*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày thoáng qua.
Nếu nói trước đó, Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu còn chưa có hiểu biết trực quan đối với hai thế lực lớn trong thành Thả Mạt, thì đến tiệc mừng thọ, mới thật sự khiến bọn họ hiểu được ảnh hưởng của bọn rắn độc với thành này.
Từ hôm bọn họ nhận được thiếp mời, trong thành bắt đầu giăng đèn kết hoa, sắp xếp tiệc mừng thọ, mấy ngày ngắn ngủi, cả thành đều treo đầy đèn lồng và lụa đỏ thẫm, dù cho Thả Mạt thành không lớn, nhưng sự chi tiêu này thế nào cũng phải là nhà hào phú mới chịu được.
Nhà to nghiệp lớn chắc không còn đủ khả năng để hình dung về Hưng Mậu nữa, là thế hệ sau của Thiện Thiện vương, lúc trước Thiện Thiện diệt quốc, Thiện Thiện vương đưa theo bốn ngàn hộ đến cắm rễ nảy mầm ở thành Thả Mạt, cũng mang luôn quốc khố của Thiện Thiện đến luôn, trải qua ba đời kinh doanh, sản nghiệp của Hưng Mậu không chỉ không ngừng trải rộng khắp thành Thả Mạt, nghe nói ở Lục Công thành, thậm chí Nam thành và Kinh thành của Đại Tùy, đều có chi nhánh cửa hàng.
Có tiền, tất nhiên sẽ cần sức mạnh lớn hơn để bảo vệ tài vật, nghe nói Thiện Thiện vương từ lúc Hưng Mậu năm tuổi trở lên, đã mời cao thủ võ công đến dạy cháu trai mình, đáng tiếc Hưng Mậu tư chất bình thường, đến nay cũng chỉ có thể bước lên hàng ngũ cao thủ tam lưu, nhưng mà hộ vệ của hắn ở hộ viện lại không thiếu một ai, mỗi lần xuất hành trở về tất nhiên đều tiền hô hậu ủng(*), phô trương cực đại.
(*)Tiền hô hậu ủng: Đằng trước có lính hô dẹp đường, đằng sau có lính ủng hộ.
Lúc Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ tới cửa Hưng phủ, ở đây đã sớm xe ngựa như nước, vô cùng huyên náo, hộ vệ Hưng phủ xếp thành một hàng từ cửa, bao toàn bộ Hưng phủ thành lồng sắt, tam quản sự bọn họ gặp lúc trước đang đứng ở cửa đón khách, sau lưng còn có hai tên hộ vệ.
Thôi Bất Khứ thấy vậy cười một tiếng: “Phô trương thế này, không hề kém Thái tử với Tấn vương ra ngoài đi tuần chút nào, không hổ là trời cao Hoàng đế xa, Hưng Mậu này tuy không có Thiện Thiện quốc, nhưng lại biến mình thành bá vương một phương.”
Phượng Tiêu sờ cằm: “Nghe nói những thuộc hạ hạ nhân kia ở trước mặt hắn, đúng là miệng hô Đại vương.”
Bốn phía có mấy chiếc xe ngựa đang đỗ, trong đó không thiếu dáng vẻ hoa lệ tinh mỹ, chỉ có hai người đi bộ từ khách điếm tới, sau lưng không có tùy tùng hộ vệ, đến chúc thọ mẫu thân Hưng Mậu, phần lớn là người có tiếng trong thành, nghe nói trong đó cũng không ít nhân sĩ giang hồ có giao tình với Hưng Mậu, so ra, hai người Thôi, Phượng có vẻ keo kiệt hơn, ngay cả lễ vật mừng thọ cũng là tự tay cầm tới.
Hưng Mậu mời cháu trai Quy Tư vương, Kim Liên cũng nói muốn tham gia, nhưng giả thành thị nữ lại không được, cũng không tìm được thân phận thích hợp, để tránh Phật Nhĩ ra tay với nàng, Thôi Bất Khứ liền để Kiều Tiên ở lại bảo vệ, nhưng như thế, hai người là hắn và Phượng Tiêu, so với những người ngoài có thị nữ hộ vệ vây quanh, càng thêm mộc mạc nghèo kiết hủ lậu.
Coi thường những ánh mắt kì dị trái phải trước sau quăng tới, lúc này độ dày da mặt đã được phát huy tác dụng quan trọng, bọn họ ung dung tự đắc xếp hàng sau người ta, căn bản không lúng túng nào, ngược lại còn hứng thú mượn cơ hội này quan sát người khác.
Người ngoài đều là lễ vật bao lớn bao nhỏ, còn có người bởi vì khoe khoang, cầm theo một cây ngọc cao bằng người, treo lủng lẳng vàng bạc đi vào, dẫn tới vô số sự thán phục, Thôi Bất Khứ lại chỉ xách một cái hộp ngắn bằng cánh tay.
