Kiều Tiên ngồi trong quán trà, ngẩn người nhìn nước trà màu hồ phách sóng sánh trong chén, chiếu ngược ra ánh nắng chiều.
Dần dần, nắng chiều biến mất, chủ sạp đốt nến, tới hỏi Kiều Tiên có muốn dùng một bát mì nước nóng hổi không.
Kiều Tiên từ chối.
Nàng không uống quen nước trà đã đắng lại mặn này, lúc ở Tả Nguyệt cục, mọi người đều biết, Kiều Tiên bên cạnh Tôn sứ thích nhất là uống nước ô mai.
Nhưng tại đất biên thùy này, thời tiết lạnh còn chưa lui, tìm đâu ra nước ô mai.
Ngay lúc Kiều Tiên cầm chén trà lên lần thứ năm, khẽ nhấp một hớp, lại cau mày buông xuống, rốt cuộc chờ đến lúc Trưởng Tôn Bồ Đề xuất hiện.
Xa xa, đối phương đi ra từ Xuân Hương phường, tựa như đã sớm hẹn với Kiều Tiên, không nhanh không chậm bước bề phía quán trà.
“Ngươi trễ nửa giờ.” Đợi Trưởng Tôn ngồi xuống, Kiều Tiên liền nói.
Trưởng Tôn: “Là ngươi đến sớm.”
Kiều Tiên: “Nghe được cái gì rồi?”
Trưởng Tôn hiếm thấy chần chờ chốc lát, mới nói: “Hương trên người nàng, là một người tên là Diệu nương tử chế ra, đối phương am hiểu các loại hương, luôn có thể chế ra hương liệu khác với người khác, Vân Vân có thể bộc lộ tài năng ở Xuân Hương phường, cũng không thiếu được công lao của huân hương.”
Nếu Thôi Bất Khứ hoặc Phượng Tiêu ở đây, nghe thấy Diệu nương tử, lập tức sẽ nhớ tới ái thiếp Diệu Ngữ Tần thị mất tích của sứ giả Vu Điền, nhưng bọn họ cũng không có ở đây, hai người Trưởng Tôn cùng Kiều Tiên lại không thể nào biết được nội tình vụ án.
Nhưng dù vậy, Trưởng Tôn và Kiều Tiên, cũng đại khái có thể đoán ra dụng ý Thôi Bất Khứ bảo cho bọn họ điều tra theo hoa mai lãnh hương.
“Diệu nương tử này, hẳn có liên quan đến người Tôn sứ muốn tìm.” Kiều Tiên nói, “Nhưng ngươi quấn quít với nàng hơn nửa ngày, chỉ tra được chút manh mối như thế?”
Trưởng Tôn Bồ Đề nhìn nàng không lên tiếng, ý kia là “Ngươi thì tra được cái gì.”
Kiều Tiên nói: “Ta vốn muốn theo dõi thị nữ của nàng, ai ngờ ở bên ngoài nhìn thấy thị nữ kia đối bất mãn ghen tị với ngươi và Vân Vân tiểu nương tử, liền tương kế tựu kế, giả làm người giang hồ bị thương xông lầm vào Xuân Hương phường, cầu nàng cứu chữa, giả bộ đáng thương khiến nàng buông cảnh giác, nói ra rồi.”
Trên người nàng có một loại vẻ đẹp trong trẻo lạnh lùng, nếu đổi lại là nam nhi, thanh lãnh xuất trần liền thành cao lãnh cấm dục, sẽ khiến nữ nhân điên cuồng, hơn nữa nếu nhìn lâu, sẽ phát hiện Kiều Tiên giống như khó phân nam nữ.
Lại gần, ánh mắt của Trưởng Tôn Bồ Đề dừng lại trên mặt nàng trong chốc lát, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
“Ngươi, rốt cuộc là nam hay nữ?”
Kiều Tiên nhàn nhạt nói: “Ngươi tu Phật lâu như vậy, chẳng lẽ không biết sắc tức là không, tất cả vẻ ngoài đều là hư vọng sao?”
Trưởng Tôn im lặng, đưa tay lần phật châu, thấp giọng nói a di đà phật.
