Thy Dung đã mang thai đến tháng thứ ba, hôm đi siêu âm, Thư Phàm vui mừng thông báo cho Thy Dung, Trác Phi Dương và mọi người biết, Thy Dung sẽ sinh đôi, có nghĩa là Thy Dung sẽ sinh một trai và một gái, hai đứa trẻ sẽ giống hệt nhau, chỉ khác về mặt giới tính. Tin này khiến cho Trác Phi Dương vui mừng và hạnh phúc đến rơi lệ, ôm chặt lấy Thy Dung và tặng cho cô ấy một nụ hôn thật cuồng nhiệt. Còn người thân trong gia đình thì vui mừng mở tiệc ăn mừng, tranh nhau mua quà và chuẩn bị quần áo cho hai đứa bé.
Siêu thị Plaza là lựa chọn mua sắm của họ, chỉ trong vòng có mấy ngày sau khi có kết quả siêu âm, Thy Dung và Trác Phi Dương nhận được rất nhiều món quà từ những người thân trong gia đình.
Trác Phi Dương đã gọi điện yêu cầu ông quản gia mời một chuyên gia thiết kế nội thất biến một căn phòng trên lầu hai thành một căn phòng dành cho trẻ sơ sinh. Tuy hai đứa bé chưa ra đời, thế nhưng, mọi thứ đều đã được chuẩn bị tươm tất. Ngay cả đồ nội thất trong căn nhà, toàn bộ khu vườn cũng được sửa sang và trang trí lại. Bây giờ căn biệt thự của Trác Phi Dương đã biến thành một tổ ấm và thiên đường cho bốn người.
Chiều nay, tại trung tâm mua sắm quốc tế Plaza, mấy cặp đôi trẻ tung tăng rủ nhau đi mua sắm. Thứ đầu tiên được họ ưu ái muốn sắm sửa không phải là quần áo và vật dụng cho mình, mà là sắm sửa và chuẩn bị mọi thứ cho hai đứa bé, sợ rằng hai đứa trẻ khi được sinh ra phải liên tục thay một giờ một bộ quần áo mới sài hết được những thứ mà bố của đứa trẻ mua cho, rồi đến cô, chú, bác, Dì và anh em họ trong gia đình mua tặng cho chúng.
Một cô gái mặc một chiếc áo thụng màu tím, có thắt nơ trước ngực theo kiểu áo của Hàn Quốc, mặc quần jean co giãn màu trắng, trên đầu đội một chiếc mũ vải rộng vành màu xanh dương, phía sau thân mũ có một bông hoa màu trắng. Cô gái loay hoay trước khu vực bán quần áo cho trẻ sơ sinh gần 20 phút, mà vẫn chưa chọn được bộ đồ nào ưng ý, hết nâng lên rồi lại hạ xuống, ngắm bên trái rồi lại bên phải.
_Chán thật ! Biết chọn bộ quần áo nào cho hai đứa trẻ bây giờ, nên chọn màu trắng, màu xanh dương, màu vàng nhạt hay là màu cam ….?
Cô gái không ngừng lẩm bẩm trong miệng, tay mân mê cằm.
Việc cô gái đứng gần nửa tiếng trước quầy hàng kính bán quần áo cho trẻ em, chọn lựa một cách kĩ càng và săm soi từng cái một gây sự chú ý và tò mò của mọi người chung quanh. Đến khu vực mua sắm quần áo cho trẻ sơ sinh, không chỉ có phụ nữ, mà còn có cả đàn ông, có rất nhiều quý ông lịch sự và tận tụy đang dìu những cô vợ vác cái bụng bầu to tướng, đảo qua đảo lại các khu vực trưng bày bán hàng.
Dần dần trong cửa hàng trở nên thưa thớt, chỉ còn lại mấy người, cô gái vẫn chưa chọn được một bộ đồ ứng ý cho hai đứa trẻ.
Một người phụ nữ có vóc dáng như siêu mẫu, ba vòng bốc lửa, mái tóc uốn quăn như những sợi mỳ tôm, đeo kính mát màu đen và đội một chiếc mũ vải rộng vành che gần kín hết cả khuôn mặt, mở cửa kính, bước vào trong.
Cô ta tiến lại gần cô gái đang chăm chú vào việc chọn đồ cho trẻ sơ sinh. Bất thình lình, cô ta không nói gì cả, dùng hai tay xô mạnh cô gái mặc áo thụng màu tím nhạt ngã xấp mặt về phía trước.
_Hoàng Thy Dung ! Hôm nay tao sẽ cho mày chết ở đây – Cô ta rít giọng căm phẫn – Tao sẽ khiến cho mày xẩy ra, phải nhập viện trong cảnh sống dở chết dở. Và biết đâu, sau vụ này mày không còn sinh con được nữa thì sao ? - Cô bật cười khùng khục trong cổ họng như một con mụ điên – Tao muốn mày và Trác Phi Dương sẽ không có một đứa con nào cả. Hai đứa chúng mày sẽ phải sống nửa phần đời còn lại trong day dứt và nuối tiếc, tự hành hạ và đay nghiến lẫn nhau đến chết.
