Tôi không dám cầu xin một nụ hôn,
Tôi không đủ khả năng để mơ một nụ cười
Chỉ sợ em hôn tôi, cười với tôi, tôi sẽ trở nên kiêu ngạo.
Trong tâm trí của tôi,
Ước mơ lớn nhất của tôi là:
Nụ hôn này biến thành không khí là đủ!
Bởi vì nó sẽ thay tôi hôn lên môi em!
" Hinh Nhi, anh biết, cho nên anh muốn em trở thành vợ của anh, anh muốn em sinh con cho anh!"
Giọng nói của anh không nhanh không chậm truyền đến tai cô, ngoại trừ bá đạo còn hàm chứa tình yêu nồng đậm, hai tròng mắt của anh sáng rực như mặt trời.
Nước mắt của Kỳ Hinh vẫn không ngừng tuôn rơi, cô tham lam hít vào hơi thở nam tính dễ ngửi của Lăng Thiếu Đường, trong lòng càng đau, càng tan nát!
"Đường - - " Giọng nói của cô hàm chứ sự bế tắc: "Anh biết không? Em rất muốn có anh bên cạnh, rất muốn có cục cưng của chúng ta - - "
Kỳ Hinh nói không được nữa, cô cảm thấy như có ai đó cướp đi tiếng nói của mình.
Ngay sau đó, thân thể của cô bị Lăng Thiếu Đường kéo lại, anh cúi người, cực kỳ dịu dàng nói: "Hinh Nhi, anh cũng luôn chờ mong, anh hi vọng em sẽ sinh một đứa con gái đẹp giống em vậy, anh cũng thích có một đứa con thật giống anh!"
Trong mắt anh đều chứa đựng sự yêu thương dành cho Kỳ Hinh, lúc trước anh cũng không hiểu vì sao mỗi khi quan hệ với Kỳ Hinh anh lại không dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào, cũng không hiểu vì sao khi biết Kỳ Hinh lén uống thuốc tránh thai, bản thân lại nổi cơn thịnh nộ như vậy.
Nguyên nhân chỉ có một, vì anh yêu Kỳ Hinh!
Anh biết, ở trong lòng Kỳ Hinh, cô sẽ không bao giờ quên đứa bé đã mất cách đây hai năm, mà Lăng Thiếu Đường cũng tự biết mình đã khiến Kỳ Hinh tổn thương sâu sắc, nhưng anh sẽ dùng một đời yêu thương để bồi thường cho cô, dùng cả đời này chỉ để yêu một mình cô!
“Một bé gái giống em và một bé giống anh?” Kỳ Hinh nhìn anh, ánh mắt lộ ra vẻ nhàn nhạt đau thương.
“Hinh Nhi, đáp ứng anh, gả cho anh có được không?” Lăng Thiếu Đường nâng khuôn mặt cô lên, dịu dàng nói, tầm mắt của anh dừng ở đôi mắt hơi đỏ bởi vì khóc quá nhiều của cô, thật lâu không dời.
Kỳ Hinh ngẩng mặt, đau lòng đến nỗi trái tim như muốn nứt ra: “Đường, anh phải tin rằng em rất muốn sống cùng anh dưới một mái nhà, nhưng mà thật sự chúng ta không thể… chúng ta không thể ở cùng nhau!”
Lời cô nói ra giống như một pho tượng thủy tinh bị rơi xuống địa ngục, vỡ thành những mảnh nhỏ, bủa vây bốn phía.
Cô biết bản thân mình sẽ không qua được cửa ải này, nếu cô ích kỷ giữ Lăng Thiếu Đường ở bên mình, cả đời này cô sẽ luôn day dứt.
Không phải cô suy nghĩ cho An Vũ Âu, mà là vì đứa bé – Lăng Phong.
Cậu bé đáng yêu như vậy, không phải Lăng Thiếu Đường cũng nói… anh muốn có một đứa con giống anh sao?
Ngay sau đó, chiếc cằm mềm mại của cô bị bàn tay to của Lăng Thiếu Đường nắm lấy: “Hinh Nhi, em có biết mình vừa nói cái gì không?”
Sự dịu dàng trong đáy mắt của Lăng Thiếu Đường biến mất, giữa lông mày nhăn lại toát lên vẻ nghiêm túc, lạnh như băng.
