"Lão Đại vì cứu Chị dâu nên mới bị thương nặng, không liên quan gì đến Doãn Kỳ."
Nhật Trung nhìn thấy Doãn Kỳ bị quở trách liền lên tiếng, anh biết Doãn Kỳ một mực trung thành với Lão Đại.
"Chị dâu!"
Gia Duyên nghe Nhật Trung nói vậy liền lập lại hai từ Chị dâu này trong miệng.
Cô đã nghe anh ba nhắc qua về cô vợ trên danh nghĩa của anh hai, nhưng cô không hiểu vì sao anh hai lại hy sinh mạng sống của mình để cứu cô ấy.
Với tính tình lạnh lùng của anh hai, ngoài Hàn Mạc và cô ra anh sẽ không quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào.
Lúc này đột nhiên cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một chiếc xe lăng được một cô gái đẫy ra ngoài, Du Tấn với vẻ mặt mệt mỏi cùng y tá lần lượt bước theo sau họ.
Cặp mắt sáng lung linh của Gia Duyên liền quan sát cô gái đẫy Tần Gia Uy ra, cô sở hữu nhan sắc nghiêng Quốc khuynh thành, từng đường nét trên gương mặt cô không tìm ra một khuyết điểm, quả thật là một đại mỹ nhân.
Nhưng khi ánh mắt thăm dò của Gia Duyên chạm phải cặp mắt sắc bén của Đường Vịnh Hi, Gia Duyên chợt kinh ngạc vì trong đôi mắt to lớn hình hạnh nhân kia tàn ẩn thứ gì đó, một cảm giác lạ lạ nguy hiểm, làm chính bản thân của Gia Duyên cũng không biết phải diễn tả như thế nào.
Cái Gia Duyên có thể cảm nhận được chính là sự thần bí tỏa ra từ trên người của Đường Vịnh Hi làm người đối diện khi nhìn vào cảm giác thấp thỏm không yên.
"Hạo cô ấy là chị dâu của em?."
Gia Duyên ghé sát vào tai của Tràn Hạo nói nhỏ, ánh mắt nghiêm túc của Tràn Hạo nhìn chăm chăm vào Đường Vịnh Hi.
Tràn Hạo hơi sững sờ trong giây lát chỉ mới hai năm không gặp cô, anh thật không ngờ cô lại thay đổi nhiều đến như vậy.
Cô em họ dễ thương hoạt bát của ngày nào đã không còn nữa, đứng trước mặt anh chính là một Đường Vịnh Hi với nét mặt chững chạc, trên người cô thoát lên sự ngông cuồng cùng với khí chất kiêu ngạo nhưng đồng thời xen lẫn tia nguy hiểm không khác gì với Tần Gia Uy là bao nhiêu.
"Vịnh Hi, em có sao không?."
Tràn Hạo trong lòng còn hơi hoang mang nhìn Đường Vịnh Hi nói với giọng quan tâm, nếu Tần Gia Uy cũng đã bị thương nặng anh chỉ sợ Đường Vịnh Hi một cô gái chân yếu tay mềm không thể tránh khỏi việc bị thương.
"Em không sao."
Đường Vịnh Hi nhìn Tràn Hạo mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt sắc bén quan sát người phụ nữ trong lòng anh.
Đường Vịnh Hi biết trong lòng của Tràn Hạo và Tần Gia Uy, người phụ nữ này là quan trọng nhất.
Đổi lại với ánh mắt dò xét của Đường Vịnh Hi chính là ánh mắt chán ghét của Gia Duyên, cô không thích người khác tỏ ra thân mật với anh hai và chồng của mình.
"Hạo, anh biết cô ta."
Gia Duyên cau đôi mày thanh tú của mình lại nhìn Tràn Hạo hỏi, vừa rồi khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tràn Hạo trong lòng Gia Duyên càng thêm tức giận.
"Gia Duyên, Vịnh Hi chính là em họ của anh."
Gia Duyên ngỡ ngàng với lời nói của Tràn Hạo, sao có thể là như vậy được.
