Đám người đại trưởng lão của Cửu Túc Thú tộc, Cửu Bá Đào biến sắc mặt nói:
- Cái gì?
Lúc trước trưởng lão Mã Phục Hải bị Dương Thạc đánh bị thương, hao tổn nhiều, thực lực cỡ cường giả cấp tứ tinh cao giai. Vốn trưởng lão Mã Phục Hải trở về tu dưỡng, không ngờ bị Dương Thiên giết.
Giờ phút này, đại trưởng lão của Cửu Túc Thú tộc, Cửu Bá Đào không do dự nữa, trầm giọng quát:
- Hừ! Chúng ta nhanh chóng trở về, nếu không thì Dương Thiên sẽ đến năm chủng tộc chúng ta gây sóng gió!
Trở lại!
Giờ phút này, đám người không có cách nào, chỉ có thể nhanh chóng bay về.
- Chờ đi!
- Chờ tộc trưởng của Cửu Túc Thú tộc xuất quan đi vào đẳng cấp hư không Võ Thánh cấp lục tinh thì đám người các ngươi phải chết hết!
Trước khi đi, đại trưởng lão của Cửu Túc Thú tộc, Cửu Bá Đào ngoái đầu nhìn đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc.
Ngay sau đó, vèo một tiếng đại trưởng lão của Cửu Túc Thú tộc, Cửu Bá Đào mau chóng rời đi.
Trong đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc.
Dương Thạc bềnh bồng giữa không trung, chậm rãi đi.
- Đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc có độ dày đến chục dặm.
Trong phạm vi đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc sương mù bao phủ, Dương Thạc bay nửa ngày mà không ra khỏi tầng sương đi vào nơi Thuần Nhân tộc cư trú.
Đang lúc Dương Thạc bay thì có một hơi thở thần hồn phóng ra từ sâu trong sương, thanh âm hư vô bay vào đầu hắn.
- Ngươi chính là Dương Thạc? Theo hơi thở thần hồn của ta đến đây đi.
Thanh âm hư vô lại vang lên:
- Ngươi bay lung tung thế này suốt đời suốt kiếp cũng không ra khỏi đại trận được. Trừ phi ngươi có thể đi vào đẳng cấp thất tinh hoặc có được huyết mạch Thuần Nhân tộc thuần túy thì những sương mù mới không có tác dụng với ngươi.
- Thì ra sương mù này là mê trận lớn?
Dương Thạc lập tức hiểu bản thân sương mù là mê trận thâm ảo, không có người dẫn đạo thì hắn rất khó đi ra ngoài.
May là bây giờ có hơi thở thần hồn hư vô dẫn đạo Dương Thạc.
Dương Thạc dọc theo thần hồn dẫn đạo nhanh chóng tiến lên.
Chỉ chốc lát sau, sương mù trước mắt tan biến, Dương Thạc phát hiện đang đứng trong khu đất trống.
Dương Thạc dừng lại nhìn quanh:
- Chắc nơi này là mắt đại trận phòng hộ.
Quanh mắt trận có ba người, hai nam một nữ, một là lão tăng, một là nam nhân trung niên đạo sĩ, người cuối cùng là nữ nhân trẻ tuổi, chính là Tô Thanh Như.
Dương Thạc vèo một tiếng đáp xuống đất, đến trước mặt nữ nhân trẻ tuổi:
- Thanh Như sư tỷ!
Tô Thanh Như nhìn Dương Thạc, mắt chớp lóe:
- Dương Thạc!
Quả nhiên là Dương Thạc!
Lúc trước Chân Võ đại đế còn nói Dương Thạc chỉ là ảo giác do năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo làm.
May mà Tô Thanh Như đi tìm Phật Ấn đại sư, khiến lão đi tới khống chế đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc cho Dương Thạc vào trong, nếu không thì giờ này hắn đã dữ nhiều lành ít. Nên biết vừa nãy có cả chục hư không Võ Thánh cấp ngũ tinh vây giết Dương Thạc, dù có một người bị hắn giết nhưng còn chín người giết hắn chỉ còn lại một, hai phần khí huyết.
Có thể nói lại trễ một, hai giây thì Dương Thạc sẽ dữ nhiều lành ít.
Tô Thanh Như nghĩ mà sợ.
- Sư tỷ.
Dương Thạc nhìn Tô Thanh Như ý bảo yên lòng.
Dương Thạc chuyển hướng lão tăng:
- Chắc vị này là Phật Ấn đại sư của Thuần Nhân tộc, tức là người sáng lập ra phật giáo ở nhân gian giới vạn năm trước, Phật Tổ đúng không?
Phật Ấn đại sư hành lễ với Dương Thạc, chậm rãi nói:
- A di đà phật, khó được có người còn nhớ lão tăng.
