Editor: Sakura Trang
Từ Trinh hiểu rõ nhẹ nhàng hôn một cái khóe miệng y, thuận tay đưa vào một chuỗi ngọc châu. Ngọc châu Kia chẳng qua là những hạt nho nhỏ, so với hạt đậu xanh kia còn nhỏ hơn mấy phần, Chung Nghị thuận theo ngậm ở trong miệng, có chút mê mang chuyển con mắt nhìn lại.
“Một hồi nhớ buông lỏng một ít, nếu như đau liền nói cho cho, thiên vạn không tự cứng rắn chống đỡ.” Không chắc lần đầu tiếp nhận nam nhân là có thể được hay không, Từ Trinh ôn nhu hôn lên trán y, lúc này mới đem chuỗi hạt châu rút ra.
Chuỗi hạt châu màu nhũ trắng dính nước miếng, hơi kéo một cái liền cắt đứt, tay trái Từ Trinh nắm vật nóng, chậm rãi từ từ tuột một chút, thấy lổ nhỏ kia phun ra chất lỏng mềm mại liền từ từ ấn ngọc châu nho nhỏ vào.
“Ân!” Căng đau Kỳ diệu lẫn vào khoái cảm xốp xốp tê tê vọt khắp toàn thân, Chung Nghị giật mình một cái vội vàng ngẩng đầu, Từ Trinh đang nắm nơi cứng rắn của mình, bỏ vào hạt châu nho nhỏ. Đó là nơi ngày thường dùng đi tiểu, Chung Nghị rõ ràng nó có bao nhiêu nhỏ bé, lại nói nơi kia yếu ớt thế nào, dù là thoáng không cẩn thận, sẽ gặp mang đến phiền toái cực lớn.
Cho tới bây giờ Chung Nghị không quan tâm đau đớn, loại trình độ này tự nhiên có thể nhịn, y càng không sợ chảy máu bị thương, cho dù cốc chủ muốn y bỏ mình, cũng sẽ không có nửa điểm chần chờ.
Nhưng nếu thật làm ra nguy hiểm, cốc chủ nếu là đem y bỏ qua khá tốt, nếu như là muốn điều dưỡng chữa trị…
Y không muốn nhất, chính là tạo thành phiền toái cho cốc chủ.
“Muốn gì chứ?” Thuận lợi đem chuỗi hạt châu đưa đến bên trong, Từ Trinh đỡ Chung Nghị đứng lên. Ngay tại lúc nam nhân suy nghĩ lung tung, hắn đã thay nam nhân khoác lên một cái vật chế thành từ da mềm, từ miệng tròn đằng trước ngăn tốt thịt trụ có chút uể oải từ sau khi chuỗi hạt châu đi vào. Vật kia tương tự đai trinh tiết ở hiện đại, chẳng qua là bằng da càng mềm mại, hơn nữa không có bất kỳ chỗ khóa nào, chính giữa mông đai mềm theo bên dưới dán sát vào da, vừa đúng dịp bao hết huyệt, lỗ thủng phía trước lộ ra nhạy cảm, hợp với đằng sau giống một cái thắt lưng buộc ở eo.
Dây thừng mềm màu vàng treo nơi chứa chuỗi hạt châu thành đai lưng, lỏng lẻo treo ở nơi kia, phối hợp với ngày càng nhiều chất nhờn dày đặc dán lên, nhất thời trở nên nổi bật vô cùng.
Tỉnh hồn lại Chung Nghị nhìn một cái, nhất thời trở nên mất tự nhiên. Coi như chưa thấy qua đó là cái gì, nhưng cũng từ vị trí mặc nó đoán được công dụng.
Từ Trinh trấn an hôn mi đang đổ mồ hôi của y, dùng đồ lót lau tạm đi chất dịch sền sệt trên người y. Hai cái kẹp nhỏ kẹp ở phía trên đầu vú đè một cái để xuống một cái, thiếu chút nữa làm cho hai chân nam nhân mềm nhũn, lần nữa ngồi về tháp mềm.