Cô ta vừa rít giọng vừa nghiến răng kêu ken két, vừa nói văng cả nước bọt, dùng gót giày giẵm thật mạnh lên sau lưng cô gái, nhằm mục đích phải khiến Thy Dung xẩy thai một cách triệt để. Ánh mắt của cô ta hiện lên những tia nhìn đầy lạnh lẽo và sát khí.
Cô gái rên rỉ, nhắn nhó kêu đau, cố gắng tránh thoát những cú đá như trời giáng của cô ta.
Ngay vào lúc đó, hai ngươi vệ sĩ xông vào, song phi, đạp mạnh vào lưng cô ta khiến cô ta ngã đập mặt xuống đất, rú lên những tiếng kêu thảm thiết.
Một chàng trai vội chạy lại gần, nhanh chóng đỡ cô gái kia đứng dậy, khuôn mặt cô gái hơi bị sưng một bên má, còn sống mũi đang chảy máu cam.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng khi chứng kiến diễn biến vừa rồi, tất cả đều tập trung ánh mắt vào cô gái, những bà mẹ đang mang thai thì kêu lên kinh hoàng.
_Trời ơi ! Cô ấy đang chảy máu kìa ! Mau mang cô ấy vào bệnh viện ! Đứa bé trong bụng cô ấy…..
Người đàn bà bị hai người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vét đen đá ngã sấp mặt xuống đất, nghe thấy những tiếng la hét hoảng loạn của mọi người, cô ta cười như điên, cười một cách cuồng dại, cười một cách sung sướng, cười như một con thú dữ.
_ Hoàng Thy Dung ! Trác Phi Dương ! Và lũ người nhà họ Hoàng khốn kiếp ! Cuối cùng tao cũng đã trả thù được lũ chúng mày rồi ! Ha ha ha ! Tao đã làm cho mày bị xẩy thai ! Thế nào, không đau đớn lắm chứ ? Từ nay trở về sau, mày sẽ phải sống trong ám ảnh và sợ hãi suốt đời ! Ha ha ha !
Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều căm ghét cô ta. Cô ta thật nhẫn tâm, thật tàn ác, tại sao cô ta có thể đẩy ngã và dùng chân đá mạnh vào bụng cô gái đang mang thai kia ? Dù có thù hận và căm ghét nhau đến đâu, cô ta cũng không thể hành động một cách phi nhân tính như thế được.
Nhưng nói gì cũng đã muộn, những vệt máu màu đỏ tươi kia đã chứng minh cô gái bị va đập mạnh vào bụng và đứa bé không còn giữ được nữa.
_Em có sao không ? – Chàng trai thương xót hỏi cô gái.
Cô gái lắc đầu, sắc mặt nhợt nhạt.
Quá chán ghét và căm phẫn, hai người vệ sĩ vặn quặt tay cô ta về phía sau, rồi trói nghiến lại.
Cô gái căm hận rảo bước nhanh lại gần cô ta, dơ cao tay tát liên tiếp vào mặt cô ta bằng những tái như trời giáng, chẳng mấy chốc khuôn mặt của cô ta sưng húp như một cái bánh bao, tơ máu rỉ ra từ khóe mép.
Cô gái tức điên người, quăng bỏ chiếc mũ trên đỉnh đầu, gằn giọng.
_Hoàng Diễm My ! Ả đàn bà điên loạn và mất hết nhân tính này ! Những tội ác mà cô gây ra vẫn còn chưa đủ sao ? Sao không tiếp tục trốn chui như trốn nhủi như một con chuột nhắt đi ? Cô tưởng cô có thể chạy thoát được à ? Nói cho cô biết, nếu hôm nay người bị cô hại thật sự là ba mẹ con chị gái của tôi, tôi đã sớm cầm dao xẻo từng phần thịt trên cơ thể cô rồi.
Ả đàn bà điên loạn và mất hết nhân tính nhìn cô gái trước mặt trừng trừng, mặt cô ta dại ra, khóe mép không ngừng chảy máu.
_Mày…mày không phải là Hoàng Thy Dung ?
Hoài Thương gằn từng từ, nhấn mạnh từng chữ.
_Đúng, tôi không phải. Tôi là em gái sinh đôi của chị ấy, tên Hoàng Hoài Thương.
Mọi người trong phòng ngơ ngác hết nhìn Hoài Thương lại nhìn ả đàn bà điên loạn, họ không hiểu đâu là hư, đâu là thực.
Biết mình lại trả thù nhầm đối tượng thêm một lần nữa, mà lần này cô ta đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng, bị người nhà họ Hoàng bắt được, cô ta sẽ phải dối diện với án tù chung thân, phải dành cả đời trong ngục tối, không có ánh sáng của mặt trời, những hình phạt khủng khiếp đó đang chờ cô ta.
_Mày nói dối – Cô ta gào lên.
Hoài Thương cười khinh bỉ.
