Vô Thường

Chương 179: Lạnh Lùng. (Hạ)

/1679


Bất quá bây giờ cũng không phải thời điểm để ý chuyện này, hơn nữa mùi hôi thối truyền ra từ bên trong hạp cốc cũng làm cho Đường Phong có chút khó thở, cho nên hắn chỉ dừng lại chốc lát rồi rời khỏi nơi này.
Ban ngày hắn nghỉ ngơi nửa ngày để khôi phục, sau khi khôi phục hoàn toàn, Đường Phong nói:
- Cứ tìm kiếm như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, hay là ngươi phóng khí tức ra, dụ nàng tới.
Linh Khiếp Nhan lắc lắc cái đầu nhỏ như cái trống:
- Như vậy quá mạo hiểm!
- Nhưng ngoài cách đó chúng ta đâu còn cách nào khác!
Đường Phong phân tích:
- hơn nữa cho dù ta tìm được nàng thì rốt cuộc cũng phải đánh một trận với nàng. không bằng bây giờ dứt khoát dụ nàng ra, nếu thật sự nàng là Lạnh Lùng, không chừng không cần đánh ngươi cũng có thể cắn nuốt nàng.
- Điều này là không thể nào. Mặc dù nàng không có hứng thú cắn nuốt ta, nhưng nàng cũng không ngoan ngoan để cho ta cắn nuốt.
- Nếu nàng không chịu thì đánh nàng một trận!
Linh Khiếp Nhan trầm mặc trong chốc lát, sau đó mở miệng hỏi:
- Phong ca ca, có thật ngươi có thể tăng thực lực của mình lên Thiên giai trung cấp trong thời gian ngắn? Nếu như không phải, vậy chúng ta lập tức rời đi thôi, không cần tìm kiếm nàng nữa.
- dĩ nhiên là thật, ngươi cho rằng ta lừa ngươi sao? Mặc dù ta chưa bao giờ động tới lực lượng này, nhưng ta lại biết cách sử dụng nó.
- Thiên giai trung phẩm... .nếu như thêm ta kiềm chế nàng, cho dù nàng có thực lực Thiên giai thượng phẩm thì chúng ta cũng có thể đánh thắng được. Hiện tại ta cũng không biết nàng có chủ nhân của mình giống như ta hay không.
- Đánh không lại thì bỏ chạy chứ sao.
Đường Phong nói.
- Ta có Bất Phôi Giáp hộ thân, hơn nữa Thiên giai trung phẩm thực lực, dù thế nào cùng có thể chạy thoát.
- ngươi xác định phải làm như vậy sao?
Linh Khiếp Nhan rất nghiêm túc hỏi một câu.
- Làm! Chúng ta lãng phí nhiều thời gian như vậy là vì cái gì?
chỉ có sớm giải quyết chuyện này thì Đường Phong mới thể an tâm. Dù sao cùng đã tìm nhiều ngày như vậy, xâm nhập vào sâu như vậy, mạng sống lúc nào cũng bị đe dọa, đã đến nước này Đường Phong làm sao có thể buông tha được, như vậy quá không cam lòng rồi.
- Vậy ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ dụ nàng ra.
Đến lúc đó, nếu như sự việc không ổn, cho dù ta liều mạng, tinh hồn lực lượng bị hao tổn cũng sẽ bảo vệ ngươi an toàn. Trong Linh Khiếp Nhan quyết định chủ ý. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Thật ra thì cũng không cần chuẩn bị gì cả, bất quá Đường Phong tẩm một chút thuốc mê lên trên ám khí, ngay cả chùy thủ cũng bôi một chút. Trước khi hắn xác định được người kia của Linh Khiếp Nhan là trạng thái gì, Đường Phong cũng không dám dùng độc dược đi đối phó với nàng, vạn nhất giết chết một phần của Linh Khiếp Nhan thì lúc đó muốn khóc cũng không được.
Tất cả đều đã sẵn sàng. Đường Phong ra hiệu một tiếng, Linh Khiếp Nhan chậm rãi tán ra một tia hơi thở của mình.
Bất Phôi Giáp trên người Đường Phong bỗng nhiên phát ra nhàn nhạt thất thải quang mang, tia sáng này chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất, chỉ trong một thời gian một cái nháy mắt.
Sau một cái chớp mắt, Linh Khiếp Nhan ở trong cương tâm của Đường Phong nhắc nhở:
- Nàng tới! Bên trái ngoài ba mươi dặm!
Khoảng cách gần như vậy! Đường Phong cũng hoàn toàn không nghĩ tới đối phương lại ở ngay phụ cận, bất quá đây là cũng là chuyện không lường trước được, ở một nơi nguy cơ tràn ngập tứ phía như thế này, Đường Phong cũng không thể gióng trống khua chiêng tìm tòi, hắn chỉ có thể lén lén lút lút tiến hành. Huống chi thực lực của hắn cũng không đủ, không cách nào cảm ứng được động tĩnh ngoài ba mươi dặm.
Đường Phong thậm chí mắt cũng không nháy một cái, nhìn chằm chằm phương hướng bên trái, cố gắng sử dụng tinh thần của mình đi cảm ứng. Không đến nửa nén nhang, Đường Phong đã cảm ứng được một hơi thở cường đại đang tiếp cận vị trí của mình, cỗ hơi thở này có chút lạnh lẽo, không phải lạnh bình thường mà một loại lãnh lẽo đạm mạc.