“Này, cẩn thận chứ!” Một cái ôm lấy eo Chung Nghị, Từ Trinh để cho y dựa về trong ngực. Nam nhân cường tráng cả người khẽ run, tràng cũng bởi vì động tác mang tới khoái cảm liên tục ngọa nguậy, Từ Trinh vuốt ve làn da tràn đầy co dãn của y, kiên nhẫn chờ đợi đợt khoái cảm này trôi qua.
“Như vậy thì không được, ta mang ngươi đi ra ngoài thế nào đây?” Đem y phục đã sớm chuẩn bị xong từng món một mặc lên thay nam nhân, mấy ngày tới bọn họ không khỏi sẽ ở chỗ đó hoan hảo, đều cần thêm nhiều chút y phục. Lúc này trên thân hai người đã sớm đục ngầu không chịu nổi, đừng nói Chung Nghị, coi như da mặt dầy như mình, cũng là không có cách nào mặc y phục ướt dính, nhăn nhúm này đi ra bên ngoài.
Chung Nghị cúi đầu yên lặng không nói, vào sáng sớm lúc cốc chủ thay y mặc lên đồ da, thì đã đoán được mục đích của hành động này. Nhưng mà y lại không cách nào thản nhiên như thường, chẳng qua là mặc cái y phục liền để cho hai chân y như nhũn ra, thở hổn hển run rẩy, nếu như muốn bước đi, nhất định chính là thiên phương dạ đàm (chuyện không tưởng).
Chung Nghị, ngươi thế nào có thể vô năng như vậy! Chẳng qua chỉ là mấy hạt châu mà thôi!
Nhận ra được mình lại hèn yếu trốn tránh, nam nhân cắn lưỡi mạnh một cái, nắm chặt hai tay. Chỉ nghe bên tai một tiếng thở dài, môi ấm áp liền được bao phủ, sau đó đầu lưỡi dò vào bên trong, giống nhau ôn hòa liếm vết thương đầy vị mặn.
“Không phải.” Từ Trinh dán thân thể của nam nhân, từ từ vòng y về bên mình, mình thật là không suy nghĩ chu đáo, chẳng qua mặc cái y phục thôi, sẽ để cho Chung Nghị biến thành như vậy, “Bên ngoài ta đã truyền lệnh, cũng không cần dùng chân đi.”
Từ Trinh hiểu rõ nhẹ nhàng hôn một cái khóe miệng y, thuận tay đưa vào một chuỗi ngọc châu. Ngọc châu Kia chẳng qua là những hạt nho nhỏ, so với hạt đậu xanh kia còn nhỏ hơn mấy phần, Chung Nghị thuận theo ngậm ở trong miệng, có chút mê mang chuyển con mắt nhìn lại.
“Một hồi nhớ buông lỏng một ít, nếu như đau liền nói cho cho, thiên vạn không tự cứng rắn chống đỡ.” Không chắc lần đầu tiếp nhận nam nhân là có thể được hay không, Từ Trinh ôn nhu hôn lên trán y, lúc này mới đem chuỗi hạt châu rút ra.
Chuỗi hạt châu màu nhũ trắng dính nước miếng, hơi kéo một cái liền cắt đứt, tay trái Từ Trinh nắm vật nóng, chậm rãi từ từ tuột một chút, thấy lổ nhỏ kia phun ra chất lỏng mềm mại liền từ từ ấn ngọc châu nho nhỏ vào.
“Ân!” Căng đau Kỳ diệu lẫn vào khoái cảm xốp xốp tê tê vọt khắp toàn thân, Chung Nghị giật mình một cái vội vàng ngẩng đầu, Từ Trinh đang nắm nơi cứng rắn của mình, bỏ vào hạt châu nho nhỏ. Đó là nơi ngày thường dùng đi tiểu, Chung Nghị rõ ràng nó có bao nhiêu nhỏ bé, lại nói nơi kia yếu ớt thế nào, dù là thoáng không cẩn thận, sẽ gặp mang đến phiền toái cực lớn.
Cho tới bây giờ Chung Nghị không quan tâm đau đớn, loại trình độ này tự nhiên có thể nhịn, y càng không sợ chảy máu bị thương, cho dù cốc chủ muốn y bỏ mình, cũng sẽ không có nửa điểm chần chờ.