_Con mụ điên kia ! Câm mồm đi ! Cô có tin tôi là Hoài Thương không, cũng mặc.
Cô ta vẫn không nhận mình thua, trợn trừng mắt nhìn Hoài Thương, nói không ra hơi.
_Vết…vết máu trên bụng mày…..?
Hoài Thương nhún vai, tốt bụng giải thích cho cô ta hiểu rõ nguyên do.
_Chỉ là mấy vết nước sơn dầu màu đỏ dùng để vẽ tranh, do cô đẩy tôi ngã trúng vào thôi. Cô không ngửi thấy mùi sơn dầu nồng nặc à, lại dám tưởng tượng đó là máu do tôi bị xẩy thai nữa ? Có phải cô là một kẻ tâm thần phân liệt không, hay là làm quá nhiều việc xấu nên tâm trí bất ổn, thành ra nhìn gà hóa cuốc ?
Càng nói Hoài Thương càng tức cận, càng căm hận cô ta thấu xương. Dơ cao tay Hoài Thương tát thêm hai cái nữa vào hai bên má đã sưng húp như một cái bánh bao của cô ta.
_Cô có biết tôi yêu nhất là chiếc quần jean này không hả, bị dính màu nước sơn dầu này, tôi làm sao có thể tẩy sạch được nữa đây ?
Trần Hoàng Anh thở dài, cầm lấy tay Hoài Thương, dùng khăn tay lau đi những giọt máu cam trên mũi Hoài Thương, đau xót khi thấy một bên má trái Hoài Thương bị sưng một mảng lớn.
_Chết tiệt !
Trần Hoàng Anh nghiến răng, trừng mắt nhìn Diễm My, muốn xông đánh cho cô ta một trận nên thân. Nếu Hoài Thương đang mang thai và bị cô ta hại, Trần Hoàng Anh sẽ không ngần ngại mà bẻ gãy hết tất cả các tứ chi của cô ta, bắt cô ta phải sống cả đời trong tàn tật và ngục tối.
o-0-o
Vụ án đến đây là kết thúc, Hoàng Diễm My đã bị bắt, bị truy tố và bị tòa án tuyên phạt hơn 30 năm tù giam. Đây là một cái giá quá đắt mà cô ta phải trả, sau khi được mãn hạn tù cô ta cũng đã trở thành một bà già trung niên, không còn tuổi thanh xuân, khó mà ngóc đầu lên nổi. Cô ta đã tự vùi dập cuộc sống tốt đẹp và may mắn của mình xuống vũng bùn của xã hội. Tất cả đều là do cô ta tự chuốc lấy !
Sau hơn nửa tháng kể từ lần xẩy ra vụ việc suýt bị Trần Tư Nam làm nhục ở khách sạn, hắn từng đến tìm Thy Dung một lần và cầu xin Thy Dung tha thứ cho hắn, nhưng Thy Dung từ chối không gặp, chỉ gửi cho hắn một tin nhắn bằng điện thoại di động: “Em hiểu tình cảm mà anh dành cho em, cũng rất cảm kích về điều đó, thế nhưng với những gì mà anh đã gây ra về mặt tinh thần và suýt hại đến thể xác của em, em không thể nào dễ dàng bỏ qua và tha thứ cho anh được. Anh yên tâm, em không còn giận anh, cũng không còn trách anh, hay muốn trả thù anh. Chỉ là tạm thời, em không muốn nhìn thấy anh. Có thể sau một hoặc hai năm nữa, khi vụ việc kia chìm vào quên lãng, lúc đó chúng ta lại là anh em tốt. Em hy vọng từ nay trở về sau anh yêu ai cũng nên trân trọng quyết định và quyền lựa chọn của cô ấy, đừng ép buộc và dùng bạo lực với cô ấy nữa. Em cũng hy vọng và cầu chúc cho anh sớm tìm được tình yêu và hạnh phúc của cuộc đời mình.”
Đọc xong dòng tin nhắn của Thy Dung, Trần Tư Nam hiểu cô ấy vẫn còn giận hắn và vẫn không thể nào tha thứ cho hắn. Cũng phải, có người con gái lại có thể tiếp tục làm bạn và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, khi chàng trai ấy chẳng những lén lút gửi ảnh cho người mình yêu và người thân trong gia đình, còn bắt cóc, đưa mình vào khách sạn, bị trói ở trên giường và suýt chút nữa đã bị làm nhục. Cô ấy không kiện hắn ra tòa đã là may mắn cho hắn lắm rồi.
Không còn mặt mũi gặp ai, Trần Tư Nam lựa chọn con đường tiếp tục đi du học, một phần để có thời gian và khoảng cách tự nghiền ngẫm và suy xét về cuộc đời mình, một phần vì muốn quên đi Thy Dung, và tự tìm cho mình một hướng đi mới.
Sau khi Trần Tư Nam đi, tất cả mọi người đều có những bước tiến đáng kể.
Bách Khải Văn đã tìm được bác sĩ giỏi phẫu thuật thay tim cho Thủy Ngân.