“Ngươi nói đúng, là tại ta, phật pháp còn chưa tu về đến nhà.”
Kiều Tiên kinh ngạc: “Ngươi và Vân Vân tiểu nương tử kia, chẳng lẽ không xảy ra cái gì?”
Trưởng Tôn bình thản không gợn sóng: “Ta hỏi xong, điểm vựng(*) huyệt của nàng, sau đó rời đi.”
(*)Vựng là choáng váng, hôn mê.
Sau khi nàng tỉnh lại, có lẽ sẽ nhớ Trưởng Tôn Bồ Đề, nhưng cũng không biết tại sao mình lại ngủ mê man, chỉ coi là một đêm xuân, mộng xuân vô ngân(*).
(*)Mộng xuân vô ngân: ý chỉ mọi việc như giấc mơ xuân qua đi không dấu vết.
Từ đây trời nam đất bắc, không còn gặp lại.
Trưởng Tôn Bồ Đề hơi hơi thất thần, rất nhanh đã bị cảm giác phật châu trên tay kéo về.
“Ngươi tra được cái gì?” Hắn hiếm thấy chủ động mở miệng hỏi.
Kiều Tiên: “Ta hỏi được từ trong miệng thị nữ kia tung tích của Diệu nương tử, nàng nói Vân Vân ở bên ngoài len lén mua một tòa nhà riêng, vốn chuẩn bị để sau khi chuộc thân cho mình sẽ ở, Diệu nương tử giúp Vân Vân đứng vững gót chân ở Xuân Hương phường, nàng cũng có qua có lại, mời Diệu nương tử đến căn nhà riêng đó tạm nương thân, ta cũng muốn nhìn một chút, Diệu nương tử kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Trưởng Tôn Bồ Đề dùng vẻ mặt dò hỏi: “Tối rồi, sao còn không đi?”
Kiều Tiên không đáp, gọi chủ quán, bảo hắn cho hai bát mì nước.
“Giờ còn sớm, ăn mì nước đã, sau đó đi cũng không muộn.”
Trưởng Tôn Bồ Đề gật đầu một cái.
Thật ra hắn cũng không am hiểu làm mật thám lời nói khách sáo, nếu để hắn lựa chọn, hắn thà rằng xách đao kiếm đi chém giết địch, vừa rồi tuy rằng Vân Vân tiểu nương tử rất phối hợp, nhưng từ khi đi ra khỏi Xuân Hương Phường, Trưởng Tôn Bồ Đề mím môi vẫn tiết lộ hắn đang khẩn trương như cũ.
Thẳng đến giờ phút này, mới thoáng buông lỏng.
Kiều Tiên nhìn hắn chốc lát, bỗng nhiên nói: “Người của Tả Nguyệt cục, so với Giải Kiếm phủ, hình như ít hơn.”
Nếu bên dưới Tôn sứ có một nhân vật trí dũng song toàn, lần này có lẽ Tôn sứ đã không cần phải đích thân ra tay bày trận.
“So với nhìn Tôn sứ ốm đau trên giường mười ngày nửa tháng, ta thà nguyện hắn bôn ba nhiều chút, bệnh sẽ ít đi.” Trưởng Tôn hiếm thấy nói một câu dài.
Kiều Tiên cau mày: “Nhưng hắn ở trong tay Phượng Tiêu, nhất định không tốt lành gì.”
Lúc nói chuyện, mì đã đưa lên, hai người không nói thêm gì nữa, yên lặng ăn mì uống canh.
Mì nước chỉ là sợi mì trắng bình thường, bột mì không tốt bằng kinh thành, nước mì tất nhiên cũng là nước giếng đun sôi, rắc chút rau củ hành lá thái nhỏ lên trên, thức ăn mặn cũng không thấy, cái này người trong thành đã ăn đến phát ngấy.
Mì như thế, so với thứ trước đây Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề đã ăn, mùi vị tất nhiên kém hơn rất nhiều, nhưng bụng đói ùng ục cộng thêm thời tiết giá rét, một chén canh nóng xuống bụng, cũng đủ làm dạ dày ấm áp, lan đến toàn thân, quét sạch mệt nhọc.