"Hạo, sao em chưa từng nghe anh nhắc qua?."
Tràn Hạo mỉm cười nhẹ không nói gì, anh thản nhiên vươn tay choàng qua eo của Gia Duyên kéo cô sát vào lòng.
Thật ra trong lòng Tràn Hạo nghĩ,
Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi cưới nhau trong sự toan tính, không hề có tình yêu, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn nên anh không nói cho Gia Duyên biết.
Nhưng bây giờ khi đứng trước mặt hai người, anh mới biết mình đã sai.
Từ lúc bước ra khỏi phòng phẫu thuật đến bây giờ, bàn tay rộng lớn của Tần Gia Uy không hề rời khỏi bàn tay của Đường Vịnh Hi đang đặt trên tay cầm của chiếc xe lăng.
Từ những cử chỉ nhỏ nhặt cho đến ánh mắt thâm tình khi hai người nhìn nhau, Tràn Hạo liền biết hai người đã thật sự yêu nhau.
Nên Tràn Hạo không hề kinh ngạc với việc Tần Gia Uy dùng tính mạng của mình để cứu Đường Vịnh Hi.
"Gia Duyên, sao em lại đến đây?."
Tần Gia Uy vừa nói cặp mắt mang theo nộ khí liếc Tần Gia Vỹ lúc này đang đứng bên cạnh, anh đã căn dặn không cho bất kỳ ai làm kinh động đến Gia Duyên.
Tần Gia Vỹ đưa tay lên làm động tác xin thề.
"Em không có nói cho em ấy biết."
Tần Gia Vỹ không phải là một người không hiểu chuyện, anh biết việc gì nên nói việc gì không nên.
"Không liên quan gì đến anh ba, khi máy bay của anh vừa tiến vào phạm vi của Thành Phố S, Hạo đã biết được tin.
Bất cứ chuyện gì xảy ra ở Thành Phố S, Hạo đều biết cả."
Gia Duyên nhìn Tần Gia Uy nói với giọng không vui, cô biết Tần Gia Uy muốn giấu cô về việc anh đã bị thương nặng.
Gia Duyên tức giận trong lòng ánh mắt sắc bén liền chuyển sang người của Đường Vịnh Hi, trong lòng cô thầm nghĩ nếu không phải vì Đường Vịnh Hi anh hai sẽ không bị thương.
Tần Gia Uy nhìn thấy cử chỉ xem thường Đường Vịnh Hi của Gia Duyên trong lòng anh thật không vui, anh liền siết chặt bàn tay của Đường Vịnh Hi kéo cô đến gần bên cạnh anh nhìn Gia Duyên nói.
"Vịnh Hi chính là chị dâu của em."
Gia Duyên nghe Tần Gia Uy giới thiệu, cô giả vờ không nghe.
Trong long Gia Duyên không muốn tiếp nhận cô chị dâu này nên nhìn Tần Gia Uy nói sang chuyện khác.
"Anh hai sao anh không nằm giường bệnh lại ngồi trên xe lăng?."
"Tần Gia Uy anh không tệ đến mức phải nằm trên giường, để người khác đẫy ra ngòai như một cái xác chết."
Du Tấn cùng với một đám bác sĩ đứng bên cạnh, phải lắc đầu bó tay với lời nói ngạo mạn của Tần Gia Uy.
"Gia Duyên, Vịnh Hi là Chị dâu của em.
Dù em có muốn hay không, sau này cũng phải gọi một tiếng chị."
Tần Gia Uy biết Gia Duyên không muốn tiếp nhận Đường Vịnh Hi, nhưng Đường Vịnh Hi đã là người phụ nữ của anh, trong lòng anh mong sao hai người có thể xem nhau như chị em tốt.
Sau khi đưa Tần Gia Uy về phòng bệnh, Tràn Hạo nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Gia Duyên trong lòng anh cảm thấy xót xa.
Từ lúc Gia Duyên biết được tin Tần Gia Uy bị thương nặng cô đã đứng ngồi không yên.