Mặc dù Dương Thạc là tiểu bối nhưng thực lực hiện tại của hắn vượt xa Phật Ấn đại sư, nên ở trước mặt hắn lão không ra vẻ hống hách được.
Dương Thạc cảm ơn Phật Ấn đại sư:
- Lần này đa tạ đại sư ân cứu mạng.
Ngay sau đó mắt Dương Thạc chợt lóe dời sang nam nhân trung niên đạo sĩ đứng cạnh Phật Ấn đại sư, tức là Chân Võ đại đế.
Khóe môi Dương Thạc cong lên nụ cười nói:
- Là Chân Võ đại đế đúng không?
Dương Thạc trầm giọng nói:
- Rốt cuộc chúng ta vẫn đụng mặt.
Dương Thạc chậm rãi nói:
- Chân Võ đại đế, hươn mười năm trước, sủng thú Huyền Logn của ngươi tu thành đẳng cấp hư không Võ Thánh ở nhân gian giới mưu toan ra tay với Thiên Âm Môn của ta. Nó gieo gió gặt bão, bị ta chém giết. Một phân thân của nó cưỡng ép vào Thiên Thánh giới truyền tin cho ngươi, chắc mấy năm nay ngươi rất quen thuộc cái tên Dương Thạc của ta đúng không?
- Không ngờ Dương Thạc ta vào Thiên Thánh giới, trở về Thuần Nhân tộc vốn muốn dùng sức mình giúp đỡ Thuần Nhân tộc thoát khỏi khốn cảnh. Nhưng ngươi không hiểu lý lẽ, không phân thị phi, vì ích kỷ của bản thân báo thù cho sủng thú gieo gió gặt bão, muốn ngăn cản ta ở bên ngoài đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc, mặc kệ cao thủ năm chủng tộc ra tay giết ta. Hay cho mưu kế mượn đao giết người, Chân Võ đại đế, ngươi tính toán hay thật, mưu đồ hay thật!
Giọng Dương Thạc ngày càng lạnh, khí thế ngập trời bùng phát đè đầu Chân Võ đại đế.
- A? Dương Thạc, ngươi dám chất vấn ta như vậy?
Khi Dương Thạc bung ra một chuỗi chất vấn thì Chân Võ đại đế biến sắc mặt, lửa giận tuôn trào. Mặt Chân Võ đại đế biến đỏ rực, mắt tóe lửa.
Dương Thạc là kẻ thù giết chết sủng thú của Chân Võ đại đế!
Không nói là mối thù sinh tử nhưng cũng gần như vậy.
Nếu không phải nhớ đến đại cục Thuần Nhân tộc thì lúc trước Chân Võ đại đế đã tự mình ra tay cùng cường giả hư không Võ Thánh cấp ngũ tinh năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo đến đối phó với Dương Thạc, gã luôn không ra tay chỉ muốn mượn đao giết người, đây là nhẫn nại đến cực độ rồi.
Không nghĩ tới Dương Thạc mới vào đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc đã quát mắng Chân Võ đại đế, còn là đổ ập xuống không chừa chút tình cảm.
- Nói ta không hiểu lý lẽ, không phân thị phi?
- Cái gì là lý lẽ? Cái gì là thị phi? Trong giới võ đạo này nắm đấm chính làl ý lẽ, thực lực là thị phi!
Chân Võ đại đế sắc mặt âm trầm đến mức tận cùng, thanh âm khàn khàn:
- Sủng thú huyền Long của ta muốn đối phó Thiên Âm Môn của ngươi, Thiên Âm Môn không đủ thực lực, là Thiên Âm Môn của ngươi đáng tội! Hôm nay ngươi không vào được đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc là vì thực lực của ngươi không đủ, đáng bị cường giả năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo vây công!
- Bây giờ còn dám chất vấn ta?
- Nếu ngươi ở trạng thái cao nhất thì ta còn sợ đôi chút.
- Bây giờ ngươi bị hao tổn nhiều, mười không còn một mà dám quát mắng chất vấn ta, ngươi đang tự rước lấy nhục! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì là lý lẽ? Cái gì là thị phi!
Chân Võ đại đế khẽ quát, lắc người, một tay thanh trảo chộp đầu Dương Thạc.
Một lời không hợp liền ra tay!
Chân Võ đại đế muốn nhân lúc thân thể Dương Thạc còn yếu ớt xuống tay với hắn, áp đảo hắn. Dù Chân Võ đại đế không thể giết chết Dương Thạc cũng kiếm chút mặt mũi, nếu không thì Huyền Long bị giết, hắn quát mắng Chân Võ đại đế mà gã lờ đi thì quá bực mình, sẽ thành gúc mắt lớn trong tâm cảnh tương lai, suốt đời suốt kiếp khó thể đi vào đẳng cấp lục tinh.
Chân Võ đại đế bỗng nhiên ra tay nhưng không ngoài dự đoán của Dương Thạc.
