Chương 661
Chiếc xe được gán cố định trên băng chuyền, phía trước là một chiếc máy tiêu hủy công suất lớn, bánh răng xoắn lại khớp với nhau trông giống như răng nanh của quỷ dữ.
Thư Trúc kinh hãi kêu lên: “Triệu Nam Thiên, chúng ta sẽ chết sao?”
“Không đâu.”
Triệu Nam Thiên cố gắng cử động tay chân, di chứng chóng mặt liên tục xảy ra làm tầm nhìn của anh tối sầm lại, hiển nhiên không thể thoát ra khỏi khó khăn trong thời gian ngắn nhất.
Thư Trúc cười khổ, người trong nhà máy đi vào phòng trống, còi báo động xa gần vang lên, nhìn những cỗ máy trước mặt, cô ta thấy nhìn như là tử thần cầm liềm.
Lần đầu tiên cô ta có cảm giác cận kề với cái chết nhưng thật lạ là nó không quá sợ hãi như cô ta đã nghĩ.
Không hiểu tại sao, cô ta lại đột nhiên hỏi một câu như thế này: “Triệu Nam Thiên, nếu như anh không quen biết không biết Tô Mục Tuyết, thì chúng ta có còn cơ hội quay lại không?”
Triệu Nam Thiên biểu lộ vẻ mặt phức tạp, cũng không muốn ngăn cản khát vọng sống sót của cô ta liền trả lời: “Cũng có thể.”
Ánh mắt Thư Trúc lấy lại sáng ngời: “Thật sao?”
Triệu Nam Thiên nói dối thực sự rất tệ, nếu không có Tô Mục Tuyết, thật sự có khả năng quay lại được không?
Trên đời này không có bán thuốc hối hận, và anh cũng không thích nghĩ về những điều không thể.
Hơn nữa, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù không có Tô Mục Tuyết, anh cũng sẽ không lựa chọn Thư Trúc một lần nữa.
Ngựa hay không quay đầu ăn lại cỏ, trên đời này cũng không ai là không thể tách rời ai.
Hốt hoảng quay đầu lại, dùng hết sức chửi bới: “Đồ chết tiệt, cô là đến đây để xem trò vui à?”
Giọng nói vừa phát ra, tiếng gầm của động cơ cũng đột ngột dừng lại.
Chiếc xe ô tô phế liệu dừng cách máy tiêu hủy nửa mét, lòng Thư Trúc lại chùng xuống, cả đời này đó là cái cảm giác mà khiến cô ta bật khóc vì sung sướng.
Vừa định mở miệng nói thì sau lưng vang lên một giọng nói khác: “Vội gì chứ, tôi không phải là đang muốn cho hai người cơ hội nói chuyện với nhau đây sao?”
Đường Bảo Khiết vác cây xà beng đang dùng để cạy cửa xe.
Đưa Thư Trúc ra ngoài trước.
Triệu Nam Thiên không cần sự trợ giúp của cô ta, đã tự mình nhảy xuống sau khi phục hồi lại sức.
Một cảnh sát viên nhanh chóng chạy đến, Thư Trúc ngay lập tức được đưa lên xe cấp cứu.
Trước khi lên xe cấp cứu, trong mắt cô ta như có ngàn lời muốn nói, nhưng khi trở về thực tại, cô ta đột ngột dừng lại.
Triệu Nam Thiên đã sắp có gia đình rồi, bây giờ cô ta có nói cái gì cũng đều là không thích hợp.
Hôm nay có thể anh liều mạng để tới đây đã khiến cô ta vô cùng kinh ngạc, về phần những chuyện khác, cô ta cũng không dám hy vọng nhiều.
Lần trước, Triệu Nam Thiên đã nói với cô ta rất rõ ràng rằng bây giờ bọn họ chính là bạn bè bình thường đây cũng là điểm mấu chốt giữa hai người bọn họ.
Một khi ai đó trong hai người vượt quá ranh giới này, ngay cả bạn bè cũng không thể làm được.
Đường Bảo Khiết đứng ở phía bên kia, đều là phụ nữ với nhau, ý tứ trong mắt Thư Trúc không thể che giấu được cô ta.
