Đột nhiên cơ thể Lăng Thiếu Đường run lên, anh ngẩng đầu lên, sự lạnh lẽo phủ kín hai tròng mắt.
"Đường ——"
Kỳ Hinh bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ. Giọng nói có chút sợ sệt.
Thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường dần dần đi về phía Kỳ Hinh, từng bước một, mang theo hơi thở nguy hiểm chết người, bức Kỳ Hinh đến góc tường thì anh vươn hai tay, vây chặt cô trong không gian nhỏ hẹp.
"Em —— nghĩ mình rất hiểu anh sao?" Lời nói vừa nãy của cô tuy rằng khe khẽ, nhưng đã đâm thật sâu vào trái tim đau đớn của anh, lý trí dần dần biến mất, giọng nói của anh càng trở nên lạnh lẽo, miễn cưỡng.
Kỳ Hinh dũng cảm chống lại ánh mắt lạnh lùng của anh, ngược lại trong lòng cô lại vô cùng bình tĩnh, đôi môi anh đào hé mở:
"Đường, anh không cần như vậy, em biết anh hận bác Lăng, hận mọi chuyện bác ấy làm năm ấy, nhưng anh đã bao gìơ tự hỏi lòng mình xem anh có quan tâm bác ấy một chút hay không chưa? Chẳng lẽ trong lòng anh chỉ có hận thù thôi sao? Đường, không có yêu thì làm sao có hận đựơc?"
"Không phải! Không phải! !" Lăng Thiếu Đường đau đớn cố gắng phản bác.
"Anh nói rõ ràng cho em biết, anh hận ông ta! Hận ông ta!"
Ở chỗ ngã rẽ của hành lang bệnh viện, câu gào thét của anh không ngừng vang vọng, tiếng nói trầm thấp thể hiện sự mệt mỏi không chịu nổi.
Kỳ Hinh không nói gì thêm, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh, nhìn anh, giống như một người mẹ hiền từ bao dung đứa con cứng đầu khó bảo.
Đáy mắt tràn ngập sự nhẫn nại và đau lòng.
Một lúc lâu sau, Kỳ Hinh mới dịu dàng nói:
"Đường, anh mệt mỏi, đúng lúc em đang muốn về nhà một chuyến, anh trở về cùng em được không?"
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt anh.
Lăng Thiếu Đường hoàn toàn mệt mỏi, anh gật đầu.
Kỳ Hinh mỉm cười, lấy điện thoại của anh, bấm số điện thoại của lái xe riêng:
"Anh về trước đi, Lăng tiên sinh sẽ tự lái xe về!"
"Được, đúng rồi, tiểu thư Kỳ, hiện tại bên ngoài có rất nhiều phóng viên, tốt nhất cô và Lăng tiên sinh nên dùng thang máy riêng thì hơn!" Lái xe dặn dò.
"Được, tôi đã biết, cám ơn anh!"
Kỳ Hinh khẽ nói, vào lúc này, cô tuyệt đối sẽ không cho giới truyền thông đến làm phiền Lăng Thiếu Đường.
Dặn dò mọi chuyện xong, Kỳ Hinh kéo tay Lăng Thiếu Đường, đi đến bãi đỗ xe.
☆☆☆☆☆☆☆☆
Sau Kỳ Hinh ngồi vào chỗ của mình, cô mới phát hiện Lăng Thiếu Đường vẫn đang ngồi ngẩn người ở chỗ lái xe, không khỏi than nhẹ một tiếng.
"Đường —— Đường!"
"Hả?"
Lăng Thiếu Đường như người vừa trong mộng tỉnh lại, khi anh nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Kỳ Hinh đang nhìn mình thì nở nụ cười miễn cưỡng, giúp Kỳ Hinh thắt dây an toàn.
Định nhẹ nhàng rút bàn tay to lại thì bị Kỳ Hinh giữ chặt, cô nhìn Lăng Thiếu Đường chăm chú:
"Đường, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút, được không?"
Lăng Thiếu Đường nao nao, liếc nhìn con mắt tĩnh lặng xinh đẹp của Kỳ Hinh, mở miệng nói khẽ :
"Em muốn nói với anh chuyện gì?"
Kỳ Hinh mỉm cười, cô dịu dàng áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng Lăng Thiếu Đường, làm nũng nói:
"Ừm —— vậy trước hết anh phải đồng ý với em, lát nữa bất kể em nói đến chuyện gì, anh cũng không được tức giận với nổi giận!"
Nói xong, ngẩng đầu lên, cô tinh nghịch nháy mắt.
Lăng Thiếu Đường đã trải qua khả năng làm nũng của cô, nhìn bộ dạng cô đáng yêu như vậy, trong lòng cũng nổi lên một tia ấm áp, tâm tình lập tức tốt hơn chút, anh buồn cười lắc đầu, ngón tay thon dài thân mật vuốt mũi cô:
"Được rồi, em ngoan như vậy, sao anh có thể nổi giận được? Em muốn anh nói chuyện gì?"
