Nhìn thấy phản ứng bình tĩnh một cách lạ thường của Tần Gia Uy, Doãn Kỳ, Sam và Trần Linh Giang liền biết Lão Đại đã biết trước về thân phận của Chị dâu.
"Tôi có cách."
Đột nhiên giọng nói chứa đựng đầy vẻ tự tinh của Đường Vịnh Hi cắt ngang dòng suy nghĩ của bọn họ.
Đường Vịnh Hi cảm thấy khó chịu với cái mặt nạ khí trên mặt liền vươn tay tháo mặt nạ ra quăng sang một bên, cô đứng nghiêm trang trước bọn thuộc hạ nhìn họ bằng ánh mắt hài lòng.
Họ quả thật không làm cô thất vọng, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã an bài mọi chuyện ổn thỏa cho cô.
Tần Gia Uy thấy hành động của Đường Vịnh Hi, anh liền tháo xuống mặt nạ khí của mình nhìn thuộc hạ ra hiệu cho họ không cần mang mặt nạ nữa.
Cái đồ quỷ này thật làm người ta khó chịu còn vướn bận cả tay chân, nếu Đường Vịnh Hi đã tháo mặt nạ ra anh tin chắc cô biết họ không cần dùng đến nó nữa.
Đường Vịnh Hi đứng hai tay đặt sau lưng của mình, lúc này trên người cô tỏ ra sự uy nghiêm mà từ trước tới giờ Tần Gia Uy và thuộc hạ của anh chưa từng nhìn thấy qua trên người cô.
Đường Vịnh Hi đột nhiên đưa tay ra trước mặt Quyển Ni, Quyển Ni liền hiểu ý lấy trong túi áo ra hai cái hộp nhỏ cung kính đưa cho Đường Vịnh Hi.
"Chủ nhân, Thuộc hạ đã chuẩn bị thứ chủ nhân cần."
Quyển Ni cúi đầu thận trọng nói, Đường Vịnh Hi với nét mặt nghiêm nghị thản nhiên cầm lấy cô thuận tay mở cái hộp đầu tiên ra.
Nhìn thấy miếng da người thật mỏng đặt trong cái hộp, ánh mắt của mọi người liền tỏa sáng.
Đường Vịnh Hi không cần giải thích, với trí thông minh của mọi người họ liền biết miếng da người đó dùng để làm gì.
Đường Vịnh Hi không quan tâm đến ánh mắt sáng rực của mọi người đang chăm chú nhìn mình, cô lập tức mở luôn cái hộp còn lại.
Trong hộp thứ nhì chứa đựng bột vân tay màu đen, Đường Vịnh Hi dùng bột vân tay màu đen thay vì màu trắng vì bột vân tay màu sẫm sẽ hiển thị dấu vân tay rõ ràng hơn trên bề mặt màu sáng.
Đường Vịnh Hi nhìn thấy ánh mắt thích thú của bọn họ, đôi môi khiêu gợi bất giác cong lên thành một nụ cười đắc ý.
Đường Vịnh Hi cầm cái hộp chứa đựng bột vân tay lên để trước cái bàn phím nhận dạng dấu vân tay màu trắng, cô khom tới thổi nhẹ nhàng vào cái hộp, bột màu đen bay thẳng ra phía trước, vừa chạm vào bàn phím một dấu vân tay hòan chỉnh lập tức hiện lên rõ ràng trước mắt Đường Vịnh Hi.
Sam nhìn Doãn Kỳ và Trần Linh Giang với nét mặt bắt ngờ, ba người không nói gì trong lòng càng muốn biết thật ra thân phận thật sự của Đường Vịnh Hi là gì, tại sao cô lại biết được những kỹ xảo hiện đại này.
Đường Vịnh Hi không vì sự hiếu kỳ của bọn họ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, cô lấy miếng da từ trong cái hộp ra nhẹ nhàng đặt nó lên bàn phím nơi hiện lên dấu vân tay bột.
Sau khi Đường Vịnh Hi xác định rằng miếng da đã nằm đúng vị trí, cô liền cẩn thận dùng sức vuốt ve miếng da để chắc chắn rằng toàn bộ chi tiết của dấu vân tay đều được lưu lại một cách rõ ràng.
Đường Vịnh Hi lập tức gỡ miếng da ra, đột nhiên cô vươn tay nắm lấy bàn tay đang mang găng tay của Tần Gia Uy.
