ương Thạc nhìn chằm chằm lệnh bài nhà ở, thầm nghĩ:
- Không biết căn nhà này có giá trị bao nhiêu, cho ta gom đủ bốn vạn trung phẩm linh thạch không.
Dương Thạc không cần dùng lệnh bài nhà ở.
Dù sao Hải Thanh thành chỉ là điểm dừng chân tạm thời của Dương Thạc, hắn không ở lại đây lâu sẽ ra biển, đi tìm chỗ Thuần Nhân tộc cư trú.
Bởi vậy nhà ở trong Hải Thanh thành đối với Dương Thạc là không có chút tác dụng, nếu đã vô dụng thì hắn chuẩn bị bán đi đổi thành linh thạch để mua dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Chắc lệnh bài nhà ở này có giá không thấp.
Nên biết rằng đa số hư không Võ Thánh cấp tam tinh không thể có nhà.
Hư không Võ Thánh cấp tam tinh bình thường toàn bộ tài sản hơn ngàn trung phẩm linh thạch, vậy thì một căn nhà ít nhất đáng giá từ ngàn trung phẩm linh thạch trở lên, thậm chí cao hơn.
Dương Thạc có hơn hai vạn trung phẩm linh thạch, bán tá lực chi châu đi được khoảng một vạn, đôi vuốt cấp ngũ tinh góp vô được chút vốn, chắc đủ bốn vạn trung phẩm linh thạch.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Chờ khi trời sáng sẽ vào Hải Thanh thành bán mấy thứ này đi.
- Chờ buổi tối qua đi.
Bên ngoài Hải Thanh thành, Dương Thạc ở giữa không trung lấy ra pháp khí phi chu của mình, chui vào trong nghỉ ngơi.
- Tiểu tử này ngủ ngay bên ngoài Hải Thanh thành?
- Người ta có thực lực cấp ngũ tinh, căn bản không sợ đám trộm cướp nào nên có thể to gan nghỉ ngơi bên ngoài đồng hoang. Chúng ta không có bản lĩnh lớn như vậy, ngoan ngoãn tìm chỗ trốn chờ trời sáng đi!
Các hư không Võ Thánh nhìn phi chu của Dương Thạc trên bầu trời, lòng rất hâm mộ.
Những hư không Võ Thánh cấp nhất tinh, nhị tinh bình thường ra khỏi Hải Thanh thành sẽ không dám ở lại ngay tại chỗ.
Đa số cần tìm nơi nào bí ẩn núp đi.
Ví dụ như sơn động, địa huyệt.
Vào trong sơn động, địa huyệt nếu gặp trộm cướp thì ít nhất sẽ không bốn bề gặp địch, chỉ cần bám chặt cửa động là được.
- Đi mau! Bọn cướp tùy thời sẽ đến!
Vù vù vù vù vù!
Những hư không Võ Thánh bình thường nhanh chóng rời đi.
Chỉ có một vài hư không Võ Thánh thực lực khá cường đại, như là vài đội có cường giả cấp tam tinh thì không cần trốn, tìm một chỗ ngoài thành ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.
Một đêm qua nhanh.
Một đêm này không có bọn cướp mắt mù nào tới bên ngoài Hải Thanh thành quấy rầy. Mặc dù Thiên Thánh giới hỗn loạn nhưng cũng ít gặp cướp, đặc biệt là ngoài thành, mấy tháng thậm chí mấy năm mới qua một lần. Đương nhiên tại Thiên Thánh giới, tuổi thọ hư không Võ Thánh quá lâu, mấy tháng, vài năm tựa như mấy ngày ở trần gian.
Lúc trời sáng Dương Thạc bước ra khỏi phi chu, đáp xuống đất, đi hướng cửa tây Hải Thanh thành.
Dương Thạc vừa đi tới cửa thành thì mấy thủ vệ lập tức hành lễ, cung kính nói:
- Tiền bối, cung nghênh tiền bối vào thành!
Trong đó có thủ vệ cấp nhị tinh nói cho Dương Thạc chuyện Võ Thần điện lúc hắn mới vào thành một ngày trước là có thái độ cung kính nhất.
Một ngày trước khi Dương Thạc vào thành bọn họ còn tưởng rằng hắn chỉ là cường giả cấp tứ tinh bình thường.
Một ngày sau, bên ngoài Hải Thanh thành, Dương Thạc nhẹ nhàng giết Man Trảm gần cấp ngũ tinh.
Đối diện cường giả như vậy sao đám thủ vệ dám không cung kính? Nên biết rằng thành chủ Hải Thanh thành có thực lực còn kém xa Dương Thạc.
Dương Thạc gật đầu, nói:
- Ừm! Không cần đa lễ.