Vị tam quản sự có lẽ thường thấy các loại lễ vật xa hoa trân quý, nhìn thấy cái hộp giống như thuận tay mua trong một cửa hàng mứt nhỏ, còn hơi sửng sốt một chút.
Nhìn thiệp mời, hắn cũng biết khách tới là người phương nào. Quy Tư quốc sản xuất nhiều đồ sắt, của cải phong phú, cũng không phải là nước nhỏ nghèo kiết, nhưng y phục của Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu, tuy chưa nói tới mức nghèo, nhưng cũng có chút khác với cẩm y hoa phục trong tưởng tượng của tam quản gia.
Hắn còn còn biết thu liễm một chút, ánh mắt khinh thường của gã sai bên cạnh, đã hoàn toàn không thu lại được.
“Chậm đã!” Thôi Bất Khứ không vui nói, “Ai bảo ngươi cầm như vậy?”
Tùy tùng Hưng phủ vừa mới nhận lấy cái hộp, không khỏi nhìn hắn một cái.
Thôi Bất Khứ ngạo mạn nói: “A Phượng, mở hộp ra, để cho bọn họ nhìn xem lễ vật của chúng ta là gì.”
Dưới con mắt mọi người, Phượng Tiêu hiếm thấy nghe lời, đoạt lấy từ trong tay hạ nhân Hưng phủ, cởi lớp vải bên ngoài, lấy ra một thanh đoản chủy có vẻ ngoài tầm thường.
“Coi chừng đấy.” Phượng Tiêu nói.
Y từ từ rút đoản chủy ra khỏi vỏ, mọi người chỉ thấy đầu mũi thanh chủy thủ hòa hợp với sương trắng, tựa như có băng tuyết quấn quanh, lại thấy Phượng Tiêu giơ tay nhẹ nhàng vút một cái, người hầu cầm cái hộp còn chưa có cảm giác, quần áo nửa người trên của gã đã ào ào hóa thành bột, trần truồng trong nháy mắt.
Sau khi nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của phụ nhân, người hầu kia mới hoàn hồn lại, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, mặt đỏ bừng, vội vàng chạy về.
Thôi Bất Khứ cười khẩy một tiếng, ngang nhiên nói: “Hưng công thường thấy kỳ trân dị bảo, thân phận của chúng ta như thế nào, há chỉ tùy tùy tiện tiện đưa chút lễ vật tới? Thế thì có khác gì dân thô bỉ trong thôn, a miêu a cẩu đâu?”
Mọi người đều đã nhìn thấy sự sắc bén của thanh chủy thủ, cũng cảm thán về sự danh bất hư truyền của Quy Tư hơn nhiều, không dám xem thường bọn Thôi Bất Khứ nữa.
Tam quản gia lấy lại tinh thần, vội vàng đưa hai tay nhận lấy chủy thủ, cẩn thận đưa cho người hầu bên cạnh, cười nói: “Là thủ hạ vô lễ, làm chậm trễ Thượng lang quân, mong rằng đại nhân rộng lượng, đối với đại thọ chủ nhân nhà ta chuẩn bị hôm nay, không đáng so đo, vị trí của hai vị đã sớm được sắp xếp, tiểu nhân dẫn đường, mau mời, mau mời!”
Người ngoài đều do người hầu dẫn đường, duy chỉ có Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu được đặc biệt, tự tam quản sự dẫn vào trong phủ.
Hưng phủ to lớn tất nhiên không cần lắm lời, bởi vì khách nhân đến dự tiệc năm nay đặc biệt nhiều, không thể đều sắp xếp cho khách ngồi trong một phòng, Hưng phủ đành phải chia yến hội thành hai phần trong ngoài, ghế trong nội sảnh không nhiều lắm, tầm nhìn cũng trống trải rất nhiều, người ngồi bên trong, đều là khách quý của Hưng Mậu, ghế bên ngoài viện nhiều hơn, so với bên trong mà nói, tầm quan trọng tự nhiên kém hơn một chút.
Bọn Thôi Bất Khứ tuy rằng có tam quản sự tự mình dẫn đường, nhưng cũng không được vào nội đường, chỉ ở nơi gần nội đường nhất trong sân.
Đây cũng đã được coi là chỗ ngồi không tệ rồi, Thôi Bất Khứ biết, vị trí ban đầu của bọn họ khẳng định càng gần cuối, sau trận náo loạn vừa rồi, tam quản gia tạm thời điều chỉnh.
Lại nhìn vào bên trong phòng, trừ hai ghế chủ nhân ở trên ra, bốn ghế hai bên trai phải, tổng cộng có tám vị khách quý, trong đó hẳn có Đoạn Tê Hộc.
