Beta: Meo Miu Ciu
Kỳ Hinh hít một hơi lạnh, hắn --
Trong đầu cô nhớ ngay tới người đàn ông lạnh như băng kia, không khỏi phát lạnh toàn thân, cuối cùng cô cũng biết nguyên nhân vì sao mạng sống con người không hề quan trọng trong mắt họ.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy ống tay áo của Lăng Thiếu Đường, giọng nói có chút lo lắng và khẩn trương:
"Đường, có phải anh cũng thế hay không --"
Cô không hỏi nổi nữa, bởi vì cô không biết mình có thể hỏi gì.
Mắt Lăng Thiếu Đường thâm sâu và ẩn nhẫn, anh đau lòng nắm lấy hàm dưới của cô, giọng nói cực kì dịu dàng:
"Hinh Nhi, là người thừa kế tứ đại tài phiệt, mỗi ngày phải đối mặt với áp lực không chỉ trên thương trường , từ một nơi bí mật nào đó, có rất nhiều người nhìn chằm chằm rồi muốn lấy mạng bọn anh, bởi vậy, từ khi bọn anh còn rất nhỏ, đã được sắp xếp phải thâm nhập vào bên trong thế giới của các bang phái, thực hiện các khóa huấn luyện nghiêm ngặt, từ nhỏ anh với Dục đã được sắp xếp vào các tổ chức Mafia, đó cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến các bang phái trên thế giới không dám động tới người thừa kế tứ đại tài phiệt."
Kỳ Hinh nghe vậy thì sửng sốt, cô cố hết sức đè nén sự kinh hoàng trong lòng, bởi vì ở thế giới của cô, dường như mọi chuyện xảy ra đều ở bên ngoài ánh sáng, tràn ngập hi vọng, không hề phức tạp như vậy.
Có lẽ trước những chuyện như thế, bởi vì cô là một đứa con gái, nên cho tới bây giờ bố vẫn không hề đề cập với cô những chuyện như thế.
"Đường, có phải hôm qua các anh đã điều tra ra kẻ chủ mưu phía sau không?" Kỳ Hinh vội vàng hỏi.
Đôi mắt đẹp ẩn chứa sự nghi vấn, chăm chú nhìn anh --
Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp, được ánh sáng ấm áp bao quanh, khiến cô càng thêm dịu dàng. . . . . .
Loại dịu dàng này vốn sống động, như nước chảy róc rách, tiếng nước chảy kích thích chỗ sâu nhất trong lòng anh. . . . . .
Con ngươi đen sâu thẳm, có vẻ như trốn tránh rồi lại xuất hiện một tia khó xử --
"Không sai, nhưng khi bọn anh nhìn thấy hắn đã là một thi thể!" Anh vững vàng mở lời nói.
"Vì sao lại như vậy?" Kỳ Hinh hết sức kinh ngạc.
Lăng Thiếu Đường than nhẹ một tiếng, nhìn bộ dạng khờ khạo của Kỳ Hinh, nói từng câu từng chữ:
"Hinh Nhi, ngày hôm qua lúc anh nhìn thấy thi thể này, trong lòng vô cùng khiếp sợ, bởi vì -- chủ sở hữu thi thể là người em quen biết!"
"Cái gì?" Kỳ Hinh lại giật mình, cô biết người đó ư?
"Là ai?"
Trong giọng nói của cô ẩn chứa sự run rẩy, theo bản năng bàn tay nhỏ bé càng nắm chặt góc áo của Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường hít một hơi thật sâu, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô:
"Người này chính là --"
Anh mới nói được thế, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, âm thanh dồn dập, một hồi lại một hồi, cho thấy người gọi điện thoại không chỉ nhẫn nại mà còn cố chấp.
Lăng Thiếu Đường buộc phải cầm lấy di động, đi tới cửa sổ phía trước, cách đó không xa .
Kỳ Hinh giống như chú mèo con ngoan ngoãn, hai tay vòng qua hai đầu gối, nhẹ nhàng nghiêng đầu,suy nghĩ điều gì rồi nhìn đàn ông to cao đứng ở cửa sổ phía trước.