Nhưng nếu thật làm ra nguy hiểm, cốc chủ nếu là đem y bỏ qua khá tốt, nếu như là muốn điều dưỡng chữa trị…
Y không muốn nhất, chính là tạo thành phiền toái cho cốc chủ.
“Muốn gì chứ?” Thuận lợi đem chuỗi hạt châu đưa đến bên trong, Từ Trinh đỡ Chung Nghị đứng lên. Ngay tại lúc nam nhân suy nghĩ lung tung, hắn đã thay nam nhân khoác lên một cái vật chế thành từ da mềm, từ miệng tròn đằng trước ngăn tốt thịt trụ có chút uể oải từ sau khi chuỗi hạt châu đi vào. Vật kia tương tự đai trinh tiết ở hiện đại, chẳng qua là bằng da càng mềm mại, hơn nữa không có bất kỳ chỗ khóa nào, chính giữa mông đai mềm theo bên dưới dán sát vào da, vừa đúng dịp bao hết huyệt, lỗ thủng phía trước lộ ra nhạy cảm, hợp với đằng sau giống một cái thắt lưng buộc ở eo.
Dây thừng mềm màu vàng treo nơi chứa chuỗi hạt châu thành đai lưng, lỏng lẻo treo ở nơi kia, phối hợp với ngày càng nhiều chất nhờn dày đặc dán lên, nhất thời trở nên nổi bật vô cùng.
Tỉnh hồn lại Chung Nghị nhìn một cái, nhất thời trở nên mất tự nhiên. Coi như chưa thấy qua đó là cái gì, nhưng cũng từ vị trí mặc nó đoán được công dụng.
Từ Trinh trấn an hôn mi đang đổ mồ hôi của y, dùng đồ lót lau tạm đi chất dịch sền sệt trên người y. Hai cái kẹp nhỏ kẹp ở phía trên đầu vú đè một cái để xuống một cái, thiếu chút nữa làm cho hai chân nam nhân mềm nhũn, lần nữa ngồi về tháp mềm.
“Này, cẩn thận chứ!” Một cái ôm lấy eo Chung Nghị, Từ Trinh để cho y dựa về trong ngực. Nam nhân cường tráng cả người khẽ run, tràng cũng bởi vì động tác mang tới khoái cảm liên tục ngọa nguậy, Từ Trinh vuốt ve làn da tràn đầy co dãn của y, kiên nhẫn chờ đợi đợt khoái cảm này trôi qua.
“Như vậy thì không được, ta mang ngươi đi ra ngoài thế nào đây?” Đem y phục đã sớm chuẩn bị xong từng món một mặc lên thay nam nhân, mấy ngày tới bọn họ không khỏi sẽ ở chỗ đó hoan hảo, đều cần thêm nhiều chút y phục. Lúc này trên thân hai người đã sớm đục ngầu không chịu nổi, đừng nói Chung Nghị, coi như da mặt dầy như mình, cũng là không có cách nào mặc y phục ướt dính, nhăn nhúm này đi ra bên ngoài.
Chung Nghị cúi đầu yên lặng không nói, vào sáng sớm lúc cốc chủ thay y mặc lên đồ da, thì đã đoán được mục đích của hành động này. Nhưng mà y lại không cách nào thản nhiên như thường, chẳng qua là mặc cái y phục liền để cho hai chân y như nhũn ra, thở hổn hển run rẩy, nếu như muốn bước đi, nhất định chính là thiên phương dạ đàm (chuyện không tưởng).
Chung Nghị, ngươi thế nào có thể vô năng như vậy! Chẳng qua chỉ là mấy hạt châu mà thôi!
Nhận ra được mình lại hèn yếu trốn tránh, nam nhân cắn lưỡi mạnh một cái, nắm chặt hai tay. Chỉ nghe bên tai một tiếng thở dài, môi ấm áp liền được bao phủ, sau đó đầu lưỡi dò vào bên trong, giống nhau ôn hòa liếm vết thương đầy vị mặn.
“Không phải.” Từ Trinh dán thân thể của nam nhân, từ từ vòng y về bên mình, mình thật là không suy nghĩ chu đáo, chẳng qua mặc cái y phục thôi, sẽ để cho Chung Nghị biến thành như vậy, “Bên ngoài ta đã truyền lệnh, cũng không cần dùng chân đi.”
/71
|