"Đã xảy ra chuyện gì?" Lão K và Thủy Nhi liếc mắt nhìn nhau, hai người vội vàng chạy lên trên lầu.
Mạc Thiên Kình vừa mở cửa đã nhìn thấy Sính Đình nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, băng gạc trên tay và chân cũng bị nhuộm đỏ, không khỏi tức giận rống cô.
"Em đang làm cái gì vậy?"
Sính Đình vốn đang cảm thấy uất ức, bị anh gào, nước mắt ầm ầm rơi xuống, Mạc Thiên Kình đi tới ôm cô đặt lên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt và nước mắt tràn trề của cô, mấp máy môi.
"Em khát nước, muốn lấy nước Uống....uố...ng!"
Sao cô biết được khi mình di chuyển tới mép giường, còn chưa rót đầy ly đã bị té xuống, đau đến nước mắt trực tiếp chảy ra, anh vừa vào còn gào lên với cô.
"Muốn uống nước nói một tiếng với anh là được rồi, bây giờ thương thế của em còn chưa lành, đừng cậy mạnh!"
Giọng nói của Mạc Thiên Kình thoáng mềm mại, nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của cô, tức giận nhất thời biến mất.
"Em sợ anh bận rộn, không muốn quấy nhiễu anh!"
Cô cũng không ngờ mình lại vô dụng như thế, chỉ thoáng chuyển động, đã ngã xuống mặt đất rồi !
Mạc Thiên Kình nhìn cô, đau lòng lau nước mắt trên mặt cô, rồi đi tới bàn bên cạnh rót cho cô một chén nước ấm.
Sính Đình uống hết nước, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, cổ họng không còn khô khốc nữa!
"Không sao chứ?"
Lão K và Thủy Nhi vừa lên tới liền vội vàng hỏi, thấy băng gạc trắng trên tay chân Sính Đình biến thành màu đỏ, mặt cũng cau lại.
"Không có việc gì!"
Sính Đình có chút xấu hổ, chính cô không cẩn thận, làm hại bọn họ cũng lo lắng cho cô.
Mạc Thiên Kình nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói, "Hai người đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có việc phải làm!"
Bọn họ cũng đã mệt mỏi, bận rộn cả ngày.
"Vậy cũng được, có chuyện gì cứ nói chúng tôi!"
Thủy Nhi nói xong xoay người về phòng của mình, thật ra thì tiểu tử thúi Thượng Quan Quân Triết kia còn chưa về, tối nay cô đi ngủ vậy.
Phòng của Lão K sát vách phòng cô, Sính Đình ở giữa, có gió thổi cỏ lay gì bọn họ cũng có thể biết trước tiên.
"Mạc Thiên Kình, thật xin lỗi!"
Sính Đình nhìn sắc mặt mệt mỏi của Mạc Thiên Kình, biết mình lại rước lấy phiền phức cho anh!
Không biết sao mình lại thế, kể từ sau khi ở chung với Mạc Thiên Kình, mình có chút trở nên ngây ngô, phản ứng có chút chậm lụt.
Mạc Thiên Kình nhìn cô, giúp cô vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán.
"Không sao, về sau không cho cậy mạnh, có chuyện gọi anh! Đừng làm cho mình bị thương, anh sẽ đau lòng!"
Mạc Thiên Kình nói an ủi khiến Sính Đình càng thêm áy náy, gật đầu một cái, nhìn anh lại phải tiếp tục tháo băng gạc, lau rửa vết thương cho mình.
"Mạc Thiên Kình, anh nói xem chân em có thể lưu lại vết sẹo rất khó coi hay không?"
Sính Đình nhìn vết thương đã may lại trên chân mình, có mười mấy mũi khâu như vậy, cho dù khỏi cũng sẽ lưu lại vết sẹo rất khó coi?
Ai, mặc dù cô không phải là người phụ nữ nổi tiếng, nhưng trên chân có vết sẹo dài như vậy, nhìn thấy cũng rất khó chịu!
Mạc Thiên Kình nghiêm túc thay băng, dùng nước muối cẩn thận lau máu trên miệng vết thương.
"Sẽ không, anh sẽ nghĩ cách xóa vết sẹo này, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, vết sẹo nhỏ như thế này sẽ không thành vấn đề! Cho dù có sẹo, anh cũng không ghét bỏ! Mạc Thiên Kình anh không phải là loại đàn ông nông cạn đó!"
"Có thật không?"
Sính Đình rất khó tin, Mạc Thiên Kình không ghét bỏ “con rết” xấu xí kia?
Mạc Thiên Kình quấn gạc xong, nhìn cô, nói vẻ cưng chiều.
"Đương nhiên là thật."
Nói xong ngáp một cái, đã hơn hai giờ rồi, sắp ba giờ rồi, đã rất lâu anh chưa được nghỉ ngơi, rất mệt.