- A? Rốt cuộc cũng ra tay?
- Ngươi nghĩ rằng ta bị cao thủ năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo oanh giết, mười không còn một phần thực lực thì không phải là đối thủ của ngươi rồi sao? Chỉ tiếc ... Ngươi lầm rồi!
- Đúng vậy. Trên thế gian này nắm đấm chính là lý lẽ, thực lực là thị phi. Ai nắm giữ tuyệt đối thì người đó có quyền nói chuyện. Sủng thú Huyền Long của ngươi tài nghệ không bằng người cũng là đáng đời bị chém giết. Hôm nay ngươi mới chỉ là cấp ngũ tinh trung giai mà muốn càn rỡ trước mặt ta sao? Ta sẽ trấn đầu ngươi, để hai chủ tớ nhà ngươi ngoan ngoãn nằm dưới chân Dương Thạc ta, suốt đời suốt kiếp nhìn lên ta!
Dương Thạc khẽ quát.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Dương Thạc vung tay nghênh đón trảo Chân Võ đại đế công kích tới.
Vù vù vù vù vù!
Trên cánh tay Dương Thạc hiện ra nguyên tố chi vũ, thật nhiều nguyên tố chi vũ quay quanh cánh tay hình thành vòng xoáy to lớn vọt hướng Chân Võ đại đế.
- Nguy rồi!
Trong khoảnh khắc đáy lòng Chân Võ đại đế dâng lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trảo của hai người mạnh va đụng.
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!.
vòng xoáy nguyên tố chi vũ trên tay Dương Thạc như máy xay kêu phập phập, cánh tay Chân Võ đại đế tiếp xúc với vòng xoáy nguyên tố chi vũ bị nghiền nát bấy, trong chớp mắt nguyên cánh tay và nửa người của gã tan rã.
- Cút đi!
Dương Thạc đá ra một cước, bùm một tiếng Chân Võ đại đế văng ra ngoài.
Dương Thạc nhanh chóng thu lại vòng xoáy nguyên tố chi vũ, lạnh lùng nói:
- Hôm nay tạm tha mạng cho ngươi, cường giả cấp ngũ tinh trung giai bình thường cũng dám ra tay với ta? May mắn ngươi là người trong Thuần Nhân tộc, nếu là người của năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo thì giờ không chỉ chết một lần!
- Ngươi ...
Chân Võ đại đế té xuống đất, cánh tay và nửa người tuy rằng bị hòa tan nhưng hư không Võ Thánh huyết nhục diễn hóa, tuyệt đối không đến mức bị nguy hiểm sinh mạng. Giờ phút này, mặt Chân Võ đại đế lúc trắng lúc xanh, hai mắt tràn ngập khó tin nhìn Dương Thạc.
- Tiểu tử thật lợi hại!
- Dương Thạc ... cường đại như vậy?
Giờ phút này, Phật Ấn đại sư, Tô Thanh Như đứng một bên lòng đầy kinh sợ. Tô Thanh Như trợn to mắt, vẻ mặt viết bốn chữ 'Không thể tin nổi'.
Lúc trước Tô Thanh Như biết cao thủ năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo truy sát Dương Thạc.
Dương Thạc và cao thủ năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo đánh nhau nhưng Tô Thanh Như không chính mắt thấy, nàng vốn cho rằng hắn có bí pháp chạy trốn, giữ mạng trong vòng vây là đã vô cùng may mắn. Tô Thanh Như không ngờ Dương Thạc hung hãn như vậy, chỉ còn lại nhất trọng mà dễ dàng áp đảo Chân Võ đại đế là cao thủ cấp ngũ tinh trung giai.
Phật Ấn đại sư khẽ thở dài, hai tay chắp vào nhau cố gắng nói với Dương Thạc:
- A di đà phật, Dương Thạc huynh đệ, hãy nể mặt lão tăng đừng so đo với Chân Võ.
- Phật Ấn đại sư, ta không muốn so đo với với hắn.
Dương Thạc lạnh lùng liếc Chân Võ đại đế, chậm rãi nói:
- Chỉ là hắn không biết lượng sức, ta hiểu đại thế của Thuần Nhân tộc.
Xem nhẹ!
Trong mắt Dương Thạc lộ ra khinh thường rõ ràng.
Không phải Dương Thạc không muốn so đo với Chân Võ đại đế mà là khinh thường tính toán chi li. Chân Võ đại đế bây giờ không đáng lọt vào mắt Dương Thạc, hắn không xem gã là đối thủ.
Phật Ấn đại sư liếc Chân Võ đại đế, khẽ thở dài:
- Ài.
Qua trận này sợ là niềm tin của Chân Võ đại đế bị đánh nát, suốt đời bị ngọn núi to Dương Thạc đè đầu. Chân Võ đại đế muốn có tiến bộ, không đẩy núi lớn Dương Thạc ra thì vĩnh viễn không có khả năng.