Người cô biết ư? Là ai nhỉ? Trong ấn tượng của cô, những người mà cô đã từng tiếp xúc qua, tất cả đều có bối cảnh giống như tờ giấy trắng, rất đơn giản, đâu có ai có bối cảnh phức tạp như vậy đâu? Có nhầm lẫn gì hay không?
Đôi mắt xinh đẹp luôn tĩnh lặng hàm chứa sự nghi ngờ nhàn nhạt, mang theo nghi ngờ đó quay sang nhìn --
Thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường vững vàng đứng bên cửa sổ, phong thái lạnh lùng phóng túng, giống như con chim đại bàng ngạo mạn nhất thế gian, ngăn cách ánh mặt trời chiếu vào, điên cuồng và thâm sâu, khiến con mắt Kỳ Hinh muốn đui mù!
Nhưng ngay sau đó, cô đã phát hiện cơ thể cường tráng của Lăng Thiếu Đường rõ ràng đang ngẩn ra.
Làm sao vậy? Trong lòng Kỳ Hinh cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau khi Lăng Thiếu Đường chậm rãi tắt điện thoại, nhìn kỹ Kỳ Hinh, xoay người lại, khuôn mặt anh tuấn cố tỏ ra lạnh lẽo và còn tràn ngập cảm giác mất mát, đáy mắt lại ẩn giấu sự lo lắng --
Kỳ Hinh lập tức đi đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, giọng nói êm ái hỏi:
"Đường, ai gọi điện tới vậy ? Đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói rất mềm nhẹ, cũng có chút sợ hãi, thật giống như lá cây nhẹ nhàng rơi xuống và trôi theo mặt nước.
Nhìn thấy vẻ mặt Lăng Thiếu Đường, trong lòng Kỳ Hinh đã cảm thấy có điều gì không bình thường, giống như có chuyện gì đã thật sự xảy ra.
Thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường thoáng lung lay, anh đi đến phía trước ghế sô pha, cả người tựa như bị tê liệt lập tức ngồi xuống, vẫn không động đậy, ánh mắt tinh anh cũng ngẩn ra như người mất hồn.
"Đường. . . . . ."
Kỳ Hinh ôm chặt ngực, cô cũng đi đến trước ghế sô pha, nhẹ nhàng quỳ gối trên thảm mềm mại, ngẩng đầu nhìn bộ dạng khác thường của Lăng Thiếu Đường, trong giọng nói cũng chứa vài phần lo lắng.
Trong ấn tượng của cô, Lăng Thiếu Đường luôn tự tin, không có gì có thể làm khó anh,.vậy vì sao hôm nay anh lại có vẻ mặt bất lực như thế? Điều đó khiến cô vô cùng đau lòng!
Cô vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vỗ về hai gò má cương nghị của anh, dùng chính sự dịu dàng của mình vuốt lên hàng lông mày đầy sự lo âu:
"Đường, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Nói cho em biết có được không?" Trong mắt Kỳ Hinh chứa đựng tình cảm dạt dào, cô nhẹ giọng nói.
Lăng Thiếu Đường kinh ngạc nhìn Kỳ Hinh dịu dàng như nước, trong tiếng nói trầm thấp có chút khàn khàn :
"Hinh Nhi --" Anh khó khăn mở lời nói.
Kỳ Hinh dùng ánh mắt kiên định cổ vũ anh nói tiếp.
Lăng Thiếu Đường nhíu mày lại, nói tiếp:
"Vừa rồi là Thiếu Nghị gọi đến, hắn nói -- đột nhiên bệnh tình của cha thêm nặng, có khả năng -- sẽ nguy hiểm tới tính mạng !"
"Cái gì?"
Kỳ Hinh cũng thoáng ngơ ngẩn, trái tim thắt lại.
Lăng Thiếu Đường không nói gì nữa, lời vừa nói của Lăng Thiếu nghị tựa như một cây châm sắc nhọn, không ngừng đâm vào trái tim anh.
Nhưng anh lại cố chấp không di động đôi chân, ở sâu trong nội tâm của anh, cũng tràn đầy những cảm xúc phức tạp khó giải quyết.