Chiếc xe được gán cố định trên băng chuyền, phía trước là một chiếc máy tiêu hủy công suất lớn, bánh răng xoắn lại khớp với nhau trông giống như răng nanh của quỷ dữ.
Thư Trúc kinh hãi kêu lên: “Triệu Nam Thiên, chúng ta sẽ chết sao?”
“Không đâu.”
Triệu Nam Thiên cố gắng cử động tay chân, di chứng chóng mặt liên tục xảy ra làm tầm nhìn của anh tối sầm lại, hiển nhiên không thể thoát ra khỏi khó khăn trong thời gian ngắn nhất.
Thư Trúc cười khổ, người trong nhà máy đi vào phòng trống, còi báo động xa gần vang lên, nhìn những cỗ máy trước mặt, cô ta thấy nhìn như là tử thần cầm liềm.
Lần đầu tiên cô ta có cảm giác cận kề với cái chết nhưng thật lạ là nó không quá sợ hãi như cô ta đã nghĩ.
Không hiểu tại sao, cô ta lại đột nhiên hỏi một câu như thế này: “Triệu Nam Thiên, nếu như anh không quen biết không biết Tô Mục Tuyết, thì chúng ta có còn cơ hội quay lại không?”
Triệu Nam Thiên biểu lộ vẻ mặt phức tạp, cũng không muốn ngăn cản khát vọng sống sót của cô ta liền trả lời: “Cũng có thể.”
Ánh mắt Thư Trúc lấy lại sáng ngời: “Thật sao?”
Triệu Nam Thiên nói dối thực sự rất tệ, nếu không có Tô Mục Tuyết, thật sự có khả năng quay lại được không?
Trên đời này không có bán thuốc hối hận, và anh cũng không thích nghĩ về những điều không thể.
Hơn nữa, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù không có Tô Mục Tuyết, anh cũng sẽ không lựa chọn Thư Trúc một lần nữa.
Ngựa hay không quay đầu ăn lại cỏ, trên đời này cũng không ai là không thể tách rời ai.
Hốt hoảng quay đầu lại, dùng hết sức chửi bới: “Đồ chết tiệt, cô là đến đây để xem trò vui à?”
Giọng nói vừa phát ra, tiếng gầm của động cơ cũng đột ngột dừng lại.
Chiếc xe ô tô phế liệu dừng cách máy tiêu hủy nửa mét, lòng Thư Trúc lại chùng xuống, cả đời này đó là cái cảm giác mà khiến cô ta bật khóc vì sung sướng.
Vừa định mở miệng nói thì sau lưng vang lên một giọng nói khác: “Vội gì chứ, tôi không phải là đang muốn cho hai người cơ hội nói chuyện với nhau đây sao?”
Đường Bảo Khiết vác cây xà beng đang dùng để cạy cửa xe.
Đưa Thư Trúc ra ngoài trước.
Triệu Nam Thiên không cần sự trợ giúp của cô ta, đã tự mình nhảy xuống sau khi phục hồi lại sức.
Một cảnh sát viên nhanh chóng chạy đến, Thư Trúc ngay lập tức được đưa lên xe cấp cứu.
Trước khi lên xe cấp cứu, trong mắt cô ta như có ngàn lời muốn nói, nhưng khi trở về thực tại, cô ta đột ngột dừng lại.
Triệu Nam Thiên đã sắp có gia đình rồi, bây giờ cô ta có nói cái gì cũng đều là không thích hợp.
Hôm nay có thể anh liều mạng để tới đây đã khiến cô ta vô cùng kinh ngạc, về phần những chuyện khác, cô ta cũng không dám hy vọng nhiều.
Lần trước, Triệu Nam Thiên đã nói với cô ta rất rõ ràng rằng bây giờ bọn họ chính là bạn bè bình thường đây cũng là điểm mấu chốt giữa hai người bọn họ.
Một khi ai đó trong hai người vượt quá ranh giới này, ngay cả bạn bè cũng không thể làm được.
Đường Bảo Khiết đứng ở phía bên kia, đều là phụ nữ với nhau, ý tứ trong mắt Thư Trúc không thể che giấu được cô ta.
/800
|