Chỉ có thể nói Chân Võ đại đế gieo gió gặt bão.
Dù là Chân Võ đại đế bây giờ hay sủng thú Huyền Long của gã đều lấy tuyệt đối áp đảo người khác.
Bọn họ không biết là lấy tuyệt đối áp đảo người khác rồi sớm muộn gì sẽ bị đè lại.
Trong lòng Chân Võ đại đế sinh ra chướng ngại, thực lực khó mà tiến bộ. Tuy Phật Ấn đại sư cảm thấy đáng tiếc nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Vốn Chân Võ đại đế có thể đi vào đẳng cấp ngũ tinh thì rất khó tiến bộ nữa, trải qua chuyện lần này chẳng qua khiến khả năng gã tăng thực lực lại giảm bớt. Trước kia có một phần xác suất đi vào đẳng cấp lục tinh giờ thì không có phần nào.
Đương nhiên nếu cuối cùng Chân Võ đại đế nghĩ thông, đẩy ngọn núi lớn Dương Thạc sang bên, lúc đó gã trút bỏ gánh nặng, nhẹ nhàng vô cùng, nói không chừng một hơi đột phá đẳng cấp lục tinh thậm chí là bước chân vào cấp thất tinh.
Đây sẽ là chuyện tốt.
Tất cả phải xem tâm tình của Chân Võ đại đế như thế nào, đây là rèn luyện.
- Ha ha ha ha ha ha!
Trong khi Phật Ấn đại sư suy nghĩ thì từ bên trong chỗ Thuần Nhân tộc có tiếng cười to vang vọng.
Thanh âm càng lúc càng gần:
- Tốt, tốt, Dương Thạc, không ngờ mười năm ngắn ngủi không gặp mà ngươi đã vào đẳng cấp này, bị mười mấy cường giả cấp ngũ tinh năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo vây sát cũng không chút sợ hãi. Xem ra lựa chọn lúc trước của ta không sai, Tôn Trưng ta không nhìn lầm người!
Sương đại trận tán ra, một nam nhân trung niên khí vũ hiên ngang bước chầm chậm đi tới.
Thấy nam nhân trung niên này, mắt Phật Ấn đại sư sáng lên:
- Đại ca! Ngươi xuất quan rồi?
- Nhân Hoàng điện hạ?
Dương Thạc lập tức nhận ra người này, không ai khác hơn thủ lĩnh Thuần Nhân tộc, người có thực lực cường đại nhất, Nhân Hoàng Tôn Trưng!
Dương Thạc từ tận đáy lòng tôn kính Nhân Hoàng Tôn Trưng:
- Vãn bối kính chào Nhân Hoàng điện hạ!
Nên biết rằng nếu không có Nhân Hoàng Tôn Trưng cho Dương Thạc một ít báu vật Thiên Thánh giới thì dù hắn ngưng tụ thành Cửu Dương chân thân bất tử bất diệt cũng không có khả năng có thực lực mạnh mẽ như bây giờ. Có thể nói Nhân Hoàng Tôn Trưng gần như là sư phụ của Dương Thạc, là một trưởng bối hướng dẫn hắn đi vào cảnh giới võ đạo chí cao.
Nhân Hoàng Tôn Trưng cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Dương Thạc không cần đa lễ, bây giờ ngươi cũng là cường giả sức chiến đấu đỉnh cấp ngũ tinh. Mặc dù ta bế quan một đoạn thời gian, đi vào đến bá chủ đẳng cấp ngũ tinh, cách cấp lục tinh kém một chút. Thực lực của chúng ta tương đương, đối xử ngang hàng là được.
Thiên Thánh giới luôn là lấy thực lực làm đầu.
Thực lực ngang ngửa nhau thì là đối xử ngang hàng.
Chuyện này rất bình thường, nên biết cường giả trong Thiên Thánh giới có rất nhiều, sống cực kỳ lâu.
Như Nhân Hoàng Tôn Trưng đã vạn tuổi rồi.
Tính theo hai mươi năm là một lứa thì Nhân Hoàng Tôn Trưng là lão tổ hơn Dương Thạc năm trăm bậc, không thể nào khiến hắn gọi gã là ... thái thái thái thái thái ... Tổ gia đi?
Hơn nữa Nhân Hoàng Tôn Trưng ở Thiên Thánh giới xem như còn nhỏ tuổi.
Có một số người sống hơn mười vạn năm mà chỉ có thực lực cấp tam tinh, bàn về bối phận thì những người đó đủ đứng trên Dương Thạc gấp trăm, ngàn, vạn lần.
Bối phận rắc rối phức tạp, không có cách nào tính!
Cho nên tại Thiên Thánh giới mọi thứ lấy thực lực làm gốc, thực lực cường chính là tiền bối, thực lực yếu chỉ là vãn bối.
