Vô Ý Vi Chi

Chương 99

/100


10 rưỡi tối, sân bay quốc tế Hongkong, một chiếc máy bay tư nhân bay từ Đức vững vàng đáp xuống đất. Lâm Vu Chi đang ở trên máy bay nhắm mắt nghỉ ngơi, sau khi máy bay hạ cánh liền mở mắt, trên khuôn mặt trầm ổn là nỗi kích động sắp được gặp người nào đó. Mười sáu ngày không được thấy người kia, mỗi một tế bào trên thân thể đều khát vọng hương vị của người nọ. Đây, chính là cái gọi là tình yêu cuồng nhiệt sao? Anh vốn cho rằng vĩnh viễn mình cũng sẽ không có tình cảm như vậy. Hóa ra, chỉ là tình yêu cuồng nhiệt của anh còn chưa xuất hiện thôi.

Bất kể là ở thời đại nào, tình cảm như vậy đều không được thế tục chấp nhận. Nhưng anh tin tưởng, ở một nơi mà sử sách không ghi lại, nhất định sẽ có người giống anh, giống bọn họ cùng yêu một người như vậy, yêu người chí thân của mình. Anh cũng tin, nhất định cũng có giống họ, lựa chọn buông tha cho thế tục, nhìn thẳng vào tình cảm của mình.

Anh hưởng thụ những lúc mỏi mệt có người nhu ấn trán cho anh, giúp anh thả lỏng; hưởng thụ sau khi say rượu có một bát cháo thanh đạm để ăn; hưởng thụ một người rúc trong ngực anh nói những tâm sự của mình; hưởng thụ tất cả những gì người kia mang đến cho anh. Hóa ra, tình yêu là điều tuyệt vời không thể tả như thế, khó trách người nọ luôn nói tình yêu là loại tình cảm đẹp nhất trên thế gian. Hiện tại, anh đã cảm nhận được.

Xuống máy bay, trực tiếp lên xe đến lối đi VIP, Lâm Vu Chi nhanh chóng bước đi, bốn trợ lý đi theo anh cũng đi sát đằng sau. Đột nhiên, ông chủ phía trước “dừng ngay lập tức”, bốn trợ lý suýt thì đâm sầm vào.

Lâm Vu Chi kinh ngạc nhìn người đằng trước, người nọ cười tít mắt vẫy tay với anh: “Vu Chi, hoan nghênh trở về ~”

Lâm Vu Chi nắm chặt tay thành nắm đấm, bước đến gần người đang chạy về phía anh, sau đó mở rộng hai tay ôm lấy đối phương: “Sao không nói cho tôi biết cậu sẽ ra đón?”

“Cho cậu kinh hỉ mà. Có cho được không?”

“Có.”

Đằng sau có trợ lý, cách đó không xa cũng có nhân viên làm việc ở sân bay, Lâm Vu Chi nhẫn nại dục vọng muốn hôn người nào đó, buông đối phương ra. Một người đi tới, thản nhiên nói: “Đi thôi.” Là Lâm Vu Hồng đưa Lâm Vô Ý ra sân bay đón Lâm Vu Chi.

Dường như biết rõ sự nhẫn nại của Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng tự mình lái xe đưa Lâm Vô Ý ra sân bay. Để trợ lý ngồi xe của công ty trở về, Lâm Vu Chi vừa lên xe đã nắm chặt tay Lâm Vô Ý. Lâm Vu Hồng nhìn Lâm Vu Chi từ gương chiếu hậu một cái, nhắc nhở: “Cẩn thận đám săn ảnh!”

Lâm Vu Chi cởi hai nút áo sơ mi trên cùng, há miệng thở dốc, anh không nhịn được, dục vọng rục rịch. Đến khi Lâm Vu Hồng lái xe ra đường lớn, Lâm Vu Chi mới kéo mạnh Lâm Vô Ý vào lòng, ôm chặt lấy, hôn vào khóe miệng cậu. Lâm Vô Ý không giãy dụa, nhắm hờ mắt mặc cho Lâm Vu Chi hôn cậu. Nghĩ đến chuyện cho Vu Chi một kinh hỉ khác, cậu há miệng cười trộm.