Cỗ hơi thở này có thể sánh ngang những cường giả Thiên giai đỉnh phong mà mình đã gặp, cho dù không bằng Thang Phi Tiếu nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Đường Phong không kìm được nuốt nước miếng một cái, cả thân thể căng lên, tinh thần đề phóng đề thăng đến cực hạn. Một lát sau, một thân ảnh màu trắng xuất hiện trong tầm mắt của Đường Phong, trong nháy mắt nàng đã tới trước mặt Đường Phong ba mươi trượng.
Đường Phong đưa mắt nhìn, hắn không khỏi cười khổ một tiếng, bởi vì bộ dạng của người này và Linh Khiếp Nhan giống nhau như đúc. Giống như từ khuôn mặt, cái miệng cái mũi, bất quá thân hình nàng có chút bất đồng với Linh Khiếp Nhan, có vẻ như nàng lớn hơn Linh Khiếp Nhan vài tuổi.
Hơn nữa khí chất của hai người cũng là một trời một vực, Linh Khiếp Nhan trong cương tâm của Đường Phong là một đứa trẻ tinh quái uyển nhược, mà vị cô nương trước mặt này lại rất lạnh lùng. Khuôn mặt nàng lạnh lẽo nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới một lượt.
Nàng còn có một mái tóc trắng như tuyết, mái tóc dãi xõa đến vòng eo thon thả của nàng. Trên người nàng mặc một bộ y phục không phải là gấm, cũng không biết là do chất liệu gì chế thành, bộ quần áo bó sát lấy người nàng, đem vóc người đang phát dục của nàng hoàn toàn phô bày dưới ánh mắt Đường Phong.
Không cần hỏi, chỉ cần nhìn khí chất của nàng, Đường Phong có thể xác định được, nàng là Linh Khiếp Nhan lạnh lùng. chỉ là hiện tại nàng cũng không có đặc điểm của một âm hồn, rõ ràng là một thực thể sống, trong hơi thở lạnh lùng còn lộ ra sự cuồng dã, kiệt ngạo bất tuân.
- ngươi tìm ta?
Thiếu nữ mở miệng hỏi, bất quá, lúc nàng hỏi ánh mắt nàng không nhìn Đường Phong mà nhìn vào vị trí bụng của Đường Phong, bởi vì Bất Phôi Giáp đang ở trên thân thể Đường Phong. Trong mắt nàng. Đường Phong căn bản giống như là không khí, không đáng nhắc tới.
Sau một khắc, Đường Phong cảm nhận được Linh Khiếp Nhan ở trong cương tâm của mình hồi đáp lại:
- Đúng!
Cảm giác này rất kỳ quái, giống như một người trung gian, ngây ngốc đứng ở chỗ nào lắng nghe hai Linh Khiếp Nhan nói chuyện với nhau. Bản thân mình không hề nghe thấy tiếng nói của Linh Khiếp Nhan nhưng lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng ý tứ mà nàng muốn biểu đạt.
- ngươi tới đây là muốn cắn nuốt ta hay là tới bị ta cắn nuốt? Nếu như là cái trước ngươi có thể cút, bởi vì ngươi không đủ tư cách, còn nếu như là cái sau thù ngươi cũng có thể cút, bởi vì ta không có hứng thú đối với một tinh hồn nhược tiểu.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của thiếu nữ lộ ra vẻ cười nhạo.
- Rốt cuộc ngươi sử dụng thân thể của thứ gì?
- Điều này không cần ngươi quan tâm, ít nhất ta cũng khá hơn ngươi rất nhiều. Ta có thể tự hô hấp, ta có cuộc sống tự tại của ta, như vậy là đủ rồi.
- Chẳng lẽ ngươi không hi vọng chúng ta có thể dung hợp cùng nhau, khôi phục lực lượng thời kỳ đỉnh phong, chẳng lẽ ngươi không muốn đi báo thù sao? Mặc dù ta không biết rốt cục ngươi sử dụng thân thể của thứ gì, nhưng hẳn là một con Linh Thú. Ta cảm ứng được, linh hồn bị ngươi chế trụ đang phản kháng, ngươi vĩnh viễn cũng không phải là chủ nhân chân chính của thân thể này! Một ngày nào đó ngươi sẽ bị nó cắn nuốt.
Thiếu nữ nhàn nhạt mở trừng hai mắt:
- ngươi có nói gì cũng vô dụng, ngươi nên biết ta đối với những thứ đó không có hứng thú.
- ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Ta cần sự trợ giúp của ngươi, ngươi cũng cần sự trợ giúp của ta!
Giọng nói Linh Khiếp Nhan từ từ trở nên nhu hòa, mơ hồ lộ ra một cỗ mê hoặc.
Trong đôi mắt thiếu nữ chợt hiện lên lãnh mang, khí tức trên thân thể đột nhiên đại loạn, hơi thở lạnh lùng chợt quay cuồng, hơi thở cuồng dã kiệt ngạo bất tuân đại thịnh:
- ngươi lại dám quấy nhiễu tinh hồn của ta, ta sẽ giết tên nam nhân này, rồi sau đó đem ngươi chôn vùi vĩnh viễn trong lòng đất.

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status