Kỳ Hinh cười ngọt ngào, đôi mắt mang ý cười khiến người ta yêu mến.
"Anh nói đấy nhé, không được nuốt lời đâu!"
Bộ dáng đáng yêu của Kỳ Hinh khiến trong lòng Lăng Thiếu Đường ngứa ngáy, không nhịn được thoáng cười:
"Nói đi, cô bé!"
Bàn tay to yêu chiều vuốt đầu cô, làm cô cảm thấy mình giống như chú mèo nhỏ.
Kỳ Hinh cắn môi, rất cẩn thận nói:
"Đường, thực ra chuyện đã xảy ra lâu như vậy, vì sao anh vẫn không thể tha thứ cho bác Lăng?"
Lăng Thiếu Đường vừa nghe, vốn trên mặt đang xuất hiện tình cảm dạt dào lập tức trầm xuống, rồi lập tức hiện lên sự lạnh lẽo.
"Hinh Nhi, chúng ta nói sang chuyện khác được không?"
Anh nén sự nóng nảy lại, liếc nhìn cô nói.
Kỳ Hinh nhìn ra con mắt đang ngầm chịu đựng tức giận của Lăng Thiếu Đường, nhưng cô vẫn cố chấp như cũ lắc đầu nói:
"Đường, em muốn anh nói về những chuyện đã xảy ra!"
Ý của cô chính là không phải chuyện này thì không nói chuyện.
Lăng Thiếu Đường nhíu mày lại , có chút tức giận cao giọng nói :
"Chúng ta sẽ không nói chuyện đó, đối với ông ta, anh không muốn nói nhiều! Những chuyện nên biết không phải em đã biết rồi sao ?"
"Đường ——"
Kỳ Hinh mềm mại gọi tên của anh, tay nhỏ bé kéo ống tay áo anh, giống như đứa bé nhìn anh.
"Anh hận ông ta, nói như vậy em nghe rõ rồi chứ !"
Đột nhiên Lăng Thiếu Đường cao giọng, lớn tiếng gào thét, trên mặt tràn ngập sự lạnh lẽo và thù hận!
Kỳ Hinh lắc đầu:
"Anh nói dối, nếu anh thật sự hận bác Lăng giống trong lời anh nói, vậy khi anh nghe được tin bệnh tình của ấy chuyển biến xấu, vì sao phải mất hồn mất vía như thế? Rõ ràng anh quan tâm bác ấy!"
Kỳ Hinh không sợ chết quay sang gào thét với Lăng Thiếu Đường! Vẻ mặt trở nên kiên định khác thường.
Đôi mắt đẹp của cô cũng đầy sự mềm mại nữ tính.
"Đường ——"
Kỳ Hinh bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ. Giọng nói có chút sợ sệt.
Thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường dần dần đi về phía Kỳ Hinh, từng bước một, mang theo hơi thở nguy hiểm chết người, bức Kỳ Hinh đến góc tường thì anh vươn hai tay, vây chặt cô trong không gian nhỏ hẹp.
"Em —— nghĩ mình rất hiểu anh sao?" Lời nói vừa nãy của cô tuy rằng khe khẽ, nhưng đã đâm thật sâu vào trái tim đau đớn của anh, lý trí dần dần biến mất, giọng nói của anh càng trở nên lạnh lẽo, miễn cưỡng.
Kỳ Hinh dũng cảm chống lại ánh mắt lạnh lùng của anh, ngược lại trong lòng cô lại vô cùng bình tĩnh, đôi môi anh đào hé mở:
"Đường, anh không cần như vậy, em biết anh hận bác Lăng, hận mọi chuyện bác ấy làm năm ấy, nhưng anh đã bao gìơ tự hỏi lòng mình xem anh có quan tâm bác ấy một chút hay không chưa? Chẳng lẽ trong lòng anh chỉ có hận thù thôi sao? Đường, không có yêu thì làm sao có hận đựơc?"
"Không phải! Không phải! !" Lăng Thiếu Đường đau đớn cố gắng phản bác.
"Anh nói rõ ràng cho em biết, anh hận ông ta! Hận ông ta!"
Ở chỗ ngã rẽ của hành lang bệnh viện, câu gào thét của anh không ngừng vang vọng, tiếng nói trầm thấp thể hiện sự mệt mỏi không chịu nổi.
Kỳ Hinh không nói gì thêm, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh, nhìn anh, giống như một người mẹ hiền từ bao dung đứa con cứng đầu khó bảo.
Đáy mắt tràn ngập sự nhẫn nại và đau lòng.
Một lúc lâu sau, Kỳ Hinh mới dịu dàng nói:
"Đường, anh mệt mỏi, đúng lúc em đang muốn về nhà một chuyến, anh trở về cùng em được không?"
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt anh.
Lăng Thiếu Đường hoàn toàn mệt mỏi, anh gật đầu.
Kỳ Hinh mỉm cười, lấy điện thoại của anh, bấm số điện thoại của lái xe riêng:
"Anh về trước đi, Lăng tiên sinh sẽ tự lái xe về!"