Thôi Bất Khứ lộ ra vẻ mặt rất không thoải mái, chất vấn: “Sao? Lấy thân phận của ta, chẳng lẽ không thể có một chỗ ngồi ở bên trong?”
Nụ cười của tam quản gia không thay đổi, chắp tay khom lưng nói: “Lang quân thứ lỗi, tám chỗ ngồi kia, đều là bạn tri kỉ nhiều năm của chủ nhân nhà ta, cũng không phải bàn về vấn đề thân phận cao thấp, khách quý trong ngoại viện này, cũng có môn chủ Quan Hải môn, con em Vi gia Quan Trung, thiếu chưởng môn Tiên Lâm phái vân vân, vị trí của bọn họ, cũng đều ở sau hai vị!”
Thôi Bất Khứ giả vờ không nhịn được phất tay một cái: “Được rồi được rồi, đại thọ sáu mươi của lão nhân gia, ta cũng không muốn so đo nhiều với ngươi!”
Tam quản sự cười nói: “Lang quân quả nhiên rộng lượng!”
Hắn còn phải vội vàng đón đi rước về, cáo lỗi một tiếng liền rời đi trước, Phượng Tiêu Thôi Bất Khứ lần lượt ngồi xuống, tiện tay lấy một quả bồ đào trên bàn ném vào trong miệng, bắt đầu ngắm nhìn bốn phía.
Khách khứa lục đục ngồi xuống, tám chỗ ngồi trong phòng cũng đã có bốn người ngồi, Phượng Tiêu không nhận ra ai cả, liền nghe thấy Thôi Bất Khứ nói: “Một người trong phòng, nhìn dáng vẻ là Vi Hoặc Phương của Vi gia Quan Trung, ta cũng không nhận ra những người khác, hẳn không phải là người trong giang hồ.”
Phượng Tiêu nói: “Hưng Mậu nhất định sẽ sắp xếp chỗ ngồi của Đoạn Tê Hộc ngay dưới mình, để bày tỏ coi trọng, bây giờ khoảng cách của chúng ta có chút xa, thật sự không tiện làm chút gì đó.”
Thôi Bất Khứ: “Đến lúc đó tùy cơ ứng biến đi, nhưng mà cũng phải nói, ngươi lấy chủy thủ chém sắt như chém bùn kia đâu ra thế?”
Phượng Tiêu đã ăn xong quả bồ đào, lại dùng tăm bạc xiên một miếng mứt dưa bỏ vào miệng, nghe vậy liền cười nói: “Ta rót nội lực lên trên, đừng nói chém sắt như chém bùn, có cầm đi mở núi, cũng không nói chơi.”
Thôi Bất Khứ nghi ngờ: “Lúc rút chủy thủ ra, không phải có hơi khí trắng bao phủ sao?”
Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng: “Đặt chủy thủ này vào trong băng tuyết ba bốn ngày, hơn nữa lại dùng nội lực kích thích băng sương phía trên, không phải có khói trắng rồi sao? Lúc trước ta về, mua thứ đồ chơi này ở một lò rèn phía đông, ba trăm đồng đã cho chúng ta đống đồ ăn trân quý mỹ vị, tiêu tiền này không thiệt!”
Thôi Bất Khứ không nói chốc lát: “Giải Kiếm phủ đã nghèo đến mức ngay cả một lễ vật ra dáng chút cũng không lấy ra được sao?”
Phượng Tiêu có lý chẳng sợ: “Ngàn dặm từ Kinh thành đến tra án không cần tiền sao? Biên thành gió to cát lớn, ta không dùng nước hoa và sáp thơm bôi tóc, sao có thể duy trì phong thái như hoa vốn có này? Kiều Tiên nhà các ngươi keo kiệt muốn chết, bảo nàng mua chút dầu dưỡng tóc, cứ như là muốn thằng nhỏ của nàng ý, bổn tọa không phải xài tiền của mình sao?”
Thôi Bất Khứ: …
Nếu Phượng Tiêu dùng kiểu lan hoa chỉ(*) của các cô nàng mà ê a, hắn còn có thể lên tiếng giễu cợt mấy câu, nhưng cố tính đối phương lúc không cố ý tác quá, hoàn toàn có tác phong bá đạo có một không hai, nghĩ đến việc Phượng Tiêu kim đao đại mã khuỳnh chân ngồi trong phòng, một bên cạo râu, một bên bôi dầu dưỡng lên tóc mình, Thôi Bất Khứ cảm thấy da mặt không nhịn được co quắp.