Ngày con bé lên giường mổ, tập trung nhiều người, trong đó có Thy Dung, Hoài Thương, Trần Hoàng Anh, Khánh Sơn, Tường Vy và Thu Trang. Trác Phi Dương bận việc nên không thể tới.
Mọi người chờ đợi trong nôn nóng, sốt ruột và hồi hộp lo sợ gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng công sức mà mọi người bỏ ra, và tình cảm chân thành mà họ dành cho con bé Thủy Ngân đã được đền đáp xứng đáng. Con bé Thủy Ngân đã được cứu sống, ca mổ phẫu thuật tim đã thành công.
Mọi người hò reo vui mừng, ôm chầm lấy nhau trong tình thân ái. Thy Dung, Hoài Thương và Thu Trang đã khóc mừng vì hạnh phúc và vui sướng.
Hàng ngày, mọi người thay phiên nhau đến chơi, chăm sóc và thăm nom con bé Thủy Ngân, nói chuyện và chơi đùa với con bé cho bớt buồn. Đồng thời, trong quãng thời gian đó, Bách Khải Văn đã cho người đi tìm tung tích của bố mẹ cô bé. Họ cũng đã nhận Thủy Ngân làm con gái đỡ đầu, sẽ cùng nhau nuôi con bé nên người.
Cuối tháng, Trác Phi Dương và Thy Dung tổ chức lễ cưới, Trần Hoàng Anh và Hoài Thương tổ chức lễ đính hôn, còn Bách Khải Văn tỏ tình với Thu Trang. Riêng Khánh Sơn thì lại lãng mạng hơn, hắn tặng cho Tường Vy một bóa hoa được kết nối bởi 99 đóa hoa hồng.
Mọi người đều ghen tị với hạnh phúc và may mắn của Tường Vy. Bị mọi người xúm vào trêu đùa, Tường Vy thẹn đỏ mặt, đầu cúi thật thấp, di di gót giày trên nền gạch. Khánh Sơn nhảy xổ vào bênh bạn gái và cảnh cáo không cho bất cứ ai được phép trêu ghẹo cô ấy thêm nữa, khiến mọi người càng trêu Tường Vy và Khánh Sơn nhiều hơn.
Quá xấu hổ, Tường Vy vùng bỏ chạy, Khánh Sơn hốt hoảng vội đuổi theo sau, trước khi chạy đi hắn không quên trừng mắt và bặm môi với mọi người. Những tiếng cười đùa không ngớt, vang lên phía sau lưng hai người.
Kể từ khi quen biết và nhận lời yêu Khánh Sơn, Tường Vy đã sống một cách tự tin và thấy yêu đời trở lại. Khánh Sơn luôn biết cách lấy lòng và tạo ra nhiều niềm vui cho bạn gái, hơn nữa, người thân trong nhà họ Hoàng và nhà họ Vũ đều là những con người hiếu khách, tốt bụng và sống chân thành, chính họ đã cho Tường Vy có cảm giác như đang sống trong một gia đình thật sự, cho Tường Vy cảm giác ấm áp và bình yên, không còn phải sống trong cô độc và lặng lẽ giống như trước nữa.
Bách Khải Văn và Thu Trang lúc nào cũng cãi nhau nảy nửa, giống như chó với mèo, thế nhưng, đây là cách yêu riêng của hai người, càng cãi nhau họ lại càng hiểu nhau và càng yêu nhau nhiều hơn. Một tình yêu kì lạ !
Trần Hoàng Anh và Hoài Thương thì vẫn sáng nắng chiều mưa, hôm nay giận nhau, ngày mai làm lành, hành động này cứ lặp đi lặp lại, tiếp diễn từ ngày này qua tháng kia.
Đám cưới của Trác Phi Dương và Thy Dung rất giản dị, cô dâu mặc áo cưới Soire màu trắng, đầu đội khăn voan mỏng, tay ôm một bó hoa lưu ly trước ngực, khoác tay Hoàng Tuấn Kiệt, được bố dẫn vào trong lễ đường. Sau gần hai tháng điều trị chú rể Trác Phi Dương đã có thể chống gậy, nắm lấy tay cô dâu, đứng trước Chúa thể sẽ trọn đời và vĩnh viễn yêu thương Thy Dung.
Hoài Thương, Tường Vy và Thu Trang là phù dâu trong lễ cưới, ba người mặc váy phù dâu màu đỏ, giữa eo thắt một chiếc nơ đồng màu với chiếc váy, trông xinh đẹp rạng ngời.
Còn Bách Khải Văn, Khánh Sơn và Trần Hoàng Anh là phù giể, mặc vét màu trắng, họ đều là những chàng trai xuất sắc, khí khái và phong độ, là niềm mơ ướt và khát khao của nhiều quý cô.
Trong nghi thức của buổi lễ, ba anh chàng phù giể chỉ nhìn chằm chằm vào ba cô phù dâu, ánh mắt của họ mê đắm, và tràn đầy tình cảm.