In một dấu hôn thật sâu lên xương quai xanh của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi khó khăn buông Lâm Vô Ý ra, cầm tay Lâm Vô Ý. Lúc này Lâm Vu Hồng lên tiếng: “Cuối tuần Vô Ý muốn cùng Như Vi và Vu Huệ tham gia “Vũ hội của Sasa phu nhân”, em, Vu Chu và Tiếu Vi đều đi.”

Lâm Vu Chi nghe xong liền nhíu mi lại, Lâm Vô Ý vươn tay xoa nhẹ, cười nói: “Tôi muốn làm hộ hoa sứ giả cho Như Vi và Vu Huệ, Ethan cũng đi.”

Nhìn ra không thể ngăn cản được, Lâm Vu Chi: “Tin tức truyền ra ngoài chưa?”

“Là hôm nay vừa quyết định.” Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện ra ánh sáng lạnh. “Em cũng không định để lộ ra trước.”

Lâm Vu Chi gật đầu. Anh càng muốn giấu người này ở nhà hơn, nhưng lý trí nhắc nhở anh Lâm Vô Ý là người, không phải sủng vật. Lâm Vô Ý lại xoa xoa cho mi tâm của Lâm Vu Chi giãn ra, thở dài: “Tôi chỉ muốn khiêu vũ mấy điệu nhảy cùng Như Vi và Vu Huệ, đừng lo lắng, đừng lo lắng.”

Lâm Vu Chi nâng tay Lâm Vô Ý lên, hôn lên mu bàn tay một cái, nghiêm túc nói ra những lời khiến người khác đỏ mặt: “Tôi không thích quá nhiều người nhìn thấy cậu, càng không thích có người theo đuổi cậu. Nếu không phải mấy người Oliver đã buông tay với tình cảm dành cho cậu, tôi không thể cho cậu và họ gặp mặt một lần nào nữa.”

Khóe miệng Lâm Vô Ý không nhịn được mà cong lên.

“Giống như cậu nói, cậu là người gặp người thích, nhưng tôi không vui khi thấy vậy.”

Người lái xe cũng đuổi kịp: “Tôi cũng không vui khi thấy vậy.”

Lâm Vô Ý giơ một tay che mặt: “Ôi, tôi đây có mị lực đến thế, phải làm sao đây.”

“Chỉ một lần này, sau này không được cùng Như Vi và Vu Huệ tham gia vũ hội nào nữa.” Lâm Vu Chi nói ra tiếng lòng của cả ba người đàn ông khác. Hai mắt Lâm Vô Ý cong tít lên, da mặt dày hỏi: “Vu Chi, Vu Hồng, các cậu ghen à?”

“Phải, chúng tôi ghen.”

Làm sao đây, cậu rất thích nhìn mấy người họ ghen vì cậu.

Trở lại nhà cũ, Lâm Vu Chi đưa Lâm Vô Ý vào phòng của mình luôn. Con trai đang ngủ trên giường lớn, Lâm Vu Chi áp Lâm Vô Ý vào cửa cúi đầu hôn. Lâm Vô Ý cắn môi, sợ đánh thức Ethan. Áo bị cởi, quần bị cởi, hai tay Lâm Vô Ý ôm mặt Lâm Vu Chi, hơi chu miệng nói: “Vu Chi, hôn chỗ này.”

Ánh mắt Lâm Vu Chi nháy mắt trầm xuống. Hai tay thay đổi mà vòng quanh ôm cổ Lâm Vu Chi, Lâm Vô Ý đến gần sát: “Vu Hồng và Vu Chu, đều hôn rồi. Bất quá tôi chỉ cho hai cậu ấy hôn một lần, vì cậu và Tiếu Vi vẫn chưa hôn mà.”

Hơi thở từ Lâm Vu Chi nặng nề, ngón tay xoa môi Lâm Vô Ý, anh khàn giọng hỏi: “Tại sao, nguyện ý?”

Lâm Vô Ý nhìn vào mắt Lâm Vu Chi, đôi mắt đó luôn thâm trầm như vậy, trước kia luôn làm cậu không thể nhìn ra tâm tư anh. Nhưng giờ phút này, cậu thấy được từ trong ánh mắt này tình cảm của Vu Chi đối với cậu, thâm trầm như vậy, khiến tim cậu đập nhanh, như vậy.