- Cái gì?
Lúc trước trưởng lão Mã Phục Hải bị Dương Thạc đánh bị thương, hao tổn nhiều, thực lực cỡ cường giả cấp tứ tinh cao giai. Vốn trưởng lão Mã Phục Hải trở về tu dưỡng, không ngờ bị Dương Thiên giết.
Giờ phút này, đại trưởng lão của Cửu Túc Thú tộc, Cửu Bá Đào không do dự nữa, trầm giọng quát:
- Hừ! Chúng ta nhanh chóng trở về, nếu không thì Dương Thiên sẽ đến năm chủng tộc chúng ta gây sóng gió!
Trở lại!
Giờ phút này, đám người không có cách nào, chỉ có thể nhanh chóng bay về.
- Chờ đi!
- Chờ tộc trưởng của Cửu Túc Thú tộc xuất quan đi vào đẳng cấp hư không Võ Thánh cấp lục tinh thì đám người các ngươi phải chết hết!
Trước khi đi, đại trưởng lão của Cửu Túc Thú tộc, Cửu Bá Đào ngoái đầu nhìn đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc.
Ngay sau đó, vèo một tiếng đại trưởng lão của Cửu Túc Thú tộc, Cửu Bá Đào mau chóng rời đi.
Trong đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc.
Dương Thạc bềnh bồng giữa không trung, chậm rãi đi.
- Đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc có độ dày đến chục dặm.
Trong phạm vi đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc sương mù bao phủ, Dương Thạc bay nửa ngày mà không ra khỏi tầng sương đi vào nơi Thuần Nhân tộc cư trú.
Đang lúc Dương Thạc bay thì có một hơi thở thần hồn phóng ra từ sâu trong sương, thanh âm hư vô bay vào đầu hắn.
- Ngươi chính là Dương Thạc? Theo hơi thở thần hồn của ta đến đây đi.
Thanh âm hư vô lại vang lên:
- Ngươi bay lung tung thế này suốt đời suốt kiếp cũng không ra khỏi đại trận được. Trừ phi ngươi có thể đi vào đẳng cấp thất tinh hoặc có được huyết mạch Thuần Nhân tộc thuần túy thì những sương mù mới không có tác dụng với ngươi.
- Thì ra sương mù này là mê trận lớn?
Dương Thạc lập tức hiểu bản thân sương mù là mê trận thâm ảo, không có người dẫn đạo thì hắn rất khó đi ra ngoài.
May là bây giờ có hơi thở thần hồn hư vô dẫn đạo Dương Thạc.
Dương Thạc dọc theo thần hồn dẫn đạo nhanh chóng tiến lên.
Chỉ chốc lát sau, sương mù trước mắt tan biến, Dương Thạc phát hiện đang đứng trong khu đất trống.
Dương Thạc dừng lại nhìn quanh:
- Chắc nơi này là mắt đại trận phòng hộ.
Quanh mắt trận có ba người, hai nam một nữ, một là lão tăng, một là nam nhân trung niên đạo sĩ, người cuối cùng là nữ nhân trẻ tuổi, chính là Tô Thanh Như.
Dương Thạc vèo một tiếng đáp xuống đất, đến trước mặt nữ nhân trẻ tuổi:
- Thanh Như sư tỷ!
Tô Thanh Như nhìn Dương Thạc, mắt chớp lóe:
- Dương Thạc!
Quả nhiên là Dương Thạc!
Lúc trước Chân Võ đại đế còn nói Dương Thạc chỉ là ảo giác do năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo làm.
May mà Tô Thanh Như đi tìm Phật Ấn đại sư, khiến lão đi tới khống chế đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc cho Dương Thạc vào trong, nếu không thì giờ này hắn đã dữ nhiều lành ít. Nên biết vừa nãy có cả chục hư không Võ Thánh cấp ngũ tinh vây giết Dương Thạc, dù có một người bị hắn giết nhưng còn chín người giết hắn chỉ còn lại một, hai phần khí huyết.
Có thể nói lại trễ một, hai giây thì Dương Thạc sẽ dữ nhiều lành ít.
Tô Thanh Như nghĩ mà sợ.
- Sư tỷ.
Dương Thạc nhìn Tô Thanh Như ý bảo yên lòng.
Dương Thạc chuyển hướng lão tăng:
- Chắc vị này là Phật Ấn đại sư của Thuần Nhân tộc, tức là người sáng lập ra phật giáo ở nhân gian giới vạn năm trước, Phật Tổ đúng không?
Phật Ấn đại sư hành lễ với Dương Thạc, chậm rãi nói:
- A di đà phật, khó được có người còn nhớ lão tăng.
Mặc dù Dương Thạc là tiểu bối nhưng thực lực hiện tại của hắn vượt xa Phật Ấn đại sư, nên ở trước mặt hắn lão không ra vẻ hống hách được.