Dương Thạc hỏi Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh:
- Phải rồi, ta giết Man Trảm, lấy một khối lệnh bài nhà ở từ tay hắn, muốn bán nó, nên đi đâu bán?
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh ngẩn ra:
- Tiền bói muốn bán lệnh bài nhà ở?
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh lập tức hiểu ngay, Dương Thạc không định thường trú tại Hải Thanh thành.
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh nói với Dương Thạc:
- Mua bán phòng ở thì có thể đi phủ thành chủ gần trung tâm quảng trường, chỗ đó có đại sảnh giao dịch bất động sản. Nhưng muốn bán nhà thì chỉ có thể bán cho Hải Thanh thành, giá cỡ bảy phần lúc mua về.
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh nhắc nhở Dương Thạc:
- Ngoài ra tiền bối giết Man Trảm là kẻ ngang ngược, bá đạo tại Hải Thanh thành, ai cũng ghét hắn. Tiền bối giết Man Trảm sẽ không gặp rắc rối gì khi hoạt động trong Hải Thanh thành.
Nghe Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh giải thích, Dương Thạc vững bụng.
- Man Trảm này không được ai ưa?
Bình thường một võ giả sống lâu tại Thiên Thánh giới luôn sẽ có vài bằng hữu, nếu Man Trảm có một đống bằng hữu, Dương Thạc giết gã thì bằng hữu của gã rất có thể sẽ báo thù, kết bè đối phó với hắn.
Đương nhiên, Man Trảm là võ giả có sức chiến đấu gần cấp ngũ tinh tại Hải Thanh thành, xem như là cường giả đỉnh cao nhất, cho dù gã có bằng hữu ở đây thì thực lực không cao bao nhiêu, không thể tạo thành uy hiếp cho Dương Thạc.
….. …. …. …. …..
Không sợ ăn trộm, chỉ sợ bị trộm để ý. Nếu Man Trảm có bằng hữu, dù thực lực không cao, không thể trực tiêos đối phó Dương Thạc nhưng bị bọn họ ghi thù thì vẫn hơi rắc rối.
May mà nghe Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh nói Man Trảm không có bằng hữu gì.
Chắc Man Trảm có hồ bằng cẩu hữu quen thân chút chút, bởi vì thực lực của gã quá mạnh nên chúng bám gã. Người như vậy sau khi nghe Man Trảm bị Dương Thạc giết tuyệt đối không có khả năng vì gã đi đối phó hắn, người có thực lực càng cường đại hơn.
Dương Thạc gật đầu với Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh, cảm ơn:
- Đa tạ nhắc nhở!
- Viên đan dược này có chút tác dụng cho ngươi, sau khi dùng sau chắc có thể giúp ngươi nhanh chóng trùng kích đẳng cấp hư không Võ Thánh cấp tam tinh, tặng cho ngươi.
Dương Thạc lật tay, trong tay xuất hiện một bình ngọc nhỏ.
Trong bình ngọc chứa đan dược, là tứ phẩm đan dược Dương Thạc lấy từ người Man Trảm.
Tứ phẩm đan dược chỉ là thuốc trị thương bình thường với Dương Thạc, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Đối với hư không Võ Thánh từ cấp tam tinh trở xuống lại là cực phẩm đan dược. Sau khi sử dụng có thể trong thời gian nhất định bảo vệ thân thể, thần hồn, khiến họ không cần e ngại gì xông quan tu luyện, đạt tới trình độ cao hơn.
Đây không phải là lần đầu tiên Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh giúp Dương Thạc, hắn cho gã là vì không muốn thiếu nhân tình.
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh nhận lấy bình ngọc nhỏ, mắt gã sáng lên, run run nói:
- Cái này ... đa ... đa tạ tiền bối ... .
Đan dược có thể giúp gã trùng kích đẳng cấp tam tinh?
Vậy ít nhất cũng là tứ phẩm đan dược.
Tứ phẩm đan dược, giá trị không sánh bằng chí bảo pháp khí cấp tứ tinh, dù sao đan dược là dùng một lần, còn chí bảo pháp khí thì xài càng dài. Giá trị một viên tứ phẩm đan dược ít nhất cỡ một trăm trung phẩm linh thạch trở lên, đây là giá trên trời đối với Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh.
Vậy mà Dương Thạc tùy tiện tăng cho Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh?
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh không thể tin.
Lòng Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh mừng như điên:
- Có nó thì ta tăng xác suất gấp đôi lên đẳng cấp hư không Võ Thánh tam tinh!
ờ Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh kịp phản ứng muốn cảm ơn thêm thì phát hiện Dương Thạc đã đi xa.
- Võ thống lĩnh, chúc mừng chúc mừng!
- Được siêu cấp cường giả đẳng cấp ngũ tinh chú trọng, còn tặng cho đan dược, chậc chậc chậc chậc, Võ thống lĩnh quá may mắn.