Chạm môi mình vào môi đối phương, Lâm Vô Ý nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi yêu các cậu mà. Vu Chi… Tôi yêu ưm…”

Môi bị bắt lấy không hề báo trước, thân thể Lâm Vô Ý sau khi căng cứng nhanh chóng thả lỏng ra. Vu Chi, Vu Chi… Ưm, đau quá, nơi đó đau quá. Không phải đau đớn sau khi giải phẫu, ngược lại càng giống như khó chịu vì nỗi khát vọng quá mức nào đó. Lâm Vô Ý đưa tay Lâm Vu Chi sờ vào nơi nhỏ xinh của mình, rên rỉ: “Sờ… Vu Chi… Đau… Sờ tôi…”

Chỗ tốt của việc có con trai chính là có thể độc chiếm người nào đó, mà chỗ hỏng lại chính là không thể ôn tồn đến khi tận hứng. Kéo quần lót của Lâm Vô Ý xuống, Lâm Vu Chi quỳ gối trên thảm, dùng môi lưỡi của mình để an ủi cái đau đớn của đối phương. Bộ vị nào đó của anh cũng quá đau vì khát vọng cực độ.

“Tôi bế Ethan đi.”

Hôn lên chỗ mềm mại của Lâm Vô Ý một cái, Lâm Vu Chi đi đến bên giường, bế con trai đang ngủ sang phòng bên cạnh. Lâm Vô Ý thở hổn hển liên tục, sau khi Lâm Vu Chi rời đi, cậu chủ động trèo lên giường.

Ôn tồn sau ly biệt lâu ngày vô cùng nóng bỏng. Nhất là khi có thể hôn môi Lâm Vô Ý, miệng Lâm Vu Chi gần như dính chặt vào miệng Lâm Vô Ý, hấp thụ hết những ngọt lành trong miệng đối phương. Từ khi nhận ra mình có thể đã yêu Lâm Vô Ý, đến lúc quấn quýt cùng thân thể đối phương, Lâm Vu Chi không có nhiều rối rắm và mâu thuẫn, dường như người này từ nhỏ đã thuộc về anh; từ nhỏ, chính là một nửa khác trong sinh mệnh của anh.

Đây là… Hương vị, của Vu Chi… Lâm Vô Ý quay cái đầu đang váng vất đi, tránh nụ hôn của Lâm Vu Chi, thở hổn hển nói: “Tiếu Vi… vẫn chưa hôn, không được, hôn nữa…”

Lâm Vu Chi cười, hôn mút từ cằm Lâm Vô Ý trở xuống. Không sao cả, anh có thể tạm thời không hôn miệng. Vô Ý, đêm nay, tôi sẽ không để cậu ngủ.

“Vu Chi… Á uhm…”

Ngửa đầu, tách hai chân ra, để Vu Chi liếm cậu càng sâu hơn, Lâm Vô Ý chỉ cảm thấy thật hạnh phúc thật hạnh phúc. Cậu đã không còn tự ti, bởi vì Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi đều đặc biệt thích liếm chỗ này của cậu, sau mỗi lần như thế, cậu cảm thấy mình rất bình thường, là người bình thường có thể có được tình yêu.

“Vu Chi… Tôi muốn cậu…”

Tôi cũng muốn cậu. Nâng thẳng người dậy, để Lâm Vô Ý vuốt ve thứ trung tâm đang cực nóng của anh, Lâm Vu Chi mở miệng, giống như hứa hẹn: “Tôi không hề chạm vào Bội Bội, một lần cũng không.”

Lâm Vô Ý sửng sốt, không hề chạm vào Bội Bội?

“Ethan là do lợi dụng cách nhân tạo để Bội Bội mang thai. Tôi sẽ chạm vào tình nhân tôi bao dưỡng, nhưng sẽ không chạm vào loại phụ nữ ích kỷ đó.” Cúi người, hôn vành tai Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi trầm giọng: “Từ khi tôi biết mình yêu cậu, tôi không hề chạm vào bất kỳ một ai ngoài cậu. Vô Ý, tôi muốn lời hứa từ cậu. Chỉ có tôi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi, không có người thứ năm.”