Đường Vịnh Hi không nói gì liền tháo găng tay đang bao bọc bàn tay mạnh mẽ của anh ra.
Cô lập tức dáng miếng da người lên ngón tay trỏ của Tần Gia Uy, Đường Vịnh Hi nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thuý của anh gật đầu một cái, không hiểu vì sao chỉ cần nhìn vào mắt nhau Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi liền biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Tần Gia Uy gật đầu con ngươi sắc bén chợt hiện lên tia tán thưởng, anh biết Đường Vịnh Hi có năng lực nhưng anh không ngờ cô vợ yêu của anh lại lợi hại đến như vậy.
Tần Gia Uy lập tức bước tới, anh ấn ngón trỏ lên bàn phím nhận diện dấu vân tay.
Ánh sáng màu trắng từ phía trên bàn phím chạy xuống phía dưới, cứ như vậy ánh sáng di chuyển lên xuống vài lần để phân tích kỹ càng dấu vân tay, sau hàng loạt đợt kiểm tra đột nhiên ánh sáng màu trắng tắt hẵn một giây sau ánh sáng màu xanh lục chớp chớp trên bàn phím nhận diện dấu vân tay.
"Bípppppppp......"
Một tiếng bíp vang lên, họ đã thành công vượt qua được tầng hai, nét mặt khó tin của mọi người làm Đường Vịnh Hi cười thầm trong lòng.
Cô tin chắc những kỹ năng khoa học này họ là lần đầu tiên chứng kiến.
Bây giờ chỉ còn lại tầng ba, tầng ba cũng là tầng phòng vệ chặt chẽ nhất, không có đôi mắt của Santos thì không thể nào mở được cửa.
"Em đã có chuẩn bị?."
Tần Gia Uy nhìn thấy nét mặt trầm tĩnh của Đường Vịnh Hi, anh tin chắc cô đã biết về sự phòng vệ của Santos.
Đường Vịnh Hi mỉm cười gật đầu trong vẻ thoả thích, cặp mắt không thể che giấu được sự cãm phục trong lòng.
Đúng như dự đoán của cô, Tần Gia Uy quả thật là một người nội tâm thâm sâu khó lường.
Tuy ngoài mặt Tần Gia Uy vẫn giữ thái độ lơ là không có ý định tìm hiểu sâu xa về cô, nhưng trên thực tế mọi việc liên quan đến cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, không chỉ ở thân phận anh còn nhìn thấu cả tâm tư của cô.
Không đợi Đường Vịnh Hi lên tiếng, Phan Minh Vũ đã bước tới trên tay cầm một cái hộp làm bằng thủy tinh cung kính đưa cho Tần Gia Uy.
"Tần Lão Đại, đây là mắt của Santos."
Nghe Phan Minh Vũ nói vậy tất cả mọi người đều thất kinh trong lòng, Tần Gia Uy nhíu mày ánh mắt phẳng lặng chợt hiện lên sự hoài nghi.
Phi Dạ ngây người trong giây lát, sau khi định thần liền huých Bạch Tử Long một cái nói với giọng khó tin.
"Tử Long, tôi có nghe nhằm không?
Hắn vừa nói cái đựng trong hộp thủy tinh là mắt của Santos?
Sao có thể?"
Bạch Tử Long cũng không biết lời nói của Phan Minh Vũ là thật hay không, muốn chứng thực điều này phải chờ Tần Gia Uy mở cái hộp ra rồi mới biết.
"Chị dâu, chị đang đùa có phải không?.
Mắt của Santos không phải muốn lấy là có thể lấy được."
Doãn Kỳ liền nhìn Đường Vịnh Hi nói với giọng bất kính, từ nãy gời anh đứng im lặng một bên quan sát toàn bộ sự việc vừa diễn ra, phàm là người trong hắc đạo đều biết tuy Santos không được liệt kê vào danh sách tứ đại hắc bang hùng mạnh nhất thế giới, nhưng bang phái của hắn cũng thuộc vào một trong những bang phái có sức ảnh hưởng lớn trong hắc đạo.
Không phải muốn lấy mạng của hắn là có thể lấy, huống hồ gì là mắt của hắn.
Tần Gia Uy không có phản ứng trước lời nói không phân tôn ti của Doãn Kỳ.