(*)Lan hoa chỉ:
Phượng Tiêu dùng lời nói thấm thía giáo huấn hắn: “Ngươi đừng cho là nam nhân thì không cần tỉa tót, giống như bổn tọa có dung nhan kinh thiên động địa trên đời vô song thế này, nếu không yêu thương nó một chút thì đã phụ lòng trời cao yêu mến rồi sao? Tuy ngươi không bằng bổn tọa, tạm thời cũng coi như anh tuấn, nhưng thân thể ngươi bệnh thoi thóp, vốn già yếu nhanh hơn người ngoài, nếu không bảo dưỡng kỹ lưỡng, sợ là chưa tới hai năm— “
Y cười hơ hơ một tiếng.
Thôi Bất Khứ khẳng định y không có lời gì tốt, lúc này lại không kiên định, tiếp câu: “Như thế nào?”
Phượng Tiêu: “Ta đây thật sự phải gọi ngươi là cha rồi.”
Thôi Bất Khứ nhìn chằm chằm mâm trái cây trước mắt một lúc lâu, hắn sợ mình không kềm chế được, sẽ úp đầu Phượng Tiêu vào mâm trái cây này mất.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói cắt đứt ý tưởng nguy hiểm của hắn.
“Mỗ là Trần Tễ, không biết vị nương tử này, cùng lang quân, cao tính đại danh là gì?”
Thôi Bất Khứ ngẩng đầu lên.
Người trẻ tuổi gọi là Trần Tễ ngồi bên cạnh Phượng Tiêu, lời này rõ ràng cho thấy nói với Phượng Tiêu, Thôi Bất Khứ chỉ là bổ sung thêm.
“Tễ, là Tễ nào?” Phượng Tiêu không còn nụ cười thiếu đòn giống khi cãi vã với Thôi Bất Khứ vừa nãy nữa, y lộ ra nụ cười thẹn thùng, vô tình hay cố ý nhìn Trần Tễ một cái, mắt phượng tạo sóng, cực kỳ giống đang ném một ánh mắt quyến rũ.
Vẻ mặt này không có tác dụng gì với Thôi Bất Khứ, đối với những nam nhân khác không biết thân phận của y, rõ ràng có chút tác dụng.
Ít nhất thì Trần Tễ rõ ràng còn lộ vẻ ý động, ánh mắt nhìn Phượng Tiêu mang theo chút nóng bỏng.
“Tễ trong thượng vũ hạ tề, qua cơn mưa trời lại sáng(*).”
(*)Tễ là trời tạnh, trời hửng (sau cơn mưa).
Trần Tễ.
Thôi Bất Khứ liên hệ tên và đặc điểm của người này, lai lịch của hắn rất nhanh đã hiện ra trong đầu.
Thiếu chưởng môn Tiên Lâm phái Quan Trung.
Tiên Lâm phái không phải đại tông môn số một số hai như Thiên Thai tông núi Huyền Đô, nhưng ở trên giang hồ vẫn có chút tên tuổi, cũng giống võ công, tính tình Trần Tễ kiêu căng, có chút giống như nhị thế tổ Lâm Ung của Nhạn Đãng sơn trang, có lẽ được nuông chiều từ bé, con nhà giàu không trải qua sóng to gió gì lớn, đa số đều giống nhau.
Mặc dù võ công của hắn không ra sao, nhưng rốt cuộc vẫn có cha là chưởng môn Tiên Lâm phái, Hưng gia sắp xếp chỗ ngồi của hắn ở bên cạnh bọn Thôi Bất Khứ, cũng coi là ổn thỏa.
Nhìn vào bên trong, chủ nhà và khách khứa cũng đều đến đông đủ.
Đoạn Tê Hộc, Cao Ý phân ra hai bên ngồi dưới Hưng Mậu, bên cạnh Hưng Mậu còn có một vị lão phụ nhân, chắc hẳn chính là người được chúc thọ hôm nay.
Thôi Bất Khứ đang còn nghĩ biện pháp đến gần Đoạn Tê Hộc, bây giờ nhìn thấy Trần Tễ, tức khắc có kế nảy trong đầu.
Phượng Tiêu tựa như biết hắn đang suy nghĩ gì, cười như không cười mà liếc hắn một cái, đẩy mâm trái cây trên bàn về phía Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ cảm nhận được tâm tình không kịp muốn xem náo nhiệt của đối phương, nhịn không được trợn trắng mắt ở trong lòng, trực tiếp cầm mâm trái cây ném xuống đất một cái.
Loảng xoảng!
Không những mâm trái cây bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, mà ngay cả hoa quả trong mâm cũng lăn lông lốc khắp sân.
Động tĩnh này rất khó không khiến người ta chú ý, sự việc xảy ra trong chớp mắt, ngay cả đám người Hưng Mậu cũng đều nhìn sang.