Hơi thở của Lâm Vô Ý bất ổn, ôm chặt người bên trên, cậu gật đầu thật mạnh: “Không đâu, không có đâu. Vu Chi, tôi muốn cậu, tôi muốn cậu…”

Kế đó, không còn đối thoại, có chăng chính là những âu yếm ôm hôn tình nồng mật ý. Lâm Vu Chi tăng thêm ấn ký của mình lên thân thể có lưu giữ những dấu hôn của “người khác”. Những ấn ký đó có thể thấy rõ mồn một trên thân thể trắng nõn của Lâm Vô Ý, nghĩ đến người được ông nội bảo vệ cẩn thận dưới cánh chim hiện giờ đã lây nhiễm hơi thở của mình, Lâm Vu Chi liền kiêu ngạo không thôi.

Hơn bốn giờ sáng, lúc này Lâm Vu Chi mới vọt nhanh vào nhà tắm, còn Lâm Vô Ý đã ngủ như chết trên giường. Bế Ethan về, Lâm Vu Chi ôm người yêu và con trai mình, rất nhanh cũng ngủ mất.

Hôm sau Ethan thức dậy cũng không biết tối qua bé bị daddy bế đi, nhìn thấy daddy và ông chú nhỏ ngủ rất say, Ethan tự xuống giường ra ngoài tìm bảo mẫu. Lâm Vu Hồng đã dậy thấy Ethan xuống lầu một mình, ánh mắt lóe ra. Anh phải thương lượng với Vu Chi một chút, mỗi người thay phiên nhau một đêm đúng là có hơi chậm.



Bực bội ném văn kiện xuống bàn, vẻ mặt Redmond u ám. Một tuần đã trôi qua, thấy sắp đến cuối tuần, Lâm Vô Ý vẫn không xuất hiện. Hắn tưởng Lâm Vu Hồng chỉ ngẫu nhiên đi đón thằng bé kia một lần, nào biết đúng là Lâm Vu Hồng chỉ đón một lần thật, nhưng sau đó người đón lại đổi thành Lâm Vu Chi. Chẳng lẽ Lâm Vu Chi không đi làm sao? Hay bọn họ đã phát hiện chuyện hắn cho người theo dõi ở nhà trẻ? Ánh mắt Redmond âm u, sự tình lần này vượt quá tầm kiểm soát của hắn, hắn đã không còn kiên nhẫn được.

“Tiên sinh, đêm mai là vũ hội của Sasa phu nhân, ngài muốn tham dự không? Bọn họ lại gọi điện tới hỏi.”

Redmond híp mắt: “Anh đi tra xem người của Lâm gia có tham dự không.”

“Vâng.”

Chỉ chốc lát sau, trợ lý của Redmond quay lại trả lời: “Tiên sinh, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đều tham dự. Lâm Vu Chi và Thẩm Tiếu Vi cũng dự định đi cùng em gái.”

“Lâm Vu Huệ… Thẩm Như Vi…” Đàn ông của Lâm gia khó đối phó, không biết con gái của Lâm gia cũng có khó đối phó như thế không. Redmond lên tiếng: “Nói cho họ biết, tôi sẽ tham dự.”

“Vâng.”

Sau khi trợ lý rời đi, Redmond gọi điện thoại cho một người.

“Lâm Vu Chi sẽ xuất hiện trong buổi vũ hội của Sasa phu nhân vào chủ nhật này, đó cũng là một cơ hội của cô. Tôi nghĩ Quách gia sẽ không thể không lấy được thiệp mời.”

“Bất quá cô không được để người khác biết cô quen tôi, Lâm Vu Chi không phải thằng ngốc.”

“Muốn làm sao thì làm, cô có thể suy nghĩ từ bây giờ.”

Cúp điện thoại, Redmond cong khóe môi, phóng viên của Hongkong tuyệt đối sẽ cảm thấy hứng thú đối với chuyện bát quái như thế.

Gần đây Lâm Vô Ý không có thời gian đi đón cháu trai nhỏ. Cũng không biết có phải bốn người đã thương lượng tốt với nhau không nữa. Sau khi Thẩm Tiếu Vi cũng nhận được “nụ hôn đầu tiên” của cậu, mỗi đêm không phải Tiếu Vi và Vu Chu ngủ cùng cậu, thì cũng là Vu Hồng và Vu Chi ngủ cùng cậu. Kết quả chính là cậu phải hái nấm, không ngừng không ngừng hái, mệt đến nỗi cậu không thể dậy nổi. Cũng may cháu trai nhỏ cũng không bởi vậy mà trách cậu, ngược lại còn đau lòng vì ông chú nhỏ mệt như thế.