- Sau này Võ lão đại tương lai thênh thang rồi!
Một số thuộc hạ sắp tăng lên hư không Võ Thánh cấp nhị tinh, tam tinh đều chúc mừng Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh.
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! May thôi may thôi!
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh nhanh chóng cất bình nhỏ đi.
Đây chính là tứ phẩm đan dược, thứ khiến hư không Võ Thánh cấp tam tinh khao khát.
May mắn thứ này là Dương Thạc cho Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh, chỉ cần hắn chưa rời khỏi Hải Thanh thành thì không ai dám ra tay cướp bình đan dược của Võ thống lĩnh.
Võ thống lĩnh lớn tiếng nói:
- Nhờ ơn vị tiền bối kia coi trọng, tặng đan dược, đây là chuyện vui lớn. Chờ mấy ngày sau giao ban ta mở tiệc ở Minh Hoa lâu trong thành mời mọi người, hãy nhớ đến chung vui!
Các hư không Võ Thánh xung quanh cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Chờ khi đó chắc chắn sẽ tới!
Võ thống lĩnh nhẹ lòng, mặc dù phải mời tiệc trong Minh Hoa lâu tiêu phí bảy, tám trăm khối hạ phẩm linh thạch, cơ hồ là toàn bộ tài sản của gã, nhưng so với có được bình đan dược thì chỉ là cỏn con. Nuốt đan dược vào, thuận lợi tăng lên đẳng cấp tam tinh thì mấy trăm hạ phẩm linh thạch căn bản không tính cái gì ...
Trong khi Võ thống lĩnh hưng phấn nghĩ, Dương Thạc đã tới trung tâm quảng trường Hải Thanh thành.
- Phủ thành chủ ở bên kia!
Dương Thạc tìm phương hướng, bước nhanh tới phủ thành chủ.
Kiến trúc phủ thành chủ chỉ có hai tầng, trông cổ kính tự nhiên, có bốn thủ vệ, đều là thực lực cấp nhị tinh.
Dương Thạc mới tới cửa thì một quân sĩ thủ vệ lập tức đi lên cung kính nói:
- Tiền bối, không biết tiền bối quang lâm phủ thành chủ của Hải Thanh thành ta có chuyện quan trọng gì? Có cần chúng ta đi thông báo không?
Góc áo Dương Thạc có bốn sao, chính là cường giả cấp tứ tinh, thực lực ngang ngửa với chủ thành Hải Thanh thành, đám thủ vệ không dám qua loa.
Dương Thạc nói thẳng:
- Ta muốn bán một khối lệnh bài nhà ở.
- Bán nhà?
Thủ vệ ngẩn ra:
- Mời tiền bối đi bên này, mua bán nhà ở tiến hành trong đại sảnh phủ thành chủ, là cửa sổ này.
Thủ vệ mang Dương Thạc đi vào.
Dương Thạc tùy tay thưởng một khối trung phẩm linh thạch cho thủ vệ, đi hướng cửa mua bán phủ thành chủ, có một lão nhân ngồi đằng sau.
Dương Thạc đi tới trước cửa sổ, lấy ra khối lệnh bài nhà ở của Man Trảm:
- Lão tiên sinh, ta muốn bán một khối lệnh bài nhà ở.
- A? Bán nhà? Nhà ở trong Hải Thanh thành ta đều có ghi giá rõ ràng, nếu bán thì chỉ mua lại giá bảy phần. Vị này tiên sinh, ngươi xác định muốn bán nhà? Ưm, để lão già ta xem lệnh bài nhà ở ...
Lão nhân nhận lấy lệnh bài nhà ở của Dương Thạc, liếc nhìn.
- Ui!
Lão nhân trầm giọng nói:
- Số ba mươi sáu gần cửa đông? Đây là phòng ở lầu các độc lập, hai tầng phòng chủ, tam tiến viện lạc, trong đó có núi có nước, bố trí tinh xảo. Có vườn ươm để trồng linh thảo linh dược, nơi thuần dưỡng linh thú. Nói về giá mua thì từ hai vạn trung phẩm linh thạch trở lên.
Nhà ở Hải Thanh thành có loại cao cấp, có loại kém.
Giá trị cũng khác nhau.
Như Man Trảm là cường giả đỉnh cấp tứ tinh tại Hải Thanh thành thuộc hàng cường giả cao nhất, cư ngụ nhà ở là tam tiến viện lạc cao cấp nhất cũng là chuyện bình thường.
Lão nhân liếc Dương Thạc:
- Cái này ... chắc là nhà của Man Trảm?
