Vô Thường

Chương 132: Khách khanh trưởng lão. (Thượng)

/1679


Năm trăm người cũng coi như ít, vì Thiên Tú chỉ thu nữ đệ tử, nếu có thể thu được nam đệ tử thì...nhân số còn có thể gấp đôi gấp ba thế này.
Ngoài ra, mấy người Thiên Tú cũng muốn tới tiếp nhận địa bàn của Cự Kiếm Môn. Gia nghiệp của Cự Kiếm Môn lớn như vậy, so với Thiên Tú chỉ hơn chứ không kém, đương nhiên không thể bỏ mặc. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
chỉ là mấy người Thiên Tú vẫn có chút do dự, vì ý tưởng này không tệ nhưng có phần hơi khó thực hiện, dù sao Thiên Tú cũng chỉ vừa phát triển thêm một chút, ăn trong chén mà nhìn trong nồi, kết cục chắc chắn sẽ không tốt.
- Phong Nhi, con thấy chuyện này thế này?
Bạch Tố Y đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Ta?
Đường Phong ngạc nhiên, hắn tự cảm thấy hình như mình chưa có tư cách tham gia thảo luận mấy chuyện này mới đúng?
năm vị cao tầng của Thiên Tú nhìn nhau rồi chậm rãi đứng lên, sau đó hướng về phía Đường Phong và Thang Phi Tiếu cung kính thi lễ.
Đường Phong sợ hãi, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, cười khổ nói:
- Cô cô, các vị sư thúc, mọi người làm gì vậy?
Nói sao đi nữa thì những người này cũng là tiền bối của mình, mình sao có thể nhận đại lễ của họ như thế được?
Lâm Nhược Diên nháy mắt ra dấu, ý nói Đường Phong đừng lên tiếng.
Bạch Tố Y cười khẽ rồi nói:
- Phong Nhi, lần này nếu không có ngươi và Thang tiền bối trương trợ thì cơ nghiệp trăm năm của Thiên Tú chỉ sợ đã bị hủy trên tay của năm người bọn ta. Năm người bọn ta và Thiên Tú cũng không có gì báo đáp, tuy ngươi là vãn bối của chúng ta, nhưng cũng xứng đáng nhận được lễ này.
Lần này Thiên Tú có thể toàn thắng dưới áp lực và ưu thế của Cự Kiếm Môn, có thể nói là nhờ cả vào công lao của Đường Phong! Ai có thể làm được chuyện không tưởng như thế chứ? Không ai cả! Dù là Thang Phi Tiếu cùng chưa chắc đã làm được!
Mà sờ dì Thang Phi Tiếu có thể giúp Thiên Tú cũng là vì nể mặt Đường Phong. Năm người Thiên Tú hiểu rõ, nếu lần này không có Đường Phong thì Thiên Tú thật sự đã không còn.
Có thể nói, cả Thiên Tú là nhờ một tay Đường Phong cứu thoát. Đối với năm người các nàng mà nói thì có thể bảo vệ được cơ nghiệp trăm năm của Thiên Tú, môn hạ đệ tử cũng không mất một ai, còn có giúp thanh danh Thiên Tú đại phóng: bấy nhiêu chuyện đổi lấy một cái thi lễ với Đường Phong thì đã là gì? Nếu như Đường Phong không phải là vãn bối của họ thì năm người các nàng cũng có thể quỳ xuống cảm tạ hắn.
Bạch Tố Y tiếp tục nói:
- Bọn ta cũng không có thứ gì báo đáp, năm người bọn ta đã thương nghị qua, cũng chỉ có thể cho hai người một cái hư danh mà thôi.
Bạch Tố Y vừa nói vừa lấy ra hai tấm lệnh bài, tự tay đưa tới cho Đường Phong và Thang Phi Tiếu.
Đường Phong cầm lấy xem xét, lệnh bài kia cũng tương tự như Trưởng lão lệnh của Lâm Nhược Diên đưa hắn, chỉ có điều hai tấm lệnh bài này được đúc bằng vàng ròng, bên trên có khắc bốn chữ "Vô Thượng trưởng lão", bên dưới còn có một chữ Đường thật lớn! Quay đầu nhìn tấm của Tiếu thúc, cũng không khác mấy, chỉ có điều chữ Đường đổi thành chữ Thang!
- Đây là sao?
Đường Phong cười khổ một tiếng.
- Từ nay về sau, ngươi và Thang tiền bối chính là Khách khanh trưởng lão của Thiên Tú! Thiên Tú không thể thu nam đệ tử, nhưng làm khách khanh thì không thành vấn đề. Có tấm lệnh bài Vô thượng trưởng lão này rồi, sau này ngươi và Thang tiền bối có thể tùy ý điều động nhân lực, vật lực và tài lực của Thiên Tú, quyền hạn ngang ngửa với các vị trưởng lão chính của Thiên Tú.
Bạch Tố Y giải thích.
Thang Phi Tiếu khẽ chau mày, đang muốn lên tiếng thì Bạch Tố Y đã mỉm cười tiếp lời:
- Thang tiền bối, ta biết ngài là cao nhân, không muốn bị trói buộc bởi thứ gì. Bọn ta cũng không có ý muốn mượn thực lực của ngài vào việc gì. đây chỉ là một chút tâm ý của chúng ta mà thôi. trở thành khách khanh trưởng lão của Thiên Tú, bọn ta cũng sẽ không công khai thân phận của hai người ra ngoài, cũng không cầu hai người làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần người thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi Thiên Tú. ngoại trừ những người trong phòng này ra thì không còn ai biết gì về chuyện này, người cũng có thể không nhận.
Thang Phi Tiếu liền nuốt những lời muốn nói vào bụng. vừa rồi quả thật hắn cũng lo lắng chuyện này, cho rằng Thiên Tú muốn giữ mình lại, sau này mượn sức của mình xử lý những chuyện phiền toái, hắn ghét nhất là người khác muốn dùng tâm kế với hắn. Bất quá Bạch Tố Y đã nói rạch ròi tới mức này, nếu hắn vẫn muốn từ chối thì có vẻ hơi nhỏ mọn.
Thang Phi Tiếu nhếch môi cười, quay đầu nhìn về phía Đường Phong:
- Phong thiếu gia, ý ngươi thế nào?
Đường Phong cất lệnh bài vào ngực, gật đầu đáp:
- Sau này nếu thiếu tiền thì có thể đem bán tấm lệnh bài này đi, làm từ vàng ròng thế này chắc bán được không ít tiền.
Lâm Nhược Diên oán trách trừng mắt liếc hắn một cái.
Tiếu thúc cười lớn:
- Phong thiếu gia ngươi đã nhận rồi thì lão Thang ta cũng theo ngươi!
Vừa nói vừa nhét lệnh bài vào ngực.
Thiên Tú năm người lúc này mới cảm thấy nhẹ nhàng đôi chút. Lần này nhận được ân tình lớn như vậy từ Thang Phi Tiếu và Đường Phong, Thiên Tú thật sự không biết phải báo đáp thế nào. Mặc dù Khách khanh trưởng lão chỉ là một chức vụ có danh không phận, cũng không công khai với ngoại nhân, nhưng có thể điều động tất cả Thiên Tú. Có thể nói, nếu không phải vì tin tưởng Đường Phong và Thang Phi Tiếu thì mấy người Thiên Tú cũng sẽ không đưa ra quyết định này.
- Tốt lắm, hai vị trưởng lão.
Bạch Tố Y ngồi xuống,
- Bây giờ có thể nói ra cách nhìn của hai người được không? Rốt cuộc có nên tiếp nhận địa bàn của Cự Kiếm Môn hay không?
Đường Phong và Thang Phi Tiếu liếc nhau, lập tức ngạc nhiên, giờ mới hiểu hóa ra Bạch Tố Y vòng vo như vậy lại hỏi bọn họ vấn đề này.
Thang Phi Tiếu trầm tư một lát rồi nói:
- Ý kiến của ta là không tiếp thu!
- Tại sao?
Bạch Tố Y hỏi
Thang Phi Tiếu nói:
- Rất đơn giản. cao thủ của Thiên Tú quá ít. Thiên giải chỉ có hai người, không thể trấn an được tràng diện lớn như vậy, cho dù có tiếp thu thì sau này cũng bị những thế lực khác tới cướp, nếu ta đoán không lầm thì những thế lực xung quanh Cự Kiếm Môn đã bắt đầu tranh giành địa bàn của Cự Kiếm Môn rồi, đã không thể lưu được thì hà tất phải hao sức làm những chuyện dư thừa?
Bạch Tố Y chậm rãi gật đầu. lại nhìn về phía Đường Phong:
- Phong Nhi, ngươi thấy thế nào?
Đường Phong gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, tiết tấu thong thả:
- Sư thúc đã muốn hỏi thì Phong Nhi liền cả gan phát biểu ý kiến.
Trầm tư một lát rồi tiếp tục:
- Nếu ta đoán không lầm thì kì thực trong lòng của các vị sư thúc đều muốn tới tiếp thu. Vấn đề Tiếu thúc vừa nêu lên các vị sư thúc cũng đã sớm biết.
Lâm Nhược Diên mỉm cười:
- Sao lại nói vậy?
- bởi vì nếu không tiếp thu thì các người sẽ thấy rất đáng tiếc! Cự Kiếm Môn là do Thiên Tú đánh bại, vậy thì sản nghiệp chúng có được đương nhiên nên do Thiên Tú tới tiếp thu. Nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa Thiên Tú và Cự Kiếm Môn quá xa, hơn nữa Thiên Tú cũng không có năng lực lớn như vậy. Mọi người nhìn thấy lợi ích nên thuộc về mình lại bị kẻ khác chia năm xẻ bảy, tự nhiên sẽ thấy đáng tiếc, trong lòng không thoải mái. Rất muốn tới nói cho bọn người kia biết, các ngươi không được đoạt, những thứ này đều là của Thiên Tú, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Bạch Tố Y cười khổ một tiếng:
- Nói trúng rồi!

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status