Trong lòng Kiều Tiên và Trưởng Tôn giờ phút này không hẹn mà cùng nghĩ tới một chuyện.
Nếu Tôn sứ ở đây thì tốt, cũng không biết bây giờ hắn có được ăn một bát mì nóng không?
…
Tất nhiên bây giờ Thôi Bất Khứ không có mì nóng để ăn, không những không có, hắn còn phải đứng ở ngoài gió rét, kiềm chế ham muốn ho khan.
Nhưng tâm tình hắn rất tốt.
Bởi vì Phượng Tiêu trước mặt hắn đang vướng vào năm bế tắc.
“Lấy ngọc thạch trong phòng ra đây.” Hắn nghe Phượng Tiêu nói với Bùi Kinh Chập.
Bùi Kinh Chập sửng sốt một chút, không biết Phượng Tiêu muốn làm cái gì, nhưng vẫn xoay người vào bên trong, rất nhanh đã mang ngọc thạch ra.
Tối nay ánh trăng không tệ, ngọc thạch ở trong tay Bùi Kinh Chập càng tỏa ra hào quang, bên trong khối ngọc long lanh trong suốt, còn có thể nhìn thấy dòng nước chảy xanh biếc.
Bất kể có phải Thiên Trì Ngọc Đảm hay không, không nghi ngờ chút nào, đây là một khối mỹ ngọc cao cấp.
Những người ở đây nhìn ngọc thạch, trong mắt liên tục có ánh sáng kì dị.
Phượng Tiêu đứng khoanh tay, dù bận vẫn nhàn nói: “Các ngươi cũng đến vì ngọc thạch?”
Trong năm vị khách không mời mà đến, trừ hoàng y nữ tử vừa rồi tự nhận là muốn mượn ngọc thạch xem một chút ra, bốn người còn lại, đều im lặng không lên tiếng, cũng không nói ra thân phận mục đích.
Lúng túng trong yên tĩnh, cũng không ai chịu mở miệng trước, giống như đang so xem ai có tính nhẫn nại tốt hơn.
Phượng Tiêu không nóng nảy, Thôi Bất Khứ càng không nóng nảy, hơi lo âu chỉ có một mình Bùi Kinh Chập.
Hắn biết mình tu dưỡng không đủ, không thể khiến Phượng Tiêu mất thể diện, yên lặng hít một hơi thật sâu, cố gắng hạ xao động trong lòng xuống.
Lại là hoàng y nữ tử đánh vỡ sự yên tĩnh: “Nô gia là người xuất hiện đầu tiên, cũng không muốn thành địch với Giải Kiếm phủ, ta là một nữ tử yếu đuối, hơn nửa đêm ở chỗ gió lạnh này, mong Phượng lang quân thương ta, cho ta mượn xem một chút, ta cũng có thể về bẩm báo.”
Nàng cười nhạt, khuôn mặt vốn bình thường không khiến người ta chú ý, nhưng bởi vì giọng nói êm tai, lại khiến người ta không khỏi nhìn nàng một cái.
Thôi Bất Khứ không dấu vết quét một vòng, phát hiện trong đây, chỉ có hai người không nhìn hoàng y nữ tử, một là bạch y nhân đội mạng che, không rõ nam nữ, còn một người, chính là người Đột quyết kia.
Sự chú ý của người Đột Quyết, từ đầu đến cuối, đều dừng trên người Phượng Tiêu.
Chỉ có cao thủ tâm vô bàng vụ(*), mới không bị bất cứ nhân tố nào bên ngoài quấy nhiễu.
(*)Tâm vô bàng vụ: ý là không màng đến điều gì.
Còn hắc y nhân nửa người dần dần không nhìn thấy trong bóng tối kia…
Đối phương nghiêng thân thể, đứng xa xa, tay trái nắm cổ tay phải, thỉnh thoảng vỗ một hai cái.
Thôi Bất Khứ hơi híp mắt một chút.
Phượng Tiêu cũng không quan sát những người khác, ánh mắt của y vẫn luôn nhìn hoàng y nữ tử, thật giống như khách tới trong sân chỉ có mình nàng.