Anh muốn Đường Vịnh Hi tự chứng minh năng lực của mình, để thuộc hạ của anh tâm phục khâm phục cô Chị dâu này.
"Tôi có cách."
Đột nhiên giọng nói chứa đựng đầy vẻ tự tinh của Đường Vịnh Hi cắt ngang dòng suy nghĩ của bọn họ.
Đường Vịnh Hi cảm thấy khó chịu với cái mặt nạ khí trên mặt liền vươn tay tháo mặt nạ ra quăng sang một bên, cô đứng nghiêm trang trước bọn thuộc hạ nhìn họ bằng ánh mắt hài lòng.
Họ quả thật không làm cô thất vọng, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã an bài mọi chuyện ổn thỏa cho cô.
Tần Gia Uy thấy hành động của Đường Vịnh Hi, anh liền tháo xuống mặt nạ khí của mình nhìn thuộc hạ ra hiệu cho họ không cần mang mặt nạ nữa.
Cái đồ quỷ này thật làm người ta khó chịu còn vướn bận cả tay chân, nếu Đường Vịnh Hi đã tháo mặt nạ ra anh tin chắc cô biết họ không cần dùng đến nó nữa.
Đường Vịnh Hi đứng hai tay đặt sau lưng của mình, lúc này trên người cô tỏ ra sự uy nghiêm mà từ trước tới giờ Tần Gia Uy và thuộc hạ của anh chưa từng nhìn thấy qua trên người cô.
Đường Vịnh Hi đột nhiên đưa tay ra trước mặt Quyển Ni, Quyển Ni liền hiểu ý lấy trong túi áo ra hai cái hộp nhỏ cung kính đưa cho Đường Vịnh Hi.
"Chủ nhân, Thuộc hạ đã chuẩn bị thứ chủ nhân cần."
Quyển Ni cúi đầu thận trọng nói, Đường Vịnh Hi với nét mặt nghiêm nghị thản nhiên cầm lấy cô thuận tay mở cái hộp đầu tiên ra.
Nhìn thấy miếng da người thật mỏng đặt trong cái hộp, ánh mắt của mọi người liền tỏa sáng.
Đường Vịnh Hi không cần giải thích, với trí thông minh của mọi người họ liền biết miếng da người đó dùng để làm gì.
Đường Vịnh Hi không quan tâm đến ánh mắt sáng rực của mọi người đang chăm chú nhìn mình, cô lập tức mở luôn cái hộp còn lại.
Trong hộp thứ nhì chứa đựng bột vân tay màu đen, Đường Vịnh Hi dùng bột vân tay màu đen thay vì màu trắng vì bột vân tay màu sẫm sẽ hiển thị dấu vân tay rõ ràng hơn trên bề mặt màu sáng.
Đường Vịnh Hi nhìn thấy ánh mắt thích thú của bọn họ, đôi môi khiêu gợi bất giác cong lên thành một nụ cười đắc ý.
Đường Vịnh Hi cầm cái hộp chứa đựng bột vân tay lên để trước cái bàn phím nhận dạng dấu vân tay màu trắng, cô khom tới thổi nhẹ nhàng vào cái hộp, bột màu đen bay thẳng ra phía trước, vừa chạm vào bàn phím một dấu vân tay hòan chỉnh lập tức hiện lên rõ ràng trước mắt Đường Vịnh Hi.
Sam nhìn Doãn Kỳ và Trần Linh Giang với nét mặt bắt ngờ, ba người không nói gì trong lòng càng muốn biết thật ra thân phận thật sự của Đường Vịnh Hi là gì, tại sao cô lại biết được những kỹ xảo hiện đại này.
Đường Vịnh Hi không vì sự hiếu kỳ của bọn họ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, cô lấy miếng da từ trong cái hộp ra nhẹ nhàng đặt nó lên bàn phím nơi hiện lên dấu vân tay bột.
Sau khi Đường Vịnh Hi xác định rằng miếng da đã nằm đúng vị trí, cô liền cẩn thận dùng sức vuốt ve miếng da để chắc chắn rằng toàn bộ chi tiết của dấu vân tay đều được lưu lại một cách rõ ràng.
Đường Vịnh Hi lập tức gỡ miếng da ra, đột nhiên cô vươn tay nắm lấy bàn tay đang mang găng tay của Tần Gia Uy.
Đường Vịnh Hi không nói gì liền tháo găng tay đang bao bọc bàn tay mạnh mẽ của anh ra.