Anh là một người đàn ông nguy hiểm, tự nhiên cũng sẽ không cho phép Kỳ Hinh thoái thác như vậy! Cô là của anh, anh cầu hôn cô, cô phải đồng ý, không thể không đồng ý được! Đây chính là anh - Lăng Thiếu Đường bá đạo, càn rỡ.
Dĩ nhiên Kỳ Hinh cũng phát hiện anh đang tức giận, cô biết anh đang ẩn nhẫn lửa giận trong người, rõ ràng anh là một con sư tử nguy hiểm, cô làm vậy khác gì tự tìm chỗ chết, đúng là to gan.
Nhưng cô không còn cách nào khác, chẳng lẽ cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
Kỳ Hinh hạ mi mắt, che đi những giọt nước mắt đau thương.
“Hinh Nhi…” Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường dùng lực, rồi lại chậm rãi nới ra, anh chậm rãi ôm cô vào trong lòng, dễ dàng nghe ra giọng nói chứa đựng sự cưng chiều của anh.
“Xin lỗi em. Lúc nãy anh hơi lớn tiếng một chút, nhưng mà anh muốn nói cho em biết, anh không có khả năng để em rời đi. Em nhất định phải trở thành vợ của Lăng Thiếu Đường này!”
“Không… không! Đường, anh đừng ép em nữa, chúng ta cứ như vậy không tốt hơn sao? Đừng thay đổi gì có được không?” Kỳ Hinh giống như đang cầu xin, nỉ non nói.
Sự thiện lương của cô khiến cô rối loạn, nếu cô mất đi Lăng Thiếu Đường, cô tình nguyện cả đời không kết hôn, cứ như vậy im lặng làm người phụ nữ ở bên cạnh anh, không cần một thân phận gì cả, chỉ cần được yêu anh là đủ rồi!
Chẳng lẽ, anh nhất định muốn ép mình nói ra chuyện của An Vũ Ân và Lăng Phong mới được sao?
“Hinh Nhi!” Lăng Thiếu Đường cũng không thể chịu đựng nổi nữa gắt lên, bàn tay to vì tức giận mà gân xanh cũng nổi lên: “Em luôn miệng nói yêu anh, vì sao lại không gả cho anh? Em nói đi…”
Thân hình cao lớn sang quý ẩn sau bộ vest Italy, nhưng vẫn tản ra hơi thở nguy hiểm, con ngươi lạnh lùng cùng lửa giận trong đáy mắt như muốn cắn nuốt Kỳ Hinh, khóe môi lạnh lùng không thể tìm ra ở đó.
Đáng chết, cô từ chối lời cầu hôn của mình! Cô ngang nhiên từ chối!!
Trái tim đột nhiên bị một thứ cảm xúc gọi là vô tình khoét một lỗ hổng lớn, giống như một cái động không đáy, trong chốc lát trở nên tối đen.
“Đường, em yêu anh, chính bởi vì yêu anh, nên em càng không thể ích kỷ như vậy!” Kỳ Hinh khóc thành tiếng nói, cơ thể trở nên suy yếu khác thường.
“Đã xảy ra chuyện gì? Hinh Nhi!” Lăng Thiếu Đường híp hai tròng mắt lại, ép hỏi Kỳ Hinh.
Theo phản xạ có điều kiện, Kỳ Hinh liều mạng lắc đầu, thậm chí còn có chút sợ hãi lảng tránh hai tròng mắt của Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường cố nén lửa giận của bản thân: “Hinh Nhi, em sắp trở thành vợ của anh, có chuyện gì mà không thể nói với anh?”
Giọng nói của anh khàn khàn như một ly rượu nặng, lọt vào trong tai khiến người ta mê say. Nhưng lại như đang trêu tức, lại như rất tàn khốc, khiến cho người ta không thể bình tĩnh để đối mặt.
“Em thuộc về anh, tất cả mọi thứ của em đều thuộc về anh, Hinh Nhi của anh…” Anh bất đắc dĩ thở dài, ngón tay thon dài xoa lên khuôn mặt non mịn của cô.
“Vì sao? Vì sao anh lại ép em…” Kỳ Hinh khóc ngã vào trong lòng anh, trái tim đau đớn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo của Lăng Thiếu Đường, cô sợ chỉ cần mở miệng cô sẽ mất đi người đàn ông này vĩnh viễn!