Dương Thạc cảm ơn Phật Ấn đại sư:
- Lần này đa tạ đại sư ân cứu mạng.
Ngay sau đó mắt Dương Thạc chợt lóe dời sang nam nhân trung niên đạo sĩ đứng cạnh Phật Ấn đại sư, tức là Chân Võ đại đế.
Khóe môi Dương Thạc cong lên nụ cười nói:
- Là Chân Võ đại đế đúng không?
Dương Thạc trầm giọng nói:
- Rốt cuộc chúng ta vẫn đụng mặt.
Dương Thạc chậm rãi nói:
- Chân Võ đại đế, hươn mười năm trước, sủng thú Huyền Logn của ngươi tu thành đẳng cấp hư không Võ Thánh ở nhân gian giới mưu toan ra tay với Thiên Âm Môn của ta. Nó gieo gió gặt bão, bị ta chém giết. Một phân thân của nó cưỡng ép vào Thiên Thánh giới truyền tin cho ngươi, chắc mấy năm nay ngươi rất quen thuộc cái tên Dương Thạc của ta đúng không?
- Không ngờ Dương Thạc ta vào Thiên Thánh giới, trở về Thuần Nhân tộc vốn muốn dùng sức mình giúp đỡ Thuần Nhân tộc thoát khỏi khốn cảnh. Nhưng ngươi không hiểu lý lẽ, không phân thị phi, vì ích kỷ của bản thân báo thù cho sủng thú gieo gió gặt bão, muốn ngăn cản ta ở bên ngoài đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc, mặc kệ cao thủ năm chủng tộc ra tay giết ta. Hay cho mưu kế mượn đao giết người, Chân Võ đại đế, ngươi tính toán hay thật, mưu đồ hay thật!
Giọng Dương Thạc ngày càng lạnh, khí thế ngập trời bùng phát đè đầu Chân Võ đại đế.
- A? Dương Thạc, ngươi dám chất vấn ta như vậy?
Khi Dương Thạc bung ra một chuỗi chất vấn thì Chân Võ đại đế biến sắc mặt, lửa giận tuôn trào. Mặt Chân Võ đại đế biến đỏ rực, mắt tóe lửa.
Dương Thạc là kẻ thù giết chết sủng thú của Chân Võ đại đế!
Không nói là mối thù sinh tử nhưng cũng gần như vậy.
Nếu không phải nhớ đến đại cục Thuần Nhân tộc thì lúc trước Chân Võ đại đế đã tự mình ra tay cùng cường giả hư không Võ Thánh cấp ngũ tinh năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo đến đối phó với Dương Thạc, gã luôn không ra tay chỉ muốn mượn đao giết người, đây là nhẫn nại đến cực độ rồi.
Không nghĩ tới Dương Thạc mới vào đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc đã quát mắng Chân Võ đại đế, còn là đổ ập xuống không chừa chút tình cảm.
- Nói ta không hiểu lý lẽ, không phân thị phi?
- Cái gì là lý lẽ? Cái gì là thị phi? Trong giới võ đạo này nắm đấm chính làl ý lẽ, thực lực là thị phi!
Chân Võ đại đế sắc mặt âm trầm đến mức tận cùng, thanh âm khàn khàn:
- Sủng thú huyền Long của ta muốn đối phó Thiên Âm Môn của ngươi, Thiên Âm Môn không đủ thực lực, là Thiên Âm Môn của ngươi đáng tội! Hôm nay ngươi không vào được đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc là vì thực lực của ngươi không đủ, đáng bị cường giả năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo vây công!
- Bây giờ còn dám chất vấn ta?
- Nếu ngươi ở trạng thái cao nhất thì ta còn sợ đôi chút.
- Bây giờ ngươi bị hao tổn nhiều, mười không còn một mà dám quát mắng chất vấn ta, ngươi đang tự rước lấy nhục! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì là lý lẽ? Cái gì là thị phi!
Chân Võ đại đế khẽ quát, lắc người, một tay thanh trảo chộp đầu Dương Thạc.
Một lời không hợp liền ra tay!
Chân Võ đại đế muốn nhân lúc thân thể Dương Thạc còn yếu ớt xuống tay với hắn, áp đảo hắn. Dù Chân Võ đại đế không thể giết chết Dương Thạc cũng kiếm chút mặt mũi, nếu không thì Huyền Long bị giết, hắn quát mắng Chân Võ đại đế mà gã lờ đi thì quá bực mình, sẽ thành gúc mắt lớn trong tâm cảnh tương lai, suốt đời suốt kiếp khó thể đi vào đẳng cấp lục tinh.
Chân Võ đại đế bỗng nhiên ra tay nhưng không ngoài dự đoán của Dương Thạc.
- A? Rốt cuộc cũng ra tay?
