Vợ Yêu Khó Dỗ, Tổng Tài Sủng Hôn Ngọt Ngào

Chương 17 - Không ai dám đùa giỡn ở trước mặt anh

/1607


Chương 17.1: Không ai dám đùa giỡn ở trước mặt anh

Tương đương với việc, cô ta đã nắm chắc vị trí cháu dâu duy nhất của nhà họ Nam.

Có thể không vui sao, có thể không kích động ư.

Cô ta hận không thể lập tức vả mặt đám người dám nhìn trò cười của cô ta.

“Cảm ơn chú… Tứ gia, cảm ơn ngài.”

“Đừng vội nói lời cảm ơn.” Nam Cảnh Thâm chuyển đề tài: “Lúc cầu hôn, có phải nhà họ Nam đã hứa sau khi cưới sẽ cho cô 2% cổ phần của Hoa Thụy không?”

“Vâng…”

“Xin lỗi, số cổ phần này, tôi làm chủ thu hồi lại, không phải tạm thời không cho, mà chính là không cho, coi như…” Nam Cảnh Thâm đưa tay để lên phía trên của gạt tàn thuốc, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên trên điếu thuốc lá, tàn thuốc lá màu xám rơi xuống, đôi mắt thâm thúy, nói: “Cô cho chuyện xảy ra trên hôn lễ một công đạo.”

Nói cách khác.

Cô ta muốn gả vào cửa nhà họ Nam thì phải từ bỏ số cổ phần đó, đây chính là cái giá phải trả.

Cổ phần của Hoa Thụy là thứ mà cha cô ta vẫn luôn mơ ước, ban đầu lúc nhà họ Nam đồng ý cho cô ta, Tiêu Tĩnh Đình đã dựa vào chuyện này để vênh váo hống hách với đám chị em trong một thời gian dài, bây giờ đột nhiên nhà họ Nam nói muốn thu hồi lại, đừng nói đến việc cha cô ta sẽ nổi giận, bản thân cô ta cũng không bỏ được.

Nhưng chuyện đã đến nước này, hình như… Cô ta không còn lựa chọn nào khác.

Tiêu Tĩnh Đình nắm chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, so sánh nỗi đau như bị dao cứa trong lòng cô ta, thật đúng là không đáng nhắc đến.

Thật lâu sau, cô ta mới run rẩy đồng ý: “Được…”

Cô ta đánh liều nhìn người đàn ông thần bí trong truyền thuyết này, bây giờ cô ta mới hiểu được, người ngoài gọi anh một tiếng Tứ gia, không đơn giản chỉ vì lấy lòng.

Trên người anh có một loại khí chất vương giả, đứa con trai thứ tư của nhà họ Nam chính là người xuất sắc nhất, dưới vẻ mặt trầm ổn, hờ hững là một con người có lòng dạ thâm sâu được lắng đọng do nhiều năm chìm nổi trên thương trường.

Trên đời này hình như… Không ai dám ở trước mặt anh có ý đồ đùa giỡn.

“Anh cả, tôi xử lý như thế, anh có cảm thấy hài lòng không?” Nam Cảnh Thâm hỏi.

Câu hỏi của Nam Cảnh Thâm khiến Nam Vị Dương không nói nên lời, trước đó đồng ý cho nhà họ Tiêu cổ phần cũng là việc được đưa ra dưới danh nghĩa của ông ta. Trước kia còn tốt, mặc dù ông cụ là tổng giám đốc, thế nhưng đã lui về phía sau được nhiều năm, số cổ phần của Hoa Thụy trên tay ông ta không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng không có người tranh đoạt, ông ta được xem như lãnh đạo cao nhất của Hoa Thụy.

Từ khi Nam Cảnh Thâm về nước, tình thế liền thay đổi.

Ban đầu vốn dĩ ông ta cũng đánh chủ ý lên số cổ phần, nhưng lúc này Nam Cảnh Thâm lại lấy ra thân phận trưởng bối, hơn nữa cũng xem như là do nửa người ngoài nói ra, không thể không nói, so với việc để Nam Vị Dương tự mình làm chuyện này, việc Nam Cảnh Thâm làm chuyện này sẽ đem đến hiệu quả tốt hơn nhiều. Nhà họ Tiêu không trách ông ta được, hơn nữa cũng bảo vệ thanh danh rộng lượng của ông ta.

Nam Vị Dương cười như không cười: “Tốt lắm, sao có thể không tốt được cơ chứ.”

Nam Cảnh Thâm mỉm cười đáp trả: “Anh hài lòng là tốt rồi.”

Hai người đàn ông đối mặt với nhau, Nam Vị Dương bị nụ cười chỉ đến khóe môi, lãnh đạm của anh đâm chọc, nụ cười trên mặt anh không xen lẫn bất kỳ tình cảm gì khiến cho gương mặt ông ta cứng đờ, sau đó lạnh nhạt chuyển sang đề tài khác.

“Còn đứng yên ở đó làm gì, mau đưa Tĩnh Đình lên lầu.”

Nam Quân không phục: “Dựa vào cái gì cơ chứ, cô ta thích đứng đây ăn vạ thì đứng đây ăn vạ, đây chính là người mà cha và chú không nên nhét cho con.”

Sau khi nói xong, anh ta đi thẳng lên trên lầu, Nam Vị Dương không làm gì được anh ta, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, làm nhiều chuyện như thế, nhưng không mang lại tác dụng gì.

Chương 17.2: Không ai dám đùa giỡn ở trước mặt anh

Ông ta nhìn về phía Tiêu Tĩnh Đình đang khóc sướt mướt, cảm thấy phiền lòng, xua tay nói: “Đưa mợ chủ nhỏ lên lầu.”