Mấy ngày thoáng qua.
Nếu nói trước đó, Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu còn chưa có hiểu biết trực quan đối với hai thế lực lớn trong thành Thả Mạt, thì đến tiệc mừng thọ, mới thật sự khiến bọn họ hiểu được ảnh hưởng của bọn rắn độc với thành này.
Từ hôm bọn họ nhận được thiếp mời, trong thành bắt đầu giăng đèn kết hoa, sắp xếp tiệc mừng thọ, mấy ngày ngắn ngủi, cả thành đều treo đầy đèn lồng và lụa đỏ thẫm, dù cho Thả Mạt thành không lớn, nhưng sự chi tiêu này thế nào cũng phải là nhà hào phú mới chịu được.
Nhà to nghiệp lớn chắc không còn đủ khả năng để hình dung về Hưng Mậu nữa, là thế hệ sau của Thiện Thiện vương, lúc trước Thiện Thiện diệt quốc, Thiện Thiện vương đưa theo bốn ngàn hộ đến cắm rễ nảy mầm ở thành Thả Mạt, cũng mang luôn quốc khố của Thiện Thiện đến luôn, trải qua ba đời kinh doanh, sản nghiệp của Hưng Mậu không chỉ không ngừng trải rộng khắp thành Thả Mạt, nghe nói ở Lục Công thành, thậm chí Nam thành và Kinh thành của Đại Tùy, đều có chi nhánh cửa hàng.
Có tiền, tất nhiên sẽ cần sức mạnh lớn hơn để bảo vệ tài vật, nghe nói Thiện Thiện vương từ lúc Hưng Mậu năm tuổi trở lên, đã mời cao thủ võ công đến dạy cháu trai mình, đáng tiếc Hưng Mậu tư chất bình thường, đến nay cũng chỉ có thể bước lên hàng ngũ cao thủ tam lưu, nhưng mà hộ vệ của hắn ở hộ viện lại không thiếu một ai, mỗi lần xuất hành trở về tất nhiên đều tiền hô hậu ủng(*), phô trương cực đại.
(*)Tiền hô hậu ủng: Đằng trước có lính hô dẹp đường, đằng sau có lính ủng hộ.
Lúc Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ tới cửa Hưng phủ, ở đây đã sớm xe ngựa như nước, vô cùng huyên náo, hộ vệ Hưng phủ xếp thành một hàng từ cửa, bao toàn bộ Hưng phủ thành lồng sắt, tam quản sự bọn họ gặp lúc trước đang đứng ở cửa đón khách, sau lưng còn có hai tên hộ vệ.
Thôi Bất Khứ thấy vậy cười một tiếng: “Phô trương thế này, không hề kém Thái tử với Tấn vương ra ngoài đi tuần chút nào, không hổ là trời cao Hoàng đế xa, Hưng Mậu này tuy không có Thiện Thiện quốc, nhưng lại biến mình thành bá vương một phương.”
Phượng Tiêu sờ cằm: “Nghe nói những thuộc hạ hạ nhân kia ở trước mặt hắn, đúng là miệng hô Đại vương.”
Bốn phía có mấy chiếc xe ngựa đang đỗ, trong đó không thiếu dáng vẻ hoa lệ tinh mỹ, chỉ có hai người đi bộ từ khách điếm tới, sau lưng không có tùy tùng hộ vệ, đến chúc thọ mẫu thân Hưng Mậu, phần lớn là người có tiếng trong thành, nghe nói trong đó cũng không ít nhân sĩ giang hồ có giao tình với Hưng Mậu, so ra, hai người Thôi, Phượng có vẻ keo kiệt hơn, ngay cả lễ vật mừng thọ cũng là tự tay cầm tới.
Hưng Mậu mời cháu trai Quy Tư vương, Kim Liên cũng nói muốn tham gia, nhưng giả thành thị nữ lại không được, cũng không tìm được thân phận thích hợp, để tránh Phật Nhĩ ra tay với nàng, Thôi Bất Khứ liền để Kiều Tiên ở lại bảo vệ, nhưng như thế, hai người là hắn và Phượng Tiêu, so với những người ngoài có thị nữ hộ vệ vây quanh, càng thêm mộc mạc nghèo kiết hủ lậu.
Coi thường những ánh mắt kì dị trái phải trước sau quăng tới, lúc này độ dày da mặt đã được phát huy tác dụng quan trọng, bọn họ ung dung tự đắc xếp hàng sau người ta, căn bản không lúng túng nào, ngược lại còn hứng thú mượn cơ hội này quan sát người khác.
Người ngoài đều là lễ vật bao lớn bao nhỏ, còn có người bởi vì khoe khoang, cầm theo một cây ngọc cao bằng người, treo lủng lẳng vàng bạc đi vào, dẫn tới vô số sự thán phục, Thôi Bất Khứ lại chỉ xách một cái hộp ngắn bằng cánh tay.