Người thân, bạn bè và họ hàng của hai bên gia đình đều hết sức ngạc nhiên và hiếu kì khi thấy chẳng những chú giể yêu say đắm cô dâu, trao cho cô dâu một nụ hôn nồng nàn và ấm áp, mà ngay cả phù dâu và phù giể của họ cũng yêu nhau. Họ linh cảm sắp tới đây sẽ lần lượt được dự tiệc cưới của ba cặp đôi kia
Siêu thị Plaza là lựa chọn mua sắm của họ, chỉ trong vòng có mấy ngày sau khi có kết quả siêu âm, Thy Dung và Trác Phi Dương nhận được rất nhiều món quà từ những người thân trong gia đình.
Trác Phi Dương đã gọi điện yêu cầu ông quản gia mời một chuyên gia thiết kế nội thất biến một căn phòng trên lầu hai thành một căn phòng dành cho trẻ sơ sinh. Tuy hai đứa bé chưa ra đời, thế nhưng, mọi thứ đều đã được chuẩn bị tươm tất. Ngay cả đồ nội thất trong căn nhà, toàn bộ khu vườn cũng được sửa sang và trang trí lại. Bây giờ căn biệt thự của Trác Phi Dương đã biến thành một tổ ấm và thiên đường cho bốn người.
Chiều nay, tại trung tâm mua sắm quốc tế Plaza, mấy cặp đôi trẻ tung tăng rủ nhau đi mua sắm. Thứ đầu tiên được họ ưu ái muốn sắm sửa không phải là quần áo và vật dụng cho mình, mà là sắm sửa và chuẩn bị mọi thứ cho hai đứa bé, sợ rằng hai đứa trẻ khi được sinh ra phải liên tục thay một giờ một bộ quần áo mới sài hết được những thứ mà bố của đứa trẻ mua cho, rồi đến cô, chú, bác, Dì và anh em họ trong gia đình mua tặng cho chúng.
Một cô gái mặc một chiếc áo thụng màu tím, có thắt nơ trước ngực theo kiểu áo của Hàn Quốc, mặc quần jean co giãn màu trắng, trên đầu đội một chiếc mũ vải rộng vành màu xanh dương, phía sau thân mũ có một bông hoa màu trắng. Cô gái loay hoay trước khu vực bán quần áo cho trẻ sơ sinh gần 20 phút, mà vẫn chưa chọn được bộ đồ nào ưng ý, hết nâng lên rồi lại hạ xuống, ngắm bên trái rồi lại bên phải.
_Chán thật ! Biết chọn bộ quần áo nào cho hai đứa trẻ bây giờ, nên chọn màu trắng, màu xanh dương, màu vàng nhạt hay là màu cam ….?
Cô gái không ngừng lẩm bẩm trong miệng, tay mân mê cằm.
Việc cô gái đứng gần nửa tiếng trước quầy hàng kính bán quần áo cho trẻ em, chọn lựa một cách kĩ càng và săm soi từng cái một gây sự chú ý và tò mò của mọi người chung quanh. Đến khu vực mua sắm quần áo cho trẻ sơ sinh, không chỉ có phụ nữ, mà còn có cả đàn ông, có rất nhiều quý ông lịch sự và tận tụy đang dìu những cô vợ vác cái bụng bầu to tướng, đảo qua đảo lại các khu vực trưng bày bán hàng.
Dần dần trong cửa hàng trở nên thưa thớt, chỉ còn lại mấy người, cô gái vẫn chưa chọn được một bộ đồ ứng ý cho hai đứa trẻ.
Một người phụ nữ có vóc dáng như siêu mẫu, ba vòng bốc lửa, mái tóc uốn quăn như những sợi mỳ tôm, đeo kính mát màu đen và đội một chiếc mũ vải rộng vành che gần kín hết cả khuôn mặt, mở cửa kính, bước vào trong.
Cô ta tiến lại gần cô gái đang chăm chú vào việc chọn đồ cho trẻ sơ sinh. Bất thình lình, cô ta không nói gì cả, dùng hai tay xô mạnh cô gái mặc áo thụng màu tím nhạt ngã xấp mặt về phía trước.
_Hoàng Thy Dung ! Hôm nay tao sẽ cho mày chết ở đây – Cô ta rít giọng căm phẫn – Tao sẽ khiến cho mày xẩy ra, phải nhập viện trong cảnh sống dở chết dở. Và biết đâu, sau vụ này mày không còn sinh con được nữa thì sao ? - Cô bật cười khùng khục trong cổ họng như một con mụ điên – Tao muốn mày và Trác Phi Dương sẽ không có một đứa con nào cả. Hai đứa chúng mày sẽ phải sống nửa phần đời còn lại trong day dứt và nuối tiếc, tự hành hạ và đay nghiến lẫn nhau đến chết.
Cô ta vừa rít giọng vừa nghiến răng kêu ken két, vừa nói văng cả nước bọt, dùng gót giày giẵm thật mạnh lên sau lưng cô gái, nhằm mục đích phải khiến Thy Dung xẩy thai một cách triệt để. Ánh mắt của cô ta hiện lên những tia nhìn đầy lạnh lẽo và sát khí.
