Vô Thường

Chương 1479: Thăm Lưu Vân Phong trong đêm (thượng).

/1679


Trên phi châm có tẩm thuốc mê, chính là do Đường Phong len lén lấy dược liệu ở trong dược viên phối trí ra, một khi bị dính thì không thể kháng cự được. Phương Kiệt không hề phòng bị Đường Phong, tự nhiên bị dính thuốc mê. Tuy rằng có chút tác dụng phụ nhưng loại mê dược này sẽ không đả thương người, tính mệnh của hắn cũng sẽ không sao, chẳng qua sau khi hắn tỉnh lại sẽ có chút cảm giác mờ mịt.
Mặc một bộ hắc bào, Đường Phong đi ra khỏi phòng, thân thể tựa như chim nhạn nhẹ nhàng biến mất khỏi trong phòng.
Mục tiêu của Đường Phong là Lưu Vân Phong! Cũng chính là ngọn núi của Liễu Như Yên ở,
Lưu Vân Phong cách đây khoảng ba mươi dặm, khoảng cách này đối với Đường Phong mà nói không đáng kể chút nào.
Màn đêm phủ xuống toàn bộ Phù Vân Sơn vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu rả rich vang lên từ khắp nơi truyền lại, bên ngoài chỗ này cũng không có đệ tử thủ sơn tồn tại. Đường Phong thu liễm một thân khí tức lại, vận khởi cảnh giới thiên nhân hợp nhất, chính mình cùng với hoàn cảnh xung quanh hòa vào nhau, lớn mật phóng xuyên qua rừng cây, không tới thời gian nửa khắc Đường Phong đã đi tới chân của Lưu Vân Phong.
Tới đây rồi sẽ không thể hành động tùy ý nữa, Lưu Vân Phong là nơi ở của phó tông chủ Trảm Hồn Tông Liễu Như Yên, núi cao trăm trượng, từ sườn núi xuống dưới chân núi đều có đệ tử của Trảm Hồn Tông bảo vệ.
Chẳng qua từ sườn núi đổ lên sẽ không còn một bóng người, nói cho cùng Liễu Như Yên vẫn là một nữ tử, tính tình thích u tĩnh, nàng lại là một cao thủ cho nên không muốn bị nhiều người quấy rối, vì vậy những thủ vệ này chỉ có thể đến sườn núi là hết, ở phía trên cũng chỉ còn Liễu Như Yên cùng mấy người đệ tử thân truyền của nàng, một số khác là một ít nha hoàn để sai khiến.
Những thủ vệ này Đường Phong cũng không thèm để ý, cho dù thế nào đi nữa cũng chỉ có cao thủ Linh Giai hạ phẩm thủ hộ ở chỗ này, hơn nữa số lượng còn không có nhiều, tuy rằng Linh Giai hạ phẩm ở trong Trảm Hồn Tông không được tính là cái gì nhưng dù sao cũng là Linh Giai, chung quy không thể kéo hết bọn họ tới làm người trông cửa, bọn họ cũng phải tu luyện mới có thể tấn chức lên Linh Giai trung phẩm, thậm chí trở thành cao thủ Linh Giai thượng phẩm. Nguồn: http://truyenyy.com
Lấy thực lực và độ cảm nhận của những thủ vệ này, Đường Phong chỉ cần cẩn thận một chút liền có thể vượt qua.
Nhưng mà Đường Phong vẫn như cũ không dám có chút sơ ý, cảnh giới Thiên nhân hợp nhất được vận khởi tới đỉnh điểm, cho dù dùng mắt thường hay không cũng căn bản không thể cảm nhận được sự tồn tại của Đường Phong, một thân khí tức của hắn đều độc nhất vô nhị, tiếng hô hấp và tim đập được áp chế tới cực điểm, chỉ thỉnh thoảng mới truyền tới tiếng tim đập vô cùng yếu ớt.
Khiến cho Đường Phong cẩn thận như vậy tư nhiên do Liễu Như Yên. Thân là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, phó tông chủ của Trảm Hồn Tông, khẳng định có chút thực tài, Đường Phong đã giao thủ với nàng trong thời gian còn ở Loa Thành, hắn biết thực lực của nàng rất mạnh, nếu không cẩn thận một chút rất có thể bị nàng nhận biết được.
Tai nghe mắt nhìn, Đường Phong dễ dàng tránh các thủ vệ từ sườn núi đi xuống, chỉ mất thời gian một nén hương liền có thể lẻn tới chỗ sườn núi.
Quay đầu nhìn lại, xác thực chính mình không bị lộ ra hình tung Đường Phong mới tiếp tục tiến lên phía trước.
