Hạ Tuyết ngổn ngang trong lòng giơ tấm thiệp mời thấy bên trong là chú rể và cô dâu mặc áo cưới, quả nhiên là Cẩn Nhu...
Cái gáy của cô phịch một tiếng rung động, kêu to lên một tiếng: “Thật là ngươi sao? Vì cái gì muốn kết hôn? Ngươi vì cái gì muốn kết hôn?”
Ánh mắt Hàn Văn Hạo không thoải mái nhíu lại...
Tả An Na vốn là nhìn Hạ Tuyết liếc mắt một cái, lại yên lặng lui ra ngoài.
Hạ Tuyết cầm tấm thiệp mời, thật sâu dừng ở Cẩn Nhu giữa tấm thiệp mời, mặc áo cưới màu tráng, mang theo đồ trang sức kim cương, một đầu tóc quăn, búi tóc cắm lông chim trắng, vẻ mặt cười nhạt tựa vào bên cạnh người đàn ông 60 tuổi, lại có vẻ nhỏ yếu cùng không hài hòa...
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên...
Hàn Văn Hạo nghiêm mặt lạnh, nắm qua thiệp mời... Hạ Tuyết tức giận, cũng nắm chặt thiệp mời kia, một lần nữa nhìn xa xôi...
Hàn Văn Hạo nhướng mày, một lần nữa lấy lại thiệp mời...
“Anh làm gì, tôi muốn nhìn cô ấy thật tốt...” Hạ Tuyết vừa nói xong, tức giận cầm lại thiệp mời, đau lòng nhớ tới lúc hai người mười tám tuổi làm lễ trưởng thành, tay cầm tay ngoắc ngoắc, ưng thuận hứa hẹn, tương lai cùng mặc áo cưới, cùng bước lên thảm đỏ bước vào giáo đường, cùng tuyên đọc lời thề, cùng kết hôn... Cô nhẹ nhàng mà vươn tay, quét ngang Cẩn Nhu kia nhàn nhạt tươi cười, còn có cặp mắt kia, luôn luôn lộ ra rất nhiều nhẫn nại cùng không cam lòng...
Cô khẽ thở dài...
“Cô còn nói không biết lão tổng Tam Á? Cô nhìn bộ dạng của cô này, giống một oán phụ.” Hàn Văn Hạo căm giận trực tiếp nói.
Hạ Tuyết đột nhên lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn hắn, ném thiệp mời lên mặt bàn trước mặt hắn, mới nói: “Không cảm thấy người phụ nữ này quen mặt sao?”
Hàn Văn Hạo liếc mắt, cầm thiệp mời mới thấy, quả nhiên có vài phần quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ đã gặp ở đâu...
“Cô ấy là người đưa tôi vào phòng của anh... Là bạn tốt của tôi...” Hạ Tuyết sâu xa nói.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lập tức ngừng ở trên người cô dâu, rốt cục ánh mắt sáng nên nói: “Chnhs là cô ta gây họa? Để cho chúng ta phát sinh quan hệ? Cư nhiên là phu nhân tổng giám đốc Tam Á...” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, toàn bộ đều đã minh bạch, nhìn Hạ Tuyết nói: “Nói cách khác, đêm đó, cô ta muốn đem cô cho tổng giám đốc Tam Á... tìm người chết thay... không nghĩ tới lại âm kém dương sai, phát sinh chuyện như vậy.”
Hạ Tuyết trầm mặc không lên tiếng...
Hàn Văn Hạo lại cười lạnh, đem thiệp mời đặt lại ở trên bàn, nhìn Hạ Tuyết, không khách khí nói: “Xem ra thực không khéo... Đây là may mắn hay là bất hạnh của cô?”
Hạ Tuyết quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo, hằn học nheo mắt lại nói: “Anh có ý tứ gì?”
Hàn Văn Hạo nói thẳng: “Nếu tối hôm đó, đi vào đích thị là tổng giám đốc tam Á, cô rất có khả năng trong một đêm, liền trở thành phu nhân tổng giám đốc Tam Á... Đây không phải là kết quả mà người ta cực kỳ chờ mong sao? Đúng là đến sau cùng, cô lại vào sai phòng, cô hai bàn tay trắng... Trong lòng khó tráng khỏi có tiếc nuối đi?”
Hạ Tuyết nhất thời tức giận trong lòng mình bùng lên toán loạn, thật muốn lấy kim tới khâu miệng người này lại: “Anh có phải trước đây ở trong nhà không có người nuôi lớn lên? Cho nên đó là lý do có một đống răng nanh quá dài?”
Hàn Văn Hạo sắc mặt vừa thu lại, nhìn chòng chọc cô.
/630
|