Cô gái rên rỉ, nhắn nhó kêu đau, cố gắng tránh thoát những cú đá như trời giáng của cô ta.
Ngay vào lúc đó, hai ngươi vệ sĩ xông vào, song phi, đạp mạnh vào lưng cô ta khiến cô ta ngã đập mặt xuống đất, rú lên những tiếng kêu thảm thiết.
Một chàng trai vội chạy lại gần, nhanh chóng đỡ cô gái kia đứng dậy, khuôn mặt cô gái hơi bị sưng một bên má, còn sống mũi đang chảy máu cam.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng khi chứng kiến diễn biến vừa rồi, tất cả đều tập trung ánh mắt vào cô gái, những bà mẹ đang mang thai thì kêu lên kinh hoàng.
_Trời ơi ! Cô ấy đang chảy máu kìa ! Mau mang cô ấy vào bệnh viện ! Đứa bé trong bụng cô ấy…..
Người đàn bà bị hai người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vét đen đá ngã sấp mặt xuống đất, nghe thấy những tiếng la hét hoảng loạn của mọi người, cô ta cười như điên, cười một cách cuồng dại, cười một cách sung sướng, cười như một con thú dữ.
_ Hoàng Thy Dung ! Trác Phi Dương ! Và lũ người nhà họ Hoàng khốn kiếp ! Cuối cùng tao cũng đã trả thù được lũ chúng mày rồi ! Ha ha ha ! Tao đã làm cho mày bị xẩy thai ! Thế nào, không đau đớn lắm chứ ? Từ nay trở về sau, mày sẽ phải sống trong ám ảnh và sợ hãi suốt đời ! Ha ha ha !
Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều căm ghét cô ta. Cô ta thật nhẫn tâm, thật tàn ác, tại sao cô ta có thể đẩy ngã và dùng chân đá mạnh vào bụng cô gái đang mang thai kia ? Dù có thù hận và căm ghét nhau đến đâu, cô ta cũng không thể hành động một cách phi nhân tính như thế được.
Nhưng nói gì cũng đã muộn, những vệt máu màu đỏ tươi kia đã chứng minh cô gái bị va đập mạnh vào bụng và đứa bé không còn giữ được nữa.
_Em có sao không ? – Chàng trai thương xót hỏi cô gái.
Cô gái lắc đầu, sắc mặt nhợt nhạt.
Quá chán ghét và căm phẫn, hai người vệ sĩ vặn quặt tay cô ta về phía sau, rồi trói nghiến lại.
Cô gái căm hận rảo bước nhanh lại gần cô ta, dơ cao tay tát liên tiếp vào mặt cô ta bằng những tái như trời giáng, chẳng mấy chốc khuôn mặt của cô ta sưng húp như một cái bánh bao, tơ máu rỉ ra từ khóe mép.
Cô gái tức điên người, quăng bỏ chiếc mũ trên đỉnh đầu, gằn giọng.
_Hoàng Diễm My ! Ả đàn bà điên loạn và mất hết nhân tính này ! Những tội ác mà cô gây ra vẫn còn chưa đủ sao ? Sao không tiếp tục trốn chui như trốn nhủi như một con chuột nhắt đi ? Cô tưởng cô có thể chạy thoát được à ? Nói cho cô biết, nếu hôm nay người bị cô hại thật sự là ba mẹ con chị gái của tôi, tôi đã sớm cầm dao xẻo từng phần thịt trên cơ thể cô rồi.
Ả đàn bà điên loạn và mất hết nhân tính nhìn cô gái trước mặt trừng trừng, mặt cô ta dại ra, khóe mép không ngừng chảy máu.
_Mày…mày không phải là Hoàng Thy Dung ?
Hoài Thương gằn từng từ, nhấn mạnh từng chữ.
_Đúng, tôi không phải. Tôi là em gái sinh đôi của chị ấy, tên Hoàng Hoài Thương.
Mọi người trong phòng ngơ ngác hết nhìn Hoài Thương lại nhìn ả đàn bà điên loạn, họ không hiểu đâu là hư, đâu là thực.
Biết mình lại trả thù nhầm đối tượng thêm một lần nữa, mà lần này cô ta đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng, bị người nhà họ Hoàng bắt được, cô ta sẽ phải dối diện với án tù chung thân, phải dành cả đời trong ngục tối, không có ánh sáng của mặt trời, những hình phạt khủng khiếp đó đang chờ cô ta.
_Mày nói dối – Cô ta gào lên.
Hoài Thương cười khinh bỉ.
_Con mụ điên kia ! Câm mồm đi ! Cô có tin tôi là Hoài Thương không, cũng mặc.
Cô ta vẫn không nhận mình thua, trợn trừng mắt nhìn Hoài Thương, nói không ra hơi.
_Vết…vết máu trên bụng mày…..?
Hoài Thương nhún vai, tốt bụng giải thích cho cô ta hiểu rõ nguyên do.