"Ngủ đi! Anh mệt chết rồi!"
Sính Đình nhìn gương mặt tuấn tú rất mệt mỏi của anh, có chút đau lòng!
Mạc Thiên Kình gật đầu, "Ừ, anh thật sự có chút mệt mỏi rồi !"
Xoay người đi vào phòng tắm, bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, một lát sau, Mạc Thiên Kình quấn khăn tắm đi ra, vóc người cường tráng rất hấp dẫn khiến Sính Đình nhìn đến ngây ngẩn.
Mới vừa tắm rửa xong, mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt, làn da màu khỏe mạnh màu lúa mạch, còn có mấy khối cơ bụng mê người, dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng óng ánh.
Mạc Thiên Kình đi tới, thấy cô nhìn thân thể mình chằm chằm, không khỏi trêu ghẹo.
"Nước miếng rớt ra kìa!"
Sính Đình vội vàng dùng tay lau.
Nhìn thấy nụ cười hả hê của anh, nhất thời sắc mặt bạo hồng.
"Mạc Thiên Kình, anh lại gạt em!"
Cô căn bản không chảy nước miếng, cô chỉ là chăm chú nhìn, vóc người của anh thật rất đẹp, cô chỉ chăm chú nhìn mà thôi!
Mạc Thiên Kình cúi đầu cười nhẹ, sau khi râu ria đã cạo hết, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái nên đẹp trai hơn rất nhiều.
"Là em nhìn tới chảy nước miếng, sao có thể trách anh!"
Nói xong liền vén chăn ngồi lên giường, mùi vị đặc biệt của đàn ông phả vào mặt, cả người Sính Đình run lên, có chút xấu hổ.
Đây là lần thứ hai họ ngủ một giường!
"Mạc Thiên Kình, ngày mai anh qua phòng sát vách ngủ đi! Chúng ta chưa kết hôn, anh không thể luôn ngủ với em, tin đồn sẽ rất khó nghe đấy!"
Mạc Thiên Kình lật người, nằm nghiêng nhìn cô, gương mặt đẹp trai có vẻ hơi giận.
"Ngọc Sính Đình, ý của em là em còn muốn gả cho người đàn ông khác?"
Sính Đình lắc đầu, chột dạ cúi đầu, "Không có, nhưng anh cũng không thể cứ ngủ chung một giường với em như vậy!"
Bị ảnh hưởng không tốt, lại còn không mặc quần áo, nói không chừng dưới khăn tắm trống rỗng, chỉ có cái xúc xích kia!
Vừa nghĩ tới xúc xích, mặt Sính Đình liền đỏ, lần trước Mạc Thiên Kình hại cô dùng tay giải quyết cho anh một lần, nhớ lại chỗ đó của anh phun ra chất lỏng màu trắng cô đã cảm thấy buồn nôn!
"Sính Đình, em đang suy nghĩ xem phía dưới của anh có mặc quần lót hay không phải không?"
Mạc Thiên Kình kề sát vào mặt của cô, hơi thở nóng hổi thổi vào mặt Sính Đình, tê tê dại dại!
"Không có, em tuyệt đối không nghĩ đông nghĩ tây về cái đó của anh!"
Sính Đình nói xong nhìn thấy nụ cười trên mặt Mạc Thiên Kình, mặt càng đỏ bừng.
"Mạc Thiên Kình, ngủ, đừng nói nữa!"
Câu nói kia không phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Không nghĩ anh mặc quần hay không, lại nghĩ tới đồ phía dưới của anh, ha ha. . . . . .
Người phụ nữ này, không ngờ cô lại đáng yêu như thế, cuãng mê sắc như vậy!
"Không được cười, cười thì đi ra ngoài ngủ!"
Nhìn anh cười lẳng lơ, phóng đãng, bỉ ổi, Sính Đình không khỏi tức giận, Mạc Thiên Kình dang một tay rồi nhấc đầu cô đặt lên trên tay, Sính Đình kêu lên.
"Mạc Thiên Kình, anh muốn làm gì!"
Bây giờ cô đang bị thương, hơn nữa còn mang thai, anh không thể như vậy đối với mình!
Mạc Thiên Kình bộ dáng khẩn trương nhìn cô, cười nhẹ.
"Người phụ nữ ngốc nghếch, ngủ đi, anh cũng không phải là cầm thú, sẽ không lợi dụng lúc em bị thương mà làm gì em!"
Chờ vết thương lành thì chưa chắc!
"Anh nói, không thể. . . . . ."
Sính Đình còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Mạc Thiên Kình, Sính Đình nhìn anh, biết anh đã rất mệt nhọc, nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực anh yên tâm ngủ.
Nửa đêm, Sính Đình đang chìm trong giấc ngủ sâu bị tiếng ồn ào sát vách đánh thức, mở mắt ra, thì nghe thấy sát vách truyền đến âm thanh rất xấu hổ!
