Vô Thường

Chương 202: Hàn Phong khởi, quần thú hiện. (Hạ)

/1679


chỉ trong chốc lát. bên người Khiếu Thiên Lang chạy ra thêm vài chấm đen, thân thể của bọn chúng không khổng lồ như Khiếu Thiên Lang, cũng không rõ ràng như Khiếu Thiên Lang, nhưng với nhãn lực của mọi người cũng vẫn thấy rõ ràng.
Đám chấm đen kia, có con nào mà không phải là linh thú cấp sáu?
Chấm đen ngày càng nhiều hơn. lấy Khiếu Thiên Lang làm trung tâm, hướng hai bên khuếch tán ra, linh thú có thực lực cường đại một chút thì đứng gần Khiếu Thiên Lang hơn một chút, linh thú thực lực kém hơn thì đứng cách Khiếu Thiên Lang xa hơn.
chỉ trong chốc lát, hai bên của Khiếu Thiên Lang đã xếp thành hai hàng dài thẳng tấp, bọn nó hoặc là ngổi xổm trên đất. hoặc là bò lổn ngổn trên đất. tất cả đều nhìn về bên này, thỉnh thoảng lại nhe nanh trợn mắt. vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm khóe miệng.
Không chỉ như thế, số lượng gia tăng hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại, phía sau Khiếu Thiên Lang chính là một đàn linh thú khổng lồ không sao đếm hết.
Mọi người toát mồ hôi lạnh, theo trán và sống lưng mà chảy xuống đất. bàn chân đều có chút run rẩy.
Chi một con Khiếu Thiên Lang cũng đủ để chống lại một cao thủ Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, mà trong đám linh thú nó dẫn dắt, ít nhất cũng có bốn mươi hay năm mươi con cấp sáu, hơn hai trăm con cấp năm. từ cấp bốn trở xuống thì đếm không xuể, chi chit một mảnh, nhìn vào trận thế này, ít nhất cũng có hơn hai ngàn con linh thú tập trung ở đây.
Nhiều linh thú như vậy, nếu so với khả năng chiến đấu thì chỉ sợ là tương đương với một trăm cao thủ đứng đầu! Đây cũng không phải là hai ngàn năm trăm người của Cự Kiếm Môn mà Đường Phong đã đụng phải lần trước, bọn họ còn lâu mới so được. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Một trăm Thiên giai cao thủ, nếu mà lên cũng một lúc, thì những người có mặt ở đây, không ai có thể còn sống mà ra ngoài.
Bọn họ mặc dù là Thiên giai cao thủ, nhưng mạng sống của mình ai mà không tiếc? Đối mặt với đội hình khổng lồ như vậy, không ai có thể trấn định được. Nếu để cho chúng bước qua Thiên Tú, sợ rằng cả Thiên Tú sẽ bị san thành bình địa, Tĩnh An thành cũng biến thành thành chết, thủ đô của Lý Đường Quốc cũng vướng vào tai ương!
Hiện tại thứ bọn họ suy nghĩ không phải là mấy thứ này, quan trọng là làm thế nào để sống sót khi Linh Thú tấn công.
Trốn, tất nhiên là có thể trốn được. Nhưng Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên có thể một mình trốn đi sao? Phía sau chính là Thiên Tú, chính là mấy ngàn đệ tử của Thiên Tú! Các nàng chạy thì Thiên Tú phải làm sao bây giờ?
Các nàng không đi, Thang Phi Tiếu và ba người tự nhiên cũng không thể đi được! Tứ Quý thành chủ càng không cần phải nói, thân là thành chủ Bạch Đế Thành. giờ phút này mà bỏ chạy, truyền ra nhất định khiến cho thiên hạ chê cười.
Tứ Quý thành chủ nhìn về phía đàn Linh Thú đông nghịt kéo dài không dứt. trong lòng buồn bực không thôi.
Bọn họ chẳng qua chỉ là tới Thiên Tú tìm Đường Phong hỏi thăm chút chuyện mà thôi, nhưng ai ngờ tìm gần hai tháng thời gian mà vẫn không ra. vất vả tới tận bây giờ mới tìm thấy, cuối cùng chả hiểu thế nào lại vướng vào cái tai họa bất ngờ này.
Chuyện nơi đây đối với bọn họ một chút cũng chẳng liên quan, tự nhiên bị dính vào, sao mà không buồn bực cho được.
- Thú khiếu!
Thang Phi Tiếu trong đầu một mảnh hộn đỗn. trăm triệu không nghĩ tới:
- Tại sao có thể có thú khiếu?
Sao phiền phức cứ tự nhiên tới hoài vậy?
Thú khiếu chính là sự triệu tập của Thú trung chi vương, tất cả Linh Thú trong một khu vực, nơi con Thú vương đó cai quản đều nhất tề theo sau Thú vương, ra khỏi phạm vi hoạt động của mình, bước vào thế giới loài người.