Vị tam quản sự có lẽ thường thấy các loại lễ vật xa hoa trân quý, nhìn thấy cái hộp giống như thuận tay mua trong một cửa hàng mứt nhỏ, còn hơi sửng sốt một chút.
Nhìn thiệp mời, hắn cũng biết khách tới là người phương nào. Quy Tư quốc sản xuất nhiều đồ sắt, của cải phong phú, cũng không phải là nước nhỏ nghèo kiết, nhưng y phục của Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu, tuy chưa nói tới mức nghèo, nhưng cũng có chút khác với cẩm y hoa phục trong tưởng tượng của tam quản gia.
Hắn còn còn biết thu liễm một chút, ánh mắt khinh thường của gã sai bên cạnh, đã hoàn toàn không thu lại được.
“Chậm đã!” Thôi Bất Khứ không vui nói, “Ai bảo ngươi cầm như vậy?”
Tùy tùng Hưng phủ vừa mới nhận lấy cái hộp, không khỏi nhìn hắn một cái.
Thôi Bất Khứ ngạo mạn nói: “A Phượng, mở hộp ra, để cho bọn họ nhìn xem lễ vật của chúng ta là gì.”
Dưới con mắt mọi người, Phượng Tiêu hiếm thấy nghe lời, đoạt lấy từ trong tay hạ nhân Hưng phủ, cởi lớp vải bên ngoài, lấy ra một thanh đoản chủy có vẻ ngoài tầm thường.
“Coi chừng đấy.” Phượng Tiêu nói.
Y từ từ rút đoản chủy ra khỏi vỏ, mọi người chỉ thấy đầu mũi thanh chủy thủ hòa hợp với sương trắng, tựa như có băng tuyết quấn quanh, lại thấy Phượng Tiêu giơ tay nhẹ nhàng vút một cái, người hầu cầm cái hộp còn chưa có cảm giác, quần áo nửa người trên của gã đã ào ào hóa thành bột, trần truồng trong nháy mắt.
Sau khi nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của phụ nhân, người hầu kia mới hoàn hồn lại, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, mặt đỏ bừng, vội vàng chạy về.
Thôi Bất Khứ cười khẩy một tiếng, ngang nhiên nói: “Hưng công thường thấy kỳ trân dị bảo, thân phận của chúng ta như thế nào, há chỉ tùy tùy tiện tiện đưa chút lễ vật tới? Thế thì có khác gì dân thô bỉ trong thôn, a miêu a cẩu đâu?”
Mọi người đều đã nhìn thấy sự sắc bén của thanh chủy thủ, cũng cảm thán về sự danh bất hư truyền của Quy Tư hơn nhiều, không dám xem thường bọn Thôi Bất Khứ nữa.
Tam quản gia lấy lại tinh thần, vội vàng đưa hai tay nhận lấy chủy thủ, cẩn thận đưa cho người hầu bên cạnh, cười nói: “Là thủ hạ vô lễ, làm chậm trễ Thượng lang quân, mong rằng đại nhân rộng lượng, đối với đại thọ chủ nhân nhà ta chuẩn bị hôm nay, không đáng so đo, vị trí của hai vị đã sớm được sắp xếp, tiểu nhân dẫn đường, mau mời, mau mời!”
Người ngoài đều do người hầu dẫn đường, duy chỉ có Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu được đặc biệt, tự tam quản sự dẫn vào trong phủ.
Hưng phủ to lớn tất nhiên không cần lắm lời, bởi vì khách nhân đến dự tiệc năm nay đặc biệt nhiều, không thể đều sắp xếp cho khách ngồi trong một phòng, Hưng phủ đành phải chia yến hội thành hai phần trong ngoài, ghế trong nội sảnh không nhiều lắm, tầm nhìn cũng trống trải rất nhiều, người ngồi bên trong, đều là khách quý của Hưng Mậu, ghế bên ngoài viện nhiều hơn, so với bên trong mà nói, tầm quan trọng tự nhiên kém hơn một chút.
Bọn Thôi Bất Khứ tuy rằng có tam quản sự tự mình dẫn đường, nhưng cũng không được vào nội đường, chỉ ở nơi gần nội đường nhất trong sân.
Đây cũng đã được coi là chỗ ngồi không tệ rồi, Thôi Bất Khứ biết, vị trí ban đầu của bọn họ khẳng định càng gần cuối, sau trận náo loạn vừa rồi, tam quản gia tạm thời điều chỉnh.
Lại nhìn vào bên trong phòng, trừ hai ghế chủ nhân ở trên ra, bốn ghế hai bên trai phải, tổng cộng có tám vị khách quý, trong đó hẳn có Đoạn Tê Hộc.