Cô lập tức dáng miếng da người lên ngón tay trỏ của Tần Gia Uy, Đường Vịnh Hi nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thuý của anh gật đầu một cái, không hiểu vì sao chỉ cần nhìn vào mắt nhau Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi liền biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Tần Gia Uy gật đầu con ngươi sắc bén chợt hiện lên tia tán thưởng, anh biết Đường Vịnh Hi có năng lực nhưng anh không ngờ cô vợ yêu của anh lại lợi hại đến như vậy.
Tần Gia Uy lập tức bước tới, anh ấn ngón trỏ lên bàn phím nhận diện dấu vân tay.
Ánh sáng màu trắng từ phía trên bàn phím chạy xuống phía dưới, cứ như vậy ánh sáng di chuyển lên xuống vài lần để phân tích kỹ càng dấu vân tay, sau hàng loạt đợt kiểm tra đột nhiên ánh sáng màu trắng tắt hẵn một giây sau ánh sáng màu xanh lục chớp chớp trên bàn phím nhận diện dấu vân tay.
"Bípppppppp......"
Một tiếng bíp vang lên, họ đã thành công vượt qua được tầng hai, nét mặt khó tin của mọi người làm Đường Vịnh Hi cười thầm trong lòng.
Cô tin chắc những kỹ năng khoa học này họ là lần đầu tiên chứng kiến.
Bây giờ chỉ còn lại tầng ba, tầng ba cũng là tầng phòng vệ chặt chẽ nhất, không có đôi mắt của Santos thì không thể nào mở được cửa.
"Em đã có chuẩn bị?."
Tần Gia Uy nhìn thấy nét mặt trầm tĩnh của Đường Vịnh Hi, anh tin chắc cô đã biết về sự phòng vệ của Santos.
Đường Vịnh Hi mỉm cười gật đầu trong vẻ thoả thích, cặp mắt không thể che giấu được sự cãm phục trong lòng.
Đúng như dự đoán của cô, Tần Gia Uy quả thật là một người nội tâm thâm sâu khó lường.
Tuy ngoài mặt Tần Gia Uy vẫn giữ thái độ lơ là không có ý định tìm hiểu sâu xa về cô, nhưng trên thực tế mọi việc liên quan đến cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, không chỉ ở thân phận anh còn nhìn thấu cả tâm tư của cô.
Không đợi Đường Vịnh Hi lên tiếng, Phan Minh Vũ đã bước tới trên tay cầm một cái hộp làm bằng thủy tinh cung kính đưa cho Tần Gia Uy.
"Tần Lão Đại, đây là mắt của Santos."
Nghe Phan Minh Vũ nói vậy tất cả mọi người đều thất kinh trong lòng, Tần Gia Uy nhíu mày ánh mắt phẳng lặng chợt hiện lên sự hoài nghi.
Phi Dạ ngây người trong giây lát, sau khi định thần liền huých Bạch Tử Long một cái nói với giọng khó tin.
"Tử Long, tôi có nghe nhằm không?
Hắn vừa nói cái đựng trong hộp thủy tinh là mắt của Santos?
Sao có thể?"
Bạch Tử Long cũng không biết lời nói của Phan Minh Vũ là thật hay không, muốn chứng thực điều này phải chờ Tần Gia Uy mở cái hộp ra rồi mới biết.
"Chị dâu, chị đang đùa có phải không?.
Mắt của Santos không phải muốn lấy là có thể lấy được."
Doãn Kỳ liền nhìn Đường Vịnh Hi nói với giọng bất kính, từ nãy gời anh đứng im lặng một bên quan sát toàn bộ sự việc vừa diễn ra, phàm là người trong hắc đạo đều biết tuy Santos không được liệt kê vào danh sách tứ đại hắc bang hùng mạnh nhất thế giới, nhưng bang phái của hắn cũng thuộc vào một trong những bang phái có sức ảnh hưởng lớn trong hắc đạo.
Không phải muốn lấy mạng của hắn là có thể lấy, huống hồ gì là mắt của hắn.
Tần Gia Uy không có phản ứng trước lời nói không phân tôn ti của Doãn Kỳ.
Anh muốn Đường Vịnh Hi tự chứng minh năng lực của mình, để thuộc hạ của anh tâm phục khâm phục cô Chị dâu này.
/100
|