Nhìn thấy đối phương cười, y cũng cười theo: “Ngươi lễ phép như vậy, ta cũng nên cho ngươi mượn ngọc thạch nhìn một chút trước, nhưng ta lại không biết quý danh chỗ ở của ngươi, nhỡ may ngươi cầm rồi chạy, sau này ta phải đi đâu tìm ngươi?”
Hoàng y nữ tử hành lễ nói: “Nô nô Băng Huyền.”
Phượng Tiêu nhướng mày: “Họ Băng? Đúng là hiếm thấy.”
Băng Huyền: “Tên họ, cũng chỉ là để bên ngoài xưng hô thôi, ví dụ như Phượng lang quân ngài, không gọi tên này, cũng phong hoa tuyệt đại như nhau, không ai có thể so. Không phải sao?”
Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng: “So với mấy người vô lễ kia, ngươi nói chuyện hợp ý ta nhất! Ngươi thân thiện như vậy, không bằng tới Giải Kiếm phủ, ta thương hương tiếc ngọc, tuyệt đối không để cho ngươi hơn nửa đêm vẫn phải ngồi ở trên nóc nhà ăn gió lạnh!”
Băng Huyền mỉm cười, đang muốn nói gì, chỉ thấy Phượng Tiêu bỗng nhiên cầm lấy Ngọc Đảm trong tay Bùi Kinh Chập, ném về phía nàng,
“Nếu nhìn ngươi thuận mắt nhất, cho ngươi mượn ngọc xem trước!”
Băng Huyền thất kinh, vạn lần không nghĩ tới Phượng Tiêu nói ném liền ném, lập tức không chút nghĩ ngợi, hơi điểm mũi chân một cái, thân thể nhẹ như chim hồng, đánh về phía ngọc thạch!
Nàng nhanh, còn có người nhanh hơn nàng.
Bạch y nhân đội mạng che kia, còn có người áo xám giữa chân mày có vết sâu, cũng đều gần như đưa tay ra bắt lấy ngọc thạch cùng một lúc.
Nhưng người Đột Quyết lại không thèm nhìn ngọc thạch một cái, trường đao trong tay bỗng dưng ra khỏi vỏ, đao khí dâng trào khiến trời long đất lở, thoáng chốc ùn ùn kéo đến phía Phượng Tiêu.
Đao kiếm mãnh liệt, Thôi Bất Khứ đứng sau y cũng bị liên lụy, chỉ cảm thấy như có một cơn lốc tấn công đến, cơ thể không tự chủ được lùi về sau, mắt thấy sắp va vào vách tưởng, vạt áo chợt bị kéo một cái, mắt hắn hoa lên, phát hiện đã bị Phượng Tiêu ôm vào lòng.
Nhưng thân hình người Đột quyết đã tới, đao khí từ đỉnh đầu ập đến, Thôi Bất Khứ cảm giác búi tóc của mình buông lỏng một chút, tóc ngay sau đó xõa xuống.
Cảnh giới cao thủ như Phượng Tiêu, nhất định vừa rồi đã biết người Đột Quyết kia một đao đánh đòn phủ đầu, ít nhất cũng sẽ đánh rớt trâm ngọc cài tóc của y, vì không muốn tóc mình loạn xạ, liền tạm thời kéo Thôi Bất Khứ ra đỡ.
Thôi Bất Khứ không cần soi gương, cũng biết mình hiện tại đầu tóc tung mù như kẻ điên, một cỗ ác khí nảy lên trong lòng hắn, lập tức mắng to: “Họ Phượng ngươi con mẹ nó hỗn trướng vương bát đản!”
Ngay sau đó, hắn liền phát hiện người Đột Quyết gián tiếp giúp hắn báo thù, bởi vì Phượng Tiêu đã chiến đấu kịch liệt với đối phương, không rảnh bận tâm đấu võ mồm cùng Thôi Bất Khứ.
Mà khối ngọc thạch kia vừa mới bị người áo xám chạm vào, hắn còn chưa tới kịp cao hứng mình nhanh hơn người khác một bước, liền phát hiện ngọc thạch ở trong tay hắn bỗng nhiên chia năm xẻ bảy, hóa thành bột mịn tiêu tán trong không trung.