Thôi Bất Khứ lộ ra vẻ mặt rất không thoải mái, chất vấn: “Sao? Lấy thân phận của ta, chẳng lẽ không thể có một chỗ ngồi ở bên trong?”
Nụ cười của tam quản gia không thay đổi, chắp tay khom lưng nói: “Lang quân thứ lỗi, tám chỗ ngồi kia, đều là bạn tri kỉ nhiều năm của chủ nhân nhà ta, cũng không phải bàn về vấn đề thân phận cao thấp, khách quý trong ngoại viện này, cũng có môn chủ Quan Hải môn, con em Vi gia Quan Trung, thiếu chưởng môn Tiên Lâm phái vân vân, vị trí của bọn họ, cũng đều ở sau hai vị!”
Thôi Bất Khứ giả vờ không nhịn được phất tay một cái: “Được rồi được rồi, đại thọ sáu mươi của lão nhân gia, ta cũng không muốn so đo nhiều với ngươi!”
Tam quản sự cười nói: “Lang quân quả nhiên rộng lượng!”
Hắn còn phải vội vàng đón đi rước về, cáo lỗi một tiếng liền rời đi trước, Phượng Tiêu Thôi Bất Khứ lần lượt ngồi xuống, tiện tay lấy một quả bồ đào trên bàn ném vào trong miệng, bắt đầu ngắm nhìn bốn phía.
Khách khứa lục đục ngồi xuống, tám chỗ ngồi trong phòng cũng đã có bốn người ngồi, Phượng Tiêu không nhận ra ai cả, liền nghe thấy Thôi Bất Khứ nói: “Một người trong phòng, nhìn dáng vẻ là Vi Hoặc Phương của Vi gia Quan Trung, ta cũng không nhận ra những người khác, hẳn không phải là người trong giang hồ.”
Phượng Tiêu nói: “Hưng Mậu nhất định sẽ sắp xếp chỗ ngồi của Đoạn Tê Hộc ngay dưới mình, để bày tỏ coi trọng, bây giờ khoảng cách của chúng ta có chút xa, thật sự không tiện làm chút gì đó.”
Thôi Bất Khứ: “Đến lúc đó tùy cơ ứng biến đi, nhưng mà cũng phải nói, ngươi lấy chủy thủ chém sắt như chém bùn kia đâu ra thế?”
Phượng Tiêu đã ăn xong quả bồ đào, lại dùng tăm bạc xiên một miếng mứt dưa bỏ vào miệng, nghe vậy liền cười nói: “Ta rót nội lực lên trên, đừng nói chém sắt như chém bùn, có cầm đi mở núi, cũng không nói chơi.”
Thôi Bất Khứ nghi ngờ: “Lúc rút chủy thủ ra, không phải có hơi khí trắng bao phủ sao?”
Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng: “Đặt chủy thủ này vào trong băng tuyết ba bốn ngày, hơn nữa lại dùng nội lực kích thích băng sương phía trên, không phải có khói trắng rồi sao? Lúc trước ta về, mua thứ đồ chơi này ở một lò rèn phía đông, ba trăm đồng đã cho chúng ta đống đồ ăn trân quý mỹ vị, tiêu tiền này không thiệt!”
Thôi Bất Khứ không nói chốc lát: “Giải Kiếm phủ đã nghèo đến mức ngay cả một lễ vật ra dáng chút cũng không lấy ra được sao?”
Phượng Tiêu có lý chẳng sợ: “Ngàn dặm từ Kinh thành đến tra án không cần tiền sao? Biên thành gió to cát lớn, ta không dùng nước hoa và sáp thơm bôi tóc, sao có thể duy trì phong thái như hoa vốn có này? Kiều Tiên nhà các ngươi keo kiệt muốn chết, bảo nàng mua chút dầu dưỡng tóc, cứ như là muốn thằng nhỏ của nàng ý, bổn tọa không phải xài tiền của mình sao?”
Thôi Bất Khứ: …
Nếu Phượng Tiêu dùng kiểu lan hoa chỉ(*) của các cô nàng mà ê a, hắn còn có thể lên tiếng giễu cợt mấy câu, nhưng cố tính đối phương lúc không cố ý tác quá, hoàn toàn có tác phong bá đạo có một không hai, nghĩ đến việc Phượng Tiêu kim đao đại mã khuỳnh chân ngồi trong phòng, một bên cạo râu, một bên bôi dầu dưỡng lên tóc mình, Thôi Bất Khứ cảm thấy da mặt không nhịn được co quắp.