Vì quá lo lắng nên cả ngày Gia Duyên
không ăn gì cả, bây giờ vết thương của Tần Gia Uy đã ổn định không còn gì đáng ngại nên Tràn Hạo đưa Gia Duyên về biệt thự để nghỉ ngơi.
Tại biệt thự Tràn Viên Tràn Hạo từ trong phòng tắm bước ra ngoài, trên người anh là bộ đồ ngủ sọc ca rô.
Anh nhìn thấy Gia Duyên đang ngồi trên giường anh mắt buồn bả nhìn ra ngòai cửa sổ suy nghĩ điều gì đó, anh liền bước tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Tràn Hạo choàng tay qua người của Gia Duyên ôm cô vào lòng.
"Gia Duyên, em không nên như vậy, dù sao Vịnh Hi cũng là chị dâu của em, là vợ của anh hai.
Em ghen tuông như vậy là không đúng."
Tràn Hạo hiểu được trong lòng của Gia Duyên đang nghĩ gì, từ nhỏ đến lớn người Tần Gia Uy yêu thương nhất chính là cô, bây giờ đột nhiên có người phụ nữ khác chiếm lấy vị trí số một trong lòng của anh, cô sợ anh hai sẽ không còn quan tâm đến cô nữa.
"Em nào có."
Gia Duyên nhìn Tràn Hạo nói, trong lòng cô chỉ không thích Đường Vịnh Hi thôi.
Tràn Hạo không phản bác lại lời nói của Gia Duyên, anh cong môi cười nhẹ cúi đầu hôn lên trán cô.
"Nếu em thật sự quan tâm đến anh hai, em nên yêu quý người anh ấy yêu.
Làm như vậy anh hai mới cảm thấy vui, và hạnh phúc."
Nghe Tràn Hạo nói vậy, Gia Duyên liền trầm mặc suy nghĩ một chút, một lúc sau Gia Duyên mới gật đầu.
"Cảm ơn anh.
Em đã có anh, em không nên ích kỷ như vậy, anh hai cũng nên tìm một người quan tâm đến anh ấy."
Phải chỉ cần Tần Gia Uy hạnh phúc, cô cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc theo.
Nhật Trung nhìn thấy Doãn Kỳ bị quở trách liền lên tiếng, anh biết Doãn Kỳ một mực trung thành với Lão Đại.
"Chị dâu!"
Gia Duyên nghe Nhật Trung nói vậy liền lập lại hai từ Chị dâu này trong miệng.
Cô đã nghe anh ba nhắc qua về cô vợ trên danh nghĩa của anh hai, nhưng cô không hiểu vì sao anh hai lại hy sinh mạng sống của mình để cứu cô ấy.
Với tính tình lạnh lùng của anh hai, ngoài Hàn Mạc và cô ra anh sẽ không quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào.
Lúc này đột nhiên cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một chiếc xe lăng được một cô gái đẫy ra ngoài, Du Tấn với vẻ mặt mệt mỏi cùng y tá lần lượt bước theo sau họ.
Cặp mắt sáng lung linh của Gia Duyên liền quan sát cô gái đẫy Tần Gia Uy ra, cô sở hữu nhan sắc nghiêng Quốc khuynh thành, từng đường nét trên gương mặt cô không tìm ra một khuyết điểm, quả thật là một đại mỹ nhân.
Nhưng khi ánh mắt thăm dò của Gia Duyên chạm phải cặp mắt sắc bén của Đường Vịnh Hi, Gia Duyên chợt kinh ngạc vì trong đôi mắt to lớn hình hạnh nhân kia tàn ẩn thứ gì đó, một cảm giác lạ lạ nguy hiểm, làm chính bản thân của Gia Duyên cũng không biết phải diễn tả như thế nào.
Cái Gia Duyên có thể cảm nhận được chính là sự thần bí tỏa ra từ trên người của Đường Vịnh Hi làm người đối diện khi nhìn vào cảm giác thấp thỏm không yên.
"Hạo cô ấy là chị dâu của em?."
Gia Duyên ghé sát vào tai của Tràn Hạo nói nhỏ, ánh mắt nghiêm túc của Tràn Hạo nhìn chăm chăm vào Đường Vịnh Hi.