_Chỉ là mấy vết nước sơn dầu màu đỏ dùng để vẽ tranh, do cô đẩy tôi ngã trúng vào thôi. Cô không ngửi thấy mùi sơn dầu nồng nặc à, lại dám tưởng tượng đó là máu do tôi bị xẩy thai nữa ? Có phải cô là một kẻ tâm thần phân liệt không, hay là làm quá nhiều việc xấu nên tâm trí bất ổn, thành ra nhìn gà hóa cuốc ?
Càng nói Hoài Thương càng tức cận, càng căm hận cô ta thấu xương. Dơ cao tay Hoài Thương tát thêm hai cái nữa vào hai bên má đã sưng húp như một cái bánh bao của cô ta.
_Cô có biết tôi yêu nhất là chiếc quần jean này không hả, bị dính màu nước sơn dầu này, tôi làm sao có thể tẩy sạch được nữa đây ?
Trần Hoàng Anh thở dài, cầm lấy tay Hoài Thương, dùng khăn tay lau đi những giọt máu cam trên mũi Hoài Thương, đau xót khi thấy một bên má trái Hoài Thương bị sưng một mảng lớn.
_Chết tiệt !
Trần Hoàng Anh nghiến răng, trừng mắt nhìn Diễm My, muốn xông đánh cho cô ta một trận nên thân. Nếu Hoài Thương đang mang thai và bị cô ta hại, Trần Hoàng Anh sẽ không ngần ngại mà bẻ gãy hết tất cả các tứ chi của cô ta, bắt cô ta phải sống cả đời trong tàn tật và ngục tối.
o-0-o
Vụ án đến đây là kết thúc, Hoàng Diễm My đã bị bắt, bị truy tố và bị tòa án tuyên phạt hơn 30 năm tù giam. Đây là một cái giá quá đắt mà cô ta phải trả, sau khi được mãn hạn tù cô ta cũng đã trở thành một bà già trung niên, không còn tuổi thanh xuân, khó mà ngóc đầu lên nổi. Cô ta đã tự vùi dập cuộc sống tốt đẹp và may mắn của mình xuống vũng bùn của xã hội. Tất cả đều là do cô ta tự chuốc lấy !
Sau hơn nửa tháng kể từ lần xẩy ra vụ việc suýt bị Trần Tư Nam làm nhục ở khách sạn, hắn từng đến tìm Thy Dung một lần và cầu xin Thy Dung tha thứ cho hắn, nhưng Thy Dung từ chối không gặp, chỉ gửi cho hắn một tin nhắn bằng điện thoại di động: “Em hiểu tình cảm mà anh dành cho em, cũng rất cảm kích về điều đó, thế nhưng với những gì mà anh đã gây ra về mặt tinh thần và suýt hại đến thể xác của em, em không thể nào dễ dàng bỏ qua và tha thứ cho anh được. Anh yên tâm, em không còn giận anh, cũng không còn trách anh, hay muốn trả thù anh. Chỉ là tạm thời, em không muốn nhìn thấy anh. Có thể sau một hoặc hai năm nữa, khi vụ việc kia chìm vào quên lãng, lúc đó chúng ta lại là anh em tốt. Em hy vọng từ nay trở về sau anh yêu ai cũng nên trân trọng quyết định và quyền lựa chọn của cô ấy, đừng ép buộc và dùng bạo lực với cô ấy nữa. Em cũng hy vọng và cầu chúc cho anh sớm tìm được tình yêu và hạnh phúc của cuộc đời mình.”
Đọc xong dòng tin nhắn của Thy Dung, Trần Tư Nam hiểu cô ấy vẫn còn giận hắn và vẫn không thể nào tha thứ cho hắn. Cũng phải, có người con gái lại có thể tiếp tục làm bạn và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, khi chàng trai ấy chẳng những lén lút gửi ảnh cho người mình yêu và người thân trong gia đình, còn bắt cóc, đưa mình vào khách sạn, bị trói ở trên giường và suýt chút nữa đã bị làm nhục. Cô ấy không kiện hắn ra tòa đã là may mắn cho hắn lắm rồi.
Không còn mặt mũi gặp ai, Trần Tư Nam lựa chọn con đường tiếp tục đi du học, một phần để có thời gian và khoảng cách tự nghiền ngẫm và suy xét về cuộc đời mình, một phần vì muốn quên đi Thy Dung, và tự tìm cho mình một hướng đi mới.
Sau khi Trần Tư Nam đi, tất cả mọi người đều có những bước tiến đáng kể.
Bách Khải Văn đã tìm được bác sĩ giỏi phẫu thuật thay tim cho Thủy Ngân.
Ngày con bé lên giường mổ, tập trung nhiều người, trong đó có Thy Dung, Hoài Thương, Trần Hoàng Anh, Khánh Sơn, Tường Vy và Thu Trang. Trác Phi Dương bận việc nên không thể tới.