Lão nhân nói:
- Theo ta được biết thì Man Trảm là người của Man tộc, không biết sinh sản, vườn ươm trong sân hoang phế, cũng không có thuần dưỡng bất cứ linh thú gì, bởi vậy giá trị nhà ở chỉ cỡ hai vạn trung phẩm linh thạch.
Tam tiến viện lạc, có vườn ươm linh dược.
Có lúc chủ nhà trồng một ít linh dược, không kịp thu hoạch đã bán ành đi, không thể di dời linh dược thì phủ thành chủ sẽ quy ra tiền thu mua. Dưới loại tình huống kia, giá trị căn nhà cao lên chút.
Trong vườn ươm của Man Trảm không có linh dược gì nên căn nhà chỉ có giá cơ bản hai vạn trung phẩm linh thạch.
Lão nhân nói:
- Nếu muốn bán đổi thành bảy phần tiền là một vạn bốn ngàn trung phẩm linh thạch.
Là một vạn bốn ngàn trung phẩm linh thạch
Nghe thấy giá này, mắt Dương Thạc sáng lên.
Vốn tưởng chỉ là căn nhà bình thường, giá không cao bao nhiêu, không ngờ căn nhà của Man Trảm là loại cao cấp nhất, giá tới hai vạn trung phẩm linh thạch, dù trừ bảy phần cũng cỡ một vạn bốn ngàn trung phẩm linh thạch, cộng thêm tá lực chi châu được một vạn trung phẩm linh thạch, Dương Thạc gom đủ bốn vạn trung phẩm linh thạch rồi. Nếu lại bán đi pháp khí đôi vuốt của Man Trảm thì thêm khoảng một vạn trung phẩm linh thạch làm vốn ưu động.
Dương Thạc gật đầu, nói:
- Ta bán.
Lão nhân gật đầu, nói:
- Ừm! Vị tiên sinh này, đây là thẻ linh thạch một vạn bốn ngàn khối trung phẩm linh thạch, là loại thẻ Thiên Thánh thương hội thừa nhận, thông dụng ở bất cứ Thiên Thánh thương hội trong các thành thị.
Lão nhân nhanh chóng lấy ra một thẻ linh thạch đưa cho Dương Thạc.
- Đa tạ.
Dương Thạc cảm ơn lão nhân xong lập tức rời khỏi phủ thành chủ.
Dương Thạc định đi mua dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu ngay.
Mặc dù dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu không có tác dụng gì với võ giả bình thường nhưng nói không chừng có người rảnh quá mua trước thì sao? Bốn vạn trung phẩm linh thạch đối với một số cường giả cấp ngũ tinh, lục tinh chẳng đáng là gì. Có nhiều cường giả thích sưu tầm thứ quái lạ, cho dù vô dụng cũng muốn mua.
Chậm một bước là thêm phần biến cố.
Thiên Thánh thương hội ở bên cạnh phủ thành chủ, trong giây lát Dương Thạc đã đến nơi.
Vẫn là thị nữ Tiểu Yến ngày hôm tiếp đãi Dương Thạc, thấy hắn đến thì nàng ngẩn ra:
- Vị tiên sinh này ... a? Tiền bối, không ngờ là ngươi?
Không lẽ ngày hôm qua Man Trảm không gây chuyện với tiền bối Dương Thạc sao?
Đúng rồi.
Mặc dù tiền bối Dương Thạc không có nhà nhưng vẫn có thể bỏ tiền ở khách điếm, chắc ngày hôm qua hắn ở trọ chứ không ra khỏi thành, Man Trảm chịu bó tay.
Dương Thạc mỉm cười thưởng cho Tiểu Yến một khối trung phẩm linh thạch sau đó tiếp tục bảo:
- Tiểu Yến, mang ta đi lên tầng ba, ta lại phải bán tá lực chi châu, còn có một đôi pháp khí cỡ cấp ngũ tinh, lấy được từ người Man Trảm, cũng bán luôn.
Nghe Dương Thạc nói, Tiểu Yến trợn to mắt:
- Cái gì? Vậy Man Trảm ... Man Trảm ...
Dương Thạc cười khẽ, không nói gì, nhấc chân đi lên lầu ba.
Tiểu Yến ngơ ngác theo Dương Thạc lên lầu, đi tới cửa sổ lão nhân bán tá lực chi châu. Lão nhân rất kinh ngạc chuyện Dương Thạc giết Man Trảm.
- Đôi pháp khí vuốt này miễn cưỡng tới đẳng cấp ngũ tinh, thật ra nó là thứ phẩm loại hai, nếu là pháp khí cấp ngũ tinh thật sự thì giá một vạn, tiếc rằng ... Thiên Thánh thương hội ra giá thứ này là bảy ngàn trung phẩm linh thạch, giá phải chăng rồi.
Dương Thạc gật đầu, rất hài lòng với giá tiền:
- Ừm!