Tôi không đủ khả năng để mơ một nụ cười
Chỉ sợ em hôn tôi, cười với tôi, tôi sẽ trở nên kiêu ngạo.
Trong tâm trí của tôi,
Ước mơ lớn nhất của tôi là:
Nụ hôn này biến thành không khí là đủ!
Bởi vì nó sẽ thay tôi hôn lên môi em!
" Hinh Nhi, anh biết, cho nên anh muốn em trở thành vợ của anh, anh muốn em sinh con cho anh!"
Giọng nói của anh không nhanh không chậm truyền đến tai cô, ngoại trừ bá đạo còn hàm chứa tình yêu nồng đậm, hai tròng mắt của anh sáng rực như mặt trời.
Nước mắt của Kỳ Hinh vẫn không ngừng tuôn rơi, cô tham lam hít vào hơi thở nam tính dễ ngửi của Lăng Thiếu Đường, trong lòng càng đau, càng tan nát!
"Đường - - " Giọng nói của cô hàm chứ sự bế tắc: "Anh biết không? Em rất muốn có anh bên cạnh, rất muốn có cục cưng của chúng ta - - "
Kỳ Hinh nói không được nữa, cô cảm thấy như có ai đó cướp đi tiếng nói của mình.
Ngay sau đó, thân thể của cô bị Lăng Thiếu Đường kéo lại, anh cúi người, cực kỳ dịu dàng nói: "Hinh Nhi, anh cũng luôn chờ mong, anh hi vọng em sẽ sinh một đứa con gái đẹp giống em vậy, anh cũng thích có một đứa con thật giống anh!"
Trong mắt anh đều chứa đựng sự yêu thương dành cho Kỳ Hinh, lúc trước anh cũng không hiểu vì sao mỗi khi quan hệ với Kỳ Hinh anh lại không dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào, cũng không hiểu vì sao khi biết Kỳ Hinh lén uống thuốc tránh thai, bản thân lại nổi cơn thịnh nộ như vậy.
Nguyên nhân chỉ có một, vì anh yêu Kỳ Hinh!
Anh biết, ở trong lòng Kỳ Hinh, cô sẽ không bao giờ quên đứa bé đã mất cách đây hai năm, mà Lăng Thiếu Đường cũng tự biết mình đã khiến Kỳ Hinh tổn thương sâu sắc, nhưng anh sẽ dùng một đời yêu thương để bồi thường cho cô, dùng cả đời này chỉ để yêu một mình cô!
“Một bé gái giống em và một bé giống anh?” Kỳ Hinh nhìn anh, ánh mắt lộ ra vẻ nhàn nhạt đau thương.
“Hinh Nhi, đáp ứng anh, gả cho anh có được không?” Lăng Thiếu Đường nâng khuôn mặt cô lên, dịu dàng nói, tầm mắt của anh dừng ở đôi mắt hơi đỏ bởi vì khóc quá nhiều của cô, thật lâu không dời.
Kỳ Hinh ngẩng mặt, đau lòng đến nỗi trái tim như muốn nứt ra: “Đường, anh phải tin rằng em rất muốn sống cùng anh dưới một mái nhà, nhưng mà thật sự chúng ta không thể… chúng ta không thể ở cùng nhau!”
Lời cô nói ra giống như một pho tượng thủy tinh bị rơi xuống địa ngục, vỡ thành những mảnh nhỏ, bủa vây bốn phía.
Cô biết bản thân mình sẽ không qua được cửa ải này, nếu cô ích kỷ giữ Lăng Thiếu Đường ở bên mình, cả đời này cô sẽ luôn day dứt.
Không phải cô suy nghĩ cho An Vũ Âu, mà là vì đứa bé – Lăng Phong.
Cậu bé đáng yêu như vậy, không phải Lăng Thiếu Đường cũng nói… anh muốn có một đứa con giống anh sao?
Ngay sau đó, chiếc cằm mềm mại của cô bị bàn tay to của Lăng Thiếu Đường nắm lấy: “Hinh Nhi, em có biết mình vừa nói cái gì không?”
Sự dịu dàng trong đáy mắt của Lăng Thiếu Đường biến mất, giữa lông mày nhăn lại toát lên vẻ nghiêm túc, lạnh như băng.