(*)Lan hoa chỉ:
Phượng Tiêu dùng lời nói thấm thía giáo huấn hắn: “Ngươi đừng cho là nam nhân thì không cần tỉa tót, giống như bổn tọa có dung nhan kinh thiên động địa trên đời vô song thế này, nếu không yêu thương nó một chút thì đã phụ lòng trời cao yêu mến rồi sao? Tuy ngươi không bằng bổn tọa, tạm thời cũng coi như anh tuấn, nhưng thân thể ngươi bệnh thoi thóp, vốn già yếu nhanh hơn người ngoài, nếu không bảo dưỡng kỹ lưỡng, sợ là chưa tới hai năm— “
Y cười hơ hơ một tiếng.
Thôi Bất Khứ khẳng định y không có lời gì tốt, lúc này lại không kiên định, tiếp câu: “Như thế nào?”
Phượng Tiêu: “Ta đây thật sự phải gọi ngươi là cha rồi.”
Thôi Bất Khứ nhìn chằm chằm mâm trái cây trước mắt một lúc lâu, hắn sợ mình không kềm chế được, sẽ úp đầu Phượng Tiêu vào mâm trái cây này mất.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói cắt đứt ý tưởng nguy hiểm của hắn.
“Mỗ là Trần Tễ, không biết vị nương tử này, cùng lang quân, cao tính đại danh là gì?”
Thôi Bất Khứ ngẩng đầu lên.
Người trẻ tuổi gọi là Trần Tễ ngồi bên cạnh Phượng Tiêu, lời này rõ ràng cho thấy nói với Phượng Tiêu, Thôi Bất Khứ chỉ là bổ sung thêm.
“Tễ, là Tễ nào?” Phượng Tiêu không còn nụ cười thiếu đòn giống khi cãi vã với Thôi Bất Khứ vừa nãy nữa, y lộ ra nụ cười thẹn thùng, vô tình hay cố ý nhìn Trần Tễ một cái, mắt phượng tạo sóng, cực kỳ giống đang ném một ánh mắt quyến rũ.
Vẻ mặt này không có tác dụng gì với Thôi Bất Khứ, đối với những nam nhân khác không biết thân phận của y, rõ ràng có chút tác dụng.
Ít nhất thì Trần Tễ rõ ràng còn lộ vẻ ý động, ánh mắt nhìn Phượng Tiêu mang theo chút nóng bỏng.
“Tễ trong thượng vũ hạ tề, qua cơn mưa trời lại sáng(*).”
(*)Tễ là trời tạnh, trời hửng (sau cơn mưa).
Trần Tễ.
Thôi Bất Khứ liên hệ tên và đặc điểm của người này, lai lịch của hắn rất nhanh đã hiện ra trong đầu.
Thiếu chưởng môn Tiên Lâm phái Quan Trung.
Tiên Lâm phái không phải đại tông môn số một số hai như Thiên Thai tông núi Huyền Đô, nhưng ở trên giang hồ vẫn có chút tên tuổi, cũng giống võ công, tính tình Trần Tễ kiêu căng, có chút giống như nhị thế tổ Lâm Ung của Nhạn Đãng sơn trang, có lẽ được nuông chiều từ bé, con nhà giàu không trải qua sóng to gió gì lớn, đa số đều giống nhau.
Mặc dù võ công của hắn không ra sao, nhưng rốt cuộc vẫn có cha là chưởng môn Tiên Lâm phái, Hưng gia sắp xếp chỗ ngồi của hắn ở bên cạnh bọn Thôi Bất Khứ, cũng coi là ổn thỏa.
Nhìn vào bên trong, chủ nhà và khách khứa cũng đều đến đông đủ.
Đoạn Tê Hộc, Cao Ý phân ra hai bên ngồi dưới Hưng Mậu, bên cạnh Hưng Mậu còn có một vị lão phụ nhân, chắc hẳn chính là người được chúc thọ hôm nay.
Thôi Bất Khứ đang còn nghĩ biện pháp đến gần Đoạn Tê Hộc, bây giờ nhìn thấy Trần Tễ, tức khắc có kế nảy trong đầu.
Phượng Tiêu tựa như biết hắn đang suy nghĩ gì, cười như không cười mà liếc hắn một cái, đẩy mâm trái cây trên bàn về phía Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ cảm nhận được tâm tình không kịp muốn xem náo nhiệt của đối phương, nhịn không được trợn trắng mắt ở trong lòng, trực tiếp cầm mâm trái cây ném xuống đất một cái.
Loảng xoảng!
Không những mâm trái cây bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, mà ngay cả hoa quả trong mâm cũng lăn lông lốc khắp sân.
Động tĩnh này rất khó không khiến người ta chú ý, sự việc xảy ra trong chớp mắt, ngay cả đám người Hưng Mậu cũng đều nhìn sang.
/191
|