- Không biết căn nhà này có giá trị bao nhiêu, cho ta gom đủ bốn vạn trung phẩm linh thạch không.
Dương Thạc không cần dùng lệnh bài nhà ở.
Dù sao Hải Thanh thành chỉ là điểm dừng chân tạm thời của Dương Thạc, hắn không ở lại đây lâu sẽ ra biển, đi tìm chỗ Thuần Nhân tộc cư trú.
Bởi vậy nhà ở trong Hải Thanh thành đối với Dương Thạc là không có chút tác dụng, nếu đã vô dụng thì hắn chuẩn bị bán đi đổi thành linh thạch để mua dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Chắc lệnh bài nhà ở này có giá không thấp.
Nên biết rằng đa số hư không Võ Thánh cấp tam tinh không thể có nhà.
Hư không Võ Thánh cấp tam tinh bình thường toàn bộ tài sản hơn ngàn trung phẩm linh thạch, vậy thì một căn nhà ít nhất đáng giá từ ngàn trung phẩm linh thạch trở lên, thậm chí cao hơn.
Dương Thạc có hơn hai vạn trung phẩm linh thạch, bán tá lực chi châu đi được khoảng một vạn, đôi vuốt cấp ngũ tinh góp vô được chút vốn, chắc đủ bốn vạn trung phẩm linh thạch.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Chờ khi trời sáng sẽ vào Hải Thanh thành bán mấy thứ này đi.
- Chờ buổi tối qua đi.
Bên ngoài Hải Thanh thành, Dương Thạc ở giữa không trung lấy ra pháp khí phi chu của mình, chui vào trong nghỉ ngơi.
- Tiểu tử này ngủ ngay bên ngoài Hải Thanh thành?
- Người ta có thực lực cấp ngũ tinh, căn bản không sợ đám trộm cướp nào nên có thể to gan nghỉ ngơi bên ngoài đồng hoang. Chúng ta không có bản lĩnh lớn như vậy, ngoan ngoãn tìm chỗ trốn chờ trời sáng đi!
Các hư không Võ Thánh nhìn phi chu của Dương Thạc trên bầu trời, lòng rất hâm mộ.
Những hư không Võ Thánh cấp nhất tinh, nhị tinh bình thường ra khỏi Hải Thanh thành sẽ không dám ở lại ngay tại chỗ.
Đa số cần tìm nơi nào bí ẩn núp đi.
Ví dụ như sơn động, địa huyệt.
Vào trong sơn động, địa huyệt nếu gặp trộm cướp thì ít nhất sẽ không bốn bề gặp địch, chỉ cần bám chặt cửa động là được.
- Đi mau! Bọn cướp tùy thời sẽ đến!
Vù vù vù vù vù!
Những hư không Võ Thánh bình thường nhanh chóng rời đi.
Chỉ có một vài hư không Võ Thánh thực lực khá cường đại, như là vài đội có cường giả cấp tam tinh thì không cần trốn, tìm một chỗ ngoài thành ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.
Một đêm qua nhanh.
Một đêm này không có bọn cướp mắt mù nào tới bên ngoài Hải Thanh thành quấy rầy. Mặc dù Thiên Thánh giới hỗn loạn nhưng cũng ít gặp cướp, đặc biệt là ngoài thành, mấy tháng thậm chí mấy năm mới qua một lần. Đương nhiên tại Thiên Thánh giới, tuổi thọ hư không Võ Thánh quá lâu, mấy tháng, vài năm tựa như mấy ngày ở trần gian.
Lúc trời sáng Dương Thạc bước ra khỏi phi chu, đáp xuống đất, đi hướng cửa tây Hải Thanh thành.
Dương Thạc vừa đi tới cửa thành thì mấy thủ vệ lập tức hành lễ, cung kính nói:
- Tiền bối, cung nghênh tiền bối vào thành!
Trong đó có thủ vệ cấp nhị tinh nói cho Dương Thạc chuyện Võ Thần điện lúc hắn mới vào thành một ngày trước là có thái độ cung kính nhất.
Một ngày trước khi Dương Thạc vào thành bọn họ còn tưởng rằng hắn chỉ là cường giả cấp tứ tinh bình thường.
Một ngày sau, bên ngoài Hải Thanh thành, Dương Thạc nhẹ nhàng giết Man Trảm gần cấp ngũ tinh.
Đối diện cường giả như vậy sao đám thủ vệ dám không cung kính? Nên biết rằng thành chủ Hải Thanh thành có thực lực còn kém xa Dương Thạc.
Dương Thạc gật đầu, nói:
- Ừm! Không cần đa lễ.