Công ty “Diều” đã chính thức tung ra tin tức nhận được kịch bản của Cerf-volant, hơn nữa cũng đang tuyển chọn diễn viên thích hợp cho bộ phim. Bộ phim điện ảnh này là bộ phim mà Lâm Vô Ý coi trọng nhất, bản thân cậu cũng tận dung hết khả năng để tìm đạo diễn và diễn viên thích hợp. Cậu đưa cho Lâm Vu Chu một đoạn lời thoại, không có bối cảnh, đó chỉ là một đoạn lời thoại còn chưa kín một trang giấy. Cậu để Lâm Vu Chu công bố đoạn lời thoại này ra ngoài, đạo diễn cũng được, diễn viên cũng thế, phải căn cứ theo đoạn lời thoại này, dựa theo cách hiểu của mình để tự quay một đoạn phim ngắn, cuối cùng sẽ do “Cerf-volant” chọn lựa.

Lâm Vô Ý muốn thông qua bộ phim này để tưởng niệm về ba, cho nên cậu yêu cầu diễn viên và đạo diễn đều là người Hongkong, hơn nữa còn phải là người lớn lên ở Hongkong. Tin tức vừa được công ty “Diều” công bố xong, lập tức tạo nên con sóng lớn cho giới giải trí Hongkong. Sau khi công bố tin tức này hai mươi mấy giờ, giá cổ phiếu của công ty “Diều” tăng lên vùn vụt, điện thoại của bộ phận tuyên truyền trong công ty sắp nổ tung, trang web cũng rơi vào tình trạng nghẽn tắc vì quá nhiều người vào xem, cứ như vậy nhân viên của công ty không thể không tăng ca vào cuối tuần.

Đứng trước cửa thư phòng của ba, trên mặt Lâm Vô Ý không còn nụ cười ôn nhu nữa mà là nỗi tưởng niệm nồng đậm. Ở hai bên cậu, phía sau, bốn người đều đặt tay lên vai cậu, tiếp thêm dũng khí cho cậu.

Tay đặt trên tay nắm cửa rất lâu, Lâm Vô Ý hít sâu mấy hơi, cổ tay dùng sức. Cửa, mở. Tay Lâm Vô Ý không nhịn được mà run rẩy, tiếp đó là toàn bộ thân thể.

“Vô Ý, để hôm khác xem đi.” Lâm Vu Hồng giữ tay Lâm Vô Ý lại, đóng cửa.

Ba, đang ở trong, hình như cậu, sắp thấy ba rồi. Lâm Vô Ý nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng, lại mở ra.

“Tôi không sao đâu.”

Lại dùng sức một lần nữa, cửa mở, trước khi dũng khí biến mất, Lâm Vô Ý đẩy cửa phòng ra. Cái bàn, giá sách, sofa quen thuộc đó… Khi tất cả tất cả mọi thứ xuất hiện trong mắt, Lâm Vô Ý đau lòng đến nỗi không thở được.

Đỡ lấy Lâm Vô Ý suýt ngã xuống, Lâm Vu Chi cũng đau theo, nói: “Vô Ý, trở về đi, cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt.”

Lắc đầu, Lâm Vô Ý cắn răng bước thêm từng bước suy yếu. Dường như cậu thấy được ba đang ngồi ở ghế cười với cậu; lại cũng như thấy được ba ngồi ở sofa vừa tức vừa bất đắc dĩ mà giáo huấn cậu.

“Ba…”

Cúi đầu gọi một tiếng, Lâm Vô Ý chỉ cảm thấy mình đang quay về quá khứ, quay về buổi tối cậu rời Hongkong. Từ sau ngày đó, cậu không còn bước chân vào thư phòng của ba ở nhà cũ. Nhưng trong đây, không có gì thay đổi, không hề thay đổi so với trước lúc cậu đi.

“Ba… Con đã trở về…”

Chậm rãi ngồi xuống ghế, ngón tay Lâm Vô Ý run rẩy mà vuốt ve bàn học của ba. Chiếc bàn này là cậu đi chọn mua cùng ba. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều yên lặng nhìn Lâm Vô Ý, không lên tiếng quấy rầy người đang chìm trong hồi ức.

“Ba… Sách mới của con, xuất bản… Ba ở thiên đường, có thấy không?”