Tràn Hạo hơi sững sờ trong giây lát chỉ mới hai năm không gặp cô, anh thật không ngờ cô lại thay đổi nhiều đến như vậy.
Cô em họ dễ thương hoạt bát của ngày nào đã không còn nữa, đứng trước mặt anh chính là một Đường Vịnh Hi với nét mặt chững chạc, trên người cô thoát lên sự ngông cuồng cùng với khí chất kiêu ngạo nhưng đồng thời xen lẫn tia nguy hiểm không khác gì với Tần Gia Uy là bao nhiêu.
"Vịnh Hi, em có sao không?."
Tràn Hạo trong lòng còn hơi hoang mang nhìn Đường Vịnh Hi nói với giọng quan tâm, nếu Tần Gia Uy cũng đã bị thương nặng anh chỉ sợ Đường Vịnh Hi một cô gái chân yếu tay mềm không thể tránh khỏi việc bị thương.
"Em không sao."
Đường Vịnh Hi nhìn Tràn Hạo mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt sắc bén quan sát người phụ nữ trong lòng anh.
Đường Vịnh Hi biết trong lòng của Tràn Hạo và Tần Gia Uy, người phụ nữ này là quan trọng nhất.
Đổi lại với ánh mắt dò xét của Đường Vịnh Hi chính là ánh mắt chán ghét của Gia Duyên, cô không thích người khác tỏ ra thân mật với anh hai và chồng của mình.
"Hạo, anh biết cô ta."
Gia Duyên cau đôi mày thanh tú của mình lại nhìn Tràn Hạo hỏi, vừa rồi khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tràn Hạo trong lòng Gia Duyên càng thêm tức giận.
"Gia Duyên, Vịnh Hi chính là em họ của anh."
Gia Duyên ngỡ ngàng với lời nói của Tràn Hạo, sao có thể là như vậy được.
"Hạo, sao em chưa từng nghe anh nhắc qua?."
Tràn Hạo mỉm cười nhẹ không nói gì, anh thản nhiên vươn tay choàng qua eo của Gia Duyên kéo cô sát vào lòng.
Thật ra trong lòng Tràn Hạo nghĩ,
Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi cưới nhau trong sự toan tính, không hề có tình yêu, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn nên anh không nói cho Gia Duyên biết.
Nhưng bây giờ khi đứng trước mặt hai người, anh mới biết mình đã sai.
Từ lúc bước ra khỏi phòng phẫu thuật đến bây giờ, bàn tay rộng lớn của Tần Gia Uy không hề rời khỏi bàn tay của Đường Vịnh Hi đang đặt trên tay cầm của chiếc xe lăng.
Từ những cử chỉ nhỏ nhặt cho đến ánh mắt thâm tình khi hai người nhìn nhau, Tràn Hạo liền biết hai người đã thật sự yêu nhau.
Nên Tràn Hạo không hề kinh ngạc với việc Tần Gia Uy dùng tính mạng của mình để cứu Đường Vịnh Hi.
"Gia Duyên, sao em lại đến đây?."
Tần Gia Uy vừa nói cặp mắt mang theo nộ khí liếc Tần Gia Vỹ lúc này đang đứng bên cạnh, anh đã căn dặn không cho bất kỳ ai làm kinh động đến Gia Duyên.
Tần Gia Vỹ đưa tay lên làm động tác xin thề.
"Em không có nói cho em ấy biết."
Tần Gia Vỹ không phải là một người không hiểu chuyện, anh biết việc gì nên nói việc gì không nên.
"Không liên quan gì đến anh ba, khi máy bay của anh vừa tiến vào phạm vi của Thành Phố S, Hạo đã biết được tin.
Bất cứ chuyện gì xảy ra ở Thành Phố S, Hạo đều biết cả."
Gia Duyên nhìn Tần Gia Uy nói với giọng không vui, cô biết Tần Gia Uy muốn giấu cô về việc anh đã bị thương nặng.