Ba người đoạt ngọc thạch đều hoàn toàn trợn tròn mắt.
Dần dần, nắng chiều biến mất, chủ sạp đốt nến, tới hỏi Kiều Tiên có muốn dùng một bát mì nước nóng hổi không.
Kiều Tiên từ chối.
Nàng không uống quen nước trà đã đắng lại mặn này, lúc ở Tả Nguyệt cục, mọi người đều biết, Kiều Tiên bên cạnh Tôn sứ thích nhất là uống nước ô mai.
Nhưng tại đất biên thùy này, thời tiết lạnh còn chưa lui, tìm đâu ra nước ô mai.
Ngay lúc Kiều Tiên cầm chén trà lên lần thứ năm, khẽ nhấp một hớp, lại cau mày buông xuống, rốt cuộc chờ đến lúc Trưởng Tôn Bồ Đề xuất hiện.
Xa xa, đối phương đi ra từ Xuân Hương phường, tựa như đã sớm hẹn với Kiều Tiên, không nhanh không chậm bước bề phía quán trà.
“Ngươi trễ nửa giờ.” Đợi Trưởng Tôn ngồi xuống, Kiều Tiên liền nói.
Trưởng Tôn: “Là ngươi đến sớm.”
Kiều Tiên: “Nghe được cái gì rồi?”
Trưởng Tôn hiếm thấy chần chờ chốc lát, mới nói: “Hương trên người nàng, là một người tên là Diệu nương tử chế ra, đối phương am hiểu các loại hương, luôn có thể chế ra hương liệu khác với người khác, Vân Vân có thể bộc lộ tài năng ở Xuân Hương phường, cũng không thiếu được công lao của huân hương.”
Nếu Thôi Bất Khứ hoặc Phượng Tiêu ở đây, nghe thấy Diệu nương tử, lập tức sẽ nhớ tới ái thiếp Diệu Ngữ Tần thị mất tích của sứ giả Vu Điền, nhưng bọn họ cũng không có ở đây, hai người Trưởng Tôn cùng Kiều Tiên lại không thể nào biết được nội tình vụ án.
Nhưng dù vậy, Trưởng Tôn và Kiều Tiên, cũng đại khái có thể đoán ra dụng ý Thôi Bất Khứ bảo cho bọn họ điều tra theo hoa mai lãnh hương.
“Diệu nương tử này, hẳn có liên quan đến người Tôn sứ muốn tìm.” Kiều Tiên nói, “Nhưng ngươi quấn quít với nàng hơn nửa ngày, chỉ tra được chút manh mối như thế?”
Trưởng Tôn Bồ Đề nhìn nàng không lên tiếng, ý kia là “Ngươi thì tra được cái gì.”
Kiều Tiên nói: “Ta vốn muốn theo dõi thị nữ của nàng, ai ngờ ở bên ngoài nhìn thấy thị nữ kia đối bất mãn ghen tị với ngươi và Vân Vân tiểu nương tử, liền tương kế tựu kế, giả làm người giang hồ bị thương xông lầm vào Xuân Hương phường, cầu nàng cứu chữa, giả bộ đáng thương khiến nàng buông cảnh giác, nói ra rồi.”
Trên người nàng có một loại vẻ đẹp trong trẻo lạnh lùng, nếu đổi lại là nam nhi, thanh lãnh xuất trần liền thành cao lãnh cấm dục, sẽ khiến nữ nhân điên cuồng, hơn nữa nếu nhìn lâu, sẽ phát hiện Kiều Tiên giống như khó phân nam nữ.
Lại gần, ánh mắt của Trưởng Tôn Bồ Đề dừng lại trên mặt nàng trong chốc lát, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
“Ngươi, rốt cuộc là nam hay nữ?”
Kiều Tiên nhàn nhạt nói: “Ngươi tu Phật lâu như vậy, chẳng lẽ không biết sắc tức là không, tất cả vẻ ngoài đều là hư vọng sao?”
Trưởng Tôn im lặng, đưa tay lần phật châu, thấp giọng nói a di đà phật.
“Ngươi nói đúng, là tại ta, phật pháp còn chưa tu về đến nhà.”
