Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 367: Đường Kim mất tích
/528
|
Mười hai giờ rưỡi.
Một cô gái vóc dáng cực kỳ nóng bỏng đang chạy hết tốc độ về đỉnh Ninh Sơn, trong bóng tối, nếu là có người gặp nàng với những vết sẹo dữ tợn trên mặt không chừng sẽ sợ hãi cho là gặp quỷ rồi.
Cô gái này lại đúng là Ninh Tâm Tĩnh, mười phút trước, nàng ở cửa biệt thự nhìn thấy Kiều An An đang mặc đồ ngủ toàn thân ướt đẫm, sau đó liền từ cô ấy biết được, Đường Kim đang quyết chiến ở đỉnh Ninh Sơn, nhưng mà với năng lực của nàng lại không nhận ra ở đó có cuộc chiến nào đang xảy ra nên nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây.
Mấy phút đồng hồ sau, Ninh Tâm Tĩnh rốt cục đứng ở nơi này Đỉnh Ninh Sơn, nhưng mà, nàng lại kinh ngạc phát hiện ở đây không có tung tích của Đường Kim cũng như địch nhân của hắn.
Trong lúc nhất thời, Ninh Tâm Tĩnh cảm thấy bất an, Đường Kim đã xảy ra chuyện?
Đường Kim cùng Ngọc Chi ở đỉnh Ninh Sơn quyết chiến cơ hồ không ai chú ý tới, mà Đường Kim biến mất, cũng tạm thời không khiến cho bao nhiêu người chú ý.
Thời gian cứ bình tĩnh trôi qua, một tuần mới đã lại bắt đầu, ở Ninh Sơn Nhị Trung không ít học sinh bắt đầu mơ hồ cảm thấy được tựa hồ thiếu một chút cái gì nhưng mà không rõ là gì cả, đến giữa tuần mới có người nhận ra lâu lắm rồi không thấy Đường Kim.
Mà tới hôm thứ sáu, đã bắt đầu có người đồn, Đường Kim mất tích, có người nói hắn bắt đầu mất tích từ tuần trước, cũng có người nói hắn đầu tuần này mới bắt đầu mất tích, thậm chí còn có người chạy tới hỏi Hàn Tuyết Nhu, kết quả nghe Hàn Tuyết Nhu nói cũng không biết Đường Kim ở đâu.
Thứ bảy, đại hội thể dục thể thao mùa thu Ninh Sơn Nhị Trung chính thức bắt đầu, Đường Kim nghe nói báo rất nhiều hạng mục, nhưng hôm nay hắn vẫn không xuất hiện, lần này Ninh Sơn Nhị Trung mỗi người đều xác định, người nầy thực mất tích rồi.
Forum trường học lên, đã có người bắt đầu nghị luận lên chuyện này.
- Tin tức trọng đại, Đường Kim mất tích!
- Nghe nói Đường Kim bị sét đánh chết!
- Tin tức mới nhất, Đường Kim cùng mỹ nữ bỏ trốn!
- Đường Kim đã chết, phải hoá vàng mã!
- Đường Kim không còn ở đây rồi, ngày Hàn Tuyết Nhu làm bạn gái ta còn xa sao?
- Ta chỉ yêu Tần Thủy Dao, một vạn năm không thay đổi.
...
Cùng với tiếng bàn luận ồn ào, đại hội thể dục thể thao mùa thu Ninh Sơn Nhị Trung đã bước qua ngày thứ hai.
Chín giờ sáng, trên đường chạy đại hội thể dục thể thao, hơn chục nữ sinh đang chạy băng băng, hai bên trên khán đài, còn có bên đường băng đều có người đúng hò hét cổ vũ.
Bây giờ đang thi đấu chạy cự li 1500m nữ, hạng mục này kỳ thật vốn không có lực hấp dẫn gì lớn, chẳng qua, trận đấu này có hai nữ sinh nổi bật nhất tham gia cho nên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Hai nữ sinh đó, dĩ nhiên chính là Tần Thủy Dao cùng Hàn Tuyết Nhu, mà bây giờ hai nàng đang chạy song song ở vị trí đầu tiên, không ai hơn ai cả.
- Này, Hàn Tuyết Nhu, cậu thật không biết dù tên chết tiệt kia đi đâu à?
Tần Thủy Dao vừa chạy vừa nói.
- Tôi mà biết thì mấy hôm trươc còn phải hỏi cậu sao?
Hàn Tuyết Nhu hừ một tiếng, trong lòng lại không tự chủ được dâng lên một cỗ lo lắng.