Anh là một người đàn ông nguy hiểm, tự nhiên cũng sẽ không cho phép Kỳ Hinh thoái thác như vậy! Cô là của anh, anh cầu hôn cô, cô phải đồng ý, không thể không đồng ý được! Đây chính là anh - Lăng Thiếu Đường bá đạo, càn rỡ.
Dĩ nhiên Kỳ Hinh cũng phát hiện anh đang tức giận, cô biết anh đang ẩn nhẫn lửa giận trong người, rõ ràng anh là một con sư tử nguy hiểm, cô làm vậy khác gì tự tìm chỗ chết, đúng là to gan.
Nhưng cô không còn cách nào khác, chẳng lẽ cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
Kỳ Hinh hạ mi mắt, che đi những giọt nước mắt đau thương.
“Hinh Nhi…” Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường dùng lực, rồi lại chậm rãi nới ra, anh chậm rãi ôm cô vào trong lòng, dễ dàng nghe ra giọng nói chứa đựng sự cưng chiều của anh.
“Xin lỗi em. Lúc nãy anh hơi lớn tiếng một chút, nhưng mà anh muốn nói cho em biết, anh không có khả năng để em rời đi. Em nhất định phải trở thành vợ của Lăng Thiếu Đường này!”
“Không… không! Đường, anh đừng ép em nữa, chúng ta cứ như vậy không tốt hơn sao? Đừng thay đổi gì có được không?” Kỳ Hinh giống như đang cầu xin, nỉ non nói.
Sự thiện lương của cô khiến cô rối loạn, nếu cô mất đi Lăng Thiếu Đường, cô tình nguyện cả đời không kết hôn, cứ như vậy im lặng làm người phụ nữ ở bên cạnh anh, không cần một thân phận gì cả, chỉ cần được yêu anh là đủ rồi!
Chẳng lẽ, anh nhất định muốn ép mình nói ra chuyện của An Vũ Ân và Lăng Phong mới được sao?
“Hinh Nhi!” Lăng Thiếu Đường cũng không thể chịu đựng nổi nữa gắt lên, bàn tay to vì tức giận mà gân xanh cũng nổi lên: “Em luôn miệng nói yêu anh, vì sao lại không gả cho anh? Em nói đi…”
Thân hình cao lớn sang quý ẩn sau bộ vest Italy, nhưng vẫn tản ra hơi thở nguy hiểm, con ngươi lạnh lùng cùng lửa giận trong đáy mắt như muốn cắn nuốt Kỳ Hinh, khóe môi lạnh lùng không thể tìm ra ở đó.
Đáng chết, cô từ chối lời cầu hôn của mình! Cô ngang nhiên từ chối!!
Trái tim đột nhiên bị một thứ cảm xúc gọi là vô tình khoét một lỗ hổng lớn, giống như một cái động không đáy, trong chốc lát trở nên tối đen.
“Đường, em yêu anh, chính bởi vì yêu anh, nên em càng không thể ích kỷ như vậy!” Kỳ Hinh khóc thành tiếng nói, cơ thể trở nên suy yếu khác thường.
“Đã xảy ra chuyện gì? Hinh Nhi!” Lăng Thiếu Đường híp hai tròng mắt lại, ép hỏi Kỳ Hinh.
Theo phản xạ có điều kiện, Kỳ Hinh liều mạng lắc đầu, thậm chí còn có chút sợ hãi lảng tránh hai tròng mắt của Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường cố nén lửa giận của bản thân: “Hinh Nhi, em sắp trở thành vợ của anh, có chuyện gì mà không thể nói với anh?”
Giọng nói của anh khàn khàn như một ly rượu nặng, lọt vào trong tai khiến người ta mê say. Nhưng lại như đang trêu tức, lại như rất tàn khốc, khiến cho người ta không thể bình tĩnh để đối mặt.
“Em thuộc về anh, tất cả mọi thứ của em đều thuộc về anh, Hinh Nhi của anh…” Anh bất đắc dĩ thở dài, ngón tay thon dài xoa lên khuôn mặt non mịn của cô.
“Vì sao? Vì sao anh lại ép em…” Kỳ Hinh khóc ngã vào trong lòng anh, trái tim đau đớn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo của Lăng Thiếu Đường, cô sợ chỉ cần mở miệng cô sẽ mất đi người đàn ông này vĩnh viễn!
/325
|