- Ngươi nghĩ rằng ta bị cao thủ năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo oanh giết, mười không còn một phần thực lực thì không phải là đối thủ của ngươi rồi sao? Chỉ tiếc ... Ngươi lầm rồi!
- Đúng vậy. Trên thế gian này nắm đấm chính là lý lẽ, thực lực là thị phi. Ai nắm giữ tuyệt đối thì người đó có quyền nói chuyện. Sủng thú Huyền Long của ngươi tài nghệ không bằng người cũng là đáng đời bị chém giết. Hôm nay ngươi mới chỉ là cấp ngũ tinh trung giai mà muốn càn rỡ trước mặt ta sao? Ta sẽ trấn đầu ngươi, để hai chủ tớ nhà ngươi ngoan ngoãn nằm dưới chân Dương Thạc ta, suốt đời suốt kiếp nhìn lên ta!
Dương Thạc khẽ quát.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Dương Thạc vung tay nghênh đón trảo Chân Võ đại đế công kích tới.
Vù vù vù vù vù!
Trên cánh tay Dương Thạc hiện ra nguyên tố chi vũ, thật nhiều nguyên tố chi vũ quay quanh cánh tay hình thành vòng xoáy to lớn vọt hướng Chân Võ đại đế.
- Nguy rồi!
Trong khoảnh khắc đáy lòng Chân Võ đại đế dâng lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trảo của hai người mạnh va đụng.
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!.
vòng xoáy nguyên tố chi vũ trên tay Dương Thạc như máy xay kêu phập phập, cánh tay Chân Võ đại đế tiếp xúc với vòng xoáy nguyên tố chi vũ bị nghiền nát bấy, trong chớp mắt nguyên cánh tay và nửa người của gã tan rã.
- Cút đi!
Dương Thạc đá ra một cước, bùm một tiếng Chân Võ đại đế văng ra ngoài.
Dương Thạc nhanh chóng thu lại vòng xoáy nguyên tố chi vũ, lạnh lùng nói:
- Hôm nay tạm tha mạng cho ngươi, cường giả cấp ngũ tinh trung giai bình thường cũng dám ra tay với ta? May mắn ngươi là người trong Thuần Nhân tộc, nếu là người của năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo thì giờ không chỉ chết một lần!
- Ngươi ...
Chân Võ đại đế té xuống đất, cánh tay và nửa người tuy rằng bị hòa tan nhưng hư không Võ Thánh huyết nhục diễn hóa, tuyệt đối không đến mức bị nguy hiểm sinh mạng. Giờ phút này, mặt Chân Võ đại đế lúc trắng lúc xanh, hai mắt tràn ngập khó tin nhìn Dương Thạc.
- Tiểu tử thật lợi hại!
- Dương Thạc ... cường đại như vậy?
Giờ phút này, Phật Ấn đại sư, Tô Thanh Như đứng một bên lòng đầy kinh sợ. Tô Thanh Như trợn to mắt, vẻ mặt viết bốn chữ 'Không thể tin nổi'.
Lúc trước Tô Thanh Như biết cao thủ năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo truy sát Dương Thạc.
Dương Thạc và cao thủ năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo đánh nhau nhưng Tô Thanh Như không chính mắt thấy, nàng vốn cho rằng hắn có bí pháp chạy trốn, giữ mạng trong vòng vây là đã vô cùng may mắn. Tô Thanh Như không ngờ Dương Thạc hung hãn như vậy, chỉ còn lại nhất trọng mà dễ dàng áp đảo Chân Võ đại đế là cao thủ cấp ngũ tinh trung giai.
Phật Ấn đại sư khẽ thở dài, hai tay chắp vào nhau cố gắng nói với Dương Thạc:
- A di đà phật, Dương Thạc huynh đệ, hãy nể mặt lão tăng đừng so đo với Chân Võ.
- Phật Ấn đại sư, ta không muốn so đo với với hắn.
Dương Thạc lạnh lùng liếc Chân Võ đại đế, chậm rãi nói:
- Chỉ là hắn không biết lượng sức, ta hiểu đại thế của Thuần Nhân tộc.
Xem nhẹ!
Trong mắt Dương Thạc lộ ra khinh thường rõ ràng.
Không phải Dương Thạc không muốn so đo với Chân Võ đại đế mà là khinh thường tính toán chi li. Chân Võ đại đế bây giờ không đáng lọt vào mắt Dương Thạc, hắn không xem gã là đối thủ.
Phật Ấn đại sư liếc Chân Võ đại đế, khẽ thở dài:
- Ài.
Qua trận này sợ là niềm tin của Chân Võ đại đế bị đánh nát, suốt đời bị ngọn núi to Dương Thạc đè đầu. Chân Võ đại đế muốn có tiến bộ, không đẩy núi lớn Dương Thạc ra thì vĩnh viễn không có khả năng.
