Hàn Văn Kiệt quả nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Tuyết một cái...
Hạ Tuyết mặt đoe lên, vội vàng cúi đầu...
Hắn tiếp tục chuyên chú nghe nhịp đập, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Hạ Tuyết cúi đầu, chuẩn bị nâng chén trà lên uống...
“Hỏi cô đó...” Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt hỏi, hỏi xong, ngón tay lại đặt nhẹ lên mạch môn Hạ Tuyết ...
“Cái gì?” Hạ Tuyết giống như ở trong mộng nhìn Hàn Văn Kiệt... “Gì?”
“Nhìn không ra tôi có bạn gái?” Hàn Văn Kiệt sau khi nói dứt lời, liền ngẩng đầu nhìn cô một cái, mới lại chậm rãi nói: “Đem cánh tay kia vươn ra...”
Hạ Tuyết vội vàng vươn ra cánh tay kia, mới có điểm xấu hổ, cười nói: “Bởi vì... cá tính của anh có thể xem ra thân thiết, nhưng nội tâm lại rất lạnh... Anh sẽ cùng với người khác tâm sự chuyện đàn ông sao? Lại có thể, lúc bạn gái bắt cá hai tay, gào thét hô to... Lại có lẽ... Cái kia... Ngẫu nhiên đùa giỡn dí dỏm ngầm, làm bạn gái cười?”
Hàn Văn Kiệt vừa chuyên chú xem mạch, vừa nhịn không được trầm mặc cười rộ lên...
Hạ Tuyết ngây ngốc trừng mắt hắn...
“Nếu cô bắt cá hai tay, cô hi vọng tôi gào thét hô to sao?” Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt hỏi.
Hạ Tuyết lập tức lắc đầu.
Nếu cô yêu người khác, tôi lặng lẽ tránh ra, không được sao? Vì cái gì muốn tôi mạnh hơn cầu?” Hắn chậm dĩa hỏi.
“Cô cảm thấy tôi không tâm sự được cùng ai?” Hàn Văn Kiệt lại cúi đầu cẩn thận nghe mạch.
“Ách...” Hạ Tuyết không biết nói như thế nào.
“Đó là bởi vì tôi cùng với cô không quen thuộc...” Hàn Văn Kiệt lại nhàn nhạt nói.
Hạ Tuyết cắn môi dưới, có phần đỏ mặt cúi đầu.
“Cô cảm thấy tôi rất lạnh nhạt?” Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt cười sau hết, lại nhẹ nắm ngón tay Hạ Tuyết, nhìn kĩ các ngón tay cùng màu sắc móng tay ...
Hạ Tuyết lại ngu ngốc một dạng ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Văn Kiệt xem xong các vị trí trăng khuyết trên ngón tay Hạ Tuyết, sau đó lại hơi chút kéo qua tay của cô, nhẹ nhàng mà đè xuống phương dương trì xue (một huyệt trên cổ tay) trên cổ tay cô, vừa ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết , mỉm cười nói: “Bản thân cô là một người dí dỏm ngầm... Tôi nói không đúng sao? Thường xuyên làm cho người ta bật cười rồi...”
Hạ Tuyết trừng mắt, thật hít một ngụm lãnh khí, khó tin nhìn Hàn Văn Kiệt đã cúi đầu mỉm cười, cô cũng không làm sao cười rộ lên nói: “Ai. Anh nói chuyện thật không khách khí.”
Hàn Văn Kiệt tiếp tục mỉm cười vì cô kìm dương trì xue...
“Anh... Anh... Anh đang làm cái gì?” Hạ Tuyết kỳ quái nhìn hắn nắm ngón tay dài đẹp, tai trên cổ tay của mình nhẹ nhàng mà kìm, thật thoải mái, thậm trí dần dần bởi vì hắn kìm, cánh ta dần dần thả ra một chút tình cảm ấm áp...
“Đây là dương trì xue... người thể hàn, hơn phân nửa lấy châm cứu kích thích xue vị, hiệu quả thân thể nhanh chóng ấm áp... Tôi biết cô sợ châm kim, lại vì cô kìm, thủ pháp của tôi còn có thể, thân thể của cô ấm áp không?” Hắn ôn nhu hỏi.
Tâm tư Hạ Tuyết mạc danh ấm áp, hốc mắt lập tức đỏ bừng, nghẹn ngào mỉm cười gật đầu nói: “Uh`m... ấm áp rồi...”
Hàn Văn Kiệt vừa giúp Hạ Tuyết kìm, vừa giống như không lưu tâm nói: “Như vậy bạn trai không tốt sao?”
“Tốt. Tôi rất thích...” Hạ Tuyết cúi đầu bên kia bàn cơm, không mặt mũi lại ngẩng đầu rồi.
Hàn Văn Kiệt đột nhiên thả lỏng, khoái trá cười.
/630
|