Vở kịch kết thúc, Nam Cảnh Thâm cũng lười ở lại phòng khách, anh phân phó người giúp việc nấu cho mình một bát mỳ, không cần bưng lên, chờ sau khi tắm rửa xong, anh sẽ tự mình đi xuống ăn.

Vốn dĩ anh không ở nơi này, chỉ là bây giờ đã khuya, anh bận rộn cả một ngày, lười phải di chuyển.

Sau khi tắm rửa xong đi xuống, Phó Dật Bạch đã mang theo hòm thuốc, chờ sau khi xử lý xong vết thương, anh ta còn mặt dày ở lại ăn chực một bát mỳ nhiều gạch cua rồi mới đi.

Lúc Ý Ý thức dậy đã là 9 giờ sáng.

Cô liếc nhìn đồng hồ, cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cô không muốn thức dậy, cho nên nằm ỳ ở trên giường hơn nửa tiếng nữa, mãi cho đến khi hoàn toàn tỉnh ngủ, cô mới đi rửa mặt.

Trước khi đi đến nhà ăn, cô đứng ở phía sau chiếc bình hoa lớn trong phòng khách, len lén nhìn thoáng qua, nhìn thấy Hồ Bá bưng bữa sáng đi ra, đặt trên bàn ăn cơm.

Cô bĩu môi, không muốn nói chuyện với Hồ Bá, dự định lặng lẽ đi về phòng.

“Mợ chủ, Tiểu Quỳ nói cô đã dậy, tôi chuẩn bị bữa sáng là sữa đậu nành và bánh quẩy cho cô, cô nhanh đến ăn đi, đồ ăn vừa mới được chiên xong.”

Sau đầu Hồ Bá có mắt à?

Ý Ý vặn ngón tay, cúi đầu nhìn chính mình, đôi dép xỏ ngón của cô vô cùng bắt mắt, lúc bước đi gây ra tiếng động lớn, nhất định động tĩnh này đã quấy rầy đến Hồ Bá.

Cô cúi đầu, rầu rĩ ngồi vào bàn ăn cơm, ngẩng đầu liếc một cái, đúng lúc Hồ Bá gỡ tay áo xuống, Ý Ý tinh mắt nhìn thấy trên quần áo ông ta có vết dầu mỡ.

“Bác tự mình chiên bánh quẩy ư?”

Lúc đầu vốn dĩ cô dự định giận dỗi không để ý đến người ta, nhưng cố tình lại không quản được cái miệng hay nói này của mình.

Ý Ý cảm thấy xấu hổ, vội vàng cầm đũa lên gắp một miếng bánh quẩy vào trong miệng.

“Cô ăn từ từ thôi, sữa đậu nành này cũng không phải mua từ bên ngoài, sáng sớm hôm nay tôi đã dậy ngâm đậu, lúc biết cô đã dậy liền tranh thủ thời gian làm sữa đậu nành.”

Hồ Bá đứng ở bên cạnh cô, đẩy bát sữa đậu nành đến trước mặt cô, trong bát còn có một chiếc thìa bằng sứ màu trắng.

Hơi nóng bốc lên, Ý Ý đột nhiên cảm thấy vành mắt mình hơi ẩm ướt.

Cô ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn phình lên, trong miệng đều là bánh quẩy, trên mỗi tay nhỏ đều cầm một chiếc bánh quẩy, cô không ngừng đưa vào trong miệng khiến cho việc nhai nuốt trở nên khó khăn hơn.

Một giây sau, trước mắt cô có thêm một cái thùng rác.

Ý Ý giật mình, ngước mắt chăm chú nhìn Hồ Bá, gương mặt ông ta hiền lành, đôi mắt cong cong đầy ý cười, xung quanh phần đuôi mắt đều là nếp nhăn.

Cô há miệng, nôn ra phần bánh quẩy còn chưa nhai nát.

Cô hít mũi, mới biết là mình khóc.

“Cô có muốn ăn thứ gì khác không?” Hồ Bá cười hỏi: “Còn giận dỗi với tôi sao?”

Ý Ý bĩu môi, giọng nói ồm ồm: “Tôi không tức giận, ai vì chuyện tối qua mà tức giận chứ!”

Giọng nói non nớt khiến cho trái tim người ta tan chảy, ý cười của Hồ Bá càng sâu, trên gương mặt của ông ta đâu còn dáng vẻ nghiêm nghị như tối hôm qua, ông ta dỗ dành: “Đúng, đúng, đúng, mợ chủ của chúng ta không tức giận, ai dám chọc tức cô, tôi sẽ không bỏ qua cho người đó.”

“…” Ông ta nhất định có thể bỏ qua cho chính mình.

Ánh mắt Ý Ý đỏ bừng, trừng mắt nhìn Hồ Bá, cuối cùng không nhịn được, bật cười thành tiếng, nước mắt nước mũi đều chảy ra ngoài, trên tay cô còn cầm bánh quẩy, ánh mắt đảo quanh tìm khăn tay, cuối cùng vẫn là Hồ Bá tự mình rút khăn tay lau sạch sẽ cho cô.

Sau cùng, cô cười nói: “Bác Hồ Bá, tôi không trách bác, nếu không phải Tứ gia phân phó bác đến làm người xấu, tối hôm qua bác sẽ không hung dữ với tôi như thế.”

Cô hiểu Hồ Bá, nhưng vẻ mặt vẫn đầy oán giận, dùng sức cắn lên bánh quẩy: “Người kia mới chính là người xấu xa nhất.”


/1607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status