"Được, đúng rồi, tiểu thư Kỳ, hiện tại bên ngoài có rất nhiều phóng viên, tốt nhất cô và Lăng tiên sinh nên dùng thang máy riêng thì hơn!" Lái xe dặn dò.
"Được, tôi đã biết, cám ơn anh!"
Kỳ Hinh khẽ nói, vào lúc này, cô tuyệt đối sẽ không cho giới truyền thông đến làm phiền Lăng Thiếu Đường.
Dặn dò mọi chuyện xong, Kỳ Hinh kéo tay Lăng Thiếu Đường, đi đến bãi đỗ xe.
☆☆☆☆☆☆☆☆
Sau Kỳ Hinh ngồi vào chỗ của mình, cô mới phát hiện Lăng Thiếu Đường vẫn đang ngồi ngẩn người ở chỗ lái xe, không khỏi than nhẹ một tiếng.
"Đường —— Đường!"
"Hả?"
Lăng Thiếu Đường như người vừa trong mộng tỉnh lại, khi anh nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Kỳ Hinh đang nhìn mình thì nở nụ cười miễn cưỡng, giúp Kỳ Hinh thắt dây an toàn.
Định nhẹ nhàng rút bàn tay to lại thì bị Kỳ Hinh giữ chặt, cô nhìn Lăng Thiếu Đường chăm chú:
"Đường, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút, được không?"
Lăng Thiếu Đường nao nao, liếc nhìn con mắt tĩnh lặng xinh đẹp của Kỳ Hinh, mở miệng nói khẽ :
"Em muốn nói với anh chuyện gì?"
Kỳ Hinh mỉm cười, cô dịu dàng áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng Lăng Thiếu Đường, làm nũng nói:
"Ừm —— vậy trước hết anh phải đồng ý với em, lát nữa bất kể em nói đến chuyện gì, anh cũng không được tức giận với nổi giận!"
Nói xong, ngẩng đầu lên, cô tinh nghịch nháy mắt.
Lăng Thiếu Đường đã trải qua khả năng làm nũng của cô, nhìn bộ dạng cô đáng yêu như vậy, trong lòng cũng nổi lên một tia ấm áp, tâm tình lập tức tốt hơn chút, anh buồn cười lắc đầu, ngón tay thon dài thân mật vuốt mũi cô:
"Được rồi, em ngoan như vậy, sao anh có thể nổi giận được? Em muốn anh nói chuyện gì?"
Kỳ Hinh cười ngọt ngào, đôi mắt mang ý cười khiến người ta yêu mến.
"Anh nói đấy nhé, không được nuốt lời đâu!"
Bộ dáng đáng yêu của Kỳ Hinh khiến trong lòng Lăng Thiếu Đường ngứa ngáy, không nhịn được thoáng cười:
"Nói đi, cô bé!"
Bàn tay to yêu chiều vuốt đầu cô, làm cô cảm thấy mình giống như chú mèo nhỏ.
Kỳ Hinh cắn môi, rất cẩn thận nói:
"Đường, thực ra chuyện đã xảy ra lâu như vậy, vì sao anh vẫn không thể tha thứ cho bác Lăng?"
Lăng Thiếu Đường vừa nghe, vốn trên mặt đang xuất hiện tình cảm dạt dào lập tức trầm xuống, rồi lập tức hiện lên sự lạnh lẽo.
"Hinh Nhi, chúng ta nói sang chuyện khác được không?"
Anh nén sự nóng nảy lại, liếc nhìn cô nói.
Kỳ Hinh nhìn ra con mắt đang ngầm chịu đựng tức giận của Lăng Thiếu Đường, nhưng cô vẫn cố chấp như cũ lắc đầu nói:
"Đường, em muốn anh nói về những chuyện đã xảy ra!"
Ý của cô chính là không phải chuyện này thì không nói chuyện.
Lăng Thiếu Đường nhíu mày lại , có chút tức giận cao giọng nói :
"Chúng ta sẽ không nói chuyện đó, đối với ông ta, anh không muốn nói nhiều! Những chuyện nên biết không phải em đã biết rồi sao ?"
"Đường ——"
Kỳ Hinh mềm mại gọi tên của anh, tay nhỏ bé kéo ống tay áo anh, giống như đứa bé nhìn anh.
"Anh hận ông ta, nói như vậy em nghe rõ rồi chứ !"
Đột nhiên Lăng Thiếu Đường cao giọng, lớn tiếng gào thét, trên mặt tràn ngập sự lạnh lẽo và thù hận!
Kỳ Hinh lắc đầu:
"Anh nói dối, nếu anh thật sự hận bác Lăng giống trong lời anh nói, vậy khi anh nghe được tin bệnh tình của ấy chuyển biến xấu, vì sao phải mất hồn mất vía như thế? Rõ ràng anh quan tâm bác ấy!"
Kỳ Hinh không sợ chết quay sang gào thét với Lăng Thiếu Đường! Vẻ mặt trở nên kiên định khác thường.
Đôi mắt đẹp của cô cũng đầy sự mềm mại nữ tính.
/325
|