Kỳ Hinh hít một hơi lạnh, hắn --
Trong đầu cô nhớ ngay tới người đàn ông lạnh như băng kia, không khỏi phát lạnh toàn thân, cuối cùng cô cũng biết nguyên nhân vì sao mạng sống con người không hề quan trọng trong mắt họ.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy ống tay áo của Lăng Thiếu Đường, giọng nói có chút lo lắng và khẩn trương:
"Đường, có phải anh cũng thế hay không --"
Cô không hỏi nổi nữa, bởi vì cô không biết mình có thể hỏi gì.
Mắt Lăng Thiếu Đường thâm sâu và ẩn nhẫn, anh đau lòng nắm lấy hàm dưới của cô, giọng nói cực kì dịu dàng:
"Hinh Nhi, là người thừa kế tứ đại tài phiệt, mỗi ngày phải đối mặt với áp lực không chỉ trên thương trường , từ một nơi bí mật nào đó, có rất nhiều người nhìn chằm chằm rồi muốn lấy mạng bọn anh, bởi vậy, từ khi bọn anh còn rất nhỏ, đã được sắp xếp phải thâm nhập vào bên trong thế giới của các bang phái, thực hiện các khóa huấn luyện nghiêm ngặt, từ nhỏ anh với Dục đã được sắp xếp vào các tổ chức Mafia, đó cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến các bang phái trên thế giới không dám động tới người thừa kế tứ đại tài phiệt."
Kỳ Hinh nghe vậy thì sửng sốt, cô cố hết sức đè nén sự kinh hoàng trong lòng, bởi vì ở thế giới của cô, dường như mọi chuyện xảy ra đều ở bên ngoài ánh sáng, tràn ngập hi vọng, không hề phức tạp như vậy.
Có lẽ trước những chuyện như thế, bởi vì cô là một đứa con gái, nên cho tới bây giờ bố vẫn không hề đề cập với cô những chuyện như thế.
"Đường, có phải hôm qua các anh đã điều tra ra kẻ chủ mưu phía sau không?" Kỳ Hinh vội vàng hỏi.
Đôi mắt đẹp ẩn chứa sự nghi vấn, chăm chú nhìn anh --
Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp, được ánh sáng ấm áp bao quanh, khiến cô càng thêm dịu dàng. . . . . .
Loại dịu dàng này vốn sống động, như nước chảy róc rách, tiếng nước chảy kích thích chỗ sâu nhất trong lòng anh. . . . . .
Con ngươi đen sâu thẳm, có vẻ như trốn tránh rồi lại xuất hiện một tia khó xử --
"Không sai, nhưng khi bọn anh nhìn thấy hắn đã là một thi thể!" Anh vững vàng mở lời nói.
"Vì sao lại như vậy?" Kỳ Hinh hết sức kinh ngạc.
Lăng Thiếu Đường than nhẹ một tiếng, nhìn bộ dạng khờ khạo của Kỳ Hinh, nói từng câu từng chữ:
"Hinh Nhi, ngày hôm qua lúc anh nhìn thấy thi thể này, trong lòng vô cùng khiếp sợ, bởi vì -- chủ sở hữu thi thể là người em quen biết!"
"Cái gì?" Kỳ Hinh lại giật mình, cô biết người đó ư?
"Là ai?"
Trong giọng nói của cô ẩn chứa sự run rẩy, theo bản năng bàn tay nhỏ bé càng nắm chặt góc áo của Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường hít một hơi thật sâu, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô:
"Người này chính là --"
Anh mới nói được thế, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, âm thanh dồn dập, một hồi lại một hồi, cho thấy người gọi điện thoại không chỉ nhẫn nại mà còn cố chấp.
Lăng Thiếu Đường buộc phải cầm lấy di động, đi tới cửa sổ phía trước, cách đó không xa .
Kỳ Hinh giống như chú mèo con ngoan ngoãn, hai tay vòng qua hai đầu gối, nhẹ nhàng nghiêng đầu,suy nghĩ điều gì rồi nhìn đàn ông to cao đứng ở cửa sổ phía trước.
