì hắn thành thục không chỉ có diện mạo mà thôi, còn có vũ kỹ và tâm lý.
Người này đương nhiên chính là Cổ Diêu rồi, hắn ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, tựa như một con báo săn mồi, chờ đợi thời cơ tốt nhất. Nguồn: http://truyenyy.com
Đạo tặc cùng với thích khách có nhiều điểm tương tự, cùng am hiểu ẩn mình, khinh công, lai vô ảnh khứ vô tung, khi có việc cần thiết, Cổ Diêu tạm thời có thể trở thành một sát thủ.
"Tại sao lại cứu ta?" La Thi Mị không giống như là cảm kích, lạnh lùng nói:"Ngươi bây giờ chắc hẳn là đã biết ta là một vong linh ma pháp sư!"
Cổ Diêu sờ sờ cái mũi nói:"Thi Mị tỷ, bởi vì tỷ đã cứu đệ, hơn nữa, đệ cũng chỉ là một đạo tặc mà thôi."
La Thi Mị nhíu mày:"Ta nhấn mạnh lại một lần nữa, không phải là ta cứu ngươi!"
"HA ha, Thi Mị tỷ, nếu như lúc đó tại Ngả Trách Lạp Tư, đệ hôn mê mà không có người bên cạnh thì ở giữa bãi tha ma đó đã sớm bị ma thú ăn tươi rồi, cho nên, tỷ quả thật là có ân cứu mạng đối với đệ."
"Nên biết, ngươi vừa giết chính là người của tông giáo tài phán sở!"
Cổ Diêu nhún vai:"không có cách nào khác, ai bảo bọn chúng gây bất lợi cho Thi Mị tỷ, bất kỳ là ai làm như thế đi chăng nữa cũng chỉ có hai kết quả, không phải hắn chết thì đệ vong."
Hắn nói không phải là khoa trương, không biết tại sao, Cổ Diêu đối với La Thi Mị hoàn tòan không có nửa điểm cảnh giác. Cho dù là ngay cả thân phận đạo tặc cũng không cố kỵ mà nói thẳng ra, mặc dù hai người chỉ gặp nhau có hai lần ngắn ngủi. Nhưng địa vị trong lòng của nàng lại có thể sánh cùng với Philip, Hàn Đan những người chí thân của hắn, mặc dù Cổ Diêu cũng không rõ lắm cảm giác này từ đâu mà có.
Nhờ thiên ma quyết tạo nên xảo ngộ, chí dương cương khí cùng chí âm tử khí, hai người tu luyện theo hai hướng trái ngược cực đoan với nhau kết hợp, khiến cho khí tức của hai người tương liên, không chỉ có Cổ Diêu mà cả La Thi Mị.
Cổ Diêu tránh được việc tẩu hỏa nhập ma, thành công khống chế được cửu dương cương khí táo bạo. La Thi Mị cũng đồng dạng thoát khỏi sự nguyền rủa của vong linh pháp sư là không thể vượt qua bốn mươi tuổi, trở thành người có thể nắm giữ được ác linh khôi lỗi thuật, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay trong lịch sử của đại lục.
La Thi Mị lặng im hồi lâu:"Học viên ưu tú của thần thánh học viện tại sao lại trở thành một đạo tặc suy bại?"
Khi nàng nói những lời này thì ngữ khí đã hòa hoãn rất nhiều.
Đối với nam tử đã cướp đi sự trong sạch của nàng, La Thi Mị vẫn không cách nào tiêu tan được hận ý, nhưng lực lượng đồng nguyên của song phương lại khiến cho nàng không thể nào xuống tay với Cổ Diêu, mà ngược lại càng quan tâm đến hắn, tạo nên một loại mâu thuẫn tình cảm phức tạp. Mà bây giờ, hận ý của nàng đang từ từ lãnh đạm, sự quan tâm thì lại vô hình trung dần dần tăng lên.
Cổ Diêu cười nói:"Rất đơn giản, bởi vì chỉ có đạo tặc công hội mới có thể cung cấp được cho đệ tin tức cần thiết!"
Song phương tựa hồ như đã đạt đến trình độ tư tưởng liên thông nhất định, La Thi Mị nhanh chóng hiểu được ý của Cổ Diêu, đôi mắt mở to:"Ngươi vẫn không từ bỏ chuyện về Thất Lạc đại lục sao?"