Mạc Thiên Kình vừa mở cửa đã nhìn thấy Sính Đình nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, băng gạc trên tay và chân cũng bị nhuộm đỏ, không khỏi tức giận rống cô.
"Em đang làm cái gì vậy?"
Sính Đình vốn đang cảm thấy uất ức, bị anh gào, nước mắt ầm ầm rơi xuống, Mạc Thiên Kình đi tới ôm cô đặt lên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt và nước mắt tràn trề của cô, mấp máy môi.
"Em khát nước, muốn lấy nước Uống....uố...ng!"
Sao cô biết được khi mình di chuyển tới mép giường, còn chưa rót đầy ly đã bị té xuống, đau đến nước mắt trực tiếp chảy ra, anh vừa vào còn gào lên với cô.
"Muốn uống nước nói một tiếng với anh là được rồi, bây giờ thương thế của em còn chưa lành, đừng cậy mạnh!"
Giọng nói của Mạc Thiên Kình thoáng mềm mại, nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của cô, tức giận nhất thời biến mất.
"Em sợ anh bận rộn, không muốn quấy nhiễu anh!"
Cô cũng không ngờ mình lại vô dụng như thế, chỉ thoáng chuyển động, đã ngã xuống mặt đất rồi !
Mạc Thiên Kình nhìn cô, đau lòng lau nước mắt trên mặt cô, rồi đi tới bàn bên cạnh rót cho cô một chén nước ấm.
Sính Đình uống hết nước, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, cổ họng không còn khô khốc nữa!
"Không sao chứ?"
Lão K và Thủy Nhi vừa lên tới liền vội vàng hỏi, thấy băng gạc trắng trên tay chân Sính Đình biến thành màu đỏ, mặt cũng cau lại.
"Không có việc gì!"
Sính Đình có chút xấu hổ, chính cô không cẩn thận, làm hại bọn họ cũng lo lắng cho cô.
Mạc Thiên Kình nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói, "Hai người đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có việc phải làm!"
Bọn họ cũng đã mệt mỏi, bận rộn cả ngày.
"Vậy cũng được, có chuyện gì cứ nói chúng tôi!"
Thủy Nhi nói xong xoay người về phòng của mình, thật ra thì tiểu tử thúi Thượng Quan Quân Triết kia còn chưa về, tối nay cô đi ngủ vậy.
Phòng của Lão K sát vách phòng cô, Sính Đình ở giữa, có gió thổi cỏ lay gì bọn họ cũng có thể biết trước tiên.
"Mạc Thiên Kình, thật xin lỗi!"
Sính Đình nhìn sắc mặt mệt mỏi của Mạc Thiên Kình, biết mình lại rước lấy phiền phức cho anh!
Không biết sao mình lại thế, kể từ sau khi ở chung với Mạc Thiên Kình, mình có chút trở nên ngây ngô, phản ứng có chút chậm lụt.
Mạc Thiên Kình nhìn cô, giúp cô vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán.
"Không sao, về sau không cho cậy mạnh, có chuyện gọi anh! Đừng làm cho mình bị thương, anh sẽ đau lòng!"
Mạc Thiên Kình nói an ủi khiến Sính Đình càng thêm áy náy, gật đầu một cái, nhìn anh lại phải tiếp tục tháo băng gạc, lau rửa vết thương cho mình.
"Mạc Thiên Kình, anh nói xem chân em có thể lưu lại vết sẹo rất khó coi hay không?"
Sính Đình nhìn vết thương đã may lại trên chân mình, có mười mấy mũi khâu như vậy, cho dù khỏi cũng sẽ lưu lại vết sẹo rất khó coi?
Ai, mặc dù cô không phải là người phụ nữ nổi tiếng, nhưng trên chân có vết sẹo dài như vậy, nhìn thấy cũng rất khó chịu!
Mạc Thiên Kình nghiêm túc thay băng, dùng nước muối cẩn thận lau máu trên miệng vết thương.
"Sẽ không, anh sẽ nghĩ cách xóa vết sẹo này, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, vết sẹo nhỏ như thế này sẽ không thành vấn đề! Cho dù có sẹo, anh cũng không ghét bỏ! Mạc Thiên Kình anh không phải là loại đàn ông nông cạn đó!"
"Có thật không?"
Sính Đình rất khó tin, Mạc Thiên Kình không ghét bỏ “con rết” xấu xí kia?
Mạc Thiên Kình quấn gạc xong, nhìn cô, nói vẻ cưng chiều.
"Đương nhiên là thật."
Nói xong ngáp một cái, đã hơn hai giờ rồi, sắp ba giờ rồi, đã rất lâu anh chưa được nghỉ ngơi, rất mệt.
"Ngủ đi! Anh mệt chết rồi!"