Một tuần, Đường Kim không có chút tin tức nào, điện thoại không gọi được, ai cũng không biết hắn đi nơi nào,đâu, nàng hỏi rất nhiều người, mấy hôm trước còn hỏi Tần Thủy Dao, sau lại còn hỏi qua Trình Lâm và Ngô Ý bảo vệ nàng lễ Quốc Khánh, nhưng đáng tiếc không ai biết Đường Kim ở đâu.
Kỳ thật bây giờ Tần Thủy Dao cũng có chút bất an, Đường Kim đột nhiên không có tin tức, nàng cũng cảm thấy có chút bất thường, mà mẹ của nàng Tần Khinh Vũ lại càng lo lắng, mấy ngày nay lén tìm không ít người để hỏi, nhưng nửa chút tin tức không có khiến nàng cảm thấy mẹ có chút tiều tụy.
Lúc này, những nam sinh vì hai nàng mà phấn đấu có lẽ không ngờ được hai hoa khôi của Ninh Sơn Nhị Trung đều đang lo lắng cho một nam sinh khác.
Ở trong cái thành phố này, người đang lo cho Đường Kim còn không ít.
Bệnh viện trung tâm Ninh Sơn.
- Thất tiên nữ, cô không sao chứ?
Hộ sĩ nhìn Kiều An An đang cầm điện thoại không nhịn được hỏi một câu.
Cũng khó trách hộ sĩ được vì ấy hôm nay cứ rảnh là Kiều An An lại lấy điện thoại ra gọi, dung nhan nàng cũng tiều tụy dần, khiến cho mọi người thấy lo lắng.
Nhân duyên của Kiều An An trong bệnh viện không tệ lắm, quan hệ với mọi người cũng rất tốt
- Tôi không sao!
Kiều An An trả lời, sau đó tiếp tục gọi điện.
- Thất tiên nữ, đừng gọi nữa, đàn ông mà đã thay lòng thì níu kéo kiểu gì cũng không được a...
Hộ sĩ nhịn không được khuyên nhủ, dưới cái nhìn của nàng, Kiều An An hơn phân nửa là bị nam nhân quăng, nàng mấy ngày nay phản ứng, cùng thực vừa mới thêm thất tình nữ nhân giống nhau như đúc.
Kiều An An không nói gì, nhưng nàng biết Đường Kim chắc chắn không thay đổi, vì thế nên không liên lạc được cho hắn càng làm cho nàng thêm lo lắng, hắn đã xảy ra chuyện gì?
Trong nàng vẫn tồn tại hy vọng, vì nếu Đường Kim bị Liễu Ngọc Chi giết chết thì chắc chắn bà ta sẽ tìm đến nàng, nhưng mấy hôm nay không có chuyện gì xảy ra nên chắc chắn Liễu Ngọc Chi cũng đã có chuyện.
- Đường Kim, rốt cuộc là em bị sao vậy?
Kiều An An có cảm giác muốn khóc, mất đi mới hiểu quý trọng, thời gian này Kiều An An mới sợ hãi mất hắn vĩnh viễn, nàng mới biết hắn là người không thể thiếu trong đời.
- Xin hỏi Kiều An An có ở đây không?
Một thanh âm đột nhiên vang lên, làm Kiều An An giật mình tỉnh lại.
Kiều An An ngẫng đầu liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi ôm một bó hoa xanh lam đứng chỗ hộ sĩ, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, vội vàng trả lời:
- Tôi là Kiều An An, xin hỏi hoa này tặng tôi à?
- Được rồi, có vị tiên sinh cho tặng hoa cho cô, làm phiền cô ký nhận.
Nam nhân trẻ tuổi gật gật đầu, đồng thời đưa bó hoa cho Kiều An An.
Kiều An An lập tức ký tên, ôm lấy bó hoa vào ngực, trong lòng đột nhiên cảm giác hạnh phúc lạ thường, là hắn, nhất định là hắn, hắn còn sống, hắn tìm nàng!
Chính là, vì saođiện thoại của hắn vẫn không gọi được đây?
Cả buổi trưa, Kiều An An đều mong mỏi Đường Kim xuất hiện, nhưng mà mãi đến khi tan tầm, nàng cũng không đợi được Đường Kim, ôm bó hoa mà lòng thất vọng man mác.
- Kiều hộ sĩ, em thích hoa anh tặng chứ?
Một thanh âm đột nhiên truyền vào tai Kiều An An, giống như sấm sét giữa trời quang.
/528
|