Dương Thạc hỏi Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh:
- Phải rồi, ta giết Man Trảm, lấy một khối lệnh bài nhà ở từ tay hắn, muốn bán nó, nên đi đâu bán?
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh ngẩn ra:
- Tiền bói muốn bán lệnh bài nhà ở?
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh lập tức hiểu ngay, Dương Thạc không định thường trú tại Hải Thanh thành.
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh nói với Dương Thạc:
- Mua bán phòng ở thì có thể đi phủ thành chủ gần trung tâm quảng trường, chỗ đó có đại sảnh giao dịch bất động sản. Nhưng muốn bán nhà thì chỉ có thể bán cho Hải Thanh thành, giá cỡ bảy phần lúc mua về.
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh nhắc nhở Dương Thạc:
- Ngoài ra tiền bối giết Man Trảm là kẻ ngang ngược, bá đạo tại Hải Thanh thành, ai cũng ghét hắn. Tiền bối giết Man Trảm sẽ không gặp rắc rối gì khi hoạt động trong Hải Thanh thành.
Nghe Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh giải thích, Dương Thạc vững bụng.
- Man Trảm này không được ai ưa?
Bình thường một võ giả sống lâu tại Thiên Thánh giới luôn sẽ có vài bằng hữu, nếu Man Trảm có một đống bằng hữu, Dương Thạc giết gã thì bằng hữu của gã rất có thể sẽ báo thù, kết bè đối phó với hắn.
Đương nhiên, Man Trảm là võ giả có sức chiến đấu gần cấp ngũ tinh tại Hải Thanh thành, xem như là cường giả đỉnh cao nhất, cho dù gã có bằng hữu ở đây thì thực lực không cao bao nhiêu, không thể tạo thành uy hiếp cho Dương Thạc.
….. …. …. …. …..
Không sợ ăn trộm, chỉ sợ bị trộm để ý. Nếu Man Trảm có bằng hữu, dù thực lực không cao, không thể trực tiêos đối phó Dương Thạc nhưng bị bọn họ ghi thù thì vẫn hơi rắc rối.
May mà nghe Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh nói Man Trảm không có bằng hữu gì.
Chắc Man Trảm có hồ bằng cẩu hữu quen thân chút chút, bởi vì thực lực của gã quá mạnh nên chúng bám gã. Người như vậy sau khi nghe Man Trảm bị Dương Thạc giết tuyệt đối không có khả năng vì gã đi đối phó hắn, người có thực lực càng cường đại hơn.
Dương Thạc gật đầu với Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh, cảm ơn:
- Đa tạ nhắc nhở!
- Viên đan dược này có chút tác dụng cho ngươi, sau khi dùng sau chắc có thể giúp ngươi nhanh chóng trùng kích đẳng cấp hư không Võ Thánh cấp tam tinh, tặng cho ngươi.
Dương Thạc lật tay, trong tay xuất hiện một bình ngọc nhỏ.
Trong bình ngọc chứa đan dược, là tứ phẩm đan dược Dương Thạc lấy từ người Man Trảm.
Tứ phẩm đan dược chỉ là thuốc trị thương bình thường với Dương Thạc, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Đối với hư không Võ Thánh từ cấp tam tinh trở xuống lại là cực phẩm đan dược. Sau khi sử dụng có thể trong thời gian nhất định bảo vệ thân thể, thần hồn, khiến họ không cần e ngại gì xông quan tu luyện, đạt tới trình độ cao hơn.
Đây không phải là lần đầu tiên Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh giúp Dương Thạc, hắn cho gã là vì không muốn thiếu nhân tình.
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh nhận lấy bình ngọc nhỏ, mắt gã sáng lên, run run nói:
- Cái này ... đa ... đa tạ tiền bối ... .
Đan dược có thể giúp gã trùng kích đẳng cấp tam tinh?
Vậy ít nhất cũng là tứ phẩm đan dược.
Tứ phẩm đan dược, giá trị không sánh bằng chí bảo pháp khí cấp tứ tinh, dù sao đan dược là dùng một lần, còn chí bảo pháp khí thì xài càng dài. Giá trị một viên tứ phẩm đan dược ít nhất cỡ một trăm trung phẩm linh thạch trở lên, đây là giá trên trời đối với Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh.
Vậy mà Dương Thạc tùy tiện tăng cho Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh?
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh không thể tin.
Lòng Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh mừng như điên:
- Có nó thì ta tăng xác suất gấp đôi lên đẳng cấp hư không Võ Thánh tam tinh!
ờ Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh kịp phản ứng muốn cảm ơn thêm thì phát hiện Dương Thạc đã đi xa.
- Võ thống lĩnh, chúc mừng chúc mừng!
- Được siêu cấp cường giả đẳng cấp ngũ tinh chú trọng, còn tặng cho đan dược, chậc chậc chậc chậc, Võ thống lĩnh quá may mắn.