Gia Duyên tức giận trong lòng ánh mắt sắc bén liền chuyển sang người của Đường Vịnh Hi, trong lòng cô thầm nghĩ nếu không phải vì Đường Vịnh Hi anh hai sẽ không bị thương.
Tần Gia Uy nhìn thấy cử chỉ xem thường Đường Vịnh Hi của Gia Duyên trong lòng anh thật không vui, anh liền siết chặt bàn tay của Đường Vịnh Hi kéo cô đến gần bên cạnh anh nhìn Gia Duyên nói.
"Vịnh Hi chính là chị dâu của em."
Gia Duyên nghe Tần Gia Uy giới thiệu, cô giả vờ không nghe.
Trong long Gia Duyên không muốn tiếp nhận cô chị dâu này nên nhìn Tần Gia Uy nói sang chuyện khác.
"Anh hai sao anh không nằm giường bệnh lại ngồi trên xe lăng?."
"Tần Gia Uy anh không tệ đến mức phải nằm trên giường, để người khác đẫy ra ngòai như một cái xác chết."
Du Tấn cùng với một đám bác sĩ đứng bên cạnh, phải lắc đầu bó tay với lời nói ngạo mạn của Tần Gia Uy.
"Gia Duyên, Vịnh Hi là Chị dâu của em.
Dù em có muốn hay không, sau này cũng phải gọi một tiếng chị."
Tần Gia Uy biết Gia Duyên không muốn tiếp nhận Đường Vịnh Hi, nhưng Đường Vịnh Hi đã là người phụ nữ của anh, trong lòng anh mong sao hai người có thể xem nhau như chị em tốt.
Sau khi đưa Tần Gia Uy về phòng bệnh, Tràn Hạo nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Gia Duyên trong lòng anh cảm thấy xót xa.
Từ lúc Gia Duyên biết được tin Tần Gia Uy bị thương nặng cô đã đứng ngồi không yên.
Vì quá lo lắng nên cả ngày Gia Duyên
không ăn gì cả, bây giờ vết thương của Tần Gia Uy đã ổn định không còn gì đáng ngại nên Tràn Hạo đưa Gia Duyên về biệt thự để nghỉ ngơi.
Tại biệt thự Tràn Viên Tràn Hạo từ trong phòng tắm bước ra ngoài, trên người anh là bộ đồ ngủ sọc ca rô.
Anh nhìn thấy Gia Duyên đang ngồi trên giường anh mắt buồn bả nhìn ra ngòai cửa sổ suy nghĩ điều gì đó, anh liền bước tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Tràn Hạo choàng tay qua người của Gia Duyên ôm cô vào lòng.
"Gia Duyên, em không nên như vậy, dù sao Vịnh Hi cũng là chị dâu của em, là vợ của anh hai.
Em ghen tuông như vậy là không đúng."
Tràn Hạo hiểu được trong lòng của Gia Duyên đang nghĩ gì, từ nhỏ đến lớn người Tần Gia Uy yêu thương nhất chính là cô, bây giờ đột nhiên có người phụ nữ khác chiếm lấy vị trí số một trong lòng của anh, cô sợ anh hai sẽ không còn quan tâm đến cô nữa.
"Em nào có."
Gia Duyên nhìn Tràn Hạo nói, trong lòng cô chỉ không thích Đường Vịnh Hi thôi.
Tràn Hạo không phản bác lại lời nói của Gia Duyên, anh cong môi cười nhẹ cúi đầu hôn lên trán cô.
"Nếu em thật sự quan tâm đến anh hai, em nên yêu quý người anh ấy yêu.
Làm như vậy anh hai mới cảm thấy vui, và hạnh phúc."
Nghe Tràn Hạo nói vậy, Gia Duyên liền trầm mặc suy nghĩ một chút, một lúc sau Gia Duyên mới gật đầu.
"Cảm ơn anh.
Em đã có anh, em không nên ích kỷ như vậy, anh hai cũng nên tìm một người quan tâm đến anh ấy."
Phải chỉ cần Tần Gia Uy hạnh phúc, cô cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc theo.
/100
|