Chỉ có thể nói Chân Võ đại đế gieo gió gặt bão.
Dù là Chân Võ đại đế bây giờ hay sủng thú Huyền Long của gã đều lấy tuyệt đối áp đảo người khác.
Bọn họ không biết là lấy tuyệt đối áp đảo người khác rồi sớm muộn gì sẽ bị đè lại.
Trong lòng Chân Võ đại đế sinh ra chướng ngại, thực lực khó mà tiến bộ. Tuy Phật Ấn đại sư cảm thấy đáng tiếc nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Vốn Chân Võ đại đế có thể đi vào đẳng cấp ngũ tinh thì rất khó tiến bộ nữa, trải qua chuyện lần này chẳng qua khiến khả năng gã tăng thực lực lại giảm bớt. Trước kia có một phần xác suất đi vào đẳng cấp lục tinh giờ thì không có phần nào.
Đương nhiên nếu cuối cùng Chân Võ đại đế nghĩ thông, đẩy ngọn núi lớn Dương Thạc sang bên, lúc đó gã trút bỏ gánh nặng, nhẹ nhàng vô cùng, nói không chừng một hơi đột phá đẳng cấp lục tinh thậm chí là bước chân vào cấp thất tinh.
Đây sẽ là chuyện tốt.
Tất cả phải xem tâm tình của Chân Võ đại đế như thế nào, đây là rèn luyện.
- Ha ha ha ha ha ha!
Trong khi Phật Ấn đại sư suy nghĩ thì từ bên trong chỗ Thuần Nhân tộc có tiếng cười to vang vọng.
Thanh âm càng lúc càng gần:
- Tốt, tốt, Dương Thạc, không ngờ mười năm ngắn ngủi không gặp mà ngươi đã vào đẳng cấp này, bị mười mấy cường giả cấp ngũ tinh năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo vây sát cũng không chút sợ hãi. Xem ra lựa chọn lúc trước của ta không sai, Tôn Trưng ta không nhìn lầm người!
Sương đại trận tán ra, một nam nhân trung niên khí vũ hiên ngang bước chầm chậm đi tới.
Thấy nam nhân trung niên này, mắt Phật Ấn đại sư sáng lên:
- Đại ca! Ngươi xuất quan rồi?
- Nhân Hoàng điện hạ?
Dương Thạc lập tức nhận ra người này, không ai khác hơn thủ lĩnh Thuần Nhân tộc, người có thực lực cường đại nhất, Nhân Hoàng Tôn Trưng!
Dương Thạc từ tận đáy lòng tôn kính Nhân Hoàng Tôn Trưng:
- Vãn bối kính chào Nhân Hoàng điện hạ!
Nên biết rằng nếu không có Nhân Hoàng Tôn Trưng cho Dương Thạc một ít báu vật Thiên Thánh giới thì dù hắn ngưng tụ thành Cửu Dương chân thân bất tử bất diệt cũng không có khả năng có thực lực mạnh mẽ như bây giờ. Có thể nói Nhân Hoàng Tôn Trưng gần như là sư phụ của Dương Thạc, là một trưởng bối hướng dẫn hắn đi vào cảnh giới võ đạo chí cao.
Nhân Hoàng Tôn Trưng cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Dương Thạc không cần đa lễ, bây giờ ngươi cũng là cường giả sức chiến đấu đỉnh cấp ngũ tinh. Mặc dù ta bế quan một đoạn thời gian, đi vào đến bá chủ đẳng cấp ngũ tinh, cách cấp lục tinh kém một chút. Thực lực của chúng ta tương đương, đối xử ngang hàng là được.
Thiên Thánh giới luôn là lấy thực lực làm đầu.
Thực lực ngang ngửa nhau thì là đối xử ngang hàng.
Chuyện này rất bình thường, nên biết cường giả trong Thiên Thánh giới có rất nhiều, sống cực kỳ lâu.
Như Nhân Hoàng Tôn Trưng đã vạn tuổi rồi.
Tính theo hai mươi năm là một lứa thì Nhân Hoàng Tôn Trưng là lão tổ hơn Dương Thạc năm trăm bậc, không thể nào khiến hắn gọi gã là ... thái thái thái thái thái ... Tổ gia đi?
Hơn nữa Nhân Hoàng Tôn Trưng ở Thiên Thánh giới xem như còn nhỏ tuổi.
Có một số người sống hơn mười vạn năm mà chỉ có thực lực cấp tam tinh, bàn về bối phận thì những người đó đủ đứng trên Dương Thạc gấp trăm, ngàn, vạn lần.
Bối phận rắc rối phức tạp, không có cách nào tính!
Cho nên tại Thiên Thánh giới mọi thứ lấy thực lực làm gốc, thực lực cường chính là tiền bối, thực lực yếu chỉ là vãn bối.
/776
|