- Sau này Võ lão đại tương lai thênh thang rồi!
Một số thuộc hạ sắp tăng lên hư không Võ Thánh cấp nhị tinh, tam tinh đều chúc mừng Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh.
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! May thôi may thôi!
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh nhanh chóng cất bình nhỏ đi.
Đây chính là tứ phẩm đan dược, thứ khiến hư không Võ Thánh cấp tam tinh khao khát.
May mắn thứ này là Dương Thạc cho Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh, chỉ cần hắn chưa rời khỏi Hải Thanh thành thì không ai dám ra tay cướp bình đan dược của Võ thống lĩnh.
Võ thống lĩnh lớn tiếng nói:
- Nhờ ơn vị tiền bối kia coi trọng, tặng đan dược, đây là chuyện vui lớn. Chờ mấy ngày sau giao ban ta mở tiệc ở Minh Hoa lâu trong thành mời mọi người, hãy nhớ đến chung vui!
Các hư không Võ Thánh xung quanh cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Chờ khi đó chắc chắn sẽ tới!
Võ thống lĩnh nhẹ lòng, mặc dù phải mời tiệc trong Minh Hoa lâu tiêu phí bảy, tám trăm khối hạ phẩm linh thạch, cơ hồ là toàn bộ tài sản của gã, nhưng so với có được bình đan dược thì chỉ là cỏn con. Nuốt đan dược vào, thuận lợi tăng lên đẳng cấp tam tinh thì mấy trăm hạ phẩm linh thạch căn bản không tính cái gì ...
Trong khi Võ thống lĩnh hưng phấn nghĩ, Dương Thạc đã tới trung tâm quảng trường Hải Thanh thành.
- Phủ thành chủ ở bên kia!
Dương Thạc tìm phương hướng, bước nhanh tới phủ thành chủ.
Kiến trúc phủ thành chủ chỉ có hai tầng, trông cổ kính tự nhiên, có bốn thủ vệ, đều là thực lực cấp nhị tinh.
Dương Thạc mới tới cửa thì một quân sĩ thủ vệ lập tức đi lên cung kính nói:
- Tiền bối, không biết tiền bối quang lâm phủ thành chủ của Hải Thanh thành ta có chuyện quan trọng gì? Có cần chúng ta đi thông báo không?
Góc áo Dương Thạc có bốn sao, chính là cường giả cấp tứ tinh, thực lực ngang ngửa với chủ thành Hải Thanh thành, đám thủ vệ không dám qua loa.
Dương Thạc nói thẳng:
- Ta muốn bán một khối lệnh bài nhà ở.
- Bán nhà?
Thủ vệ ngẩn ra:
- Mời tiền bối đi bên này, mua bán nhà ở tiến hành trong đại sảnh phủ thành chủ, là cửa sổ này.
Thủ vệ mang Dương Thạc đi vào.
Dương Thạc tùy tay thưởng một khối trung phẩm linh thạch cho thủ vệ, đi hướng cửa mua bán phủ thành chủ, có một lão nhân ngồi đằng sau.
Dương Thạc đi tới trước cửa sổ, lấy ra khối lệnh bài nhà ở của Man Trảm:
- Lão tiên sinh, ta muốn bán một khối lệnh bài nhà ở.
- A? Bán nhà? Nhà ở trong Hải Thanh thành ta đều có ghi giá rõ ràng, nếu bán thì chỉ mua lại giá bảy phần. Vị này tiên sinh, ngươi xác định muốn bán nhà? Ưm, để lão già ta xem lệnh bài nhà ở ...
Lão nhân nhận lấy lệnh bài nhà ở của Dương Thạc, liếc nhìn.
- Ui!
Lão nhân trầm giọng nói:
- Số ba mươi sáu gần cửa đông? Đây là phòng ở lầu các độc lập, hai tầng phòng chủ, tam tiến viện lạc, trong đó có núi có nước, bố trí tinh xảo. Có vườn ươm để trồng linh thảo linh dược, nơi thuần dưỡng linh thú. Nói về giá mua thì từ hai vạn trung phẩm linh thạch trở lên.
Nhà ở Hải Thanh thành có loại cao cấp, có loại kém.
Giá trị cũng khác nhau.
Như Man Trảm là cường giả đỉnh cấp tứ tinh tại Hải Thanh thành thuộc hàng cường giả cao nhất, cư ngụ nhà ở là tam tiến viện lạc cao cấp nhất cũng là chuyện bình thường.
Lão nhân liếc Dương Thạc:
- Cái này ... chắc là nhà của Man Trảm?
