Hạ Tuyết vừa nghe lời này, ánh mắt vẩn đục, sợ tới mức tim gan run sợ, không dám cả thở mạnh.
“Nói chuyện đi? vừa rồi nhiệt huyết như vậy, báo cảnh sát bắt tôi... Hiện tại sao lại không nên tiếng rồi hả?” Hàn Văn Vũ sắc mặt vừa thu lại, lạnh lùng đi tới trước mặt Hạ Tuyết, vừa dừng lại, bóng dáng như núi lớn, áp tới đây...
não Hạ Tuyết lại một hồi xông máu...
“Văn Vũ.” Lynda nhẹ nhàng bâng quơ cười nói: “Đứa nhỏ này lúc đó chẳng phải một mảnh hảo tâm sao. Cô bé chỉ là hiểu lầm...”
“Cô ta hiểu lầm tôi muốn cưỡng bức Tô Diệu Diệu. Tôi biết. Đúng là cô ta không biết, lần này phải quay mười hai lần, là bởi vì tôi thực sự không muốn hôn cô ta nên mới phải quay lại nhiều như vậy... Rất không dễ dàng sau một lần, tôi nhập vai, khi đó cưỡng đoạt nụ hôn đáng chết của Tô Diệu Diệu, tôi lại bị....” Hàn Văn Vũ áp chế lửa giận trên người, vươn ra ngón trỏ, khom xuống nhẹ nhàng mà điểm điểm đỉnh đầu Hạ Tuyết ... Sắc mặt có phần vặn vẹo tiếp tục nhìn chằm chằm cô, phẫn nộ nói: “Đã bị Ultraman này... chính nghĩa sĩ này phá cho rối rồi...”
Phốc______ mọi người trong phòng vừa nghe lời này, tất cả đều không nhịn được cười rộ lên...
“Ôi!” Lynda cười rộ lên nói: “Không phải người nào đó suốt ngày kêu ca cuộc sống ngột ngạt cực kỳ sao? Thêm một bé gái thế này cho cuộc sống của ngài thêm thú vị thôi.”
Hàn Văn Vũ quay đầu, nhìn sắc mặt Lynda, vẻ mặt lại kiêu căng hung hãn nói: “Là tôi muốn cuộc sống gia tăng thú vị, cũng không tìm đến một Ultraman tới giải buồn đi?”
Hạ Tuyết mặt lại đỏ lên, cô thật sự là không còn mặt mũi nào tự nhiên, đành phải siết chặt các ngón tay, động cũng không dám động.
“Ôi, mọi việc đều đã qua. Tha thứ cho cô ấy đi. Cô ấy về sau làm công việc trợ lý cho anh. Cô bé kia theo ý tôi rất có thể làm, trước kia một ngày làm năm công việc, buổi tối lại tự học đại học, lại nhu thuận lại cơ trí... Tôi xem rất tốt.” lynda lại vội vàng cười nói.
Hàn Văn Vũ xem xét Hạ Tuyết , hơi chút thở dốc một hơi, mới vươn ra ngón tay thon dài, bóp nghiến cằm Hạ Tuyết , buộc cô ngẩng đầu lên, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, quen thuộc có phần nhìn quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra...
Hạ Tuyết sợ tới mức thất sắc ngẩng đầu, vừa tiếp súc với cặp mắt mê người của Hàn Văn Vũ, cô sợ tới mức trái tim nhảy dựng, vội vàng nói: “Thực xin lỗi, Hàn tiên sinh, vừa rồi thật sự xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý, tôi lúc ấy sốt ruột muốn cứu người... Cho nên mới... Không cẩn thận đánh.... đánh anh một cái....”
Hàn Văn Vũ tức giận trừng mắt cô, sau đó ngồi ở trên sofa, một tay tiếp nhận trợ lý tiểu Thanh đưa qua ly rượu đỏ, một hơi uống cạn, mới trầm mặc nhìn cô, giống như đang suy nghĩ...
Hạ Tuyết vừa nhìn thấy Hàn Văn Vũ đem ly rượu kia uống xong, ánh mắt cô sáng lên, lập tức như một trận gió bổ nhào vào trước mặt Hàn Văn Vũ, đoạt ly rượu đỏ trong tay hắn...
Hàn Văn Vũ sửng sốt... Tay trống trơn nhìn Hạ Tuyết ...
Mọi người cũng sửng sốt nhìn Hạ Tuyết ...
Hạ Tuyết như đang còn trong mộng vậy, nhiệt tình chạy đến giá để rượu, nhìn chái rượu đỏ ở trên, lấy xuống, đổ tràn đầy một ly rượu đỏ, đi tới trước mặt Hàn Văn Vũ, vẻ mặt sôi nổi nói: “Rót rượu đến cho anh đây!”
Hàn Văn Vũ vốn đang chấn kinh nhìn Ultraman này, lại cúi đầu nhìn ly rượu đỏ tràn đầy trong tay cô, hắn vốn là thất thần nở ra một nụ cười, sau đó sắc mặt liền thu lại, không thể nhịn được nữa đứng dậy, đi nhanh ra ngoài... “Sau này đừng để tôi gặp lại người phụ nữ này nữa.”
/630
|