Sính Đình nhìn gương mặt tuấn tú rất mệt mỏi của anh, có chút đau lòng!
Mạc Thiên Kình gật đầu, "Ừ, anh thật sự có chút mệt mỏi rồi !"
Xoay người đi vào phòng tắm, bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, một lát sau, Mạc Thiên Kình quấn khăn tắm đi ra, vóc người cường tráng rất hấp dẫn khiến Sính Đình nhìn đến ngây ngẩn.
Mới vừa tắm rửa xong, mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt, làn da màu khỏe mạnh màu lúa mạch, còn có mấy khối cơ bụng mê người, dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng óng ánh.
Mạc Thiên Kình đi tới, thấy cô nhìn thân thể mình chằm chằm, không khỏi trêu ghẹo.
"Nước miếng rớt ra kìa!"
Sính Đình vội vàng dùng tay lau.
Nhìn thấy nụ cười hả hê của anh, nhất thời sắc mặt bạo hồng.
"Mạc Thiên Kình, anh lại gạt em!"
Cô căn bản không chảy nước miếng, cô chỉ là chăm chú nhìn, vóc người của anh thật rất đẹp, cô chỉ chăm chú nhìn mà thôi!
Mạc Thiên Kình cúi đầu cười nhẹ, sau khi râu ria đã cạo hết, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái nên đẹp trai hơn rất nhiều.
"Là em nhìn tới chảy nước miếng, sao có thể trách anh!"
Nói xong liền vén chăn ngồi lên giường, mùi vị đặc biệt của đàn ông phả vào mặt, cả người Sính Đình run lên, có chút xấu hổ.
Đây là lần thứ hai họ ngủ một giường!
"Mạc Thiên Kình, ngày mai anh qua phòng sát vách ngủ đi! Chúng ta chưa kết hôn, anh không thể luôn ngủ với em, tin đồn sẽ rất khó nghe đấy!"
Mạc Thiên Kình lật người, nằm nghiêng nhìn cô, gương mặt đẹp trai có vẻ hơi giận.
"Ngọc Sính Đình, ý của em là em còn muốn gả cho người đàn ông khác?"
Sính Đình lắc đầu, chột dạ cúi đầu, "Không có, nhưng anh cũng không thể cứ ngủ chung một giường với em như vậy!"
Bị ảnh hưởng không tốt, lại còn không mặc quần áo, nói không chừng dưới khăn tắm trống rỗng, chỉ có cái xúc xích kia!
Vừa nghĩ tới xúc xích, mặt Sính Đình liền đỏ, lần trước Mạc Thiên Kình hại cô dùng tay giải quyết cho anh một lần, nhớ lại chỗ đó của anh phun ra chất lỏng màu trắng cô đã cảm thấy buồn nôn!
"Sính Đình, em đang suy nghĩ xem phía dưới của anh có mặc quần lót hay không phải không?"
Mạc Thiên Kình kề sát vào mặt của cô, hơi thở nóng hổi thổi vào mặt Sính Đình, tê tê dại dại!
"Không có, em tuyệt đối không nghĩ đông nghĩ tây về cái đó của anh!"
Sính Đình nói xong nhìn thấy nụ cười trên mặt Mạc Thiên Kình, mặt càng đỏ bừng.
"Mạc Thiên Kình, ngủ, đừng nói nữa!"
Câu nói kia không phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Không nghĩ anh mặc quần hay không, lại nghĩ tới đồ phía dưới của anh, ha ha. . . . . .
Người phụ nữ này, không ngờ cô lại đáng yêu như thế, cuãng mê sắc như vậy!
"Không được cười, cười thì đi ra ngoài ngủ!"
Nhìn anh cười lẳng lơ, phóng đãng, bỉ ổi, Sính Đình không khỏi tức giận, Mạc Thiên Kình dang một tay rồi nhấc đầu cô đặt lên trên tay, Sính Đình kêu lên.
"Mạc Thiên Kình, anh muốn làm gì!"
Bây giờ cô đang bị thương, hơn nữa còn mang thai, anh không thể như vậy đối với mình!
Mạc Thiên Kình bộ dáng khẩn trương nhìn cô, cười nhẹ.
"Người phụ nữ ngốc nghếch, ngủ đi, anh cũng không phải là cầm thú, sẽ không lợi dụng lúc em bị thương mà làm gì em!"
Chờ vết thương lành thì chưa chắc!
"Anh nói, không thể. . . . . ."
Sính Đình còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Mạc Thiên Kình, Sính Đình nhìn anh, biết anh đã rất mệt nhọc, nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực anh yên tâm ngủ.
Nửa đêm, Sính Đình đang chìm trong giấc ngủ sâu bị tiếng ồn ào sát vách đánh thức, mở mắt ra, thì nghe thấy sát vách truyền đến âm thanh rất xấu hổ!
/307
|