Lão nhân nói:
- Theo ta được biết thì Man Trảm là người của Man tộc, không biết sinh sản, vườn ươm trong sân hoang phế, cũng không có thuần dưỡng bất cứ linh thú gì, bởi vậy giá trị nhà ở chỉ cỡ hai vạn trung phẩm linh thạch.
Tam tiến viện lạc, có vườn ươm linh dược.
Có lúc chủ nhà trồng một ít linh dược, không kịp thu hoạch đã bán ành đi, không thể di dời linh dược thì phủ thành chủ sẽ quy ra tiền thu mua. Dưới loại tình huống kia, giá trị căn nhà cao lên chút.
Trong vườn ươm của Man Trảm không có linh dược gì nên căn nhà chỉ có giá cơ bản hai vạn trung phẩm linh thạch.
Lão nhân nói:
- Nếu muốn bán đổi thành bảy phần tiền là một vạn bốn ngàn trung phẩm linh thạch.
Là một vạn bốn ngàn trung phẩm linh thạch
Nghe thấy giá này, mắt Dương Thạc sáng lên.
Vốn tưởng chỉ là căn nhà bình thường, giá không cao bao nhiêu, không ngờ căn nhà của Man Trảm là loại cao cấp nhất, giá tới hai vạn trung phẩm linh thạch, dù trừ bảy phần cũng cỡ một vạn bốn ngàn trung phẩm linh thạch, cộng thêm tá lực chi châu được một vạn trung phẩm linh thạch, Dương Thạc gom đủ bốn vạn trung phẩm linh thạch rồi. Nếu lại bán đi pháp khí đôi vuốt của Man Trảm thì thêm khoảng một vạn trung phẩm linh thạch làm vốn ưu động.
Dương Thạc gật đầu, nói:
- Ta bán.
Lão nhân gật đầu, nói:
- Ừm! Vị tiên sinh này, đây là thẻ linh thạch một vạn bốn ngàn khối trung phẩm linh thạch, là loại thẻ Thiên Thánh thương hội thừa nhận, thông dụng ở bất cứ Thiên Thánh thương hội trong các thành thị.
Lão nhân nhanh chóng lấy ra một thẻ linh thạch đưa cho Dương Thạc.
- Đa tạ.
Dương Thạc cảm ơn lão nhân xong lập tức rời khỏi phủ thành chủ.
Dương Thạc định đi mua dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu ngay.
Mặc dù dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu không có tác dụng gì với võ giả bình thường nhưng nói không chừng có người rảnh quá mua trước thì sao? Bốn vạn trung phẩm linh thạch đối với một số cường giả cấp ngũ tinh, lục tinh chẳng đáng là gì. Có nhiều cường giả thích sưu tầm thứ quái lạ, cho dù vô dụng cũng muốn mua.
Chậm một bước là thêm phần biến cố.
Thiên Thánh thương hội ở bên cạnh phủ thành chủ, trong giây lát Dương Thạc đã đến nơi.
Vẫn là thị nữ Tiểu Yến ngày hôm tiếp đãi Dương Thạc, thấy hắn đến thì nàng ngẩn ra:
- Vị tiên sinh này ... a? Tiền bối, không ngờ là ngươi?
Không lẽ ngày hôm qua Man Trảm không gây chuyện với tiền bối Dương Thạc sao?
Đúng rồi.
Mặc dù tiền bối Dương Thạc không có nhà nhưng vẫn có thể bỏ tiền ở khách điếm, chắc ngày hôm qua hắn ở trọ chứ không ra khỏi thành, Man Trảm chịu bó tay.
Dương Thạc mỉm cười thưởng cho Tiểu Yến một khối trung phẩm linh thạch sau đó tiếp tục bảo:
- Tiểu Yến, mang ta đi lên tầng ba, ta lại phải bán tá lực chi châu, còn có một đôi pháp khí cỡ cấp ngũ tinh, lấy được từ người Man Trảm, cũng bán luôn.
Nghe Dương Thạc nói, Tiểu Yến trợn to mắt:
- Cái gì? Vậy Man Trảm ... Man Trảm ...
Dương Thạc cười khẽ, không nói gì, nhấc chân đi lên lầu ba.
Tiểu Yến ngơ ngác theo Dương Thạc lên lầu, đi tới cửa sổ lão nhân bán tá lực chi châu. Lão nhân rất kinh ngạc chuyện Dương Thạc giết Man Trảm.
- Đôi pháp khí vuốt này miễn cưỡng tới đẳng cấp ngũ tinh, thật ra nó là thứ phẩm loại hai, nếu là pháp khí cấp ngũ tinh thật sự thì giá một vạn, tiếc rằng ... Thiên Thánh thương hội ra giá thứ này là bảy ngàn trung phẩm linh thạch, giá phải chăng rồi.
Dương Thạc gật đầu, rất hài lòng với giá tiền:
- Ừm!
/776
|