Kiều Tiên kinh ngạc: “Ngươi và Vân Vân tiểu nương tử kia, chẳng lẽ không xảy ra cái gì?”
Trưởng Tôn bình thản không gợn sóng: “Ta hỏi xong, điểm vựng(*) huyệt của nàng, sau đó rời đi.”
(*)Vựng là choáng váng, hôn mê.
Sau khi nàng tỉnh lại, có lẽ sẽ nhớ Trưởng Tôn Bồ Đề, nhưng cũng không biết tại sao mình lại ngủ mê man, chỉ coi là một đêm xuân, mộng xuân vô ngân(*).
(*)Mộng xuân vô ngân: ý chỉ mọi việc như giấc mơ xuân qua đi không dấu vết.
Từ đây trời nam đất bắc, không còn gặp lại.
Trưởng Tôn Bồ Đề hơi hơi thất thần, rất nhanh đã bị cảm giác phật châu trên tay kéo về.
“Ngươi tra được cái gì?” Hắn hiếm thấy chủ động mở miệng hỏi.
Kiều Tiên: “Ta hỏi được từ trong miệng thị nữ kia tung tích của Diệu nương tử, nàng nói Vân Vân ở bên ngoài len lén mua một tòa nhà riêng, vốn chuẩn bị để sau khi chuộc thân cho mình sẽ ở, Diệu nương tử giúp Vân Vân đứng vững gót chân ở Xuân Hương phường, nàng cũng có qua có lại, mời Diệu nương tử đến căn nhà riêng đó tạm nương thân, ta cũng muốn nhìn một chút, Diệu nương tử kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Trưởng Tôn Bồ Đề dùng vẻ mặt dò hỏi: “Tối rồi, sao còn không đi?”
Kiều Tiên không đáp, gọi chủ quán, bảo hắn cho hai bát mì nước.
“Giờ còn sớm, ăn mì nước đã, sau đó đi cũng không muộn.”
Trưởng Tôn Bồ Đề gật đầu một cái.
Thật ra hắn cũng không am hiểu làm mật thám lời nói khách sáo, nếu để hắn lựa chọn, hắn thà rằng xách đao kiếm đi chém giết địch, vừa rồi tuy rằng Vân Vân tiểu nương tử rất phối hợp, nhưng từ khi đi ra khỏi Xuân Hương Phường, Trưởng Tôn Bồ Đề mím môi vẫn tiết lộ hắn đang khẩn trương như cũ.
Thẳng đến giờ phút này, mới thoáng buông lỏng.
Kiều Tiên nhìn hắn chốc lát, bỗng nhiên nói: “Người của Tả Nguyệt cục, so với Giải Kiếm phủ, hình như ít hơn.”
Nếu bên dưới Tôn sứ có một nhân vật trí dũng song toàn, lần này có lẽ Tôn sứ đã không cần phải đích thân ra tay bày trận.
“So với nhìn Tôn sứ ốm đau trên giường mười ngày nửa tháng, ta thà nguyện hắn bôn ba nhiều chút, bệnh sẽ ít đi.” Trưởng Tôn hiếm thấy nói một câu dài.
Kiều Tiên cau mày: “Nhưng hắn ở trong tay Phượng Tiêu, nhất định không tốt lành gì.”
Lúc nói chuyện, mì đã đưa lên, hai người không nói thêm gì nữa, yên lặng ăn mì uống canh.
Mì nước chỉ là sợi mì trắng bình thường, bột mì không tốt bằng kinh thành, nước mì tất nhiên cũng là nước giếng đun sôi, rắc chút rau củ hành lá thái nhỏ lên trên, thức ăn mặn cũng không thấy, cái này người trong thành đã ăn đến phát ngấy.
Mì như thế, so với thứ trước đây Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề đã ăn, mùi vị tất nhiên kém hơn rất nhiều, nhưng bụng đói ùng ục cộng thêm thời tiết giá rét, một chén canh nóng xuống bụng, cũng đủ làm dạ dày ấm áp, lan đến toàn thân, quét sạch mệt nhọc.
Trong lòng Kiều Tiên và Trưởng Tôn giờ phút này không hẹn mà cùng nghĩ tới một chuyện.