Người cô biết ư? Là ai nhỉ? Trong ấn tượng của cô, những người mà cô đã từng tiếp xúc qua, tất cả đều có bối cảnh giống như tờ giấy trắng, rất đơn giản, đâu có ai có bối cảnh phức tạp như vậy đâu? Có nhầm lẫn gì hay không?
Đôi mắt xinh đẹp luôn tĩnh lặng hàm chứa sự nghi ngờ nhàn nhạt, mang theo nghi ngờ đó quay sang nhìn --
Thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường vững vàng đứng bên cửa sổ, phong thái lạnh lùng phóng túng, giống như con chim đại bàng ngạo mạn nhất thế gian, ngăn cách ánh mặt trời chiếu vào, điên cuồng và thâm sâu, khiến con mắt Kỳ Hinh muốn đui mù!
Nhưng ngay sau đó, cô đã phát hiện cơ thể cường tráng của Lăng Thiếu Đường rõ ràng đang ngẩn ra.
Làm sao vậy? Trong lòng Kỳ Hinh cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau khi Lăng Thiếu Đường chậm rãi tắt điện thoại, nhìn kỹ Kỳ Hinh, xoay người lại, khuôn mặt anh tuấn cố tỏ ra lạnh lẽo và còn tràn ngập cảm giác mất mát, đáy mắt lại ẩn giấu sự lo lắng --
Kỳ Hinh lập tức đi đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, giọng nói êm ái hỏi:
"Đường, ai gọi điện tới vậy ? Đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói rất mềm nhẹ, cũng có chút sợ hãi, thật giống như lá cây nhẹ nhàng rơi xuống và trôi theo mặt nước.
Nhìn thấy vẻ mặt Lăng Thiếu Đường, trong lòng Kỳ Hinh đã cảm thấy có điều gì không bình thường, giống như có chuyện gì đã thật sự xảy ra.
Thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường thoáng lung lay, anh đi đến phía trước ghế sô pha, cả người tựa như bị tê liệt lập tức ngồi xuống, vẫn không động đậy, ánh mắt tinh anh cũng ngẩn ra như người mất hồn.
"Đường. . . . . ."
Kỳ Hinh ôm chặt ngực, cô cũng đi đến trước ghế sô pha, nhẹ nhàng quỳ gối trên thảm mềm mại, ngẩng đầu nhìn bộ dạng khác thường của Lăng Thiếu Đường, trong giọng nói cũng chứa vài phần lo lắng.
Trong ấn tượng của cô, Lăng Thiếu Đường luôn tự tin, không có gì có thể làm khó anh,.vậy vì sao hôm nay anh lại có vẻ mặt bất lực như thế? Điều đó khiến cô vô cùng đau lòng!
Cô vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vỗ về hai gò má cương nghị của anh, dùng chính sự dịu dàng của mình vuốt lên hàng lông mày đầy sự lo âu:
"Đường, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Nói cho em biết có được không?" Trong mắt Kỳ Hinh chứa đựng tình cảm dạt dào, cô nhẹ giọng nói.
Lăng Thiếu Đường kinh ngạc nhìn Kỳ Hinh dịu dàng như nước, trong tiếng nói trầm thấp có chút khàn khàn :
"Hinh Nhi --" Anh khó khăn mở lời nói.
Kỳ Hinh dùng ánh mắt kiên định cổ vũ anh nói tiếp.
Lăng Thiếu Đường nhíu mày lại, nói tiếp:
"Vừa rồi là Thiếu Nghị gọi đến, hắn nói -- đột nhiên bệnh tình của cha thêm nặng, có khả năng -- sẽ nguy hiểm tới tính mạng !"
"Cái gì?"
Kỳ Hinh cũng thoáng ngơ ngẩn, trái tim thắt lại.
Lăng Thiếu Đường không nói gì nữa, lời vừa nói của Lăng Thiếu nghị tựa như một cây châm sắc nhọn, không ngừng đâm vào trái tim anh.
Nhưng anh lại cố chấp không di động đôi chân, ở sâu trong nội tâm của anh, cũng tràn đầy những cảm xúc phức tạp khó giải quyết.
/325
|