"Không vĩnh viễn sẽ không!" Cổ Diêu thản nhiên nói nhưng lại mang theo một sự kiên định không cách nào dao động:"Nếu như đệ bỏ qua chuyện này tức là đệ bỏ rơi muội muội của mình, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!"
"Cho dù có là cấm kỵ cấp S, cũng không từ bỏ?"
Cổ Diêu mỉm cười:"Thi Mị tỷ, tỷ cho rằng sát hại đại tế ti cùng với mười hai quang minh kỵ sĩ của tông giáo tài phán sở tội danh sẽ nhẹ hơn so với việc điều tra về cấm kỵ cấp S?"
"Đúng rồi, Thi Mị tỷ, sao tỷ lại trở thành một vong linh pháp sư?"
Tình cảnh của vong linh pháp sư so với đạo tặc còn tệ hơn, bất kỳ thời khắc nào cũng lo sợ sự đuổi bắt của tông giáo tài phán sở, hơn nữa vong linh pháp sư cũng là người bị nguyền rủa.
Liệt đại vong linh pháp sư, cũng chính là số hắc ám thần quan cả Lang Gia quốc trong "Lạp Chiến Dịch" vẫn chưa nhận ra được điều này, nhưng các vong linh pháp sư sau này lại dần dần phát hiện ra, tất cả các tiền bối của họ không ai có thể sống quá bốn mươi tuổi.
Hiện tượng quái dị này được cho rằng chính là một lời nguyền, là một chức nghiệp nghịch thiên, vong linh pháp sư thông qua phương phsap không nhân đạo có được lực lượng đán sự từ tử thân, đồng thời cũng sẽ trả giá bằng thọ mệnh của chính mình.
Nếu như người viết thiên ma quyết còn sống thì chắc sẽ có một giải thích hợp lý. Người sau khi chết thì dương khí sẽ lập tức thoát ly thân thể, trở về với tự nhiên, mà âm tính thì tiếp tục ở lại cùng với thân xác, cho đến khi hoàn toàn hủ bại.
Lúc này lực lượng còn lại của người chết chính là tử khí, bởi vì thiếu đi dương khí, ngoài tính chất chí âm chí hàn, cô âm bất trường, người hấp thu sẽ bị mất đi sự cân bằng về âm dương trầm trọng, vì thế vong linh pháp sư mới đoản thọ như thế.
Nhưng cho dù là gì đi nữa thì mọi người đều nhận định rằng vong linh pháp sư là bị nguyền rủa.
Bất kỳ là ai khi dấn thân vào chức nghiệp cấm kỵ này đều là muốn có được sức mạnh đến điên cuồng, và đã không còn cách nào lựa chọn, dù sao tính mạng cũng quý giám cho dù có tránh được sự truy đuổi của tông giáo tài phán sở cũng không cách nào tránh được sự nguyền rủa.
Cho nên đại đa số vong linh pháp sư đều có một quá khứ không muốn ai biết, trong lòng bọn họ đều có một mục tiêu, vì muốn thực hiện điều đó mà không tiếc nỗ lực đại giới, vứt bỏ bản thân, đọa nhập ma đạo.
Khi nói đến đề tài này, La Thi Mị đột nhiên trầm mặt, khôi phục lại sự lạnh lùng:"Đừng xen vào chuyện của người khác, việc này ngươi không cần biết!"
"Xin lỗi, Thi Mị tỷ, đệ chỉ hy vọng có thể trợ giúp tỷ một chút mà thôi!"
"Không cần, chuyện này ta không muốn ai nhúng tay vào, bất kỳ là ai cũng không ngoại lệ!"
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của La Thi Mị, Cổ Diêu cũng không hỏi nữa, trong lúc nhất thời cả hai đều trầm mặc.
La Thi Mị giơ tay, mười mấy tia lửa màu đen rơi vào các thi thể trên mặt đất.
Khi tia lửa chạm vào thi thể thì liền bốc cháy hừng hực, ngọn lửa cũng có màu đen, trong đêm phiêu hốt bất định.