Nếu Tôn sứ ở đây thì tốt, cũng không biết bây giờ hắn có được ăn một bát mì nóng không?
…
Tất nhiên bây giờ Thôi Bất Khứ không có mì nóng để ăn, không những không có, hắn còn phải đứng ở ngoài gió rét, kiềm chế ham muốn ho khan.
Nhưng tâm tình hắn rất tốt.
Bởi vì Phượng Tiêu trước mặt hắn đang vướng vào năm bế tắc.
“Lấy ngọc thạch trong phòng ra đây.” Hắn nghe Phượng Tiêu nói với Bùi Kinh Chập.
Bùi Kinh Chập sửng sốt một chút, không biết Phượng Tiêu muốn làm cái gì, nhưng vẫn xoay người vào bên trong, rất nhanh đã mang ngọc thạch ra.
Tối nay ánh trăng không tệ, ngọc thạch ở trong tay Bùi Kinh Chập càng tỏa ra hào quang, bên trong khối ngọc long lanh trong suốt, còn có thể nhìn thấy dòng nước chảy xanh biếc.
Bất kể có phải Thiên Trì Ngọc Đảm hay không, không nghi ngờ chút nào, đây là một khối mỹ ngọc cao cấp.
Những người ở đây nhìn ngọc thạch, trong mắt liên tục có ánh sáng kì dị.
Phượng Tiêu đứng khoanh tay, dù bận vẫn nhàn nói: “Các ngươi cũng đến vì ngọc thạch?”
Trong năm vị khách không mời mà đến, trừ hoàng y nữ tử vừa rồi tự nhận là muốn mượn ngọc thạch xem một chút ra, bốn người còn lại, đều im lặng không lên tiếng, cũng không nói ra thân phận mục đích.
Lúng túng trong yên tĩnh, cũng không ai chịu mở miệng trước, giống như đang so xem ai có tính nhẫn nại tốt hơn.
Phượng Tiêu không nóng nảy, Thôi Bất Khứ càng không nóng nảy, hơi lo âu chỉ có một mình Bùi Kinh Chập.
Hắn biết mình tu dưỡng không đủ, không thể khiến Phượng Tiêu mất thể diện, yên lặng hít một hơi thật sâu, cố gắng hạ xao động trong lòng xuống.
Lại là hoàng y nữ tử đánh vỡ sự yên tĩnh: “Nô gia là người xuất hiện đầu tiên, cũng không muốn thành địch với Giải Kiếm phủ, ta là một nữ tử yếu đuối, hơn nửa đêm ở chỗ gió lạnh này, mong Phượng lang quân thương ta, cho ta mượn xem một chút, ta cũng có thể về bẩm báo.”
Nàng cười nhạt, khuôn mặt vốn bình thường không khiến người ta chú ý, nhưng bởi vì giọng nói êm tai, lại khiến người ta không khỏi nhìn nàng một cái.
Thôi Bất Khứ không dấu vết quét một vòng, phát hiện trong đây, chỉ có hai người không nhìn hoàng y nữ tử, một là bạch y nhân đội mạng che, không rõ nam nữ, còn một người, chính là người Đột quyết kia.
Sự chú ý của người Đột Quyết, từ đầu đến cuối, đều dừng trên người Phượng Tiêu.
Chỉ có cao thủ tâm vô bàng vụ(*), mới không bị bất cứ nhân tố nào bên ngoài quấy nhiễu.
(*)Tâm vô bàng vụ: ý là không màng đến điều gì.
Còn hắc y nhân nửa người dần dần không nhìn thấy trong bóng tối kia…
Đối phương nghiêng thân thể, đứng xa xa, tay trái nắm cổ tay phải, thỉnh thoảng vỗ một hai cái.
Thôi Bất Khứ hơi híp mắt một chút.
Phượng Tiêu cũng không quan sát những người khác, ánh mắt của y vẫn luôn nhìn hoàng y nữ tử, thật giống như khách tới trong sân chỉ có mình nàng.
