"Kính Nghiêu...!" Tô Chỉ Hề gọi tên của anh một lần nữa, ai biết người đàn ông này đột nhiên nghiêng người cắn lên môi cô.
Môi của cô vừa đau vừa tê dại, nhìn anh bằng ánh mắt lên án.
"Gọi đúng rồi." Giọng Hách Kính Nghiêu hơi khàn.
Chỉ là nghe cô gọi tên của mình, đã khiến anh có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Anh nhịn không được bắt đầu chờ mong, muốn đè cô dưới thân thể của mình, tưởng tượng được nghe tiếng cầu xin khẩn thiết của cô...
Tô Chỉ Hề nhìn thấy đôi mắt sắc bén của người đàn ông thay đổi, ngày càng sâu hơn, đột nhiên mắt lóe sáng, đoán được suy nghĩ của anh...
Cô nhịn không được, bắt đầu hoài nghi có phải trong đầu người đàn ông này đã có suy nghĩ muốn cô vô số lần... Nghĩ tới đây, không hiểu sao cô thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịp tim cũng rối loạn.
Cô hốt hoảng tránh khỏi ánh nhìn chăm chú và nóng rực của anh, đỏ mặt nói: "Tôi phải đi."
Hách Kính Nghiêu "Ừ" một tiếng, vẫn không chớp mắt, nhìn cô chằm chằm.
Tô Chỉ Hề không thể không đẩy anh ra, lại bị người đàn ông bắt lấy.
"Hách Kính Nghiêu!" Cô xấu hổ mở miệng.
Lúc này người đàn ông cười nhẹ một tiếng, kéo cô từ trên ghế salon đứng lên, đương nhiên, Tô Chỉ Hề không nghĩ sẽ đụng phải cái gì trên người anh, cũng không thấy có gì kỳ quái.
...
Cuối cùng Tô Chỉ Hề cũng thoát khỏi "Ma trảo" của thiếu gia Hách, rời khỏi Kim Mãn.
Bên ngoài đèn sáng rực rỡ, gió thổi nhè nhẹ, rốt cục cũng thổi tan nhiệt độ trên gò má.
Tô Chỉ Hề đi đến bên lề đường, bác Lý mặc tây trang phẳng phiu đi đến trước mặt cô, mỉm cười nói: "Tiểu thư Tô, thiếu gia dặn tôi đưa cô về."
"Cảm ơn bác." Tô Chỉ Hề nhìn ánh mắt sáng tỏ của bác Lý, cảm giác nhiệt độ trên mặt lại tăng lên lần nữa, cô vội vàng chui vào trong xe.
Mỗi lần đụng phải thiếu gia Hách, quá trình đều mạo hiểm và kích thích như vậy, kích thích khiến tim cô đập nhanh đến nỗi không thể bình phục được.
Xe đi đến đại học Viêm Châu, Tô Chỉ Hề đang muốn xuống xe, bác Lý đang ngồi ở ghế lái đột nhiên đưa cho cô một túi đồ được bọc kỹ: "Tiểu thư Tô, cái này là thiếu gia chuẩn bị cho cô, xin cô nhận lấy."
Tô Chỉ Hề sững sờ, theo bản năng tiếp nhận.
Đây là quà Hách Kính Nghiêu chuẩn bị cho cô sao?
Cô cảm giác nếu mình cứ nhận như vậy thì thật sự không biết ngại là gì, nhưng mà Tô Chỉ Hề không cách nào ức chế được lòng hiếu kỳ của bản thân...Anh sẽ đưa cho cô cái gì đây?
"Bác hãy thay cháu gửi lời cám ơn đến thiếu gia Hách ạ."
Bác Lý cười tủm tỉm: "Lần sau gặp mặt, tiểu thư có thể tự mình nói cám ơn."
Lần sau gặp mặt cái gì... Tô Chỉ Hề đỏ mặt đi xuống xe.
Cô miễn cưỡng kềm chế không mở túi ra ngay lập tức, xúc động nhìn một cái, bước nhanh vào trong sân trường, ai biết đột nhiên một chiếc xe Maserati kiêu ngạo dừng trước mặt cô, chặn đường đi của cô.
Tô Chỉ Hề sững sờ.
Sau khi cửa xe mở ra, một cô gái trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, đứng ở trước mặt cô.
Cô ta rất đẹp, một gương mặt trái xoan có vẻ cổ điển và ưu nhã, cô ta đeo túi xách, khí chất cực kỳ dịu dàng.
Tô Chỉ Hề định lướt qua cô ta, nhưng cô thấy ánh mắt của cô ta đặt trên người cô, buộc cô phải dừng bước.
Trực giác nói cho cô biết, người phụ nữ này đến tìm cô.
"Tô Chỉ Hề?" Quả nhiên, cô gái cười mở miệng hỏi.
"Cô biết tôi?" Tô Chỉ Hề kinh ngạc mở miệng.
"Tôi biết rất rõ." Cô ta cười, "Đúng rồi, xin tự giới thiệu, tôi là Hạ Tâm Du, là vị hôn thê của Kính Nghiêu."
Mắt Tô Chỉ Hề trợn to, nhẹ buông tay, túi quà xinh đẹp rơi trên mặt đất.
/1279
|