Kéo ngăn kéo dưới cùng bên phải của bàn học, Lâm Vô Ý với động tác thuần thục tìm kiếm trong đống văn kiện rất dày, chỉ chốc lát sau, trên tay cậu là một chiếc bình thủy tinh nhỏ, trong bình thủy tinh hình như có chocolate đậu phộng hay gì đó.

Lâm Vô Ý lắc cái bình, mở nắp ra, đổ mấy viên “đậu phộng” ra lòng bàn tay, khóe miệng mỉm cười, trong mắt lại chứa đầy nước, ăn nó.

“Ba, con tìm thấy chocolate đậu phộng rồi.”

____ Ha ha, thích ăn không?

“Thích, là vị con thích nhất.”

____ Ăn ít thôi, không tốt cho răng.

Đè nén bi thương, Lâm Vô Ý cố gắng cười. Đổ bốn viên, cậu vươn tay ra. Bốn người trầm mặc đều lấy một viên, cho vào miệng.

“Ba luôn “giấu” chocolate đậu phộng mà tôi thích ăn trong thư phòng, lần nào cũng “giấu” ở đây.”

Bốn người không biết nên nói gì.

Dường như cũng không cần bốn người an ủi cậu, Lâm Vô Ý lại đặt bình vào chỗ cũ, đóng ngăn kéo lại. Nằm nhoài ra bàn để bình tĩnh hồi lâu, cậu đứng lên đến ghế sofa. Sờ soạng dưới đệm sofa một hồi, Lâm Vô Ý lại lấy ra một vật gì đó, chính là một phong thư nhỏ. Nhìn phong thư một lúc, Lâm Vô Ý mở ra, lấy thứ bên trong ____ là ảnh chụp.

“Ba, ba chụp cái này khi nào thế?”

Trên tấm ảnh, một lão tiên sinh đang làm mặt quỷ với màn hình, Lâm Vô Ý cười, cười mà lau nước mắt.

____ Con đoán xem ba chụp lúc nào?

Lại nhìn vào, Lâm Vô Ý hôn sâu vào bức ảnh.

Là chụp lúc con về Hongkong năm ngoái. Quần áo trên người ba do con mua mà.

____ Ha ha, trả lời đúng rồi.

Đặt tấm ảnh lên ngực, Lâm Vô Ý đứng lên, đến trước giá sách. Mở cánh cửa thủy tinh của giá sách ra, cậu tiếp tục tìm bảo vật. Đằng sau một cuốn từ điển rất dày, cậu lấy một chiếc kẹo que; trong những trang sách của một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, cậu tìm thấy thiệp chúc mừng sinh nhật, trên thiệp có viết ____ Chúc tiểu tinh nghịch của ba sinh nhật vui vẻ. Ký tên: Ba ba, ở chỗ ngày tháng chỉ có ba chữ “Ngày sinh nhật”. Dường như muốn lưu lại cho những ngày sinh nhật mà “Ba ba” không thể trải qua cùng con trai.

Lâm Vô Ý nhìn thiệp chúc mừng sinh nhật trong tay, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, thân thể run kịch liệt. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng tiến đến ôm chặt cậu, đưa cậu ra khỏi thư phòng.

Lâm Vô Ý tránh né: “Vẫn còn, vẫn còn quà của ba mà! Buông tôi ra! Buông tôi ra! Tôi vẫn chưa tìm xong mà!”

Sợ cậu lại gặp nguy hiểm vì thương tâm quá độ như trước đây, Lâm Vu Chi quyết đoán đưa Lâm Vô Ý đi. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đóng cửa thư phòng lại, nghe từng tiếng “Vẫn còn mà!” của Lâm Vô Ý, trong lòng hai người cực kỳ khổ sở. Thế giới của người nọ và ông nội/ ông ngoại chỉ thuộc về hai người, dù họ có được tình yêu của Lâm Vô Ý, trong thế giới đó, họ chỉ là những người xa lạ.

Khi vào phòng của Lâm Vu Chi, Lâm Vô Ý đã hôn mê ngủ trên giường, Lâm Vu Chi làm cậu ngất xỉu. Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều ngồi cạnh giường, không ai nói gì. Chỉ là thư phòng, người này suýt nữa đã sụp đổ, vậy thì căn biệt thự trên núi thì sao? Ai cũng không dám nghĩ đến.

__Hết chương 99__

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status