Nhưng vừa mới đi được chưa tới mười trượng, đột nhiên trong không khí truyền tới một cỗ gió lạ, ngay lập tức Đường Phong thấy ở trong bóng tối có hai luồng quang mang xanh mượt chắn ngay trước mặt hắn.
Đường Phong vô cùng hoảng sợ, đang chuẩn bị xuất thủ công kích thì Linh Khiếp Nhan vốn đang trốn ở trong lòng chạy ra ngoài, thanh âm truyền tới bên tai:
- Không nên động thủ!
Đường Phong nhanh chóng áp chế một thân cương khí xuống phía dưới, ánh mắt thu lại chỉ thấy trước mắt mình không biết từ lúc nào có một linh thú vô cùng khổng lồ, dáng dấp của linh thú này có chút giống hươu, chính xác nó là một con tì hưu, trên trán có một sừng, toàn thân bao phủ mộ mảnh lân phiến màu đen, bốn chân mạnh mẽ hùng hồn.
Hơi cảm nhận một chút, Đường Phong liền biết linh thú này chẳng qua chỉ là một linh thú lục giai mà thôi.
Hiện giờ Linh Khiếp Nhan đang đứng trên đầu của linh thú, bàn tay nhỏ bé không ngừng trấn an nó, chỉ trong chốc lát linh thú này dĩ nhiên im lặng an tĩnh, nó phủ phục xuống mặt đất với vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Đường Phong thấy vậy líu lưỡi không thôi:
- Nha đầu nàng rốt cuộc dùng biện pháp gì, vì sao ta cảm giác được nàng đối phó với linh thú này rất có thủ đoạn?
Mặc kệ là trước đây hay hiện giờ, phàm gặp phải bất kỳ linh thú nào, chỉ cần Linh Khiếp Nhan ra tay liền có thể giải quyết an toàn, chuyện này giống như mẹ mìn đi lừa gạt gái nhà lành vậy.
Linh Khiếp Nhan cười đắc ý:
- Không nói cho ngươi biết!
Lời vừa dứt liền lui trở lại vào trong lòng Đường Phong, nàng còn không quên quay đầu lại căn dặn linh thú kia một tiếng:
- Ở chỗ này không được lộn xộn nữa.
Đường Phong liếc mắt nhìn linh thú, sau khi xác nhận nó không còn uy hiếp nữa thì mới bỏ qua mà đi tiếp.
- Tiểu tử kia vừa vặn tinh thông ẩn dấu, cho nên dù là ca ca cũng chưa từng phát hiện ra nó. Hơn nữa nó rất mẫn cảm với khí tức của người sống, cảnh giới Thiên nhân hợp nhất của Phong ca ca vô dụng đối với nó.
- Thì ra là vậy!
Đường Phong bừng tỉnh đại ngộ, không trách được tất cả những thủ vệ kia chư từng phát hiện ra chính mình nhưng cuối cùng lại để cho một con linh thú làm bại lộ hành tung.
Thực lực của con linh thú lục giai này không cao, có lẽ là do Liễu Như Yên cứu về tùy ý nuôi dưỡng.
Để phòng ngừa sau này còn gặp phải loại linh thú kia, hành động của Đường Phong càng trở nên vô cùng cẩn thận.
Một lát sau, Đường Phong liền đi tới đỉnh của Lưu Vân Phong.
Phóng mắt nhìn lại, hiện giờ ở đây có hơn mười gian phòng, ở trên một ngọn phong có bố trí chằng chịt. Có phòng một mảnh tối đen, có phòng lại có chút ánh nến mờ ảo.
Đường Phong không biết Chu Tiểu Điệp ở đâu, cũng không biết Liễu Như Yên ở đâu, ở chỗ này lại càng không được phép dùng thần thức để điều tra, nếu không rất dễ bại lộ hành tung của chính mình, cho nên Đường Phong chỉ có thể lén lút đi thăm dò từng phòng.
Đi theo một làn hương thơm ngát, Đường Phong đi tới bên cạnh đại điện, lén lút đục một lỗ hổng trên cửa sổ rồi ghé mắt nhìn vào, hắn chỉ thấy bên trong có một nam tử tuổi tác khoảng chừng ba mươi đang cầm một ít dược liệu vô cùng bận rộn, ở trong đại điện còn có một ít thảo dược, còn có rất nhiều bã dược xung quanh, nhìn qua vô cùng hỗn độn, nhưng mà trên người người này lại không nhiễm một hạt bụi, giống như một người thư sinh búi tóc khiến cho người ta cảm thấy có một loại khí chất vô cùng nho nhã.

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status