Mọi người chờ đợi trong nôn nóng, sốt ruột và hồi hộp lo sợ gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng công sức mà mọi người bỏ ra, và tình cảm chân thành mà họ dành cho con bé Thủy Ngân đã được đền đáp xứng đáng. Con bé Thủy Ngân đã được cứu sống, ca mổ phẫu thuật tim đã thành công.
Mọi người hò reo vui mừng, ôm chầm lấy nhau trong tình thân ái. Thy Dung, Hoài Thương và Thu Trang đã khóc mừng vì hạnh phúc và vui sướng.
Hàng ngày, mọi người thay phiên nhau đến chơi, chăm sóc và thăm nom con bé Thủy Ngân, nói chuyện và chơi đùa với con bé cho bớt buồn. Đồng thời, trong quãng thời gian đó, Bách Khải Văn đã cho người đi tìm tung tích của bố mẹ cô bé. Họ cũng đã nhận Thủy Ngân làm con gái đỡ đầu, sẽ cùng nhau nuôi con bé nên người.
Cuối tháng, Trác Phi Dương và Thy Dung tổ chức lễ cưới, Trần Hoàng Anh và Hoài Thương tổ chức lễ đính hôn, còn Bách Khải Văn tỏ tình với Thu Trang. Riêng Khánh Sơn thì lại lãng mạng hơn, hắn tặng cho Tường Vy một bóa hoa được kết nối bởi 99 đóa hoa hồng.
Mọi người đều ghen tị với hạnh phúc và may mắn của Tường Vy. Bị mọi người xúm vào trêu đùa, Tường Vy thẹn đỏ mặt, đầu cúi thật thấp, di di gót giày trên nền gạch. Khánh Sơn nhảy xổ vào bênh bạn gái và cảnh cáo không cho bất cứ ai được phép trêu ghẹo cô ấy thêm nữa, khiến mọi người càng trêu Tường Vy và Khánh Sơn nhiều hơn.
Quá xấu hổ, Tường Vy vùng bỏ chạy, Khánh Sơn hốt hoảng vội đuổi theo sau, trước khi chạy đi hắn không quên trừng mắt và bặm môi với mọi người. Những tiếng cười đùa không ngớt, vang lên phía sau lưng hai người.
Kể từ khi quen biết và nhận lời yêu Khánh Sơn, Tường Vy đã sống một cách tự tin và thấy yêu đời trở lại. Khánh Sơn luôn biết cách lấy lòng và tạo ra nhiều niềm vui cho bạn gái, hơn nữa, người thân trong nhà họ Hoàng và nhà họ Vũ đều là những con người hiếu khách, tốt bụng và sống chân thành, chính họ đã cho Tường Vy có cảm giác như đang sống trong một gia đình thật sự, cho Tường Vy cảm giác ấm áp và bình yên, không còn phải sống trong cô độc và lặng lẽ giống như trước nữa.
Bách Khải Văn và Thu Trang lúc nào cũng cãi nhau nảy nửa, giống như chó với mèo, thế nhưng, đây là cách yêu riêng của hai người, càng cãi nhau họ lại càng hiểu nhau và càng yêu nhau nhiều hơn. Một tình yêu kì lạ !
Trần Hoàng Anh và Hoài Thương thì vẫn sáng nắng chiều mưa, hôm nay giận nhau, ngày mai làm lành, hành động này cứ lặp đi lặp lại, tiếp diễn từ ngày này qua tháng kia.
Đám cưới của Trác Phi Dương và Thy Dung rất giản dị, cô dâu mặc áo cưới Soire màu trắng, đầu đội khăn voan mỏng, tay ôm một bó hoa lưu ly trước ngực, khoác tay Hoàng Tuấn Kiệt, được bố dẫn vào trong lễ đường. Sau gần hai tháng điều trị chú rể Trác Phi Dương đã có thể chống gậy, nắm lấy tay cô dâu, đứng trước Chúa thể sẽ trọn đời và vĩnh viễn yêu thương Thy Dung.
Hoài Thương, Tường Vy và Thu Trang là phù dâu trong lễ cưới, ba người mặc váy phù dâu màu đỏ, giữa eo thắt một chiếc nơ đồng màu với chiếc váy, trông xinh đẹp rạng ngời.
Còn Bách Khải Văn, Khánh Sơn và Trần Hoàng Anh là phù giể, mặc vét màu trắng, họ đều là những chàng trai xuất sắc, khí khái và phong độ, là niềm mơ ướt và khát khao của nhiều quý cô.
Trong nghi thức của buổi lễ, ba anh chàng phù giể chỉ nhìn chằm chằm vào ba cô phù dâu, ánh mắt của họ mê đắm, và tràn đầy tình cảm.
Người thân, bạn bè và họ hàng của hai bên gia đình đều hết sức ngạc nhiên và hiếu kì khi thấy chẳng những chú giể yêu say đắm cô dâu, trao cho cô dâu một nụ hôn nồng nàn và ấm áp, mà ngay cả phù dâu và phù giể của họ cũng yêu nhau. Họ linh cảm sắp tới đây sẽ lần lượt được dự tiệc cưới của ba cặp đôi kia
/58
|