Bạch Tố Y cùng Lâm Nhược Diên cũng không rõ, Thiên Tú Tông từ khi khai tông tới nay, trải qua mấy chục năm, vẫn tọa lại ở dưới Khúc Đình sơn. Mà ở Khúc Đình sơn này, mặc dù bên trong có tồn tại Linh Thú cường đại thật, nhưng linh thú không bao giờ rời khỏi núi chứ đừng nói tới việc Thú trung chi vương dẫn đầu quần thú kết thành một đội lao ra. Bởi vì bọn chúng cũng biết, nếu làm như vậy, rất có thể sẽ dẫn tới vô số cao thủ tới săn giết bọn nó.
Đoạn Thất Xích nghệch mặt ra, giọng nói mặc dù rất bình tĩnh nhưng lại lộ ra cảm giác dở khóc dở cười nói:
- Ta đã nói trước rồi, đi theo lão Thang ngươi tuyệt đối không có chuyện gì tốt mà.
Hắn vốn chỉ định an ổn làm một tên đầu bếp, lại vị Thang Phi Tiếu bắt được không buông tha. Sau khi hắn đồng ý về Thiên Tú, còn chưa về tới nơi đã phải đi đánh nhau với một đám Thiên giai cao thủ.
Hiện tại chả hiểu thế nào, tự nhiên gặp phải Thú khiếu. Trên đời liệu có người nào xui xẻo hơn hắn sao? không, tuyệt đối là không có! Cứ cách hai ba tháng, mỗi lần đều đụng phải vô số địch nhân cường đại, lần sau so với lần trước càng thêm hung hiểm. Đoạn Thất Xích thừa nhận là trái tim hắn không còn khả năng chịu thêm đả kích nữa, tuyệt đối khuất phục.
Chuyện này mặc dù rất quỷ dị, nhưng cũng có một vài điểm đáng nghi.
Đường Phong mới từ Khúc Đình Sơn đi ra đám Linh Thú này dã tới rồi, mấy người cũng không phải ngốc, tự nhiên có thể liên tưởng đến việc này cùng Đường Phong có quan hệ. Nhưng bất quá hắn chỉ là một Huyền Giai hạ phẩm, như thế nào có khả năng chọc cho mấy ngàn Linh Thú tới đuổi giết? hơn nữa, Khiếu Thiên Lang nhìn chằm chằm vào một điểm, rõ ràng chính là Đường Phong kia.
nghĩ tới đây, cả nhóm lập tức đem tầm mắt di chuyển tới trên người Đường Phong, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Đường Phong bất đắc dĩ nhếch miệng lên, nói:
- Các ngươi nhìn ta làm gì?
- Phong thiếu... ngươi ở trong Khúc Đình sơn đã làm những giới?
Thang Phi Tiếu dò hỏi, hắn rất muốn biết nguyên nhân gì đã thúc đẩy vô số Linh Thú chạy ra khỏi Khúc Đình Sơn.
- không cẩn thận đốt cả một mảnh rừng rồi.
Đường Phong tùy tiện nói ra một câu.
Nếu sự thật cho bọn hắn biết, chính mình đả thương Khiếu Thiên Lang, còn đem nội đan trong thú mộ cướp sạch, đoán chừng bọn hắn cũng sẽ không tin tưởng. Tốt nhất là không nói!
- Làm sao bây giờ?
Tần tứ nương đứng một bên hỏi. Hàn Đông lạnh nhạt nói:
- Kẻ nào gây họa, kẻ đó đi thu thập!
- Ta đi cùng được, bất quá, ta đi rồi, ngươi nghĩ rằng mấy con Linh Thú kia sẽ buông tha cho ngươi sao.
- Ta không chạy được sao?
Hàn Đông cười nhạt.
Vài ánh mắt khinh thường lập tức xuất hiện trên người hắn, Hàn Đông cắm tức nói:
- Chuyện này cùng Bạch Đế thành có liên quan gì chứ? Các ngươi có thể đánh thắng được đàn Linh Thú này sao? Đánh không lại tự nhiên là phải chạy rồi.
những Lời Hàn Đông nói không phải là không đúng, mọi người đều biết, nhưng lại không dám nói ra.
Nếu Đường Phong nói ra những lời như thế hắn cũng không bị khinh bỉ như Hàn Đông.
Dương Xuân vung tay lên cắt đứt lời nói của Hàn Đông:
- Đừng cãi nhau nữa, bây giờ tốt nhất là nghĩ biện pháp giải quyết cái đại phiền toái này đi đã.
Tự nhiên bị cuốn vào vũng nước đục này, Dương Xuân cũng muốn thoát thân.
- Xú tiểu tử, chờ ta giải quyết xong chuyện này sẽ thu thập ngươi!
Hàn Đông tức giận nhìn Đường Phong một cái, phun ra mấy lời hăm dọa. Hết thảy tất cả đều do hắn mà ra, nếu không phải hắn, mình tự nhiên cũng sẽ không lưu lại ở Thiên Tú, tất nhiên là sẽ không phải gặp phiền phức gì rồi.
Đường Phong haha cười một tiếng:
- Ta sẽ chờ ngươi... Nếu ngươi còn sống!
Vô số Linh Thú náo loạn gây ra động tĩnh thật lớn, lúc này đã kinh động đến không ít đệ tử Thiên Tú, những nữ nhân này đều tụ tập một chỗ, trên mặt tất cả các nàng đều là thần sắc sợ hãi.
Chẳng những Thiên Tú bị kinh động, mà ngay cả người dân ở Tinh An Thành cũng kinh động, không ít người đã chạy tới Thiên Tú, đứng đằng xa xem náo nhiệt.

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status