Nhìn thấy đối phương cười, y cũng cười theo: “Ngươi lễ phép như vậy, ta cũng nên cho ngươi mượn ngọc thạch nhìn một chút trước, nhưng ta lại không biết quý danh chỗ ở của ngươi, nhỡ may ngươi cầm rồi chạy, sau này ta phải đi đâu tìm ngươi?”
Hoàng y nữ tử hành lễ nói: “Nô nô Băng Huyền.”
Phượng Tiêu nhướng mày: “Họ Băng? Đúng là hiếm thấy.”
Băng Huyền: “Tên họ, cũng chỉ là để bên ngoài xưng hô thôi, ví dụ như Phượng lang quân ngài, không gọi tên này, cũng phong hoa tuyệt đại như nhau, không ai có thể so. Không phải sao?”
Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng: “So với mấy người vô lễ kia, ngươi nói chuyện hợp ý ta nhất! Ngươi thân thiện như vậy, không bằng tới Giải Kiếm phủ, ta thương hương tiếc ngọc, tuyệt đối không để cho ngươi hơn nửa đêm vẫn phải ngồi ở trên nóc nhà ăn gió lạnh!”
Băng Huyền mỉm cười, đang muốn nói gì, chỉ thấy Phượng Tiêu bỗng nhiên cầm lấy Ngọc Đảm trong tay Bùi Kinh Chập, ném về phía nàng,
“Nếu nhìn ngươi thuận mắt nhất, cho ngươi mượn ngọc xem trước!”
Băng Huyền thất kinh, vạn lần không nghĩ tới Phượng Tiêu nói ném liền ném, lập tức không chút nghĩ ngợi, hơi điểm mũi chân một cái, thân thể nhẹ như chim hồng, đánh về phía ngọc thạch!
Nàng nhanh, còn có người nhanh hơn nàng.
Bạch y nhân đội mạng che kia, còn có người áo xám giữa chân mày có vết sâu, cũng đều gần như đưa tay ra bắt lấy ngọc thạch cùng một lúc.
Nhưng người Đột Quyết lại không thèm nhìn ngọc thạch một cái, trường đao trong tay bỗng dưng ra khỏi vỏ, đao khí dâng trào khiến trời long đất lở, thoáng chốc ùn ùn kéo đến phía Phượng Tiêu.
Đao kiếm mãnh liệt, Thôi Bất Khứ đứng sau y cũng bị liên lụy, chỉ cảm thấy như có một cơn lốc tấn công đến, cơ thể không tự chủ được lùi về sau, mắt thấy sắp va vào vách tưởng, vạt áo chợt bị kéo một cái, mắt hắn hoa lên, phát hiện đã bị Phượng Tiêu ôm vào lòng.
Nhưng thân hình người Đột quyết đã tới, đao khí từ đỉnh đầu ập đến, Thôi Bất Khứ cảm giác búi tóc của mình buông lỏng một chút, tóc ngay sau đó xõa xuống.
Cảnh giới cao thủ như Phượng Tiêu, nhất định vừa rồi đã biết người Đột Quyết kia một đao đánh đòn phủ đầu, ít nhất cũng sẽ đánh rớt trâm ngọc cài tóc của y, vì không muốn tóc mình loạn xạ, liền tạm thời kéo Thôi Bất Khứ ra đỡ.
Thôi Bất Khứ không cần soi gương, cũng biết mình hiện tại đầu tóc tung mù như kẻ điên, một cỗ ác khí nảy lên trong lòng hắn, lập tức mắng to: “Họ Phượng ngươi con mẹ nó hỗn trướng vương bát đản!”
Ngay sau đó, hắn liền phát hiện người Đột Quyết gián tiếp giúp hắn báo thù, bởi vì Phượng Tiêu đã chiến đấu kịch liệt với đối phương, không rảnh bận tâm đấu võ mồm cùng Thôi Bất Khứ.
Mà khối ngọc thạch kia vừa mới bị người áo xám chạm vào, hắn còn chưa tới kịp cao hứng mình nhanh hơn người khác một bước, liền phát hiện ngọc thạch ở trong tay hắn bỗng nhiên chia năm xẻ bảy, hóa thành bột mịn tiêu tán trong không trung.
Ba người đoạt ngọc thạch đều hoàn toàn trợn tròn mắt.
/191
|