Nghe nói đấy chính là dùng tử khí để thôi phát hắc hỏa, minh diễm đến từ địa ngục, ngay cả hòn đá, kim loại cũng có thể thiêu đốt, nhưng minh diễm không giống như ngọn lửa bình thường có nhiệt độ cao, mà là âm hàn thấu cốt, kỹ năng của vong linh pháp sư quả nhiên là tà dị đến cực điểm.
Tế ti và kỵ sĩ đều lca cao thủ, nhưng bọn họ khi còn sống đều tu luyện thần thuật, hấp thu tử khí này đối với vong linh pháp sư chỉ có hại không có lợi, bởi vậy La Thi Mị mới bỏ qua.
Người của tông giáo tài phán sở khi chấp hành nhiệm vụ mà chẳng may gặp nạn có thể trước khi chết sẽ lưu lại dấu tích, cho nên biện pháp tốt nhất chính là hủy diệt luôn cả thi thể của bọn họ để diệt tuyệt hậu hoạn.
Sau khi xử lý hết hiện trường, La Thi Mị nói:"Ta đi."
Sau khi đi được hơn mười thước, La Thi Mị đột nhiên quay đầu lại:"Ngươi rất tín nhiệm người khác, thế giới này ghê tởm hơn so với ngươi nghĩ nhiều, đôi khi bất luận là ai cũng có thể ở sau lưng đâm cho ngươi một đao, kể cả là người chí thân. Nếu như ngươi cho rằng ta đã cứu ngươi thì bây giờ chúng ta coi như không ai nợ ai!"
Nàng nói đến đó thì ngữ khí thay đổi, sát khí hiện lên:"Có lẽ, sau này ta sẽ trở thành người giết chết ngươi! Cho nên ngươi đừng có ngây thơ, cũng không nên đối với ta quá tốt như vậy nếu không ngươi sẽ hối hận!"
"Không đệ không cho là như vậy."
Cổ Diêu cũng đã từng cho rằng thế giới này vốn là vô cùng ghê tởm, vì muốn bảo vệ mình không bị thương tổn, hắn đã cô lập nội tâm của mình, nhưng sau này cách nhìn của hắn đã thay đổi, bởi vì Philip, Dương Phong, Hàn Đan, Hạ Hầu Cẩn,Tạp La…
Cổ Diêu thản nhiên nói:"Có những người, đáng để cho đệ dùng cả tính mạng của mình để tín nhiệm, Thi Mị tỷ, tỷ cũng chính là một trong số đó."
La Thi Mị nghe vậy thì thân thể mềm mại run rẩy một chút, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, nhưng lúc này nàng xoay người chỗ khác, không cho Cổ Diêu chứng kiến tâm tình của chính mình.
"Tái kiến!"
Sau khi bỏ lại hai tiếng La Thi Mị liền bay đi, tựa nhi u mị đi vào trong rừng sâu.
"Tái kiến" những lời bình thường này khi phân biệt đã trở nên không bình thường rồi, bởi vì người nói chính là La Thi Mị, điều này nói rõ rằng nàng cũng không có bài xích việc gặp lại lần sau của hai người, từ đó có thể thấy được đó là một sự biến hóa vi diệu về tình cảm.
Ít nhất, nàng đa bắt đầu thử mở rộng nội tâm đã được cô lập của mình để tiếp nạp Cổ Diêu. Tiếp nạp người khác ngoại trừ bản thân mình.
Nhìn bóng lưng của La Thi Mị biến mất Cổ Diêu mới tiếp tục lên đường.
Từ những gì La Thi Mị nói, vị vong linh pháp sư cô độc hơn cả đạo tặc này có quá khứ rất có thể còn thê thảm hơn cả mình, hơn nữa tao ngộ của nàng có thể là do bị thân nhân hoặc bạn tốt phản bội, nên mới phong bế nội tâm của chính mình như thế.
Hy vọng nàng có thể được sống vui sướng hơn một chút, Thi Mị tỷ, Tái Kiến!
Bởi vì sự trì hoãn ngoài ý mốn này nên Cổ Diêu trở lai địa hạ thành trễ hơn một chút.
Không có đi đến nơi giao nhiệm vụ trước, dựa theo thói quen Cổ Diêu đi đến nơi liên lạc để nhìn, sau đó phát hiện có thêm vài ký hiệu.
Oh, sư tỷ đã trở về?
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 9 : Đạo Tặc Công Hội

/258

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status